Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Dù không nhận ra cả thế giới cũng sẽ nhận ra anh

"Diệp tổng, tôi đã đưa tiến độ dự án khu dân cư sinh thái văn hóa thiên nhiên lên bàn làm việc của ngài rồi." Nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn từ cửa đi vào, Phạm Kim Cang chào Diệp Cẩn Ngôn và nói.

"À, được rồi!" "Diệp Cẩn Ngôn gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhìn Phạm Kim Cang dường như muốn nói gì đó nhưng lại do dự, dừng lại quay sang: "Có gì muốn nói thì cứ nói!"

Phạm Kim Cang có chút ngượng ngùng: "Diệp tổng, gần đây trong công ty có một số lời đồn về anh, những người đó quá đáng lắm!"

"Ồ! Họ nói gì?" Diệp Cẩn Ngôn hứng thú hỏi.

"À!" Một số người không hài lòng với những điều chỉnh gần đây và đang lan truyền tin đồn!" Phạm Kim Cang có chút tức giận, nhưng lại sợ Diệp Cẩn Ngôn tức giận sẽ phát bệnh, nên cố ý nói một cách khéo léo.

Diệp Cẩn Ngôn cười toe toét: "Ý của bọn họ là là ta bị dục vọng che mờ lý trí, không tôn trọng người lớn tuổi, hay là vô liêm sỉ?"

Phạm Kim Cang có chút lo lắng: "Diệp tổng, những cổ đông này bất mãn với sự điều chỉnh hiện tại, cố ý công bố thông tin này để hạ thấp uy tín của ngài. Xin ngài đừng tức giận, cũng đừng tức giận vì những người đó, không đáng đâu!"

Diệp Cẩn Ngôn cười càng vui vẻ hơn: "Tiểu Phạm, tôi là người không chịu được sao?"  Anh vỗ nhẹ vai Phạm Kim Cang: "Đừng lo lắng!"

Phạm Phạm nhìn Diệp Cẩn Ngôn, anh ấy có vẻ hơi vui làm Phạm Phạm có chút khó hiểu. Nhưng Diệp Cẩn Ngôn vẫn sắp xếp để trừng phạt những người tung tin đồn. Sau khi suy nghĩ, Phạm Phạm lại gọi điện cho cô: "Tỏa Tỏa! Cô có biết rằng gần đây Diệp tổng đã thực hiện thay đổi tổ chức, ảnh hưởng đến quyền lợi của một số người. Vì họ không tìm thấy lỗi nào của Diệp tổng trong công việc, họ chuyển sang bới móc cuộc sống riêng tư của anh ấy. Những tin đồn trong công ty hiện tại về Diệp tổng và cô thực sự quá khắc nghiệt. Thời gian này cô nên cẩn thận, đừng cho những người đó bất kỳ cơ hội nào!"

Lòng cô như chùng xuống, cảm kích nói với Phạm Phạm: "Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh, Phạm Phạm! Anh ấy ổn chứ?"

Phạm Phạm nói theo một cách có phần kỳ diệu: "Tôi đã đề cập với anh ấy sáng nay và anh ấy có vẻ như... khá vui vẻ..."

"Phụt!" Cô vốn đang trong tâm trạng nặng nề, nhưng không hiểu sao đột nhiên bật cười thành tiếng: "Anh ấy vui lắm à?"

"Đúng vậy!" Giọng điệu của Phạm Phạm tràn đầy vẻ bối rối.

Cô mím môi nói: "Tôi hiểu rồi, Phạm Phạm! Cảm ơn anh~" Sau khi cúp điện thoại, cô nằm trên bàn suy nghĩ về những gì Phạm Phạm nói, anh ấy khá vui vẻ! ! ! Cô không nhịn được mà che miệng cười.

Cô mở WeChat: "Chồng ơi, tối nay anh có rảnh không? Em muốn xem phim!"

