CHƯƠNG 335-336
Đối mặt với những người khách, bất kể đối phương có lai lịch như thế nào, việc tôi phải làm chính là không hống hách, không cần đặc biệt nhiệt tình, chỉ cần chờ đối phương chủ động đến gần hỏi thì tôi sẽ trực tiếp ứng biến. Lúc ấy tôi không nghĩ ra, thái độ như vậy không phải là rất tốt sao, sẽ không dọa khách chạy mất?
Lão Vương cười cười, làm nghề này không sợ không có lãi lời, mấy tháng không bán được gì cũng là chuyện rất bình thường, nhưng bán được một vài thứ thôi là cũng đủ ăn mấy năm, khó trách ngày nào không buôn bán được gì cũng không thấy ông ấy nhíu mày lấy một lần.
Mấy loại đồ cổ mà bề ngoài trông có vẻ còn mới, người trong nghề mới biết được thật giả.
Tôi vừa mới vào nghề nên dĩ nhiên là không thấy được những thứ đồ trong ngăn kéo kia là hàng thật hay hàng giả, có khách đến cửa, tôi cũng là để cho lão Vương tự mình trao đổi, tôi sợ nói sai làm hỏng chuyện làm ăn của ông ấy.
Cho nên, giờ phút này, tôi liền quan sát anh chàng da đen vừa bước vào này, nghĩ rằng anh ta có lẽ chỉ tùy tiện ngắm nhìn một chút thôi, cũng chẳng có chút thành tâm nào, vì vậy không hề phản ứng lại với anh ta, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn anh ta một chút, con phố này cũng có rất nhiều người tay chân không sạch sẽ gì, hàng hóa trong cửa tiệm cũng chẳng phải đồ rẻ, cho nên vẫn nên đề phòng một chút.
Anh chàng da đen hết nhìn tây rồi lại nhìn đông, đắn đo mãi, rồi chỉ vào cây trâm trong tủ đứng hỏi: "Này cô gái, cái này bao nhiêu tiền?"
Tôi nhìn theo tay của anh chàng đó, đó là một cây trâm phỉ thúy , đầu trâm chạm trố vân mây, thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng giá thành có lẽ không rẻ.
Lúc mới tới của tiệm này tôi liền bắt lấy cây trâm này, lúc ấy lão Vương đầu còn mắng tôi, nói là vật này rất đắt, không để cho tôi đụng vào, sợ tay chán tôi vụng về sẽ làm rơi hỏng cây trâm. Cho nên, bây giờ tôi cũng nghe lời ông ấy phân phó, trực tiếp hướng về phía trong phòng làm việc gọi: "Ông chủ, khách hỏi giá."
Lão Vương đầu nâng hai viên hột đào thong dong bước ra, đi tới trước mặt anh chàng da đen này cười ha hả "Vị này, muốn tìm món kia sao?"
Tôi len lén liếc lão Vương một cái, thực ra tôi vốn dĩ rất ghét những người có thái độ như vậy với khách, khách hàng là thượng đế, làm ăn buôn bán không phải là lấy lãi sao, thái độ coi thường như vậy, thật là không phải, có lẽ quy tắc của lão Vương đây chính là như vậy, tôi nói không được, còn nói lúc đầu giữ tôi lại, hoàn toàn là coi trọng tôi có được vẻ mặt lạnh lùng không để ý đến thứ gì, mỗi lần nghĩ tới đây tôi liền buồn bực, vẻ mặt đó của tôi thì sao, lãnh đạm sao bằng ông ta chứ?
Tôi cũng không nghĩ ra, khi đó tôi chẳng biết sao lại không muốn sống nữa, rõ ràng là tôi sống rất tốt , hơn nữa bây giờ tôi còn được chết đi sống lại, không có một chút suy nghĩ nào muốn chết nữa sao tôi có thể muốn chết đi chứ?
Nghĩ tới đây, tôi nhìn lại gương mặt mình qua tấm thủy tinh, rất bình thường mà, chỉ là có chút lạnh lùng, trừ cái này ra thì tôi cũng rất xinh đẹp mà!
