Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 260-261

Mạc Tử Tự, Mạc Tử Vanh đều là con của ông Cả tôi. Ba của Mạc Thư Nhiên là Mạc Tử Tự, là người con thứ nhất. Con gái của người con thứ hai Mạc Tử Vanh sớm đã chết rồi. Bọn họ đều là trưởng bối của tôi, dựa theo tập tục trong thôn, tôi phải gọi họ một tiếng "ba". Có điều tôi không gọi, bởi vì dùng tiếng phổ thông để gọi thật sự rất không thuận miệng.

Những đứa con của nhà ông Cả không giống với thế hệ của ba tôi, bọn họ không thích cuộc sống yên lặng trên núi, chỉ thích bôn ba bên ngoài, quanh năm suốt tháng hiếm khi về được một lần.

Đang nói chuyện, Mạc Thư Nhiên đã dắt một bé trai đi đến. Dáng vẻ nhóc con tầm 6,7 tuổi, vô cùng ngại ngùng, không thích nói chuyện. Nó là đứa trẻ nhà chú Hai, nhìn số tuổi, hẳn là được sinh ra trong mấy năm nay khi cô con gái kia qua đời không lâu!

Lần này bác Cả về, nhìn thấy ông Ba và bà nội rất hòa thuận với nhau, giống như chuyện âm hồn chưa từng xảy ra. Người một nhà cũng tụ họp chung một chỗ, cười cười nói nói, lập tức xua tan đi vẻ lạnh lẽo trước đó, trong nhà chính vô cùng náo nhiệt.

Tết Nguyên Đán trên núi, ăn cơm, người lớn cũng tụ họp lại, trò chuyện, đánh bài. Những đứa trẻ như chúng tôi đương nhiên là phải sang phòng khác, hoặc là ra ngoài chơi bắn pháo.

Bà nội đuổi tôi ra khỏi phòng bếp, để tôi mang Mạc Thư Nhiên và Mạc Thành Khiêm ra ngoài chơi.

Tôi vốn không muốn đi, nhưng Mạc Thư Nhiên cứ kề kề theo tôi, tôi cũng không nỡ từ chối, đành theo cô ấy vào sân, bắn pháo hoa.

Mạc Thành khiêm vội vã chạy theo chúng tôi vào sân nhỏ. Một đứa con trai không thích tiếp xúc với người khác, còn nhát gan không dám chơi pháo hoa, chỉ im lặng đứng một bên nhìn chúng tôi chơi, tính tình yên tĩnh đến lạ. Nếu không phải trong ánh mắt nó lộ ra ý muốn chơi, tôi sẽ cảm thấy nó là một cô gái.

Mạc Thư Nhiên cầm cây pháo hoa đi đến trước mặt Mạc Thành Khiêm nói: "Cho cậu, cùng chơi đi. Chị Thất Thất đấy, sau này cậu cũng phải gọi là chị biết không?"

Mạc Thành Khiêm len lén liếc tôi cũng cúi đầu xuống như vậy, gật đầu xin lỗi, bộ đang cậu ta thật sự rất đáng yêu.

Tôi xoa xoa đầu cậu ta, nói: "Đừng xin lỗi, cậu là con trai đó, gan lớn chút, không sao cả"

Mạc Thư Nhiên đem Mạc Thành Khiêm vẫn khúm núm không nói lời nào, hướng về phía tôi bất đắc dĩ lắc đầu một cái nói "Quên đi, bộ dạng này của cậu ấy, đừng để ý tới cậu ấy nữa. Chờ vài ngày nữa cậu ấy quen rồi, sẽ thay đổi giống mọi người thôi."

Khi đang nói, trong thôn đã bắt đầu có người lục tục đốt pháo hoa, trên bầu trời đen kịt được đủ loại màu sắc, ánh sáng rực rỡ tô điểm cực kì chói mắt, khiến thôn làng nhạt nhẽo không có gì đặc sắc này mang vẻ đẹp lạ thường,

Nhìn pháo hoa trên bầu trời, tôi sờ bụng mình, có vẻ như nhô lên không ít, mặc áo khoác dày còn không thấy được, không biết đứa trẻ còn chưa ra đời này lớn lên thế nào.

Mạc Thư Nhiên đứng bên cạnh tôi cũng nhìn lên pháo hoa trên trời, có chút oán giận nói: "Rất lâu rồi anh ấy không đến thăm em. Chồng chị thì sao? Có tới thăm chị không? Hôm nay lại là đêm giao thừa nha"

Ngọc bội màu trắng trên ngực lành lạnh, tôi biết Quỷ Vương Dạ Quân ở bên trong, anh cũng chưa tới: "Anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chị. Em muốn gặp Vĩnh Hiên sao? Chị bảo anh ấy gọi cậu ta đến đây."

