Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh muốn tự mình nói với em

Những ngày vui vẻ trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã một tháng trôi qua kể từ khi hai người trở về sau tuần trăng mật. Diệp Cẩn Ngôn ban ngày bận rộn đến mức hai người không được gặp nhau thường xuyên, nhưng anh chưa bao giờ xin nghỉ phép để có thời gian riêng tư hai ngày một lần.

Rất hiếm khi anh không mặc cả với cô nữa. Chỉ là mỗi lần anh hành hạ cô, nó lại kéo dài ngày một lâu hơn. Khi anh hoàn toàn hạ gục cô, cô thậm chí còn tự hỏi liệu anh  có lén dùng chất kích gì trong công ty hay không... lý do tại sao anh lại mạnh như vậy.

Cô đã thảo luận vấn đề này một cách kín đáo với Nam Tôn. Dù sao thì chàng trai trẻ như Vương Vĩnh Chính này cũng chỉ có thể chịu đựng được tối đa bốn mươi phút... và điều đó còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh... Điều này khiến cô nghi ngờ, nhưng khi nghĩ đến lúc đi hưởng tuần trăng mật ở Vân Nam, lúc anh đứng trước mặt cô... Cô chỉ có thể nói rằng vóc dáng của Diệp Cẩn Ngôn khác hẳn người thường! Thực ra, trong lòng cô đang thầm vui. Suy cho cùng, chồng cô rất mạnh mẽ ở khía cạnh đó, đó là điều đáng để khoe khoang, đặc biệt là khi anh còn giỏi hơn những người trẻ tuổi.

Nhưng ngày nào cô cũng chẳng có việc gì để làm, chỉ nhìn bạn bè xung quanh bận rộn với sự nghiệp của họ. Sau khi cô kết hôn với Diệp Cẩn Ngôn, anh đã chiều chuộng cô như một đứa trẻ hư.

Bây giờ cô muốn tới công ty của Dương Kha thì hiển nhiên là không thực tế. Cho dù cô có dám đi, Dương Kha cũng không dám nhận. Cô nghe Nam Tôn nói rằng hiện tại Dương Kha đang đối đầu trực diện với Diệp Cẩn Ngôn, tình hình vô cùng khốc liệt.

Giọng Nam Tôn có vẻ hơi lo lắng, cô an ủi cô ấy rằng nếu cô ấy thất bại, cô ấy cũng có thể đến Tinh Ngôn, ở đó cô ấy có thể làm việc với Vương Vĩnh Chính, như vậy cũng rất tuyệt, mặc dù có hơi bất công với Dương Kha! Nam Tôn cười mắng cô: "Chu Tỏa Tỏa, cậu thiên vị Diệp Cẩn Ngôn quá rồi."

Cô vốn đã không có nhiều bạn, giờ lại còn có cuộc cạnh tranh giữa Dương Kha và Diệp Cẩn Ngôn nữa. Cô bị kẹt ở giữa, tuy rằng không hỏi chuyện công việc, nhưng cũng không thể tùy ý cùng Dương Kha đi lại như trước được.

Ngoài Nam Tôn ra, lúc này không còn ai để nói chuyện nữa. Đã đến lúc phải tìm việc gì đó để làm, nhưng cô có thể làm gì? Chắc chắn không thể quay lại Tinh Ngôn để bán nhà được. Nếu cô đến công ty khác để bán nhà, Diệp Cẩn Ngôn sẽ đánh cho mông cô sưng vù... Đến quán bar bán rượu... Cô rùng mình một cái, sợ rằng mình sẽ chết không toàn thây, Diệp Cẩn Ngôn sẽ ăn thịt cô...

"A! Chu Tỏa Tỏa, mày đúng là đồ phế vật! ! !" Cô nằm trên giường than khóc! Điện thoại reo, là giọng nói mềm mại dễ nghe của Diệp Cẩn Ngôn: "Tỏa Tỏa! Em đang làm gì vậy?"

