Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Sinh nhật Diệp Cẩn Ngôn

Ở ngôi nhà mới, mọi thứ đang được chuyển vào từng món một. Cô và Diệp Cẩn Ngôn cùng nhau giải quyết mọi chuyện. Diệp Cẩn Ngôn vốn định nhờ người khác giúp nhưng cô vẫn kiên trì. Cô tỏ ra điệu đà với anh và nói: "Đây là nhà của em, em muốn tự tay làm mọi thứ từng chút một."
 
Diệp Cẩn Ngôn rất cưng chiều cô, để mặc cô muốn làm gì thì làm. Vừa hay phụ nữ mang thai có thể tập thể dục vừa phải nên anh đã cùng cô dọn dẹp một giờ mỗi ngày. Nếu quá thời gian quy định, anh sẽ không cho cô làm dù bất kể thế nào. Cô không muốn anh lo lắng nên đã nghe lời anh. Sau hơn một tháng, cuối cùng cũng sắp xếp được tất cả những thứ thường dùng.
 
Trên thực tế, thời gian này được tính là ngày sinh nhật của anh. Ngày 26 tháng 4 là sinh nhật của Diệp Cẩn Ngôn. Vừa hay hôm nay cũng là ngày mà Nhiếp Băng nhờ người tính ngày chuyển nhà.
 
Sáng sớm, cô đã quấy rầy Diệp Cẩn Ngôn không cho anh dậy. Diệp Cẩn Ngôn bất lực ôm chặt cô: "Cô gái nhỏ, ngoan ngoãn chút! Hôm nay chuyển nhà, anh đi xem một chút!"
 
"Không~" cô vòng tay qua eo anh và vùi mặt vào bụng anh. Bây giờ bụng cô đã lộ rõ ​​rồi, việc ngồi trên ghế sofa và thực hiện tư thế này thật khó khăn. May mắn thay, cô đang ở trên giường. Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở đầu giường, cô chỉ có thể ôm eo anh.
 
Diệp Cẩn Ngôn để cô ôm anh một cách yêu thương và bất lực: "Cô gái nhỏ, em lưu luyến như vậy à, không muốn từ bỏ sao?"
 
Cô nhẹ nhàng hôn lên bụng dưới của anh, đáp lại: "Được!"
 
Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vuốt lưng cô: "Cô gái nhỏ, không sao đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại!"
 
Vòng eo của Diệp Cẩn Ngôn mềm mại đàn hồi, nhiệt độ thoải mái khiến người ta muốn cắn một cái. Cô luồn tay vào dưới  quần ngủ của anh và xoa nhẹ làn da anh từ trên xuống dưới. Làn da của Diệp Cẩn Ngôn rất mịn màng, mềm mại và có mùi hương của gỗ thông.
 
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô với vẻ thích thú: "Cô gái nhỏ, sáng sớm em làm gì thế này?"
 
Bỏ qua lời trêu chọc của anh, cô kéo quần ngủ của anh xuống một chút, để lộ cái bụng phẳng và mềm mại của anh, cô hôn và cắn nhẹ vào đó. Diệp Cẩn Ngôn dường như biết rằng phản kháng cũng vô ích nên để mặc cô tàn phá anh.
 
Cô không thể rời mắt khỏi dáng vẻ xinh đẹp của Diệp Cẩn Ngôn khi cúi đầu, vừa mắt và chấp nhận mọi thứ. Cô đứng dậy, nâng cằm anh lên: "Mỹ nhân, cười với gia một cái đi~"
 
Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt một lát, sau đó nhẹ nhàng đỡ cô lên, nghiêng người sang một bên, vỗ mông cô hai cái, lực mạnh yếu khác nhau, nói: "Cô gái nhỏ! Em thật to gan!"
 
Cô không sợ hãi vuốt ve xương hàm của anh : "Được lắm, anh thật to gan. Bây giờ anh còn dám bắt nạt em sao?"
 
Diệp Cẩn Ngôn nghẹn ngào, sau đó cười khổ nói: "Đúng vậy, cô gái nhỏ, hiện tại anh không còn cách nào đối phó với em nữa rồi!"
 
Cô cười tự hào: "Nào, mỹ nhân, cười với gia nào!"
 
Diệp Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười: "Cô gái nhỏ, anh sẽ nhớ kỹ mọi chuyện thay em! Chờ xem, sẽ có một ngày anh trả lại cho em!!!!"
 