Mạc Thư Nhiên tò mò quan sát bốn phía, lập tức giương mắt nhìn ngọc bội màu trắng trên ngực tôi nói: "Như vậy có thể sao? Anh ấy có thể gọi Vĩnh Hiên tới đây sao? Được, chị bảo anh ấy thử xem."

Cô gái này thật là không ngại gì, tôi bất đắc dĩ nói với ngọc bội màu trắng: "Cũng nghe được phải không? Năm hết tết đến rồi, gọi anh ta đến đây đi. Cho dù Quỷ Giới các người không cần ăn tết, nhưng bên này vẫn cần, vợ chồng đoàn tụ một đêm, không sao phải không?"

Giọng Quỷ Vương Dạ Quân phát ra từ miếng ngọc bội trắng, anh có vẻ hết sức phiền muộn. "Ai nói chỗ ta không ăn tết chứ? Hừ, đó là em không biết mà thôi. Thôi, thôi, năm hết tết đến rồi, ta còn phải ở lại đây cùng em, để anh ta ở lại đây uống rượu giải buồn với ta cũng được."

Mạc Thư Nhiên đương nhiên không nghe được Quỷ Vương Dạ Quân nói, nhưng cô ấy có thể nghe được tôi nói, một đôi mắt to lấp lánh chuyển động liên tục. Mà tôi nghe được anh nói buồn, có chút không biết đáp lại thế nào. Đúng vậy, cuối năm, người khác đều được đoàn viên, mà anh chị có thể ở cùng tôi, cũng cảm thấy tẻ nhạt phiền muộn mà.

Thật ra, tôi cảm thấy anh hoàn toàn có thể không cần làm vậy, bây giờ theo ông ba học bản lĩnh đầy mình, hoàn toàn có năng lực bảo vệ chính mình, đến cả tên Sở Hiên đã rất lâu không xuất hiện kia, hắn ta cũng không đến làm phiền tôi, tôi đương nhiên cũng không có việc gì.

Mạc Thư Nhiên đợi hồi lâu, cũng không thấy tôi nói chuyện, lần thứ hai tò mò hỏi: "Sao chỉ có một mình chị nói chuyện, anh rể và Vĩnh Hiên giống nhau sao? Có phải người bên kia cũng không thích nói chuyện không? Anh rể ở đâu? Sao em không thấy anh ấy?"

Ai ui, mẹ của tôi ơi, lúc này mới có bao nhiêu thời gian đã gọi anh rể, con bé này cũng quá dạn dĩ mà.

Tôi cũng không biết nói gì với tính cách của Mạc Thư Nhiên , vội vã giải thích: "Không có chuyện này. Vừa rồi anh ấy nói sẽ gọi Vĩnh Hiên tới đây uống rượu. Anh ấy ở trong ngọc bội trắng, thỉnh thoảng sẽ nhô ra cái bóng hóng mát một chút."

Đôi mắt Mạc Thư Nhiên bắt đầu tỏa sáng, cô ấy hưng phấn: "Chính là miếng ngọc bội trắng này sao? Trời ơi, thật thần kì, anh ấy ở bên trong này sao? Mỗi ngày đều theo chị sao? Chị bảo anh ấy đi ra cho em gặp một chút, em muốn biết anh ấy trong thế nào, trông có được hay không?"

Tôi băn khoăn không biết mở miệng thế nào, Quỷ Vương Dạ Quân tự mình chui ra khỏi miếng ngọc bội trắng, đứng trước mặt Mạc Thư Nhiên , điều này khiến tôi thật bất ngờ.

Mạc Thư Nhiên kia thật sự hưng phấn đến thiên hạ vô địch, cũng may Mạc Thành Khiêm không thấy "Anh chính là anh rể em sao? Vóc dáng rất khá nha, nhưng mà anh mang mặt nạ làm gì? Xấu xí sao? Lấy xuống cho em xem chút."

Lời này vừa nói ra, trong lòng tôi lập tức lộp bộp một cái. Quỷ Vương Dạ Quân không phải người thấy kẻ sang bắt quàng làm họ, cô gái này nói chuyện với anh như vậy, có được hay không "Lão già, cô ấy vẫn còn con nít"

Quỷ Vương Dạ Quân không lên tiếng, anh chỉ tháo mặt nạ xuống nói với Mạc Thư Nhiên "Trông thế này có vừa mắt em vợ không?

