Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: 24 giờ trên phi thuyền (2)

Ngoài hành lang, một chàng trai thuộc chủng tộc cottonjelly với nước da trắng muốt như tờ giấy, thân hình mảnh và mềm mại gượng gạo đứng. Huỳnh Á Đông run rẩy cầm mảnh giấy viết một nét sổ dọc và một vòng tròn trên tay trái. Là căn phòng số mười này. Bàn tay phải cầm túi quần áo nhỏ bé và dơ bẩn bất giác nắm chặt. Cánh cửa cabin giống hệt những cái còn lại nhưng Á Đông có ảo giác rằng nó ngày càng biến lớn và một lúc nào đó sẽ đè nát cậu. Nỗi sợ hãi vô hình ngày càng dâng trào và dằn ngay cổ họng. Mồ hôi túa ra đầm đìa. Cậu dè chừng đặt tay lên tay nắm cửa. Tiếng trái tim cậu đập thình thịch vang đội bên tai. Cậu nuốt một ngụm nước bọt và nhấn tay cầm xuống.

Khoảng nửa ngày trước, gia đình Á Đông đã bị bọn xã hội đen siết nợ. Chúng đến đập phá số đồ đạc ít ỏi trong căn nhà vốn đã tồi tàn. Người cha mượn nợ đã bỏ trốn không biết tung tích. Còn anh trai và cậu thì bị bán làm nô lệ ở chợ đen. 

Á Đông kinh hoàng nhớ lại khuôn mặt dữ tợn như la sát của gã đại ca với nửa thân dưới là nhện góa phụ đen khi gã thẳng tay kết liễu một đàn em làm hỏng chuyện. Máu tươi bắn vào mặt cậu nồng mùi tanh và còn ấm nóng. Bấy nhiêu là đủ để cậu ngoan ngoãn nghe răm rắp mọi điều gã căn dặn, để rồi run rẩy nuốt xuống viên thuốc độc sẽ kết liễu cậu sau 24 giờ. Á Đông thậm chí không biết người đã mua mình là ai, ngoại hình ra sao, gia cảnh thế nào, chỉ biết rằng hôm nay cậu sẽ gặp người đó trong căn phòng được ghi trên tờ giấy. Nếu cậu có ý định bỏ trốn thì cậu sẽ không bao giờ lấy được viên thuốc giải độc đã được gã giao cho chủ nhân mới.

Cánh cửa phòng dần mở ra. Âm thanh rên rỉ ngọt nị và tiếng da thịt va chạm bành bạch làm Á Đông đỏ mặt tía tai. Cậu sửng sốt nhìn hai thân ảnh đang quấn quýt lấy nhau trên giường. Là hai con người. Một người nằm dưới đang chổng cao mông và lắc hông phối hợp người phía sau. Mặt cậu ta ửng đỏ, hai mắt mê ly nhuốm hơi nước, còn lưỡi thì thè ra. Theo mỗi nhịp nắc, dương vật cậu ta không ngừng rung lắc và hộc ra tinh dịch. Trông cậu ta đang sung sướng đến ngây ngất.

Tuy nhiên cảnh tượng dâm đãng đó không thu hút sự chú ý của Á Đông. Thời gian như bị dừng lại khi cậu chợt đối diện với đôi mắt màu tím dường như sáng quắc lên của chàng trai đang dũng mãnh ra vào người nằm dưới. Vài sợi tóc đen ướt át bết dính bên gò má. Khuôn miệng đẹp đẽ khẽ mỉm cười. Đầu lưỡi đỏ tươi lướt nhẹ qua cánh môi anh như loài dã thú đang đánh chén một bữa ngon lành. Mồ hôi lấm tấm chảy xuôi theo những khối cơ bắp căng phồng. Dưới ánh đèn, da thịt anh như sáng lên. Eo anh nhịp nhàng lắc lư như đang múa. Dương vật to lớn thoắt ẩn thoắt hiện giữa kẽ mông người nọ. Á Đông nuốt một ngụm nước bọt. Hai chân bất giác mềm nhũn. Âm đạo lẫn hậu môn theo bản năng co rút và ướt át. Khung cảnh xung quanh tưởng chừng cũng chao đảo theo nhịp nhấp hông của anh. Á Đông chỉ còn thấy cách anh vuốt tóc và cười lớn. Âm thanh râm ran đẹp đẽ như tiếng chuông gió bên tai.

