CHƯƠNG 361-362
Diệm Thiên Ngạo nhận lời nhắc của người bịt mặt, nhưng vẫn không tình nguyện đi qua bên cạnh, kiểm tra vết thương của những người khác.
Tôi âm thầm thở phào một cái, mới vừa rồi còn thật sự sợ anh động thủ, hung hăng trừng Vệ Tử Hư một cái, chuyển hướng tới chỗ anh.
Trong mấy người bịt mặt còn sót lại, tôi thấy được người phụ nữ kia, không nghĩ tới cô ta vẫn đúng là rất lợi hại còn sống sót. Trong trận chiến liều chết này, chừng mười người bịt mặt chỉ còn bốn người sống sót trở về, cô ta chính là một trong số đó, hơn nữa vết thương cũng không nặng, có thể thấy thực lực của cô ta không bình thường. Tôi không khỏi tò mò khuôn mặt dưới mạng che mặt, chỉ riêng đôi mắt cô ta lộ ra ngoài, chắc cũng không phải cô gái tầm thường.
Vệ Tử HƯ vẫn khiến tôi chú ý, có vẻ như đời trước là tôi coi trọng Diệm Thiên Ngạo trước, nhưng khi đó trong lòng anh chỉ có Chung Nhược Hi, vì cô ta buồn bã ủ rũ, đối với tôi rất không quan tâm, sau đó vì thể nào đó mà chuyển thế thành người, kết quả ma xui quỷ khiến tại đời này gả cho tên chết tiệt, cũng không biết là ý trời hay là gì, vòng tới vòng lui, cuối cùng tôi lại hoàn thành tâm nguyện đời trước, cũng thật là tạo hóa trêu ngươi.
Đêm sầu người yên lặng, tất cả người bịt mặt đều ở phòng khách lầu một tĩnh tọa tu luyện, phóng tầm mắt nhìn thanh thế hùng vĩ, đặc biệt có cảm giác vượt qua.
Trong phòng một cảnh lặng lẽ, không người nói chuyện, chỉ có ánh đèn mờ nhạt lập lòe.
Tu hành của Trương Hào còn thấp, anh ta ở trong phòng khách lên lầu về phòng đi ngủ. Phòng tôi ngay cạnh phòng Chung Nhược Hi, nằm trên giường, tôi giơ tay nhìn lòng bàn tay đốt ra lỗ thủng lớn, bĩu môi, nghĩ thầm sẽ không thật sự không lành lại được, cảm giác nhìn xuyên qua này vẫn đúng là kỳ lạ, cũng không biết cơn đau ray rứt này khi nào mới hết.
Hôm nay cả ngày như sống trong mơ, thế nào cũng nghĩ không thông tôi sẽ trâu bò như vậy, lực tay của một người xé ra nhiều ác quỷ như vậy sau đó còn suýt chút nữa giết chết Chung Nhược Hi, nhớ lại lúc đó cảm giác như là bị cái gì đó khống chế tinh thần, tùy ý nổi điên tạo nghiệp chướng, căn bản không dừng được.
Bất kể còn sống hay đã chết, tôi đều không biết hóa ra mình là một người như vậy, đối với vui sướng sau khi giết người lại khát vọng như vậy, thật sự là quá đáng sợ, như thể trong lòng có một con quỷ, không biết khi nào ở đâu lại sẽ chui ra tùy ý giết chóc, lỡ như xằng bậy giết người vô tội thì sao?
"Nghĩ gì mà ngẩn người như vậy?"
Nghe thấy tiếng Diệm Thiên Ngạo vang lên, tôi vội vàng giấu tay ra phía sau, lắc đầu một cái nói: "Không nghĩ gì cả. Sao anh lên đây, không phải ở phía dưới tĩnh tọa tu luyện sao?"
Diệm Thiên Ngạo đi dạo tới trước mặt tôi, tháo mặt nạ xuống lộ ra khuôn mặt kinh thế hãi tục kia, vết đỏ không hạ thấp giá trị nhan sắc vốn có của anh chút nào, ngược lại càng thêm lộ ra hơi thở cao lãnh ngông cuồng tự cao tự đại của anh. "Như vậy sao? Xem ra tay em không có gì đáng ngại, cũng không đau phải không? Vậy ta liền đi tìm Vệ Tử Hư tới, so với ta, em hẳn là càng muốn gặp anh ta hơn mới đúng."