"Mấy giờ? Anh đón em!"

Diệp Cẩn Ngôn trả lời tin nhắn gần như ngay lập tức. Cô mím môi cười thầm: "Nghe nói trong công ty có người buôn chuyện?"

"Ừm! Bọn họ nói anh vô lễ với người lớn tuổi, lừa gạt cô gái trẻ!" Diệp Cẩn Ngôn cũng thêm vào một vẻ mặt ủy khuất và đáng thương.

"Cái gì? Rõ ràng là em đã cố hết sức để lừa anh, mới có thể ôm được anh trong tay!" Cô cố tình thêm vẻ mặt tức giận để thể hiện sự bất mãn của mình.

Diệp Cẩn Ngôn gọi điện thoại tới, cười hỏi: "Tỏa Tỏa, anh tức giận sao?"

"Đúng vậy, em tức giận! Rõ ràng là em đã đuổi theo anh khi anh chạy trốn. Em đã đuổi theo anh rất quyết liệt đó! ! !" Cô giả vờ tức giận.

Tiếng cười vui vẻ của Diệp Cẩn Ngôn truyền đến từ đầu dây bên kia: "Vậy thì anh sẽ chịu mọi sự sỉ nhục này! Cũng công bằng mà, đúng không? Tỏa Tỏa lại!"

"Chồng à, em muốn tối nay đón anh tan làm!" Cô nói với giọng có phần nịnh nọt.

"Tỏa Tỏa, anh đón em được không?" Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng trao đổi với cô.

"Nhưng em muốn đón anh. Là em theo đuổi anh... Em không muốn anh phải một mình đối mặt với chuyện này! Em cảm thấy có chút bất công với anh."

"Tỏa Tỏa!" Diệp Cẩn Ngôn có chút cảm động, cười nói: "Tỏa Tỏa, những thứ này đối với anh không là gì hết!"

"Nhưng em không thể chịu đựng được..." Cô nói nhỏ. Cô muốn ở bên cạnh anh và cùng anh ấy trải qua mọi thăng trầm, nhưng hiện tại cô không có khả năng làm như vậy. Anh phải tự mình đối mặt với mọi chuyện, cô thầm ghét bản thân vì vô dụng.

Diệp Cẩn Ngôn mím môi dưới, cảm thấy có chút xúc động. Cô gái nhỏ của anh cảm thấy bất bình thay cho anh! Khóe miệng anh cong lên một cách tuyệt đẹp: "Tỏa Tỏa! Thật tốt khi có em!"

Giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn tràn đầy cảm xúc. Cô cắn môi dưới và nói, "Chồng à, em sẽ cố gắng!" Còn có nửa câu sau mà cô chưa nói: "Từ nay về sau, em sẽ bảo vệ anh!"

"Được rồi, Tỏa Tỏa!" Giọng nói dịu dàng của Diệp Cẩn Ngôn dường như có sức mạnh kỳ diệu giúp cô bình tĩnh lại.

"Chồng à, tối nay anh có thể về nhà sớm được không? Chúng ta xem phim ở nhà! Hôm nay em tan làm sớm, em sẽ nấu bữa tối!"

Diệp Cẩn Ngôn cười, giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Được!"

Sau khi cúp máy, cô thầm động viên bản thân: "Chu Tỏa Tỏa! Thôi nào! Hãy hấp thụ thông tin trên bàn như miếng bọt biển." Hóa ra học nhiều hơn và đọc nhiều hơn lại có ích. Bây giờ cô có thể theo dõi suy nghĩ của họ trong các cuộc họp và không còn nghe những điều vô nghĩa nữa.

Thỉnh thoảng cô lại bày tỏ ý kiến ​​của mình, hiển nhiên Lý Văn vẫn rất kinh ngạc. Công việc của cô không còn là những công việc nhàm chán nữa. Cô có thể đi gặp một số khách hàng và tham gia vào hoạt động kinh doanh của họ. Mặc dù cô vẫn còn câm, nhưng bây giờ việc học những điều mới là điều hoàn toàn phù hợp với cô.

