Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 323-324

Đại sư đi tới bên cạnh Trần Dương, đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh ta, nói: " Chú chính là Trần Dương mà sư phụ tôi nói tới? Chú tìm gì ở đây?"

Trần Dương ngửa đầu nhìn anh ta bình tĩnh nói: "Tìm ông ta tất nhiên có chuyện, nếu không ta ăn no rửng mỡ tới đây làm gì? Bây giờ ông ta ở đâu? Anh là đồ đệ ông ta, trẻ tuổi như vậy đã làm được đại sư, tôi thấy quán của anh không nhỏ đâu, ông ta dạy anh không ít nhỉ!"

Đại sư người hơi nghiêng về phía trước, Trần Dương nhìn ra được anh ta đối với mình mang theo ý tôn trọng, anh ta trầm giọng đáp lại: "Tôi bất tài, trong sư môn tôi có một cây sáo, được lão sư phụ giao phó, là chân truyền! Sư thúc chẳng lẽ không biết sự phụ hẳn đã sớm về cõi tiên?"

Trần Dương rủ xuống mí mắt nói: "Biết! Nhưng sư phụ anh làm người xảo quyệt, tôi sợ ông ta xác chết vùng dậy, tới xác nhận! Biết ông ta chết hẳn, tôi cũng yên tâm. Nhưng mà, ông ta chết sớm, chữ trên bùa kia là ông khắc á? Tức là anh là chân truyền của ông ta, thế thủ pháp xảo trá bỉ ổi của ông ta thì anh học được bao nhiêu?"

Đại sư sắc mặt thay đổi mấy lần, nói: "Sư thúc vì sao làm nhục sư phụ tôi vậy. Trước đây quả thực tôi có khắc chữ trên bùa cho người ta, bọn họ là hai tên trộm mộ, tôi cũng nhắc nhở bọn họ, không thể đem vật này dùng ở nơi không nên dùng, xảy ra chuyện, tự gánh lấy hậu quả. Sư thúc nói như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Trần Dương cười khanh khách, hướng về phía đại sư ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Xảy ra chuyện gì? Đương nhiên là xảy ra chuyện lớn! Tiểu tử anh có biết hai người kia đã giết ai không? Bọn họ giết Quỷ vương đấy, anh nói xem chuyện này có lớn hay không?"

Đại sư vừa nghe mặt trắng bệch, anh ta ngắc ngứ "Quỷ...quỷ vương chết?"

Trần Dương hừ lạnh một tiếng đứng lên nói: "Đúng là chết! Nhưng Quỷ vương là ai, anh ta là Quỷ vương là chín người, có chín cái mạng, sau khi trọng sinh là có thể sống lại! Nếu như quỷ vương đã chết thật rồi, ông cho rằng bây giờ ông còn ngồi đây bàn chuyện đại sự được à? Tôi không ngại nói cho ông, hai tên trộm kia đã bị người của thiên đình xé hồn từ lâu rồi, hóa thành tro bụi. Chuyện này không phải là đùa giỡn! Chúng ta làm cái này phải để ý xem lương tâm người nào có thể giúp, người nào không thể. Giúp nhiều người xấu thì tổn thọ, anh có bao nhiêu cái mạng để bù vào?"

Giúp người ta coi quẻ phác tiết lộ tiên cơ cũng sẽ tổn thọ, cái này tôi biết, Tam gia tôi làm cái này, cho nên đến ngần này tuổi rồi, dưới gối cũng không có nửa đứa con, tất cả đều là bởi vì kinh doanh, nợ nần.

Quan hệ của Trần Dương và đại sư, tôi thật sự không biết. Anh ta làm việc vì tiền, giết chết tên chết tiệt là Triệu Càn Khôn cùng lão quỷ Bàn Gia, không liên quan đến anh ta. Chính mắt tôi nhìn thấy họ nổ súng, vậy tại sao Trần Dương phải hù dọa chứ?

Đại sư tương đối cung kính đứng ở một bên gật đầu nói: "Sư thúc nói đúng, sau này sẽ không có nữa!"

"Thôi đừng gọi sư thúc, tôi không chịu nổi! Bây giờ ta đã tìm được câu trả lời, tính giá đi!"

Đại sư trả lời, cười ha hả nói: "Ông tới đây hỏi chuyện, tôi nào dám tính tiền! Nếu đã đến đây thì tôi thay ông sắp xếp chỗ ở được không?"