"Chồng ơi, em đang rất ngoan ngoãn ở nhà này~"

"Ảnh cưới và video hôm nay đã có, em có muốn đến văn phòng để chọn ảnh in không?" Giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn tràn đầy vẻ vui mừng, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

"Được, chồng, em sẽ tới đó ngay." Cô vui vẻ cúp điện thoại, thay một chiếc váy ngắn tay màu đỏ xinh đẹp rồi chuẩn bị ra ngoài. Từ khi kết hôn với Diệp Cẩn Ngôn, cô cố ý ném một số bộ quần áo ít vải vào cung điện lạnh lẽo. Mỗi lần nghĩ đến câu anh từng nói với cô: "Đến công ty phải mặc kín đáo!" nhớ đến làm cô không nhịn được cười.

Để tránh bị chú ý, cô cố ý đi xuống gara ngầm và đi thang máy thẳng đến văn phòng của Diệp Cẩn Ngôn. Phạm Phạm đang chìm trong đống tài liệu. Không biết có phải ảo giác không, nhưng cảm giác như đầu của Phạm Phạm đã nhỏ lại một chút...

Cô nhẹ nhàng vung vẩy gói xíu mại trước mắt Phạm Phạm: "Phạm Phạm, xem tôi mang đồ ăn ngon đến cho anh này~"

Phạm Phạm bị cô dọa sợ, lạnh lùng nhìn cô: "Tỏa Tỏa, cô dọa tôi chết mất!"

"Phạm Phạm, sao anh lại gầy đi nhiều thế?" Cô nhìn Phạm Phạm gầy đi, trong lòng có chút đau xót.

Phạm Phạm thở dài, hất cằm về phía cửa: "Đều là vì Diệp tổng. Anh ấy đột nhiên có chí lớn, toàn bộ công ty đều vì anh ấy mà tràn đầy năng lượng. Tôi hiện tại sắp ngủ quên trong văn phòng rồi! ! !"

Cô ngạc nhiên nói: “Khoa trương như vậy sao?”

Phạm Phạm chỉ vào cô và nói: "Cô! Lúc tôi gặp anh ấy cách đây hơn mười năm, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy phấn khởi đến vậy. Cô đang cho anh ấy uống thuốc gì vậy???"

Cô mỉm cười và mím môi: "Không có..."

Cánh cửa mở ra và ba người bước ra, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ. Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy cô qua cánh cửa, mỉm cười dang rộng vòng tay: "Tỏa Tỏa!"

Cô vội vã chạy tới, nhào vào lòng anh: "Chồng~" rồi cọ cằm vào chiếc áo khoác đan màu trắng của anh.

Diệp Cẩn Ngôn cười khúc khích rồi ôm cô, vuốt ve mái tóc dài của cô bằng đôi bàn tay to lớn. Cô ôm anh lắc qua lắc lại vài cái. Diệp Cẩn Ngôn để cô cọ xát vào người anh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Phải mất một lúc lâu cô mới có thể thỏa mãn thoát khỏi vòng tay anh, cô ôm chặt lấy cánh tay anh và mỉm cười một cách ngốc nghếch.

Thấy ba người không đi, Diệp Cẩn Ngôn giới thiệu với cô: "Tỏa Tỏa! Đây là Trần Hi, người đã tiếp quản công việc của Phan lão sư vừa trở về từ Phố Wall cách đây nửa tháng. Sau đó, anh chỉ vào hai người đàn ông trông có vẻ hơi giống nhau: "Đây là Đoàn Văn, Đoàn Vũ, họ và Trần Hi cùng nhau trở về. Công việc của họ chủ yếu liên quan đến thương mại ở Hoa Kỳ. Người cao hơn là Đoàn Văn, còn người đen đen kia là Đoàn Vũ!"

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười nói với ba người: "Cô ấy chính là Chu Tỏa Tỏa mà các người vẫn luôn muốn gặp!" Nói xong, anh vòng đôi tay to lớn qua eo cô, nhẹ nhàng giúp cô vén tóc trên trán. Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh lan tới đôi mắt.

Ba người nhìn nhau, đánh giá cô từ trên xuống dưới, đứng thành một hàng ngay ngắn, khom người 90 độ: "Chào mẹ nuôi! ! !"

"Phụttt~~~" Phạm Phạm phun một ngụm nước, vội vàng lấy giấy lau đống tài liệu trước mặt. Anh ấy sợ gây ra tiếng động nên cố gắng giảm sự hiện diện của mình.

Bàn tay nắm lấy tay cô của Diệp Cẩn Ngôn khựng lại một lúc, khóe miệng giật giật...

