Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 333-334

Tôi không biết mình đang ở chỗ nào, nửa mê nửa tỉnh, cảm giác dường như không chân thật, giống như là ở trong mộng hoặc là tôi đang lạc vào trong ảo ảnh, nhưng vẫn có chút có thể khẳng định, ở trong thế giới không chân thực này, cũng không phải là chỉ có một mình tôi, trước mặt tôi còn có một người phụ nữ, cô ấy đứng ở rất xa tôi.

Tôi chưa thấy một người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức thiên thần cũng phải ghen tị, làm cho người phàm phải nghiêng ngả, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy nhưng tử khí rất nặng, cô ấy đứng ở bờ bên kia không nói một lời nhìn tôi, làm cho tôi không khỏi muốn lại gần, nhưng không cách nào bước nhiều hơn một bước, chỉ có thể nhìn nhau từ phía xa.

"Có phải cô ấy rất đẹp hay không , Diệm Thiên Ngạo vì cô ấy mà bị nhốt trong tháp chịu ba năm lôi kiếp, còn suýt nữa mà mất cái mạng! Nói thật ra, vì một Chung Nhược Hi như vậy đúng là chẳng có chút ý nghĩa gì, nhưng mà đúng là cô ta có dáng vẻ rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, khó trách làm cho Diệm Thiên Ngạo điên cuồng như vậy, ngay cả mạng cũng không cần!"

Vệ Tử Hư đứng sau lưng tôi, chỉ cần anh ta xuất hiện thì bầu trời bỗng nhiên có thêm đám mây đầy màu sắc, trời đang u ám bỗng nhiên được đưa đến một chút ít ánh sáng. Làn gió cuốn theo những cánh hoa bay lên không trung, theo trận gió bay, tôi nhìn thấy người phụ nữ kia tuy rằng rất đẹp, nhưng cũng không phải là duy nhất trên đời, Tử Hư hay Diệm Thiên Ngạo cũng sẽ có cho mình những vẻ đẹp riêng, cũng không phải là người phàm, nhất là trước mặt điều đó, căn bản anh cũng không phải là người , mà là một vị thần có thể chơi đùa đến chết.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Vệ Tử Hư hỏi: "Tôi lại tới tháp Phù Đồ sao? Vậy có phải là tôi đã chết hay không ?"

Dưới bầu trời lất phất mưa phùn, hạt mưa trắng giống như những bông tuyết, rơi trên mặt mà lại chẳng cảm thấy được một tia lạnh giá. Vệ Tử Hư cười cười, anh ta bật một cây dù lên đi tới bên cạnh tôi, còn che ô cho tôi rất thân thiết.

Tôi không biết anh ta đột nhiên dịu dàng như vậy có phải vì dụng ý khác hay không, ước định giữa tôi và anh ta đã hủy bỏ, vì thấy Diệm Thiên Ngạo vì tôi mà mất một mạng, tôi cảm thấy tôi và anh ta hẳn là không liên quan gì đến nhau nữa, anh ta đến tìm tôi chỉ bởi vì tôi chết rồi sao?

Vệ Tử Hư vén một sợi tóc trên mặt tôi lên: " Ừ, cô chết rồi! Hồn phách của cô vẫn còn ở bên trong cơ thể cô, chỉ cần cô muốn sống, Diệm Thiên Ngạo sẽ vì cô mà cãi mệnh trái ý trời, sửa đổi tuổi thọ của cô để cho cô còn sống. Hậu quả của việc làm như vậy, anh ta có thể sẽ vì thế mà thân hình hủy diệt! Cô cũng chỉ được anh ta cứu còn lại cơ hội sống một lần duy nhất. Còn nơi này không phải tháp Phù Đồ, là do hồn phách của cô tự tạo ra mộng, chẳng qua là tôi chỉ vào trong mộng thôi."

Nghe thấy vậy, tôi không khỏi nhíu mày nói: "Chết thì chết đi, anh ấy cần gì phải vì tôi mà cải mệnh trái ý trời rồi bị trách phạt, tôi đã hoàn toàn không sao cả rồi, thật đó, sống chưa chắc đã bằng chết đi."