Trần Dương không khách sáo chút nào, xoay người đi thẳng ra ngoài: "Chỗ ở cũng không cần, tôi bề bộn nhiều việc, cũng không ở lâu."

Trần Dương vừa đi, tôi và Trương Hào cũng đều đi ra ngoài, liếc mắt nhìn lại thì thấy ánh mắt đại sư nhìn Trần Dương không đúng lắm, cảm giác người này mười phần âm trầm, không biết đang có ý gì.

Vốn là tôi không có thiện chí với đại sư này, lúc đối mặt với Trần Dương hết sức tôn kính, vừa quay người đã lộ ra ánh mắt lạnh lẽo như vậy, người này tâm cơ không bình thường!

Cảm giác được tôi đang nhìn ông, vị đại sư kia tầm mắt nhìn về phía tôi, tôi nhún vai một cái với cái nhìn của ông ta, dù sao cũng không liên quan tới tôi, tùy ông ta! Hừ.

Đi ra khỏi cao ốc, Trần Dương đen mặt, anh ấy đứng ở trên đường phố nhìn bầu trời, ánh mắt mờ ảo không biết đang suy nghĩ gì, qua hồi lâu, anh mới nói khẽ: "Tự làm bậy không thể sống, vậy thì đừng có trách tôi lòng dạ ác độc vô tình."

Bàn Gia và lão quỷ cũng đã chết, tôi không biết anh ta nói lời này là chỉ ai? Người vì tiền mà khắc phù văn, có quan hệ sư môn với Trần Dương, tuy hai người không hợp nhau lắm, nhưng cũng không liên quan nhiều đến tôi.

Nếu đã tìm được người khắc phù văn, như vậy tôi cũng không cần tra nữa, hơn nữa tên chết tiệt cũng không có ý định để cho tôi nhúng tay vào chuyện này. Chút bản lĩnh của tôi, không có gì tư cách thay anh làm gì cả, cho nên tôi nghĩ tôi sẽ về nhà.

Tôi đem ý nghĩ trong lòng nói cho Trần Dương, kết quả anh ta cười nắc nẻ: "Trở về quê! Không phải tên kia còn chưa trở lại, cô cứ đi như vậy, xảy ra chuyện, tôi cũng mặc kệ! Không phải người đàn ông của cô yêu cầu tôi làm vệ sĩ miễn phí à? Bây giờ mình cô to bụng như vậy, trở về cũng sẽ không an toàn. Nhiều người còn đang nhìn chằm chằm vào bụng cô đấy, cô tự mình suy nghĩ một chút đi!"

Nói thật, bây giờ tôi rất muốn giết người, thật sự có kích thích này, không biết tại sao, sau câu nói cuối của Trần Dương tôi rất muốn giết người, trêu ghẹo bụng tôi, nhìn chằm chằm mỗi ngày: "Trừ anh và tên chết tiệt thì còn ai có thể nhìn chằm chằm bụng tôi chứ, Sở Hiên đã trở lại quỷ giới đền tội, tôi không cần lo lắng nữa!"

Trần Dương ha ha hai tiếng nói: "Tôi và Diệm Thiên Ngạo nhìn chằm chằm bụng cô, nhưng chúng tôi không hy vọng cô chết! Những người khác thì khó mà nói, đừng tưởng rằng đời này chỉ có một mình Sở Hiên là nguy hiểm. Có người vì tìm thịt thần tiên trường sinh, mà người đàn ông của cô tuy là Quỷ chủ, nhưng cũng đứng hàng thần. Con trai của anh ta đương nhiên có huyết mạch. Cô nghĩ xa chút đi, không chừng có ngày có người mổ bụng cô, móc thai nhi ra nuốt sống đấy!"

Tôi bàng hoàng, đây chính điều kinh khủng nhất tôi từng được nghe! Lời vừa rồi có phải là thừa nhận anh ta cũng có ý gì với cái bụng của tôi không? Người ngoài khó lòng phòng bị, người của mình cũng phòng cũng như không phòng. Trời ạ!

Tôi thở dài nói: "Anh nói anh cũng thoát khỏi sinh tử luân hồi, còn thèm muốn gì ở bụng tôi đây, có ý gì với con tôi! Người khác thành tiên trường sinh bất lão, anh muốn cái gì chứ ?"

