CHƯƠNG 387-388
Tạ Linh Côn nhếch miệng thần bí cười: "Chuyện này có gì khó, chỉ cần để hắn tin tưởng ngồi cũng thuyền với ta là được, thuyền sắp lật rồi, ai cũng không sống được! Dám chắc làm theo lệnh ta sẽ không tốt? Chỉ cần hắn lên thuyền, đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào ta, hắn không có đường khác để đi!"
Người này tuy là ngoài mặt nói như vậy nhưng mà tôi tin rằng trong lòng hắn đã có kế hoạch, hắn nói hết kế hoạch với tôi, nói thật, hiện giờ tôi vẫn không biết là nên biết ơn hắn hay là làm gì khác.
"Ngoài Trần Phong, chúng ta còn có Tinh Hàn, hắn không đến mức nghe lời ta, nhưng chỉ cần điểm xuất phát của chúng ta giống nhau thì sẽ không sợ nhiều kẻ thù, trái lại còn có nhiều người giúp sức, có được người như vậy, Thiên đế làm khó dễ được ta sao?"
Diệm Thiên Ngạo từng nói Tinh Hàn là người mà Thiên đế cũng phải nể ba phần, nếu hắn thật sự giúp đỡ Tạ Linh Côn, đúng là một ý kiến hay để đối phó Thiên đế , lần này hắn tính rất hay, chỉ là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, người như Trần Phong mà không cố gắng lợi dụng thì đúng là có lỗi với ác danh của hắn.
"Anh định diệt Thiên đế sao? Tôi chỉ nghe mưu soán ngôi vua, chưa từng nghe nói soán ngôi Thiên đế , chuyện này đúng là có vẻ hệ trọng!"
Tôi thăm dò Tạ Linh Côn, nói thật thì tôi có chút sợ hắn có ý định thống nhất tam giới trong đầu, giống như Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu quốc gia lại, chuyện này thì không được, một khi chiến tranh, loài người phát triển đến thời kỳ công nghệ sẽ phải trở về điểm xuất phát mất, cả thế giới không phải sẽ rất hỗn loạn?
Rất khó để tưởng tượng ra cảnh này, dù tôi đã rời khỏi phàm trần nhưng vẫn còn ký ức của Mạt Thất, vẫn còn lo lắng cho ông Ba và bà nội, nên tôi không muốn chuyện này xảy ra. Nếu như Thượng đế gặp nguy hiểm, Quỷ vương Dạ Quân sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, đến lúc đó tôi và anh xung đột, thần ma giao chiến nhất định là chuyện kinh khủng nhất trời đất, tử thương vô số, tôi thật sự là không dám nghĩ đến nữa, thật là đáng sợ.
Tạ Linh Côn có vẻ như là nhìn thấu suy nghĩ của tôi, hắn lạnh lùng nói : "Cô hỏi như vậy đơn giản là sợ ta sẽ tranh đua với Thiên đế, Diệm Thiên Ngạo sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, đến lúc đó ta và hắn xung đột, nhất định sẽ giết chết, cô lo lắng cho sinh tử của Diệm Thiên Ngạo, đúng không?"
Tôi gật đầu, hắn nói tiếp: "Bây giờ ta không thể chắc chắn với có điều gì, nhưng mà ta có thể cho cô biết, ta dựa hơi Tinh Hàn bành trướng thế lực cũng không phải là muốn đối nghịch với Thiên đế mà chỉ để bảo vệ bản thân. Nhưng nếu Thiên đế gây sự ta cũng không nói trước được, hắn không cho ta sống, ta cũng sẽ không để hắn được sống yên."
Người hay thần gì cũng vậy, sống trên đời cũng chỉ vì một hơi thở, ý của Tạ Linh Côn không sai, nên việc tôi hỏi hắn chính là không có chuyện làm nên tự chuốc lấy chửi: "Bỏ những chuyện khác ra một bên, tại sao anh lại giúp tôi? Rõ ràng là không phải vì anh có thể lợi dụng được, mặc kệ mục đích của anh là gì, tôi chính là tôi, sẽ không giống anh, cũng sẽ không chối bỏ anh, nhưng lại không biết anh làm vậy vì cái gì?"