Về Tử Hư bình tĩnh nhìn bầu trời đang mưa hoa, anh ta xòe bàn tay ra, dường như chạm vào được từng hạt mưa đang rơi, nhìn về phía xa linh hoạt nói: "Nếu như tôi không phòng thủ, kết cục có phải sẽ không có chỗ bất đồng hay không ? Haizz, chuyện gì qua đã qua, chỉ cần có sống tốt, tôi cũng không có gì phải hối hận! Duyên khởi thông u, duyên diệt động minh!"

Tôi không biết Tử Hư còn một mình ở đó thao thao bất tuyệt thứ gì, dù sao tôi cũng chẳng hiểu, dường như anh ta đang làu bàu thứ gì, nhưng mấy câu cuối cùng tôi nghe cũng hiểu được một chút. Ban đầu lúc tôi gả cho Diệm Thiên Ngạo thì có hát kịch, dường như hát đến khi hiểu rõ, không biết là có ý giống như anh ta nói không.

Tôi nhìn về phía Vệ Tử Hư đang chỉ, đó là một ngọn núi ẩn núp ở trong mây mù, mờ ảo không chân thật, chẳng qua là tự mình phỏng đoán ngọn núi kia có lẽ là Vệ Tử Hư nhắc tới gì mà Thông U, nhưng là một ngọn núi tại sao phải kêu danh tự này?

Thông U! Cái tên khiến người ta nghĩ đến bi thương nhất, làm cho người ta càng cảm thấy thương tâm."Đừng để cho Diệm Thiên Ngạo cứu tôi, chỉ cần đứa nhỏ còn sống, tôi có sao cũng không thành vấn đề, tôi cũng không hi vọng anh ấy lại lần nữa vì tôi mà phải chịu hình phạt, hồn phách tôi lúc nào cũng có thể rời khỏi thân xác, tôi muốn kết thúc những chuyện ngoài ý muốn này sớm một chút."

Bởi vì tôi chết rồi, cho nên tôi không có cách nào nói những lời này với Diệm Thiên Ngạo, cũng không biết bây giờ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Thần khí và đứa nhỏ hòa làm một thể, tôi rất sợ Diệm Thiên Ngạo sẽ đưa đứa nhỏ của tôi đi cứu người đàn bà kia, đó là đứa trẻ của chúng tôi, anh thật sự cam lòng làm như vậy sao?

Vệ Tự Hư không nhìn tôi, anh ta chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào ngã rẽ vào núi rồi thản nhiên nói: "Cái này có liên quan gì tới cô? Đó là chuyện của Diệm Thiên Ngạo và Trần Dương, cô còn bận tâm cái gì? Cô cứ yên lặng chờ đợi, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết kết quả."

Tôi bị Vệ Tử Hư nói đến mức không thể không giận, thật ra thì cũng không dám trêu chọc anh ta, người này tính tình so với tên chết tiệt kia còn khó hơn. Nhưng mà anh ta nói ra mấy lời này, chắc chắn là sẽ không giúp tôi! Tôi không phải là lo lắng cho bản thân mình, tôi chỉ lo cho đứa nhỏ, sống chết của nó đều nằm trong tay cha của nó, dĩ nhiên cũng có lo lắng tên chết tiệt kia phải chịu phạt, cho nên tôi mới phải mặt dày năn nỉ tên Vệ Tử Hư

"Anh hãy tốt bụng, để cho hồn phách tôi rời khỏi thân thể, chỉ cần anh đồng ý, anh có yêu cầu gì tôi cũng đồng ý."

Vệ Tử Hư nghiêng đầu đảo mắt liếc nhìn tôi, ánh mắt có chút kì lạ, giống như đã hiểu thấu hoặc mong chờ cái gì, tôi hỏi: "Thật sự cô có thể đồng ý bất kì thứ gì? Cho dù là tôi làm cho cô từ nay không thấy Diệm Thiên Ngạo nữa, cam tâm làm người phụ nữ của tôi, cô cũng đều đồng ý?"

Hả?

Tôi có chút mơ màng, phải nói là bị làm cho giật mình, anh ta nói như vậy là có ý gì? Tôi nghĩ tới rất nhiều khả năng, duy chỉ có không ngờ rằng anh ta lại muốn tôi làm người phụ nữ của anh ta, chuyện này có chút không phù hợp, tôi không biết phải xử lý như thế nào, bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng anh ta nhìn có vẻ rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa, điều này càng làm tôi có chút hốt hoảng, nói chuyện cũng lắp bắp theo"Vệ Tử Hư đừng có như vậy, đừng đùa chứ, chẳng buồn cười chút nào."