Bên tai, đột nhiên truyền đến giọng nói của lão Vương, anh chàng da đen lại rất thoải mái nói muốn mua cây trâm phỉ thúy chạm vân mây kia, hiếm khi mới thấy khách tới cửa, câu trả lời của lão Vương lại làm cho tôi chẳng thể hiểu được. Ông ấy trầm giọng nói với người kia: "Cây trâm này, cậu muốn tự mình giữ lấy hay là đem đi tặng người khác? Nếu là vế sau, cây trâm có thể sẽ bán."
Nói tới đây, lão Vương dĩ nhiên không nói tiếp, cũng phải tìm hiểu cái ngành này hồi lâu mới biết được, phần lớn lai lịch của đồ cổ cũng không quá quang minh, có thể nói mười cái thì tám chín là lấy từ những đồ vật trong các đám tang, đồ vật của người chết dĩ nhiên sẽ có tà tính, cho nên tôi nghe lão Vương đầu nói như vậy, tôi liền trực tiếp nghĩ tới phương diện kia, nhưng ai biết được anh chàng da đen cứ truy hỏi, câu trả lời của lão Vương còn làm cho người nghe suýt nữa hộc máu.
Bán quan tài hồi lâu, cuối cùng cũng bởi vì quá đắt mà mua tặng cho người khác không có phù hợp, câu này đúng là làm cho người khác tức đến hộc máu, tôi vừa nãy còn thực sự đã nghĩ đến mấy cái chuyện kia.
Hai người đi tới đi lui, vụ mua bán này cũng không thành, ngược lại không phải là anh chàng da đen không mua, mà là anh ta không mang tiền, nói ngày mai lại tới, sau đó liền đi.
Lão Vương nhìn bóng lưng của anh ta rồi nói với tôi: "Cô gái, vị khách kia vừa đi, Cô nghĩ xem anh ta có thể quay lại không?"
Cái này tôi cũng khó mà nói, nhìn người từ trước đến giờ không phải là sở trường của tôi.
Lão Vương cũng không đợi tôi trả lời cười hì hì nói: "Đã như vậy, chúng ta đánh cược đi, nếu như cô thắng, tháng này tôi sẽ cho cô 9 triệu tiền thưởng, cho cô ba ngày nghỉ, nếu như thua, cô thay tôi coi tiệm mấy ngày, tôi ra ngoài chơi mấy ngày, cô thấy sao?"
Haha, bình thường người coi tiệm lẽ nào không phải tôi? Làm như là tôi ăn cơm chùa vậy. Tôi nghĩ dù sao thua thì cũng là tôi làm việc mà ngày thường tôi vẫn làm, thắng lại còn được nghỉ cùng tiền thưởng, không có gì thua thiệt, cho nên tôi gật đầu hói: "Cá cược thế nào đây?"
Lão Vương haha hai tiếng rồi nói: "Cược xem anh ta có trở lại hay không đi, tôi đánh cuộc anh ta sẽ trở lại."
Tôi "A" một tiếng, thản nhiên nói: "Như vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác cứ chọn anh ta không đến nữa là được."
Thật ra thì đối với cái anh chàng da đen đó, tôi vốn không cảm thấy anh ta sẽ lại tới, người bình thường nói không mang tiền đều là giả vờ thôi, nếu là đi ra chọn đồ, nào có ai không mang theo tiền, nói như vậy một là ngại đắt tiền hoặc là không muốn mua thôi, cho nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều liền đánh cược luôn.
Thu gọn lại số tiền hàng, làm xong vệ sinh, sáu giờ, tôi đúng giờ tan làm là về nhà, cửa tiệm phần lớn chỉ mở đến 12 giờ, thời gian còn lại đều là lão Vương tự mình coi, tôi cảm thấy ông ấy cũng chẳng có nơi nào để đi, mỗi ngày ở trong cửa tiệm muộn như vậy, không buôn bán gì lại còn lãng phí điện, không hiểu nổi, nhưng mà ông ấy lại là ông chủ, muốn như thế nào thì cũng chẳng liên quan đến tôi.
