Quyển Sách Người Chết - Chương 116: Lựa chọn
"Chú muốn tôi rời xa Lâm Kỳ...Nhưng chú đã nói chỉ khi chúng tôi ở cùng nhau mới có thể sáng tạo sức mạnh vượt xa năng lực của chính mình kia mà...Chẳng phải chúng tôi ở cùng nhau mới càng có cơ hội sống sót hơn sao?" Giọng nói Sở Ương khô khốc, cậu biết mình tranh luận thế nào cũng vô ích, người nghe sẽ không đồng ý, và cậu cũng không còn lựa chọn nào khác.
Trong mắt Lâm Kiều ẩn hiện chút thương xót. Y đi đến trước mặt Sở Ương, nhìn vẻ chán chườn của Sở Ương với ánh mắt hơi khác vừa rồi, là ánh mắt của bậc cha chú khi nhìn con cháu của mình, "Trong tất cả những thực tế mà Lâm Kỳ chết, các cậu đều ở bên nhau, và lần nào các cậu cũng bị Yad-Thaddag đánh bại. Mà bây giờ...hai người các cậu có lẽ là hi vọng cuối cùng. Nhựng các cậu chưa đủ sẵn sàng, và cậu cũng chưa sẵn sàng."
Hi vọng cuối cùng...Lại là câu này...
Mang cảm giảm uy hiếp thúc giục.
"Sẵn sàng? Như thế nào mới gọi là sẵn sàng?" Sở Ương hỏi.
"Đợi đến lúc cậu hiểu rõ chính bản thân mình." Lâm Kiều duỗi tay vỗ lên vai Sở Ương, "Đợi đến lúc cậu không còn trốn tránh nữa."
"....Sau khi tôi đi, Lâm Kỳ thì sao bây giờ?"
"Tôi sẽ trông chừng nó. Bong bóng mà các cậu sáng tạo là nơi rất tốt để nó sống ở đây."
"Chú chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho anh ấy chứ?"
"Tôi sẽ tận lực hết khả năng."
Sở Ương nhắm mắt, cảm nhận trái tim như bị con dao gỉ sét xé tan từng mảnh. Cậu quay đầu nhìn về phía Lâm Kỳ đang ở, cậu muốn gặp Lâm Kỳ, nhưng cậu biết Lâm Kiều sẽ không cho phép, hơn nữa nếu gặp anh ấy thì cậu sẽ không đi nổi.
Nếu Lâm Kỳ và cậu cùng đi thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, hai người họ sẽ mất tất cả quyền kiểm soát. Nếu như chỉ có mình cậu đi thì ít ra Lâm Kỳ vẫn được an toàn.
Đây đơn giản không phải là một sự lựa chọn.
"Được rồi, tôi đi với chú." Sơ Ương khẽ nói, khẽ đến mức cậu không biết có phải do mình nói ra hay không, "Xin chú hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt...Nói với anh ấy rằng tôi sẽ quay về với anh ấy, rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ anh ấy."
Lâm Kiều nhẹ gật đầu, không có gì bất ngờ. Y đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, tựa như thần từ lâu đã thấy được vô số kết quả. Suy cho cùng bọn họ bị là quân cờ trong tay của hai vị thần, không biết gì về vận mệnh và tương lai của chính mình, còn tưởng mỗi bước đi đều là lựa chọn của bản thân.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Chúc Hạc Trạch nhìn Tiêu Dật Tuyền đo huyết áp cho Trần Y, trong lòng bốc lên ngọn lửa cuồn cuộn. Bọn họ đã bị nhốt trong căn phòng kỳ lạ mấy ngày rồi, lúc ấy những người này cầm cây đàn Cello vỡ nát của Sở Ương đến tìm bọn họ, nói Sở Ương xảy ra chuyện cần họ hỗ trợ, xong lập tức dẫn họ tới đây. Vậy mà từ ngày đó tới nay ngay cả cái bóng của Sở Ương cũng chẳng thấy. Khi bọn họ bị mang đi thì Chúc Hạc Trạch đã biết đây không phải là mời mà là bắt cóc.