Cô không làm thêm giờ vào buổi tối, cô đặt đồ ăn trên mạng và về nhà sớm để chuẩn bị. Diệp Cẩn Ngôn rất có kỷ luật, buổi tối cơ bản là không ăn nhiều. Nếu cô ăn, anh cũng sẽ ăn một chút cùng cô.

Bữa tối rất nhẹ theo khẩu vị của anh, gồm có ức gà rán với rau thơm, salad rau củ và canh gà ác với hồng sâm và kỷ tử.

Nghĩ đến việc nên ăn gì khi xem phim, cô đã làm một ít bánh mì thịt xông khói và nướng một ít nấm làm đồ ăn nhẹ. Cô lấy một chai rượu Bordeaux từ tủ rượu. Cô thích vị ngọt và béo của nó. Cô dọn đồ ăn, xếp những ngọn nến thơm đã đặt từ chiều thành hình trái tim, thắp từng ngọn một, rồi ngồi vào bàn ăn, chống cằm chờ Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn sẽ làm mọi điều mà anh đã hứa với cô, cảm giác an toàn này lấp đầy khoảng trống dưới vẻ ngoài mạnh mẽ của cô. Không có cuộc gọi thúc giục hay nhắc nhở, cũng không có ai lo lắng rằng anh có thể bị chậm trễ vì lý do gì đó. Cô chỉ lặng lẽ chờ đợi với sự háo hức tột độ chờ anh mở cửa và âu yếm, vuốt ve cô.

Đến năm giờ, Diệp Cẩn Ngôn đúng giờ đẩy cửa ra, cởi chiếc áo gió màu đen ra, mặc bộ comple thanh lịch quyến rũ, mỉm cười nhàn nhạt: "Tỏa Tỏa"

Cô đứng dậy chạy về phía anh, lao vào vòng tay ấm áp rộng lớn của anh, vùi đầu vào cổ anh, ngửi mùi gỗ thông thoang thoảng trên người anh khiến cô cảm thấy an tâm: "Chồng ơi!"

Diệp Cẩn Ngôn vòng cánh tay rắn chắc của mình quanh eo cô, cọ cằm vào tóc cô: "Ngoan, anh đi rửa tay trước!"

Bàn tay nhỏ của cô nắm lấy bàn tay to của anh, đan chặt các ngón tay vào nhau, dẫn anh đến bồn rửa và giúp anh rửa tay như thể đang chơi đùa với nhau. Cô chà đôi bàn tay to lớn của anh vào bọt và xoa chúng, cào xước lòng bàn tay anh bằng móng tay mình, rồi đan những ngón tay của cô với anh và chôn chúng vào bọt. Môi Diệp Cẩn Ngôn cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp, anh thì thầm vào tai cô bằng giọng nói lười biếng và quyến rũ: "Tỏa Tỏa, em khiến anh bị mê hoặc!"

Cô quá phấn khích vì niềm vui đó đến nỗi sững sờ trong giây lát. Cô ngước nhìn đôi mắt trong veo của Diệp Cẩn Ngôn. Anh giữ đôi bàn tay đầy bọt xà phòng của cô trên đầu và trao cho cô một nụ hôn nồng cháy và mãnh liệt với sự dịu dàng vô tận. Anh  ép cô vào tường, nước chảy dọc cánh tay xuống cơ thể cok. Cảm giác lạnh lẽo và hơi ngứa ngáy khơi dậy ham muốn nguyên thủy nhất.

Ánh mắt của Diệp Cẩn Ngôn vừa trực tiếp vừa háo hức. Diệp Cẩn Ngôn tựa đầu vào đầu cô, khàn giọng nói vào mặt cô: "Cô gái, vừa về là em quyến rũ anh."