Cô đã bị choáng váng. Miệng há hốc có thể chứa vừa hai quả trứng...chuyện gì đang xảy ra thế này! Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này... cô đến tìm chồng mình, tại sao cô lại được ba người đàn ông ngoài ba mươi tuổi nhận là mẹ nuôi...

Diệp Cận Ngôn che mặt, giật giật hai cái, khóe miệng cũng có chút cứng đờ. Anh thở dài một hơi, chửi thề: "Cút ra ngoài! Các người làm gì vậy!"

Trần Hi cùng hai người khác cười đứng lên: "Cha nuôi, chúng con muốn cảm ơn mẹ nuôi! Nếu cha không được gả cho mẹ nuôi, thì làm sao lại để chúng con trở về nước được chứ. Lúc chúng con nói muốn trở về, cha đã nói sẽ không đồng ý còn gì!"

"Khụ! !" Khuôn mặt già nua của Diệp Cẩn Ngôn đỏ bừng, anh đón nhận ánh mắt dò hỏi của cô. Ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng và một đường cong tuyệt đẹp hiện lên ở khóe miệng.

Đoàn Văn và Đoàn Vũ phụ họa: "Đúng vậy, cha nuôi! Năm năm trước chúng con nói sẽ quay lại giúp cha, cha lại nói muốn cân nhắc chuyện nghỉ hưu sớm, công việc bảo dưỡng không thích hợp với người trẻ tuổi! Nếu không có mẹ nuôi, chắc chắn cha sẽ không để chúng con quay lại!"

Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy có chút ngượng ngùng vì lời bọn họ nói: "Sao các người không mau chóng rời khỏi đây? Xong chưa?"

Trần Hi cười nói: "Không không, còn có một chuyện con muốn nói với mẹ nuôi nữa~"

Diệp Cẩn Ngôn không vui nói: "Nếu không muốn chết thì đi ngay đi!"

"Ừm, tối nay con có thể ăn tối với mẹ nuôi được không?" Trần Hi và hai người kia cười tươi hỏi.

"Không!" Diệp Cẩn Ngôn thẳng thừng từ chối, nắm chặt cánh tay cô hơn nữa: "Còn nữa, sau này đừng gọi chúng tôi là cha hay mẹ nuôi gì đó nữa! Thật khó nghe! Cút khỏi đây!"

Trần Hi và hai người kia đứng đó không nhúc nhích. Ba người đàn ông trưởng thành nhìn cô với vẻ háo hức, như ba chú chó pug đang vẫy đuôi. Sau khi vượt qua cú sốc, cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng mình là mẹ nuôi của họ. Cô dựa vào người Diệp Cẩn Ngôn, nói: “Chồng? ?"

"Tỏa Tỏa, đừng để ý đến bọn họ! Những người trở về từ nước ngoài luôm có bộ não bất thường!"  Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày nói với cô.

"Cha nuôi!" ! ! Đoàn Vũ hét lên: "Một người từ nước ngoài trở về sao lại có đầu óc kỳ quái được!"  Đoàn Văn và Trần Hi cũng gật đầu biểu thị sự tức giận.

Diệp Cẩn Ngôn trợn mắt: "Cút ra ngoài!"

Ba người bọn họ không nhúc nhích, Diệp Cẩn Ngôn cũng không nhúc nhích, ôm chặt cô. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Chồng, tại sao bọn họ lại gọi anh là cha nuôi vậy?"

Diệp Cẩn Ngôn còn chưa kịp nói, Trần Hi đã vội vàng nói: "Mẹ nuôi! Chúng tôi đều được cha nuôi bảo trợ từ nhỏ! Khi cha đến Hoa Kỳ, ông thấy những đứa trẻ chúng tôi lang thang ở Phố Tàu, ông ấy không chịu được nên đã bắt đầu bảo trợ cho chúng tôi. Từ cấp 2 đến đại học, đều là ông ấy giúp chúng tôi. Nếu không có cha nuôi, chúng tôi phần lớn đã gia nhập vào các băng đảng xã hội đen và có thể bị chém chết trên đường phố của một quốc gia xa lạ rồi."

"Chồng?" Cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn với vẻ ngưỡng mộ. Cô biết anh là người tốt bụng và tình cảm. Nhưng khi những người được anh giúp đỡ đứng trước mặt cô với đầy lòng biết ơn. Cô vẫn thấy Diệp Cẩn Ngôn như đang tỏa sáng.