Vệ Tử Hư nâng mi mắt, anh ta gắn từng chữ mở miệng: "Trong tôi giống như đang đùa sao? Aa, cô đúng là vô tâm, cái gì cũng quên hết sạch, nhưng mà tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên! Cô, vì sao phải xuất hiện trước mặt tôi, Quỷ giới lớn như vậy, cô hết lần này tới lần khác rơi núi Nam, tại sao?"

Tên này nổi điên cái gì chứ, cũng không phải là tôi cố ý muốn đi! Tôi bị anh ta dọa sợ lùi về sau hơn nửa bước, cảm giác được bốn phía gió thổi phải càng mạnh hơn, cánh hoa cùng hạt mưa tạt vào mặt tôi làm tôi có chút đau nhưng cũng sẽ không làm tôi bị thương , tôi nhìn Vệ Tử Hư, tâm trạng vô thức phức tạp.

"Vệ Tử Hư, anh có ý gì?"

"Không có gì, không liên quan đến cô! Giờ xong hết rồi, cô cũng nên tỉnh rồi."

Tiếng nói vừa dứt, cảnh vật bốn phía bỗng dưng tối sầm lại, tôi lập tức rơi vào trong hỗn độn, giống như là đã chết vậy, lạnh như băng, sợ hãi không biết phải làm sao.

Bên tại không ngừng truyền tới tiếng gọi của Quỷ vương Dạ Quân , tôi phải dùng hết sức lực mới mở được hai mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai của anh, một khắc kia, lòng tôi lại chìm xuống, anh vẫn vì tôi mà làm trái ý trời, làm cho tôi sống lại.

Tôi muốn nói chuyện, nhưng cổ họng dường như lại bị thứ gì chặn lại, không thể nói ra được gì, chỉ có thể há hốc mồm, không cách nào diễn tả được điều tôi muốn nói.

Quỷ vương Dạ Quân nắm lấy tay tôi, vui vẻ nói: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi, cảm giác thế nào? Có chỗ nào đau, khó chịu chỗ nào?"

Tôi lắc đầu một cái, nước mắt không ngừng nhỏ xuống! Tôi nhìn Quỷ vương Dạ Quân , trong lòng thầm suy nghĩ, người đàn ông này sao lại ngốc nghếch như vậy? Rõ ràng bản thân cao ngạo tự đại như vậy, cự tuyệt bỏ mạng vì phụ nữ mắt cũng không chớp lấy một cái, lại cam tâm bỏ mạng như vậy, đáng giá không?

Tôi thật sự không hiểu nổi anh, trên đời này có rất nhiều loại người, có đàn ông bề ngoài biết điều, nhưng trong lòng vừa biến thái vừa nhỏ mọn, có loại đàn ông mặt dày lại đào hoa, nhưng lại một lòng một dạ,vì yêu mà điên cuồng, lại giống như tên chết tiệt này, vì Nhược Hi đã đành , vì tôi, lại phải làm đến mức như thế, tôi thật sự nghĩ không thông.

Bỏ ra sẽ có lại báo đáp, đây chính là anh đang báo đáp lại cho tôi sao ? Dùng mạng để thể hiện ý xin lỗi?

Tôi không nhìn Trần Dương, bây giờ trong mắt tôi chỉ có Quỷ vương Dạ Quân còn có đứa nhỏ của tôi, tôi nhìn khắp bốn phía, không thấy đứa nhỏ, tôi giùng giằng ngồi dậy, nắm lấy tay Quỷ vương Dạ Quân hỏi: "Đứa bé đâu? Con của tôi đâu?"

Nghe được giọng nói khàn khàn như mắc nghẹn của mình, đến bản thân tôi còn có chút nghe không nổi, nhưng vẫn cố gắng nói hết lời, mong rằng anh sẽ hiểu! Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi: "Nó không có sao, ta sợ con sẽ làm ồn đến em, nên giao cho người khác chăm sóc rồi , em yên tâm, con rất tốt."

Quỷ vương Dạ Quân càng nói, tôi lại càng không yên tâm, cứ nằng nặc đòi anh để tôi nhìn con.

