CHƯƠNG 242-243
Tôi lập tức nằm bò trên bờ ao giống như một bãi bùn, không thể nhớ nổi suy nghĩ này đã xuất hiện bao nhiêu lần trong đầu, sau này sẽ không bao giờ đến ao Nguyệt Hoa với anh nữa, mỗi lần làm chuyện đó ở đây đều giống như sắp mất cái mạng già vậy.
Theo trí nhớ lúc trước, ao Nguyệt Hoa là nơi cuối cùng tôi đến khi ở Quỷ giới, bình thường sau khi đến đây, tên chết tiệt sẽ dẫn tôi về Nhân giới. Nhưng mà lần này, sau khi anh làm chuyện đó xong thì bảo tôi đi xung quanh xem thử, nói là có chuyện quan trọng phải xử lý, đợi sau khi anh quay lại mới dẫn tôi rời đi.
Để anh Hắc đi với tôi, thật ra cũng không có gì không tiện, chỉ là tôi nhớ hình như người nào đó nói anh đi đâu tôi sẽ đi đó mà, sao mới qua một lát đã thay đổi rồi.
Hơ hơ, trong lòng không nhịn được muốn châm chọc tên chết tiệt, nhưng tôi vẫn bảo anh Hắc dẫn tôi đến biển chết, nhìn thử cái gọi là cầu Nại Hà có dáng vẻ thế nào.
Trong tưởng tượng của tôi, có lẽ cây cầu này rất âm u đen tối, nhưng trên thực tế, tôi nhìn thấy một cây cầu lớn màu xám kéo dài vào trong sương mù.
Đứng trên cầu Nại Hà nhìn về phía biển chết, nước ở đây cũng không hỗn độn như trong truyền thuyết, bề ngoài khả trong suốt, nhưng càng nhìn sâu xuống dưới, nước biển lại càng tối hơn, giống như một cái động không đáy, khiến người ta không dám tiếp tục nghiên cứu kỹ.
Tôi cảm thấy rất thần kỳ, độ sâu cạn của biển chết giống như một đường cắt kéo dài vậy, đồng đều mà rõ ràng. Liếc mắt nhìn thoáng qua như có một lời cảnh báo ngầm, ngăn cản những người có âm mưu muốn phá hoại, nơi này cũng không yên bình như vẻ bề ngoài của nó.
Đi theo anh Hắc đến biển chết, thưởng thức Minh Hà nổi danh hậu thế ở khoảng cách gần, phát hiện trên mặt biển trong suốt có mấy con cá dáng vẻ kỳ lạ đang tự do bơi qua bơi lại, nhìn qua chúng nó khá vui vẻ hoạt bát, cũng không sợ người.
Nhất thời xúc động, tôi ngồi xuống muốn bắt một con cá lên xem thử, chợt bị anh Hắc ngăn lại, anh ta vội vàng nói: "Thất nương nương, không được! Cá ở đây đều rất tùy hứng, chúng nó bảo vệ biển chết với sứ giả Minh, con cá lớn tuổi nhất còn có thể nói tiếng người nữa, người vẫn nên cẩn thận một chút, tránh đụng chạm vào!"
A! Sao tôi lại không nghĩ đến điềm này chứ! Vốn chỉ nghĩ là một con cá có dáng vẻ kỳ lạ, không ngờ còn là một con cá hiểu tính người, nếu anh Hắc không nhắc nhở, suýt nữa tôi đã xúc phạm mấy sinh linh này rồi.
"Cảm ơn anh, tôi hoàn toàn không hiểu rõ mọi thứ ở nơi này, Dương Mặc cũng ở đây sao? Sau đó Ninh Nghi có qua đây không?"
Nhắc tới chuyện này, anh Hắc cũng bất đắc dĩ đủ điều, anh lắc đầu nói: "Hình như chưa từng đến, thuộc hạ cũng không biết tình hình của Dương Mặc, chỉ nghe nói từ đó tới giờ con nhóc kia đều chưa tới đây, ai nói gì cũng vô dụng."