Cô nép vào vòng tay anh và cười khúc khích. Một lúc sau thì đã gần trưa. Nghĩ rằng Nam Tôn và mọi người đã gần xong, cô thấy Diệp Cẩn Ngôn liền nói: "Chồng ơi, hôm nay anh ăn mặc đẹp một chút nhé~"
 
Diệp Cẩn Ngôn từ phòng tắm đi ra, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng: "Sao, bây giờ em không thích anh nữa à?"
 
Nhìn anh đi ra với một miệng đầy kem đánh răng, cô có thể biết anh quan tâm đến vấn đề này đến mức nào. Cô mỉm cười bước lại gần, nhìn Diệp Cẩn Ngôn vẻ mặt không tốt, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt râu ria của anh: "Chồng em là người đàn ông đẹp trai nhất! Nhưng hôm nay, anh phải đặc biệt ăn mặc chỉnh tề. Nhanh lên rửa mặt đi. Lát nữa em sẽ trang điểm cho anh~"
 
Diệp Cận Ngôn mở to mắt nhìn cô hồi lâu, sau đó tức giận cắn bàn chải đánh răng nhưng không nói được lời nào, ngoan ngoãn quay lại tiếp tục đánh răng. Nhìn Diệp Cẩn Ngôn dùng bàn chải đánh răng để trút giận, cô cười đến mức cong cả mắt.
 
Cô mở tủ quần áo, chọn một chiếc áo sơ mi POLO cổ đứng sáng màu và phối với một chiếc quần màu be, trông anh thật lịch lãm và đẹp trai. Nhìn bộ đồ này, cô nhớ ra anh cũng từng mặc bộ đồ này khi mời cô đi ăn đồ Tây, nhớ lại khiến bật cười! Có vẻ như anh cố tình ăn mặc trẻ hơn khi đi chơi với cô. Lúc đó sao lại cô không để ý đến điều này.
 
Diệp Cẩn Ngôn thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi phòng tắm, nhìn cô với vẻ ngại ngùng. Cô nhào tới hôn anh hai cái vào mặt: "Chồng em đẹp trai quá!"
 
Diệp Cẩn Ngôn ngượng ngùng cười, cô đưa cho anh bộ quần áo mà cô đã chọn: "Đi thay nhanh đi!"
 
Diệp Cẩn Ngôn ngoan ngoãn đi thay quần áo, lúc anh đi ra thì ckk đã cầm theo túi đựng đồ trang điểm. Khóe miệng Diệp Cẩn Ngôn giật giật: "Cô nương, tha ta đi..."
 
Nhìn Diệp Cẩn Ngôn vốn đã rất lịch lãm và đẹp trai, cô thở dài: "Anh không trang điểm trông vẫn đẹp trai..."
 
Khi Diệp Cẩn Ngôn thấy cô buông tha cho anh, mặt anh sáng lên vui mừng, hôn nhẹ lên môi cô: "Cô gái nhỏ, em thật tốt!"
 
Cô vui vẻ lắng nghe những lời ngọt ngào của anh, dụi đầu vào ngực anh: "Chồng ơi, đợi em thay đồ rồi chúng ta sẽ đi~"
 
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu.
 
Cô chọn một chiếc váy dài màu đỏ tươi cắt khoét sâu. Cô chẳng thể làm gì với cái bụng bầu sáu tháng của mình, nhưng với sự tham gia của con, ngày hôm nay trở nên có ý nghĩa hơn. Cô chạm nhẹ vào bụng mình và nói với con: "Con ngoan, hôm nay chúng ta cùng nhau ăn mừng sinh nhật ba nhé!"
 
Ở nhà cô không có giày cao gót nên cô phải đi giày bệt. Cô hơi không hài lòng với vẻ ngoài không hoàn hảo của mình. Diệp Cẩn Ngôn nhìn trang phục của cô, nhíu mày: "Cô gái nhỏ, mặc áo khoác vào đi, anh sợ em sẽ bị cảm lạnh!"
 
Lời nói của Diệp Cẩn Ngôn khiến cô thất vọng đến mức không biết phải trả lời thế nào. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh, lòng cô tràn ngập sự ấm áp, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Được, chồng yêu!"
 
Diệp Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm rồi mặc áo vest vào. Thấy cô nhíu mày, anh vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
 
Cô nhặt một chiếc áo gió màu đen cổ đứng, Diệp Cẩn Ngôn khôn ngoan liền hiểu ra, rồi mặc áo của cô đưa: "Cô gái nhỏ, nhìn có đẹp không?"
 
"Ừm!" ! ! Chồng ơi, anh đẹp trai quá~" cô không thể không nhảy xổ vào anh và ôm hôn anh.
 