Đòan Văn cũng lên tiếng: "Cha nuôi đã giúp chúng tôi ghi danh và chu cấp tiền sinh hoạt. Khi chúng tôi rời khỏi Hoa Kỳ, ông ấy đã nhờ bạn bè chăm sóc cho chúng tôi. Sau này, khi chúng tôi bị bắt nạt ở trường học ở Hoa Kỳ, chính cha nuôi đã bay qua đó giúp chúng tôi giải quyết và thậm chí còn giúp chúng tôi chuyển trường. Cha nuôi đã nói với chúng tôi vào thời điểm đó rằng làm người thì không được bỏ cuộc, và chúng tôi phải tự lực cánh sinh và mạnh mẽ hơn những người khác, để những người đó không bắt nạt chúng tôi mà nễ sợ chúng tôi! Chúng tôi đã nỗ lực hết mình vì những gì cha nuôi nói!"

Trái tim cô tràn ngập cảm xúc. Diệp Cẩn Ngôn đều xuất sắc ở mọi phương diện. Làm sao cô có thể xứng đáng với sự ưu ái của anh đây, được anh nhìn trúng, được anh bảo vệ, được vùi đầu vào vòng tay anh : "Chồng à, em thấy anh rất tuyệt vời!"

Diệp Cẩn Ngôn cười khổ: "Đây là chuyện gì vậy!" Vỗ nhẹ vào lưng cô.

Trần Hi: "Mẹ nuôi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé! Có nên kể cho mẹ nghe về quá khứ của cha nuôi không? Cha nuôi là người ít nói, chắc chắn sẽ không tự mình nói ra đâu!"
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt như sáng lên!

Diệp Cẩn Ngôn thấy vậy, liền ôm chặt cô vào lòng và nói với họ: "Không! Cút khỏi đây!" Anh lôi thẳng cô vào phòng làm việc rồi đóng chặt cửa lại! ! !

Ba người đàn ông khỏe mạnh ở ngoài cửa...

Trần Hi: "Không phải bọn họ nói là Chu Tỏa Tỏa theo đuổi cha nuôi sao?"

Đoạn Văn: "Anh thấy phản ứng của cha nuôi có... bình thường không?"

Đoàn Vũ: "Mẹ nuôi của ta chắc cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi nhỉ? ?"

Phạm Kim Cang tức giận: "Ba người các ngươi! ! ! Đi, đi, đi! ! ! Các ngươi tính gây chuyện gì!" Anh ấy nhìn cánh cửa đóng chặt với vẻ mặt lo lắng, thở dài có chút lo lắng.

Thấy vậy, ba người nhún vai rồi bỏ đi. Nói chuyện về công việc trong khi đi bộ.

Bị Diệp Cẩn Ngôn kéo vào phòng làm việc, cô nhìn về phía cánh cửa đóng chặt: "Chồng?"

Diệp Cận Ngôn xoa xoa thái dương, cảm thấy có chút choáng váng. Vẻ mặt bình tĩnh của anh bắt đầu biến mất, anh vùi đầu vào vòng tay cô: "Tỏa Tỏa!"

Cô chưa bao giờ thấy Diệp Cẩn Ngôn tỏ ra yếu đuối như vậy. Bất kể khi nào, anh cũng giống như một ngọn núi, điềm tĩnh và kiên cường đến nỗi mọi người cảm thấy anh có thể chống chọi với bất kỳ cơn giông bão nào.

Sự yếu đuối đột ngột này khiến tim cô đau nhói như dao đâm. Cô ôm mặt anh, nói: "Chồng! Nếu anh cảm thấy buồn vì chuyện cũ thì đừng nghĩ đến nữa! Được không?"

Cô ôm chặt anh và nói: "Chồng, chúng ta sẽ có tương lai rất hạnh phúc. Quá khứ thực sự không quan trọng!"

Anh gật đầu mệt mỏi và kéo cô ngồi xuống ghế sofa. Nhìn Diệp Cẩn Ngôn ngơ ngác, cô đau lòng ôm chặt lấy anh. Diệp Cẩn Ngôn thả lỏng cơ thể, nửa nằm trong lòng cô, nắm lấy tay cô, vô thức gọi: "Tỏa Tỏa!"

