Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 223 -225

Trong lòng có chuyện nên cả ngày tôi đều có chút thất thần! Thật vất vả tôi mới chịu đựng được đến lúc tan học, tôi đi theo Tiêu Linh tới dưới tầng nhà cô ấy.

Sau khi Tiêu Linh về nhà thì không đi ra ngoài, tôi đứng một mình trong gió rét, canh giữ đến khi trời tối đen, thật sự là đứng không nổi nên đi vòng tới trước cửa số nhà cô ấy, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cửa sổ của Tiêu Linh

Đột nhiên tôi nghĩ đến một bài hát: Vì em mà chịu gió lạnh, cảm giác này thật sự không dễ chịu gì.

Chờ mấy giờ, tôi cũng không phát hiện ra có gì khác thường, thấy sắp đến nửa đêm, trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Ban đêm chỉ có một mình tôi ngồi ở trên ghế dài, tên chết tiệt ở trong ngọc bội màu trắng không ra. Tôi vốn chính là cơ thể thuần âm, rất có thể sẽ dễ dàng trêu chọc thứ không sạch sẽ. Nếu như tên chết tiệt không để ý, vậy thì tôi gặp rắc rối, chẳng phải sẽ chết rất thảm sao?

Tôi liều mạng hà hơi vào trong bàn tay giá lạnh của mình, giọng nói của tên chết tiệt từ trong ngọc bội màu trắng vọng ra "Khổ thân! Trời lạnh thế này, em vốn có thể ngồi trên giường trong phòng có hệ thống sưởi để nghỉ ngơi, bây giờ lại phải chịu lạnh ở chỗ này. Em làm, người khác chưa chắc sẽ cảm kích."

Ai mà chẳng biết nói lời châm chọc, nhưng tôi không để ý. "Tôi làm đúng lương tâm của mình là tốt rồi, không định làm cho cô ấy biết! Nếu đổi lại thành anh có rắc rối, chỉ cần tôi có thể giúp được, cho dù có phải bỏ cái mạng này tôi cũng sẽ giúp. Nhưng nhân vật hung ác giống như anh thì chắc không cần tôi hỗ trợ, ngược lại tôi vẫn luôn làm phiền anh."

Tên chết tiệt tặc lưỡi vài tiếng nói: "Sao đến ta lại không có chỗ nào cần em giúp đỡ chứ?"

"Anh là người lợi hại như vậy, làm gì có chỗ nào cần tôi can thiệp chứ! Nhưng chỉ cần anh mở miệng, tôi nhất định sẽ giúp!" 

"Ừ, vậy em làm ấm giường cho phu quân đi!"

"Lăn!"

Miệng chó không nhả ra được ngà voi, tôi đã biết người này sẽ không nói ra được lời gì hay rồi!

Thấy cửa sổ gian phòng của Tiêu Linh đột nhiên có một bóng trắng hiện lên, tôi lập tức đứng lên và muốn xông vào, nhưng lại cảm thấy hơn nửa đêm đi đập cửa nhà người ta không tốt. Nghĩ lại vẫn nên canh giữ ở dưới tầng chờ vậy. Tôi thấy quỷ vật kia cũng không giống như ở trong nhà của cô ấy. Nó tới cũng đã tới rồi, quyết định đợi đến khi nó đi ra lại bắt cũng không muộn. Dù sao cũng không thiếu mấy giờ còn lại.

Nửa đêm về sáng, nhiệt độ lại chợt giảm xuống vài độ, tôi vừa lạnh vừa buồn ngủ nhưng vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên tầng, cũng không thể để cho quỷ vật kia trốn thoát được. Nhưng tôi chờ suốt một đêm cũng không chờ được nó đi ra, tôi không khỏi sốt ruột. Nếu như nó gây ra động tĩnh gì, tôi còn có thể đi tới ngăn cản. Cho dù không có cách nào tiếp tục làm bạn với Tiêu Linh, nhưng ít ra cũng xem như có thể ăn nói được với tình chị em trước kia.