Mạc Thư Nhiên nhếch miệng, hồi lâu vẫn chưa nói nên lời, tôi cũng bị lão già chết tiệt này dọa cho sợ hãi, hôm nay anh quá khác thường "Anh rể, anh đúng là người đẹp trai nhất thiên hạ. Chị Thất Thất, chị cũng thật là, anh rể đẹp trai như vậy sao không mang ra sớm một chút, giấu giấu diếm diếm xem một mình nha."

Lão già chết tiệt còn cười, này có cái gì buồn cười chứ? Tại sao từ khi biết anh đến nay, tôi không phát hiện anh lại là người bình dị gần gũi như vậy chứ?

Mạc Thành Khiêm đứng một chỗ quan sát Mạc Thư Nhiên giống như bệnh thần kinh, cậu đây mờ mịt nhìn đông nhìn tây, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Mà Mạc Thư Nhiên còn đang trong trạng thái hưng phấn, có lẽ đã sớm ném đứa em nhỏ này ra sau đầu rồi, tán gẫu với lão đầu chết tiệt kia thật vui vẻ.

Tình cảnh này, khiến người đứng xem, tôi cũng phiền muộn. Nhìn bộ dang hai người vừa nói vừa cười, khiến cho tôi thật giống như người ngoài cuộc.

Quên đi, không thèm để ý, tôi dẫn Mạc Thành Khiêm tới một bên thả pháo hoa, nhưng lỗ tai lại không buông tha nội dung hai người kia tán gẫu chút nào.

Khóe mắt liếc thấy ánh sáng đỏ thoáng xuất hiện, đầu tôi liên quay lại hô với Mạc Thự Nhiên "Vĩnh Hiên đến rồi."

Mạc Thư Nhiên sửng sốt một chút, lập tức quay đầu lại nhìn, Vĩnh Hiên đã đứng sau cô ấy. Cô ấy quay lại nhìn cậu ta khóe miệng cong lên, mở hai tay liền muốn xông tới, lúc này thím cả từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy bộ dạng điên khùng của con gái mình, cau mày hô: "Thư Nhiên à, con đang làm gì vậy? Bên ngoài trời lạnh, mau vào đi"

Mạc Thư Nhiên cứng nhắc dừng bước lại, cô không vui quay đầu lại nhìn mẹ mình một chút, ý thức được tôi và cô ấy ở bên ngoài, những người khác đều không nhìn thấy Quỷ Vương Dạ Quân và Vĩnh Hiên, cô ấy như không có chuyện gì xảy ra nói "Không lạnh a. Nơi này xem pháo hoa tốt hơn trong thành phố, mẹ, mẹ mang Thành Khiêm vào được rồi, con còn muốn chơi một lát."

Thím cả lắc đầu một cái, mang theo Mạc Thành Khiêm đi vào nhà. Chớ bọn họ đi rồi, Mạc Thư Nhiên mới bay nhào vào lòng Vĩnh Hiên , e thẹn nói: "Sao giờ mới đến?

Trên khuôn mặt lạnh như bảng của Vĩnh Hiên như có chút cảm xúc, cậu ta cau mày nói "Đứng ngay ngắn đi, ở trước mặt Dạ Quân, không thể không có sức."

Ôi, giọng điệu nói chuyện cũng khác rồi, tuy nói có chút trách cứ, nhưng đa số vẫn là mang chút ý nghĩa, nhưng không hề giống hỏa phán quan thiết diện vô tư nha.

Tôi hiểu rõ Vĩnh Hiên , nhưng Mạc Thư Nhiên không hiểu, cô ấy cắn cánh môi hoa không hiểu hỏi: "Vừa gặp mặt đã hung hăng với em. AI là Dạ Quân chứ? Sao lại vô lễ?"

Quỷ Vương Dạ Quân vung tay với Vĩnh Hiên, làm người hiền lành đi đến "Hôm nay là đêm giao thừa, không cần để ý những quy củ kia. Có mang rượu tới không?"

Vĩnh Hiên gật đầu, vung tay lên, có thêm hộp đựng thức ăn: "Đều mang đến."

Mạc Thư Nhiên bị Vĩnh Hiên bỏ quên không vui, cô dậm chân một cái chạy đến trước mặt tôi, hít mũi nói: "Anh ấy sợ anh rế như vậy, Dạ Quân là tên anh rể à? Em ghét anh ấy, lâu như vậy không đến thăm em, đến rồi lại hung hăng với em, sao anh ấy lại đối với em như vậy chứ?"

