Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Q5: Chương 113 + 114

Chương 113: Quyền hành của "Mặt trăng"
---
Người đàn ông có cái mũi đỏ bừng lập tức vọt tới bên cạnh két sắt, từ trong ngăn kéo ngầm lấy ra một máy điện báo vô tuyến và một bản mật mã.

Hắn ngồi đó, nhanh chóng phiên dịch tin tức Charles Recke gặp chuyện bất trắc thành bức điện, bắt đầu lạch cạch phát tin.

Mà trong căn nhà có tiệm sách của Recke, cô hầu gái có màu da hơi nâu xắn tay áo lên, đổ thứ chất lỏng có màu chàm trong một cái lọ lên cánh tay trái mình.

Làn da chỗ đó lập tức thay đổi màu sắc, dưới lớp màu chàm lại có từng đường vân màu đen nổi lên, giống như những con giun.

Những đường vân màu đen này nhanh chóng hội tụ thành một gương mặt quái dị cỡ bằng nửa bàn tay, đôi mắt như hai hạt gạo, miệng bằng lá trà.

"Charles Recke đã gặp phải chuyện bất trắc rồi." Cô hầu gái nói từng từ từng chữ với gương mặt trên cánh tay kia.

Mỗi một từ cô ta nói ra giống như có hình dạng của riêng mình, hiện lên thành thực thể ở giữa miệng và cánh tay.

Ngay sau đó, từng từ đơn giống như được viết ra này đan lại với nhau, bị sương mù cùng màu bao phủ.

Lúc này, gương mặt quái dị trên cánh tay cô hầu gái chậm rãi mở miệng ra, hút màn sương và các từ đơn màu chàm vào bên trong.

Tất cả sự dị thường cũng theo đó biến mất, chỉ còn lại làn da trên cánh tay cô hầu gái kia vẫn chưa thể lấy lại màu sắc cũ.

Mà trong bóng đêm bên ngoài cửa sổ, một con dơi bình thường rất nhỏ vỗ cánh, phá bỏ trạng thái yên lặng, không biết bay về nơi nào.
...

Trên một con đường khác cách chỗ tiệm sách Recke chưa đến 500 mét, ở giữa không trung của một nhà hàng kinh doanh ẩm thực đặc sắc của Nam đại lục, từng con dơi nhỏ xíu từ trong bóng tối bay ra, tập trung lại một chỗ, rồi bốc lên màn sương dày đặc.

Màn sương và bầy dơi kia dường như chỉ là ảo ảnh, chớp mắt đã không thấy đâu, chỉ để lại một bóng người đàn ông mặc áo đuôi tôm, không mang mũ cùng bộ.

Người đàn ông này có dáng người mảnh khảnh, rất cao, màu tóc khá nhạt, gần như màu bạc, đôi mắt đỏ tươi như chứa máu, chính là Bá tước Mistral của Huyết tộc.

Hắn giơ tay trái đang đeo chiếc nhẫn có khảm đá quý màu lam thẫm lên, sờ chiếc nơ hình hoa có vẻ lòe loẹt, nhìn nhà hàng đã đóng cửa từ sớm ở bên dưới, nói:

"Hai tin tình táo cuối cùng đều tập trung đến nơi này."

Mistral vừa dứt lời, một bóng người đã phác họa ra ở đối diện hắn, mặc váy dài cung điện màu đen thẫm, đầu đội mũ mềm xinh xắn cùng màu, tóc màu vàng nhạt, đôi mắt xanh thẳm, gương mặt trắng bệch, giống như một con rối tinh xảo.

Cây cối hai bên con đường phía dưới bỗng nhẹ nhàng lay động, ánh sáng từ đèn đường khí gas đồng thời lóe lên.

"Một 'Con rối'." Bá tước Mistral khẽ gật đầu, nhận ra thân phận và địa vị của Sharon.

Sharon không nhìn hắn, mà nhìn vào tầng hai của nhà hàng, nói:

"Có cảm giác sùng bái 'Mẫu Thụ Dục Vong' để lại."

