Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

[Sau một lúc lâu im lặng, hắn lẩm bẩm với ngữ khí đầy uể oải, mất mát, đau khổ và phiền muộn:

"Từ giờ trở đi, mình chính là
Klein."]

Klein hiện tại đang cực kỳ hoảng loạn, gia đình hắn vẫn chưa chấp nhận hắn, câu này ra rồi vậy chẳng phải sẽ làm Benson và Melissa càng thêm khó chấp nhận hắn sao?

Klein thận trọng liếc nhìn cả hai, nhưng chỉ thấy họ vẫn giữ vẻ bình thản xem phim, không có phản ứng gì.

Điều này khiến Klein cực kỳ hoảng sợ. Hắn thà rằng họ có tức giận, có mắng chửi hắn, nhưng làm ơn đừng im lặng như vậy.

Melissa và Benson hiện đang chìm vào cảm xúc của riêng mình. Họ cũng muốn tức giận, muốn nói "Ngươi không phải là Klein". Nhưng sự thật những ký ức tươi đẹp trong khoảng thời gian hắn là Klein vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của họ.

Họ dằn vặt, họ đau khổ, họ tội lỗi, nhưng nhiều hơn tất cả, có lẽ là biết ơn. Biết ơn vì hắn đã không để họ phải chịu nổi đau mất người thân quá sớm, biết ơn vì hắn đã cho họ những ký ức tươi đẹp nhất, biết ơn vì những gì hắn đã làm khi là Klein... Dù sự thật họ không phải là gia đình và hắn không cần thiết phải làm vậy. Hắn có gia đình riêng, hắn có nhà mà mình luôn mong nhớ, hắn có nơi mà mình muốn trở về, và nơi đó không có họ. Nhưng hắn vẫn luôn đối xử chân thành với họ bằng cả trái tim.

(P/s: Lúc viết đoạn này, tui đã sắp khóc, quả nhiên không đủ cảm xúc. Đây cũng là lý do tại sao tui thay đổi nội dung và viết lại phần lớn câu chuyện.)

Đó là sự thật mà Benson và Melissa bắt buộc phải chấp nhận. Hai người nhìn nhau, không ai nói câu nào, đều đồng thời nghiêng đầu liếc nhìn Klein, thấy Klein đang nhìn họ với ánh mắt lo lắng, tội lỗi và hoảng sợ.

Chạm mắt nhau, Klein hốt hoảng quay đi, giả vờ vẫn đang nghiêm túc xem phim. Điều này khiến Melissa phải che miệng cười trộm, Benson cũng cười.
Klein luôn như vậy.

Họ đã chấp nhận Chu Minh Thụy.

Nhưng bây giờ không phải lúc để nói ra. Phải để hắn ăn trái đắng một lúc vì tội không chịu về nhà thăm họ.

Audrey nhận ra sự thay đổi cảm xúc của anh em nhà Moretti, mỉm cười nhẹ nhàng.
'Chúc mừng, Ngài Kẻ Khờ.'

[...

Gió mạnh cuốn tới, mưa to như trút. Chiếc thuyền có ba cột buồm lên xuống theo từng cơn sóng cao như ngọn núi hệt như một món đồ chơi bị người khổng lồ quẳng đi rồi đón lấy, tiếp được lại quăng đi.

Màu đỏ sậm rút đi khỏi mắt Alger Wilson, anh phát hiện mình đang đứng trên sàn tàu, không khác gì lúc trước.

Ngay sau đó anh ta thấy chiếc bình thuỷ tinh có hình dáng cổ quái trong lòng bàn tay vỡ vụn, sương tuyết tan thành nước hòa vào trong giọt mưa.

Chỉ hai ba giây ngắn ngủi, thứ đồ vật thần kỳ thuộc thời cổ này đã hoàn toàn không để lại dấu vết của việc từng tồn tại.

Một bông tuyết trong suốt hình lục giác hiện ra trên lòng bàn tay Alger, sau đó dần nhạt đi, cuối cùng biến mất, dường như đã ẩn vào trong da thịt.

Alger như tự hỏi điều gì đó mà gật đầu nhẹ tới mức gần như không nhận ra được, rồi im lặng chừng năm phút.

Anh ta quay người lại, đi tới hướng cửa vào khoang thuyền. Khi chuẩn bị bước vào trong, thì gặp được một người đàn ông cũng mặc áo choàng có thêu hình tia chớp đi ra.

