19
Trân Ni đang ngồi ở cái ao sau nhà họ Kim, lại nghĩ ngợi, nghĩ lại những lời Lệ Sa nói.
Cô ủ rủ, chắc cô thương Thái Hanh thật rồi, nhưng cô sợ ông Kim, thân phận cô làm sao dám mơ ước đến anh chứ. Nhưng thời khắc anh nói ra những lời đó, thật thì cô không thể ngờ.
Quyết định rồi, thương thì nói thương sợ gì chứ ?
"Sao ngồi đây một mình vậy ?"
Đang thẩn thờ thì bên cạnh bất ngờ vang lên giọng nói khiến cô giật mình, quay sang phát hiện là Thái Hanh nên cô vuốt ngực nhẹ nhõm.
"Có sao đâu" cô trả lời qua loa.
"Ê"
"Hửm ?"
"Mày...đừng có bơ tao nữa được không ?"
Thái Hanh cúi mặt giọng thủ thỉ, hai bàn tay vô thức vò mạnh góc áo.
Nghe vậy cô quay qua nhìn anh, rồi lại nhìn xuống góc áo đã sớm nhăn nhúm vì bị vò mạnh. Thấy vậy cô bật cười, nhìn anh cứ như đứa trẻ đang xin tội vậy.
"Con có bơ cậu sao ?" Cô nói giọng đùa cợt.
"Có đó, mày có mà" anh mếu máo buột tội.
"Sao cậu trẻ con quá vậy"
"Cái gì ? Mày nói lại coi" vừa nghe xong sắc mặt anh thay đổi 180°, từ nũng nịu sang lạnh lùng.
"Lật mặt cũng nhanh ghê he"
"Ê"
"Hửm ?"
"Trả lời...tao...đi"
Câu nói không đầu không đuôi, không hỏi về một vấn đề nhất định, nhưng cô biết anh đang hỏi cái gì. Tim bỗng nhiên đập thình thịch, cô khẽ mím môi, bây giờ là thời điểm thích hợp để nói ra. Dù gì hai người cũng thương nhau mà, có gì đâu mà phải sợ đủ điều, cứ tới đi rồi có gì tính sau.
"Ưm...con đồng ý" không do dự nữa cô lìu một phen vậy.
"Mày mới nói gì ?" Anh ngơ ngác hỏi lại, là thật đúng không. Đừng có bẻ lái à nha.
"Con nói thiệt"
"Vậy là mày đồng ý hả ?"
Cô làm biếng trả lời quá nên chỉ gật đầu một cái, ngay lập tức cái thân hình to con kia đổ ập vào người cô, ôm cô chặt cứng.
"Tao vui quá Trân Ni, tao vui quá"
"Con cũng vậy"
Sau một hồi phấn khích ôm nhau thì hai người cũng rời ra, ngồi im lặng, tại cũng chả biết nói gì nữa.
Ừ thì hai người đang rất vui đó, có ai yêu và được nhận lại tình yêu của đối phương mà không vui đâu.
"Cậu này"
"Sao ?"
"Còn ông Kim thì sao ?" Cô cứ lo lắng vấn đề này hoài, ông Kim sẽ chia cắt họ cho mà coi.
Anh bỗng cật cười ra tiếng, có lẽ là lí do này nên cô lâu trả lời anh, nhưng sợ gì chứ ? Cha anh đã cấm cản đâu.
"Mày đừng có lo, tía tao cho phép rồi, đừng sợ"
"Thiệt không ?"
"Thiệt chớ, mà nếu không cho phép tao cũng cãi hà, tại tao thương mày"
"Con cũng thương cậu" cô dựa vào vai anh cười hạnh phúc.
_______________
"Út có biết hát không ? Út hát cho tôi nghe đi" Chính Quốc.
Cậu và nó đang ngồi ở bờ ruộng nhà cậu, trời chiều nắng cũng bớt gắc, không khí thôn quê cũng trong lành. Hai người vẫn sát nhau như mọi ngày, kể từ ngày má nó mất, cậu hình như dành nhiều thời gian cho nó hơn.