Tan làm, tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi, liền chạy thẳng tới phòng trọ của mình, đun một bình nước, pha một tô mì, nhìn vào bộ phim trên ti vi chẳng có gì thú vị, sau đó đi tắm rồi ngủ.
Tôi ở một người cũng lười nấu cơm, không phải ăn ở dưới quán ăn dưới lầu thì lại ở nhà ăn mì gói, cuộc sống của tôi cũng rất đơn giản, mỗi ngày thời gian làm việc cũng rất quy luật, ngủ sớm dậy sớm, bình thường đến mức tẻ nhạt vô vị.
Có lúc chính tôi cũng phải thầm ở trên giường suy nghĩ xem lão Vương lần đầu gặp tôi nói, cảm giác bản thân mình như vậy mỗi ngày thật giống cái xác biết đi, ngày ngày lặp lại cùng những hành động, cũng không có gì vui thú, cũng không có tâm tình gì, sau khi trở lại từ Quỷ giới, tôi đã không biết cười là gì, giống như trên đời này chẳng có thứ gì làm cho tôi cười được cả.
Vừa mới tỉnh dậy, đúng giờ tôi đến cửa tiệm đi làm, quét dọn, bày trí lại bàn, pha trà, sau đó ngồi ở trên cái ghế hướng ra phía phố lớn ngồi ngẩn người, đến giờ tan việc, quét dọn, rửa ly, sau đó đi về, mỗi ngày đều lặp lại như vậy.
Hôm nay, sau khi làm xong tất cả mọi việc, lão Vương cau mày, mặt đầy ai oán đi tới bên cạnh tôi, sau khi mắng anh chàng da đen hôm qua một trận, đưa cho tôi một phong thơ, bên trong chứa 9 triệu.
Tôi nhét tiền vào trong túi, lão Vương tò mò quan sát tôi một hồi rồi hỏi: "Có tiền rồi mà cô còn chưa cảm thấy vui sao? Cô thú vị thật đấy, thật sự không biết cười hay là sao đây?"
Tôi liếc ông ta một cái nói: " Đúng vậy, nếu ông cho tôi thêm mấy triệu, có lẽ tôi sẽ cười một cái cho ông xem."
Lão Vương cắt ngang, hỏi: "Cô nói xem, sao cô lại biết người hôm nọ sẽ không tới nữa?"
Tôi cảm thấy ông ta hỏi câu này rất ngu ngốc, nhưng ngoài miệng vẫn trấn an nói. "Ông chủ, chắc ông cố ý nhường tôi rồi, ở phương diện này ông dĩ nhiên có kinh nghiệm hơn tôi, người mua đồ nói không mang tiền, mười người thì có tám chín là mượn cớ rút lui! Dĩ nhiên cũng có khách là thật sự không mang đủ tiền, đoán không chừng qua mấy ngày nữa sẽ tới?"
Lão Vương tối mặt, thở dài nói: "Đúng là cái miệng của cô không ai nói lại được, tính toán một chút xem cô cứ việc chơi đi, ba ngày sau hãy tới làm, mấy ngày này sẽ đóng cửa tiệm, tôi cũng nghỉ ngơi một chút cho khỏe,9 triệu không nhiều, nhưng cũng là tiền, đau lòng quá đi mất!"
"Cảm ơn ông chủ! Tôi biết ông lại đau lòng, vậy thì cứ nghỉ ngơi ba ngày cho thật tốt, khi nào mở tiệm thì gặp, tôi đi trước đây."
Lão Vương chính là một lão già keo kiệt, hẹp hòi đến chết. Mỗi tháng tiền lương của tôi chỉ có 7,5 triệu, bán đồ còn có chút tiền hoa hồng, nếu như một tháng mà không bán được chút gì, đến lúc phát tiền lương, giống như tôi cướp tiền của ông ta vậy! Cho tôi xin, ngày nào tôi cũng đến tiệm từ sớm, thu thập từ việc coi tiêm là giả sao, tôi cũng không phải là không làm gì lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên thấy một người hẹp hòi như vậy.