Ái chà chà, lời này chua khiến người ta không nói được gì. Anh đây là ăn dấm gì chứ? Tôi muốn gặp Vệ Tử Hư làm gì? Cho dù có gì đó cũng là chuyện đời trước, tôi còn không nhớ được, thế nào lại thành tức giận chứ?
Chà chà chà, người đàn ông này còn nhỏ mọn nữa, thật sự là thần tiên cũng không ngăn được mà: "Anh thôi đi. Chuyện của tôi với anh vẫn chưa xong đâu, anh đừng hy vọng tôi cho anh sắc mặt tốt. Chỉ cần một ngày con không tỉnh lại, tôi còn không tha thứ cho anh."
Diệm Thiên Ngạo đẩy tôi ngồi vào bên mép giường, đối mặt tôi hùng hổ dọa người, anh chỉ hơi nhíu lông mày, không giải thích nói: "Ta biết."
Không biết tạo sao mỗi lần thấy bộ dạng nhẫn nhịn như vậy của anh, tôi liền không có cách nào thật sự giận anh, có lẽ là trong lòng sớm đã tha thứ, chỉ là ngoài miệng không muốn anh dễ chịu mà thôi.
Tay trái Diệm Thiên Ngạo bao trùm trên tay phải bị thương của tôi, cũng không thấy anh nói ôi chao cái gì, nơi tôi bị thương bao trùm lên một tầng sợi nhỏ mỏng manh, cảm giác tơ lụa lành lạnh rất nhanh thay thế cảm giác đau do bị bỏng, không bao lâu liền hoàn toàn không cảm giác được đau.
Tôi kinh ngạc nhìn tay phải của mình, nhìn Diệm Thiên Ngạo nháy mắt mấy cái, sau đó tôi làm chuyện nghịch ngợm, bởi vì tôi thật sự tò mò thứ giống như tơ tằm này, rốt cuộc có thể lấy xuống giống như găng tay không, kết quả nó thật sự có thể lấy xuống, chỉ là bàn tay một khi rời khỏi găng tay bằng tằm này, tôi liền thấy cảm giác đau đớn nóng rực.
Thật thần kì.
Tôi lần nữa mang lên găng tay bằng tằm, hoạt động ngón tay, cũng không cảm thấy không thuận tiện. Vui mừng nhìn Diệm Thiên Ngạo, phát hiện anh đang thâm tình nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng không giống như trước đây rời tầm mắt đi, cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng và thiếu tự nhiên.
Dù sao cũng là cùng anh cùng nhau trải qua giông bão, càng thêm hiểu rõ anh, đối mặt với người quen thuộc như vậy, bốn mắt nhìn nhau, tôi lại có gì ngượng ngùng, cũng không phải thiếu nữ mới biết yêu, từ lâu đã là vợ chồng già rồi.
Dưới con mắt khuấy động lên tia lửa, khiến tôi rất tự nhiên tiếp nhận anh hôn môi. Thật giống như đã lâu không có tiếp xúc thân mật như vậy, nội tâm có chút khuất động, đây cũng không phải là nói tôi không tính toán ở cùng nhau, ý tứ cũng không muốn uống, chỉ là đơn thuần không muốn tiếp tục tính toán như vậy nữa.
Theo nụ hôn này sâu sắc thêm, bầu không khí trong phòng cũng ngày càng ám muội, ngón tay lạnh lẽo của anh đi tới ngực tôi, tôi từ nụ hôn sâu lấy lại tinh thần, ấn tay anh nhẹ giọng nói: "Bên ngoài còn có rất nhiều người."
Diệm Thiên Ngạo ngẩng đầu lên, anh tà ý cười cười, cánh tay vung lên, ánh sáng màu hồng hiện lên khắp phòng, đây chính là kết giới trong truyền thuyết sao? Màu sắc đúng là đủ đep.
Sau khi bày xuống kết giới, Diệm Thiên Ngạo thuận thế đặt tôi xuống giường, anh không nói tiếng nào hạ xuống da thịt tôi nụ hôn như giọt mưa, trên người tôi còn mặc áo choàng anh choàng cho tôi, bên trong muốn nói là quần áo, chẳng bằng nói là vải, áo không đủ che thân thẹn gặp người.