Những người trông chừng bọn họ đều rất quái lạ, thái độ của các cô rất lịch sự lễ độ, nhưng trong ánh mắt luôn toát lên sự thờ ơ như đang nhìn đám gia súc không biết gì về vận rủi của mình. Chúc Hạc Trạch đã thử mang Trần Y và Tô Ngọc chạy trốn một lần, nhưng lại bị "lịch sự" mời về căn phòng này.
Trần Y rõ ràng cũng rất căng thẳng, gần đây cơ thể của cô không tốt lắm, cứ sốt nhẹ suốt. Những người đó cũng mời bác sỉ Tiêu tới điều trị cho Trần Y, nhưng trong môi trường áp lực cao như vậy, Trần Y làm sao có thể tịnh dưỡng cho tốt được ?
"Rốt cuộc chúng tôi phải bị nhốt ở đây tới khi nào!" Chúc Hạc Trạch gay gắt hỏi, "Mấy người đang giam giữ trái phép đấy!"
Tiêu Dật Tuyền nhìn cô với ánh mắt áy náy, anh ta là người duy nhất lộ ra ánh mắt đó, khác hẳn với đám người áo đen trầm mặc trông chừng bên ngoài, "Trước khi Sở Ương xuất hiện, bọn họ sẽ không thả các cô."
"Anh sở?" Trần Y lo lẳng trợn mắt, "Sao các người muốn tìm anh Sở? Sao đàn Cello của anh ấy lại thành ra như vậy?"
"Cậu ấy...Cậu ấy đang nắm giữ thứ quan trọng." Tiêu Dật Tuyền biết mình không thể nhiều lời, đành thu xếp đồ đạc đứng dậy, "Các cô nếu cần gì thì cứ nói với tôi."
Chúc Hạc Trạch hừ lạnh, "Chúng tôi cần đưa Trần Y đi bệnh viện, anh làm được không?"
"...Thật xin lỗi."
Tiêu Dật Tuyền mở cửa, ra hiệu Tô Ngọc chờ ở ngoài vào. Nhưng lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Điện đang ngồi trên ghế mỉm cười với anh.
Tiêu Dật Tuyền bấy giờ đã biết giới tính thật của Bạch Điện, ấy vậy mà mỗi lần đối diện với đôi mắt sáng rực kia vẫn khiến anh bối rối. Hôm nay Bạch Điện mặc quần jean và áo sơ mi trắng, tóc sõa dài, không trang điểm, phong cách ăn mặc trung tính càng toát lên sự tươi mát trong veo.
Tiêu Dật Tuyền thoáng...ngại ngùng. Dạo này Bạch Điện hay xuất hiện trong tầm mắt của anh, còn thường xuyên nói mấy lời khiến người ta dễ hiểu lầm. Anh cứ có ảo giác mình bị đùa bỡn, nhưng chỉ chớp mắt sau đối phương sẽ đảo mắt nói đùa làm anh không biết phải làm sao.
"Mấy cổ thế nào rồi?" Bạch Điện hỏi.
Tiêu Dật Tuyền thở dài, "Chắc chắn là không vui vẻ gì."
Bạch Điện thu lại nụ cười, ánh mắt u oán căm hận, "Không ngờ hội trưởng lão của chúng tôi lại suy đồi tới mức bắt cóc người quan sát cấp 0. Thật khiến người ta chán nghét."
Tiêu Dật Tuyền đối với lời nói bạo gan thoáng giật mình, nhìn xung quanh xem có người khác không mới tới gần nói nhỏ, "Cậu vẫn nên chú ý lời nói và hành động đi. Hoàn cảnh hiện giờ của bốn giáo hội không như trước nữa đâu."
