Chương 1: Tại hiện đại
Tôi là một nhân viên công ty bình thường, niềm vui lớn nhất của tôi là mỗi ngày có thể tan làm đúng giờ.
Đây không phải là việc có thể thực hiện thường xuyên, vì chỉ có tăng ca tôi mới có thể nhận được mức lương cao hơn, mới có thể khiến tôi có được một chút cảm giác an toàn.
Ở khía cạnh này, sếp của tôi không đến nỗi nào, chi ít ông ấy sẽ trả tiền tăng ca, không giống như công ty bên cạnh chỉ biết hô khẩu hiệu, thúc giục nhân viên mà không chi thêm đồng nào.
Dựa trên quan sát của tôi, cái ngày họ đóng cửa sẽ không xa vì sếp của họ đang cố bán bớt máy tính cũ trên WeChat Moments của mình.
Đây không phải do tôi phát hiện, tôi không có WeChat của sếp bọn họ, chuyện này do các nhân viên truyền miệng nhau mà thôi.
Trên thế giới này, không phải nơi nào có phụ nữ là nơi đó có tin đồn, mà là nơi nào có người liền nơi đó có tin đồn.
Tất nhiên, tôi không có niềm tin tuyệt đối vào những lời nói đó, đã có lần một con chó và một con mèo khiến tôi có cảm giác rằng chúng đang nhìn con người với vẻ thích thú và buôn chuyện.
Giống như bây giờ, gần toà nhà văn phòng của tôi luôn xuất hiện một con chó săn lông vàng đang ngồi ở lối vào.
Nghiêm túc thì nhìn vào bộ lông chải chuốt của nó, không giống như nó không có chủ, làm thế nào mà một người có thể dắt chó đi dạo mà không có dây xích? Loại người này không nên nuôi thú cưng, họ không có đạo đức gì cả! Ơ, trên cổ nó có một sợi dây chuyền, một sợi dây thừng và đầu dây đang ngậm trong miệng nó... Vừa lẩm bẩm, tôi vừa nhớ đến một meme đang thịnh hành trên mạng:
Nó có khả năng tự kiểm soát mạnh mẽ!
Tôi khịt mũi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, chỉ thấy bầu trời âm u, những hạt mưa lớn lao qua môi trường ẩm ướt ngột ngạt, ào ào đập xuống mặt đất.
Đm, trời mưa nhanh vậy! Giờ phút này, tôi muốn chất vấn chúa.
Hôm nay thật không dễ dàng gì để tôi có thể tan sở đúng giờ, vậy mà lại gặp mưa to, mà tôi còn không mang dù!
Khi tôi vẫn ở trong văn phòng, nhận thấy bên ngoài trời tối và ảm đạm, biết sắp có một trận mưa to, nhưng tôi nghĩ mình có đủ thời gian để đến trạm xe buýt.
Vào thời điểm xe buýt đến gần căn hộ tôi thuê, mưa có lẽ đã tạnh hoặc giảm xuống, dù gì đây cũng là mùa hè, mưa đến nhanh và đi cũng nhanh.
Tôi không thể không giơ ngón giữa với chúa, tôi bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn con chó săn lông vàng bên cửa, tùy ý nói một câu:
"Mày cũng không mang dù à?"
Đó chỉ là một câu nói than thở bản thân tôi, nhưng một giây sau tôi bị sốc.
Con chó săn lông vàng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Nó liếc mắt nhìn tôi một cái.
Liếc mắt.
Tôi biết mà, con chó này có chút nhân tính! Tôi nhìn đi chỗ khác, lầu bầu.
Tôi xem xét lại trận mưa to bên ngoài, tự hỏi liệu có nên chạy vọt đến trạm xe buýt hay không.
Tôi sụt sịt mũi, cân nhắc việc mình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau cơn cảm lạnh, tôi cố kìm lại cảm giác mong muốn này.
Haizz, là một người đàn ông trưởng thành, chỉ mang theo điện thoại, thẻ xe buýt và thẻ khóa ra vào không phải là bình thường sao?
Ai sẽ mang theo một chiếc túi, một chiếc dù bên trong mà không có lý do chứ?
Những ngày này, tôi thậm chí còn quên mang theo tiền lẻ trên người.
Thôi quên đi, mình sẽ quay lại văn phòng và giết thời gian, duyệt qua các trang web, đợi đến khi mưa tạnh lại đi, nếu không như mong đợi, thì mình sẽ gọi đồ ăn ship đến... Tôi thở dài, quay người bước vào thang máy.
Đột nhiên, tôi phát hiện có một máy bán hàng tự động ở một góc của sảnh tòa nhà.
"Cà phê Luckin¹?" Tôi đột nhiên cảm thấy muốn uống gì đó.