Sau khi áo khoác bị Diệm Thiện Ngạo xé, tôi theo bản năng dùng tay trộm lại, không dám nhìn anh. Anh ngừng động tác bên trong, sững sờ nhìn tôi hồi lâu, tôi len lén liếc qua, phát hiện dục vọng đáy mắt anh sâu hơn, sau đó hành động cũng càng thêm mãnh liệt thô bạo.
Tôi nghĩ đến một thân rách loạn không thể tả dáng vẻ của mình, suy nghĩ thêm giờ khắc này điên cuồng, tôi không thể không nghi ngờ người này có ham muốn đặc thù, khẩu vị của tên này vẫn đúng là rất nặng.
Tuy rằng cảm giác sau đó sẽ rất nguy hiểm, nhưng tôi vẫn tùy theo tính tình của anh, lúc chậm rãi tiến vào cảnh đẹp, có người gõ cửa phòng: "Mạc Thất, đã ngủ chưa? Tôi có thể vào không?"
Chung Nhược Hi cũng tới thật đúng lúc, Diệm Thiên Ngạo đứng dậy nhìn về phía cửa, tôi nhìn thấy anh không nói lời nào, chính là muốn xem xem anh có phản ứng gì. Nếu như anh có chút hoảng hốt, nói rõ trong lòng anh còn có vị trí của cô ta, vậy tôi nhất định sẽ không chút do dự đạp anh xuống giường.
Tôi thừa nhận mình có chút lo lắng như vậy, có điều tên chết tiệt biểu hiện vẫn khiến tôi rất hài lòng, anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cửa, tương đối bình tĩnh ra hiệu tôi trả lời, tôi vốn muốn đuổi Chung Nhược Hi đi, có điều tôi thay đổi ý định, ôm cổ anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: "Tôi cảm thấy anh tới nói sẽ khả có sức thuyết phục nói cho cô ta biết, chúng ta ngủ rồi."
Quỷ Vương Dạ Quân nhếch môi lên, anh theo bản năng nhíu mày lại, có vẻ như có chút không tình nguyện. Tôi nhìn thấy, nhất thời mất hứng, nhéo lên eo anh một cái, anh bị đau há miệng, sau khi ánh mắt lóe lên khát vọng thật sâu, bất đắc dĩ hướng về phía cửa nói với cô ta: "Có việc ngày mai nói, cô ấy ngủ rồi."
Sau khi đợi mấy phút, tôi mới nghe được tiếng bước chân rời đi. Mặc dù tôi buộc Diệm Thiên Ngạo làm vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn vui vẻ. Khóe miệng không tự chủ được cong lên cười ra tiếng.
Diệm Thiên Ngạo thở dài, cúi người, vùi đầu cổ tôi, tôi không kịp đề phòng bị anh cắn, khẽ gọi lên tiếng, quả nhiên người này khẩu vị rất nặng.
"Còn cười, lát nữa ta khiến em không khóc nổi."
Tối cười bởi vì tôi vui vẻ, nói thế nào đi nữa tôi đều bởi vì anh và cô ấy lúc đó qua lại sống khổ như vậy rồi, lúc này còn không cho tôi cười một cái sao? Chính là tôi để ý như vậy, lo gì có thể khiến trong lòng Chung Nhược Hi không thoải mái như vậy, tôi đều vui vẻ hồi lâu, hết cách rồi, tôi chính là cô gái hẹp hòi như vậy.
Diệm Thiên Ngạo cắn cổ tôi, như ma cà rồng hút thỏa mãn, bỗng nhiên, hạ thân anh ưỡn một cái âm thầm vọt vào cơ thể tôi, vốn đang có cảm giác đau tôi không lí do kêu thành tiếng, lần này tôi cũng không dám cười càn rỡ như vậy nữa rồi.
Cái tên này đúng là nói làm là làm, ở phương diện này vẫn đúng là sẽ không nể mặt. Đến bây giờ tôi còn nhớ tới dáng vẻ lúc anh dùng sức, vậy cũng thực sự là không dễ chịu, anh thô bạo lên, thật sự có thể khiến người ta đau đến không muốn sống, nhưng dịu dàng lại là như vậy khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Nói thật, ở phương diện này, tôi thật sự là đối với anh vừa yêu vừa hận. Từ trong lòng thích chuyện làm tình với anh, nhưng lại sợ bản thân không chống đỡ được anh điên cuồng, mỗi lần đều muốn cái mạng già của tôi, thật sợ ngày nào đó sẽ chết dưới dục vọng của anh.
