Chương 68: Mật văn (bốn)
Ba người chúng tôi đều chuẩn bị tâm lý thật tốt. Không chia nhau ra tìm, mà đi thẳng đến cuối thôn. Thật ra nơi đó chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, tại thấy có quá nhiều rác, nên mới không vào. Lần này ba người chúng tôi đành phải chịu bẩn bới đống rác kia ra, khiến cho cả người đều bốc lên mùi thối nồng nặc. Nhưng thật bất ngờ, ngoài dự liệu chúng tôi bỗng nhiên tìm được số nhà 234.
Khi chúng tôi giở ra mảnh chiếu rách cuối cùng, thì phát hiện có một tấm ván cửa đang đè lên giếng, mà trên đó còn ghi số nhà là 234. Toàn bộ sự việc đều ăn khớp trước mặt chúng tôi. Nhưng đó không phải là một tòa nhà, mà là một cái giếng cổ bằng đá lâu năm. Miệng giếng bị cánh cửa có ghi số nhà 234 bịt chặt lại. Thế thì rất có khả năng vị cố vấn thần bí kia không phải là người còn sống.
Ba chúng tôi đều đồng loạt a lên một tiếng. Thật không thể nào ngờ được, trong lòng vốn không muốn thừa nhận nhưng toàn bộ nghi ngờ đều được xâu chuỗi lại. Lúc này, chúng tôi đã hiểu tại sao vị cố vấn thần bí kia chỉ có thể trao đổi với ông chủ Triệu thông qua email. Chúng tôi thấy cạnh miệng giếng có một gốc cây già xiêu xiêu vẹo vẹo, trên cành cây còn treo lủng lẳng một sợi dây điện thoại. Dù có chút không tưởng, nhưng tôi vẫn tin đây là nguyên nhân ông chủ Triệu nhận được email. Trên hết, vấn đề nằm ở chỗ, mợ hai Kiều kia tại sao lại biết được chuyện quỷ chú và tin tức về Hà Bá điện? Mà cô ta làm cách nào để liên hệ với ông chủ Triệu?
Ba người chúng tôi ai cũng muốn biết sự thật đằng sau bí ẩn này. Chỉ còn cách giở tấm ván cửa lên, sau đó nhìn xem dưới giếng có cái gì. Chúng tôi liền hợp sức lại, khiêng tấm ván khỏi đó. Bạch Dực đứng cạnh tôi tìm được một cục đá, ném xuống. Một lúc lâu sau liền nghe tiếng vọng lại. Giếng đã khô, bên dưới không có nước.
Tôi chậc chậc, biểu thị là loại chuyện này thật khó giải quyết. Nhưng giờ nếu muốn xuống dưới thì chúng tôi lại không có chuẩn bị gì cả. Do chuyện lúc nãy, nên tôi luôn cảm thấy dưới giếng chắc chắn có gì đó. Rất có thể là mợ hai Kiều đang ở ngay phía dưới. Trước giờ, giếng luôn mang lại một cảm giác kinh dị. Nó giống như con đường thông xuống suối vàng. Tóm lại, ngay lúc này, dù có dây thừng, tôi cũng không muốn xuống phía dưới.
Chúng tôi còn đang do dự thì tôi cảm thấy như có ai đó đẩy mạnh mình về phía trước. Tôi lảo đảo rồi ngã vào miệng giếng. Bạch Dực thấy, vội kéo tôi lại. Thế nên cả người tôi đành phải trông cậy vào Bạch Dực. Anh nắm tay tôi đong đưa trên miệng giếng, cánh tay tôi đập mạnh vào thành giếng, đau đến độ muốn buông ra. Bạch Dực thuận thế, ổn định lại thân người rồi dùng cả 2 tay nắm lấy tôi. Tôi dần lấy lại bình tĩnh. Anh hợp sức cùng Lục Tử kéo tôi lên. Ngay khoảnh khắc tôi đang thả lỏng thân mình, thì dưới chân như bị thứ gì đó túm lấy. Tóc gáy tôi dựng ngược, trán túa đầy mồ hôi. Tôi cảm thấy thứ đang cầm lấy chân tôi là một bàn tay người. Móng tay dài vô cùng, bấu chặt vào mắt cá, dù có giãy thế nào cũng không buông. Tôi hơi cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy phía dưới đen thăm thẳm. Ngay lúc tôi không muốn nghĩ đến nữa thì trong bóng tối lại từ từ lộ ra một gương mặt tái nhợt. Mắt cô ta rất nhỏ, nhưng miệng lại rất lớn. Tôi liều sống liều chết dùng sức đạp chân, muốn thoát khỏi thứ kia ngay. Nhưng nó cứ nắm chặt, muốn kéo tôi xuống. Lúc này tôi lại cảm thấy như tay mình đang dần trượt ra khỏi Bạch Dực. Nước mắt tự nhiên lăn dài, tôi nhìn anh quát lên: “Chân tôi bị thứ gì đó túm lấy rồi!”