Cuối cùng, Quỷ vương Dạ Quân bị tôi cố chấp không có cách nào khác, liền bế đứa nhỏ đến cho tôi xem. Thấy đứa bé, tôi cũng yên tâm phần nào "Diệm Thiên Ngạo, anh cứ để cho tôi chết đi, mau chóng rút hồn phách của tôi ra, tôi không muốn anh vì tôi mà chống lại ý trời, anh sẽ không còn mạng nữa, tôi có thể chết, chỉ cần anh không chết là được."

Quỷ vương Dạ Quân ôm đứa trẻ, ngăn tôi ở trong ngực nói: "Nói vớ vẫn cái gì, ta nhớ em từng nói em muốn sống thật khỏe mạnh, không muốn chết, muốn tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống, ta đã đồng ý với em, cho nên dù có thế nào ta cũng phải suy nghĩ đến em, chỉ cần em vui vẻ, ta có như thế nào cũng không thành vấn đề."

Lời nói thật thâm tình, không cần qua đường mật, chỉ cần chân thành là đủ rồi! Tôi cảm động, mừng rỡ, nhưng không rơi lệ, rất nhiều lời đều nghẹn trong cổ họng, khó mà nói ra được.

Đứa trẻ khóc lên, nó dường như thấy được tôi đang vô cùng đau đớn, liền khóc lớn lên. Tôi hít sâu một hơi nói: "Ngốc ạ, cứ coi như là tôi chưa từng nói, có được hay không ? Anh giết tôi đi, tôi không muốn như vậy."

Quỷ vương Dạ Quân cắt lời tôi: "Không như vậy, ta phải làm thế nào? Ta không có cách nào không đi cứu Nhược Hi, cũng không muốn lừa gạt em, không làm như vậy, trong lòng ta vĩnh viễn sẽ áy náy, không cách nào trả được món nợ với em. Mạc Thất, muốn ta từ bỏ việc cứu Nhược Hi, ta không làm được."

Mấy giây trước, tôi còn đang đắm chìm trong việc anh đối với tôi rất thâm tình, một giây sau, tôi giống như là bị sét đánh vậy, sợ hãi nói không ra lời. Anh nói những lời này là có ý gì? Anh thật sự muốn lấy đứa trẻ đi để cứu Chung Nhược Hi?

Không! Không thể được!

Tôi muốn đoạt lại đứa trẻ từ tay Diệm Thiên Ngao, nhưng lại bị anh né ra, tôi lại có lần nữa cướp đoạt, cố gắng tranh lây nhưng vô ích, tôi vô lực ngã xuống giường, nhìn ra Diệm Thiên Ngạo đang đứng cách đó xa xa, trong lòng run sợ hô lớn: "Diệm Thiên Ngạo, dù quá khứ anh từng làm gì với tôi, tôi đều có thể không so đo, những nếu anh muốn giết con của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

Khi Quỷ vương Dạ Quân lựa chọn, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, anh vì người phụ nữ kia gạt tôi, tôi có thể không so đo, anh vì người phụ nữ kia mà lợi dụng tôi, tôi có thể không tính toán, anh vì người phụ nữ kia thương tổn tôi, tôi cũng có thể không đếm xỉa tới, nhưng anh muốn lấy con của tôi để đi cứu người phụ nữ kia, tôi không thể không tính toán, đứa trẻ quan trọng với tôi biết bao nhiêu, đó không chỉ là con của tôi và anh còn là hy vọng của tôi, là khúc ruột của tôi.

Quỷ vương Dạ Quân ôm đứa trẻ, anh nhìn tôi rồi hướng ra phía ngoài hô lên: ". Người đâu, chăm sóc thật tốt cho Kính Cơ, chờ thân thể nàng ấy phục hồi như cũ, đưa nàng quay về Nhân giới."

Thấy Quỷ vương biến mất trong chớp mắt, hy vọng trong lòng tôi cũng đã bị dập tắt hoàn toàn, anh không thương tôi, anh đối xử tốt với tôi, chỉ là vì trong bụng tối có thần khí, vì cứu Chung Nhược Hi, anh yêu cô ta đến mức đứa con của bản thân mình cũng có thể từ bỏ!

Tôi muốn cười, nhưng lại chỉ có nước mắt chảy ra!

Tôi cảm thấy quá mệt mỏi, liền mặc cho hai cung nữ bắt tôi lên giường, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Từ đầu cho đến cuối, Quỷ vương Dạ Quân và Trần Dương cũng không cho tôi bất kỳ bảo đảm nào. Nếu như bọn họ trước đó nói cho tôi biết, đứa trẻ có thể sẽ cứu sống Nhược Hi, có lẽ tôi cũng sẽ không khó chịu đến chết! Nhưng bọn họ lại không hề làm vậy.