"Vậy thì không có vấn đề gì." Mistral xoay người giữa không trung, gật đầu nói với khu vực có bóng đêm đậm đặc nhất, "Ngài Nibais, xin ngài hãy phong tỏa nơi này."

Theo một tiếng thở dài già nua ổn trọng vang lên, một đôi cánh được bao phủ bởi lớp da màu thẫm, giăng kín phù hiệu hoa văn không đếm xuể đột nhiên thò ra từ trong bóng tối, càng lúc càng lớn, càng lúc càng rộng, chỉ hai ba giây đã bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh.

Cả nhà hàng kia rơi vào trong bóng tối bất thường, giống như bị ngăn cách với thế giới hiện thực.

Mistral không chần chừ thêm nữa, cũng không trực tiếp tấn công, mà bỏ một chiếc hộp bằng đồng xanh khảm nhiều hồng ngọc ra, lấy một thứ ở bên trong.

Đó là một quả cầu thủy thinh trong suốt có hình con mắt.

Sau đó nét mặt vị Bá tước Huyết tộc Mistral này vặn vẹo như thể bị đau đớn, để quả cầu thủy này trượt khỏi tay rơi xuống dưới.

Quả cầu thủy tinh này tự động phát ra từng chút ánh sáng trong màn đêm, dường như bị một thứ gì đó hấp dẫn mà không ngừng thay đổi phương hướng giữa không trung.

Cuối cùng nó rơi vào một căn phòng nào đó trong tầng hai của nhà hàng.

Ánh sáng rực rỡ nóng cháy lập tức lóe lên, giống như có một "Mặt Trời" đang dâng lên ở trong căn phòng kia, chiếu sáng mọi thứ, khiến cho toàn bộ dơ bẩn, đọa lạc, tà ác, bất tử cùng âm u nhanh chóng bị hòa tan.

"A..." Mistral đã sớm nhắm mắt lại đột nhiên nhíu mày, phát ra âm thanh nghi hoặc.

Hắn không cảm nhận được trong căn phòng của nhà hàng kia xuất hiện hành vi phản kháng nào!

Sharon chuyển ánh mắt đang từ nhìn xuống thành nhìn ngang, tuy vẻ mặt không hề biến đổi, nhưng mái tóc màu vàng kim bị buộc chặt kia của cô dường như xuất hiện sự lay động không rõ ràng lắm.

Sau khi "Mặt Trời" kia mọc lên, lại nhanh chóng "lặn xuống", ánh hào quang sáng rực rỡ bất đắc dĩ tắt ngúm trong bóng đêm.

Bởi vì sự vật này chỉ nhằm vào ác linh, mà bản thân căn phòng trong nhà hàng kia lại không hề bị phá hỏng thứ gì, Bá tước Huyết tộc Mistral mở to mắt nhìn hai giây, sau đó giơ tay phải ra chợt túm một cái vào phía trên.

Bóng tối phía trên nhà ăn lập tức sống dậy, hóa thành từng sợi xiềng xích hư ảo, trói chặt lấy nóc nhà.

Trong tiếng ken két khiến người ta ê răng, nóc nhà bị xiềng xích hất bung ra, treo giữa không trung.

Không còn tầng ngăn cản này, bất kể là bản thân Mistral hay là Sharon, đều có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong căn phòng mục tiêu.

Một cái bàn được trải khăn ăn, bên trên đặt một chiếc máy điện báo vô tuyến, bên cạnh là bức điện đã được dịch xong, dưới mặt đất tương ứng có vết cháy đen màu chàm;

Một phía khác của căn phòng, có một cây đàn dương cầm khá cũ kỹ, ghế ngồi chơi đàn có màu nâu, dường như vừa bị dịch chuyển đi;

Phía trên đàn dương cầm đặt một ly rượu nho màu đỏ, bên trong ngâm một hình nhân kỳ quái có màu da, dính nham nháp;

Những thứ bài trí và sắp xếp còn lại thì giống như nhà của người bình thường, chỉ là thêm chút bột phấn thảo dược và tinh dầu nước cất bị hất tung tóe ra.