Diệp Cẩn Ngôn cười toe toét vui vẻ: "Được rồi, cô gái nhỏ! Bây giờ có thể ra ngoài được chưa?"
 
Cô gật đầu và vui vẻ để anh nắm tay dẫn cô ra khỏi cửa.
 
Mọi thứ đã được chuyển vào rồi, hôm nay mới là ngày chúng tôi chính thức chuyển vào. Theo quy định, chúng tôi phải tổ chức tiệc tân gia. May mắn thay, cô có cái cớ này nên đã biến tiệc tân gia thành tiệc sinh nhật của Diệp Cẩn Ngôn.
 
Cô đặc biệt hỏi Phạm Phạm rằng liệu điều này có ổn không, dù sao thì tân gia cũng là một truyền thống. Phạm Phạm hỏi một người và anh ấy nói không vấn đề gì.
 
Khi Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cok bước ra khỏi thang máy, chúng tôi chìm đắm trong tiếng pháo hoa. Khi Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng động, anh vô thức quay lại, ôm chặt cô vào lòng, mở rộng vòng tay, dùng thân mình che chắn cho cô.
 
Bầu trời đầy những tờ giấy đủ màu sắc bay phấp phới, nhưng không ai trong hai người để ý đến chúng. Anh chỉ nhìn thấy cô, và cô chỉ nhìn thấy anh. Đôi mắt cô hơi đỏ lên, khi thấy anh bảo vệ cô trong vô thức: "Chồng ơi!"
 
Diệp Cẩn Ngôn nhìn đống giấy màu xung quanh, không nói nên lời: "Cô gái nhỏ, là em sắp xếp sao?"
 
Cô vừa khóc vừa nói: "Đúng vậy, em đã sắp xếp cho anh làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
 
Diệp Cẩn Ngôn có chút ngượng ngùng: "Anh lo lắng vô ích rồi..."
 
Cô lắc đầu: "Không! Phản ứng của anh tốt hơn dự tính của em gấp vạn lần!"
 
Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy, cười tươi tắn, nắm lấy tay cô: "Cô gái nhỏ!"
 
Vừa bước vào phòng khách, Đới Khiêm, Phạm Phạm, Nhiếp Băng, Trần Hi, Tư Lôi, Kevin, Đoàn Văn, Đoàn Vũ, Nam Tôn, Vương Vĩnh Chính và Lam Lam cùng nhau hát bài hát sinh nhật.
 
Mặc dù Diệp Cẩn Ngôn rất bình tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô vỗ tay và hát theo, rồi kéo anh đến chiếc bánh sinh nhật mà cô đã đặc biệt yêu cầu Nam Tôn đặt cho cô.
 
Chiếc bánh làm từ fondant trông như thật! Đó là một khung cảnh tuyết phủ với nhiều dãy núi ở xa. Ở giữa chiếc bánh là cây thông giống với bên Thụy Sĩ, nơi mà Diệp Cẩn Ngôn đã cầu hôn cô. Anh và cô đứng dưới gốc cây, hai người nhỏ bé đó đang cầm những dải ruy băng đỏ trên tay. Trên bánh có dòng chữ: "Chúc mừng sinh nhật, chồng yêu của em! Em sẽ luôn yêu anh"
 
Diệp Cẩn Ngôn nhìn chiếc bánh ngọt, mỉm cười, sau đó nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: "Cô gái nhỏ, thật xin lỗi làm phiền em rồi!"
 
Ôm lấy cổ anh: "Chồng à, anh có thích không?"
 
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Cảm ơn em!"
 
Việc đội mũ sinh nhật có vẻ hơi buồn cười, nhưng anh vẫn vui vẻ để cô làm.
 
Nhiếp ảnh gia được Nhiếp Băng thuê đã ghi lại toàn bộ quá trình bằng video, còn Nam Tôn và Lam Lam đã hỗ trợ chụp ảnh.
 
Cô không yêu cầu gì cao, mà là như một lời tâm sự, rồi đặt chiếc bật lửa vào lòng bàn tay của Diệp Cẩn Ngôn: "Chồng ơi! Khi sinh  nhật phải thổi nến cầu nguyện, điều ước của anh sẽ thành sự thật~"
 
Diệp Cận Ngôn mím môi gật đầu, sau đó mỉm cười thắp nến, nhìn cô bằng đôi mắt long lanh.
 
Cô dùng ngón tay chọc vào bụng dưới của anh: "Điều ước đầu tiên và điều ước thứ hai, anh phải nói to ra. Nhưng điều ước thứ ba, chỉ cần ước trong lòng là được!"
 