Tạ Linh Côn vươn tay đặt lên vai tôi, bất đắc dĩ nói: "Ta vẫn chưa hiểu lắm? Toàn bộ việc này cô đều không cần tạo cho mình áp lực lớn, cô hoàn toàn có thể nhìn ta và thiên đế tranh cao thấp, ta đã nói với cô những điều này, đối với cô mà nói đó chính là tội ác lớn nhất, nhưng mà đối với ta lại chẳng là gì? Cô cứ yên tâm, dù trời sập xuống cũng không liên quan đến cô."
Nếu như tôi tin hắn làm như vậy là vì tôi thì tôi thà tin tưởng hắn vì bản thân hắn, muốn phân cao thấp với Thượng đế nên mới làm như vậy!
Bây giờ Tạ Linh Côn không còn là Xích Linh Tinh Quân mà tôi từng biết nữa rồi, bây giờ ở cùng với hắn đã phá vỡ tưởng tượng lâu nay của tôi, mặc kệ là hắn nói gì, tôi đều phải giữ vững thái độ có nên tin hay không, nếu như tôi tin tất cả là thật, nghĩ là vì hắn yêu thích tôi nên mới không tiếc làm trái ý Thiên đế , lợi dụng điều này tác oai tác quái thì nhất định người chết thảm nhất chính là tôi rồi.
Nghĩ vậy, tôi hít vào một hơi thật sâu, không dấu vết từ trong tay hắn đi ra ngoài, cúi đầu, bây giờ khoảng cách với hắn gần như vậy thực sự còn xấu hổ hơn lúc tôi thành thật cởi quần áo trước mặt Tinh Hàn.
Không biết có phải do tôi che giấu cảm xúc quá tốt không, hay là hắn nghĩ tôi không có suy nghĩ gì khác, hắn không có chút ngại ngùng nào chắp tay ra sau lưng nói: "Hiểu là tốt rồi, tin tưởng ta, để ta xử lý tất cả mọi chuyện là được rồi!"
Tạ Linh Côn tính toán thời gian một chút, cảm thấy cũng gần đến lúc rồi, dẫn theo tôi trở lại Mê Tung Uyển.
Tinh Hàn đặt cơ thể tôi lên giường, hắn ngồi bên mép giường đờ đẫn nhìn thân thể tôi, tôi cứ nghĩ là tôi sẽ thấy một cơ thể trần chuồng, không ngờ là hắn còn giúp thân thể của tôi mặc quần áo vào.
Hiện giờ nguyên thần của tôi tách ra khỏi cơ thể, tôi đứng bên giường nhìn tôi, giống như một người phụ nữ đang nhìn một xác chết của một người khác, càng nhìn càng thấy đẹp, Tinh Hàn đã làm cho thân thể tôi đạt đến trạng thái tốt nhất, thật sự là có thể dùng từ tác phẩm nghệ thuật để miêu tả.
Tuy là nguyên thần của ta đã tách ra nhưng vẫn cảm nhận được vị trí của thần khí, nó đã cố định ở chỗ tim của tôi, bản lĩnh này là nhờ trái tim của con trai tôi, nhưng bây giờ dưới sự thúc giục của Tạ Linh Côn, nguyên thần của tôi nhập vào trong người tôi, một lát sau mở mắt ra, đầu tiên là thấy Tinh Hàn đang ngồi trước mặt tôi, cơ bản là không phải hắn nhìn chằm chằm cơ thể tôi ngẩn người, mà là hai mắt trống rỗng nhìn một điểm ngẩn người, không biết hắn đang nghĩ gì.
Tôi đứng dậy hỏi: "Nhóc tóc dài, nghĩ gì thế?"
Tinh Hàn ủ rũ nói: "Còn nhớ người kỳ lạ kia không, nó nuốt mất Tiểu Chương Ngư của ta, không đợi ta bắt được nó thì đã bị Quỷ Vương Dạ Quân bắt đi, đưa nó đến Quỷ giới tạm thời làm người canh giữ Biển Chết , Tiểu Chương Ngư của ta không còn!"
Tôi còn tưởng hắn đang nghĩ gì, thì ra hắn vẫn đau lòng cho Tiểu Chương Ngư! Đó là một quái nhân, nhưng không phải là Diệm Thiên ngao nói hắn đã khôi phục trí nhớ sao? Tại sao vẫn như một cậu nhóc vậy? Tôi tò mò hỏi: "Nhóc tóc dài, rốt cuộc là anh đã khôi phục trí nhớ chưa!"