"Chồng, em ở đây!" Cô cúi xuống và hôn lên mái tóc hoa râm của anh, lướt nhẹ lông mày anh bằng đầu ngón tay.

Nước mắt lăn dài trên đôi mắt nhắm chặt của Diệp Cẩn Ngôn. Sự ẩm ướt trên đầu ngón tay khiến cô cảm thấy có chút khó tin. Diệp Cẩn Ngôn khóc rồi! Nỗi đau khiến chân tay cô đau nhức và sưng tấy, cơ thể cô cứng đờ và mất kiểm soát. Phải mất một thời gian dài cô mới di chuyển được. Cô ôm chặt đầu Diệp Cẩn Ngôn vào lòng, hôn anh một cách âu yếm: "Chồng à, đừng buồn nữa, chồng, mọi chuyện đã kết thúc rồi, kết thúc rồi!"

Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô: "Tỏa Tỏa, có một số chuyện anh muốn đích thân nói với em!"

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hoa râm của Diệp Cẩn Ngôn: "Được, nếu anh không nói, em sẽ không hỏi! Nếu có ai muốn nói gì, em sẽ bịt tai và bỏ đi!"

Tiếng thở dài của Diệp Cẩn Ngôn vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Anh ôm đầu cô vào lòng và nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng hơi thở của hai người tăng lên và giảm xuống.

Diệp Cẩn Ngôn nắm chặt tay cô, không hề nới lỏng. Cô ôm đầu anh và nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của anh. Thời gian dường như dừng lại. Phạm Phạm lặng lẽ mở cửa và thò đầu vào. Cô nhẹ nhàng lắc đầu với anh ấy. Phạm Phạm gật đầu hiểu ý rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vốn dĩ Diệp Cẩn Ngôn đã dành ra hai tiếng này để cùng cô chọn ảnh cưới. Bây giờ hai người đang ôm nhau như thế này, và không ai làm phiền hai người cả. Diệp Cẩn Ngôn trông vô cùng im lặng, giống như một đứa trẻ bị oan ức vậy. Nhưng rõ ràng là cô không giỏi dỗ dành anh, cô chỉ nhẹ nhàng ôm anh và truyền hơi ấm cho anh.

"Tỏa Tỏa! Bây giờ em có hạnh phúc không?" Giọng nói có phần bực bội của Diệp Cẩn Ngôn vang lên.

Cô nhẹ nhàng hôn vành tai Diệp Cẩn Ngôn: "Đừng tự ti về bản thân như vậy! Niềm vui của mấy tháng này đủ để bù đắp cho tất cả những đau khổ mà em đã trải qua trước khi gặp được anh."

"Tỏa Tỏa, em cùng tuổi với con gái anh, cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh!" Giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn khàn khàn, vô lực.

"Em biết ơn số phận đã đưa em đến bên anh. Khiến anh đối xử với em khác đi. Nhưng em cũng ghét số phận, đã tạo ra quá nhiều khoảng cách giữa anh và em. Nhưng em cũng phải cảm ơn nó, đã cho  người đàn ông em yêu và em được vướng vào. Chồng, dù là số phận tốt hay xấu, em cũng sẽ không bao giờ buông tay! Không ai trên thế giới này đối xử với em tốt hơn anh, và không ai sẽ yêu em hơn anh!" Cô áp mặt vào Diệp Cẩn Ngôn. Cô hiểu anh ngần ngại như thế nào khi thực hiện bước đi này. Đây cũng là một chủ đề mà cô chưa bao giờ dám động đến. Có vẻ như cả hai chúng tôi đều có sự hiểu ngầm là sẽ nhắm mắt làm ngơ trước cái gai này. Cô không biết tại sao hôm nay Diệp Cẩn Ngôn lại nhắc đến nó! Bây giờ, cô là vợ anh. Bàn tay mà trước đây cô chưa bao giờ buông ra, sau này cũng sẽ không bao giờ buông ra.

Diệp Cẩn Ngôn buông tay cô ra, vòng tay qua eo cô, vùi đầu vào bụng cô. Đây là tư thế cô thường dùng để tán tỉnh anh. Khi Diệp Cẩn Ngôn làm như vậy, cô không nhịn được muốn cười. Cô bắt chước cách anh dỗ dành cô, ôm anh, vỗ lưng anh và vuốt mái tóc ngắn màu xám của anh.