"Tôi hát dở lắm cậu nghe được không ?"
"Chưa hát sao biết dở hay không, lỡ út hát hay mà út dấu nghề thì sao ?"
"Được rồi cậu nghe nè" nói rồi nó chỉnh giọng "Tôi hát nha"
"Ừ hát đi"
"🎵Trôi trên dòng sông đời...Ôi chiếc bóng...tôi đơn côi...Vụng tay tôi để...con đò khác đưa...Đưa sáo qua sông rộng...theo người về xuôi...Thương cây cầu tre làng...Thương cây giá...trôi theo tôi...Lạc vô dâu bể...chân mòn gót lê...Xa thứ ba biển, xa người chợ quê🎶"
Cậu ngồi im lặng lắng nghe từng câu từng chữ nó cất lên, giọng nó rất hay, chất giọng này đã thành công cuốn hút cậu, khiến cậu muốn nghe hoài.
"Tôi hát được không cậu ?"
"Út hát hay lắm á"
"Cũng bình thường thôi" nó ngại ngùng cuối đầu.
"Mà tôi cũng biết bài này nè"
Nó nhướng mày nhìn cậu chờ đợi.
"🎵Anh xin làm con đò đưa chim sáo...qua sông...Đò trôi êm ả...qua miền ấu thơ...Câu hát ru khe khẽ...theo mộng vào mơ...Anh xin làm đôi bờ nâng niu bước chân em qua...Bờ bên kia lở...tay người cách chia...Thương đất bên đây bồi...những lời nỉ non🎶"
"Tôi biết cậu hát hay mà tôi không ngờ cậu hát hay vậy luôn đó"
"Cô út quá khen"
"Có quá gì đâu, này là còn khiêm tốn đó"
Đang nói chuyện tự nhiên cậu nhìn chầm chầm nó, nhìn chăm chú đến nổi nó phải khó chịu.
"Sao cậu nhìn tôi dữ vậy ?"
"Tại út đẹp đó"
"Đẹp gì đâu ? Tôi xấu muốn chết" nghe cậu khen nó đỏ mặt.
"Không, út đẹp lắm đó"
"Thôi nói cái khác đi"
"Ờ...thời gian trôi nhanh quá út ha ?"
"Ừm nhanh thật"
"Sau khi tốt nghiệp ở đây, tôi phải lên thành phố học rồi, út có buồn không ?"
"Hửm ? Ờ...chắc buồn đó...mà cậu đi mấy năm ?"
"3 năm thôi, một năm về một lần, một lần được một tuần"
"3 năm ? Một năm về một lần ? Một lần được một tuần ?"
"Ừ"
"Trời ơi sao mà dai dẳn vậy nè" nó nói khẽ.
"Út nói gì vậy ?"
"Ờ không có gì, học vậy cũng tốt mà, cậu cứ lo cho tương lai là tốt rồi"
"Út !"
"Hả ?"
"Cô út ! Tôi thương cô"
Bùm một tiếng đầu óc nó ong ong, nó không nghe nhầm đấy chứ ? Cậu mới nói gì vậy ? Cậu nói cậu thương nó. Cậu giỡn à ? Mà sao nhìn mặt cậu nghiêm túc vậy ?
"Cậu đang nói dởn đúng không ?"
"Tôi không nói dởn ! Tôi nói thiệt" cậu chắc nịt nói. Còn nắm tay nó.
Lệ Sa trong phúc chóc mất khống chết, cả người cứng đờ thôi thì mấp máy nhưng chẳng nên câu, nó cố gắng lắm để thốt ra được một câu ngắn gọn.
"Tôi...cũng thương cậu"
Bùm một cái đầu óc cậu ong ong, thì ra người cậu thương cũng thương cậu. Biết vậy cậu nói sớm hơn thì hay biết mấy, Chính Quốc ngây người một chút rồi lấy lại tinh thần.
"Thì ra út cũng thương tôi ?"
"Ừm"
"Từ khi nào ?"
"Lâu rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com