Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 442-443

Chỉ mong không phải là tôi nghĩ nhiều, sẽ giống như trong giấc mơ, cỏ lẽ cơ thể này còn giữ lại kí ức kiếp trước, mới có thể nằm mơ thấy, tôi không quen biết Tinh Vân, tôi cũng không phải Phượng hoàng lửa gì đó, sao có thể có quan hệ gia tộc Phượng Hoàng chứ?

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, tôi lau mồ hôi lạnh trên đầu, ngồi dậy hỏi: "Là ai?"

Im lặng một hồi, tiếng VệTử Hư truyền từ ngoài cửa đến: "Tôi! Thiên Hựu nói cô tìm tôi, tôi tới xem sao!"

Tôi xuống giường chạy đi mở cửa, sư phụ đứng ngoài cửa, trong nháy mặt nhìn thấy tôi, ánh mắt lóe lên tia bất thường, tâm trạng dao động rất lớn.

"Sư phụ, anh nhìn tôi như vậy làm gì?" Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, tôi cảm thấy kỳ lạ.

Vệ Tử Hư không nói gì, cầm lấy tay tôi, lật tới lật lại nhìn thật lâu, hỏi: "Đây chính là cơ thể Thiên Đế đúc lại cho cô sao?"

"Đúng vậy" Vốn là cảm thấy sẽ không tốt, bị sư phụ hỏi như vậy, trong lòng tôi càng hoảng hốt: "Anh ta nói đây là cơ thể của chị gái Tinh Hàn, vẻ ngoài không khác tôi chút nào, tôi cảm thấy rất kỳ lạ."

Vệ Tử Hư nheo mắt lại, anh ta chìm vào suy nghĩ của bản thân.

Tôi nghiêng người sang, để anh ta đi vào: "Thiên Đế nói, qua mấy ngày chúng thần tiên Thiên giới tập hợp, muốn làm hoạt động gì đó, Thiên đế nói anh quay về một chút." Vệ Tử Hư cười lạnh, trong mắt anh ta xẹt qua một tia lạnh lẽo, khinh thường nói: "Tập hợp? Tham gia trò vui? Tôi thấy là Hồng Môn Yến mới đúng."

"Sư phụ? Lời này của anh có ý gì?"

Vẻ mặt Vệ Tử Hư căng thẳng nói: "Đây không phải điều cô nên hỏi. Cô nhớ kĩ, Thiên Đế hỏi cô gì đó, đều nói cô không biết gì cả, tôi phải rời đi một thời gian, mặc kệ hắn ta hỏi thế nào, cô đều cắn chặt nói không biết tôi đi hướng nào?"

"Sư phụ."

"Nhớ kĩ lời tôi nói, đối với hắn ta hoặc là địch, hoặc là không có liên hệ gì với nhau, nhưng tuyệt đối không thể trở thành người thân bạn bè. Dù cô là người phụ nữ của Diệm Thiên Ngao, cũng không thể trở thành người một nhà. Hắn ta không chỉ là anh cả của Thiên Ngạo, còn là chủ của ba giới. Cô có thể làm là tự vệ, những cái khác đừng làm. Mặc kệ người khác nói về tôi thế nào, cô chỉ cần lo cho mình và Thiên Hựu, hiểu không? Vi sư không cần cô suy nghĩ."

Có ý gì vậy?

Sư phụ đột nhiên nói với tôi những điều này,thật sự là khiến tôi không tìm được manh mối. Không đợi tôi suy nghĩ rõ ràng, anh ta đã hóa thành khói xanh, không thấy bóng dáng,

Sư phụ từ trước tới nay làm việc nghiêm túc cẩn thận, đi vội vã như vậy không giống tác phong thường ngày, tại sao người ngoài sẽ nói không đúng về anh ta? Chẳng lẽ nói anh ta làm chuyện gì không đúng, Thiên Đế mới bày Hồng Môn Yến chờ anh ta vào bàn?

Sư phụ đi vội vàng như vậy, chạy trốn đó chứ?

Ôi, còn phức tạp, sao sự việc lại càng ngày càng nghiêm trọng vậy?

