3. Ngọt ngào đầu tiên
Hạ Chi Quang đang hạnh phúc cõng cậu trên lưng, chợt nhận ra gì đó liền khựng lại. Anh quan sát căn nhà rộng lớn một hồi rồi dở khóc dở cười nhìn người đang ngủ trên lưng mình. Bé con này quên chỉ phòng của mình cho anh biết rồi. Giờ anh biết đi đâu đây.
Bất đắc dĩ thở dài, Hạ Chi Quang đành bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, đi lại con đường cũ xuống dưới lầu tìm người giúp đỡ đưa tiểu thiếu gia trở về phòng ngủ.
Anh vừa xuống tới phía dưới, vừa lúc Lưu quản gia từ bên ngoài đi vào, bốn mắt nhìn nhau một lúc, Hạ Chi Quang đưa tay lên môi làm động tác im lặng, hơi nghiêng đầu để Lưu quản gia thấy cậu đang ngủ, sau đó chỉ tay lên lầu, ngụ ý rằng anh không biết phòng của cậu ở đâu.
Lưu quản gia nhìn một loạt động tác của Hạ Chi Quang, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đi nhẹ nhàng qua anh để dẫn đường.
Hạ Chi Quang nhanh chóng theo sau, anh vẫn không dám đi quá nhanh, sợ cậu sẽ tỉnh giấc. Ngược lại Lưu quản gia khiến anh hơi bất ngờ. Hạ Chi Quang tuy là đang cõng Hoàng Tuấn Tiệp trên lưng, nhưng tốc độ bước đi cũng không phải chậm, có điều so với Lưu quản gia, tựa hồ không là gì cả.
Lưu quản gia ước chừng khoảng hơn 50 tuổi, vẻ ngoài tuy nghiêm khắc, trái lại cũng rất hiện hòa. Lại nói, đôi chân thoăn thoắt kia của Lưu quản gia càng không giống một người đã hơn 50 tuổi. Hạ Chi Quang chăm chú quan sát, không khỏi cảm khái. Xem ra vẫn cần học hỏi nhiều.
Hạ Chi Quang được Lưu quản gia dẫn đến tầng ba, đi thêm mấy bước về bên phải, ông mở cửa để anh cõng cậu vào. Đợi đến khi Hoàng Tuấn Tiệp đã được đắp lên một lớp chăn ấm, Lưu quản gia mới nhẹ giọng gọi anh ra ngoài. Vừa đóng cửa, liền bắt đầu giải thích và giúp anh làm quen với công việc cùng các vị trí trong nhà.
Trước tiên là đi hết tầng ba, Lưu quản gia nói toàn bộ tầng này là của tiểu thiếu gia, có đủ các phòng như dạy học, phòng sách, phòng để nhạc cụ, phòng để quần áo, phòng vui chơi và phòng ngủ. Tổng cộng là sáu phòng, mỗi ngày sẽ có người lên dọn đúng giờ.
Tầng hai là của thiếu gia Hoàng Tuấn Lâm, cũng tương tự như tầng ba, nhưng vì hiện giờ thiếu gia đang quản lý doanh nghiệp ở nước ngoài, nên tầng hai xem như bỏ trống. Dù vậy, vẫn không nên tùy tiện đụng vào đồ vật bên trong. Cậu ấy rất khó tính.
Tầng bốn là tầng của chủ tịch và phu nhân. Kết cấu cũng tương tự, chỉ khác là có thêm một phòng trang sức và phụ kiện cho phu nhân.
Sân thượng là nơi thưởng thức trà chiều, đôi khi tiểu thiếu gia khá thích lên đó tưới hoa, chăm sóc cây. Vậy nên chủ tịch đã sai người trồng mấy cây ăn trái loại nhỏ, để tiểu thiếu gia có thể hái nếu thích.
Lưu quản gia dẫn Hạ Chi Quang từ sân thượng đi xuống, lãnh đạm nhìn anh, cố ý hạ giọng thấp xuống nói "Còn một điều quan trọng, tiểu thiếu gia là một đứa nhỏ lương thiện. Mong cậu không làm chúng tôi thất vọng."