Trần Dương hướng về phía tôi gật gù đắc ý, hắn bình chân như vại : "Nói chuyện hoang đường gì thế, tôi muốn thai nhi của cô làm gì?"

Tôi choáng váng, sao lại bảo tôi nói chuyện hoang đường? Rõ ràng là chính anh ta thích vòng vo không nói thật, ngược lại chê tôi ngốc. Sao trên đời lại có người không nói lý như vậy, tôi thật muốn cho anh ta một bạt tai. Không có gì làm thì dọa người, nghĩ đến cảnh đó, tôi cảm thấy mình không chịu nổi.

Nhưng Trần Dương không phải người sẽ làm cái loại chuyện đó, anh ta biết ý đồ của Quỷ vương, còn để tôi đi theo anh ta. Nói vậy thì thực sự có người để ý cái thai của tôi, quê không thể trở về, vì cái bụng mình tôi cứ là theo anh ta thì hơn: "Sư phụ, anh nói ai tìm thịt thần tiên cơ, không phải nói ăn thịt rồng là có thể thoát khỏi sinh tử luân hồi sao, sao còn muốn ăn thần tiên thịt chứ?"

Trần Dương phất tay áo, trong miệng còn không quên lẩm bẩm quở trách tôi, nói tôi còn ngáo ngơ nhiều vấn đề, không muốn nói lý với tôi. Làm tôi chán nản, chân tướng thô tục, cái gì cũng không nói rõ, thì tôi biết cái đếch gì! Không hiểu thì hỏi, đây không phải là thầy dạy sao? Tôi mà hiểu, còn hỏi làm gì?

Như đã nói, thật sự có người dám ăn thịt thần tiên sao? Tôi sờ bụng mình một cái, lúc trước ta cảm thấy đứa trẻ trong bụng mình ngoài con mình ra còn có những thứ khác, bây giờ nhìn lại sợ rằng ngay cả trẻ con cũng gặp nguy hiểm. Việc này khiến người làm mẹ sao có thể ngồi yên.

Trở lại quán rượu, tôi tức giận phớt lờ với Trần Dương và Trương Hào, nhưng cũng không dám một mình trở về phòng, không thể làm gì khác hơn là đợi bọn họ trong phòng, hôm nay thực sự tôi có bị hù dọa, không trông cậy vào Trần Dương có thể cho tôi lời khuyên nào. Ngoài đợi tên chết tiệt ra thì không có cách nào, dù sao cũng là có người có chủ ý với con trai anh, anh sẽ không lừa tôi đâu!

Có lần này, tôi coi như là hiểu lòng mình, đối với đứa bé này cũng không phải là không có sự quan tâm, mỗi lần nghĩ đến có người tính kế với con mình, tôi chỉ tiếc mình không thể liều mạng. Không thể không lo, khối thịt này còn quan trọng hơn cái mạng nhỏ của tôi. Đại khái thì là tâm trạng của người làm mẹ!

Trần Dương khoanh chân trên giường bắt đầu ngồi thiền, tôi với Trương Hào trợn tròn mắt nhìn anh ta đến ngẩn người ra, ai cũng không nói chuyện, chỉ đứng như hai kẻ ngốc, hình ảnh hai người đứng nhìn chằm chằm một người ngồi thiền thật sự có chút ngu ngốc, nếu như bị người bên ngoài nhìn thấy, lại tướng ba người chúng tôi mắc bệnh.

Hơn một tiếng đồng hồ đã qua đi, tôi thật sự có chút nhàm chán không chịu được nữa, vì vậy nói với Trần Dương: "Sư phụ, ngài bảo Trần Tú Tài ra đây được không, tôi muốn nói chuyện với anh ấy."

Trần Dương chính là người cổ hủ, muốn nói với anh ta điều gì cần nói rõ từng tý một, một chút vui vẻ cũng không có, không giống như Trần Tú Tài, tuy rằng thằng nhóc kia có chút độc mồm độc miệng, nhưng ít ra nói chuyện phiếm lại không có áp lực gì cả!

Trần Dương từ từ nhằm hai mắt lại nói: "Cô muốn nói gì thì nói đi, tôi và anh ta cùng sống trong một cơ thể, nói với ai đều như nhau cả."