Quả nhiên không khác gì với tôi đã nghĩ, Ninh Nghi, haiii!
Ở lại đây được một lúc, vào lúc tôi đắn đo có nên đi xem thử Ninh Nghi không, đột nhiên ở giữa biển chết cuộn lên một trận sóng lớn, Sau đó Dương Mặc xuất hiện ở giữa con sóng, thân rồng màu trắng bạc cuồn cuộn trên mặt biển để lộ ra đầu rồng, nhìn chằm chằm tôi hỏi: " Ninh Nghi đến rồi sao?"
Ách!
Lần này gặp lại Dương Mặc, cậu ta to lớn hơn lúc trước rất nhiều, cơ thể to lớn ở trong biển chết trông không quá chật chội mà còn giống như có chút rộng rãi, có thể thấy được biển chết này rộng đến bao nhiêu.
Dựa vào tình hình của Ninh Nghi bây giờ, cô ấy sẽ không đến gặp Dương Mặc, tôi cảm thấy mình có chút nhiều chuyện.
"Dương Mặc, tôi có nói gì tới Ninh Nghi đâu, cậu nghe nhầm rồi!" Tôi nghĩ chuyện này vẫn nên đi gặp Ninh Nghi rồi nói sau, cho nên bắt đầu giả vờ hồ đồ với Dương Mặc.
Một đạo ánh sáng màu bạc lóe lên, Dương Mặc lập tức biến thành hình người đứng trước mặt tôi, cậu ta vội vàng nói: "Đừng gạt ta, ta biết các người đang nói đến Ninh Nghi, có phải chị ấy đến đây không, chị ấy ở đâu, ta muốn gặp chị ấy" .
Dương Mặc tự tiện rời khỏi biển chết, anh Hắc thấy thế thì nóng nảy, anh vọt tới trước mặt cậu quát: "Dương Mặc, trở về! Ngươi cần phải biết trách nhiệm của mình, ngươi không thể rời khỏi biển chết, xảy ra chuyện, người sẽ phải gánh vác trách nhiệm, mau trở về, có nghe thấy không?"
Dương Mặc cũng không quan tâm lời cảnh cáo của anh Hắc, cậu ta chỉ nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Chị ấy ở đâu? Ta muốn gặp chị ấy. Các người từng đồng ý với ta, chỉ cần chị ấy đến đây, sẽ cho bọn ta ở cùng nhau, các ngươi không được lừa ta!"
Sức mạnh của tình yêu là vĩ đại như thể đẩy, có lẽ thằng nhóc này đã trúng độc của Ninh Nghi rồi, tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng tôi vẫn biết rõ trách nhiệm của Minh sứ giả, không kịp suy nghĩ đấy mạnh Dương Mặc vào trong biển chết "Thằng nhóc thúi, kích động cái gì, đợi tôi nói cho hết lời đã, cậu muốn gì, bây giờ ở lại trong biển thật tốt cho tôi, Ninh Nghi sẽ yên tâm sao?"
Dương Mặc quay lại biển chết, thân thể cậu ta lập tức trở thành rồng bạc, vọt lên nửa người nhìn tôi từ bên trên. Ông trời ạ, một cái đầu của cậu ta còn lớn gấp đôi cả người tôi nữa, ngẩng đầu nhìn cậu ta, tôi có chút do dự, quyết định nói những gì Ninh Nghi gặp phải cho cậu ta biết.
"Ninh Nghi thật sự đã chết rồi, nguyên nhân cô ấy không đến gặp cậu, là vì cô ấy cảm thấy mình không xứng với cậu! Vì khi còn sống, cô ấy gặp phải một vài chuyện không tốt, tôi cũng không biết nên nói với cậu thế nào, tóm lại, không phải bọn tôi không cho cô ấy đến đây, mà là chính cô ấy không muốn đến! Dương Mặc, cậu còn nhỏ, tôi không muốn cậu vì xúc động mà đưa ra quyết định gì, cậu thật sự có thể bất chấp tất cả ở bên cạnh cô ấy sao? Cho dù cô ấy có xảy ra chuyện gì, trái tim ban đầu của cậu cũng sẽ không thay đổi chứ?"