Diệp Cẩn Ngôn cười: "Được!" Anh dựa đầu vào đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
 
"Điều ước đầu tiên của tôi là mọi người đều khỏe mạnh và mọi ước mơ của họ đều thành hiện thực!"
 
"Điều ước thứ hai của tôi là Tỏa Tỏa và đứa trẻ được khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc!"
 
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, nhắm mắt lại và ước nguyện điều thứ ba. Cô phát hiện khóe mắt anh có chút ẩm ướt, một lúc sau anh mới mở mắt ra: "Xong rồi!"
 
Mọi người bắt đầu reo hò: "Thổi nến, thổi nến!"
 
Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô cùng nhau thổi tắt nến. Cô đưa cho anh đĩa và dao với một nụ cười, anh chia bánh cho mọi người cùng với một nụ cười nhẹ. Mọi người đều đón nhận bằng một nụ cười.
 
Diệp Cẩn Ngôn bị tiếng reo hò "Sinh nhật vui vẻ" làm cho choáng ngợp, anh mỉm cười nói: "Cảm ơn!" Anh ích kỷ để lại hai hình người nhỏ bé dưới gốc cây thông, đặt chúng lên đĩa và đưa cho cô: "Cô gái nhỏ, em có muốn chia cho anh một cái không?"
 
Ồ~~ tiếng còi vang lên khắp nơi. Đó là Vương Vĩnh Chính và Kevin, một người là người nước ngoài giả mạo, người kia là người nước ngoài thuần chủng. Hai người này thực sự làm cho bữa tiệc trở nên sôi động.
 
Trong tiếng reo hò của mọi người, cô dùng nĩa nhét một miếng bánh vào miệng Diệp Cẩn Ngôn. Trên mặt Diệp Cẩn Ngôn tràn ngập nụ cười dịu dàng và cưng chiều.
 
Sau khi kéo Diệp Cẩn Ngôn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cô đi đến chiếc ghế cao trên sân khấu nhỏ, ngồi xuống, cầm micro.
 
Diệp Cẩn Ngôn ngồi trên ghế sofa, dịu dàng nhìn cô!
 
"Cảm ơn mọi người! Tôi thật sự biết ơn mọi người đã đến đây và giúp tôi tổ chức sinh nhật cho chồng tôi! Cảm ơn Nam Tôn, Nhiếp Băng, Lam Lam và Phạm Phạm đã giúp đỡ! Ngoài ra, chồng ơi, em cảm ơn anh đã chiều chuộng em nhiều như vậy. Anh đã chiều chuộng em đến mức em trở nên vô pháp vô thiên!" Cô không thể kìm được nước mắt và chúng lăn dài trên má. Thấy Diệp Cẩn Ngôn cầm khăn giấy định tiến lại, cô vội vàng ngăn anh lại: "Không, chồng ơi, anh đừng nhúc nhích! Ngồi yên đó đi!"
 
Diệp Cẩn Ngôn ngồi xuống, cầm khăn giấy và nhìn cô. Cô lau nước mắt và nói: "Xin lỗi mọi người! Tôi lại không nhịn được mà khóc rồi!"
 
Mọi người đều cười, Diệp Cẩn Ngôn cũng bất lực lắc đầu cười. Cô lau nước mắt rồi nói: "Anh yêu, hôm nay là sinh nhật anh. Em đã suy nghĩ rất lâu về việc nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho anh."
 
Diệp Cẩn Ngôn ngồi đó, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng. Cô nhìn anh mỉm cười " em biết anh sẽ nói : Cô gái nhỏ, em là món quà tuyệt vời nhất của anh! Đúng vậy không?"
 
Diệp Cận Ngôn gật đầu cười khẽ.
 
Mọi người nhìn hai người họ với vẻ xúc động. Cô thì thầm: "Anh yêu, em cũng nghĩ vậy. Anh là món quà tuyệt vời nhất của em. Em cũng là món quà tuyệt vời nhất của anh! Vì vậy, hôm nay, em muốn hát cho anh một bài hát chứa đựng mọi điều em muốn nói với anh."