Thiên Hựu mang theo Tử Diên trở về, lúc hỏi Vệ Tử Hư, tôi theo bản năng nói hai chữ "không biết", nếu sư phụ đã dặn, tôi làm theo là được.

Tử Diên kinh ngạc "Vệ Tử Hư tiên quân không có ở đây? Vậy ngài ấy ở đâu?"

Ngày thường ba người đều ở cùng nhau, vì vậy Tử Diên hỏi như vậy cũng không có vấn đề gì, có điều cô ta là người Thiên Đế đưa tới, lúc mấu chốt này, tự nhiên tôi sẽ mẫn cảm hơn một chút, sợ nói sai bất kì một chữ nào, đều sẽ tạo thành bất lợi ảnh hưởng đến sư phụ.

Tôi hơi nhếch miệng, không đem nghi ngờ trong lòng đặt trên mặt, mà nhìn Tử Diên cười yếu ớt nói: "Từ xưa tới nay đều là sư phụ hỏi đồ đệ đi đâu, nào có hỏi ngược lại sư phụ đi đâu? Đây là lý gì chứ?"

Thiên Hựu nghe nói sư phụ không ở đây, người liền vui vẻ: "Ông ta không ở đây là tốt nhất, con có thể không cần có ngày học thuộc lòng sách, tu hành."

Tôi trừng Thiên Hựu một cái, trầm giọng nói: "Sư phụ không ở đây, con nên học thuộc, nên học, không được bỏ xót như vậy, làm không xong, liền đừng hòng đi ra ngoài."

Thiên Hựu banh miệng, dùng bộ mặt "biết ngay mà" nhìn tôi, xoay người rời đi.

Tử Diên thấy thế hỏi: "Thiếu Quỷ Chủ, cậu muốn đi đâu?"

"Tu hành." Thiên Hựu vẫn đi về phía trước, dáng vẻ đưa lưng về phía chúng tôi phất tay một cái, giống tên chết tiệt y như đúc.

Thiên Hựu đi rồi, tôi chuyển hưởng hỏi Tử Diên: "Cô rất thân thiết với Thiên Đế phải không?"

Tử Diên nở nụ cười: "Thiên Đế đối với ai cũng rất tốt, làm việc ngay thẳng công bằng, tôi không cảm thấy tôi đặc biệt thân thiết với ngài ấy, vì sao nương vương lại hỏi vậy?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, tùy tiện hỏi chút mà thôi. Chỉ là không ngờ Thiên Đế trong lòng cô vĩ đại như vậy, có điều anh ta quả thật không tệ."

Tử Diên vẫn duy trì nụ cười, chỉ là không đáp lại tôi.

Tôi nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô ấy, phát hiện cũng không rung động lòng người như vậy, cũng không có cảm giác nhất tiếu khuynh thành. Nói thế nào đây? Chỉ là có chút giả dối, cười nhiều chưa chắc là cười thật lòng, có lẽ cười, đối với cô ta mà nói chỉ là che giấu hoặc lẩn tránh.

Không qua mấy ngày, đột nhiên nhận được tin tức từ Thiên giới, sư phụ tôi, Vệ Tử Hư, lại là người gia tộc Phượng Hoàng, tin tức này đột nhiên lên, tôi bối rối rất lâu, cũng không thoát hỏi mấy chữ "gia tộc Phượng Hoàng" này.

Sư phụ tôi là người của gia tộc Phượng Hoàng, sao có thể chứ?

Không phải gia tộc Phượng Hoàng cầu kết với Ma tộc, đã sớm bị Thiên Đế giết hết sao? Nếu như nói gia tộc Phượng Hoàng còn người sống sót, tàn dư của gia tộc Phượng Hoàng bên kia, cũng bị đuổi tận giết tuyệt.

Lúc này, nhớ lại những lời sư phụ đã nói trước khi đi, tôi có chút hiểu rõ.