Tôi nói rất khéo léo, Ninh Nhi là một cô gái, ai cũng không muốn gặp phải chuyện như vậy..
Dương Mặc im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta sẽ không thay đổi, cho dù chị ấy gặp phải chuyện gì, ta cũng sẽ không thay đổi trái tim ban đầu của mình, ta đã xác định là chị ấy rồi.
Tôi gật gật đầu, chỉ nói cho Dương Mặc biết Ninh Nghi bị huyết thi giết chết, nhưng quá trình chi tiết thì tôi không nói ra.
Dương Mặc nghe xong thì không hiểu hỏi: "Như thế thì sao? Ta không không cảm thấy có cái gì mà, sao chị ấy không chịu đến gặp ta?".
Tôi nghĩ đứa nhỏ này thật là đơn thuần mà, sau khi trấn an dặn dò cậu ta mấy câu thì chuẩn bị đi gặp Ninh Nghi, con nhóc kia rất cố chấp, phải làm công tác tư tưởng cho cô ấy thật tốt mới được. Người đã chết rồi, mấy chuyện khi còn sống thật sự không cần để ý so đo.
Mỗi người có một số phận riêng, lần đầu tiên của Ninh Nghi bị người ta cướp đi, nhưng đồng thời cô ấy cũng có cơ hội sống cùng người mình yêu cả đời, cái này nói sao nhỉ? Mọi người có một số phận riêng, mất đi và có được luôn bổ trợ cho nhau, cho nên, thật sự không cần phải tự hối tiếc, sống vì hiện tại, chết thì chấp nhận là được rồi.
Anh Hắc dẫn tôi đến trước một cái phủ đệ cực kỳ xa hoa, trên cửa lớn sơn màu đỏ có hai vòng gõ cửa đầu hổ rất lớn, trước cửa còn có nắm cửa sư tử đá, nhìn qua khá khí thế.
Đây là chỗ ở của Thủy phán quan Thanh Minh, hai tên quỷ tùy thân vẻ mặt nghiêm túc đứng gác ở cửa lớn, nhất thời để lại cho tôi ấn tượng có phẩm vị cao, loại cảnh tượng thế này ở trên trần thế, đều là quyền lợi của người làm quan, mà còn đều là quan lớn nữa, ngoài cửa có bảo vệ, bên cạnh có vệ sĩ, đi ra ngoài đều là tiền hô hậu ủng.
*Tiền hô hậu ủng: tả cảnh vua quan đi có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ, uy nghi, rầm rập.
Chậc chậc, ở Quỷ giới, có lẽ phán quan là nhân vật cấp bậc quan lớn nhỉ, xem dáng vẻ này, cô Hai gả đến đây, tôi cũng yên tâm.
Vừa mới bước lên bậc thang, cửa lớn sơn đỏ tự động mở ra, cô Hai vui vẻ chạy từ bên trong ra, ôm chặt lấy tôi vui vẻ nói: "Cô biết là cháu đến mà!"
Cô Hai vẫn dừng lại ở dáng vẻ lúc mười bốn tuổi, hoàn toàn chính là một đứa bé không lớn lên, tôi bị cô ấy ôm, cảm thấy có chút là lạ: "Cô Hai à, sao tai của cô còn thính hơn cả tai thỏ thế!"
Chuyện lỗ tai thỏ là chuyện cổ tích cô Hai thường kể với tôi khi còn nhỏ.