Nghĩ đến liền làm, với sự tự do về tài chính để mua đồ uống dưới 10 nhân dân tệ, tôi tự tin bước đến máy bán hàng tự động, xem qua đồ uống được bán bên trong.
Mizone, Nongfu Spring, trà đá Master Kong, trà xanh hoa nhài²... Hử... Trong lúc nhìn qua các loại đồ uống, tôi nhìn thấy một vật kỳ lạ.
Đó là một cái hộp, được bày ở góc trên cùng của hàng đồ uống.
"Cái quỷ gì đây?" Tôi nhìn về phía màn hình, đọc hình ảnh và dòng chữ đang hiện ra.
Chẳng mấy chốc, tôi hiểu cái hộp đó là gì.
Đó là "Blind box" đang phổ biến gần đây!
"Vào ngày nay ngay cả đồ uống đều có blind box? Thuế IQ... Đánh bạc quả nhiên rất kích thích..." Tôi lẩm bẩm, tò mò xem qua những thứ có thể có trong blind box đồ uống.
"Tôi sẽ thử, thật thú vị."
Blind box thực sự có liên quan đến một sản phẩm đồ uống mới, nó chưa từng xuất hiện trên thị trường trước đây, chai có thiết kế độc đáo và nhãn tên rất phong cách!
"Nhà bói toán, Học viện, Kẻ ca tụng, Chiến sĩ, Kẻ không ngủ, ồ, mình thích cái này, còn có Luật sư, Thích khách, Thợ săn..." Tôi liếc qua giá của blind box, nhận ra nó chỉ có giá 5 nhân dân tệ.
Nó rẻ hơn tôi dự liệu, vì vậy tôi quyết định thử.
Cuộc sống ngắn ngủi, tại sao không thử một lần?
Là một nô lệ của đồng tiền, mỗi ngày sáng chín tối sáu, bảy, tám, chín, mười... Không kể thời gian làm việc, ăn ngủ, đi lại, thời gian rảnh rỗi để giải trí lại càng thêm ít.
Ngày cứ qua ngày như vậy, đến cả người máy cũng sẽ thấy cuộc sống đơn điệu lặp đi lặp lại, buồn tẻ nhàm chán.
Mà giá nhà bủa vây càng làm cho người ta chán nản hơn, mất đi động lực phấn đấu, tinh thần trở nên sa sút, buông thả bản thân sống an nhàn cách biệt với xã hội.
Đôi khi, thật ngạc nhiên khi có thể tìm thấy một tác nhân kích thích mới không tốn nhiều tiền ngoài những trò giải trí rẻ tiền như tiểu thuyết, anime, video và game.
Lấy điện thoại ra, tôi bắt đầu quét mã QR để thanh toán.
Đồng thời, tôi đã nghĩ đến một vài cái tên trong đầu:
"Nhà bói toán, Kẻ không ngủ, Khán giả, Thích khách..."
Đây là những đồ uống tôi mong đợi nhất từ blind box.
Miễn nó là một trong số đó, tôi sẽ hài lòng.
Sau khi thanh toán, máy bán hàng tự động dường như bị kẹt và không có động tĩnh trong thời gian dài.
Tôi nghi ngờ nó muốn lừa tôi.
"Chẳng lẽ nó đóng gói nó tại chỗ?" Tôi vừa phàn nàn, vừa nghiêm túc suy nghĩ đến việc khiếu nại.
Đúng lúc này, máy bán hàng tự động cuối cùng cũng có động tĩnh, blind box lui xuống dưới, bộp một tiếng rơi xuống cổng lấy đồ.
"Đã đến lúc chứng kiến điều kỳ diệu!" Tôi cúi xuống, đẩy mở vách ngăn của cổng lấy đồ, lấy ra blind box được đóng gói không đẹp mắt cho lắm.
Sau khi mở hộp nhanh chóng, tôi thấy một cái chai với nhiều con rắn đan xen bên trong.
Dựa trên những gì tôi nhìn thấy trên màn hình trước đó, tôi ngay lập tức nhận ra cái này đại diện cho loại đồ uống nào.
Là một người chơi "Assassin's Creed", đây là kết quả mà tôi rất mong chờ:
"Thích khách"!
_______________
¹Cà phê Luckin (某幸咖啡) mấy cái này tôi không chuyên thì sai sót các bác thông cảm tí.
²Nếu mấy bác không biết thì Mizone (脉动) là nước tăng lực bổ sung vitamin, Nongfu Spring (农夫) là nước suối, trà đá Master Kong (康师傅冰红茶) và trà xanh hoa nhài (茉莉清茶) là biết nước trà rồi, các bác có thể tra trên mạng.
Để tên việt thì thấy kỳ quá nên tôi để tên tiếng anh luôn:v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com