Thở dốc, tôi nghe được ngoài cửa có tiếng người đang nói chuyện, nghe tiếng như là Vệ Tử Hư, không nghĩ tới anh ta hồi phục nhanh như vậy, đã có thể đi bộ rồi. "Cậu thấy Diệm Thiên Ngạo không?"
"Không để ý. "Trả lời anh ta là Trần Dương, hai người cũng thật là chọn nơi, nơi nào không hỏi được lại một mực ở cửa phòng tôi.
Lúc này, trong lòng tôi khẩn trương, chỉ sợ Vệ Tử Hư gõ cửa phòng tôi. Thật sự là kỳ lạ, trong phòng không phải có kết giới sao? Sao lại còn có thể nghe được âm thanh bên ngoài? Hơn nữa ban nãy lúc Chung Nhược Hi tới, không phải tên chết tiệt trả lời cô ấy sao? Vậy không phải âm thanh trong phòng bên ngoài cũng có thể nghe được sao? Vậy vừa nãy...
A. Hí.
Diệm Thiên Ngạo phát hiện tôi không tập trung, không khách khí cắn môi tôi, kêu đau tôi không thể làm gì khác hơn là ai oántrừng mắt anh, không có sức phản bác: "Em cứ để ý Vệ Tử Hư như vậy, sợ anh ta biết ta ở đây sao?"
Đây không phải chuyện rất bình thường sao? Ai cũng không thèm để ý. Trước kia, lúc Chung Nhược Hi tới, trò vui bắt đầu cũng không tiến vào đương nhiên không có lúng túng, nhưng bây giờ cũng đã bị như vậy, bị người đi vào sẽ rất kỳ lạ đúng không?
Tôi dựng thẳng lên một ngón tay kề sát bên môi Diệm Thiên Ngạo, nhíu mày nhẹ giọng nói: "Xuyt, nhỏ giọng chút, bị người ngoài nghe được rất lúng túng."
Tiếng Diệm Thiên Ngạo nói ra liền lớn, giống như muốn cố ý làm trái ý tôi gào lên: "Có gì lúng túng? Vừa nãy lúc Chung Nhược Hi tới, không phải em cười giống kẻ ngu, sao lúc này liền lúng túng?"
Má ơi.
Bây giờ đầu chỉ là lúng túng nữa, sự thật lần thứ hai chứng minh, không được đắc tội đàn ông hẹp hòi, chẳng biết lúc nào sẽ bị anh làm xấu mặt, sau đó, tôi cũng không dám làm trái ý anh nữa.
Không biết có phải do tên này gào lên như sư tử Hà Đông hay không, trái lại bên ngoài không còn tiếng nữa, cũng không ai gõ cửa, chỉ là sau đó một quãng thời gian dài, tôi kêu không thành tiếng nữa.
Đây tất cả đều phải trách tên chết tiệt, đại khái là quá lâu không làm, lần này làm đặc biệt dai sức, độ kéo dài cũng vô cùng dài, eo tôi sắp đứt đoạn.
Trong hỗn loạn, tôi không biết tên chết tiệt lui ra thế nào, dựa vào lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của anh, sau đó tôi có chút tỉnh lại từ cảm giác mờ mịt.
Thật thích được anh ôm từ sau lưng, sẽ có cảm giác an toàn. Ngay ở lúc tôi sắp ngủ, Diệm Thiên Ngạo hôn bả vai tôi hỏi: "Tạ Linh Côn có làm gì em không?"
Tôi lập tức mở mắt ra, tuy tên chết tiệt này hỏi khá uyển chuyển, có điều tôi hiểu anh muốn biết điều gì. Cái này vẫn khiến tôi khó có thể mở miệng, không biết trả lời anh thế nào.
Nói từ góc độ tư tưởng của người hiện đại, hôn môi ở phương Tây là loại thái độ lễ phép, không có gì ghê gớm, nhưng đối với tên chết tiệt đặc biệt cổ hủ này mà nói, đó chính là chuyện lớn không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ. Nếu để anh biết tôi với Tạ Linh Côn còn miệng đối miệng, anh có thể dưới cơn nóng giận nổi điên xé nát tôi không?
"Tại sao không trả lời?"
Diệm Thiên Ngạo đột nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi, khiến lòng tôi lộp bộp một cái, vội vã cười ha ha nói: "Không làm gì cả. Vậy anh cùng Vệ Tử Hư còn có Tạ Linh Côn rốt cuộc là quan hệ gì? Cảm giác trước đây quan hệ của các người không tệ lắm, tại sao bây giờ gặp mặt lại muốn đánh nhau vậy? Vệ Tử Hư nói đồ đệ của anh ta đời trước nhớ thương anh, có chuyện này không?"