Tôi thật nghi ngờ hắn vẫn chưa khôi phục lại ký ức, nếu không... Sao lại vẫn như một đứa trẻ vậy chứ. Một chút khí khái của thần ma cũng không có.
Không đợi Tinh Hàn trả lời, Tạ Linh Côn bên cạnh giật dây nói: "Nếu như muốn con Tiểu Chương Ngư kia, chi bằng ngươi đến Biển Chết bắt con bạch tuộc lớn đó ra đi!"
Tôi quay đầu liếc mắt trừng Tạ Linh Côn nói: "Anh, đừng gây chuyện!"
Mặc kệ là hắn nói đùa hay cố ý giật dây, đề nghị này đều không tốt cho Tinh Hàn, lỡ như người này nghe xong lời hắn nói thì thật sự chạy đến Quỷ giới làm loạn, đến lúc đó lại là một trận đại chiến, không biết sẽ hi sinh bao nhiêu sinh mệnh vô tội.
Tinh Hàn lắc đầu, hắn chỉ thở dài nói: "Hiện giờ đi thì ích lợi gì? Cho dù ta có thể cứu dị nhân đó ra thì Tiểu Chương Ngư cũng không sống được, hy vọng kiếp sau nó có thể đầu thai làm người lớn thôi!!"
Tôi cảm thấy may mắn vì người này có thể nghĩ như vậy, không nghe lời Tạ Linh Côn đến Quỷ giới làm loạn.
Trong lúc tôi đang yên lặng cảm thấy may mắn, Tinh Hàn bỗng nhiên nhìn tôi: "Cô vừa hỏi ta có khôi phục trí nhớ không làm gì chứ? Ta cũng chỉ nhớ là mình bị nhốt trong Phật Tháp, mỗi ngày đều bị Nhiệt hỏa thiêu cháy, vừa mới bắt đầu còn thấy khó chịu, sau đó quen rồi cũng thấy bình thường, trái lại ở đó tu luyện cũng thấy không tệ."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói Phật tháp là nơi tu luyện tốt, người này không phải là lão già kỳ quái nữa, cơ bản là kỳ lạ, vừa kỳ lạ vừa ngang bướng, rất kiêu ngạo.
"Được rồi! Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ta muốn ra ngoài chơi, ở đây thật nhàm chán, buồn chết mất thôi"
Tinh Hàn thật sự như thằng nhãi ranh, nói gì thì làm đấy, hắn đứng dậy duỗi người đi ra ngoài.
Theo hành động của hắn, lòng tôi cũng đã nhảy lên tới cổ, giống như là sợ hắn sẽ gây ra chuyện gì vậy. Nhưng Tạ Linh Côn lại không thèm để ý nói: "Đi thôi! Ở đây chỉ thêm buồn bực, ngươi ra ngoài chơi một chút cũng tốt, nhưng mà nhớ là đừng đi đến chỗ đông người, chuyện đã cách đây cả ngàn năm, thế giới bên ngoài cũng đã thay đổi rất nhiều, có rất nhiều thứ mà người chưa thấy bao giờ."
Tinh Hàn vung tay nói: "Biết rồi, đông người ta cũng ngại ồn ào nữa!" Nói xong thì không thấy hắn đâu nữa.
Tôi kinh ngạc há hốc mồm, chuyện này cũng kỳ lạ đến trình độ nhất định rồi, trước hắn vẫn là một người trôi dạt trên biển, bây giờ nói xong đã mất dạng không thấy hình bóng, thật sự muốn mở đầu hắn ra xem có bị thiếu gì không, nếu không... sao tính tình có thể lạ lùng đến vậy.
Có lẽ là tôi đã thể hiện quá rõ ràng, Tạ Linh Côn nhìn mặt tôi chằm chằm cười hì hì nói: "Có phải cảm thấy hắn rất kỳ lạ hay không? Thật ra đây chỉ là quá trình trưởng thành sau khi hắn tiến lên niết bàn, bây giờ ký ức của hắn đang trong giai đoạn rối loạn, chờ qua khoảng thời gian này, ổn định lại, sau khi nhớ lại hắn sẽ biến thành ma thần không ai địch nổi trước kia. Đến lúc đó Thiên giới sẽ không thể bình tĩnh như vậy rồi"
Tôi không nói chuyện cũng không thể hiện cảm xúc gì, bởi vì tôi không biết phải thể hiện thế nào, Tinh Hàn đối với tôi là một người xa lạ không còn xa lạ. Ấn tượng của tôi đối với hắn cũng chỉ dừng lại ở định nghĩa nhóc tóc dài này thôi, tôi không hề biết quá khứ của hắn, cũng không muốn biết!