Sư phu hẳn là biết vì sao Thiên Đế lại muốn người lên Thiên giới, lựa chọn chạy trốn, có lẽ vì quá rõ ràng Hồng Môn Yến này, cái gọi là chúng thần tiên tập hợp chính là đào cái hố to, để người nhảy vào.

Vụ án năm đó gia tộc Phượng Hoàng câu kết với Ma tộc, không ai biết rõ nội tình. Ngoại trừ những người biết chuyện ra, không ai biết chuyện cầu kết này, gia tộc Phượng Hoàng bị oan uổng, nếu không lấy lại công bằng cho gia tộc Phượng Hoàng, sư phụ cũng sẽ bị người của Thiên giới truy sát đến chết.

Ân oan của gia tộc Phượng Hoàng, lẽ nào Thiên Đế không hề hay biết? Đến này anh ta còn cho rằng gia tộc Phượng Hoàng thật sự câu kết với Ma tộc sao? Những lời Tinh Hàn nói trước khi chết, Thiên Đế thật sự không hiểu, còn chưa nghĩ ra sao?

Lại nói tới bây giờ, người nói gia tộc Phượng Hoàng câu kết với Ma tộc đâu? Tại sao đến nay vẫn chưa lộ diện?

Càng nghĩ càng cảm thấy nghĩ mà sợ, dẹp yên được chiến loạn, lại có bão lớn đột kích, Thiên Đế cho tôi thân thể của Tinh Vân, anh ta không hoài nghi tôi là người của gia tộc Phượng Hoàng sao? Vẻ ngoài của Tinh Vân giống tôi như vậy, anh ta có thể nhận định tôi chính là Tinh Vân bị giết năm đó không?

Từ nhỏ tôi được sư phụ nhận về nuôi lớn, nếu sư phụ là người gia tộc Phượng Hoàng, Thiên Đế cho tôi cơ thể của Tinh Vân, vậy thì đó là đang thăm dò, muốn xác định rốt cuộc tôi có phải người gia tộc Phượng Hoàng hay không.

Đầu nghĩ tới sắp nứt ra rồi, tôi từng bị người áo đen mang tới di chỉ của gia tộc Phượng Hoàng, hỏi tôi có phải nghĩ đến quá khứ không, nếu đã như vậy, có lẽ tôi thật sự có thể là Tinh Vân gia tộc Phượng Hoàng.

Vì tôi không nhớ được quá khứ, vì vậy người áo đen thả tôi ra, anh ta cũng không muốn tôi nhớ lại quá khứ, mà lúc Tinh Hàn chết, cũng nói hơi thở của tôi cực kỳ giống chị gái anh ta.

Mỗi chi tiết nhỏ cũng giống như là mảnh ghép của bức tranh, chắp vá lại với nhau, tôi có khả năng chính là Tinh Vân.

Trời ơi. Một khi sự thật này thành lập, vậy đồng nghĩa với việc đẩy tôi và sư phụ lên đầu ngọn sóng, Thiên Hựu còn do tôi sinh ra, vậy trên người nó cũng có dòng máu của gia tộc Phượng Hoàng, đó chính là đối thủ một mất một còn của Thiên đế.

Rốt cuộc người áo đen là ai? Anh ta nắm rõ chuyện năm đó trong lòng bàn tay, anh ta có thể chính là Thiên Đế không? Lần nữa tôi cảm thấy rất có thể là anh ta, nhưng rất nhanh lại bị chính mình gạt bỏ, bởi vì người áo đen kia đem tới cho tôi cảm giác không phải địch không phải bạn, xem vào lúc này cảm thấy rất thần kì.

Hơn nữa nếu Thiên Đế thả Tinh Hàn và Tạ Linh Côn ra, đó không phải là đối đầu với em trai mình sao? Anh ta người như vậy, còn không đến mức hại chết em trai ruột của mình, Quỷ giới mất đi Quỷ chủ, đối với Thiên giới mà nói không có chỗ tốt, nếu anh ta là người áo đen, vậy thì thật là vô cùng ngu xuẩn.

Tin tức Thiên giới thả ra không bao lâu, Thiên Đê liền phái người đến Quỷ giới, tôi và Thiên Hựu bị mang đến Ngọc Thanh Điện.