Cô ấy nghe thấy tôi nói như vậy thì cười lên khanh khách: "Đương nhiên rồi! Nhưng mà sao cháu lại xuống đây? Dạ Quân dẫn cháu tới sao? Chẳng lẽ ngài ấy không biết thân thể của người sống khi đến đây sẽ không chịu đựng nổi sao!"
Tôi dắt tay cô Hai đi vào bên trong: "Cô yên tâm đi, cháu không sao đâu! Ninh Nghi có ở đây không? Cháu tìm cô ấy nói chút chuyện."
Cô Hai ừ một tiếng, dẫn tôi đi đến một biệt viện.
Trong phủ đệ có một cây cầu nhỏ, nước chảy vây quanh đình viện lầu các, hoa cỏ tươi tốt, trong kiến trúc cổ kính đan xen phức tạp, cho dù nhìn gần hay nhìn xa cũng có một cảnh đẹp ý vui khác nhau.
Có một điều duy nhất khiến người ta không thoải mái chính là màu sắc ở đây rất đơn điệu, chỉ có phong cách kiến trúc mới khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Ninh Nghi đang ngồi trong một cái đình nghỉ mát, cô ấy ngẩn người nhìn chằm chằm vào ao, tôi phát hiện trong ao cũng không có cá, nhưng lại có không ít cá cỏ.
Cô mặc một thân áo trắng quần trắng, nhìn qua càng yếu ớt nhợt nhạt hơn, thân thể mỏng manh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, vẻ mặt buồn thương khiến người ta đau lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Nghi ngẩng đầu, khi nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên, cô ấy đứng dậy dắt tay tôi: "Mạc Thất, sao lại là cô? Chẳng lẽ cô cũng..."
Tôi che miệng cười rộ lên: "Chẳng lẽ tôi sao chứ? Tôi chỉ là muốn đến thăm cô hai, cũng muốn xem thử cô sống ở đây có tốt không? Sao mặt mày có nhìn u ám thế! Thanh Minh không chăm sóc cô chu đáo sao, để tôi đi mắng anh ta, thấy cô không vui như vậy, có phải bị bắt nạt không?"
Ninh Nghi căng khóe miệng cố gắng nở một nụ cười nói: "Đừng nói lung tung, bọn họ đối xử với tôi rất tốt. Ở đây, sao lại có người bắt nạt tôi được, tôi cũng không phải không vui!".
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy thở dài: "Cô ấy! Trước khi tôi đến đây có gặp được Dương Mặc, cậu ấy rất muốn gặp cô, cũng biết cô đã đến đây, cô không thể trốn được đâu! Cô cũng biết cậu ấy lớn lên ở Nhân giới, tính cách lỗ mãng, lời ai nói cũng không nghe. Nếu cậu ấy tự tiện chạy khỏi biển chết đến tìm cô, vậy chính là sẽ rước lấy họa lớn bị phạt nặng, như vậy, cô cũng không quan tâm sao?"
Ninh Nghi cắn môi, nhíu đôi mi thanh tú nói: "Tôi biết tính cách của cậu ấy, nhưng cái dáng vẻ này của tôi nên gặp cậu ấy kiểu gì đây? Bỏ đi , tôi cũng không mong gì, để cho tôi đầu thai có được không? Tôi không có mặt mũi gặp cậu ấy, cũng không muốn thấy cậu ấy bị phạt. Chỉ có tôi đầu thai, mới là kết quả tốt nhất cho cả hai."
Ninh Nghỉ nói ra câu này, tôi đã biết không thể tiếp tục nói sâu hơn, lỡ như ép cô ấy nôn nóng, thật sự ầm ĩ muốn đi đầu thai thì phải làm sao đây? Tính cách của cô ấy cố chấp như vậy, tôi cũng không chắc mình có thể khuyến cô ấy, chẳng thà đợi Dương Mặc tìm đến, nói hết lời ra, có lẽ hai người còn có cơ hội!