Trời mới dần dần sáng, tôi ho khan dữ dội, trên người lúc lạnh lúc nóng, có dấu hiệu bị sốt. Có thể kinh nghiệm của tôi không phong phú, quỷ vật kia đi ra tôi cũng không để ý, nói chung đêm nay chờ uổng công rồi.

Tôi vẫy một chiếc xe taxi về nhà, một đêm không ngủ nên tôi cần phải cố gắng ngủ bù, các tiết buổi sáng đành phải nghỉ, sau này tôi sẽ viết đơn xin nghỉ phép cho thầy giáo là được.

Tôi ngồi dựa lưng về phía sau và nhắm mắt lại, điện thoại bỗng nhiên rung lên. Không ngờ là Tiêu Linh gửi tin nhắn đến. Cô ấy hình như biết tôi chờ ở dưới tầng của cô ấy suốt một đêm, hơn nữa còn bảo tôi đừng xen vào việc của người khác, để tránh rước họa vào thân.

Trực giác nói cho tôi biết, đây không phải là Tiêu Linh gửi đến, rất có thể là quỷ vật kia. Vì vậy tôi vội vàng nhắn tin qua, nhưng sau đó không nhận được bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Về đến nhà, tôi tắm nước nóng vào chui vào trong chăn. Lấy bản lĩnh của tôi, thật sự không tìm được manh mối gì về chuyện này nên cũng bó tay không làm gì được, chỉ đành phải yêu cầu tên chết tiệt giúp đỡ. Người này ngược lại rất được, mở miệng liền đòi lợi ích, không hề biết hai chữ hàm súc viết như thế nào.

Tôi bĩu môi, cầu người làm việc còn muốn mặt mũi gì nữa, cắn môi nói: "Được! Anh không phải là muốn làm gì đó với tôi sao? Tới, làm đi. Chỉ cần anh nhớ phải giúp tôi là được."

Quỷ Vương Dạ Quân từ trong ngọc bội màu trắng thản nhiên bay ra, anh giống như không nghe được tôi nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với ý đồ xấu nói: "Hai chúng ta làm chuyện đó còn phải nói điều kiện sao? Lần này đổi một chút cho mới mẻ đi, em làm cho ta xem!"

"Cái gì? Làm cái gì chứ?"

Ôi trời, mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Người này không ngờ lại không muốn làm với tôi? Điều này không phải là rất không bình thường à!

"Ái chà, chính là thứ em xoay tới vặn lui trước nhà kia... tên cá nhí đó."

"Anh trai, đó không phải là cá, mà là yoga!"

"Không sai, chính là cái đó, em làm cái đó cho ta xem đi!"

Tôi trợn mắt. Tên chết tiệt này lại mắc bệnh gì vậy? Tôi làm sao biết yoga gì, chỉ là nhàn rỗi không có chuyện gì nên làm chơi thôi, ngay cả trình độ sơ cấp còn chưa đạt tới, còn có gì nhiều có thể làm cho anh nhìn chứ? Chỉ là động tác cấp bậc nhập môn đã bị anh rút ra từ thế có độ khó cao như vậy, nếu tôi đi sâu hơn, chẳng phải sẽ bị anh bẻ gãy thắt lưng sao? Quá nguy hiểm!

Nhưng như đã nói qua, người này muốn tôi tập yoga cho anh nhìn, anh sẽ không lại đang toan tính chuyện gì chứ? 

Thôi đi, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những chuyện này. Anh đã nói vậy, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này. "Được, anh giúp tôi, anh muốn gì tôi cũng cho! Anh muốn xem bây giờ sao? Sớm làm xong, tôi ngủ cũng thấy ngon hơn."

Chỉ là nói một hồi, tôi cảm thấy cơ thể càng lúc càng khó chịu, đầu óc choáng váng đầu căng ra, mặt cũng bắt đầu mơ hồ. Tối hôm qua tôi canh giữ suốt một đêm, xem ra bị lạnh nên cảm lạnh mất rồi.