Điều này khiến trong đầu Sharon - người có thể trực tiếp nhận được gợi ý từ linh giới - lờ mờ nảy ra một suy nghĩ.

Người ở nơi này vừa mới rời khỏi!

Cô và Bá tước Mistral, Hầu tước Nibais còn chưa kịp làm ra hành động ứng phó nào, rượu vang ngâm hình nhân màu da kia đã tỏa ra ánh sáng xanh lờ mờ.

Thứ ánh sáng này nhanh chóng bành trướng, trở nên chói mắt, hình thành một vầng "Trăng đỏ" rất lớn ở trong phòng.

Ánh hào quang từ "Trăng đỏ" xua tan bóng tối trong khu vực này, khiến các Bán Thần tham chiến có cảm giác mình đang ở dưới mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Đôi mắt xanh thẳm của Sharon dường như đã ngưng đọng lại trong chớp mắt, tay trái cô đột nhiên giơ lên, khẽ lật lại, để lộ ra một thứ vật phẩm trang sức có màu đỏ thẫm trong lòng bàn tay.

Thứ vật phẩm trang sức có ngoại hình giống trăng tròn, bốn phía được những viên đá quý màu đỏ, ở giữa giăng kín ký hiệu ánh trăng và các biểu trưng thần bí.

Đây là "Vương miện mặt trăng đỏ thẫm" mà Sharon đã có được nhờ sự giúp đỡ của Sherlock Moriarty, nó không ngừng lặng lẽ tỏa ra từng vòng hào quang, khiến người nắm giữ có thể miễn dịch với hiệu quả trăng tròn.

Nhưng, "Trăng đỏ" trong nhà hàng kia không chỉ đơn thuần là trăng tròn, mà nó gần giống với Trăng Máu hơn, thậm chí còn vượt qua cả Trăng Máu, sức mạnh linh tính khó mà gọi tên từ đó sinh ra, khiến khu vực bị cách ly bởi đôi cánh khổng lồ của Nibais xuất hiện cảm giác yêu ma, âm u, cho dù Sharon đã có "Vương miện mặt trăng đỏ thẫm", cũng vẫn cảm thấy ác niệm trong lòng mình đang bành trướng, cảm thấy dường như trong cơ thể mình đang xảy ra sự thay đổi không thể lường trước.

Cô theo bản năng muốn chuyển sang làm ác linh, trốn vào trong các sự vật như hàng cây bên đường hay là đèn đường khí gas, nhưng lý trí đã ngăn cản sự kích động của cô, bởi vì phạm vi chiếu rọi của vàng "Trăng đỏ" kia không có góc chết.

Lúc này, Bá tước Huyết tộc Mistral thấy bụng mình gồ lên từng chút một, chỉ cảm thấy nhịp đập của sinh mệnh ở bên trong đang chậm rãi ngưng tụ lại, ý đồ thành hình.

Là một sinh vật siêu phàm có thể dựa vào sức mạnh của "Mặt trăng", hắn cũng không hề chuẩn bị thêm biện pháp tiêu trừ hiệu quả của Trăng Máu, hắn vốn tưởng rằng khi mình đối diện với hoàn cảnh như vậy sẽ tràn ngập sự vui sướng, mặc sức phát huy, nhưng không ngờ chuyện lại diễn biến một cách quỷ quái, vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, mình sẽ thai nghén ra một sinh mệnh mới, một sinh mệnh tà ác, khủng bố không biết nguồn gốc từ đâu.

Bản thân quyền lực của "Mặt trăng" đã bao gồm sinh sản và phồn thực!

Cùng lúc đó, đôi cánh dơi khổng lồ bao phủ xung quanh tạo ra bóng tối bất chợt mọc ra từng sợi lông màu trắng, trông vô cùng kinh khủng.

Nibais khẽ hừ một tiếng, sự phong tỏa khu vực này bắt đầu xuất hiện khe nứt.

