Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Bão Tố Trong Tâm Hồn

Mùa xuân đã thực sự đến, nhưng không khí trong lớp học của Dịch Hằng lại trở nên nặng nề hơn. Những tin đồn về bài kiểm tra cuối kỳ và các kỳ thi đại học sắp tới khiến cả lớp căng thẳng. Dịch Hằng cảm thấy áp lực gia tăng, không chỉ vì việc học mà còn vì những cảm xúc trong lòng mình dành cho Quế Nguyên.

Một buổi sáng nọ, khi Dịch Hằng đang ngồi trong lớp học, cậu không thể tập trung vào bài giảng. Những suy nghĩ về Quế Nguyên, về tương lai và về những kỳ vọng của gia đình quay cuồng trong đầu. Cậu lo lắng rằng liệu mình có thể đáp ứng được kỳ vọng của người khác hay không, và liệu tình cảm giữa hai người có thể vượt qua được những thử thách sắp tới.

Khi tiếng chuông reo, báo hiệu giờ nghỉ giải lao, Dịch Hằng quyết định ra ngoài hít thở không khí trong lành. Đứng bên cửa sổ lớp học, cậu nhìn ra sân trường, nơi Quế Nguyên đang cười đùa với nhóm bạn. Nụ cười của Quế Nguyên luôn có sức mạnh làm dịu đi mọi lo âu trong lòng cậu. Tuy nhiên, Dịch Hằng không thể ngăn được cảm giác chán nản đang len lỏi trong tâm trí.

Quế Nguyên nhanh chóng nhận ra sự khác thường của Dịch Hằng. Anh bước đến bên cửa sổ, xoa nhẹ mái tóc cậu và hỏi: "Cậu sao vậy? Hôm nay trông cậu có vẻ không ổn."

Dịch Hằng miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng cậu vẫn đầy mâu thuẫn. "Tớ chỉ đang cảm thấy áp lực với việc học thôi. Chắc là do kỳ thi cuối kỳ sắp đến."

Quế Nguyên khẽ nắm tay Dịch Hằng, ánh mắt anh tràn đầy lo lắng. "Cậu đừng quá lo lắng. Chúng ta có thể học cùng nhau. Tớ sẽ giúp cậu nếu cậu cần."

Dịch Hằng cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Quế Nguyên. Cậu cảm thấy lòng mình dần bình yên hơn, nhưng những nỗi lo vẫn chưa thể tan biến. "Cảm ơn cậu. Tớ chỉ... cảm thấy như mình không đủ giỏi để đáp ứng kỳ vọng của mọi người."

Quế Nguyên nhìn thẳng vào mắt Dịch Hằng, đôi mắt anh tràn đầy sự chân thành. "Dịch Hằng, cậu không cần phải là người hoàn hảo. Cậu đã cố gắng hết sức rồi. Quan trọng là cậu vẫn luôn là chính mình."

Những lời nói của Quế Nguyên như một liều thuốc xoa dịu nỗi đau trong lòng Dịch Hằng. Cậu cảm thấy lòng mình dâng trào cảm xúc, nhưng cũng không muốn để cho sự yếu đuối của mình ảnh hưởng đến Quế Nguyên. "Tớ biết, nhưng đôi khi tớ cảm thấy bất lực..."

"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua điều này," Quế Nguyên nói, với sự kiên định trong giọng nói. "Tớ tin tưởng vào cậu."

Dịch Hằng không biết nói gì, nhưng cậu cảm nhận được sức mạnh từ niềm tin mà Quế Nguyên dành cho mình. Họ cùng nhau quay trở lại lớp học, trong lòng Dịch Hằng nhẹ nhõm hơn một chút.

Thời gian trôi qua nhanh chóng và kỳ thi cuối kỳ đã đến gần. Cả lớp đều lao vào ôn tập, nhưng trong lòng Dịch Hằng vẫn lấn cấn nỗi lo về bài kiểm tra. Mỗi buổi tối, cậu dành hàng giờ đồng hồ để học nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác thiếu tự tin.