Dáng vẻ tôi như muốn đánh cược, lại không nghĩ đến bị tên chết tiệt dùng một ngón tay ấn trở về trên giường. Anh lãnh đạm nhìn tôi nói: "Ta không vội, với dáng vẻ như ma quỷ này của em thì có khả năng làm được gì? Đừng để đến lúc đó làm được một nửa, bản thân đã chết trước rồi. Ta cũng sẽ không tới nhìn cô gái kia thay cho em đâu."

Khó có được một lần anh có lòng, nói chuyện cũng có lý, tôi không càn quấy. ngoan ngoãn nằm nghiêng một bên, tên chết tiệt cũng nằm xuống. Anh nói không vội, vậy có nghĩa là trước mặt Tiêu Linh không có nguy hiểm gì. Nếu tôi không nghỉ ngơi cho tốt, vậy thì sẽ đổ bệnh mất.

Nhìn tên chết tiệt, tôi ghé sát lại tháo mặt nạ của anh xuống, dùng tay che mặt anh. Anh nhíu mày, hình như có chút không quen. "Em làm gì vậy? Ghét bỏ ta à?"

Quỷ Vương Dạ Quân nhướng mày nói: "Không nói lời này, em thích là được rồi!"

Tôi mỉm cười xoay bóp gương mặt hại người không đền mạng của anh một lúc, nhưng dù nắn bóp đè thế nào vẫn không có cách nào làm cho anh khó coi được. Tôi không nhịn được mà than thở, người đẹp trai đúng là không có thiên lý!

Vẻ mặt tên chết tiệt khó chịu nhưng không ngăn tôi lại, chỉ là sau đó chịu hết nổi mới bắt đầu động tay động chân với tôi, nhưng không phải với mặt tôi mà là ngực của tôi.

Ban đầu chẳng qua chỉ vì ham vui nên cố ý giở trò chỉnh anh, kết quả bởi vì anh không an phận nên bầu không khí này trở nên có chút ái muội. Tôi ngửi được có chút không đúng thì lập tức thu tay lại: "Không chơi nữa, ngủ đi, anh cũng về trong ngọc bội màu trắng của anh nghỉ ngơi đi!"

Tên chết tiệt nghiêng người cúi đầu, cắn vào môi tôi mút vài cái mới nói: "Em nói không chơi thì không chơi nữa à? Chuyện này là do nương tử gợi ra trước, phu quân chỉ chơi theo thôi!"

Tôi chống một tay ở trước ngực anh, ánh mắt tội nghiệp nhìn anh nói: "Chồng à, tôi đã bệnh thành như vậy, anh còn nỡ ra tay sao? Lẽ nào anh cũng chỉ để ý tới cơ thể tôi, không để ý tới con người tôi sao?"

Một tiếng gọi chồng nũng nịu, Quỷ Vương Dạ Quân nâng nửa người lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em mới thả thính một chút như vậy, ta sao có thể có hứng thú được, em nhanh đi ngủ đi!"

Ha ha!

Tôi cười ngã vào trong lòng tên chết tiệt, nhìn bộ dạng kinh ngạc của anh, trong lòng tôi thấy vui sướng, không quan tâm anh có thích tôi hay không, dù sao tôi vẫn thích anh.

Con người không được thoải mái thì ngủ cũng không yên. Khi tỉnh lại, tôi phát hiện bệnh còn nặng hơn. Tôi hít mũi một cái, muốn xuống giường rót chén nước uống, đột nhiên phát hiện quần áo trên người không thấy đâu. Tôi nhìn về phía Quỷ Vương Dạ Quân bên cạnh, anh cũng trần trụi giống như tôi vậy. Đây là có chuyện gì?