Hơn nữa, lúc đó là ông ấy ăn no rửng mỡ mới đánh cược với tôi, chịu thua phải đưa tiền là lẽ đương nhiên, dĩ nhiên ông ấy không cho tôi, tôi cũng sẽ không nói gì, vốn không nghĩ ông ta sẽ coi đó là thật, bây giờ trên tay đã có hơn 9 triệu, sau khi trở về dĩ nhiên sẽ ăn một bữa thật ngon.
Vì vậy, tôi đi đến phố ăn vặt gần nhà trọ, chọn một quán ăn nhỏ trông rất sạch sẽ, đi vào.
Vốn là muốn ở trong tiệm ăn, kết quả thấy có khách đang ăn chè trôi nước, vừa trăng vừa tròn, nhìn giống như là đang ăn Huyền hồn đan vậy, tôi nhất thời không có hứng thú, trực tiếp xoay người đi ra ngoài tiệm, đối với những chuyện đã qua, tôi không muốn lại nghĩ tới, chỉ sợ những cảnh tượng đó sẽ lại xuất hiện, chỉ cần thấy sẽ lập tức đi, không muốn chậm trễ chút nào.
Về nhà, việc đầu tiên làm là tắm rửa, mùa hè chỉ cần hơi động một chút là lại có mồ hôi, quần áo dính trên người rất không thoải mái. Đi được nửa đường, tôi nghe thấy tiếng điện thoại di động reo mấy lần, tôi đoán người gọi cho tôi là ông Ba hoặc bà nội, chờ đến khi tôi tắm xong đang định gọi về cho bọn họ thì phát hiện ra người gọi tới là một số điện thoại xa lạ.
Chuyện này cũng làm cho tôi cảm thấy kì lạ, sau khi tôi tới thành phố này, số điện thoại di động cũng đổi thành số mới, trước kia đều dùng sẽ đặt trong tấm biển, bởi vì quán rượu phải rời đi gấp, cho nên cũng không nói gì nhiều, sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không muốn sẽ nhớ lại mấy chuyện quá khứ, cho nên cũng không lại đi tìm tấm biển nữa.
Mấy tháng trôi qua, điện thoại di động mới cũng chỉ có ba dãy số, trừ lão Vương ra thì chính là ông bà và bà nội, số điện thoại xa lạ này là ai được chứ ?
Vốn là định gọi lại , nhưng lại nghĩ là ai đó nhầm số, cũng có thể là điện thoại quấy rầy, bây giờ lừa gạt qua điện thoại rất nhiều, nếu đối phương thật sự là tìm tôi, có lẽ sẽ gọi lại, cho nên, tôi liền không nghĩ tới chuyện này nữa, nằm ở trên giường xem ti Vì, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại vang lên.
Chuông điện thoại bất ngờ reo làm tôi hoảng hồn mãi mới ý thức lại được, không phải là bởi vì tôi nhát gan, chủ yếu là do chuông điện thoại di động lại văng vẳng bên tai, cả người cũng có chút giật mình.
Tại vì số máy vừa rồi là số máy lạ, tôi mới không vui nhíu mày lại, sau khi nhận nghe, tôi không lên tiếng, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: "Mạc Thất, là cô sao?"
Nghe thấy giọng nói của Trương Hào, tôi có chút không phản ứng kịp, không thể ngờ rằng sẽ là anh ta! Cả người như run lên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, liên quan tới tất cả những chuyện cũ cũng là vì anh ta đột nhiện xuất hiện, tất cả trí nhớ của tôi như thủy triều xông lên, không cách nào ngăn nổi.
Có phải mọi người đều nghĩ tôi nên đi tìm Trương Hào ,sau đó thông qua anh ta để tìm Trần Dương, hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện?
Vấn đề này tôi cũng từng nghĩ tới, liên quan đến Diệm Thiên Ngạo, liên quan tới đứa nhỏ, liên quan tới Chung Nhược Hi, có phải tôi nên biết rõ ràng mọi chuyện, không để lại tiếc nuối, nhưng tôi không hề, tôi không muốn biết bọn họ bây giờ như thế nào, càng không muốn biết tình hình của đứa bé, tôi tình nguyện tin tưởng nó còn sống, cũng không muốn nghe tin nó đã chết từ miệng người khác.