Thứ quỷ kia còn nhàn nhã đong đưa đầu như đang ung dung chờ tôi rơi xuống. Bọn Bạch Dực nếu không tìm ra cách, tôi chắc chắn sẽ té ngay xuống. Tôi vốn không biết bên dưới nông sâu thế nào, nếu không bị ngã chết cũng bị con quỷ kia cắn chết.
Nếu đều phải chết, lòng tôi bỗng nhiên trở nên ác độc muốn dẫm vào mặt. Liền đạp thẳng xuống làm cho gương mặt kia bắt đầu vặn vẹo. Thứ kia càng trở nên quái dị, ả vươn tay ôm luôn thắt lưng của tôi. Phần eo của tôi trước giờ vốn bạc nhược, vội vàng lắc mạnh thân người. Mới phát hiện ra đây chính là mục đích của ả, bởi nếu tôi cứ uốn éo, lay động như thế sẽ rất dễ vuột khỏi tay mọi người. Bạch Dực bỗng hét lớn: “Cậu đừng cử động, nhắm mắt lại.”
Tôi lập tức nhắm chặt hai mắt, trong đầu cảm thấy có vật gì đó vừa rơi xuống. Lực dưới chân thả lỏng hẳn, một tiếng thét như mèo hoang vang lên, thứ đó liền rơi ngay xuống giếng. Lúc này không còn lực cản, bọn họ nhanh chóng kéo tôi lên, vừa thò người ra, liền bị ôm chặt lấy rồi lôi ra khỏi giếng. Tôi bị sặc, ho khan vài trận, nhưng vẫn tò mò, nhịn không được hít sâu một hơi. Thứ lúc nãy túm lấy chân tôi, chẳng lẽ là mợ hai Kiều sao?
Tôi sờ sờ mặt mình, phát hiện trên đầu toàn là bột phấn, mũi còn ngửi được mùi hương kỳ quái. Thứ này là bùa hộ mệnh mà Bạch Dực đã làm. Tôi nhảy mũi, Bạch Dực và Lục Tử nhanh chóng đem ván cửa đóng lại. Ba người chúng tôi mới hoàn hồn, ngồi bệch xuống đất thở dốc, mãi một lúc lâu mới chậm chạp bình tĩnh lại.
Lần này không ngờ lại nguy hiểm như vậy, khiến tôi chút nữa tè bậy ra quần. Tôi vén ống quần, chỗ da ở mắt cá bị cào rách. Bạch Dực rắc một ít thuốc bột lên đó, rồi lấy ra tay băng bó cho tôi. Tôi kể sơ cho mọi người nghe chuyện lúc nãy, có khi nào mợ hai Kiều vẫn còn sống không? Không thể nào đâu, nói thế thì cô ta là cương thi rồi còn gì. Miệng tôi hết mở rồi lại khép, Bạch Dực đỡ tôi dậy nói: “Giờ đang lúc trăng tròn, đối với chúng ta rất bất lợi. Về trước đã, ngày mai lại đến.”
Bạch Dực kéo tôi lên, hỏi tôi có thể đi được không, hay để anh cõng tôi. Tôi nói vẫn đi được, thế là hai người kia một trái một phải kè tôi về. Đúng lúc chúng tôi vừa quay người, thì sau lưng vọng lại tiếng thùng thùng. Âm thanh này vừa vang lên thì Lục Tử bị dọa buông tôi ra. Tôi mất thăng bằng, vội nắm lấy tay áo của Bạch Dực, chỉ nghe anh nhảy mũi một cái. Tay áo anh bị tôi xé thành mảnh rách. Chuyện này vốn thật khôi hài, nhưng nếu còn cười được thì đúng là đồ không có não. Chúng tôi vội vàng quay đầu lại, phát hiện thứ trong giếng đang đập mạnh vào cửa, sức lực vô cùng to lớn.