Tôi muốn đổi đề tài, nên bắt đầu bịa chuyện, chính mình cũng không biết mình đang nói gì, dù sao cũng không nhắc tới Tạ Linh Côn kia, thật vất vả bây giờ quan hệ giữa tôi và anh mới có thể hòa hoãn như vậy, nếu thật sự lại vì thứ gì đó mà ầm ĩ đến vỡ nát, tôi thật là chịu đựng không nổi, dằn vặt lẫn nhau thật sự quá mệt mỏi.
Thứ tình cảm này chính là cắt bỏ không được còn làm rối loạn, giữa tôi và anh bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì một chuyện nhỏ mà tan vỡ, vì vậy có chốc lát ôn hòa như vậy, tôi tuyệt đối không muốn bởi vì cãi vã mà bị phá hoại, phải hết sức giữ gìn.
Chút tâm tư của tôi anh chưa hẳn hiểu được, Diệm Thiên Ngạo thấy tôi có ý chuyển đề tài, không vui cắn vành tai tôi: "Cô gái, em như vậy khiến ta rất không yên tâm. Vì sao chuyển đề tài? Vì sao quần áo của em bị rách như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em trả lời câu hỏi của ta trước đã, ta sẽ nói cho em điều em muốn biết."
Tôi quay đầu, không cho anh cắn vành tai tôi, như vậy rất dễ khiến cho lòng người không yên: "Hừ, không nói thì đừng nói nữa, cứ dứt khoát xem như chưa từng hỏi là được rồi, vậy có được không?"
Tôi càng không trả lời, Diệm Thiên Ngạo càng cắn không tha, mặt anh tối sầm lại nghiêm túc hỏi tôi: "Rốt cuộc hắn ta làm gì với em?"
Được rồi. Tôi thỏa hiệp, dây dưa như vậy sợ rằng sẽ chọc ra hiểu lầm gì đó, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Hắn ta hút âm khí của tôi. Quần áo rách cũng bởi vì mang theo Chung Nhược Hi cùng thoát mà rách. Lão già, anh làm gì luôn hỏi tôi cái này? Không phải anh mong Tạ Linh Côn làm gì đó chứ?"
Diệm Thiên Ngạo trầm mặt nói: "Đơn giản như vậy? Rất nhiều năm trước hắn ta liền muốn song tu với em, bây giờ hắn ta có cơ hội, lại dễ dàng buông tha em vậy sao?"
Ai da, tôi xem nhẹ tên này rồi, nhất thời đã quên anh là Quỷ Vương, rất thông minh: "Được rồi. Tôi nói thật, hắn ta đã song tu cùng tôi, có điều hắn ta cũng không làm gì khác, chỉ hút âm khí trong cơ thể tôi, còn..."
Không đợi tôi nói hết, Diệm Thiên Ngạo nổ tung, hai mắt anh phẫn nộ tiếng nói tàn bạo quát lên: "Em nói gì? Em... hai người song tu?"
Cái này, Tạ Linh Côn hình như nói vậy, có vẻ như tôi và Tạ Linh Côn đối mặt tĩnh tọa, sau đó, hắn ta hút âm khí của tôi, sau đó tôi liền hư thoát, lẽ nào đây không phải song tu sao? Tên chết tiệt làm gì phản ứng lớn như vậy? Nhìn bộ dạng này của anh, lòng tôi hoảng lên, lẽ nào tôi hiểu sai ý song tu rồi sao?
Diệm Thiên Ngạo từ trên giường ngồi dậy, anh giận đùng đùng quát: "Tạ Linh Côn, ngươi đáng chết."
Tôi có chút sợ anh, theo đứng dậy kéo quần anh hỏi: "Sao vậy?"
Diệm Thiên Ngạo thất vọng trừng tôi, đáy mắt không quan tâm, đại khái là thấy tôi quá bình tĩnh, nên anh không bình tĩnh nắm hai vai tôi tức nổ phổi hỏi: "Hắn ta cũng làm em rồi à?"