Cho nên, khi tôi nghe thấy giọng nói của Trương Hào, tôi liền cúp điện thoại. Ban đầu, tôi nghe theo lời của Thiên đế, để cho tên chết tiệt giết chết Nghiên Phi, coi như tôi dùng đời này để trả lại áy náy với Nghiên Phi!
Làm người quả thật không nên làm chuyện xấu, đời này chuyện mà tôi không nên làm nhất, chính là hy sinh một người phụ nữ vô tội, đổi lấy một người đàn ông không yêu thương gì mình, tôi quả thực là xui xẻo đáng đời không nên trách người khác! Suy nghĩ rõ ràng rồi, cũng không cần dính dáng gì tới chuyện quá khứ nữa, cứ để cho tôi bình an và sống nốt cuộc đời còn lại, tôi coi như cũng cảm ơn trời đất.
Trương Hào cũng không gọi điện thoại tới nữa, ngược lại gửi cho tôi một tin nhân rất dài. Anh ta nói anh là được đi làm rồi, trở lại thành phố nhỏ nơi mình sinh ra mở tiệm coi quẻ, cũng chẳng liên quan gì đến tôi, chỉ muốn biết bây giờ tôi sống như thế nào, sau khi anh ta rời khỏi Trần Dương, đã đến thôn Hạ tìm tôi, số điện thoại chính là bà nội tôi nói cho anh ta.
Tôi nhìn đi nhìn lại nội dung tin nhắn, cuối cùng vẫn không nhịn được, gửi lại cho anh ta một tin nhắn, hỏi anh ta có biết tình hình liên quan đến Trần Dương hay không.
Trương Hào cũng không hề giấu giếm gì, mau chóng trả lời lại tôi, Trần Dương đã ra tay gác kiếm không làm cái nghề đó nữa, bây giờ cùng sư nương sống cuộc sống của riêng mình cũng coi như tạm ổn.
Sư nương? Không phải là Chung Nhược Hi sao? Như vậy, cô ta thật sự sống lại!
Tời cũng không nói thêm gì, chỉ nói sau này nếu có thời gian thì đến tìm anh ta chơi, nói thật, tôi cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan tới Trần Dương và Chung Nhược Hi, tôi sợ tôi không nhịn được sẽ mang tất cả những đau khổ mà tôi phải chịu để lên đầu người phụ nữ kia, tôi biến thành như vậy đều do người phụ nữ đó ban tặng cho nên tôi cũng không muốn nghe bất cứ điều gì về hai người bọn họ càng không muốn gặp lại bọn họ.
Nhất là khi biết chuyện Chung Nhược Hi sống lại, tôi càng không có cách nào thích ứng nổi. Tôi đã từng mong ước, bọn họ sẽ đứng về phía đứa nhỏ mà nghĩ gì...
Nhưng bây giờ mọi kỳ vọng đều đã mất đi, ngoại trừ tuyệt vọng, tôi chẳng còn lại gì...
Tất cả mọi chuyện, Trương Hào tuy là học trò của Trần Dương, nhưng cũng là bạn học cấp 2 của tôi, tuy rằng tôi cũng không có quan hệ thân thiết làm với anh ta, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, tôi cũng chẳng có ý nghĩ nào tốt hơn về anh ta cả.
Ba ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, trừ việc ăn cơm ra, tôi đều nằm trên giường xem tivi.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi quét dọn cửa tiệm sạch sẽ, sau khi ghi chép lại số lượng hàng hóa, lão Vương liền dẫn theo hai người vừa nói vừa cười đi vào.
Tôi chỉ quay đầu nhìn một cái liền ngồi xổm người xuống núp vào, tôi ngồi im thin thít, tai sao lão Vương lai cùng thầy trò Trần Phong đi gần nhau như vậy?