"Mẫn nhi, con bé tự tử! Là lỗi của anh!" Giọng nói trầm thấp và buồn bã của Diệp Cẩn Ngôn truyền ra từ bụng dưới của cô.

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Lúc đó Mẫn Nhi bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám tuổi! Khi con bé được mười hai tuổi, anh đã gửi cô bé sang Hoa Kỳ! Là anh ích kỷ, anh muốn con mình mang mác hoa kiều. Nhưng đã bỏ qua sự thật rằng con bé là người nhạy cảm và mong manh." Diệp Cẩn Ngôn vùi đầu vào bụng dưới của cô, nói với giọng điệu tự trách và hối hận.

“Lúc đó, Tinh Ngôn vừa mới bắt đầu hình thành, anh rất bận rộn. Anh hoàn toàn không để ý đến con bé, để con bé một mình ở Hoa Kỳ trong hai năm. Sau đó, khi anh đến thăm con bé trong chuyến công tác ở Hoa Kỳ, anh phát hiện ra con bé có vấn đề. Nhưng anh đã bất cẩn và không để tâm. Anh đưa con bé đi ăn uống, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc quan tâm đến tâm lý của con bé." Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cánh tay cô, tăng thêm sức mạnh. Cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, như thể muốn xoa dịu nỗi buồn của anh, lại nhẹ nhàng vuốt ve hết lần này đến lần khác.

"Anh nghĩ mình đã cho con bé một cuộc sống tốt, một môi trường học tập tốt, một người quản gia có trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hàng ngày của con bé. Con bé có thể lớn lên khỏe mạnh. Chính sự kiêu ngạo của anh đã giết chết con bé!" Giọng nói của Diệp Cận Ngôn có phần mất kiểm soát.

"Chồng" Cô không biết phải an ủi anh thế nào. Xem ra việc Diệp Cẩn Ngôn làm còn tệ hơn cả cha cô. Cha cô đã bỏ rơi cô để sống với họ hàng, còn Diệp Cẩn Ngôn thì bỏ rơi con gái mình để cô ấy sống ở đất nước xa lạ.

"Nếu lúc đó anh tinh ý hơn, anhcđã nhận ra có điều gì đó không ổn ở Mẫn Nhi và đưa con bé trở về nhà. Có lẽ con bé đã không đi theo con đường đó." Giọng điệu của Diệp Cẩn Ngôn tràn đầy sự tiếc nuối, tự trách và hối hận.

Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ mắng chết người đó. Nhưng anh là Diệp Cẩn Ngôn, sao cô có thể trách anh được đây? Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, an ủi: "Đây cũng là lần đầu tiên anh làm cha, không phải lỗi của anh hoàn toàn, mà là số mệnh!"

Diệp Cẩn Ngôn nghẹn ngào một chút: "Sau khi Mẫn Nhi rời đi, anh đã đến Hoa Kỳ để điều tra và phát hiện ra rằng con bé đã phải chịu rất nhiều tủi thân ở trường. Rào cản ngôn ngữ và sự bắt nạt khiến con bé, người vốn đã nhút nhát và yếu đuối, càng trở nên nhạy cảm hơn. Một năm sau khi đến Hoa Kỳ, con bé đã mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng. Đó là lỗi của anh. Anh hoàn toàn không nhận ra điều đó. Anh chỉ rằng con bé nhút nhát và cần kinh nghiệm sống ..." Ngực Diệp Cẩn Ngôn nhấp nhô dữ dội, và cánh tay đang ôm cô cũng hơi run rẩy.

Cô kéo Diệp Cẩn Ngôn ra khỏi vòng tay mình, nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt anh, nhẹ nhàng hôn anh: "Chồng! Nếu anh buồn thì hãy khóc đi, đừng kìm nén."

"Trần Hi và những người kia là những người anh gặp khi đang điều tra việc của Mẫn Nhi ở Hoa Kỳ. Họ cũng khoảng bằng tuổi Mẫn Nhi. Anh không cao quý đến vậy. Chỉ là con gái anh ra đi khiến anh muốn đền bù một điều gì đó, và anh tình cờ gặp họ. Quan trọng hơn là vì sự nhẹ lòng của chính mình. Anh không bao giờ để họ về lại vì anh không muốn nghĩ về quá khứ." Diệp Cẩn Ngôn buồn bã nói: "Sau này, khi em ở bên anh, anh nghĩ rằng mình đã vượt qua rồi! Vừa rồi, khi Trần Hi nói về việc bị bắt nạt ở Hoa Kỳ, anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Anh nghĩ rằng anh nên là người kể cho em nghe về quá khứ này, Tỏa Tỏa, em có thể hiểu anh không?"