Cô đặt môi lên cổ anh và hôn dọc theo xương hàm, dọc theo đường viền hàm, đến khóe môi, rồi trêu chọc cánh mũi anh từ khóe môi, trèo lên góc mắt trong mỏng manh của anh, cô nhón đầu ngón chân để chạm nhẹ vào mí mắt trên của anh. Diệp Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, nuốt nước bọt hai lần rồi ấn cô vào tường, ngực phập phồng.

Cô nhấc đùi mình lên và cọ nhẹ vào giữa hai mông anh. Diệp Cẩn Ngôn rùng mình, nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự chiếm hữu: "Tỏa Tỏa, bây giờ?"

Sau khi giãy dụa hai tay, Diệp Cẩn Ngôn buông lỏng tay, xoa xoa đôi tay ướt đẫm vào quần áo: "Chồng à, anh càng ngày càng mất kiên nhẫn rồi!"

Diệp Cẩn Ngôn thả lỏng cơ thể, dùng khăn lau tay, sau đó giúp cô lau: "Tỏa Tỏa, sao em không nói là em càng ngày càng giỏi tán tỉnh đi?"

Cô cười tươi: "Ai bảo anh đẹp trai như vậy!"

Cô đẩy Diệp Cẩn Ngôn ra khỏi phòng tắm. Nước vừa nhỏ từ cổ tay xuống cổ tay áo anh. Cô phàn nàn với anh một chút với thái độ giận dữ. Diệp Cẩn Ngôn chỉ cười để mặc cô phàn nàn, anh để mặc cô càu nhàu và nhìn cô một cách cưng chiều và bất lực.

Bữa tối lẽ ra phải là một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, nhưng vì sự cố nhỏ này, cô và Diệp Cẩn Ngôn phải ngồi ở bàn ăn trong bộ đồ ngủ. Diệp Cẩn Ngôn bĩu môi: "Tỏa Tỏa, anh phá hỏng tâm trạng của em sao?"

Cô ôm anh từ phía sau và hôn nhẹ lên má anh: "Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến~ Cảm giác giống như ăn cơm nhà hơn~"

Diệp Cẩn Ngôn kéo cô vào lòng, tựa trán vào trán cô: "Tỏa Tỏa!"

Ngồi trên đùi anh, dựa vào anh, cô cầm một miếng ức gà đưa lên môi: "Chồng ơi, nếm thử món em nấu xem!"

Diệp Cẩn Ngôn ngoan ngoãn mở miệng, đôi mắt tươi cười lộ ra sự cưng chiều vô tận: "Ăn ngon lắm!"

Anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, véo cằm cô và hôn môi cô, cô chào đón sự xâm lược của anh với hàm răng hơi hé mở. Mùi thơm ngọt ngào của rượu hòa cùng hương vị của Diệp Cẩn Ngôn tràn ngập trong miệng cô. Rượu vang đỏ trôi xuống cổ họng, sự quấn quýt giữa môi và môi lên đến đỉnh điểm. Cô không thể kiềm chế được dục vọng bị anh khơi dậy, chủ động quấn lấy đôi môi anh, xâm chiếm miệng anh, đuổi theo và khuấy động.

Bàn tay to của Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của cô, sự si mê giữa môi và răng kéo ra một sợi tơ trong suốt, cô dùng ánh mắt quyến rũ móc vào cổ anh: "Chồng ơi, em muốn!"

"Hửm?" Diệp Cẩn Ngôn nhướn mày nhìn cô.

Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi áp môi mình vào môi Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cận Ngôn nhìn đôi má phúng phính của cô, khóe miệng giật giật... Anh chưa kịp nói gì thì đã bị cô ngăn lại.