Ta núp ở dưới tủ quầy, không nhịn được mắng, tôi đã tránh đủ xa rồi, sau còn có thể gặp lại tên đối đầu này đây, bọn họ vừa mới tiến vào, không biết có thấy tôi hay không, lúc Trần Phong ở Ao Thanh Hoa thấy tôi, lần này nếu như ông ta nhận ra tôi, không biết có tính món nợ này với tôi hay không.
Lão Vương vừa vào cửa liền làu bàu. "Quái lạ, con bé Mạc này đi đâu rồi? Cửa tiệm đã mở, đáng lẽ nó phải ở đây mới đúng!"
Con bà nó, ngày thường ông ấy cũng không hỏi tôi nhiều như vậy, bây giờ sao vừa mới vào cửa đã muốn tìm tòi, lại còn ở trước mặt ông ta nhắc tên tôi nữa chứ, hy vọng hai thầy trò này sẽ không nhớ ra tên tôi, nếu không tôi thảm rồi.
Tôi lấy tay nắm lỗ mũi nhỏ giọng nói: "Ông chủ có chuyện gì vậy? Tôi đang ở quầy bán đây."
Lão Vương vừa nghe xong liền cười ha ha. "Tôi biết ngay cô sao biết mở cửa chạy ra ngoài chứ! Tôi cùng bạn cũ nói chút chuyện, cô coi tiệm một chút, có khách thì gọi tôi."
Tôi đáp lại, thấy bọn họ ba người tiến vào phòng làm việc, sau khi kéo rèm xuống, tôi mới đứng lên.
Bây giờ thầy trò Trần Phong đang ở bên trong, nếu như tôi còn ở lại chỗ này, nhất định sẽ bị nhận ra, cho nên tôi cũng không dám đợi thêm, cầm lấy túi đi ra bên ngoài, đi được một đoạn, tôi nhắn cho lão Vương một tin nhắn, nói tôi có việc gấp phải đi, để cho ông ấy tìm người thay, tháng này cũng chẳng đi làm mấy ngày, chút tiền lương kia, tôi cũng không cần nữa.
Trở về đòi tiền lương, đến mạng cũng mất thì cần gì nữa.
Rất nhanh, lão Vương đã gọi điện thoại đến cho tôi, tôi cũng không có nhận, ông ấy vẫn gọi, tôi ngại phiền phức nên dứt khoát tắt nguồn.
Bây giờ căn bản tôi không phải là đối thủ của Trần Phong, bây giờ tôi chỉ có một mình, một người phàm bình thường, bên người không có Trần Dương hay Diệm Thiên Ngạo bảo vệ, đối mặt với Trần Phong thì chỉ có con đường chết. Dĩ nhiên nếu như là không may đụng phải, tôi cũng mất đi lí do có thể để cho bọn họ bảo vệ.
Một người sống đã là quá khổ rồi, bây giờ có thể tránh thì cứ tránh đi, cùng lắm là đến một thành phố khác nữa.
Nghĩ tới đây, tôi liền có ý đi tìm Trương Hào, dẫu sao ở thành phố đó, tôi cũng ở được vài năm, là nơi mà tôi quen thuộc, hơn nữa nơi đó cách quê tôi cũng gần, còn có người quen chăm sóc lẫn nhau, còn có thể đi theo anh ta lăn lộn kiếm miếng cơm, cuộc sống hẳn sẽ không quá thê thảm.
Về nhà, tôi lập tức định ngày mua vé rời đi, thu dọn đồ đạc xong, trong lòng tôi bất an ngồi xem ti vi. Đến buổi tối, tôi ăn cơm xong, đã có người tới gõ cửa, thần kinh lập tức căng lên, tự nghĩ có lẽ là Trần Phong, cả người cảm giác liền không được bình thường, nhìn xuyên qua mắt mèo ra ngoài, thì ra là chủ nhà.
Tôi thở ra một hơi, vừa nghĩ còn chưa đến lúc nộp tiền nhà, sao bà ấy lại tới? Vừa mở cửa để cho bà ấy đi vào, suy nghĩ đúng lúc bà ấy tôi cũng tốt, thương lượng một chút với bà ấy chuyền trả phòng.
