Ôn tuyền thuy trượt
Hồi kinh? Hồi kinh cái đầu ngươi!
Sau khi Trần Mỹ Linh nhận được tin, tâm tình nàng trở nên tồi tệ. Nàng vừa mới xuất kinh, tính ở lại Tây Sơn biệt viện một thời gian, ngâm suối nước nóng, ăn những món ăn dân dã, tiêu dao khoái hoạt, không ngờ rằng tên khốn kia lại muốn hồi kinh.
Bất luận nhìn thế nào, Vũ Chiêu Hầu- Quảng Linh Linh cũng là một thanh niên tuấn tú. So với những hoàn khố công tử chỉ biết chơi bời lêu lổng ở trong kinh kia, quả thật là một trời một vực.
Thế nhưng, trong mắt Trần Mỹ Linh, cô chính là một tên khốn kiếp! Lần đầu tiên nhìn thấy cô, nàng đã khẳng định vị Vũ Chiêu Hầu này căn bản là không phải người hiên ngang lẫm liệt như người khác nói.
Đáng sợ nhất là một người không có nhược điểm, bởi vì bất luận kẻ nào đều sẽ có mặt trái, đặc biệt là người như Quảng Linh Linh.Thế nhưng, trong mắt kẻ khác, cô là người kỷ cương nghiêm minh, đối xử với mọi người ôn hòa nhã nhặn, không tham tiền tài không háo sắc, quả thật vô cùng hoàn mỹ.
Trên đời thật sự còn tồn tại người như vậy sao? Trần Mỹ Linh dám nói, không hề có. Ở trong mắt Quảng Linh Linh, nàng thấy được một tia trào phúng lóe lên rồi biến mất, đôi lúc còn sơ hở để lộ sự hờ hững.
Sau khi thành hôn, Quảng Linh Linh rất tôn trọng và giữ thể diện cho nàng. Sản nghiệp Quảng phủ hết thảy đều giao cho nàng, thiếp phòng toàn bộ đều để lại ở phủ đệ biên thành, trong Quảng phủ ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, khi hồi phủ cô nhất định ngủ trong phòng của nàng.
Ở trước mặt người ngoài, cô vẫn luôn giữ ý, giữ thể diện cho nàng. Thế nhưng, trừ những cái đó ra thì còn gì nữa? Cô không hề đặt một chút tâm tư nào trên người nàng. Không biết sở thích của nàng, không quan tâm nàng làm những gì, thậm chí, Trần Mỹ Linh dám nói, Quảng Linh Linh còn chưa từng nhìn kĩ mặt của nàng!
Đối với Quảng Linh Linh mà nói, ngay từ đầu, nàng không khác gì một người gỗ trên thân có khắc mấy chữ "Trần gia tiểu thư", sau đó tự nhiên biến thành "Vũ Chiêu Hầu phu nhân".
Một người như vậy, bề ngoài đứng đắn, là một quan viên không phụ lòng vua. Trần Mỹ Linh dám nói, nếu như có một ngày cô cảm thấy hứng thú với việc tạo phản, nói không chừng sẽ trở mặt với Hoàng Đế.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Trần Mỹ Linh đều sẽ cảm thấy, những ngày êm ấm này có chút nguy hiểm. Trên thực tế, Thái hậu và Hoàng đế đem nàng gả cho Quảng Linh Linh, cũng không chỉ là thương tiếc cô.
Một thần tử trẻ tuổi, tay nắm trọng bình, không phải gánh vác gia tộc, rất khó nắm giữ. Nếu như không phải là phò mã thì không thể nắm cô trong lòng bàn tay, vì muốn giám thị cô, có lẽ phải chọn một vị công chúa gả cho cô.
Chọn nàng, chính là bởi vì nàng được Thái hậu nuôi dưỡng, vừa vặn có thể bày tỏ sự ân sủng cho nhiều người thấy. Hơn nữa, cha mẹ của nàng chết sớm, cũng không thân thiết với người Trần gia, nên Quảng Linh Linh sẽ không thể có nhạc gia lớn mạnh. Trần Mỹ Linh cũng không cảm thấy ủy khuất, không có Thái hậu và Hoàng đế, nàng sẽ không có thân phận tôn quý như hôm nay, hơn nữa, chỉ cần Quảng Linh Linh không tạo phản, cô chính là một ứng cử viên tuyệt vời cho vị trí hôn phu. Nhưng mà, sự tuyệt vời này sẽ giảm đi nếu Quảng Linh Linh ở trong Chiêu Hầu phủ. Mỹ Linh hung hăng đạp ghế hai cái, tâm tình cũng thoải mái hơn phần nào.