Nhưng cô không thể làm thế sau khi môi hai người chạm nhau... Cô chớp đôi mắt to và nhìn anh, miệng đầy rượu vang đỏ, rượu sẽ tràn ra khi cô mở miệng... Diệp Cẩn Ngôn không thể không nâng cằm cô lên và cúi đầu nhẹ nhàng mút môi dưới của cô. Rượu vang đỏ chảy qua kẽ răng và tiến vào môi dưới, anh nhẹ nhàng nuốt nó xuống.

Không hài lòng vì vẫn bị anh chiếm ưu thế, cô đưa đầu lưỡi vào miệng anh, giữ đầu anh và cố gắng truyền rượu vang đỏ vào miệng anh. Sự vụng về của cô khiến rượu vang đỏ tràn ra khỏi môi, nhỏ giọt xuống bộ đồ ngủ vừa mới thay. Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô, bất lực chịu thua trước sự bướng bỉnh của cô.

Cô đổ một nửa rượu vang đỏ và đổ phần còn lại vào miệng Diệp Cẩn Ngôn. Thấy mình thành công, cô không khỏi mỉm cười vui vẻ, nhưng lại vô tình nghẹn thở... Cô thoát khỏi môi anh, nằm lên người anh, ho dữ dội.

Diệp Cẩn Ngôn im lặng vỗ lưng cô quan tâm nói: "Tỏa Tỏa, sao em lại làm vậy?"

Cô lau miệng bằng mu bàn tay và tự hỏi tại sao mình lại làm thế này...chỉ vì anh rất giỏi trêu chọc nên cô cũng muốn trêu anh như vậy! Cô ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ buồn bã và chút hờn dỗi.

Diệp Cẩn Ngôn cười, nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô, lấy khăn giấy giúp cô lau sạch rượu trên quần áo ngủ. Anh cẩn thận nhẹ nhàng nói: "Em cũng muốn chiếm ưu thế sao?" Anh lấy một tờ giấy khác, tùy ý lau vết rượu trên người.

Cô cũng tự cười mình và tức giận nói: "Tất cả là lỗi của anh! Nhiều trò như vậy..."

Diệp Cẩn Ngôn cười, vuốt lưng cô: "Em thấy đỡ hơn chưa?"

"Chồng à, thử lại lần nữa nhé?" Cô hỏi và nâng cằm Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn nheo mắt cười, khẽ thở dài: "Tỏa Tỏa, anh nghĩ em cần phải trải nghiệm lại lần nữa!" Nói xong, anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, che môi cô lại. Anh hướng dẫn cô nuốt rượu vang đỏ. Diệp Cận Ngôn liếm nhẹ môi cô: "Tỏa Tỏa, em hiểu không?"

Thấy cô háo hức muốn thử, Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Tỏa Tỏa, một ngụm ít thôi, đừng uống nhiều quá."

Sau khi nhấp một ngụm nhỏ, cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, Diệp Cẩn Ngôn đưa môi lại gần hơn. Cô làm theo anh và dùng đầu lưỡi để tách răng mình ra, sau đó hơi nghiêng đầu để rượu vang đỏ trong miệng cô chảy vào miệng anh.

Diệp Cẩn Ngôn nuốt ngụm rượu vang đỏ, đầu lưỡi anh luồn vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô. Cơ thể cô nóng bừng vì đam mê của anh, cô mềm mại và mơ màng, cọ xát vào vòng tay anh như một con rắn nước.

Ôm lấy eo cô, Diệp Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười: "Tỏa Tỏa, đây không phải là tiệc tối dưới ánh nến... đây là động bàn tơ mà!"

Cô vòng tay qua cổ anh và thì thầm vào tai anh: "Sếp Diệp~"

Diệp Cẩn Ngôn kêu lên: "Tỏa Tỏa, chúng ta lên lầu nói chuyện một chút nhé?"

Cô mỉm cười ngọt ngào, đút cho anh một miếng salad rồi tức giận nói: "Anh muốn sao? Ăn nhanh đi! Em muốn anh cùng em xem phim!"