Tôi một tay che miệng Mạc Thư Nhiên , nhỏ giọng nói: "Cô gái à còn nói nữa sẽ gây họa đó. Anh rể em là vua của Quỷ Giới, Vĩnh Hiên là thuộc hạ của anh ấy, đương nhiên sẽ tôn trọng và kiêng kị anh ấy rồi. Sau này em nói chuyện cần phải có đầu óc, cẩn thận họa từ miệng mà ra. Chị nhắc nhở em, tư tưởng người bên kia không giống chúng ta, sau này em thấy chuyện quái dị cũng không cần sợ hãi nữa."

"Quỷ Vương? Lợi hại vậy sao?"

Tôi suy nghĩ một chút, nói "Coi như vậy đi. Những yêu ma quỷ quái kia, dường như đều phải nghe anh ấy. Nói chung, em nhớ kĩ lời chị là được rồi. Còn nữa, bọn họ là đến uống rượu, không phải tới thăm em, đàn ông mà, đến cái bộ dạng kia rồi, chúng ta không để ý đến bọn họ là được rồi."

Mạc Thư Nhiên ngoác miệng ra nói: "Chị Thất Thất nói rất đúng, đàn ông thối đều như nhau, chúng ta không để ý tới bọn họ đi thả pháo hoa đi, ba mua một rương lớn pháo hoa, chúng ta thả nó một đêm."

Cô gái nhỏ nghĩ rất thoáng, lôi tôi chạy vào nhà, lát sau hai chúng tôi mang ra một cái rương lớn, đặt ở giữa sân.

Mạc Thư Nhiên cẩn thận từng li từng nhóm lửa tâm hỏa, chạy đến bên cạnh tôi, chốc lát truyền đến một loạt tiếng xèo xèo phía sau, một quả cầu lửa xông lên trời, nó ra, vô số đốm lửa nhỏ hình thành một vài bức tranh xinh đẹp, thật lâu vẫn chưa tan đi.

Tôi nghĩ pháo hoa này có lẽ rất đắt. Lớn như vậy trong nhà xưa nay chưa từng mua pháo hoa như vậy. Trong quá khứ bản thân nhìn người khác làm như vậy, không nghĩ tới năm nay có thể tự mình thả pháo hoa, vẫn là rất hài lòng.

Trên nóc nhà, Quỷ Vương Dạ Quân và Vĩnh Hiên ngồi đối diện nhau, dưới bầu trời đêm rực rỡ, làm nổi bật dung mạo tuyệt thế của hai người kia cùng dáng vẻ nâng cốc vui vẻ nói chuyện hào hiệp. Nhìn thấy trong mắt tôi có một tâm trạng khác.

Lão già chết tiệt không chơi với tôi, tôi trái lại thật ra không để ý chút nào. Nhưng Mạc Thư Nhiên lại không giống, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ấy, nội tâm cô gái này như vũ trụ nhỏ, có lẽ đang ấp ủ một vụ nổ lớn trước kia không có sau này cũng không có, lực sát thương rất mạnh mẽ.

Không thể nói trẻ con không hiểu chuyện, phụ nữ mà, nếu như bị đàn ông không nhìn đến, hẳn rất khó chịu đựng.

"Có muốn theo ta tới Quỷ Giới không? Hôm nay ở đó cũng có chút khác ngày thường, không quạnh quẽ như nơi này."

Tôi nghe được tiếng nói của Quỷ Vương Dạ Quân, nhưng bởi vì cách một đoạn nên tôi nghe không rõ ràng, tôi nhìn anh có chút do dự . Thật ra thì, nói rằng không tò mò chút nào về Quỷ Giới là nói dối, dù sao cũng không cùng một thế giới, hơn nữa tôi cũng thực sự muốn biết đám quỷ ăn tết thế nào.

Mang Mạc Thư Nhiên vào nhà, lúc đi qua phòng khách, bị bà nội gọi lại cùng nhau ăn khuya, Mạc Thư Nhiên vốn dĩ muốn đồng ý, nhưng tôi cướp lời cô ấy nói buồn ngủ, chuẩn bị cùng Thư Nhiên đi tắm rồi đi ngủ.

Mạc Thự Nhiên không hiểu vì sao, nhưng thấy tôi nói đường đột cũng không phản bác, chỉ là sau khi theo tôi về phòng mới hỏi: "Chị Thất Thất, chị giờ trò quỷ gì vậy? Em nói buồn ngủ khi nào chứ? Hôm nay không phải nên thức đón giao thừa sao?"

Tôi che miệng cô ấy, nhìn ra ngoài một chút, xác định không có ai mới lên tiếng: "Nhỏ giọng một chút, có muốn tới Quỷ giới chơi với chị không? Hừng đông sẽ trở lại"

Mạc Thư Nhiên nghe được lập tức hưng phấn gật đầu: "Đi chứ. Chỗ chơi thú vị như vậy sao lại không đi? Nhưng chúng ta là người sống, đi qua bên đó, chẳng lẽ muốn câu ra hồn phách giống trên TV sao?"