Người đàn ông có mái tóc vàng mềm mại này dừng chân lại, nhìn Alger, giơ nắm tay phải ra đặt trước ngực, nói:

"Bão Táp tồn tại cùng anh."

"Bão Táp tồn tại cùng anh."

Khuôn mặt với đường nét góc
cạnh và tục tằng của Alger không chút cảm xúc dư thừa nào, anh ta cũng nắm tay phải lại rồi đánh
lên ngực trái.

Sau khi hành lễ với nhau xong, Alger bước vào khoang thuyền, men theo lối đi nhỏ tới buồng thuyền trưởng.

Dọc đường đi anh ta lại chẳng hề gặp thêm bất cứ thuỷ thủ hay thuyền viên nào. Nơi này yên tĩnh hệt như một hầm mộ.

Cửa buồng thuyền trưởng đang mở. Một tấm thảm dày màu nâu sậm mềm xuất hiện trước mặt Alger, hai bên theo thứ tự là giá sách và tủ rượu. Một quyển sách với phần bìa đã ngả vàng với một chai rượu nho màu đỏ rậm loé lên thứ ánh sáng bóng loáng khác thường dưới ánh sáng của ngọn nến.

Trên bàn sách đặt cây nến kia có một lọ mực nước, một cây bút lông vũ, một chiếc kính viễn vọng làm từ kim loại màu đen và một chiếc kính lục phân được chế tạo nên từ đồng thau.

Phía sau bàn, một người đàn ông trung niên với sắc mặt tái nhợt, đội mũ thuyền trưởng xương khô nhìn Alger bước tới, phẫn nộ nghiến răng nói:

"Tao sẽ không khuất phục."

"Tôi tin là ông làm được." Alger bình tĩnh nói như thể đang bảo là thời tiết hôm nay không được đẹp cho lắm.

...

Alger lấy một chiếc khăn tay màu trắng ra lau thật kỹ tay phải, sau đó cũng ném nó vào trong biển cả.

Anh ta lùi ra sau vài bước, kiên nhẫn chờ đồng bọn đi vào.

"Chuyện gì thế?" Không đến mười giây sau, người đàn ông có mái tóc vàng mềm mại vọtnvào trong phòng.

"Thuyền trưởng' bỏ chạy rồi."Alger thở phì phò, ảo não nói: "Ông ta lại vẫn giữa được mấy phần lực phi phàm!"

"Chết tiệt!" Người đàn ông tóc vàng khẽ mắng một tiếng. Anh ta đi tới chỗ vỡ nhìn ra phương xa. Nhưng ngoài mưa gió và sóng biển ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.

"Thôi, ông ta chỉ là thứ yếu thôi." Người đàn ông tóc vàng phất tay: "Có thể tìm được chiếc thuyền u linh thuộc thuyền chiến của thời đại Tudor, chúng ta chỉ có công chứ không có tội."

Cho dù là người thân thiết với biển rộng, nhưng với cái loại thời tiết thế này anh ta cũng không dám lặn vào trong nước.

"Hơn nữa nếu bão táp cứ tiếp tục thì 'thuyền trưởng' sẽ không chống đỡ được lâu." Alger gật đầu, phát hiện bức tường gỗ bị vỡ kia bắt đầu phục hồi phần bị vỡ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Anh ta nhìn thật chăm chú, sau đó theo bản năng nhìn về chỗ cánh buồm và bánh lái. Cho dù là cách lớp vách gỗ khá dầy, anh ta cũng có thể biết rõ tình huống nơi đó như nào.

Không có lái chính, không có phụ lái, không có thuyền viên, không có thuỷ thủ, thậm chí là không có người sống!

Nơi đó không có vật gì cả, bánh lái và cánh buồm đang tự điều chỉnh một cách kỳ dị.

Hình ảnh vị "Kẻ Khờ" mà toàn thân bị bao phủ trong màn sương xám lại hiện ra trong đầu, Alger bỗng thở dài. Anh ta quay đầu nhìn sóng to gió lớn bên ngoài, nói với ngữ khí vừa chờ mong, vừa e sợ, lại như nói mớ:

"Một thời đại mới đã bắt đầu..."
...]

Roselle vỗ tay.
"Đồng hương, không hổ là ngươi. Ngươi không chỉ giỏi diễn xuất mà cấp dưới của ngươi cũng rất giỏi diễn."