Chỉ tiếc, Dương Mặc không thể tự tiện rời khỏi biển chết, muốn để hai người gặp mặt cũng có chút khó khăn. Đều vì lúc trước tôi suy nghĩ không chu đáo, từ lâu đã biết Minh sứ giả có thể tự động sinh ra đời sau, trước khi hóa rồng thăng thiên đều sẽ để lại trứng rồng, hoàn toàn không cần kết hợp với sinh vật khác phái, lại không ngờ tới một tình huống bất ngờ là Dương Mặc.
Hiện giờ, chuyện này có muốn vội cũng không vội được, việc cần nhất vẫn là tìm Quỷ Vương Dạ Quân hỏi xem sao.
Sau khi giúp cảm xúc của Ninh Nghi ổn định hơn, tôi rời khỏi biệt viện, định đi tìm Quỷ Vương Dạ Quân, ai ngờ biết được từ trong miệng anh Hắc, anh đang ở chỗ của Nghiên Phi, ha hả, đây là cái gọi là việc công phải xử lý ả, vậy thật đúng là việc công rất quan trọng rồi.
Biết sự thật, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi cũng không thể tìm tới cửa làm ầm ĩ giống như một người đàn bà chanh chua được, nói sao Nghiên Phi cũng là một người trong cả đống phụ nữ của anh, trở về rồi, đi qua xem thử cũng là chuyện bình thường, có vẻ như cô ta cũng mang thai con của anh, không tới thăm ngược lại sẽ trở thành một người chồng bạc tình.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mà, tôi cũng không định đợi bọn họ chăm nom nhau xong mới tìm tới cửa, bây giờ chuyện của Ninh Nghi và Dương Mặc quan trọng hơn.
Gần chỗ Minh điện có một biệt viện lớn khá đặc biệt và rộng rãi, trong một lầu các có phong cách độc đáo, Nghiên Phi đang nằm ở bên trong.
"Thất nương nương, người cũng đừng tức giận, Nghiên Phi có thai, Dạ Quân đến xem thử, thật ra cũng không có gì?"
Tôi quay đầu lại nhìn anh Hắc đang tốt bụng khuyên nhủ mình, không quan tâm nói: "Nhìn tôi giống đang tức giận lâm sao? Anh Hắc à anh Hắc, đâu phải chúng ta mới sống chung ngày một ngày hai, tôi là loại phụ nữ keo kiệt sao? Tôi chỉ muốn đến tìm tên chết tiệt hỏi chút chuyện của Dương Mặc và Ninh Nghi thôi, cũng không phải đến tìm Nghiên Phi."
Không đợi tôi quay đầu lại, cửa lớn của lầu các đã mở ra, Quỷ Vương Dạ Quân đứng ở cửa bình tĩnh hỏi: "Dương Mặc và Ninh Nghi làm sao?"
"Tôi đã gặp hai người bọn họ, cứ mãi như vậy lâu dài sẽ không tốt cho ai cả, có phải nên để bọn họ gặp nhau một lần, hoặc là anh để bọn họ bên cạnh nhau hay không. Nếu không. .."
Tôi nhìn Quỷ Vương Dạ Quân, mặc dù trong lòng có tức giận, nhưng cũng không có để lộ ra trên mặt, thuyết phục mình phải rộng lượng, tôi tìm tới đây, cũng chỉ vì một chuyện thôi.
"Ui chao, tỷ tỷ đến đây sao, mau vào ngồi một lát, đừng đứng ở cửa nói chuyện!" Một người phụ nữ đi ra từ bên trong.
Tôi không nhịn được quan sát người phụ nữ này, miệng anh đào nhỏ nhắn, mặt trái xoan, một đôi mắt xếch quyến rũ yêu kiều, đúng là một người đẹp, khó trách có thể quyến rũ được tên chết tiệt. Thấy phần bụng hơi gồ lên của cô ta, chênh lệch này cũng quá lớn rồi nha!