Lúc đến thiên giới, tôi cũng chỉ ở trong U Minh cốc của sư phụ tu hành, chưa bao giờ quan tâm chuyện bên ngoài, vậy nên Tinh Hàn và Thượng Đế, cả mấy người nữa, tôi hoàn toàn không biết gì cả, cũng chỉ biết vài người.
Một lúc lâu sau, Tạ Linh Côn đột nhiên đi đến bên cạnh hỏi: "Có chuyện này ta vẫn luôn rất tò mò! Sao Diệm Thiên Ngạo lại thả cô đi? Dựa vào những gì ta hiểu hắn, hắn bá đạo nhiều năm như vậy, dù cô không đồng ý cũng sẽ mạnh mẽ bắt cô ở lại bên cạnh, lần này đúng là làm thay đổi cách nhìn của ta."
Tôi liếc nhìn hắn nói: "Anh tò | mò à, tôi càng tò mò hơn anh, nhìn anh cũng không giống là một người nhiều chuyện."
"Nhiều chuyện? Là gì?"
À! Suýt nữa tôi cũng đã quên Tạ Linh Côn cũng bị nhốt trong ngục luyện mấy trăm năm, hiểu rất ít ngôn từ hiện đại, vậy nên giải thích: "Ở chỗ của chúng tôi, nhiều chuyện chính là tò mò muốn nghe chuyện của người khác, muốn biết chuyện riêng tư của người khác, anh thực sự không phải là thầy bói nhiều chuyện chứ!!"
Tạ Linh Côn khinh thường nhướng mày nói: "Chuyện riêng của cô và Diệm Thiên Ngạo ta không nhiều chuyện, chỉ là tò mò, hành động lần này của hắn ngoài dự đoán của mọi người mà thôi."
Tôi đang nghĩ phải trả lời vẩn đề này của hắn như thế nào thì Đao Thung đi từ bên ngoài vào, hắn chắp tay nói: "Chủ thượng, Trần Phong đến."
Trần Phong đột nhiên xuất hiện khiến tôi có suy đoán, thật ra trước khi anh ta nói cho tôi biết thì cũng đã bắt đầu có kế hoạch làm như vậy rồi, thế nên Trần Phong mới biết nhanh như vậy.
Tôi cũng không muốn gặp lão giặc này, nên trước khi Trần Phong tiến đến, tôi liền đến vào nội thất, ngồi xuống lắng nghe hai người nói chuyện.
Trần Phong tiến đến chắp tay cung kính hỏi: "Đại nhân đến tìm tôi không biết cần làm chuyện gì?"
Tạ Linh Côn khách khí mời Trần Phong ngồi xuống, anh ta không đi thẳng vào vấn đề mà đánh giá Trần Phong từ đầu đến cuối rồi mới nói: "Sắc mặt đạo trưởng hồng hào, mặt mày rạng rỡ, xem ra mùi vị thịt thần tiên này không tệ!"
Trần Phong cười ha ha: "Đó là đương nhiên, thịt thần tiên cũng không phải thịt heo bình thường, đó chính là mùi vị hiếm thấy trên đời, cực phẩm nhân gian! Tôi có thể may mắn được nếm được món ăn ngon như vậy, vẫn là nhờ vào phúc của đại nhân!"
Sau khi tôi nghe thấy lời này, lập tức cảm thấy lão hồ ly Tạ | Linh Côn này thật sự là thâm sâu, tùy tiện nói một chút thôi cũng là dây thừng để gài bẫy, khiến cho người ta lơ đễnh tiến vào lồng.
Bởi vì cái gọi là "ăn gười miệng mềm bắt người tay ngắn", Tạ Linh Côn lại làm tốt đến vậy, chính là đầu tiên khiến cho Trần Phong hiểu rõ ông ta có thể có ngày hôm nay tất cả đều là bởi vì chính mình ban ơn,có cái này làm nền, chuyện chính sự đằng sau sẽ dễ dàng mở miệng.