Emlyn cách đó mấy con phố đang nhàm chán vuốt ve chiếc nhẫn "Lời thề hoa hồng" khảm đá quý màu lam thẫm trên tay, đột nhiên nhận được cảm quan trước mặt của Bá tước Mistral, thấy sự vật mà hắn thấy, nghe được âm thanh mà hắn nghe được.

Một vài cảm nhận và suy nghĩ thuộc về Bá tước Mistral sau khi tích lũy rất lâu cũng truyền vào trong đầu Emlyn, khiến anh ta vừa ý thức được đã sợ hãi ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt nhăn nhó, dạ dày cuộn lên từng cơn, có cảm giác muốn nôn mửa.

Bản thể của Klein dùng "Đói khát ngọ nguậy" đang trốn ở trong bóng tối bên ngoài nhà hàng, nhưng con rối Ciunas Kolg mà hắn thao túng đã sớm núp vào trong bóng đêm do Nibais chế tạo ra, cũng sử dụng "Làm méo", vượt qua bức tường cách ly, giữ sự liên thông của "Dây linh thể".

Lúc này, khi bị ánh sáng "Trăng đỏ" hư ảo chiếu rọi, hắn ngạc nhiên phát hiện ra, con rối về bản chất đã là người chết dường như đều có xu hướng sinh sôi nảy nở của riêng mình!

Mà sinh mệnh mới kia tất nhiên là con nối dõi của "Mẫu Thụ Dục Vong"!

Điều này có chỗ nào đó tương tự với thuỷ tổ Lilith của Huyết tộc trong truyền thuyết, thần thoại của thành Bạch Ngân và "Mặt Trăng Nguyên Thủy" mà Emlyn từng nói qua... Quả nhiên, "Mẫu Thụ Dục Vong'" đã nắm giữ một phần quyền lực của "Mặt trăng", cũng lây nhiễm nó đến mức vô cùng tà ma, còn tà ma hơn cả nguyên bản... Klein đang định trao đổi vị trí với con rối, tiến vào phạm vi trăng đỏ chiếu rọi, đưa tiểu thư Sharon "Truyền tống" rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một niềm vui sướng khó mà diễn tả bằng lời.

Đó là niềm vui sướng sau đêm tối dài đằng đằng, trong màn sương ban mai, nhìn thấy trong vườn hoa nhà mình có một đóa hoa đang chậm rãi nở rộ, đó là niềm khoan khoái khi rời khỏi thành phố lớn, ra ngoại ô, hít thở không khí trong lành tươi mới ở trong rừng cây sau cơn mưa, nhìn thấy nấm đang mọc lên, đó là niềm hân hoan khi vạn vật sinh sôi, sinh mệnh mới ra đời.

Những sợi lông màu trắng mọc ra trên đôi cánh dơi khổng lồ bao trùm xung quanh kia rụng hết xuống, cái bụng hơi nhô lên của Bá tước Mistral đã trở lại bình thường, Sharon đang cầm "Vương miện mặt trăng đỏ thẫm" khổ sở chống đỡ, trong đôi mắt cũng đã nhẹ nhõm khá nhiều.

Ngay sau đó, vầng "Trăng đỏ" trong nhà hàng nhanh chóng tối xuống, giống như bị ai hút mất một lượng lớn ánh sáng.

Rối cuộc, vầng "Trăng đỏ" hoàn toàn biến mất, tất cả trở lại bình thường, vị Công tước Olmer của Huyết tộc kia đã ra tay? Klein như có điều suy nghĩ gật đầu, tiếp tục trốn trong bóng đêm.

Mistral thì thu lại vẻ mặt giận dữ, nhìn về phía nhà hàng phía dưới, trầm giọng nói:

"Dường như mục tiêu đã có phát hiện từ trước..."

"Nhưng cũng chỉ mới thôi." Sharon kết hợp tình hình ở hiện trường và gợi ý nhận được từ linh giới, đưa ra đáp án của mình.

Đôi mắt của Mistral để lộ ra ánh sáng nhạt kỳ dị, quan sát và phân tích vài giây rồi nói:

"Có lẽ đúng vào lúc chúng ta tới đây, thì người ở nơi này cũng đồng thời rời đi, để lại con rối kỳ quái trong ly rượu vang kia.