Độc tài, làm sao cùng một thân thể lại là cùng một dạng người, căn bản là không giống nhau! Tôi không vui nói: "Không giống nhau, ở trong mắt tôi hoàn toàn chính là hai người khác nhau, tôi nói chuyện với anh, anh sẽ mắng tôi, nhưng anh ta lại không như vậy, cùng anh ta nói chuyện phiếm chưa bao giờ anh ta hung dữ với tôi, kể cả có nói mấy ngày mấy đêm cũng không chê tôi phiền toái, anh thì hơi động một tí đã nói tôi ầm ĩ hai người chúng ta không có tiếng nói chung!"

Trần Dương cắt lời, ném cho tôi hai chữ: "Phiền phức!"

Nhìn xem, tôi nói đúng vậy mà, anh chính là cái dạng này: "Chỉ là tôi muốn biết ai đang tìm thịt thần tiên, rốt cuộc anh tới nơi này để làm gì vậy, anh cùng với vị sự phụ kia là chú cháu, sư phụ anh ta là ai vậy, anh là lão Đại hay là lão Nhị, anh ta nói sư phụ anh ta đã chết, anh có tin hay không. Tôi phát hiện vị sư phụ kia khi nhìn anh ánh mắt có chút là lạ, ông ta có phải người xấu không!"

Tôi hỏi liền một mạch hỏi rất nhiều, làm cho Trần Dương không thể không mở mắt ra nhìn tôi.

"Sư phụ của người kia là sư huynh của tôi, ông ấy còn sống! Anh ta cùng với sự phụ tính tình giống nhau, cũng không phải người tốt. Sư phụ anh ta nói xấu sau lưng tôi rất nhiều, yêu ai yêu cả đường đi, anh ta căm ghét tôi cũng là chuyện bình thường. Sư huynh tôi một mực tìm phương pháp trường sinh bất lão, lại bị tôi tìm thấy trước một bước, bởi vậy ghi hận trong lòng. Phương pháp thịt thần tiên này không biết anh ta nghe được từ đâu, có điều đã quyết định hành động, những người khác tôi không quản lý được, nhưng anh ta với tôi cùng một môn phái, tôi không thể để cho anh ta làm hại đến danh tiếng của sự phụ tôi được."

Ôi, nghe thật có nghĩa khí quá! Có điều tôi nhớ Trần Tú Tài có rất nhiều sư phụ, như vậy Trần Dương hẳn là cũng có rất nhiều chứ, không biết anh ta đang nói đến người nào: "Trần Dương, Trần Tú Tài có rất nhiều sự phụ, sư phụ anh ta cũng là sư phụ của anh phải không?"

Trong mắt anh thoáng qua một tia ảm đạm, Trần Dương thấp giọng nói: "Ở trong lòng tôi chỉ có duy nhất một sư phụ! Khi nào Diệm Thiên Ngạo trở về, cô nhắc anh ta chú ý một chút, lời nói của vị đại sư kia tất cả đều là giả, ký hiệu trên viên đạn là do sư phụ anh ta khắc. Sư huynh tôi làm không ít chuyện thiếu đạo đức, dựa vào tuổi thọ của người khác để sống đến bây giờ, gián tiếp hại chết không ít người."

Tôi nháy mắt mấy cái, còn có người có thể dựa vào tuổi thọ của người khác mà sống, điều này thật mới mẻ!

Trương Hào nghe thấy tôi nói chuyện xong xen vào nói: " Biện pháp này tôi biết, cũng là một loại nghịch thiên sửa mệnh, đem dương thọ của người khác chuyển tới mệnh cách của chính mình, vô hình trung giết chết người khác, hậu quả rất nghiêm trọng."

Ôi, nghe việc thay đổi mệnh cách thật đúng không phải chuyện hay. Tôi có chút buồn bực "Nếu có thể dựa vào dương thọ của người khác kéo dài mạng sống, anh ta cần gì phải ăn thịt thần tiên nữa, dựa vào biện pháp kia của anh ta không phải cũng có thể sống thật lâu sao?"