Tôi liếc Mạc Thu Nhiên một cái lắc đầu nói: "Đương nhiên là làm bộ ngủ rồi, hi vọng mẹ em sẽ không tập kích chúng ta lúc nửa đêm, bằng không liền thảm rồi."

"Ý chị là trực tiếp đi qua? Sao có thể có chuyện đó?"

Lúc này Quỷ Vương Dạ Quân và Vĩnh Hiên đã quay lại phòng tôi, Mạc Thư Nhiên quay đầu lại nhìn họ một chút, lần này có không có vột vàng tới, mà lạnh lùng quay đầu lại đối mặt với tôi, cô còn đang vì chuyện Vĩnh Hiên không để ý tới cô mà không vui. Cô gái nhỏ vẫn còn giả bộ, nhìn bề ngoài tăm tối vô cùng, thật ra trong lòng đã sớm vui như hoa.

Tôi gật đầu với Quỷ Vương Dạ Quân, anh giơ tay lên vẽ lên không trung một hang động màu đen, theo hai người bọn họ, tôi kéo Mạc Thư Nhiên đi vào hang động đen.

Bốn phía gió lạnh trùng trùng, tôi đã quen rồi, có điều Mạc Thư Nhiên vẫn còn có chút sợ sệt, cảm giác cô nắm tay tôi rất căng, khiến tôi đau.

Cũng may lối đi cũng không dài, rất nhanh chúng tôi đã đến Quỷ giới. Thế giới không giống, không khí không giống, nháy mắt, Mac Thư Nhiên liền sụp đổ, cô cũng lại không kìm nén được nội tâm cuồng nhiệt như đứa trẻ hô to gọi nhỏ.

Đêm giao thừa ở Quỷ giới khiến tôi rất bất ngờ, nơi này đúng là náo nhiệt hơn chỗ chúng tôi rất nhiều. Bầu trời mờ mịt được pháo hoa rực rỡ tô điểm nên một sắc thái khác, trên đường phố có rất nhiều hàng hóa rực rỡ muôn màu, người người nhộn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Bốn phía ít đi những tiếng quỷ khóc sói tru khiến người ta sợ mất mật, có thêm tiếng rao hàng rộn ràng nhốn nháo. Còn có người hát tiểu khúc, làm bật lên bức tranh đường phố, còn có dựng sân khấu kịch. Có người đứng đó hát hỉ khúc.

Quỷ Giới có rất nhiều hồn phách không muốn hoặc không thể đầu thai, nơi này giống như trạm trung chuyển của mọi thời kì qua lại, người thời đại nào cũng có, họ dường như đã vượt qua thời gian, chậm rãi đứng chung với nhau nói chuyện, đây là Quỷ Giới tôi chưa từng thấy, chưa từng thấy phồn hoa như gấm.

Mạc Thư Nhiên không nhịn được trong lòng mừng như điên, cô lôi tôi vọt vào trong dòng người, nhìn đông nhìn tây một cái, món đồ nào cũng đầy lòng hiếu kì, lúc này cô đã sớm quên mất Vĩnh Hiên và Quỷ Vương Dạ Quân, chuyên tâm lôi tôi đi khắp nơi xem trò vui.

Tôi quay đầu lại nhìn Quỷ vương Dạ Quân một chút, thấy bọn họ đang chăm chú thảo luận gì đó, căn bản không chú ý chúng tôi đã chạy đi. Quên đi, tôi nghĩ còn chưa muốn làm phiền bọn họ, dù sao ở Quỷ giới, bọn họ có thể tìm thấy chúng tôi.

Rất nhanh, chúng tôi bị nhấn chìm trong đoàn quỷ, không nhìn thấy bóng người Quỷ Vương Dạ Quân và Vĩnh Hiên.

Mạc Thư Nhiên bị quầy bán đồ chơi nhỏ hấp dẫn, cô đi lên trước, cầm lấy đồ vật lên thưởng thức, vô cùng thích, muốn mua về.

Tôi thấy mấy món hàng bán cũng rất đặc biệt, đều là đồ tôi chưa từng thấy, cũng không biết dùng làm gì.

Ông chủ cúi đầu bày sạp hàng rất nhiệt tình giới thiệu hàng, lúc ông ấy ngẩng đầu lên, tôi phát hiện nét cười của ông ấy có chút thu lại, hoàn toàn biến sắc, cả người cảm giác kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com