"Cái bẫy này trông không giống như được chuẩn bị từ trước, mà giống như giữa chừng mới bố trí hơn.."

Nói tới đây, Mistral nhìn về phía Sharon

"Vì sao bọn họ lại kịp thời nhận ra nguy hiểm như vậy?"

Sharon mang theo vẻ mặt trầm tĩnh, đáp lại với ngữ điệu không thay đổi:

"Không phải vì 'Mẫu Thụ Dục Vong'."

Vị Tà Thần này còn chưa thể rót quá nhiều sức mạnh vào trong hiện thực, khó mà làm ra dự báo nguy hiểm từ trước.
__________

Chương 114: Bí mật bị che giấu
---
Bá tước Huyết tộc Mistral hơi nhíu mày, tuy không bằng lòng thừa nhận lắm nhưng vẫn phải nói với vẻ khá thành thật:

"Lúc trước hẳn là cũng không bị lộ tin tức."

Bởi vì nếu vậy thì Bán Thần của Học phái Hoa Hồng đã có đủ thời gian để dựa vào lời hồi đáp của "Cây mẹ dục vọng" và "Nghiệt thần" Sieua để thiết lập một cạm bẫy nguy hiểm hơn, đáng sợ hơn, chứ không phải là loại Thiên sứ có thể tiện tay giải quyết này.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Mistral nói cạm bẫy giống như được bày bố tạm thời, hơn nữa nhìn còn có vẻ gấp gáp.

Điều này cũng đủ chứng minh rằng không có nội gián, dù sao những người đã biết về kế hoạch hành động lúc trước cũng chính là những vị tham dự hôm nay, nếu muốn tiết lộ tin tức thì đã làm từ sớm rồi, trừ phi có ai giữa chừng thay đổi ý định, hoặc là muốn lợi dụng thời gian gấp rút lấy được nhiều lợi ích hơn, mà những khả năng đó đều sẽ để lại dấu vết rõ ràng.

Sharon đội mũ mềm màu đen vẫn nhìn về phía nhà hàng đã mất nóc kia, lặng lẽ một lát rồi nói:

"Có lẽ là cách thức phát hiện ra nguy hiểm khác."

Vì hành động lần này, Huyết tộc đã sử dụng một vật phong ấn, nó có thể quấy nhiễu linh cảm nguy hiểm của cả ác ma, càng đừng nói đến mấy thứ như linh tính, trực giác.

"Có lẽ vậy..." Mistral cũng không nghĩ ra được cách giải thích tốt hơn.

Lúc này, trong căn phòng ở tầng hai của nhà hàng, ngoại trừ rượu vang và hình nhân nhỏ kỳ quái ở trong ly kia đã bốc hơi biến mất, thì tất cả mọi thứ đều nguyên vẹn không hư hại gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sharon và Mistral vốn định dùng cách bói toán để tìm đáp án của vấn đề, quay trở lại thời điểm trước khi nơi này bị tập kích để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ họ không thể làm vậy nữa, bởi vì toàn bộ khu vực xung quanh đã bị ánh sáng "Trăng đỏ" kia chiếu rọi, chẳng khác nào đã tiếp nhận lễ rửa tội của "Cây mẹ dục vọng", bói toán rất dễ dẫn đến vị Tà Thần này, kết quả khó mà tưởng tượng nổi.

Không đợi Sharon lên tiếng, Mistral đã lặng lẽ hít vào một hơi, nói:

"Chuyện gì cũng tồn tại nhân tố ngoài ý muốn, không thể nào thành công một trăm phần trăm được, hôm nay đến đây thôi, còn nán lại thêm nữa rất có khả năng sẽ bị các thế lực chính phủ phát giác ra điều dị thường"

Hắn vừa dứt lời, các sợi xích màu đen treo nóc nhà lên giữa không trung chợt mờ đi và tan vào hư vô.

Nóc nhà một lần nữa hạ xuống, đậy lên tầng hai của nhà hàng, trông không khác gì lúc trước.