Quỷ giới, tôi cũng đã gặp qua mấy người phụ nữ của tên chết tiệt, bọn họ đều có tư có sắc, vẻ đẹp chẳng thể so sánh với nhau, tên trứng thối này đúng là biết chọn người, sắc đẹp như mây cũng không sợ làm chết ở trên giường. Chậc!
Nghiên Phi vừa thấy tôi đã gọi chị, vậy cô ta chính là người vợ thứ mười hai của tên chết tiệt, gả tới sau tôi, à, tôi nhớ ra rồi, khi đó ở thôn Hạ, hình như có một quỷ sai đã chết vì đám cưới của cô ta.
"Đừng khách sáo, gọi tôi Mạc Thất là được rồi. Tôi chỉ đến tìm tên chết tiệt, à không, tôi đến tìm Dạ Quân có chút việc quan trọng, nói xong là đi ngay, sẽ không làm phiền hai người quá lâu, đứng ở đây nói là được rồi."
Không phải tôi cố ý lạnh nhạt Nghiên Phi này, mà là bản tính của tôi đã như vậy rồi, không thể nhiệt tình được với người không quen.
Nghiên Phi che miệng cười, trong đôi mắt cười dịu dàng như nước, giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể hòa tan cả tảng bằng: "Tỷ tỷ nói vậy sao được, đã đến phủ đệ của muội rồi, sao có thể để tỷ đứng nói chuyện chứ, tỷ tìm Dạ Quân có chuyện quan trọng, vậy càng cần phải đi vào ngồi nói chuyện hơn, nếu như tỷ tỷ ngại không tiện , muội có thể đến nơi khác tránh đi, sẽ không cản trở tỷ làm việc."
Ui cha, đây là một cái miệng biết nói chuyện đến mức nào chứ, ngọt chết người không đến mạng luôn.
Tôi tự nhận là không có gì phải che giấu, cho nên nói: "Không có gì không thể nghe, cứ nói ở đây là được rồi."
Quỷ Vương Dạ Quân đang đứng bên cạnh đột nhiên nói xen vào: "Nếu bọn họ thật lòng thật da, để Ninh Nghi gả cho Dương Mặc, thằng nhóc kia có một tòa long cung dưới đáy biển chết, bọn họ có thể sống ở đó.
Như vậy rất tốt, nhưng mà tôi có một nghi ngờ nho nhỏ, ho khan vài tiếng ngượng ngùng hỏi: "Không phải mọi người nói rồng già thăng thiên sẽ để lại trứng rồng sao? Dương Mặc có thể cưới vợ ư? Không phải cậu ta có thể tự sinh ra đời sau à?"
Quỷ Vương Dạ Quân nhìn vào mắt tôi nói: "Các thế hệ trước đều như thế, nhưng cũng có ngoại lệ! Nếu bọn họ thật sự có tình cảm, cũng không nên chấp nhận một quy tắc có sẵn nào đó, để bọn họ thử xem là được, khi Ninh Nghi còn sống cũng coi như lập công, không có cô ta, Dương Mặc cũng không thể trở về nhanh như vậy, cho nên bản tôn đồng ý tác thành cho bọn họ."
Nghe Quỷ Vương Dạ Quân nói như vậy, tảng đá trong tim tôi cũng buông xuống. Sau khi xác nhận Dương Mặc mấy lần có thể đi gặp Ninh Nghi, cô lập tức muốn đi nói tin tức tốt này cho bọn họ nghe, vừa mới xoay người đã bị tên chết tiệt gọi lại, anh nhíu mày hỏi: "Chạy tới đây chỉ vì chuyện này thôi sao?"
Xoay xoay mắt, tôi còn rất nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Ừ, nhưng mà, tôi còn muốn hỏi anh một chuyện, khi nào anh đưa tôi về Nhân giới?"
Quỷ Vương Da Quân ờ một tiếng, xoay người đỡ Nghiên Phi nói: "Đợi ta bận xong đã."
Ơ! Đợi anh bận xong, là đến lúc nào chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com