Tôi thật sự rất hận! Bọn họ biết rất rõ ràng đứa trẻ sẽ vì thế mà chết yểu, vì sao còn phải làm như vậy? Trần Dương làm như vậy, tôi có thể hiểu được, từ lúc mới bắt đầu mục đích của anh ta đã rất rõ ràng, còn tên chết tiệt kia thì sao ? Anh đối với con trai ruột của mình mà cũng có thể xuống tay được?

Tôi vốn dĩ còn một chút ít hy vọng với Diệm Thiên Ngạo, biết anh sẽ làm tất cả mọi cách để cứu Chung Nhược Hi, nhưng ít ra khi thấy được xương thịt của mình, cũng có một chút xíu do dự, nhưng tôi lại chẳng ngờ được anh lại có thể tuyệt tình như vậy, lòng dạ lại có thể ác độc đến thế.

Tôi sai rồi, tôi thực sự đã bị đánh bại, là tôi đã quá tin tưởng vào ảo giác của mình, kết quả mới mất đi hết thảy.

Khoảng thời gian dài sau đó, tôi dường như không có tri giác, cũng không có trí nhớ gì cả, lúc tỉnh lúc mê, tôi không nhớ sau đó xảy ra những gì, chỉ nhớ tôi chưa từng nhìn thấy Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo nữa, cũng không được gặp con thêm lần nào, tôi cũng không được tự tay ôm nó, xem dáng vẻ của nó.

Sinh con xong làm cho cơ thể tôi hết bệnh rất nhanh, Thanh Minh cũng cô hai đưa tôi về quê cũ, tôi tự nhốt chính mình ở trong phòng, không muốn thấy bất kỳ người nào, cũng không muốn nói chuyện, không muốn ăn cái gì, suốt ngày chỉ vùi trong căn phòng tối thui, không biết đang suy nghĩ gì, đầu óc trống rỗng.

Mỗi ngày tôi đều tự nhìn lên trần nhà, tự hỏi "Tại sao", tôi không thể hiểu, cũng không hiểu nổi. Tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy, tại sao tôi lại còn sống, tôi hẳn phải chết chung với con tôi, tại sao tôi lại phải sống?

Mỗi một ngày đều sống cùng với cái đói và sự hỗn loạn, sau khi sinh đứa trẻ, tôi bắt đầu lại giống với tất cả những người bình thường khác, tôi cũng đói, cho nên tôi bắt đầu ăn cơm, tôi cũng sẽ khát, cho nên bắt đầu uống nước, sống trong việc tự giày vò chính mình, tôi bắt đầu từ từ khôi phục lại cuộc sống của một người bình thường, nhưng tôi trở nên vô cùng yếu và dễ mắc bệnh thường thường sẽ bị ho khan, chỉ là cảm vặt thôi mà mấy tháng cũng không thể khỏi được.

Tôi không thấy rõ mọi chuyện, từ mỗi ngày nước mắt chảy không ngừng đến khi không còn nước mắt mà chảy nữa, tự hỏi bản thân tại sao cho đến khi không biết tại sao phải hỏi bản thân như vậy, tôi bắt đầu thay đổi, không ngừng muốn quên những kí ức thống khổ kia, nhưng càng muốn quên, tôi lại càng thống khố, tôi lại càng muốn biết tại sao.

Nhiều lần tôi cầm lấy hòn đá nhỏ màu tím đen, muốn trở về Quỷ giới, cũng muốn hỏi rõ ràng, nhưng đã mất đi tác dụng. Tôi dường như chẳng còn quan hệ gì với nơi đó nữa tôi tuyệt vọng muốn tự sát, nhưng mỗi lần có ý nghĩ kích động này, lại có giọng nói vang lên trong tai tôi, chết thì cái gì cũng mất đi, còn sống, hãy sống cho thật tốt,mới có cuộc đời của bản thân mình.

Mỗi lần khi xuất hiện giọng nói đó, tôi lại cố gắng chống đỡ đến bây giờ, tôi không biết người kia là ai, giọng nói ấy cũng hư vô mờ mịt, không đoán được, nhưng nó lại cứu tôi mỗi lần tôi định bước đến ranh giới cái chết.