Quỷ Vương Dạ Quân thấy tôi tỉnh lại liền cười hì hì, xoay người đè tôi xuống giường. Tôi giãy giụa vài cái nhưng không có chút sức lực nào, mà anh có thể chất hàn ngược lại giảm bớt cơ thể đang nóng bừng vì sốt của tôi.

Trong mông lung, tôi lại bị bắt như thế, sau đó muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi!

Dính sát cơ thể của tên chết tiệt, tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều, nghĩ đến anh nhân lúc tôi bị sốt, bị ốm còn làm chuyện này với tôi, tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.

Anh làm như thế rốt cuộc có thích tôi không? Ban đầu còn nhẫn nhịn không xuống tay với tôi, bây giờ lại ra tay là có ý gì chứ? Phụ nữ chính là như vậy đấy. Chuyện gì cũng hay suy nghĩ, nhưng lại không suy nghĩ ra được gì cả, còn không định hói nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nghi ngờ. Đây là bệnh không thể chữa được.

Tôi nghĩ cả đời tôi cũng không thể nhìn thấy được con người của tên chết tiệt này, nhưng vậy thì sao? Tôi biết anh sẽ không hại tôi là được rồi!

Theo động tác dưới thân của tên chết tiệt càng lúc càng kịch liệt, tôi theo bản năng muốn tránh, nhưng anh dùng lực đè tôi lại, không cho tôi động đậy, ngược lại càng tăng nhanh tốc độ hơn nữa. Chờ tới khi anh xong việc thì tôi đã đổ mồ hôi nhễ nhai, cả người ướt sũng giống như mới vớt từ trong nước ra.

Không cam lòng! Tôi trừng mắt nhìn lên trần nhà và thở hổn hển, đập một cái lên trên lưng của tên chết tiệt, oán giận nói: "Đồ nói một đằng làm một nẻo. Anh nói xem, có phải anh chỉ cảm thấy hứng thú đối với cơ thể của tôi không? Nếu không tại sao mỗi lần làm đều giống như ăn bữa tối cuối cùng, cứ nhất quyết kiệt sức mới bằng lòng bỏ qua, căn bản không quan tâm tới cảm nhận của tôi."

Quỷ Vương Dạ Quân theo thói quen nằm sấp trên thân tôi, lúc này mới nằm nghiêng qua bên cạnh tôi, cuốn lọn tóc dài của tôi đặt ở bên môi nghịch. Anh suy nghĩ một lát mới nói: "Con gái thì biết cái gì. Cái này gọi là điều hòa âm dương, em thử xem, có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"

Tôi ngắt lời. "Xin anh, tôi có hơi đần nhưng không ngốc, được không? Anh đòi điều hòa âm dương với tôi, anh có dương khí sao? Đừng tưởng rằng anh là nam lại nói mình là dương, anh là quỷ đấy! Cái này thì tôi vẫn nhớ rất rõ ràng, cho nên anh bớt lừa gạt tôi đi Anh chính là gã đàn ông thối tha chỉ muốn làm chuyện xấu với tôi mà thôi."

Tuy ngoài miệng tôi nói như vậy, nhưng hít mũi, sờ trán lại phát hiện hình như mình đã đỡ hơn nhiều, người cũng có tinh thần hơn.

Quỷ Vương Dạ Quân cười khẽ, nâng cằm của tôi lên và híp mắt nói: "Ý của nương tử là cơ thể còn chưa khỏe, như vậy phu quân lại chữa trị cho em tiếp?"

"Bỏ đi! Ai cần anh chữa trị chứ! Bây giờ anh cũng thỏa mãn rồi, chúng ta có phải cũng nên bàn bạc chuyện chính hay không?"

Ngoài miệng không thừa nhận nhưng bởi vì lăn lộn với anh một trận nên cơ thể thật sự có khỏe hơn. Điều này đúng là tà môn. Là loại chuyện này còn có thể chữa bệnh được, thật không vậy?

Quỷ Vương Dạ Quân mặc quần áo xong trở lại trong ngọc bội màu trắng, tôi tắm vội, thay quần áo sạch sẽ liền đi ra khỏi cửa.