*Hình dung người thích chiếm tiện nghi, có lòng tham không đáy.
Quả nhiên, sau khi hai người khách sáo vài câu, Tạ Linh Côn liền kéo đến trọng tâm câu chuyện, anh ta nói với lão đạo sĩ: "Đạo thượng có thể có ngày hôm nay, bổn quân cũng vui mừng thay ông, nhưng mà bây giờ bổn quân có chuyện cần ông đi làm, chuyện này đối với bổn quân cực kỳ quan trọng, mạo hiểm cực lớn, ông và tôi đã là người trên cùng một con thuyền, làm hỏng hoặc tiết lộ tin tức, hậu quả thế nào ông nên biết?"
Không nhìn thấy biểu hiện của Trần Phong, không biết lúc này trong lòng ông ta thế nào, nãy giờ không nói gì, sau một lúc im lặng mới đáp lại: "Không biết đại nhân hi vọng bần đạo xử lý chuyện gì? Ngài cũng biết năng lực của bần đạo có hạn"
"Không! Đạo trưởng khiêm tốn rồi!" Tạ Linh Côn cắt ngang lời Trần Phong, ông ta mỉm cười nói: "Chuyện bổn quân muốn ông làm, ông nhất định có thể làm! Bổn quân muốn mời ông luyện một viên Cửu Chuyển Huyền Tâm"
Trần Phong nghe xong lập tức sợ hãi kêu lên: "Cái gì? Anh...anh muốn Cửu Chuyển Huyền Tâm làm cái gì?"
Sau khi hai người bàn luận đến Cửu Chuyển Huyền Tâm, tất cả việc này thật sự đã được định rồi, cũng đã mở tên không thể quay đầu, coi như bây giờ tôi hô ngừng thì cũng không thể ngừng.
Bốn mươi chín đứa trẻ sơ sinh vô tội phải mất đi tính mạng vì con tôi, nói thật, cuối cùng tôi vẫn không cách nào bình tĩnh nhìn vào chuyện này, thật sự rất khó có thể bình tĩnh mà tiếp nhận chuyện này, dù sao cũng là mạng người, nhưng nghĩ đến con của mình, trái tim tôi lại trở nên cứng rắn, tôi do dự, nhưng chưa chắc tôi sẽ hối hận.
Tạ Linh Côn không mặn không nhạt nói: "Kinh ngạc như vậy làm gì? Bổn quân biết ông có sở trường ở mặt này nên mới tìm đến ông làm việc này"
Trần Phong có chút kiêng kỵ mà nói: "Quả thật bần đạo biết luyện Cửu Chuyển Huyền Tâm thế nào, chỉ là một khi mở lò luyện thì ắt sẽ khiến cho người trên Thiên đình biết, tôi thật vất vả đạt được bất tử, cũng không muốn bị mất vì chuyện này, Cửu Chuyền Huyền Tâm là tà thuật, cho dù tôi biết luyện cũng không dám tùy tiện thử, hơn nữa như tôi được biết từ cổ kim đến giờ không có người nào từng luyện thứ thuật này, tôi không cách nào cam đoan bất cứ cái gì với anh, đại nhân, vẫn nên mời cao nhân khác thôi!"
Trần Phong từ chối đã nằm trong dự liệu, trong lòng Tạ Linh Côn đã sớm chuẩn bị nói: "Trước khi chuyện thành, tất nhiên bổn quân sẽ khiến cho Thiên để không thể phát giác ra. Nói một câu không dễ nghe, bây giờ ông muốn phi thân thân lên trời là chuyện không thể, ngoại trừ bàng môn tà đạo, ông còn biết cái gì? Lúc trước khi ông để tôi giúp ông hoàn thành tâm nguyện, không phải đã cùng đứng trên một con đường với bổn quân rồi hay sao? Bây giờ muốn rời khỏi có phải đã muộn rồi không?"
Trần Phong giữ im lặng, Tạ Linh Côn cũng không có ý định cho ông ta mở miệng, nhanh chóng nói tiếp: "Chỉ cần ông luyện Cửu Chuyển Huyền Tâm giúp bổn quân, tôi sẽ đảm bảo tính mạng của ông! Đương nhiên quyền lựa chọn ở trong tay ông, giúp tôi, hay là chờ bị Thiên đế xử tử, tùy ông suy nghĩ."