Roselle thật lòng khen ngợi.

Klein nhếch miệng, nói với ngữ khí đầy tự hào.
"Đương nhiên, những thành viên trong tổ chức của ta sao có thể là người tầm thường được, họ đều là những tinh anh trong tinh anh. Ngươi thấy đó, bây giờ họ đều đang nắm vai trò đặc biệt và đều là những người có sức ảnh hưởng lớn trong thế giới phi phàm này."

Các thành viên hội Tarot nghe vậy cảm động không thôi, họ đồng thời nhớ lại ba năm trước, mỗi người bọn họ lúc đó chỉ là những cành cây nhỏ bé và gầy yếu, gió thổi liền gãy. Vậy mà chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, ai nấy hiện tại đều có thế lực và sức mạnh để chống chọi lại cả một cơn bão. Tốc độ phát triển phải nói là vượt xa phần lớn người phi phàm ngoài kia.
Tất cả những điều này đều là nhờ ngài Kẻ Khờ, ca ngợi Kẻ Khờ.

Amon cười, đưa tay đẩy kính một mắt.

Medici nhếch miệng, há miệng, rồi lại ngậm miệng.

Nếu không phải hiện tại bị hạn chế, có lẽ hắn đã nói.
"Tổ chức của ngươi chỉ toàn là gián điệp."

Giống như nghe thấy hắn nghĩ gì, Roselle liếc Klein một cái.
"A đúng đúng đúng, tổ chức của ngươi rất đặt biệt, toàn là gián điệp."

Nụ cười của Klein và hội Tarot tắt ngầm.

Amenises liếc nhìn Leonard.

Leonard sợ hãi giấu đi đôi găng tay đỏ.

Amanises che miệng cười trộm.

Nhân tính lại thêm vững chắc.

Benson và Melissa nhịn cười đến run rẩy toàn thân.

Klein lạnh lùng làm biến mất bắp rang bơ và coca-cola của Roselle.

Roselle khóc thét, liên tục cầu xin tha thứ.

Klein thờ ơ.

Bernadette nhớ lại lời Alger nói, cô bỗng nhiên nghĩ đến Gehrman Sparrow, tín đồ của Kẻ Khờ, trong lòng có suy đoán.
Quả thật, kể từ khi Kẻ Khờ xuất hiện, thế giới này đã thay đổi.

[Quận Hoàng Hậu ở thủ đô Backlund của vương quốc Loen. Audrey Hall véo khuôn mặt mình, dường như không thể tin được những gì mình vừa trải qua.

Chiếc gương đồng cổ xưa trên bàn trang điểm trước mặt cô ta đã vỡ thành từng mảnh.

Dời mắt sang nơi khác, Audrey thấy chỗ mu bàn tay mình có "đỏ sậm" đang loé lên, hệt như "hình xăm" ngôi sao. "Đỏ sậm" dần tối đi, cuối cùng ẩn vào trong da, không còn thấy gì nữa.]

Leonard nhớ lại lúc nãy Alger cũng có ký hiệu trên mu bàn tay nhưng mình lại không có, hơi bất bình.
"Ký hiệu đó là gì? Tại sao hai người lại có nó?"

Alger và Audrey hơi nghi hoặc.
"Không phải ai cũng có sao?"

Xio, Fors và Emlyn giơ tay lên, đồng thanh nói.
"Tôi không có."

Derrick và Cattleya lại nói.
"Tôi có."

Cattleya đẩy kính, hướng Derrick hỏi.
"Nếu tôi đoán không lầm, cậu Mặt Trời có lẽ cũng cầu nguyện với một món đồ đặc biệt và được ngài Kẻ Khờ đáp lại đúng không?"

Derrick hơi nghi hoặc gật đầu.

Alger và Audrey cũng đồng thời hiểu ra.

Cattleya nói ra suy đoán của mình.
"Có lẽ chỉ những người thông qua những món đồ đặc biệt để kết nối với thần quốc của ngài Kẻ Khờ mới có những ký hiệu đó."

Leonard, Fors và Xio cảm thấy hơi buồn lòng, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Dù bằng cách nào mình cũng đã kết nối với ngài Kẻ Khờ và đạt được vị trí như hiện tại. Có không được không có cũng không sao. Đúng vậy, mình không ghen tỵ đâu..."

Họ chua chát nghĩ.

Emlyn không quan tâm lắm và tiếp tục xem .

