Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Trời gần trở chiều, nước sông chảy êm ả, từng đợt sóng dịu nhẹ uống lên làm con đò nhỏ lắc lư theo.

Nó ngồi bên bờ sông vẻ mặt rõ buồn nhìn vào bàn tay mình, thì là trong tay nó đang nân một con chim sẻ. Hình như con chim đã chết rồi, chân phải của nó đang được băng bó máu hình như đã đông lại. Nhìn con sẻ nhỏ trong tay nó lại không dấu được nổi buồn.

"Con chim chết rồi sao cô cứ nhìn nó chầm chầm vậy ?"

Nghe có giọng nói nó giật mình quay ra, thì ra là Chính Quốc.

"Cậu Quốc đi đâu đây ?"

"Đi lòng vòng thôi" nói rồi cậu lót dép ngồi kế nó. "Con chim sẻ bị sao vậy ?"

"Nó chết rồi cậu ơi" giọng buồn thiu nó trả lời.

"Vậy sao không đem bỏ đi ? Cầm trên tay dơ lắm"

"Nhưng mà nhìn nó tội nghiệp quá à"

"Tất cả mọi thứ mọi chuyện mọi vật trên thế gian này đều có số mệnh, chẳng qua con chim này nó tới số chết thôi"

"Ừm"

"Út thích chim lắm hả ?"

"Rất thích, chúng vừa dễ thương vừa hót hay ai lại không thích chứ, nhất là chim sáo đó"

"Ồ ra là vậy" nói rồi cậu giật lấy con sẻ chết trong tay cô "Con này cũng chết rồi đừng luyến tiếc nữa" xong cậu mạnh tay ném con chim xuống sông mặc cho dòng nước trôi đi.

Nó nhìn theo với một ánh mắt đầy bi thương, tại sao lại ném xuống sông chứ, con chim sẽ lạnh đó.

"Nè sao lại giục nó xuống sông chứ ? Nó sẽ lạnh đó" nó nói giọng trách hờn với cậu.

"Trời ơi cô út làm quá lắm đó" cậu khẽ cau mày, sao mà tính tình như con nít vậy nè.

"Không nói chuyện với cậu Quốc nữa, cậu là đồ ác độc" nó làm bộ dỗi hờn quay đi chỗ khác ý giận cậu.

Thấy vậy cậu không kìm được mà vẻ nụ cười, nó dễ thương như vậy bảo sao cậu không ưng.

"Bầy đặc dỗi hờn nữa chứ, được rồi tôi sẽ đền bù cho út con khác chịu không ?"

"Cậu nói thiệt hả ?" Nó quay sang nhìn cậu ngạc nhiên.

"Chính Quốc này có nói dối bao giờ đâu mà hỏi"

"Có nha"

Có sao ? Ủa sao cậu không biết vậy cà ?

"Có hồi nào ?" Cậu không tin hỏi.

"Có đợt cậu ăn của tôi hai cái bánh ú rồi hứa sẽ trả tôi gấp đôi, rồi từ đó đến giờ có thấy gì đâu" nó nói giọng hờn trách, cái gì mà Chính Quốc này không nói dối chứ ? Rõ ràng là có nhưng cậu quên thôi.

Nghe nó kể ra cậu mới nhớ, đúng là có lần cậu đi học trễ chưa kịp ăn sáng nên đã xin nó hai cái bánh ú ăn lót dạ để đi học. Cứ ngỡ chẳng có gì đáng nói, chỉ có hai cái bánh thôi mà chẳng lẽ nó không cho cậu được sao mà nhớ tới giờ này luôn vậy, với lại chuyện đó cũng lâu lắm rồi. Hình nhứ là một năm trước thì phải.

"À tôi quên mất bữa nào tôi trả cho" cậu gải đầu áy náy nói.

"Thôi trả chi đâu"

"Ủa chứ không phải út đòi tôi sao ?"

"Tôi đòi cậu hồi nào ? Tại nghe cậu nói vậy nên mới moi lại thôi"

"Vậy mà tôi cứ tưởng...thôi tôi về nha út" nói rồi cậu đứng dậy đi một mạch.

"Cậu về cẩn thận nha"
__________________
Hôm sau...
Trời vừa tờ mờ sáng, nắng vẫn chưa lên. Thái Hanh đang nằm đánh giấc giấc trêm chiếc giường của mình thì.
^cộp^
Một viên đá nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào va chạm vào gường tạo ra âm thanh.
Thái Hanh giật mình tỉnh giấc, mắt mơ mơ màng màng nhìn ra cửa sổ, rõ ràng trời vẫn còn tối, thấy vậy anh nằm xuống đánh giấc tiếp.

Một lát không lâu lại có thêm một hòn sỏi nữa bay vào, lần này nó nhảy ngay vô đầu anh, làm anh đau điến ngóc đầu dậy.

Mặt mày nhăn nhó, anh lết qua thò đầu ra cửa sổ xem thằng nào mới sáng sớm mà mất dạy vậy.
Đang mơ màng quan sát qua lại thì...

"Hù !"

"Hú hồn hú vía ông nội ông ngoại ơi"

Đang ngoái ngủ thì anh bị Chính Quốc hù cho tỉnh ngủ luôn, ta nói trời còn tối nhìn qua nhìn lại thì không thấy gì, ở đâu nguyên khuông mặt xuất hiện xát mặt lại còn hù nữa chứ, không giật mình mới gọi chuyện lạ.