Dưới sự chỉ dẫn của tên chết tiệt, tôi đi tới dưới tầng nhà của Tiêu Linh, vẫn ngồi ở chỗ cũ, chờ Tiêu Linh trở về.

Lần này không chờ quá lâu, tôi đã thấy Tiêu Linh từ phía xa đi tới. Tôi còn tưởng cô ấy sẽ chủ động chào hỏi tôi, nhưng tôi suy nghĩ nhiều rồi. Cô ấy đi thẳng qua trước mặt tôi, nhưng đi được mấy bước đã quay lại, đứng trước mặt tôi lạnh lùng nói: "Cô còn chưa có chán sao? Canh giữ một đêm còn tính tiếp tục canh nữa à? Tôi hẳn đã từng nhắc nhở cô đừng xen vào việc của người khác, cô nghe không hiểu sao?"

Tiêu Linh lại giống như đối thành một người vậy, lời nói lạnh nhạt của cô khiến tôi khó xử. Nhưng tôi vẫn cầm lấy cánh tay cô lo lắng nói: "Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, cậu bị quỷ vật quấn lấy, về lâu về dài, cậu sẽ không còn tính mạng nữa đâu, Cậu để cho tớ giúp cậu được không?"

Tiêu Linh hất tay tôi ra, cô ấy không khách sáo nói: "Tôi với cô đã không phải là bạn nữa, nếu không phải cô tự ý quyết định, sao em trai tôi sao có thể lại chết được? Là cô ra tay đánh người trước, bọn họ mới tìm tới cửa đánh chết em trai tôi, mà cô lại bỏ trốn! Đây là tôi không muốn truy cứu cô, từ nay về sau, chuyện của tôi không cần có quan tâm, chúng ta lại thành người xa lạ!"

Giờ phút này, tôi rất muốn tát cho Tiêu Linh một cái, để cho cô ấy hiểu rõ chuyện này nghiêm trọng tới mức nào, bây giờ không phải là lúc cô ấy và tôi hành động theo cảm tính. Em trai cô ấy đã chết. Ở trong chuyện này, tôi bất lực, cũng không giúp được gì. Nhưng Tiêu Linh lại khác, tôi còn có cơ hội cứu cô ấy, cho nên tôi không muốn buông tha. Nhưng cô ấy thế này, hoàn toàn không nghe tôi nói gì, vậy thì bảo tôi giúp thế nào được!

Nhìn Tiêu Linh đi vào trong hành lang, tôi tính đuổi theo những tên chết tiệt lại lên tiếng ngăn tôi lại.

Tôi do dự đứng ở đó, nghe ra được bây giờ tên chết tiệt hơi tức giận, nhưng nếu mặc kệ không quan tâm thì tôi không làm được.

Tôi thử đi thuyết phục tên chết tiệt, nhưng anh vẫn giữ nguyên thái độ, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc và không cho phép làm trái. "Ta bảo em trở về thi cứ trở về đi, mặt nóng dán mông lạnh còn chưa đủ sao? Em là người phụ nữ của ta, không cần phải đưa mặt cho người ta đánh! Chờ cô ta tới cầu xin em đi!"

Tôi là người phụ nữ Quỷ Vương, dáng vẻ thấp kém như vậy quả thật rất làm mất mặt tên chết tiệt, anh tức giận cũng là bình thường. Nhưng tôi không thể nào tin được Tiểu Linh sẽ chủ động tới cầu xin tôi. Cho dù là người có mềm yếu mấy đi nữa khi động tới giới hạn cũng sẽ phản kháng. Tôi nghĩ tôi đã động tới thứ không nên động tới, cho nên Tiêu Linh mới phải đối xử với tôi như vậy.