Mặc kệ nàng không muốn như thế nào, nếu Quảng Linh Linh hồi kinh thì nàng phải trở về. Giống như Quảng Linh Linh giữ thể diện cho nàng, nàng cũng muốn đóng vai một Chiêu Hầu phu nhân hoàn mỹ ở trước mặt người ngoài.
Nàng đại diện cho thể diện cho Thái hậu và Hoàng đế, sao nàng có thể làm bọn họ mất mặt được?
"Ngày mai hồi kinh đi." nàng thở dài, nói với bọn nha hoàn.
Vừa tới biệt viện Tây Sơn, ngồi còn chưa nóng mông nữa mà...!Nhưng mà trở về là chuyện của ngày mai, hôm nay cứ đi ngâm ôn tuyền hưởng thụ trước một chút! Trần Mỹ Linh vui vẻ nghĩ, dẫn theo Thanh La đến thanh trì.
Ngôi biệt viện này là Hoàng đế ban cho nàng lúc thành hôn, chứa một hồ nước nóng cực tốt, mỗi khi đến thu đông, Trần Mỹ Linh đều tới biệt viện này ở một hai tháng. Mùa đông năm nay, bởi vì thân thể Thái hậu không tốt nên nàng vẫn luôn không tìm được cơ hội để đi.
Sương mù bao phủ, khí nóng phả vào mặt. Sau khi Mỹ Linh được nha hoàn hầu hạ cởi xiêm y ra, nàng nói:"Tất cả lui xuống hết đi, để ta một mình yên tĩnh."
Thanh La muốn nói gì lại thôi.
Trần Mỹ Linh lại phất tay nói:"Sau nửa canh giờ lại vào hầu hạ."
"Dạ..."
Nàng một mình tiến vào ôn tuyền, sương trắng, cơ thể nữ nhân như ẩn như hiện. Bờ vai như được vót thành, eo trắng thon nhỏ, Mỹ Linh không phải đệ nhất mỹ nhân, nhưng dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Dáng người nàng tinh tế, bộ ngực cao ngất, hai chân thon dài, cái mông vểnh cao, nhất là nước da, như ngọc như tuyết, non mềm đến không thể tưởng tượng nổi, đến Quảng Linh Linh vào những lúc cùng giường cũng không nhịn được sờ thêm mấy cái.
Bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi. Trần Mỹ Linh không biết là bản thân không có đủ mị lực, hay là do tự Quảng Linh Linh lãnh đạm ở trên giường, Quảng Linh Linh luôn không có kiên nhẫn, chuyện phu thê phòng the vốn rất ít ỏi, phần lớn là làm qua loa cho xong chuyện.
Còn nhớ đêm tân hôn, Quảng Linh Linh thậm chí không có kiên nhẫn chờ nàng chuẩn bị kĩ càng, đã dùng lượng lớn cao hương, trực tiếp phá thân nàng. Thành hôn ba năm, Trần Mỹ Linh không nhớ rõ, bọn họ có được bao nhiêu thời gian ôn tồn vui vẻ. Về sau ít gặp mặt, ký ức càng mơ hồ.
Nhưng đương nhiên nàng cũng biết bí mật của Quảng Linh Linh, nhưng vốn cô không khác gì nam nhân, nàng cũng không bài xích, ngược lại không quan tâm nền càng không để ý, chung đụng với nhau, nhưng không ở cùng giường nhiều, vì vậy nàng cũng không tố cáo chuyện này.
Nghĩ đến cùng giường với cô, phản ứng đầu tiên Trần Mỹ Linh là sợ hãi, hầu như không có lần nào là nàng không đau.
Cho nên Quảng Linh Linh ít trở về, nàng trái lại càng vui vẻ. Lần này trở về, cô ta sẽ ở lại bao lâu đây? Một tháng? Có lẽ chỉ có nửa tháng. Nên nhất định sẽ ngủ trên giường của nàng. Thời gian ngắn, nhiều nhất hai, ba ngày, nhịn một chút là tốt rồi.
Vừa nghĩ vẩn vơ, Trần Mỹ Linh vừa vẩy nước suối ấm lên ngực. Nàng không phát hiện, ở ôn tuyền ngoài nàng ra, còn có một người không nên xuất hiện....Về kinh sớm hơn ba ngày so với dự định, Quảng Linh Linh không có trở về Chiêu Hầu phủ, mà là đi đến Tây Sơn biệt viện.
Quảng Linh Linh cảm thấy rất phiền. Cô có chút hối hận rồi, trước kia tại sao lại tham gia bình địa vậy kìa? Nếu như hiện tại còn là một võ quan cấp thấp, nhất định sẽ rất ung dung tự tại, thoải mái vui vẻ.