Đương nhiên, thời điểm mưa to gió lớn, nơi này chắc chắn sẽ xuất hiện hiện tượng thấm nước, nếu gặp bão lớn thì toàn bộ nóc nhà sẽ bị hất bay một lần nữa.

Đôi cánh dơi khổng lồ đang bao trùm khu vực xung quanh cũng theo đó mà lùi về bóng đêm, màn mưa phùn tí tách lại một lần nữa phủ lên nơi này.

Klein nấp trong bóng đêm nhìn bóng dáng tiểu thư Sharon mặc váy dài cung điện màu đen nhanh chóng nhạt đi rồi trong suốt, biến mất không thấy đâu nữa, nhìn một cột sương hư ảo bốc lên, vô số con dơi nhỏ xíu bay về các hướng, hắn không nhịn được nhíu mày, lặng lẽ lầm bầm:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn không đáng sợ, đáng sợ là ngay cả chuyện ngoài ý muốn đó là chuyện gì cũng không biết rõ.

Bất kể ở giai đoạn nào, điều không biết luôn luôn khiến người ta sợ hãi.

Lúc này, bên tai Klein đột nhiên vang lên một giọng nói ngắt quãng không liên tục:

"Rốt cuộc..." "Đã...." "Xảy ra..." "Chuyện gì.."

Klein nghiêng đầu, phát hiện tiểu thư đưa tin không biết đi ra khỏi linh giới từ bao giờ, đang đứng sóng vai với mình.

Bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ được xách trong tay cô đồng loạt nhìn về nhà hàng kia.

"... Cô có thể nhìn thấy tình huống trước đó không?" Klein cân nhắc hỏi.

Sau khi con đường "Dị chủng" đến giai đoạn "Oan hồn", có thể tự do ra vào linh giới, trực tiếp nhận được gợi ý từ đó, bất kể là trực giác linh tính, hay là bói đoán tiên tri, đều trở nên khá lợi hại, chắc chắn cũng không hề kém Thiên sứ danh sách 2 ở khoản này, cho nên Klein mới hỏi câu vừa rồi.

Bốn cái đầu trong tay Reinnet Tinecol cùng lắc lư, mở miệng nói:

"Không thể."

Klein như có điều suy nghĩ, gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, thao túng con rối rời khỏi khu vực này.
...

"Việc này kết thúc rồi..." Emlyn White nôn khan một trận, vuốt ve chiếc nhẫn có khảm đá quý màu lam sẫm, kinh ngạc lẩm bẩm.

Anh ta thông qua chiếc nhẫn "Lời thề hoa hồng" cảm nhận được sự uể oải, nỗi phẫn nộ và sự kiềm chế không muốn nổi cáu với cô gái và không muốn giận chó đánh mèo người khác, bước đầu phán đoán rằng vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó mà kế hoạch đã thất bại.

"Kết thúc rồi?" Nghe anh ta nói, Marik ở đối diện cũng ngạc nhiên.

Vừa rồi thật ra hắn đã muốn hỏi vì sao Emlyn White đột nhiên lại buồn nôn, vẻ mặt nhăn nhó đến một mức độ nhất định, nhưng cuối cùng đã tiết chế được dục vọng tò mò của mình một cách rất tốt, kiềm chế được bốc đồng tương ứng.

"Không, không tìm thấy mục tiêu..." Emlyn gắng sức nhớ lại những gì mà Bá tước Mistral đã nghe thấy, nhìn thấy, nhưng vì có sự phong tỏa của Hầu tước Nibais, mãi cho đến khi vầng "Trăng đỏ" dâng lên, anh ta mới có thể dùng "Lời thề hoa hồng" để nhìn thấy tình huống ở hiện trường, rồi lại nhanh chóng bị cảm thụ biến dị vừa rồi làm cho anh ta không thể phát huy tác dụng.

Cùng lúc đó, Emlyn thầm nói trong lòng:

"Vị Bán Thần phái Tiết Chế kia đã nhập vào người một con rối để tới đây?

"Đó là tác phẩm của một bậc thầy... Quả đúng là nghệ thuật!"