Lời nói vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu tôi, cô ấy nói tôi bỏ lại bọn họ chạy trốn, nếu như không phải đêm đó tên chết tiệt lo lắng đứa trẻ trong bụng tôi, cứng rắn dẫn tôi đi, Tiêu Chí Bình sẽ không bị người ta đánh chết ở trong nhà. Cho nên, trong mắt Tiêu Linh tôi đột nhiên rời đi chính là bỏ trốn không chịu trách nhiệm, cho nên, cả đời này cô ấy cũng không thể tha thứ cho tôi!

Tôi hiểu rõ cảm giác đau khổ khi mất đi người thân, cho nên tôi không trách cô ấy, cũng không muốn bởi vì chuyện của Tiêu Linh mà cãi nhau với tên chết tiệt, cho nên tôi nghe lời bắt xe về nhà.

Tới đêm, tối năm thế nào cũng không ngủ được. Tôi nằm ở trên giường lần qua lộn lại, vừa nghĩ tới tình hình của Tiểu Linh là tôi lại ăn ngủ không yên.

Có lẽ tôi lăn qua lăn lại quá lâu, tên chết tiệt từ trong ngọc bội màu trắng chui ra, anh nhướng mày hỏi: "Tinh thần em quá tốt đúng không, lật qua lật lại là muốn làm gì?"

Tôi không ngờ lại kinh động tới anh nên vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ: "Làm gì có, tôi đang chuẩn bị ngủ đây!"

Tên chết tiệt ngồi xuống sát bên mép giường, vỗ sau lưng của tôi nói: "Chuyện có gì đâu mà phải làm như vậy? Có ta ở đây trời không sập xuống được. Em cố gắng ngủ cho ta, cứ lăn qua lăn lại, phu quân có thể sẽ không buông tha cho em nữa đâu."

Tôi từ trong chăn thò đầu ra, ngước mặt lên cười và ngập ngừng hỏi: "Anh nói tôi đều tin, nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Em trai của Tiêu Linh vừa mới chết, cô ấy là một người rất sạch sẽ, làm sao có thể bị ma quấn lấy chứ?"

Tên chết tiệt hừ lạnh một tiếng. "Oan có đầu nợ có chủ, đây là quy định."

Quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi. Tên chết tiệt căn bản đã biết có chuyện gì xảy ra, chỉ không chịu nói cho tôi biết mà thôi! Chỉ là anh nói lời này hơi nặng, nghe rất chói tai. "Tên chết tiệt, ý anh là cô ấy không phải là người tốt sao? Quỷ vật kia tìm tới cô ấy là có nguyên nhân à? Làm sao có thể?"

Vấn đề mà tên chết tiệt không muốn trả lời, hỏi nhiều anh lại bắt đầu thấy phiền, chọc đầu tôi quát: "Không cần lắm vì sao như vậy, ngủ đi!"

Nếu tôi còn cằn nhằn với anh, anh nhất định sẽ nổi giận, tôi dứt khoát nhằm mắt lại âm thầm suy nghĩ về lời tên chết tiệt nói. Oan có đầu nợ có chủ, lời này nghe có chút đáng sợ, nhưng cũng nói rõ một việc, người không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, vậy Tiêu Linh thì sao?

Không nghĩ nữa, nghĩ tiếp nữa thì tôi thật sự không cần ngủ thật đấy!

Có tên chết tiệt lại bên cạnh, tôi ngủ rất say.

Trời vừa sáng tôi đã tỉnh lại, thu dọn xong thì ăn mấy viên Huyền Hồn đan rồi đi học. Tôi không cố ý chờ Tiêu Linh ở cổng trường học, chỉ là khi đi vào phòng học lại phát hiện cô ấy đã tới sớm.

Khí đen ở giữa chân mày Tiêu Linh dày hơn rất nhiều, sắc mặt cô ấy cũng càng tái nhợt hơn. Trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, tôi muốn xông lên trước, nhưng tôi vẫn nhịn xuống, phải nghe chết lời của tên chết tiệt, không thể kích động, phải bình tĩnh mới có khả năng xoay chuyển tình thế.