Bạch Điện chợt nghiêng đầu hứng thú nhìn anh, duỗi ngón tay nhẹ chọc lồng ngực của Tiêu Dật Tuyền, mặt mày đưa tình, "Sao nào? Anh muốn tố cáo tôi à?"
Tiêu Dật Tuyền hơi ngẩn người, biết đối phương lại trêu chọc anh, hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, "Lỡ như bị người nào nghe thấy, chung quy vẫn không hay."
"Tôi không quan tâm. Tôi từ trước đến nay đều tùy hứng như vậy đó."
"Đó là do mọi lần có Lâm Kỳ che chở. Bây giờ ngay cả Triệu Sầm Thương cũng bị xử phạt, cậu hãy an phận chút." Tiêu Dật Tuyền nói, bỗng có tiếng ồn ào ở phía bên kia hành lang. Anh và Bạch Điện liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy đi xem có chuyện gì. Chưa tới gần thì bọn họ đã nghe được.
"Sở Ương xuất hiện rồi! Ngay dưới lầu!"
Trong lòng Bạch Điện lộp bộp, khẽ mắng một câu rồi tức khắc chạy tới chỗ thang máy, Tiêu Dật Tuyền cũng đuổi theo. Thang máy lại chậm chạp nên Bạch Điện dứt khoát chạy bằng thang bộ.
Chỗ bọn họ nằm trong một tòa văn phòng thuộc quyền sỡ hữu của hội trưởng lão ở Bắc Kinh, trông giống như một tòa nhà của chủ đầu tư, nhưng ẩn tàng bên trong thực chất là người của bộ chấp hành thuộc hội trưởng lão. Tuy nhiên gần đây nơi này không chỉ có mỗi người của hội trưởng lão, còn có vài người của Thần Điện Hỗn Độn và bộ Thánh Viêm. Bộ Thánh Viêm và Thần Điện Hỗn Độn vốn đối địch nhau, thường hay nảy sinh xung đột, quậy đến mức gà chó không yên.
Nhưng giờ đây, bất kể là thành viên của hội trưởng lão, bộ Thánh Viêm hay Thần Điện Hỗn Độn đều cùng chung chí hướng. Ngay cả Kim Hyun Min, Bách Hoằng Vũ, Nghiêm tế tự cùng pháp sư Howland của bộ Thánh Viêm đều có mặt ở lầu một.
Dưới ánh nắng, Sở Ương đẩy cánh cửa kính đi tới. Cằm cậu lún phún gốc râu, tóc hơi dài, quần áo xộc xệch nhàu nát, mặc dù nhếch nhác nhưng ánh mắt lại điềm tĩnh. Đám người tức tốc bao vây cậu, không khí căng cứng tùy thời sẽ bị phá vỡ. Mà Sở Ương lại chẳng có chút phản ứng nào, chỉ nhìn thẳng Kim Hyun Min.
"Tôi tới rồi. Hãy thả những người không liên quan ra."
Kim Hyun Min nhìn phía sau cậu, nhướn mày, "Lâm Kỳ đâu?"
"Chẳng phải mấy người muốn quyển sách người chết à. Tôi chính là quyển sách người chết." Sở Ương lạnh nhạt nói, "Tôi không chỉ là quyển sách người chết, tôi cũng không phải là người của thực tế này. Tôi nghĩ mấy người đã biết hết rồi nhỉ."
Kim Hyun Min cười lạnh nói, "Chính xác, chúng tôi đều đã biết. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn hợp tác, tôi cam đoan các bạn của cậu sẽ an toàn."
"Hợp tác?" Trong mắt Sở Dương hiện lên sự sắc bén, giơ tay lên cổ áo sơ mi của mình, bắt đầu cởi từng cúc áo một, lộ ra Dấu Thánh lan tràn từ ngực đến xương sườn, động tác đầy uy hiếp, "Mấy người muốn tôi hợp tác như thế nào?"