- Mẹ kiếp, đồ vô liêm sỉ! Mau cút đi! Đóng cửa lại, thằng đĩ! - Xuyến Vinh đỏ mắt gào lên khi nhìn thấy đũng quần của tên cottonjelly nọ căng phồng.

Á Đông giật bắn, lập tức hoàn hồn, lúng túng đóng cửa lại. Thân thể cậu nóng ran. Hô hấp dồn dập. Tim đập liên hoàn và mạnh mẽ. Cậu đứng đó một lúc để bản thân bình tĩnh hơn, sau đó bối rối nhìn lại tờ giấy ghi số phòng. Chàng cottonjelly lật ngang lật dọc tờ giấy để chắc rằng mình không bỏ sót điều gì. Mất một lát để cậu há mồm hiểu ra tờ giấy ghi 01 chứ không phải 10.

Đứng trước cửa phòng 01, Á Đông không sỗ sàng như vừa rồi nữa mà cẩn thận gõ cửa. Người bên trong quan sát cậu qua ống nhòm, hỏi đi hỏi lại vài lần để chắc rằng hành lang hoàn toàn vắng người rồi mới cho cậu vào. 

Cảnh tượng bên trong sớm giúp cậu nhận ra lần này mình đã vào đúng phòng. Bên cạnh cậu, có thêm bốn người con trai trẻ khác thuộc nhiều chủng loài khác nhau đang trần truồng quỳ gối để một người đàn ông trung niên kiểm tra thân thể. Theo lệnh người đàn ông, cậu khóa chặt cửa ra vào và cởi toàn bộ quần áo, chính thức lột sạch đi nhân quyền của mình. Cậu quỳ gối bên cạnh bốn người còn lại. Tất cả đều cúi đầu không dám táy máy hay hé răng. Không khí trong phòng căng thẳng và ngột ngạt. Người đàn ông nọ không trực tiếp chạm vào bọn họ mà dùng một cây thước dài để vạch miệng xem răng, lưỡi, thử phản ứng của tay, chân, ngực và dương vật từng người.

Sau cùng, bọn họ được ra lệnh nằm sấp xuống và chổng cao mông. Hành động này khiến Á Đông lập tức nhớ đến cảnh tượng dâm đãng vừa rồi. Dương vật vì thế mà hơi đứng lên, âm đạo cũng trở nên ướt át và khép mở như khao khát được lấp đầy. Phản ứng này hiển nhiên làm gã đàn ông trung niên hài lòng. Vì đầu úp xuống đất, cậu chỉ có thể vểnh tai lên nghe ngóng người đàn ông nọ lễ phép nói chuyện qua điện thoại với một người khác có vẻ là cấp trên của ông ta. Khu cậu sống thường xuyên có con người đi đến nên cậu có học một ít ngôn ngữ loài người, không thông thạo nhưng đủ để cậu phần nào hiểu được cậu được đánh giá là hàng loại tốt và sẽ được giao nộp cho cấp trên. 

Sau khi nhận lệnh từ cấp trên, gã ta phát cho cậu một viên thuốc giải, một cái vòng cổ điện tử, một hộp đồ và chìa khóa phòng ở cách vách. Cậu vội vàng uống ngay, sau đó mới mặc lại quần áo. 

Khi đeo vòng cổ, người A Đống như bị điện giật. Cảm giác đau đớn và tê rần lan tràn toàn thân trong vài giây ngắn ngủi tưởng chừng như vài giờ. Gã đàn ông cảnh báo cậu đừng hòng thử tìm cách tháo vòng ra và hiển nhiên là cậu khúm núm vâng dạ.