Một chuyện hai lựa chọn, luyện Cửu Chuyển Huyền Tầm vốn là chuyện trái ý trời, bí mật này đã nói ra, nếu như Trần Phong không đáp ứng, nói không dễ nghe chính là Tạ Linh Côn cũng không thể để ông ta còn sống rời đi, cho dù ông ta có thân bất tử, giam lại từ từ tra tấn cũng là lựa chọn tốt.
Nói đến đây, thật ra cách việc bức ép cũng chỉ là một bước ngắn, Trần Phong có đồng ý hay không thì cũng phải làm, cho dù là cam tâm tình nguyện làm, hay là bị ép bất đắc dĩ làm.
Trần Phong không được lựa chọn, ông ta chỉ có thể đồng ý.
Chờ sau khi Trần Phong đi, Tạ Linh Côn từ bên ngoài đi vào nội thất nói: "Đều nghe hết rồi? Tên yêu đạo này rất xảo trá, bây giờ ông ta đồng ý, nhưng mà chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, nhất định phải đề phòng ông ta mới được. Nhưng mà cô có thể yên tâm, nhất định có thể luyện thành Cửu Chuyển Huyền Tâm"
Tôi gật đầu một cái, không nhịn được như anh ta mà nói ra lời trong lòng: "Bốn mươi chín quả tim của trẻ sơ sinh, tôi vẫn rất do dự rốt cuộc có nên làm việc này hay không?
Tạ Linh Côn nhìn giống như vô cùng hiểu dáng vẻ không chắc chắn của tôi, anh ta vỗ vỗ bờ vai tôi nói: "Việc đã đến nước này, cô thả lỏng tinh thần đi, suy nghĩ cũng vô dụng, bởi vì cái gọi là người không vì mình trời tru đất diệt, vì con của cô, cô không có lựa chọn! Bảy ngày sau, tôi sẽ khai đàn làm phép, cô cứ ở nơi này chờ tin tức tốt của tôi đi!"
Tại thời điểm không ai biết, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ vấn đề này, phân vân giữa làm hay không làm, trong lòng tôi đã sớm bị tự trách và ích kỷ tra tấn thương tích đầy mình, bây giờ nước đã đến chân thật sự không cần thiết quay lại bàn bạc vấn đề này nữa rồi.
Bảy ngày sau, con của tôi sẽ giống một người bình thường sống trên nhân gian, tôi dường như đã thật sự nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cuối cùng tôi cũng không phải là một người nhẫn tâm.
Chỉ đau khổ ba ngày, tôi đã hối hận rồi, thật sự hối hận rồi! Muốn tôi dùng tính mạng của bốn mươi chín đứa trẻ sơ sinh để đổi lấy tính mạng của con tôi, thật sự tôi không làm được, tôi là một người mẹ có thể hiểu rõ nỗi đau đớn khi mất đi con mình, tôi có thể vì con mình mà đau đớn khổ sở không kiềm chế được, những người mẹ của những đứa trẻ kia sao lại không giống tôi chứ, bọn họ cũng không có ai giúp đỡ đúc lại mạng cho con mình.
Bước nhanh ra khỏi Mê Tung Uyển, tôi đi tìm Tạ Linh Côn, nói cho anh ta biết, tôi từ bỏ, tôi không muốn Cửu Chuyển Huyền Tâm cái gì nữa, nếu như con của tôi chắc chắn phải rời xa nhân thế, đó cũng là ý trời, tôi không thể bởi vì một mình nó mà cướp đi tính mạng của bốn mươi chín đứa bé, đó là không công bằng.
Bước qua khúc ngoặt, có hai ác quỷ từ một bên đi đến, tôi định tiến lên hỏi thăm tung tích của Tạ Linh Côn, nhưng hình như bọn họ không nhìn thấy tôi mà tự nhiên đứng ở góc tường nói chuyện phiếm.
"Ta nói ngươi có nghe nói không, đại nhân chúng ta vì người phụ nữ Phần Thất kia thật sự là bỏ hết vốn liếng, Cửu Chuyển Huyền Tâm, đây là bảo vật trân quý bực nào, đồ vật mà người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ đến!"