Tôi vừa mới mở cửa, chủ nhà liền tấn công tôi, tôi chạy bước dài, chủ nhà té xuống đất, sau lưng bà ta còn có hai người, Trần Phong cười lạnh từng bước một ép tới gần tôi.
Tôi nuốt nước miếng lui về phía sau, thật đáng sợ.
"Quả nhiên là cô! Tôi đã cảm thấy trong tiệm có chút là lạ, không ngờ rằng thật sự là cô!" Vừa nói, Trần Phong liếc về phía bụng tôi, hừ một tiếng nói: "Nhìn bụng của cô, đứa trẻ chắc là đã không còn, vậy chúng ta hãy tính món nợ này đi, cô định trả thế nào?"
Học trò của Trần Phong, cũng chính là một đạo sĩ, sau khi kéo chủ nhà vào trong liền đóng cửa lại.
Tôi liếc chủ nhà một cái hỏi: "Các người định làm gì bà ấy? Đừng có mà làm trò xăng bậy!"
Học trò của Trần Phong cười nham hiểm: "Loại chuyện như giết người sao chúng tôi có thể làm? Chỉ là cho bà ta chút bùa chú, để cho bà ta ngoan ngoãn thay đổi làm việc, chờ mọi chuyện xong xuôi, ngủ một giấc là được rồi, cô yên tâm đi em gái nhỏ, chúng tôi cũng không phải là những thứ hung thần ác sát kia đâu mà giết người, chúng tôi đều là người văn minh, không làm cái chuyện đó."
Trần Phong hiên ngang đi vào phòng khách, ngồi xuống trên ghế sofa, gác hai chân lên không nhanh không chậm nói: "Cô gái, có thật là đại từ đại bi, bản thân mình không nghĩ tới, lại còn nghĩ cho người ngoài,cô có phải chán sống rồi không ?"
Tôi nắm tay chặt thành hình nắm đấm, người này tìm tới cửa quả nhiên không có ý tốt gì."Lão lừa ngốc, chuyện này do ông động tay, tự ông phụ trách, tôi không liên quan ông tìm tôi làm gì?"
Tôi nhìn chằm chằm vào hai cánh tay của Trần Phong hồi lâu, hai tay ông ta vẫn hoạt động tự nhiên, không chút vấn đề, vẫn rất nguyên vẹn, kỳ lạ, tôi nhớ là chặt đứt rồi mà, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi mắng ông ta một câu lão lừa ngốc, chọc giận đến ông ta, Trần Phong vỗ lên bàn thật lớn, làm tôi có chút run lên, ông ta nổi giận đùng đùng nói: "Ý cô là tự làm bậy thì không được sống sao? Hừ, ranh con, tôi thấy lời này cô cũng là đang nói Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo nghe sao!"
Tôi mắng ông ta là lão lừa ngốc đúng là mắng theo cái ý này, nhưng cũng không phải nói tên chết tiệt, ngược lại tôi còn có thể suy nghĩ ra chút gì đó, nhưng nóiTrần Dương thì đúng là có chút lạ? "Ông nói lời này có ý gì?"
Trần Phong cười cười nói: "Cô nhóc, cô không phải còn sống sao? Diệm Thiên. Ngạo vì kéo dài tính mạng cho cô mà làm trái ý trời, phạm vào đại kỵ, bị thiên đế nhốt vào trong địa ngục, cô không biết sao? Còn có Chung Nhược Hi, một người phụ nữ đã chết hoàn toàn, hai người bọn họ kiên quyết để cô ta mượn thần khí thần kỳ sống lại, cũng vì thế mà làm trái ý trời, chỉ là không biết mùi vị tầng thứ 18 của địa ngục là như thế nào, cũng không phải là Quỷ bình thường có thể chịu được, hơn phân nửa đi vào cũng sẽ tan thành mây khói"
Tại sao lại như vậy? Trương Hào không phải nói Trần Dương và Chung Nhược Hi đã cùng nhau rời đi sao, sống một cuộc sống của người bình thường cơ mà? Sao người này lại nói anh ta và Diệm Thiên Ngạo cũng bị giam ở tầng 18 địa ngục chịu phạt chứ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com