Trên cung điện, các thần tiên đều đến đông đủ, tôi và Thiên Hựu quỳ ở giữa, như là hai phạm nhân chờ thẩm vấn.

Lần này, trái lại Tử Diên không theo tới, toàn bộ hành trình này Thiên Hựu mặt không cảm xúc, tương đối nghiêm túc, tuy tuổi nó còn nhỏ, nhưng cũng biết hoàn cảnh nghiêm trọng.

Tôi nhìn bốn phía xung quanh, người như Lý Thiên Vương tới xem náo nhiệt rất nhiều, cũng không thiếu người giống như Thái Bạch cau mày, lo lắng, xem kịch vui, nửa này nửa kia.

Sư phụ ở Thiên giới nhân duyên tốt, từ trên cung điện liền có thể nhìn ra, tin tức vừa truyền ra, nhìn chung thái độ của các vị thần tiên, cũng không phải là nghiêng về một bên.

Sư phụ là người gia tộc Phượng Hoàng, vậy tôi muốn biết, anh ta ở Thiên giới nhiều năm như vậy, rốt cuộc vì điều gì? Tôi đoán người trên điện đều cảm thấy anh ta ẩn nấp ở Thiên giới, vì có một ngày có thể báo thù cho gia tộc Phượng Hoàng.

Giả thiết này thông suốt, sư phụ chạy trốn là sự thật, vì vậy tội danh anh ta là người gia tộc Phượng Hoàng không cần điều tra, cũng liền trở thành sự thật.

"Phần Thất, sư phụ cô Vệ Tử Hư ở đâu? Cô tốt nhất thành thật trả lời, đừng che giấu gì cả!" Thiên Đế là người đầu tiên đặt câu hỏi.

Tôi nhớ tới sự phụ dặn dò, lắc đầu một cái nói: "Lúc anh ta đi, không nói câu nào, tôi không biết anh ta đi đâu cả"

Lý Thiên Vương hừ lạnh một tiếng xen vào nói: "Thiên đế! Cô ta là do Vệ Tử Hư nuôi lớn, hỏi nhiều hơn nữa, cô ta cũng hướng về kẻ phản bội kia, biết cũng sẽ nói không biết. Nếu vẻ ngoài Phần Thất và Tinh Vân của gia tộc Phượng Hoàng giống nhau như vậy, nói không chừng năm đó khi Tinh Vân chết, Vệ Tử Hư cũng đã động tay động chân, âm thầm mang nguyên thần để nuôi dưỡng, hai người đều là gia tộc Phượng Hoàng, cũng đều là Phượng hoàng lửa bị người xa lánh, cùng bệnh hiểu nhau, chưa chắc không thể".

Không biết tại sao, chỉ cần Lý Thiên Vương mở miệng, tôi liền cảm thấy lời ông ta mang theo gai nhọn, nghe khiến cả người không thoải mái. Trước kia, tôi sẽ đấu võ mồm với ông ta, nói mấy lời không đau không ngứa chọc tức ông ta, nhưng bây giờ, ông ta nói chuyện, tôi lại muốn giết ông ta.

Người khác sỉ nhục tôi không sao cả, nhưng không thể nói xấu sư phụ tôi, không được sỉ nhục anh ta như vậy.

Lý Thiên Vương nói sư phụ tôi là phượng hoàng lửa, vẫn đúng là ngoài sự suy đoán của mọi người. Trước kia Thiên Đế đã nói, Phượng hoàng lửa bị gia tộc Phượng Hoàng coi là vật không lành, vì vậy vừa sinh ra liền bị người xa lánh, bị người ức hiếp, không ngờ vận mệnh của sư phụ lại giống như Tinh Vân.

Tôi thấy bọn họ nói rõ ràng mạch lạc, thật giống như là có chuyện như vậy, suýt chút nữa đã tin chuyện hoang đường của ông ta, có điều sư phụ tôi đã nói, mặc kệ người khác nói gì, cũng không được tự loạn trận cước, vì vậy bây giờ tôi càng nên cố gắng giữ tỉnh táo, tiếp đó không nên bị những người này làm rối loạn nữa.