May mắn lớn nhất cả đời này
Chính là tôi gặp được người
Vừa hay người thương tôi, và tôi cũng yêu người
Ở cái tuổi chênh vênh lưng chừng
Tôi đã không còn cô quạnh lẻ bóng
May mắn biết bao, mình nên duyên với nhau
Niềm vui lớn nhất đời này
Là cuối cùng cũng đợi được người
Là người đưa tôi đi khỏi vũng lầy nhem nhuốc
Hai ta từ khoảnh khắc ấy
Trao nhau ánh mắt thâm tình xem như tín vật
Nửa đời còn lại của tôi chính là người
Tôi mong rằng năm mươi năm sau
Người vẫn bên tôi quấn quýt sớm chiều
Hai ta bên chiếc xích đu
Cùng cảm nhận ấm áp dưới ánh nắng chiều
Nghe làn gió nhè nhẹ thổi qua
Nghe con nước chầm chậm trôi đi
Thì thầm hàn huyên chuyện ngày xưa
Thuở mới yêu nên thơ ngọt ngào
Tôi chỉ mong năm mươi năm sau
Người vẫn còn bên tôi chẳng rời
Dù khi đó đã bạc phai mái đầu
Vẫn muốn được nghe, tiếng gọi cô gái nhỏ
Thật khẽ, tay đan lấy tay
Trong thinh lặng, tựa vào lồng ngực
Khung cảnh ấy, có phải chăng chính là
Trăm năm hạnh phúc
.....

Cô đã tập bài hát này trong một thời gian dài, nhưng vì quá xúc động nên cô đã hát theo một giai điệu kỳ lạ và nước mắt cứ chảy dài trên mặt cô. Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy, sải bước về phía cô, ôm cô vào lòng: "Cô gái nhỏ!"
 
Khi nghe anh gọi cô là cô gái nhỏ, cô mỉm cười trong nước mắt và vùi đầu vào vòng tay anh. Diệp Cẩn Ngôn ôm cô vào lòng, thần kỳ là anh đã thay cô hát hết bài hát  trong khi vẫn ôm vòng tay cô.
 
Từng từ trong lời bài hát đều nói về cô và anh. Câu nói đó, "Anh hy vọng năm mươi năm sau anh vẫn có thể ở bên em. Đến lúc đó, tóc em đã bạc, nhưng em vẫn muốn nghe anh gọi em là cô gái nhỏ!" Mắt của Diệp Cẩn Ngôn thực sự đã đỏ lên.
 
Khi bài hát kết thúc, toàn thể khán giả đều thở dài.
 
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô bằng đôi mắt ướt át: "Cô gái nhỏ..." Anh lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu cô: "Cô gái nhỏ, anh sẽ cố gắng hết sức! Được chứ?"
 
Cô ngước nhìn anh, mỉm cười xin lỗi: “Em xin lỗi, chồng! Là lỗi của em, em đã đến muộn!”
 
Diệp Cẩn Ngôn bị cô chọc cười, ôm chặt cô vào lòng: "Ngoan nhé, đừng khóc!"
 
Tiếng vỗ tay vang lên, cô và Diệp Cẩn Ngôn nhìn tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người, mỉm cười và cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.
 
Sau một hồi tình cảm ngắn ngủi, mọi người lại trò chuyện bên tách trà và chủ đề chuyển sang Nam Tôn và Vương Vĩnh Chính, Nhiếp Băng và Lam Lam. Hai cặp đôi không chịu nổi sự trêu chọc, nhưng Vương Vĩnh Chính thì vẫn ổn, vì anh ta mặt dày như tường thành. Nhiếp Băng là người đầu tiên cầu xin tha thứ và gần như bỏ chạy, nhưng nhiều người đã giữ chặt anh ta lại.
 
Diệp Cẩn Ngôn đỡ cô vào phòng khách, nhìn bọn họ chơi đùa. Cô nép vào lòng anh và nói: "Chồng ơi, nếu em tự ý len anh chức tiệc sinh nhật, anh có thấy không vui không?"
 
Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng gãi mũi cô: "Cô gái nhỏ, cảm ơn em! Anh rất vui, đã lâu rồi anh không có cảm giác như vậy!"
 
Cô ôm chặt cánh tay anh: "Chồng ơi, chúng ta không còn cô đơn nữa. Chúng ta đã có gia đình của riêng mình rồi. Anh có em và con của chúng ta. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh mỗi năm. Được không?"
 
Diệp Cẩn Ngôn cảm khái gật đầu: "Được rồi, cô gái nhỏ, chúng ta mỗi năm đều ăn mừng với nhau nhé!"
 
Nằm gọn trong vòng tay Diệp Cẩn Ngôn: "Chồng, em đã luyện tập bài hát đó rất lâu rất lâu! Nhưng vừa rồi em hát... thật tệ! !"
 
Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu: "Cô gái nhỏ, đây là bài hát hay nhất mà anh từng được nghe!"
 
Cô vùi đầu vào trong lòng Diệp Cẩn Ngôn, nhìn người thân bạn bè đang cười đùa quây quần bên nhau." Chồng ơi, hiện tại như vậy, thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com