Quế Nguyên luôn ở bên cậu, hỗ trợ, động viên và cùng cậu ôn bài. Nhưng Dịch Hằng vẫn cảm thấy rằng tình cảm của họ đang bị ảnh hưởng bởi áp lực từ việc học hành. Những buổi tối lẽ ra nên vui vẻ lại trở nên căng thẳng. Dịch Hằng không muốn làm Quế Nguyên lo lắng, nhưng càng cố gắng, cậu càng cảm thấy mệt mỏi.

Một buổi tối, khi họ đang học bài tại nhà Dịch Hằng, cậu cảm thấy sự bùng nổ của cảm xúc. "Quế Nguyên, tớ không thể tiếp tục như thế này nữa!" cậu hét lên, khiến Quế Nguyên giật mình.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Quế Nguyên, cảm giác bất lực khiến nước mắt cậu rơi xuống. "Tớ không thể chịu đựng áp lực này. Tớ sợ rằng mình sẽ thất bại và làm cho mọi người thất vọng, và cả cậu nữa."

Quế Nguyên ngay lập tức đến bên cạnh Dịch Hằng, ôm chặt cậu vào lòng. "Dịch Hằng, hãy bình tĩnh lại. Tớ không bao giờ coi cậu là một thất bại. Cậu là người bạn quan trọng nhất đối với tớ, và thành công hay thất bại không quan trọng bằng việc cậu là ai."

Trong vòng tay ấm áp của Quế Nguyên, Dịch Hằng cảm thấy được an ủi. Cậu gật đầu, nhưng vẫn không thể ngừng khóc. "Tớ không muốn làm cậu thất vọng."

"Cậu không làm tớ thất vọng đâu," Quế Nguyên khẳng định, giọng nói đầy kiên định. "Hãy cùng nhau vượt qua thử thách này. Tớ sẽ luôn bên cạnh cậu."

Cuối cùng, sau nhiều giờ học, hai người đã chốt lại kế hoạch ôn tập cho kỳ thi. Họ quyết định sẽ chia sẻ nhiệm vụ học tập và giúp nhau củng cố kiến thức. Dịch Hằng cảm thấy một phần áp lực giảm bớt, nhưng trong lòng cậu vẫn còn những lo lắng không thể xóa nhòa.

Khi kỳ thi bắt đầu, không khí trong lớp học trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Dịch Hằng và Quế Nguyên cùng nhau ngồi cạnh nhau, nắm tay nhau để truyền thêm sức mạnh. "Cậu làm tốt lắm" Quế Nguyên thì thầm, ánh mắt tràn đầy sự động viên.

Dịch Hằng cảm thấy một phần áp lực đã tan biến, và cậu bắt đầu làm bài thi với sự tự tin mới mẻ. Sau khi hoàn thành, cậu thở phào nhẹ nhõm. "Tớ đã làm hết sức mình. Dù kết quả ra sao, tớ cũng sẽ chấp nhận."

Quế Nguyên mỉm cười. "Đó là điều quan trọng nhất. Chúng ta đã làm tốt nhất có thể."

Khi những kết quả thi được công bố, Dịch Hằng và Quế Nguyên cùng nhau hồi hộp chờ đợi. Nghe những kết quả xung quanh, lòng Dịch Hằng như thắt lại khi biết được điểm số của mình. Cậu nhìn sang Quế Nguyên, thấy cậu cũng đang hồi hộp.

"Cậu đã làm tốt lắm" Quế Nguyên nói, ánh mắt anh tràn đầy niềm tin. "Chúng ta sẽ không để một bài kiểm tra định nghĩa giá trị của chúng ta."

Dịch Hằng mỉm cười, nhưng lòng vẫn còn băn khoăn. Cậu biết rằng dù kết quả có ra sao, tình bạn và tình yêu của họ sẽ không thay đổi. Thời gian đã chứng minh rằng, dù có bao nhiêu thử thách, họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.

Nhưng liệu cơn bão tố trong tâm hồn của Dịch Hằng có thực sự ngừng lại, hay chỉ là một cơn bão tạm thời trước khi một thử thách lớn hơn xuất hiện?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com