Nghe lần lượt từng vấn đề mà tôi đưa ra, tính tình của Trần Dương cũng bị tôi lây nhiễm, anh lớn tiếng nói: "Người tu đạo cần chú ý điều gì , sát sinh cũng giống như tự tạo cho mình chướng ngại vật, giết người càng nhiều trở ngại lại càng nhiều, lâu ngày, không nói đến còn có thể tu tiên hay không còn có khả năng sa vào ma đạo! Người tu tiên hay nói đùa về năng lực của mình, thực tế giết thần tiên là tội chết, nhưng ăn lại có thể trường sinh bất lão, tự nhiên sẽ có người tình nguyện mạo hiểm."

Tôi nhìn anh ta kỳ lạ, hóa ra giết thần tiên chính là tội chết, nói vậy anh ta cũng là đồng phạm, thế mà còn nói đến chuyện của người khác.

Trần Dương bị tôi lườm một cái, tốt bụng giải thích: "Tôi được xem như ngoại lệ, sứ giả Minh tự nguyện đem thân thể cho tôi, thế thì lại khác! Nhưng sư huynh tôi lại cố ý mưu hại, anh ta muốn giết Vệ Tử Hư để cướp lấy thịt thần tiên của anh ta, kết quả người đã giết nhưng không lấy được thân thể, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Vệ Tử Hư đánh cuộc bị thua nên tự sát, không trách được người khác, Thiên Đế cũng không có cách nào để xử tội chết cho sư huynh tôi, việc này đều đã qua rồi, có điều không phải để dàng bỏ qua như vậy, thái độ làm người của sư huynh tôi rất giả dối, qua nhiều năm như vậy, mọi việc đều làm cẩn thận chặt chẽ, khiến cho Thiên đế không thể nào nắm được một chút nhược điểm nào của anh ta, biết rõ anh ta làm việc xấu, cũng không thể xử lý được!"

"Nhưng làm nhiều chuyện xấu sẽ có lúc không giấu được, cho nên sư huynh tôi cũng sợ bị Thiên đế phát hiện, gặp phải rủi ro lúc nào cũng không biết, dứt khoát lật ngược tình hình, giấu diếm được tai mặt của thiên đình, lén lén lút lút cũng không biết anh ta đang làm chuyện xấu gì nữa."

Nghe Trần Dương giải thích xong, tôi cảm thấy thế giới này thật sự quá điên cuồng, khi Trần Dương nói đến sự huynh của anh, tôi cảm thấy đặc biệt kỳ quái, hai người tính cách không giống nhau ở cùng nhau khẳng định sẽ không được thân thiết, lại gọi anh ta là sư huynh, kể cả ở trước mặt chúng ta cũng xưng hô như vậy, bằng không chúng tôi cũng không biết gọi anh ta là gì nữa.

Lần đầu tiên khiến cho Trấn Dương nói nhiều như vậy, thật không dễ dàng, cho nên tôi cũng không hỏi nhiều nữa, để cho anh ta ngồi yên lặng!

Tôi ngồi bên cạnh mải mê với suy nghĩ của mình, một chút tôi cũng không nhìn thấy sơ hở của vị sư phụ kia, Trần Dương làm sao biết được anh ta đang nói chuyện nhỉ? Chẳng lẽ tôi đã quên mất điều gì? Nhưng mà có câu nói rất đúng, gừng càng già càng cay, anh ta sống nhiều hơn tôi ngần ấy năm, tự nhiên so với tôi phải trưởng thành hơn rồi!

Khi tôi đang thất thần suy nghĩ, thì một con bướm màu bạc bay vào, nó lượn một vòng lớn rồi đến trước mặt tôi. Tôi chưa từng thấy con bướm nào lớn như vậy, màu sắc cũng rất đặc biệt, nó xòe cánh ra ít nhất lớn như hai cánh tay của tôi vậy.

Tôi thử đứng lên đi đi lại lại, thăm dò con con bướm này, quả nhiên, tôi đi đến đâu, nó liền theo tới đến đó, giống như đang theo dõi tôi vậy, trò này thật vui.

Từ trước đến nay tôi đối với những vật xinh đẹp đều không có sức chống cự, đang nghĩ ngợi, muốn bắt nó vào trong lòng bàn tay, thì Trần Dương phẩy tay đẩy con bướm đi rồi nói: "Đừng động vào nó, đây không phải con bướm bình thường."

Thấy anh ta làm vậy tôi giật mình trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Thế nó là cái gì?"

"Trần Dương đứng sang một bên đi, tôi không phải tới tìm anh, tôi tìm Mạc Thất."