"Không tìm được mục tiêu? Sao lại thế..." Marik không kiềm được nhíu mày.

Theo hắn thấy, kế hoạch hành động lần này đến vừa rồi vẫn còn rất thuận lợi, mà bất kể là hắn, Sharon hay Huyết tộc đều không có động cơ tiết lộ tin tức cho Học phái Hoa Hồng.

Về phần Sherlock Moriarty, đã sớm chứng minh được danh dự của mình thông qua nhiều lần hợp tác.

Marik kiềm chế nỗi thất vọng và nghi hoặc rất lớn trong thâm tâm, ngoài mặt không có chút gì thay đổi, nói:

"Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

Vừa dứt lời, bóng dáng hắn đã bắt đầu nhạt đi, thực sự bày ra tính chất đặc biệt của "Oan hon".

Emlyn theo bản năng muốn hỏi đối phương có quen biết bậc thầy làm con rối đó không, nhưng vừa há miệng ra, lại cảm thấy hỏi vậy sẽ làm xấu đi hình tượng của Huyết tộc, đành phải nuốt về bụng.

"Cho dù biết được vị đó, thì mình cũng không có tiền mua... Vì lưng đang gánh vác sứ mệnh, nên kiểu gì cũng phải hi sinh một chút... Tiếc quá, lần này không bắt được Bán Thần của Học phái Hoa Hồng, không thể làm rõ tình hình tổng bộ hiện giờ của bọn họ, khó có thể lấy về món thánh vật mà thuỷ tổ lưu lại kia..." Trong lúc Emlyn suy nghĩ, vẻ mặt dần nghiêm túc lại.
...

Khu vực cầu Backlund, phố Cửa Sắt, bên trong một phòng snooker của quán bar Người Dũng Cảm.

Klein trong hình tượng của Sherlock Moriarty đang ngồi đối diện với Sharon và Marik.

Sau khi im lặng một lát, Sharon mặc váy dài cung điện màu đen, ngồi trên ghế chân cao, nhìn nhà đại thám tử đối diện:

"Anh có ý kiến gì không?"

Klein ngẫm nghĩ rồi nói:

"Ảnh hưởng của ánh 'Trăng đỏ' kia nhanh chóng bị tiêu trừ."

"Ý của anh là, nếu Bán Thần của Học phái Hoa Hồng thông qua một biện pháp hoặc là một sự tồn tại nào đó mà nhận ra mối nguy hiểm lớn, vậy thì vì sao hắn phải bố trí thứ cạm bẫy tạm thời, không có hiệu quả này?" Marik và Sharon liếc nhìn nhau, suy tư rồi lên tiếng.

"Đúng vậy." Klein khẽ gật đầu, "Chắc là hắn có thể đoán được, trong tình huống nguy hiểm như thế, cạm bẫy ở trình độ này rất dễ bị hóa giải, vì sao hắn còn muốn lãng phí thời gian để bố trí, chứ không phải lập tức bỏ chạy? Điều này trái ngược với bản năng của sinh vật."

Sharon đội mũ mềm xinh đẹp gật đầu rất khẽ, không dễ nhận ra:

"Bên ngoài là cạm bẫy, thực chất là để che mắt?"

Tốc độ nói của Klein có phần chậm lại:

"Đúng vậy, lợi dụng cạm bẫy này để 'tẩy sạch' hiện trường, ngăn chặn bói toán, che giấu đi tình hình cụ thể lúc đó.

"Chỉ khi có ý định che giấu bí mật gì đó thì Bán Thần Học phái Hoa Hồng mới chấp nhận sự mạo hiểm lớn như thế, ở lại hiện trường thêm một khoảng thời gian."

"Nhưng cũng có thể là bọn họ không ngờ chúng ta có Thiên sứ của Huyết tộc giúp đỡ giải quyết cạm bẫy..." Marik đưa ra suy nghĩ của mình.

Klein cười nói:

"Họ sẽ không bỏ qua khả năng sau lưng các anh có Thiên sứ, có thể tập kích chính xác thành viên ẩn nấp ở Backlund của Học phái Hoa Hồng như thế, thì tất nhiên là có kẻ phản bội hiểu biết về bọn họ."