Suốt ba tháng đấu tranh với sống chết, rốt cuộc tôi cũng bước ra khỏi nhà, đứng dưới ánh mặt trời, nhìn bà nội đang quét sân, khi bà nhìn thấy tôi hai mắt liền đỏ ửng lên, kích động đến cả người run rẩy.

Tôi nhắm mắt, đón ánh mặt trời chói chang rồi hít sâu một hơi, cười cười nói với bà nội." Trời nóng như vậy, bà nghỉ ngơi một chút đi, cẩn thận bị cảm nắng."

Qua ba tháng, tôi cũng không hề nói một chút gì, không hề kêu lên dù chỉ một tiếng, suýt chút nữa tôi cũng quên rằng mình còn biết nói chuyện, đây là lần đầu tiên trong ba tháng tôi nghe thấy giọng nói của mình, khàn khàn trầm thấp, giống như một người đàn ông.

Bà nội đi tới trước mặt tôi, bà sờ nước mắt trên mặt, vỗ vỗ cánh tay tôi nói: "Bảo bối ngoan à, cháu trở về chẳng nói năng gì cứ giam mình trong phòng suốt, đóng cửa một cái mà đã qua ba tháng, cháu đấy, có biết mọi người lo lắng thế nào không , đứa nhỏ trong bụng cháu đâu rồi ?"

Mất đi đứa con là vết thương khó lành nhất trong lòng tôi, chỉ cần nói tới hai chữ này, cả người giống như là là bị tra tấn vô cùng đau đớn, khó mà chịu đựng nổi.

Diệm Thiên Ngạo, anh dùng năm năm, đưa tôi từ một cô nhóc không hiểu thế sự biến thành thiếu phụ biết hết được khổ cực thế gian, anh cho tôi những thứ đẹp nhất, sau đó lại tự tay phá hủy, thật muốn hỏi anh xem, món nợ này của anh với tôi nên tính thế nào đây.

Tôi thừa nhận lúc đầu là tổ tiên Mạc gia phạm sai lầm, dùng con gái Mạc gia để đổi lấy bình an của con cháu, ban đầu anh vì thần khí mà kí kết hiệp định với Mạc gia, anh đã được cái mình muốn không thể trách người khác được. Nhưng đó là quan hệ giữa anh và Mạc gia, vậy anh và tôi thì sao? Tôi lẽ nào cũng là món nợ của Mạc gia đối với anh, mà không cần quan tâm, giống như anh cứ quên hết mọi thứ như vậy?

Haizz! Tôi không làm được, cũng không thể làm! Tất cả đều là do Mạc gia, giống như anh nói mọi chuyện đều có nhân quả, nếu là Mạc gia có lời trước, vậy thì tôi đã phải chịu đựng đau khổ, coi như tôi thay Mạc gia trả món nợ này, tất cả hãy dừng lại đó!

Bà nội thấy tôi có tâm sự, cũng không truy hỏi nữa, tôi chỉ nói với bà là mọi chuyện đã kết thúc, những thứ khác không nói gì nhiều. Bởi vì năm năm này tôi chấp nhận mất đi, tôi không muốn tiếp tục ở lại bên người thân nào của Mạc gia nữa, tôi không muốn lại nhớ lại, muốn quên hết mọi chuyện năm năm qua, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cuộc sống của tôi mới chỉ vừa bắt đầu.

Qua mấy ngày, tôi liền quyết định rời khỏi thôn Hạ, đến một thành phố nhỏ xa lạ, tìm một công việc, tự nuôi bản thân mình, nghĩ xem con đường sau này nên đi như thế nào, rồi lại nói!

Mặc dù người rời đi rồi, nhưng vẫn luôn cùng ông ba và bà nội giữ liên lạc, lúc rời thôn, bà nội còn đưa cho tôi một số tiền nhỏ, cho tôi ra ngoài có thể sống tốt, đừng vì thiếu tiền mà ngược đãi mình. Bà đã lớn tuổi, cũng không quản thúc tôi nhiều như trước, chỉ là hy vọng tôi có thể sống tốt một chút, không cần phải buồn khổ nữa.

Giá phòng của thành phố nhỏ cũng rất rẻ, tôi thuê một phòng khách nhỏ trong đơn nguyên để nghỉ ngơi, mỗi ngày sống một cuộc sống bình thản, tự mình giặt giũ nấu cơm, cuộc sống cũng gọi là thoải mái.