Cái gì gọi là cũng làm rồi? Tôi không hiểu lời này, trừ miệng đối miệng ra, còn có cái gì Tạ Linh Côn chưa làm với tôi sao? Tôi do dự nói: "Cái này, nói thế nào đây, thật ra đối với người hiện đại như tôi mà nói còn có thể tiếp thu, có điều đối với anh mà nói có thể có chút nghiêm trọng. Nhìn anh có vẻ tức giận, anh cũng không phải là muốn ghét bỏ tôi chứ? Tên chết tiệt, anh có nhiều phụ nữ như vậy tôi đều không so đo, anh có ý ghét bỏ tôi sao?"
Diệm Thiên Ngao nhếch miệng sững sờ nhìn chằm chằm tôi, hồi lâu mới nhẫn nhịn nói: "Em nghĩ đi đâu vậy? Ta không có ý đó. Có điều, em nói em cảm thấy không có gì, đối với ta lại có chút khó, ý lời này của em là em và người đàn ông khác không có gì sao?"
OMG. Tôi thật sự muốn cho anh một đấm, thực sự là không chịu được giọng điệu gàn bướng này của anh: "Cái gì gọi là cái gì chứ? Tôi không để hắn ta thấy được meo meo của tôi mà. Hắn ta muốn tôi cởi quần áo mặt đối mặt thẳng thắn gặp lại hắn ta, tôi không thích, hắn ta mang con ra uy hiếp tôi, tôi có thể không nghe sao? Còn nữa, hắn ta không phải cùng tôi miệng đối miệng hút âm khí sao? Anh còn cùng với những người phụ nữ khác làm chuyện đó mà, muốn so sánh, anh càng ác liệt hơn tôi. Vì vậy anh đừng có hung hăng với tôi."
Diệm Thiên Ngạo nghe xong có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, anh bỗng nhiên hạ thấp giọng hỏi: "Nói như vậy, hắn ta đối với em chính là hôn môi, không có làm chuyện gì hạ lưu hơn sao? Ví dụ như, chuyện ban nãy chúng ta vừa làm?"
Tôi không vui nhướn mày phản bác: "Ha ha, ý của anh là anh với các cô gái trong hậu cung của anh, thật ra đều trải qua chuyện như vậy sao? Quả đỏ như vậy lảng tránh vấn đề của tôi thật sự được chứ? "
Thật sự là ngu dại, trước kia tôi còn muốn giữ gìn mối quan hệ thật vất vả mới tạo dựng lên, bây giờ không có cửa đâu, cứ vạch trần mọi chuyện như vậy còn hung hăng hỏi tôi không để yên, tôi cảm giác lúc đó nửa điểm tin tưởng của anh cũng bị mất.
Diệm Thiên Ngạo bá đạo ép hỏi: "Em trả lời ta trước, ta lại trả lời."
"Cảm ơn, không cần. Tôi không có nghĩa vụ trả lời anh trước. Anh hoặc là trả lời, hoặc là đừng trả lời nữa."
Tôi giận rồi, anh càng ác liệt hơn tôi trực tiếp nói: "Được. Vậy thì đừng hỏi nữa."
Nói trắng ra là, anh không muốn trả lời câu hỏi này thôi. Nhất thời, lòng tôi nhốn nháo, anh đây là chấp nhận anh cùng với những người phụ nữ trong hậu cung kia đều có làm. Đáng ghét, ban, đầu ở trước mặt tôi anh còn thề thốt nói những cô gái kia đều là thiên đế cho anh không thích, cũng không chạm vào, tôi thật sự là mù mắt mới tin anh.
Hung hăng lườm anh một cái, tôi đứng dậy muốn đi, nếu để tôi chờ thêm một giây, tôi đảm bảo mình sẽ bị anh chọc tức điên, tôi không muốn cãi nhau, nên tôi muốn im lặng.
Không đợi chân tôi chạm đất, Diệm Thiên Ngạo liền lôi tôi từ mép giường về: "Sao lại đi?"
Tôi dùng sức hất tay anh ra, cũng không quay đầu lại quát: "Không cần anh lo. Đi ra, tôi muốn đi đâu thì đi đó, chó ngoan không cản đường, tránh ra."
Diệm Thiên Ngạo không nghe vòng tới trước ngực tôi, dịu dàng hỏi: "Đây là làm sao vậy? Sao tự nhiên lại cáu kỉnh cơ chứ?"
Tôi lườm một cái, tôi tức giận tôi vui vẻ, anh quản được sao? Bây giờ tôi muốn yên tĩnh một mình, cái tên này lôi thôi muốn kéo tôi cãi nhau với anh sao?