Bạch Dực nhanh chóng đỡ tôi đứng dậy. Ba người chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào hướng kia, cuối cùng tôi chỉ tay run run bảo: “Hai người còn….còn ngây ra đó làm gì. Mau tìm thứ gì đè lên đi!”
Lục Tử lập tức tìm mấy thứ xung quanh, cuối cùng lấy hai cái ghế hư đè lên trên. Nhưng vốn chẳng thấm vào đâu. Nó nhanh chóng bị hất tung ra. Ba người chúng tôi đều lui về sau, thấy cái giếng khô bỗng nhiên tràn nước ra ngoài, phát ra âm thanh tách tách. Tôi nuốt nước bọt hỏi: “Tại sao lại có nước?”
Bạch Dực nói tỉnh bơ như thường: “Cô ta muốn ra ngoài, hoặc muốn kéo chúng ta vào trong.”
Lục Tử nắm chặt cánh tay Bạch Dực mếu máo nói: “Vậy nghĩ cách đừng để cô ta ra khỏi đó.” Cậu ta nói chưa xong thì nước giếng dần chuyển sang màu đen. Tôi tập trung nhìn, thì ra trong nước có rất nhiều tóc. Đừng hỏi tại sao tôi luôn dính đến tóc, đến tôi còn chẳng biết nữa là. Nhưng khi nhìn thấy những sợi đen đen đó tôi liền hoảng sợ, cổ họng như nghẽn lại. Mớ tóc đen chầm chậm chảy ra theo dòng nước, càng lúc càng nhiều. Bạch Dực thận trọng ôm lấy thắt lưng tôi. Toàn bộ thân thể tôi đều dựa sát vào người anh. Lòng tôi cũng nghẹn lại như cổ họng, cả ba người, sáu con mắt nhìn chằm chằm vào miệng giếng. Nhưng chúng tôi sai rồi, nhìn nhầm mất rồi. Không ngờ cái thứ gọi là mợ hai Kiều không có nhảy từ giếng ra mà dần dần hình thành trong đám tóc, một hình người từ từ dựng đứng lên. Lưng cô ta còn cong cong, dáng vẽ thật giống một gốc thông già, trong đám tóc kia có thể lờ mờ nhận ra chiếc sườn xám màu xanh nhạt và chiếc áo khoác nhỏ màu đỏ thẫm.
Lục Tử a lên một tiếng, lập tức nhảy ra sau lưng tôi. Tôi nhìn lại thì thấy cậu ta đã bị dọa ngất đi. Tôi cũng chẳng kịp quan tâm cậu ta ra sao. Mợ hai Kiều đã ung dung nhìn chúng tôi, vươn tay ra, tiếng nói như vọng từ trong nước nói: “Thích Nhiên, đến, đến với em. Em luôn ở đây chờ anh.”
Tôi nhăn mặt, bà cô quỷ này không phải xem tôi thành đại thiếu gia kia chứ? Tôi sợ đến mức nép luôn vào cánh tay của Bạch Dực. Giọng của mợ hai Kiều bỗng dịu lại: “Thích Nhiên, em biết anh đến tìm em…. Không, nếu đã vậy…. hãy đến cạnh em.”
Tôi nhịn không được đáp lại: “Tôi không phải Thích Nhiên gì đó đâu, mợ nhận sai người rồi!”
Mợ hai Kiều như bị choáng lùi về sau mấy bước. Lúc này giọng của cô ta khốc liệt hơn nhiều, cô gầm nhẹ lên: “Mau đến đây! Đồ chó! Đến lời của tao nói mà mày cũng không nghe sao!”
Tôi dựa sát hơn nữa, tôi mắc tội gì với người ta mà bị mắng là chó này chó nọ thế. Ông mày nợ gì thiếu gì cũng được, duy nhất là không nợ tình của ai chỉ. Vì ông đây vốn chẳng có xíu xiu vốn liếng nào đâu! Tôi làm vẻ mặt cầu xin với Bạch Dực nói: “Lão Bạch…. Giúp tôi nghĩ cách. Cô ta muốn chôn tôi kìa.”
Bạch Dực thì thầm: “Trước làm cô ta ổn định lại đã. Xem ra, tạm thời cô ta không có ý tổn thương chúng ta đâu.” Bạch Dực ở cạnh tôi vẫn bình tĩnh, tôi liếm môi, vỗ về nữ quỷ kia như bệnh nhân tâm thần nói: “Mợ…. mợ hai Kiều à, tôi không phải Thích Nhiên . Thích Nhiên của mợ cũng đã chết vào ngày đó rồi. Anh ta không ở chỗ của chúng tôi.”