"Sở Ương, ở đây có bốn quan sát viên cấp năm, cậu không có bất kỳ phần thắng nào đâu." Giọng điệu Bách Hoằng Vũ nhẹ nhàng nói, "Cậu đừng căng thẳng, chúng tôi dùng cách này để ép cậu xuất hiện cũng là bất đắc dĩ. Có lẽ cậu chưa biết, trong hai tháng cậu và Lâm Kỳ biến mất, kẻ ăn thịt đã dần dần xâm nhập thực tế này. Đầu tiên, một số hòn đảo nhỏ và người dân trên bờ biển Châu Á và Châu Âu biến mất chỉ sau một đêm, ngay cả các phương tiện truyền thông của người dân bình thường cũng đưa tin về sự bất thường này. Sau đó, một số thành phố ven biển bắt đầu xảy ra tình trạng lây nhiễm quy mô lớn, và chính phủ đã sử dụng quân đội để cô lập những thành phố đó và phong tỏa tin tức. Một vài tờ báo nước ngoài đưa tin rằng bốn giáo hội đã bắt đầu bị phơi bày trước mắt người thường, chúng tôi cần quyển sách người chết để chống lại kẻ ăn thịt."
Những điều cậu ta nói quả thật Sở Ương không hề biết. Cậu hơi nhíu mày, không thể xác định lời Bách Hoằng Vũ nói là thật hay giả.
Bách Hoằng Vũ cầm điện thoại đưa cho Sở Ương, "Cậu tự mình xem đi."
Sở Ương do dự nhận điện thoại, mở trình duyệt Google, nhìn thấy hàng loạt tin tức nước ngoài được đẩy lên đầu. Những thứ nấm mốc đèn sì nuốt chửng tất cả, hình người phủ đầy hà biển, và những bức tường thịt dường như đang uốn éo, mọi thứ trông thật quen thuộc...
Cứ như thể cậu vẫn đang sống trong cơn ác mộng.
Sở Ương ném điện thoại trả lại cho Bách Hoằng Vũ, nhìn vị pháp sư Howland lớn tuổi của bộ Thánh Viêm, "Tôi đồng ý hợp tác, nhưng mấy người phải thả các bạn của tôi ra."
"Cậu cứ muốn chúng tôi thả các cô ấy ra à?" Bách Hoằng Vũ chen miệng nói, "Theo như chúng tôi biết, các ca lây nhiễm lẻ tẻ cũng đã bắt đầu xuất hiện ở một số khu vực của Bắc Kinh. Nên trong thành phố khắp nơi đều là cảnh sát vũ trang tuần tra. Thả mấy cổ ra chẳng phải nguy hiểm hơn sao?"
Sở Ương nhíu mày, hơi chần chừ, cuối cùng vẫn nói, "Cung cấp tin tức đầy đủ cho bọn họ rồi thả bọn họ đi đi."
"Sở Ương, cậu nên biết. Bây giờ là cậu đang bị chúng tôi khống chế. Cậu, một quan sát viên đa chiều từ thực tế khác không có quyền bàn điều kiện với chúng tôi." Kim Hyun Min ra hiệu cho cấp dưới, lập tức có người mang cái vòng tay mà Sở Ương và Lâm Kỳ đã từng đeo. Ánh mắt Sở Ương lóe lên sự phẫn nộ, da thịt trên ngực bắt đầu cử động. Đám người thấy thế thì cho là cậu muốn động thủ nên càng khẩn trương.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, "Chúng tôi sẽ thả những người quan sát cấp 0 kia đi. Chỉ cần cậu tình nguyện hợp tác thôi."
Khẩu âm tiếng Trung đặc sệt giọng Pháp, mọi người nhường đường, là Anthony một thân âu phục màu lam nhạt, chậm rãi đi về phía cậu. Mà sau lưng ông ta là Byakhee mang hình thái con người, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, miệng nở nụ cười quỷ dị kéo dài, thậm chí còn thấy cái lưỡi xám xịt lướt qua đôi môi sẫm màu.
Sở Ương rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com