[Mãi tới lúc này Audrey mới xác định là mình không nằm mơ. Cô nàng đung đưa mặt, miệng khẽ mỉm cười, nhịn không được mà đứng dậy khom người nhấc làn váy lên.

Sau khi cúi người thi lễ với không khí, Audrey nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, nhảy điệu múa "Tinh linh cổ" lưu hành nhất trong cung đình đương thời.

Bóng dáng nhẹ nhàng, nụ cười sáng rực toả khắp khuôn mặt.

Cốc cốc cốc! Đột nhiên cửa phòng ngủ bị người ta gõ.

"Ai vậy?" Audrey dừng nhảy, bày ra một tư thế rất nhã nhặn.

"Thưa cô chủ, có vào được không? Cô nên chuẩn bị rồi." Hầu gái đứng ngoài hỏi.

Audrey nghiêng đầu nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm, nhanh chóng chuyển từ cười tươi thành cười mỉm.

Cô nhìn trái nhìn phải, xác nhận hình tượng hiện giờ của mình không có vấn đề gì thì mới dịu dàng nói:
"Vào đi."

Nắm cửa bị xoay, hầu gái Annie của cô đẩy cửa bước vào.

"Ô, vỡ rồi..." Annie liếc mắt là thấy kết cục của chiếc gương đồng cũ kia.

Audrey chớp chớp mắt, lập tức từ tốn nói:
"Ây, là, ừm, lúc nãy Susie chạy vào, mà cô biết rồi đó, nó hay quậy phá lắm!"

Susie là một con chó lông vàng với huyết thống không được thuần khiết cho lắm, là quà tặng mà bá tước Hall, cha của Audrey, nhận được khi mua chó săn cáo, nhưng Audrey rất là thích.

"Cô phải dạy dỗ nó một trận mới được." Annie quen thuộc dọn dẹp mảnh vỡ của gương đồng, sợ cô chủ của mình bị thương.]

Susie quay đầu nhìn Audrey, cô vờ như không nhận thấy, không nhìn Susie, mặt đỏ bừng.

Roselle không biết nói gì.
'Người đồng hương rất giỏi nói dối và cấp dưới của hắn cũng vậy...'

[Xong xuôi, cô ta nhìn Audrey,
mỉm cười dò hỏi: "Cô chủ muốn
mặc chiếc váy nào?"

Audrey bỏ qua việc suy nghĩ mà nói luôn: "Tôi thích chiếc váy mà phu nhân Gunea đã thiết kế riêng cho tôi lúc sinh nhật mười bảy tuổi."

"Không được, người ta thắc mắc không biết liệu có phải gia tộc Hall bị khủng hoảng tài chính, mà một cái váy lại mặc ở trường hợp chính thức tới hai lần!" Annie lắc đầu phủ định.

"Nhưng là tôi rất thích nó mà." Audrey ôn hoà nhưng cường điệu câu nói này.

"Cô có thể mặc ở nhà, ở những trường hợp không chính thức." Annie tỏ ra không có chỗ thương lượng trong chuyện này.

"Vậy chiếc váy mà ngài Sades đưa tới hôm kia đi, cái váy có mép cổ tay áo là lá sen ấy."

Audrey khẽ hít vào một hơi, và vẫn giữ vững nụ cười ngọt ngào tao nhã.

"Cô chủ vẫn luôn tinh mắt như vậy." Annie cười, lùi ra sau một bước rồi hô với người ngoài cửa: "Phòng để quần áo thứ sáu, mà thôi, tự mình đi lấy vậy." Đám hầu gái bắt đầu lu bù lên.

Một người phụ trách váy dài, một người phụ trách trang sức, một người nữa thì lo liệu phần giầy dép, một người phụ trách mũ lụa, một người nữa thì lo trang điểm cho cô chủ Audrey, một người lo phần kiểu tóc.]

Audrey nhận thấy bầu không khí nhất thời trở nên im lặng khiến cô bối rối.
'Gì vậy, sao họ không nói gì cả? Có chuyện gì vậy, ai đó nói gì đi chứ?'

Những người thiếu tiền (nghèo)
'Vậy ra, mặc một chiếc váy hai lần là khủng hoảng tài chính. Vậy ra, đây là cuộc sống của giới quý tộc... Thật xa xỉ.'

Những người luôn thừa tiền. (giàu)
'Tôi cũng không hiểu vì sao mọi người lại im lặng.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com