"Đúng vậy! Chậc chậc chậc, không sai, đại nhân sợ người phụ nữ kia hối hận mà nói ba ngày thành bảy ngày, một lát nữa ta còn phải đi theo Đạo Ba chuẩn bị chuyện khai đàn. Theo như ta thấy, người phụ nữ vì con của mình mà cái gì cũng làm ra được, cô ta mới sẽ không hối hận đâu, cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà, đại nhân chúng ta cũng thật là, vì một người phụ nữ đã có con, đáng giá đánh mất cuộc sống của mình sao?"
Tin tức này giống như một chậu nước lạnh từ trên trời đổ xuống, lạnh lẽo khiến toàn thân tôi run rẩy, tôi không biết mình quay lại Mê Tung Uyển thể nào, ngồi ở nơi kia cố gắng hít thở để mình tỉnh táo lại.
Thì ra hôm nay mới là ngày khai đàn làm phép, trời ơi, tôi đã làm cái gì thế này?
Thử nhiều lần mới biến ảo ra Thải Điệp, ngón tay run lên, Thải Điệp bay lượn trên không trung, tôi nói với nó: "Đưa ta đi tìm Tạ Linh Côn"
Sau khi Thải Điệp lượn quanh một vòng thì bay về phía dãy núi đằng sau Mê Tung Uyển, tôi vội vã thi triển ngự phong thuật đuổi theo, hi vọng tất cả còn kịp, bất kể như thế nào, nhất định phải ngăn cản Tạ Linh Côn, không thể để ông ta vì đó mà đúc ra sai lầm lớn, nếu như thất bại, tôi tuyệt đối không cách nào tha thứ cho ích kỷ bẩn thỉu này của mình.
Đột nhiên, một giọng nói xuất hiện trong đầu tôi, cô ấy không ngừng chỉ trích tôi: "Không cần làm người tốt, thật ra cô căn bản cũng không phải muốn như vậy, chẳng qua là cô muốn từ bỏ con mình, bảo vệ danh dự của chính mình mà thôi, cô chính là một người phụ nữ ích kỷ, ở trong lòng cô, không có ai quan trọng hơn so với chính cô, con cô chẳng qua là lý do để có xen vào giữa Diệm Thiên Ngạo và Tạ Linh Côn mà thôi, cô ích kỷ, cô đáng xấu hổ!"
Tôi biết đây là tâm ma của tôi bắt đầu quấy phá, tôi kiềm chế lửa giận trong đáy lòng quát: "Im miệng! Cô im miệng cho tôi, đừng vọng tưởng làm lệch suy nghĩ của tôi, so với ai con cái cũng rất quan trọng, nếu như sau này nó biết mạng của nó là dùng mạng của bốn mươi chín đứa bé đổi về, nó nhất định sẽ áy náy cả đời, tôi có thể bởi vì một mình nó mà đánh gãy hạnh phúc của những người khác sao, không thể!"
Bị tôi gầm lên giận dữ, tâm ma không nói chuyện nữa, lần đầu tiên tôi khắc chế ác ma trong lòng mình, đi theo Thải Điệp đến một nơi trên đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi, trong gió không ngừng truyền đến âm thanh chuông đồng, mang ý nghĩa nghi lễ chính thức đã bắt đầu rồi.
Tôi không dám có bất kỳ chậm trễ nào nữa, nhanh chóng đuổi theo hướng âm thanh, ở trong sơn cốc, tôi nhìn thấy một tế đàn cực lớn, Tạ Linh Côn đang đứng bên rìa tế đàn, Trần Phong đeo một chiếc mặt nạ màu đen, thân thể mặc đạo bào. Tay cầm thông linh khoa chân múa tay trên tế đàn.
Trần Phong vừa nhảy vừa ngâm xướng, điệu ca quỷ dị, âm cuối kéo dài, bốn mươi chín đứa trẻ sơ sinh bị Tạ Linh Côn bắt về lơ lửng thành vòng trên không trung, bọn chúng bị những cái bóng xám bọc lấy, vây quanh ánh sáng trắng, mà lúc này con của tôi lơ lửng ở trong ánh sáng trắng.
Tôi nghe thấy âm thanh kêu khóc của những đứa bé, tuy bọn chúng nhỏ, nhưng vẫn biết cái gì gọi là khó chịu, phát ra tiếng cầu cứ theo bản năng, những tiếng khóc nỉ non giống như những con đao nhọn đâm vào lồng ngực của tôi, đau đớn khiến tôi không ngừng hít vào khí lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com