Sau khi cúi chào gã đàn ông trung niên và sửa soạn đồ đạc, Á Đông nhìn thấy bốn người con trai còn lại hoảng hốt khẩn cầu ông ta đưa cho mình thuốc giải, nhưng toàn bộ bị từ chối. Có người còn thảng thốt nhìn cậu với ánh mắt khẩn cầu. Á Đông ớn lạnh, nhút nhát lùi về sau, không dám nghĩ nhiều về số phận của bốn người nọ mà lập tức trở về phòng được phân phát.

Nằm một mình trong căn phòng có thể xem là sang trọng nhất cuộc đời nghèo hèn, Á Đông sớm được sự thoải mái và êm ái của chiếc giường xoa dịu sự căng thẳng. Không còn sự ồn ào đinh tai nhức óc từ các công trường dang dở hay tiếng xì xào tụ tập của đám bợm nhậu thường say khướt rồi đánh nhau, không có khói bụi mù mịt, hay bọn chuột hoặc gián chạy nhảy khắp góc nhà. Cơ thể Á Đông dần thả lỏng trong căn phòng thơm tho, sạch sẽ và yên ắng. 

Chàng cottonjelly bắt đầu tò mò về cái hộp mà người đàn ông nọ đưa cho. Khi nhìn thấy thứ bên trong, Á Đông giật thót và đỏ ửng mặt mày, suýt chút nữa đánh rơi nó. Đó là một cái dương vật giả to và nổi mụn tròn. Cậu cầm nó lên săm soi dưới ánh đèn, sợ hãi nghĩ về cách nó sẽ đâm vào bên trong âm đạo hay hậu môn nhỏ bé của mình. Nghĩ đến đây, trong đầu cậu lại hiển thị hình ảnh của người đàn ông cường tráng và quyến rũ nọ. Hình ảnh dương vật anh ra ra vào vào dần mông người khác choáng váng đầu óc cậu. Á Động nuốt khan, người bóng bừng. Cậu cắn răng do dự giây lát, sau đó trở mình nằm sấp trên giường giống như kẻ nằm dưới thân anh, cởi quần, xấu hổ nhét dương vật giả vào hậu môn chật ních.

Á Đông nhắm mắt, tưởng tượng người phía sau mình là Nhật Huyền. Cơn đau đớn nhói buốt cả thân dưới. Cậu mơ mộng rằng anh đang dịu dàng chạm áp ngực lên lưng cậu, thủ thỉ những lời âu yếm ngọt ngào. Á Đông vui sướng rên rỉ. Dường như cơn đau cũng giảm bớt ít nhiều. Cậu vặn vẹo hông, giơ tay về sau như được anh nắm lấy, sau đó chậm rãi cọ xát dương vật trong thành ruột non nớt. Tiếng rên rỉ dần trở nên rách nát. Cậu rút dương vật giả ra, rồi mạnh mẽ đẩy trở về. Khoái cảm dữ dội làm chân cậu bủn rủn. Đầu óc cậu ngày càng mụ mị đi, tay không thể ngừng lặp đi lặp lại hành động thủ dâm một cách máy móc cho đến khi cậu mãnh liệt bắn đầy lên tấm ga trắng.

Á Đông nằm nhoài trên giường mà thở hổn hển. Lần đầu tiên thủ dâm mang đến khoái cảm quá mức kịch liệt khiến cậu choáng váng. Loài cottonjelly vốn coi trọng việc kết đôi và chung thủy. Đáng tiếc đặc tính tốt đẹp đó, kèm với việc sinh ra với cơ thể song tính, đã bị biến thành hưng phấn tình dục trong mắt các chủng tộc khác. Á Đông khổ sở thầm nghĩ, giá như cậu sinh ra ở một gia đình giàu có hơn một chút, hoặc không phải ở hành tinh B146 đầy hỗn tạp kia, có lẽ cậu đã có một cơ hội đến với chàng trai nọ. Thậm... thậm chí người nằm dưới thân anh chính là cậu. Và anh sẽ chạm vào vùng kín mà cậu đã ngây thơ và kín đáo cất giữ cho bạn đời, lấp đầy nó, đưa cậu lên đỉnh cao của sung sướng và tưới ngập tử cung cậu bằng hạt giống của anh. Hai người sẽ có những đứa con xinh đẹp, một mái nhà êm ấm...