Tôi lấy lại bình tĩnh, lúc chuẩn bị phản bác, Thiên Hựu bỗng nhiên không cứng không mềm nói: "Chỉ nói mà không làm, ông thật là thú vị. Ông nói mẹ tôi là người gia tộc Phượng Hoàng, chứng cứ đâu? Lấy ra đi. Chỉ vì Vệ Tử Hư là phượng hoàng lửa, mà mẹ tôi là người gia tộc Phượng Hoàng? Vậy Tử Diên thì sao? Cô ta là đệ tử của Tạ Linh Côn, vậy có phải cô ta cũng cùng Tạ Linh Côn phản bội thiên đình? Cô ta không giống như vô tội phóng thích. Lão già, nhìn vấn đề đừng phiến diện như vậy được không? Ông thật sự rất nông cạn."

Thiên Hựu nói từng lời từng lời đều vô cùng chính xác, khiến Lý Thiên Vương sững sờ, hồi lâu không nói ra được từ nào.

Tôi quỳ bên cạnh nói, nước mắt ươn ướt. Thằng nhóc thối lớn rồi, thằng nhóc này làm chuyện cha nó nên làm, nó ở trước mặt mọi người bảo vệ tôi, khiến tôi vô cùng cảm động. Lúc tôi còn chưa để ý, nó đã trở nên trưởng thành như vậy.

Thiên Đế không vui vung tay nói: "Đây là thiên đình, không phải cái chợ, cãi nhau còn ra thể thống gì? Lý Thiên Vương, ý của ông không phải là bản tồn thiên vị Phần Thất đó chứ?"

Lý Thiên Vương vội hô to một tiếng, nói: "Thuộc hạ không dám nghĩ như vậy, trong lòng mọi người đều biết, từ trước tới nay Thiên Đế làm việc công bằng chính xác, sẽ không vì việc tư làm rối kỉ cương."

Thiên Đế hừ một tiếng, anh ta chuyển hướng nói với tôi: "Phần Thất, nguyên hình nguyên thần không thể gạt người, ngươi có dám cho bản tôn nhìn? Cô có phải người của gia tộc Phượng Hoàng, có phải Tinh Vân hay không, nhìn là biết. Là phượng hoàng hay là rồng, đều chạy không thoát tim và mật của nguyên thần."

Nguyên hình, tên như ý nghĩa, chỉ hình dáng ban đầu. Nói ví dụ như, bây giờ tôi là hình người, nhưng hình thái ban đầu của tôi là phượng hoàng, vậy xuyên thấu qua tim và mật nhìn thấy chính là phượng hoàng, nguyên hình nguyên thần không có cách nào thay đổi.

Thiên Đế muốn dùng cách này điều tra thân phận của tôi, đúng là công bằng công chính, nguyên hình nguyên thần không làm giả được, nếu như tôi là phượng hoàng, thì tôi và sư phụ là người của gia tộc Phượng Hoàng không thể lật đổ.

Nói thật, lúc này, tôi thực sự có chút chột dạ. Tôi sợ sự thật tôi chính là Tinh Vân, trên đời này không có hai người giống nhau như đúc, mà không có quan hệ huyết thống, tỉ lệ như vậy quá nhỏ.

Ngay ở trước mặt nhiều thần tiên như vậy, xác nhận tôi là người của gia tộc Phượng Hoàng, hôm nay chính là ngày chết của tôi, đến lúc đó, bản thân tôi còn không lo được, cũng khó đảm bảo an toàn của Thiên Hựu. Nó là con của tôi và Diệm Thiên Ngạo, trong cơ thể có một nửa dòng máu của tôi, mặc dù trên người nó chảy máu rồng, thoát được tội chết, lại không thoát được kết cục bị người ta bắt nạt.

Tôi do dự, không dám thử. Tất cả mọi người trên cung điện đều nín thở, bọn họ bởi vì tôi trầm mặc mà căng thẳng, bầu không khí trở nên cực kì quỷ dị.