Cô hôn nhẹ mái tóc trắng của Diệp Cẩn Ngôn: "Chồng à, em hiểu rồi!"

Diệp Cẩn Ngôn mím môi, giơ tay cho cô xem sợi chỉ đỏ trên tay anh: "Đây là do chính Mẫn Nhi tặng cho anh. Con bé nói với anh : "Ba, đừng quên con!" Nhìn thấy nước mắt trong mắt Diệp Cẩn Ngôn, cô dựa đầu vào đầu anh: "Anh nhớ Mẫn Nhi lắm phải không?"

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Lần đầu tiên nhìn thấy em, em cười tươi như vậy, anh còn nghĩ, nếu Mẫn Nhi còn sống, chắc chắn con bé cũng rạng rỡ như em, con bé cũng bằng tuổi em như vậy."

Hít một hơi thật sâu, anh chậm rãi nói: "Sau này, khi biết em và Mẫn Nhi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, anh nghĩ nếu Mẫn Nhi cũng ấm áp và tươi sáng như em, có lẽ con bé sẽ không đi theo con đường đó."

Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô: "Tỏa Tỏa, sự nhiệt tình và đam mê của em giống như ánh mặt trời chiếu rọi vào cuộc sống tăm tối của anh, mang đến cho anh hơi ấm đã mất từ ​​lâu. Là vì ​​anh tham lam hơi ấm của em, tất cả sự ưu ái anh dành cho em đều là sự tự cứu rỗi một chiều của anh."

"Nhưng thế thì sao? Chồng! Anh thích em, không phải vì ý định ban đầu của em, mà vì những gì em dành cho anh là thứ mà người khác không thể dành cho anh." Cô tựa đầu vào đầu anh và nhẹ nhàng nói: "Anh không chỉ cứu mình anh mà còn cứu cả em nữa! Sự ưu tiên của anh là ánh sáng chiếu rọi vào cuộc đời em và là hơi ấm mà em khao khát. Chúng ta giống như hai người đang cố gắng sống sót trong một hang tuyết. Chúng ta chỉ có thể tồn tại bằng cách lấy hơi ấm từ nhau."

Diệp Cẩn Ngôn có chút sửng sốt: "Tỏa Tỏa?"

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Cẩn Ngôn: "Anh sợ cái gì? Người ôm chặt em là anh mà, đúng không?"

"Tỏa Tỏa!" Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô: "Người không thể vượt qua được là anh. Anh luôn cảm thấy giống như là anh đang giấu em điều gì đó! Anh không biết phải giải thích thế nào với em."

Cô ôm chặt Diệp Cẩn Ngôn, mỉm cười nói với anh: "Chồng, anh có nỗi đau của anh, em cũng có nỗi đau của em. Em có thể chữa lành vết thương của anh, anh có thể sưởi ấm trái tim của em! Chồng ơi! Có lẽ trên đời này không có ai may mắn hơn chúng ta, đúng không?" Cô nắm lấy tay anh: "Chuyện đã qua thì cứ cho qua! Chúng ta đều nên học cách quên đi những chuyện buồn và nắm giữ hạnh phúc trước mắt!"

Diệp Cẩn Ngôn tựa đầu vào đầu cô nói: "Tỏa Tỏa, cảm ơn em!"

"Em cung cảm ơn anh nữa nhé, chồng!" Ôm Diệp Cẩn Ngôn, cô chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình gần gũi với Diệp Cẩn Ngôn đến thế. Sự ràng buộc giữa anh và cô chính là số phận và định mệnh! Trong mười năm qua, cô như một loài bèo tấm không rễ, trôi theo dòng nước. Anh giống như một người bị mắc kẹt trong một cái giếng khô không được nhìn thấy ánh nắng ánh sáng. Cô trôi vào một cái giếng khô, và anh đã cho cô một ngôi nhà để cô không còn lênh đênh theo dòng nước nữa. Cô đã trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, khiến anh không còn cô đơn nữa .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com