Có thể người khác cảm thấy, cô ở trong hoàn cảnh này không có gì không vừa lòng. Thế nhưng Quảng Linh Linh vẫn cảm thấy thiếu thiếu. Thật không có thách thức!Suối nước nóng ở Tây Sơn biệt viện vô cùng tốt, bôn ba một đường mệt mỏi, trước khi trời trời tối Quảng Linh Linh âm thầm đi vào biệt viện, thẳng đến thanh trì.
Không ai phát hiện, chủ nhân biệt viện, Vũ Chiêu Hầu đã trở về. Cô cũng không muốn bị người khác phát hiện, chỉ muốn ở Tây Sơn biệt viện nghỉ ngơi ba ngày, sau đó về kinh đối mặt với những kẻ suốt ngày tranh giành quyền lợi kia.
Đang tựa trên vách ôn tuyền nghỉ ngơi, bỗng nhiên cô cảnh giác mở mắt ra. Bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó là một giọng nữ nhỏ nhẹ kêu nha hoàn lui ra. Màn trúc nhấc lên, một cô gái mặc sa mỏng tiến vào, thân thể trắng tuyết như ẩn như hiện trong màn sương. Lụa mỏng căn bản không che được cơ thể , tạo thành hiệu quả nửa kín nửa hở, khiến Quảng Linh Linh có thể nhìn thấy rõ ràng bộ ngực cao ngất, sống lưng tinh tế, hai chân thon dài.
Thân thể này, quả thật là một pho tượng ngọc hoàn mỹ. Chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ cần gầy thì gầy. Đặc biệt là hai khối mềm mại trước ngực, trắng tuyết nư ngọc phong, no đủ tròn trịa, là hình bán cầu hoàn mỹ, một điểm hồng mai phía trên, điểm xuyết xinh đẹp. Khi đi lại, đôi ngọc phong run lên, tạo thành những đợt sóng cuộn trào mãnh liệt. Quảng Linh Linh thấy chỉ trong phút chốc, dục vọng giữa hai chân đã "phấn chấn tinh thần" dựng đứng lên.
Là một người trưởng thành, hai mươi sáu tuổi, tuổi trẻ khí thịnh. Lại còn, trong suốt quãng đường hồi kinh, đã hơn một tháng không đụng đến nữ nhân đối mặt với một thân thể đẹp đẽ dụ hoặc này, không có dục vọng mới là lạ.
Đặc biệt là thời khắc này, cô gỡ mặt nạ trước mặt người khác xuống, dục vọng càng thêm chân thực. Quảng Linh Linh nuốt nước miếng một cái, trước khi làm chuyện kích động, lý trí lại trở về. Tòa ôn tuyền này tỳ nữ không thể tùy tiện vào, giọng nói vừa rồi cũng không phải của tỳ nữ, mà cô lại không có thị thiếp tại Chiêu Hầu phủ.
Chủ nhân thân thể này, đại khái chỉ có con gái của thân thích? Bản thân cô đã không còn thân thích, thúc phụ cũng đã không còn qua lại, lẽ nào là tiểu thư Trần gia? Nếu là như vậy, cô khong thể đụng vào, đụng vào phiền phức không nhỏ.
Quảng Linh Linh muốn lặng lẽ đứng dậy, ôn tuyền sương trắng lan tràn, lấy thân thủ của cô, rời đi yên lặng không một tiếng động là việc không khó. Nhưng mà, cô vẫn không tự chủ được nhìn về phía cơ thể hoàn mỹ kia. Bàn chân trắng nhỏ của nàng tiến vào trong ôn tuyền, thử độ ấm của nước, sau đó chậm rãi bước xuống. Sóng nước tràn qua hai chân trắng nõn thon dài của nàng, tràn qua thung lũng thần bí, tràn qua eo thon, ngập đến ngọc phong đầy đặn phía trước. Nàng đã cởi lụa mỏng ra, thân thể trơn bóng, liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một. Ngón tay tinh tế vén nước trong lên, bắn tung tóe trên bộ ngực tuyết trắng.
Giọt nước theo làn da trắng nõn nà trượt xuống đôi nhũ phong vừa trắng vừa lớn, dưới sóng nước lay động, trông chúng giống một dôi mật đào, cực kì mê người. Quảng Linh Linh cảm thấy bụng dưới như lửa, hơi thở không tự giác thô dần.
Không được, cô gái này cô thật sự không thể đụng vào. Quảng Linh Linh theo bản năng nhìn lên gương mặt của mỹ nhân, bất giác ngẩn ra. Mỹ nhân này trông rất quen... Thật là Trần gia tiểu thư? Quảng Linh Linh vẫn cứ không đoán được, mỹ nhân khiến cô dục hỏa bốc lên ngùn ngụt này chính là phu nhân của cô. Có thể thấy được trình độ lơ là của cô đối với Trần Mỹ Linh tới mức nào.
_______________________________________________________
Ôn tuyền: suối nước nóng
Chiêu Hầu phủ = Quảng phủ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com