Nữ quỷ nghe tôi nói vậy càng không thể bình tĩnh, trở nên kích động, cô ta gào lên: “Không! Thích Nhiên là anh mà. Anh không cần gạt em. Em biết là anh yêu em, yêu đến chính anh cũng không biết nữa. Anh còn nhớ lúc lão gia muốn thôi em không, anh đã cầu xin cho em thế nào? Anh rõ ràng quan tâm em như thế mà.”
Tôi đã có chút theo kịp vấn đề. Trong đầu đầu như tái hiện lại một cảnh kinh điển trong vở kịch Lôi Vũ[1]. Rối ren, sợ hãi, xấu hổ, bất đắc dĩ, tất cả đều là những sợi đen chồng chéo lên nhau. Nỗi lòng của nữ quỷ mặt trắng này, tôi cảm nhận rất sâu sắc. Không biết bị dọa hay bị mắng cho lẫn lộn mà tôi bỗng nắm chặt lấy tay của Bạch Dực, nói: “Con mẹ nó, người tôi thương là hắn, mợ dứt tình đi.”[2]
Nữ quỷ kia nhìn Bạch Dực xong lại hướng về tôi, ánh mắt hoàn toàn bất đồng. Bạch Dực khẽ cười. Mặt tôi đỏ lên, đầu óc rối tinh rối mù. Bất quá, nữ quỷ kia lại tin lời tôi. Cô ta oán độc nhìn Bạch Dực, tưởng chừng có thể làm người anh thủng lỗ. Tôi có chút băn khoăn, trong lòng cảm thấy như mình vừa hại anh. Bạch Dực cũng không khách sáo gì mà ôm lấy tôi. Tư thế này thật mờ ám, trong mắt nữ quỷ kia giờ anh đáng chết đến vạn lần chứ chẳng chơi. Cô ta điên cuồng vặn vẹo thân thể nói: “Mày còn yêu nó. Nó có gì tốt? Có đẹp bằng tao không? Có yêu mày bằng tao không?”
Tôi nhìn nữ quỷ như mắc bệnh thần kinh này, tôi thề là ả ta bị tâm thần phân liệt ấy. Cô ta tự nhiên xem Bạch Dực là con gái. Nữ quỷ kia bắt đầu cầm một tảng đá lớn nhọn đầu, trên đó vẫn còn dính máu, mỉm cười nói: “Mày yêu nó như vậy. Tao liền cho tụi bây sinh ly tử biệt. Không sao cả, ở suối vàng chúng ta sẽ thành đôi. Chúng ta có thể làm một đôi quỷ phu phụ. Anh nói được không?”
Lòng tôi thầm mắng: Được cái rắm! Ông mắc gì phải cùng mày toàn thân tanh tưởi. Chết không biết bao lâu còn đòi làm vợ chồng quỷ? Ông đây không phải Ninh Thái Thần có hứng thú với nữ quỷ đâu nha.
Chúng tôi thấy cô ta thật sự kích động, cẩn thận lùi về sau. Nhưng Lục Tử nằm chắn hết cả đường lui , mà chúng tôi cũng không thể bỏ lại thằng nhóc này mà chạy. Thế là chỉ còn cách đứng chôn chân tại chỗ. Bạch Dực đến lúc này mới chịu mở miệng nói chuyện: “Tại sao mợ biết chuyện quỷ chú?”
Anh hỏi xong tôi mới nghĩ đến. Cô ta chính là cố vấn thần bí mà chúng tôi muốn tìm. Cố vấn này thật sự rất ngầu nha, tạo hình rất hợp model[3], khiến tôi quên hẳn mục đích ban đầu. Cô ta cười khanh khách, mái tóc toát ra mùi tanh hôi. Mặt cô ngượng ngùng, dùng tay vuốt rong bèo trên đó xuống rồi nũng nịu nói: “Để Thích Nhiên đến đây. Mày buông anh ấy ra mau.”
Tôi vừa nghe cô ta vẫn chưa chịu dứt tình, liền cười khổ nói: “Chị hai à, chị buông tha em đi. Em thật không thích chị mà. Dù thế gian này chỉ còn mình em với chị, thì em thà làm hòa thượng phụng dưỡng Phật tổ còn hơn.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, muốn đến gần chúng tôi. Chúng tôi liền lui về sau vài bước. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước đây anh cũng nói mấy lời này! Em không xứng với anh sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy! Muốn…. em phải giết anh. Nhưng em đã dùng mạng mình trả cho anh rồi. Em cứ tưởng anh và nó sinh tử ly biệt, thì sẽ từ bỏ. Không ngờ anh vẫn muốn ở cùng nó! Làm thế nào anh mới hiểu tâm ý của em? Chẳng lẽ anh muốn em moi tim ra cho anh xem ?”