Diệp Cận Ngôn liếc mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cầu xin của cô, anh cười lắc đầu: "Ăn đi!"

Ăn xong, cô rửa sạch bát đĩa rồi đưa bánh mì thịt xông khói và nấm hương nướng cho Diệp Cẩn Ngôn: "Chồng à, cái này để lát nữa chúng ta vừa ăn vừa xem phim nhé!"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô nói: "Tỏa Tỏa, em muốn làm anh béo lên à!"

Cô liếc anh một cái đầy vẻ nịnh nọt: "Sếp Diệp, anh đã có vợ rồi! Anh có thể buông lỏng việc quản lý cơ thể một chút được không~"

Diệp Cẩn Ngôn cong môi, cầm nó đi lên lầu.

Sau khi dọn dẹp xong, cô nhìn thấy chai rượu vang đỏ trên bàn ăn và không suy nghĩ gì mà mang nó lên lầu. Diệp Cẩn Ngôn ngồi khoanh chân trên ghế sofa, nhìn ly rượu vang đỏ trong tay cô rồi thở dài.

Cô lắc nó một cách xảo quyệt: "Anh cố ý không muốn lấy nó phải không?"

Diệp Cẩn Ngôn dựa vào ghế sofa: "Uống ít thôi nhé, được không?"

Cô nghiêng người về phía anh và nói, "Chồng ơi, chúng ta hãy đi xem bộ Trở Về lại của Trương Nghệ Mưu nhé!" Cô nghe nói phim rất cảm động nhưng cô chưa có thời gian xem.

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, ôm cô vào lòng.

Khi Phùng Uyển Dụ không nhận ra Lục Yên Thức sau khi anh ấy trở về, cô không khỏi bật khóc.

Diệp Cẩn Ngôn lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Tỏa Tỏa, không sao đâu, đừng buồn nữa!"

"Chồng ơi! Tình yêu của họ thật cảm động. Tại sao hai người yêu nhau nhiều đến vậy nhưng lại đau lòng thế?" Cô hỏi anh trong sự bối rối.

Nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, nghiêm túc nói: "Trong hoàn cảnh lịch sử đó, bọn họ chỉ là một thế giới thu nhỏ của thời đại. Mỗi thời đại đều có nỗi khổ đau riêng, con người phải luôn học cách bước tiếp và hướng về phía trước!"

"Chồng ơi! Những tin đồn đó có ảnh hưởng đến anh không?" Cô hỏi với vẻ hơi lo lắng.

"Tỏa Tỏa, anh không dễ bị đánh bại như vậy đâu!" Diệp Cẩn Ngôn vỗ nhẹ vào cánh tay cô để an ủi.

"Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh." Cô cúi đầu, giọng nói đầy vẻ tự trách và buồn bã.

Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô: "Tỏa Tỏa! Ai mà không nói xấu sau lưng người khác, ai mà không bị người khác nói xấu sau lưng? Nếu như anh quan tâm đến những chuyện này, tại sao ngay từ đầu lại yêu cầu em làm trợ lý cho anh chứ!"

Cô lẩm bẩm: "Em không muốn anh phải chịu ủy khuất vì em"

"Bọn họ nói như vậy đơn giản là vì việc anh làm bây giờ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ! Cho dù không có em, anh vẫn sẽ tìm chuyện khác để nói. Cuối cùng anh cũng phải chịu đựng sự bất công này!" Giọng điệu của Diệp Cẩn Ngôn đều đều: "Bây giờ anh có em rồi, em lại vẫn còn thương anh nhiều đến vậy, Tỏa Tỏa, dù có thế nào anh cũng sẽ không sao!"

Cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn và chớp mắt. Diệp Cận Ngôn thấy biểu cảm của cô rất buồn cười: "Cả ngày nay em đều lo lắng cho anh sao?"