Nội dung trong tiết học rất quan trọng, cũng phải chép rất nhiều. Giáo viên đang ở trên bục phân tích đề mục, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng thét chói tai. Khóe mắt liếc qua, bóng đen hiện lên, một quyển sách nện ở gáy của nam sinh viên ngồi phía trước tôi, cậu ta chợt đứng phắt dậy và quay về phía sau tức giận hét lên.

Tôi quay đầu nhìn lại. Gương mặt Tiêu Linh trắng bệch đứng ở đó, giống như thấy  vật gì đáng sợ, toàn thân không ngừng run rẩy.

Tôi theo bản năng nhìn xung quanh nhưng vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ quỷ vật nào. Tiêu Linh rốt cuộc nhìn thấy thứ gì lại khiến cho cô ấy sợ đến mức mất hồn mất vía như vậy?

Giáo viên đứng ở trên bục giảng vỗ mạnh vào bàn. Thầy khó chịu đẩy gọng kính trên sống mũi, trừng mắt quát: "Mấy người đang làm gì vậy? Không muốn học thì ra ngoài."

Tiêu Linh vén tóc vừa nói xin lỗi vừa ngồi xuống, thoạt nhìn cô ấy có vẻ không tốt.

Sau buổi trưa, Tiêu Linh không tới học nữa. Liên tục mấy ngày sau đó, cô ấy đều xin nghỉ không đi học. Tôi nghe được rất nhiều lời đồn chuyện liên quan tới cô ấy, dường như ba mẹ Tiêu Linh ly hôn có liên quan tới chuyện ba cô ấy mắc bệnh tâm thần, hơn nữa còn có tính di truyền. Điều này liên quan tới hành động khó hiểu của Tiêu Linh khi đi học, nói gì cô ấy cũng điên như ba của cô ấy rồi.

Cố nhịn mấy ngày, tôi vẫn đi tìm Tiêu Linh.

Tôi lấy hết dũng khí gõ cửa, chỉ có bà nội Tiêu Linh ở nhà. Bà lớn tuổi, mồm miệng nói không rõ, nghe không hiểu bà nói gì, chỉ có thể vừa nghe vừa đoán mới xem như là hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Linh bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Điều này không khác với tin đồn trong trường học. Tôi cẩn thận quan sát cả căn nhà nhưng vẫn chưa phát hiện ra có thứ gì không sạch sẽ, trong phòng rất khô ráo, cũng không có âm khí gì, bóng trắng kia hình như cũng không muốn đẩy Tiêu Linh vào con đường chết.

Từ trong nhà Tiêu Linh đi ra, tên chết tiệt nói cho tôi biết, Tiêu Linh là hàng xóm của cô sinh viên đã nhảy lầu. Chuyện cô gái kia mang thai là do từ trong miệng Tiêu Linh truyền đi, có lẽ ban đầu chỉ là vô ý nhưng lời người đáng sợ, nói nhiều cũng thành tin đồn. Cho nên ép chết cô gái kia không phải là người thầy giáo, mà là những lời đồn đại vô căn cứ, không có trách nhiệm kia. Cô gái chịu hai tầng áp lực, đồng thời không chịu nổi gánh nặng mới lựa chọn coi thường mạng sống của mình.

Khi nghe được những điều này, tôi kinh ngạc bất đắc dĩ. Dù thế nào tôi cũng không ngờ hai người lại có quan hệ hàng xóm với nhau. Lúc đó, cô ấy rõ ràng giả vờ như không quen Với cô gái kia, còn kinh ngạc về chuyện cô gái kia mang thai. Tôi nhớ khi cô ấy nhìn thấy cô gái nhảy lầu đã bị dọa tới ngây người giống tôi. Hóa ra khi đó, suy nghĩ trong lòng cô ấy lại không giống tôi.

Mình trồng quả xấu tự mình nếm, bị quỷ vật quấn lên cũng là chuyện đương nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com