Cả gương mặt cô ta đều run rẩy. Người phụ nữ này viết kịch bản còn sến hơn cả phim truyền hình dài tập. Hạng người này khi còn sống cũng cực kỳ khó đối phó, còn bị tâm thần phân liệt nữa chứ, cố chấp đến điên luôn. Cô ta luôn cho rằng chuyện mình làm dù trời đất không dung cũng hợp tình hợp lý. Bất quá, nếu chúng tôi có bắt buộc thế nào cũng uổng công mà thôi, chi bằng dùng tình cảm làm cô ta cảm động. Tôi liền xởi lởi nói: “Chị hai…. Em nói chị nghe cái này. Bản thân chị cũng coi như là người lớn đi, cái người kêu Thích Nhiên gì đó, dù gì cũng là con của chị mà. Sao chị có thể yêu con mình được chứ? Đây là trái với đạo lý luân thường. Con của chị có quyền theo đuổi hạnh phúc của anh ấy chứ. Chẳng lẽ chị muốn cùng chết vì yêu, rõ ràng chị không hiểu anh ấy. Chị xem đi, anh ấy vốn có thể cùng cô gái mình yêu mãi mãi bên nhau, hà tất chị phải cố chấp như vậy, không chịu chúc phúc cho bọn họ…. Không phải vẫn thường có câu nói như vầy sao: Để cho người mình yêu được hạnh phúc, cũng chính là mình được hạnh phúc.”
Bạch Dực khẽ hỏi tôi: “Làm sao cậu biết được đạo lý cổ quái đáng ngạc nhiên như thế?”
Tôi khoát tay hấp tấp nói: “Đừng lộn xộn, đây là mấy câu kinh điển trong phim của Quỳnh Dao[4]. Tóm lại, nếu nói thế mà đối phó được nữ quỷ thì ngại ngùng gì nữa.”
Mấy đạo lý này không biết có dùng được không. Nhưng người phụ nữ kia chầm chậm cúi đầu, ngẫm nghĩ mấy lời tôi nói thật sâu xa, chẳng lẽ thật sự bị chúng tôi thuyết phục. Thật là cảm ơn trời đất! Chúng tôi đang chuẩn bị hỏi tiếp về quỷ chú thì thật bất ngờ, nữ quỷ kia lại âm trầm nói: “Nếu hắn yêu một cô gái, tao cũng sẽ dứt tình. Nhưng người hắn yêu lại là đàn ông a!”
Tôi nghe Bạch Dực phốc một tiếng cười phá lên, rõ ràng tôi thấy vai anh đang run rẩy. Miệng tôi hết mở rồi đóng, cố nhe răng, trừng mắt hung tợn nhìn anh, nhưng trông tôi cứ như một tên tự kỷ. Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy đầu choáng váng. Bạch Dực thấy tôi đã cùng đường, thì vội kéo tôi ra. Anh hạ giọng nói với nữ quỷ kia: “Cậu ấy không phải Thích Nhiên, cũng chẳng liên quan gì đến bà cả. Tôi không cần biết bà dùng cách nào để biết về Hà Bá điện. Nhưng chính bà là người đã chỉ đường cho ông chủ Triệu tìm được Huyền Hoàng bích. Thế thì phải sẽ biết nhiều chuyện về quỷ chú và Hà Bá điện. Bây giờ bà chỉ có hai con đường, một là nói cho bọn tôi biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao bà lại biết. Còn không, chúng tôi cũng chẳng thèm biết về thông tin kia nữa, bà và bí mất này sẽ tan thành tro bụi .”