Cô gật đầu. Diệp Cẩn Ngôn hôn lên trán tôi: "Tỏa Tỏa, anh còn nhiều việc phải làm lắm! Em nhạy cảm quá, sẽ trói tay chân anh lại!" Ánh mắt Diệp Cẩn Ngôn ấm áp dịu dàng, bình tĩnh nhìn cô, mỉm cười nhàn nhạt.

Cô mím môi, biết anh đang an ủi mình: "Chồng! Sẽ không như thế nữa!"

"Tỏa Tỏa, quá trình chuyển đổi tổ chức của Tinh Ngôn về cơ bản đã hoàn thành. Trong tương lai, Tinh Ngôn sẽ được chia thành các studio Tinh Ngôn riêng lẻ. Anh sẽ dần chuyển giao công việc của Tinh Ngôn cho Nhiếp Băng. Các studio được tài trợ bằng mô hình hoạt động của một công ty đầu tư mạo hiểm. Mỗi studio được gắn kết với nhau theo hình thức vốn chủ sở hữu và nhóm cung cấp hỗ trợ nguồn lực, giám sát thương hiệu và bán hàng. Các cổ đông đương nhiên không vui vì chiếc bánh của họ đã bị chia đôi, nhưng bằng cách đó, Tinh Ngôn có thể tiến xa hơn. Trong tương lai, điều khó nhất để kiếm được không phải là tiền, mà là nhân tài. Nhân tài khó tìm, mà cũng khó giữ chân nhân tài! Nếu Tinh Ngôn muốn trở thành một doanh nghiệp trăm năm tuổi, thì phải trở thành một vườn ươm nhân tài, cung cấp nhiều cơ hội hơn và đất tốt hơn cho những người trẻ có lý tưởng và tham vọng bén rễ!"

Cô không hiểu tại sao Diệp Cẩn Ngôn lại nói với cô những điều này. Cô rất cảm động khi anh không bao giờ giấu mình điều gì.

Diệp Cẩn Ngôn dừng lại: "Dự án khu dân cư sinh thái văn hóa tự nhiên đã cơ bản thành hình, chỉ còn lại phát triển! Đây là việc anh vẫn luôn muốn làm, nhưng anh vỗn dĩ đã từ bỏ. Thực ra, anh cảm thấy mình đã già rồi, đã mất đi chí hướng. Chính em đã cho anh tinh thần chiến đấu. Tỏa Tỏa! Anh cứ nghĩ rằng ở tuổi năm mươi, anh chỉ còn lại việc nhặt lại cảm xúc và làm những việc như điều hành thư viện để tìm lại mục đích ban đầu của mình! Nhưng sau khi ở bên em, anh lại muốn mở rộng lãnh thổ của mình thêm lần nữa và xây dựng một đế chế kinh doanh lớn hơn cho em."

Cô mím môi nhìn Diệp Cẩn Ngôn, vẻ mặt bình tĩnh trước mặt khiến cô không nói nên lời.

"Tỏa Tỏa, anh có năng lực bảo vệ em!" Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, dùng đôi bàn tay to lớn vuốt tóc cô.

"Nhưng chồng ơi, ngoài việc yêu anh ra, em không biết còn có thể cho anh điều gì nữa?" Ôm lấy eo Diệp Cẩn Ngôn, cảm xúc dồn nén dâng trào trong lòng như những con sóng lớn.

"Tỏa Tỏa, tình yêu của em! Nó quý giá hơn bất cứ thứ gì khác và tlanh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được nó!" Diệp Cẩn Ngôn dựa đầu vào đầu cô, mỉm cười thầm.

Giữ lấy Diệp Cẩn Ngôn, cô cũng có Lục Yến Thức của riêng mình, người đang yêu cô bằng tất cả những gì anh ấy có! Nhưng cô chắc chắn không phải là Phùng Uyển Dụ. Trong kiếp này, dù không thể nhận ra cả thế giới, cô cũng nhất định sẽ nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com