Hắn đang chỉ sự tồn tại của Reinnet Tinecol.

"Bí mật cần che giấu là gì?" Sharon dường như đã chấp nhận sự hoài nghi của Klein, ngồi ngay ngắn, hỏi.

Klein lắc đầu:

"Điều này thì có rất nhiều khả năng, có lẽ là bí mật đúng vào lúc phát hiện ra mình bị tập kích, hoặc là bí mật họ muốn mưu tính chuyện gì đó ở Backlund..."

Nói tới đây, Klein thử đặt Học phái Hoa Hồng vào cục diện căng thẳng hiện giờ ở Backlund, nhưng lại phát hiện không có vị trí của họ ở trong đó, bất kể là Chính Thần hay Tà Thần, đều không có khả năng hợp tác với "Cây mẹ dục vọng".

Điều này khiến Klein càng thêm nghi hoặc, không biết những vấn đề chưa xác định này sẽ ủ ra chuyện bất trắc gì.

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua gương mặt của Sharon và Marik:

"Tóm lại, tiếp theo phải cực kỳ cẩn thận, ngay cả nơi này cũng ít đến thôi.

"Ừm, trong điều kiện tiên quyết là có thể đảm bảo được an toàn của bản thân, hãy thử theo dõi các thành viên khác của Học phái Hoa Hồng, xem có thể làm rõ được bí mật đang ẩn giấu hay không."

"Cảm ơn." Hình dáng của Sharon hơi bồng bềnh một chút, cúi người nói.

Marik cũng giống vậy.

Ánh lửa đỏ thẫm bỗng phụt lên, bóng dáng Klein biến mất ngay tại chỗ.

Dựa theo lời giao hẹn trước đó, bởi vì hắn không có cơ hội ra tay, nên thù lao nhận được chỉ là một lần giúp đỡ miễn phí của Reinnet Tinecol.
...

Quay lại số 160 phố Boklund, Klein đang định cởi áo lên giường, đi ngủ sớm, bên tai đột nhiên vang lên tiếng khẩn cầu hư ảo lặp đi lặp lại.

Giọng nói này đến từ một cô gái.

Tiểu thư "Chính Nghĩa"... Klein như có điều suy đoán, gật đầu, tiện thể bước vào phòng tắm, đi nghịch bốn bước vào phía trên sương mù xám.

Như hắn dự đoán, người khẩn cầu là "Chính nghĩa" Audrey, vị tiểu thư quý tộc này đã góp đủ 12.000 bảng tiền mặt, muốn nhờ ngài "Kẻ Khờ" gửi lời đến ngài "Thế Giới", hoàn thành giao dịch đặc tính phi phàm "Hành giả giấc mơ" và "Nhà thôi miên".

Ừm, trong tình huống nghi thức có thể thay bằng "Cái ôm của Thiên sứ", trong hai ngày này tiểu thư "Chính Nghĩa" có thể thử tấn thăng, đây là thời điểm sắp xếp việc thăm dò "Grossel du ký" vào trong lịch trình, ha ha, Leonard đã trở thành "Linh vu" được mấy hôm rồi, đang rảnh rỗi không có việc gì làm... Klein thở ra một hơi, đảo lại lời tiểu thư "Chính Nghĩa", để cô bắt đầu hiến tế.

Trong tình huống cục diện hiện nay ngày càng căng thẳng, các nhân tố không xác định ngày càng nhiều, Klein hi vọng trong thời gian ngắn có thể dốc hết khả năng để nâng cao bản thân, việc này gồm nhiều phương diện, một là gia tăng con rối và vật phong ấn, hai là hồi phục những người giúp đỡ, ba là tiến thêm một bước trong việc nắm giữ tri thức và bí mật, điều này giúp hắn nhìn rõ được chân tướng, nắm chắc được thái độ thực sự của các thế lực khác nhau, từ đó tìm ra cơ hội.

Việc thăm dò "Grossel du ký" tương ứng với điểm thứ ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com