"Thằng quỷ !" Anh tức giận đấm vai cậu một cái.

"Ê đau nha cái thằng này"

"Tự nhiên mới sáng sớm qua đây chi vậy cha ?"

"Rủ mày đi"

"Đi đâu ?"

"Đi lên rừng bẩy chim"

Ừ thì hôm qua cậu có hứa sẽ đền bù cho nó con chim nên hôm nay phải thực hiện liền, mà đi một mình thì buồn quá nên qua rủ Thái Hanh đi chung cho có bè có bạn.

"Nghĩ sao mới ló rạng qua đây rủ đi bẩy chim vậy ông nội ? Có gì cũng phải đợi sáng đã chứ. Mà tao cũng không đi đâu"

"Sao vậy ?" Đang cười cười nghe được câu cuối cậu liền biến sắc.

"Lần trước mày rủ tao đi bẩy chim, bẩy được hai con đó mày nhớ không ? Tao một con mày một con, về nhốt sao mới hai ngày là ngủm cà veo rồi, thế là tao biết mình không có khiếu nuôi chim đâu, nên tao không đi. Vậy nha, tao ngủ tiếp" nói xong anh qua lại định lết vào trong thì bị cậu kéo áo lại.

Có lần cậu cũng rủ anh đi bẩy chim, bẩy được hai con thì chia ra. Về nhà anh mua nào là lồng đẹp thức ăn rồi nhiều thứ lắm, nói chung là rất chi tiền, mà con chim không hiểu sao nuôi có hai ngày là đi chầu trời rồi. Lúc đó anh bị ông Kim mắng cho một trận tơi tả luôn, kể từ đó anh không có ý định nuôi chim nữa.

"Ê đi với tao đi mà" cậu giở giọng năn nỉ anh.

"Thôi tao không đi đâu mày đi một mình đi, cả tuần phải dậy sớm để đi học rồi, có một ngày để ngủ nướng thôi nên cho tao ngủ đi" anh hất tay cậu ra rồi nằm xuống gối nhắm mắt.

"Giờ mày có đi không ?" Cậu giở giọng hâm dọa, thằng này rượu bời không uống muốn uống rượu phạt đây mà.

"Không"

"Ừ vậy he ! Tao sẽ méc bác Kim vụ mày nhiều chuyện trong lớp bị ông thầy Hưng đuổi ra khỏi lớp nè"

"Được rồi tao đi nè, tao đi cho vừa lòng hả dạ mày nè" anh vùng vẩy ngồi dậy mặt mày nhăn nhó. Thôi đành phải nghe cậu vậy, chuyện này mà đến tai tía anh là tới công chuyện.

"Vậy có ngoan không, được rồi đi rửa mặt nhanh đi tao chờ à" nói rồi cậu đi ra sân trước nhà Thái Hanh đứng chờ.

Một lát sau anh cũng xong, hai người dắt tay nhau lên rừng, lúc tới chỗ thì trời đã sáng hẳn rồi.

"Hớ hờ~ mẹ kiếp thằng ôn vịt, ông mày ngủ chưa thẳng giấc nữa" anh ngáp dài ngáp ngắn trách.

"Đừng đứng đó nói nhảm nữa mau qua đây phụ tao đi" cậu đang ngồi chuẩn bị bẩy thì thấy anh vẫn đứng đó nên ra lệnh.

"Mày tự làm đi !"

"Một mình tao làm không nhanh, hai đứa làm mới nhanh"

"Tự làm đi mày, ai rảnh !"

"Bây giờ mày làm không ? Tao méc à"

"Thôi được rồi tao làm nè" anh khóc không ra nước mắt, bất đắc dĩ ngồi xuống phụ cậu một tay.
_________________
Trời dần trở trưa, ông Kim định đi đâu đó với hai thằng hầu bên cạnh.

"Ông đi đâu vậy ?" Bà Kim đang ngồi ăn trái cây thấy vậy thì hỏi.

"Đi đòi nợ chứ đi đâu"

"Nợ ai ?"

"Nợ bà tư, bả thiếu tôi hai ngàn lâu lắm rồi"

"Ủa tôi nhớ có lần bả trả ông năm trăm rồi mà, vậy phải còn ngàn rưỡi chứ sao hai ngàn ?"

"Lãi mẹ đẻ lãi con"

"Trời đất ơi"

"Mà thằng Hanh đâu rồi sao sáng giờ không thấy mặt mũi nó đâu vậy ?"

"Mới rạng sáng tôi thấy nó với thằng Quốc con ông Điền dắt nhau đi đâu rồi"

"Cái thằng...thôi tôi đi nha" nói rồi ông cùng hai thằng hầu ra khỏi nhà.

Bà thì ngồi đó nhìn theo với một ánh mắt chả biết miêu tả cảm xúc như thế nào. Tính nết ông đó giờ là vậy, cứ cho mượn rồi ăn lời cắt cổ, như vậy thì tội nghiệp lắm, nhưng nhờ vậy nhà này mới có của ăn của để chứ đâu có khinh không trên trời rớt xuống. Bà rất thường xuyên đi chùa bái cúng, lúc nào cũng cầu mong cho nghiệp ông giảm bớt, sống ở đời mà tham lam quá cũng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com