Trên cổ còn đeo ngọc bội trắng tín vật của Quỷ vương Dạ Quân , chỉ là bây giờ nó lại trở thành một viên ngọc cổ mất đi giá trị, tôi không có cách nào thông qua khối ngọc này để cảm nhận sự tồn tại của Quỷ vương Dạ Quân , cũng không biết anh có đang vì tôi mà chịu trừng phạt hay không, cũng không biết Chung Nhược Hi đã được cứu sống hay chưa, mỗi lần thấy khối ngọc bội này, tôi cũng sẽ lơ đãng nhớ đến , sau đó lại tự nhủ cố gắng phải quên.

Không phải là cố ý trốn tránh, mà là tôi hiểu rõ ràng có một số thứ không nên nhớ lại, có thứ cũng không thể quên, không thể tha thứ. Bây giờ ta chỉ muốn làm một người bình thường, vạch rõ giới hạn với quá khứ, nếu không thể hoàn toàn quên, vậy thì cứ hận đi!

Tôi ở thành phố nhỏ tìm một công việc không cần trình độ học vấn, ông chủ họ Vương, là một người đã hơn năm mươi tuổi, chung quanh hàng xóm cũng gọi ông ấy là lão Vương, ông ấy kinh doanh một tiệm đồ cổ, trừ mỗi ngày ngồi ở trên ghế xích đu chơi hai cái hột đào lớn ra, chỉ thích mặc áo sơ mi lớn cùng quần cộc, mỉm cười nhìn đường phố, cũng không biết ông ấy đang suy nghĩ gì, cảm giác như ông ấy chưa từng phải chịu chuyện gì đau khổ cả, dù thế nào cũng sẽ cười ha ha.

Tiệm đồ cổ rộng tầm 35 mét vuông, cửa tiệm đi vào, hai bên trái phải bày một quầy hàng, bên trong có đủ loại các hàng hóa, sau tiệm cách một lớp thủy tinh là phòng làm việc, không có việc gì thì ông ấy sẽ ngồi bên trong, nhìn đường phố qua tấm kính lớn, có khi cả ngày cũng không nói lời nào, có khi lại thao thao bất tuyệt, là một người vô cùng kì quái.

Tiệm đồ cổ như vậy trong thành phố nhỏ này, căn bản là không có khách nào tới cửa, không có khách thì chẳng khác nào không có thu nhập, tôi lại là một người coi tiệm, có lúc chỉ ngồi một chỗ ngẩn người , nhàm chán đến phát điên. Nhưng tôi lại là người thực tế, không có làm được gì, lại còn cầm tiền lương, trong lòng cũng rất áy náy.

Chỉ cần có khách đến cửa, tôi sẽ tích cực tiếp đón, nhưng mà cơ bản chỉ là đến nhìn chứ không mua, nhưng có lúc cũng sẽ có đồ đến cửa, lúc này lão Vương sẽ tự mình nói chuyện.

Bây giờ đã là mùa hè, trong phòng ngoài phòng cũng đều nóng chết người, tiệm chúng tôi bên trong có máy điều hòa không khí, nhưng lão Vương lại bắt tính tiền điện nên không mở, hẹp hòi muốn chết, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo người ta là ông chủ, người ta có quyền định đoạt.

Chiều hôm đó, lúc gần đóng cửa, tôi ngồi bên máy tính tính toán hàng hóa, đây là việc mà mỗi ngày tôi đều phải làm, đang tính toán vài món đồ chưa từng được bán đi thì cửa truyền đến tiếng bước chân.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi ngăm đen cường tráng , bước chân rất nặng, vẻ mặt nghiêm túc, quần áo trên người anh ta trên dưới có lẽ cũng không đến 600 nghìn, không phải tới đào hàng ông chủ, hai tay trống trơn, cũng không giống như là tới cầm đồ, cho nên tôi liền không phản ứng lại anh ta, tiếp tục làm việc.

Không phải là tôi xem thường người nghèo, là lão Vương giao phó, cái ngành này của chúng tôi, nhìn người cũng vô cùng quan trọng, chẳng qua là trước kia lúc đi học cùng ông ba, không quá để ý, cũng không tỉ mỉ, nhưng đi theo lão Vương này, tôi quả thật học được không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com