Càng nghĩ, Á Đông càng hưng phấn. Dương vật một lần nữa đứng thẳng. Âm đạo ướt át và lầy lội. Á Đông cắn môi, xoa xoa hột le đang căng phồng, sau đó lướt ngón tay xuống dưới.

- Này nô lệ, mi còn trinh lồn không?

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông đột nhiên vang lên trong tâm trí khiến Á Đông sợ hãi đến mức mềm cả người. Cậu kiểm tra khắp xung quanh nhưng không thấy sự hiện diện của ai cả, cho đến khi nhìn vào gương và thấy vòng cổ điện tử đang sáng đèn.

- Đúng đấy, 12, ta sẽ liên lạc và quan sát được mọi điều mi làm thông qua vòng cổ này. Nó đã liên kết với thần kinh của mi, cho nên ta biết mọi thứ trong não mi. Và chỉ cần một nút bấm thì đầu của mi cũng lìa khỏi cổ, dễ dàng như cắt khoai. Giờ thì trả lời đi, mi còn trinh lồn không?

- Dạ còn. - Á Đông run rẩy trả lời.

- Tốt. Cái lồn còn trinh đó là của ta. Không được tự tiện chạm vào nó khi không được ta cho phép.

Lời nói của người đàn ông nhẹ nhàng như chuyện hiển nhiên, một lần nữa nhắc nhở Á Đông rằng cậu đã không còn quyền sở hữu với chính cơ thể mình. Nước mắt cậu rơi lã chã. Mặt cậu tái mét. Hai mắt hoảng hốt mở to.

Tất cả hình ảnh ấy đều được người đàn ông nọ quan sát bằng chính đôi mắt cậu qua tấm gương trên tường. Sự khiếp đảm và tuyệt vọng của cậu làm gã hưng phấn. Gã nằm trên giường, đeo kính thực tế ảo để quan sát Á Đông. Nơi thân dưới là những chiếc xúc tu gớm ghiếc của gã, có một tên nô lệ nằm sấp, bị trói ngược hai tay hai chân lên trần nhà bằng latex đen. Mắt nô lệ bị bịt kín. Toàn bộ răng nô lệ đã bị nhổ sạch và thay thế bằng nhựa. Nước mắt giàn giụa chảy ướt mặt tên nô lệ đang ra sức khẩu giao cho gã chủ nhân biến thái. Gã lục lọi trong ký ức của Á Đông và huýt sáo dừng lại ở hình ảnh Nhật Huyền. Dương vật gã càng trướng to. Gã đè đầu nô lệ và thúc mạnh vài cái trước khi bắn hết vào trong, mông lung tưởng tượng cách mình sẽ bắn đầy lên khuôn mặt đẹp đẽ của Nhật Huyền.

Trong cabin của phi thuyền.

Á Đông nức nở lau nước mắt một hồi thì nhận ra vòng cổ đã tắt đèn. Bên tai cũng không còn nghe tiếng người đàn ông đó nữa. Cậu không còn chút tâm trạng nào để thủ dâm nữa nên sắp xếp lại quần áo và lên giường ngủ sớm. Sự im ắng bấy giờ là một phước lành.

Vài phút sau, có ba gã đàn ông vạm vỡ và cao lớn trong bộ vest đen đi xồng xộc bước vào phòng Á Đông vừa bước ra. Mỗi phòng trên phi thuyền đều được cách âm, nhưng cậu vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét khốn khổ vọng qua một lớp tường. Nghĩ đến những người con trai còn lại không được phát thuốc giải độc, Á Đông hoảng sợ bịt hai tai và cuộn tròn nằm giường như con ốc rút mình vào vỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com