Trong lúc xô đẩy, tôi bị anh áp đảo lên giường, anh nhân cơ hội kéo chân tôi đặt lên vai, sau đó hai tay ngăn cản eo tôi làm phiền anh còn ấn xuống, anh lợi dụng quả đỏ lần thứ hai tiến vào cơ thể tôi.
"Ngoan nào. Đừng làm loạn, trước tiên bình tĩnh đi lại nói được không?"
Tôi bị lời này của anh làm bất đắc dĩ, bây giờ ai mới nên bình tĩnh chứ?
Dằn vặt sau nửa đêm, tôi mới có cơ hội ngủ một chút.
Chờ sau hừng đông, Diệm Thiên Ngạo để tôi và Chung Nhược Hi ở lại trong nhà lớn, Trương Hào phụ trách an toàn của chúng tôi, đồng thời Vệ Tử Hư ở lại, những người khác đều đi làm việc nên làm.
Ác quỷ lưu lạc ở bên ngoài cần tóm về từng con một, đến cả Tạ Linh Côn, trước mắt còn phải thả ra, bây giờ trước tiên bắt đầu thu lưới từ bên ngoài, chặt đứt tay chân của hắn ta, sớm muộn cũng thu phục được hắn ta.
Người đi theo Diệm Thiên Ngạo đều là nhân vật lợi hại, bọn họ không bị ban ngày ảnh hưởng, có thể tùy ý đi lại dưới ánh mặt trời, mà những ác quỷ trốn ra từ địa ngục kia, cũng đều là những nhân vật hung ác, bọn họ không hẳn sợ ánh sáng, nhưng càng không thể loại trừ trường hợp chịu ảnh hưởng của ánh sáng, vì vậy lúc này tiến hành bắt giữ, phần thắng sẽ lớn hơn chút.
Chờ sau khi bọn người Diệm Thiên Ngạo rời đi, Vệ Tử Hư vẫn ngồi dưới đất, lúc anh ta tiến vào cảnh giới của chính mình, tất cả đều bị một tầng ánh sáng trong suốt bao phủ, thoạt nhìn đúng là tiên khí mười phần, thật ra, nếu như tôi thật sự có một sư phụ đẹp trai đến rối tinh rối mù như vậy cũng không tệ, anh ta có bản lĩnh lớn như vậy, mọi chuyện hẳn sẽ dễ hơn rất nhiều.
Tôi đã có Trần Dương là sư phụ, vẻ ngoài anh ta cũng không tệ, nhưng tôi không làm sao muốn thừa nhận anh ta, vì tôi không muốn gọi Chung Nhược Hi là sư nương, quá khó chịu, then chốt là Trần Dương còn có chút quan hệ với con tôi, vì vậy, có nhận người sư phụ này hay không cũng không đáng kể.
Đại khái ý thức được tôi nhìn anh ta, Vệ Tử Hư nhằm hai mắt đột nhiên mở miệng hỏi: "Chuyện hôm qua, cô còn nhớ không?"
Mắt tôi đảo một vòng, bẹp miệng nói: "Anh muốn nói cái gì?".
"Ngày hôm qua, cơ thể cô không bị khống chế, tiến vào trạng thái giết chóc, chuyện tay không xé rách quỷ"
Tôi "À" lên một tiếng, hóa ra là hỏi cái này. "Ừ, nhớ. Anh hỏi như vậy, chính là biết chuyện gì xảy ra sao?"
Sau khi Vệ Tử Hư phun ra một hơi, ánh sáng trong suốt biến mất, anh ta mở mắt nói: "Ừm. Chuyện này phải nói từ kiếp trước của cô. Kiếp trước cô chính là song hồn, cô là ba hồn bảy vía chiếm một chỗ, bản thể khống chế ba hồn, huyền thể trông coi khí phách, đó chính là thứ cô không khống chế được."
Song hồn? Tôi không quá hiểu từ này, có điều nghe Vệ Tử Hư nói không thuận miệng như vậy, tôi dùng suy nghĩ của mình mà nói là trong cơ thể tôi còn một người nữa phải không? Giống như Trần Tú Tài và Trần Dương, vậy chẳng phải tôi cũng thành hai mặt sao?
Tôi thật sự muốn chửi thề, nhưng lúc này, trong đầu tôi vang lên một tiếng nói "mang hồn cộng sinh"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com