Bạch Dực nói đến đây thì ngừng một chút. Tuy giọng anh không lớn lắm, nhưng lại gây áp lực với nữ quỷ kia. Cô ta hung tợn nhìn chúng tôi, từ từ kéo ra một khoảng cách. Bất quá, chúng tôi không có gì đảm bảo là cô ta không đột nhiên đánh úp lại. Tóm lại giờ đã diễn đến tuồng chia xa, nhưng không bên nào dám mạo hiểm nhào vào cả. Nữ quỷ dường như có chút sợ Bạch Dực. Cô ta thì thầm, ánh mắt càng trở nên cuồng loạn: “Tao vẫn yêu anh ấy mà. Lần nào hát hí khúc cho anh nghe tao đều rất hạnh phúc. Tao hy vọng ngày nào đó anh ấy sẽ mang kiệu đến cưới tao. Tao không cần vàng bạc tơ lụa, không cần vinh hoa phú quý . Tao chỉ muốn bên cạnh anh ấy cả đời, hát cho anh nghe. Như vậy là đủ rồi.”
Chúng tôi không biết cô ta nghĩ gì khi nói mấy lời này. Cô yêu người đàn ông kia nhiều nhất, cũng chính ta cô giết chết anh, xét cho cùng cũng thê thảm lắm. Tôi cảm nhận được bi ai trong tình yêu của người phụ nữ này. Lúc này Bạch Dực vẫn bình tĩnh như thường với một tay vào túi áo. Tôi thấy được một phần vật mà anh sắp lấy ra. Đó là một túi gấm to thứ mà anh vẫn hay gọi là bùa hộ mệnh. Mắt anh sắc bén nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nữ quỷ.
Nữ quỷ không màng đến uy hiếp của Bạch Dực, cô ta ôm lấy thân thể đang run run của mình nói: “Tao biết tao không xứng với anh ấy nhưng tại sao anh ấy lại ở trước mặt tao hạnh phúc với nam nhân kia như vậy? Tao chỉ thương mình anh ấy, cũng không muốn anh chết cùng với tao. Nên tao phải giết anh ấy. Anh chết rồi, tao cũng không muốn sống nữa. Nhưng đáy giếng lạnh lắm, tao đợi anh ấy đến tìm tao. Đến báo thù cũng được, như sao anh vẫn không đến?”
Nữ quỷ hoàn toàn rơi vào trạng thái nhớ nhung điên cuồng, sớm đã không màng đến chúng tôi. Bất quá, cô ta làm cho tôi không thể nào xuống tay được. Ngay lúc này thì Lục Tử run rẩy tỉnh lại. Cậu ta ngồi dậy, nhìn thấy nữ quỷ liền la má ơi, thoáng cái mặt mày xanh mét. Nhưng cũng không ngất xỉu, chỉ dựa theo tường mò qua mò lại. Cậu khẽ hỏi: “Sao lại thế này…. Cô ta chính là…. Cố vấn kia? Bà nội nó chứ, nhìn bộ dạng thảm quá đi mất.”
Hành động của cậu ta thật khó đỡ[5] . Bạch Dực mở tay ra, nhìn trừng nữ quỷ một cái. Cô ta âm trầm nhìn chúng tôi nói: “Mày không phải là Thích Nhiên thật sao?”
Tôi vỗ trán, trời đất chứng giám! Không ngờ mình lại giống quỷ thiếu gia kia nha. Xong lại khoanh tay trước ngực nói: “Thật không phải, chị xem, em sao có tướng làm thiếu gia chứ.”
[1] Lôi Vũ (tác giả: Tào Ngu) là một vở kịch kinh điển rất nổi tiếng của Trung Quốc. Nó còn được đưa cả vào sách giáo khoa để học nữa đó các bạn ^.^ Nội dung nói về nhiều mối quan hệ phức tạp trong gia đình tài phiệt Chu Phác Viên, một trong số đó là mối tình vụng trộm của mẹ kế với con chồng.
[2] Đây cũng là một câu trong vở kịch (nhưng không có câu chửi thề lúc đầu =.=ll). Người con chồng sau thương một cô hầu gái (chứ không phải hầu trai ạh :-D). An Tung vì đang rối lên cộng thêm liên tưởng đến vở kịch nên mới làm như thế.
[3] Đây là những từ (gần như tiếng lóng ấy) dùng trong chơi game. Tác giả viết chương này với không khí hài hài. Bạn Hữu không có chơi game chỉ nghe loáng thoáng nên mần đại, có ai biết thì chỉ cho Hữu với.
[4] Một tác giả tiểu thuyết tình cảm lãng mạn rất nổi tiếng ở Đài Loan. Hầu hết tác phẩm của bà đều được chuyển thành phim (Phim còn nổi tiếng hơn cả sách nữa đó) các bạn có thể vào đây để biết thêm chi tiết
[5] Nguyên văn: “chẳng kịp phản ứng” theo ngữ cảnh, nên bạn Hữu dịch như trên.
—————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com