A? Con bướm có thể nói sao? Tôi nghe thấy âm thanh như phát ra từ miệng con bướm, ôi mẹ ơi, thật quỷ dị , động vật cũng có thể nói cũng như con rối biết đi ai thấy đều bị dọa!

Ớ! Làm sao tôi lại có cảm giác âm thanh này nghe quen tai vậy nhỉ, tiếng nói êm ái như ngọc, đây không phải giọng nói của Nam Sơn Quân sao?

Trần Dương ở trên giường vụt đứng dậy, anh nhảy xuống đất nhìn chăm chăm con bướm nói: "Vệ Tử Hư, anh tìm cô ấy làm gì, tôi sẽ không dễ dàng để anh mang cô ấy đi đâu."

Ờ, thật đúng là anh ta, tên nguy hiểm này làm sao nhanh như vậy đã tìm tôi, lẽ nào anh ta đã nghĩ ra muốn tôi làm gì rồi sao ?

Vệ Tử Hư cười hì hì nói: " Khẩn trương như vậy làm gì? Tôi chỉ tìm cô ấy tâm sự thôi, cũng không phải đến gây chuyện! Anh cũng đã sống mấy trăm năm, không nghĩ lại xem, nếu tôi cố ý đến gây rối, thì anh nhìn thấy làm sao lại là bướm mê? Đương nhiên là nhìn thấy bản thân tôi chứ!"

Trần Dương mím chặt môi, bảo tôi qua chỗ anh ta!

Con bướm còn ở phía trước, tôi không dám không nghe theo! Tôi cẩn thận nhẹ nhàng đến bên người Trần Dương, vốn dĩ tôi còn có chút cảm kích Vệ Tử Hư, nhưng khi nghe lão già chết tiệt cùng Trần Dương bíp bíp bíp một lúc, tôi đã đưa anh ta vào danh sách những phần tử nguy hiểm, hiện tại tới đây là bướm mê, tôi đã sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, không biết sau này anh ta còn tới loại nào nữa..

Mê điệp một mực bay quanh đỉnh đầu tôi, tôi không biết nó muốn làm gì, chỉ có thể dựa sát vào Trần Dương, hiện tại anh ta là người duy nhất có thể bảo vệ tôi!

"Tôi đã đem dương mạch tặng cho anh, anh phải bận rộn mới đúng chứ! Hiện tại chạy tới tìm cô gái nhỏ này làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không giao người cho anh, nếu anh không chịu cứ chờ Diệm Thiên Ngạo đến, có bản lĩnh thì cướp người trong tay anh ta đi."

Vệ Tử Hư a một tiếng, anh dừng một lát lại nói: "Diệm Thiên Ngạo! Ừ, hóa ra là người này! Vốn dĩ tôi chỉ tìm cô ấy trò chuyện, không muốn làm gì nữa, cũng không muốn giết chết cô ấy! Nhưng nếu anh nói như vậy, thật ra tôi đột nhiên rất muốn nhìn xem bộ dáng cô gái nhỏ này trước khi chết sẽ như thế nào? Nếu anh có bản lĩnh thì cứ mang cô ấy chạy trốn, chỉ cần trên người cô ấy còn mang theo dấu ấn của tôi, cho dù có chạy trốn cũng không thoát được ý nghĩ của tôi. Trần Dương, anh hiểu điều này mà đúng không?"

Ấn ký, là dấu ấn trước ngực tôi phải không? Hóa ra đây là vũ khí giết người, trời ơi, tôi không muốn chết, cũng không thể chết, cục cưng của tôi còn chưa sinh ra, tôi không thể chết được.

"Khoan đã! Tôi đi theo anh là được rồi chứ!"

Trần Dương trừng mắt, tôi chưa thấy qua sắc mặt anh ta xanh mét như vậy bao giờ, có lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện này sẽ biến thành như vậy.

Vệ Tử Hư cười khanh khách, nghe vào trong tai vẫn êm tai dễ nghe, da đầu tôi run lên, thật sự rất sợ hãi!

Bướm mê bay quanh tôi rất nhanh, chỉ khoảng vài phút, hai chân tôi đã cách xa mặt đất, bay thẳng lên trời. Ngay sau đó tia sáng trắng hiện lên, tôi đã ở trên núi Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com