Sau khi Thiên Đế đợi hồi lâu liền hỏi: "Phần Thất, ngươi không dám chứng minh sự trong sạch của mình sao?"

Tôi ngẩng đầu lên, không biết đáp lại Thiên Đế ra sao, tôi nhìn Thiên Hựu, nó cũng đang dùng ánh mắt cực kì phức tạp nhìn tôi, lúc này, tôi càng thêm do dự không quyết định được.

"Phần Thất. Soi tim mật chứng minh cô trong sạch tốt nhất, Thiên Đế nói không sai, là chim sẻ không biến thành phượng hoàng được, không có gì để lo lắng cả."

Lời Thái Bạch khiến tôi sợ hãi, bây giờ ngoài anh ta ra, tôi thật sự không dám tin ai. Từ trước tới giờ anh ta rất ít nói, lúc này nói ra lời này có phải đang chỉ điểm gì cho tôi không?

Quên đi, nếu anh ta cũng muốn tôi làm vậy, tôi liền làm.

Vì vậy, tôi hít một hơi sâu đáp: "Không phải sợ, chỉ là đau lòng. Các người đã nghi ngờ tôi, vậy thì cứ kiểm tra thân phận của tôi đi. Nếu tôi là người của gia tộc Phượng Hoàng, muốn chém muốn giết tùy các người. Nhưng việc này không liên quan đến Thiên Hựu, các người không thể đánh đồng với nhau. Trái lại, nếu như tôi không phải, vậy thì muốn người bị oan hối lỗi, lấy thống khổ của người khác làm trò vui, vẫn tính là người sao?"

Đám người Lý Thiên Vương phẫn nộ giơ tay chỉ vào tôi quát lên: "Phần Thất, ngươi...!" Nói được một nửa như vậy liền dừng, có lẽ là biết ở đây không thích hợp đấu võ mồm với tôi, nên mới đúng lúc nhịn xuống.

Thiên Đế ngoắc ngoắc tay với tôi, tôi đi tới dưới ghế rồng của anh ta, chỉ thấy anh ta giơ tay lên, một vệt ánh sáng vàng đâm vào mi tâm của tôi, sau khi cơ thể trấn động, từ nơi sâu xa trong cơ thể truyền đến cơn đau khó có thể chịu đựng được, lại như có gì đó từ bên trong tôi xé toạc ra, bị xé rách thống khổ thật sự khiến người ta sống không bằng chết.

Những ngày qua, tôi vẫn khắc ghi dạy bảo của sư phụ trong tâm khảm.

Cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải lấy mình và Hựu Hựu làm chuẩn, không nên nghĩ đến án oan của gia tộc Phượng Hoàng, cũng không cần nghĩ đến anh ta, toàn bộ lấy tự bảo vệ làm điều kiện đầu tiên, đi đối mặt với bất kì lời đàm tiếu gì.

Thiên Đế một tay che trời, một câu của anh ta không ai có thể phản bác. Gia tộc Phượng hoàng cấu kết với Ma tộc, muốn nói là án oan, ai có thể tin? Tin chính là đối địch với Thiên đế, ai dám nói?

Đối với Thiên Đế mà nói, hoặc là địch, hoặc là người dưng, mặc dù là người thân, cũng không thể hi vọng trở thành người nhà. Mấy câu ngắn ngủi, đã giải thích hoàn hảo cách làm người của Thiên đế, vì vậy, lúc này tôi không thể có bất kì do dự gì.

Án oan năm đó, Tinh Hàn là người duy nhất sống sót, bây giờ anh ta chết rồi, liền không có ai sẽ nói tới chuyện đó, chứ đừng nói gì là chân tướng. Nhưng nếu như tôi là Tinh Vân, tôi không sinh ra con trai của Diệm Thiên Ngạo, không có Thiên Hựu, có phải Thiên đế sẽ vạch trần tôi?

Tạp niệm rất nhiều, tôi đã không phân biệt được thật giả nữa.