Là một lời cảnh cáo! Hạ Chi Quang rũ mắt, đem hết thảy sự thay đổi trong ánh mắt giấu đi. Người đối diện kinh nghiệm không nhỏ, không được mạo hiểm.
Đợi qua mấy giây, Hạ Chi Quang rốt cuộc ngẩng đầu, kiên định mở miệng "Đó là đương nhiên."
Đối với sự trân trọng dành cho bảo bối, tôi so với các người cũng không kém cạnh là bao.
Hạ Chi Quang ở trong lòng khẳng định, ngoài miệng cười lễ phép, lịch sự hỏi ông "Chúng ta có cần đi tiếp không?"
Lưu quản gia thu lại ánh mắt thăm dò, xoay người đi tiếp. Hạ Chi Quang như cũ đi theo, nụ cười trên môi cũng không còn.
Sau khi đơn giản giới thiệu về nhà họ Hoàng, Lưu quản gia không để cho Hạ Chi Quang rảnh rỗi, trực tiếp dắt người đi vào phòng bếp, tiếp tục giải thích về đồ ăn. Ai thích ăn gì hay không ăn gì, đều nói qua một lượt. Như vậy, học được thì tốt, không học được thì là năng lực chưa đủ.
Hạ Chi Quang ở trong bếp siêng năng học hỏi, học xong bên này, liền được Lưu quản gia dẫn đến nơi tiếp theo. Cứ thế, từng lượng công việc đều được ông ấy một hơi nói rõ. Anh chỉ ở một bên để nghe, bất giác nghe tận hai tiếng, trực tiếp nghe đến giờ cơm trưa.
Hạ Chi Quang lúc này gật đầu với Lưu quản gia, rồi nhanh nhẹn đi lên lầu ba. Mở cửa phòng của Hoàng Tuấn Tiệp. Tiến đến bên giường, anh thấy cậu vẫn còn ngủ say, có chút không nỡ gọi. Nhưng đã 11 giờ trưa, không ăn đúng bữa không tốt cho sức khỏe.
Cẩn thận ngồi xuống phần trống còn lại trên giường, Hạ Chi Quang tỉ mỉ gỡ từng góc chăn ra khỏi người cậu, tránh chăn bị kéo căng quá, sẽ làm cậu khó chịu.
Sau một hồi lôi kéo, Hạ Chi Quang cuối cùng cũng tách được Hoàng Tuấn Tiệp ra khỏi cái chăn quấn quanh người cậu. Mặc dù muốn ngắm lâu hơn một chút, cơ mà anh biết bây giờ không phải lúc. Thế nên đành tiếc nuối lay cậu dậy.
Hoàng Tuấn Tiệp đang ngủ ngon bị lay tỉnh, ngồi dậy theo quán tính, đôi mắt buồn ngủ vẫn đang nhắm nghiền. Lát sau mới từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt của Hạ Chi Quang.
Cậu vừa thức giấc, nhận thức chưa rõ ràng, người trước mặt còn là người mới quen. Suýt chút khiến cậu bị dọa sợ.
Hoàng Tuấn Tiệp dụi mắt mấy cái, lại chớp chớp thêm mấy cái, ánh mắt hơi hướng về bên trái của cậu, nhìn hai nốt ruồi dưới mắt phải của anh, vô thức lên tiếng "Thật đẹp!"
Hạ Chi Quang sững sờ "Gì cơ?"
Hoàng Tuấn Tiệp chỉ chỉ dưới mắt phải, cười cười "Hai nốt ruồi lệ của anh rất đẹp."
Hạ Chi Quang ngạc nhiên, nhanh chóng cười nhẹ, chỉ tay lên mắt trái của mình "Bên đây còn có một nốt ruồi."
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn theo ngón tay của anh, ngưỡng mộ nói "Cũng rất đẹp!" Lát sau, cậu sờ lên mặt mình, tủi thân bĩu môi "Anh có tận ba cái, em đến một cái cũng không có."
Hạ Chi Quang buồn cười nhìn cậu làm nũng, ngón tay chầm chầm chạm vào sống mũi của Hoàng Tuấn Tiệp "Ở đây không phải có một nốt sao. Rất đẹp."
"Ah!" Đúng nhỉ? Có một cái! Hoàng Tuấn Tiệp nháy mắt vui vẻ trở lại. Lần nữa ngẩng mặt đối diện với anh, rồi cậu bỗng ngơ ra, chạm vào giữa hai hàng lông mày của anh "Anh cũng có!" Kinh ngạc lên tiếng, cậu thành thật nhìn anh nói "Có phải chúng ta rất có duyên không?"
Hạ Chi Quang ngỡ ngàng. Có duyên sao? Phải, chúng ta rất có duyên. Anh mỉm cười "Tôi nghĩ là có thưa tiểu thiếu gia. Chẳng phải bây giờ tôi đang là quản gia riêng của cậu sao?"
Hoàng Tuấn Tiệp tinh nghịch gật đầu "Nói cũng đúng!"
Hạ Chi Quang: "Cho nên, có phải cậu nên dậy để ăn trưa rồi không? Để tôi còn hoàn thành nhiệm vụ của một quản gia đúng nghĩa."
"Đi ngay, đi ngay! Anh ra ngoài đợi em chút." Vội vã bước xuống giường, Hoàng Tuấn Tiệp thuận tay đẩy Hạ Chi Quang ra ngoài, cậu phải thay đồ.
Hạ Chi Quang nghe lời đứng ở ngoài đợi một lát, liền thấy Hoàng Tuấn Tiệp từ trong phòng lật đật chạy ra. Có lẽ là sợ anh đợi lâu, nên mới vội vàng như thế. Mỉm cười trong vô thức, anh cúi xuống chỉnh lại cổ áo cho cậu nói "Không cần gấp! Đợi tiểu thiếu gia là vinh hạnh của tôi, không phải là phiền."
Nói xong anh đứng thẳng người, đưa tay làm động tác mời, trên môi là nụ cười nhàn nhạt "Nên đi ăn trưa rồi, tiểu thiếu gia."
Hoàng Tuấn Tiệp thấy vậy, tức khắc cười rộ lên "Được."
Sánh vai nhau đi xuống, Hạ Chi Quang thuần thục đi nhanh hơn cậu một đoạn, đến bàn ăn kéo ghế cho cậu, lấy đũa và chén để sẵn, còn thuận tay rót một cốc nước. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã chu đáo giúp Hoàng Tuấn Tiệp chuẩn bị mọi thứ.
Hoàng Tuấn Tiệp ngồi xuống ghế, trước khi động đũa thắc mắc nhìn Hạ Chi Quang "Anh từng làm quản gia rồi sao?"
Động tác sắp xếp thức ăn của anh khẽ dừng lại, nhìn đến ánh mắt tò mò của cậu, anh trả lời "Chưa từng! Là lần đầu tiên." Nghĩ đến gì đó, anh chợt nói tiếp "Cũng là lần cuối cùng."
Hoàng Tuấn Tiệp vô tư nói "Nghe cứ như anh sẽ ở bên em cả đời vậy."
Hạ Chi Quang sửng sốt.
"A? Sao vậy? Ý.." Hoàng Tuấn Tiệp thấy Hạ Chi Quang đột ngột đứng im, bấy giờ mới nhận ra câu nói kia có bao nhiêu kỳ lạ, ngại ngùng ôm đầu cúi mặt xuống. Cậu chỉ cảm thấy nói chuyện với anh rất thoải mái, nhưng không ngờ lại tự nhiên đến mức này, để bản thân vô ý nói ra mấy câu nói như vậy. Xấu hổ quá đi!
Không dám đối diện Hạ Chi Quang, cậu lí nhí "Cái đó, xin lỗi em không cố ý đâu."
Cầm một dĩa đồ ăn để lại gần cậu, Hạ Chi Quang cười nói "Cũng không phải chuyện gì quá to tát, không cần quá để tâm." Vì nói như vậy cũng không hề sai.
Bởi từ lúc đặt chân vào nhà họ Hoàng, Hạ Chi Quang chưa từng có ý định rời đi trước khi đường đường chính chính ở trước mặt người nhà họ Hoàng, đưa Hoàng Tuấn Tiệp cùng đi.
________
16.03.2024
(◍•ᴗ•◍)❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com