Nhịn đến lúc không có cách nào nhịn được nữa, rốt cuộc Thiên Đế thu tay về, anh ta nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ, giống như có gì đó nghi ngờ quấn lấy trong lòng anh ta, tuy rất nhanh anh ta liền khôi phục dáng vẻ bình thản, nhưng mà đáy mắt anh ta xẹt qua một tia khó tin nổi vẫn không tránh được mắt tôi.

Tôi không biết có nên vì vậy mà thấy mừng thầm không, anh ta do dự liền nói rõ tôi không phải người gia tộc Phượng Hoàng, nếu tôi phải, anh ta đã sớm đem tôi vĩnh trừ hậu họa rồi.

"Bản tôn đã xét rõ thân phận, cô ta không phải người gia tộc Phượng hoàng, nguyên hình là người phàm. Hiện nay đã thay da đổi thịt phi thăng thành tiên. Nếu Vệ Tử Hư không dẫn cô ta đi, nói rõ ràng cô ta cũng không phải đồng mưu."

Rút tay về đặt trên đùi, Thiên Đê trầm ổn nói ra kết quả, sau khi nghe anh ta hủy bỏ thân phận người gia tộc Phượng Hoàng của tôi, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi không nên nghi ngờ bản thân, nhưng trước sau trong lòng tôi vẫn có vướng mắc, rốt cuộc trong cơ thể tôi phong ấn cái gì? Lúc mới đầu tôi còn nghi ngờ phong ấn kia là khóa lại kí ức của cơ thể tôi, có thể có liên quan đến gia tộc Phượng Hoàng, sư phụ không muốn tôi biết mới gạt tôi, bây giờ xem ra, là tôi suy nghĩ nhiều.

Phong ấn trong cơ thể chỉ là niêm phong kí ức sau khi tôi tẩu hỏa nhập ma, lạm sát người vô tội mà thôi.

Đáp án đã đưa ra, Thiên Đế chính là chân tướng, nhưng Lý Thiên Vương không phục. Ông ta nói: "Sao cô ta có thể là người phàm? Quan hệ giữa cô ta và Vệ Tử Hư không giống quan hệ giữa Tạ Linh Côn và Tử Diên, từ trước tới nay Tạ Linh Côn không thích đồ đệ của mình, vì vậy không cho cô ấy biết chuyện gì cả, cũng sẽ không cho cô ta tham dự, nhưng Vệ Tử Hư khá cưng chiều đồ đệ mình, hai người quan hệ cực kì mật thiết, muốn nói Phần Thất vô tội, thuộc hạ không tin!"

Tôi tức giận đến nghiến răng, rốt cuộc Lý Thiên Vương này có thù với tôi lớn thế nào, nhất định phải oán hận tôi mới được.

"Thiên đế kiểm tra thân phận thật sự chỉ chứng minh nguyên hình của cô ta không phải phượng hoàng, nhưng không thể chứng minh cô ta không đồng mưu với Vệ Tử Hư, bọn họ quan hệ thầy trò, có thể cô ta biết được tung tích của Vệ Tử Hư."

Lý Thiên Vương vừa dứt lời, lập tức có một người nam không ra nam nữ không ra nữ đứng lên: "Không sai, Thiên đế, hai việc là không thể nói làm một. Thần nghe nói có một loại phép thuật, có thể thay đổi nguyên hình nguyên thần, nói không chừng, Phần Thất dùng cách này biến mình người con người, cũng phải không thể!"

Má nó, nhân yêu này từ đầu xuất hiện vậy, trang phục hoa hòe hoa sói không nói, mặt mũi này còn ói ra ba bốn kí phấn trắng, trên người làm còn thơm hơn cả Hoa tiên tử, loại hàng này, rốt cuộc làm sao tiến vào tiên ban, phi thân lên tiên?

Nhìn khuôn mặt này, tôi thực sự không nhìn nổi, mặt mũi rất lớn, hẳn là sau khi tôi rời khỏi tiên giới mới thăng chức lên.

Ai, thật sự là sinh không gặp thời, sao đến đâu cũng có người gây khó khăn tôi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com