Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 26

Mẫn Mẫn mở to đôi mắt sáng nhìn hắn: “Tô Đồ…”

Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng:

“Ngủ đi!” Hắn sẽ khiến chỉ khiến nàng đau lòng, khổ sở… Hắn không có cách nào đến cho nàng hạnh phúc… Hắn không xứng để có được nàng… không xứng đáng…

Mẫn Mẫn không hiểu: “Tô Đồ…”

Tô Đồ ngồi dậy, thâm tình nhìn nàng chăm chú: “Ngủ sớm một chút đi! Sáng sớm mai nàng phải lên đường rồi!”

Cái gì? Hắn vẫn muốn nàng rời đi sao? Không phải là hắn đã nói yêu nàng sao? “Tô Đồ… Chàng không giữ ta ở lại sao?”

Tô Đồ không nhìn nàng. Hắn không có tư cách giữ nàng lại, càng không có tư cách yêu nàng: “Nàng không thuộc về Quỷ quốc!”

“Vậy tại sao chàng nói yêu ta?” Đã như vậy, tại sao hắn lại nói câu kia? Tại sao?

Tô Đồ xuống giường, không màng theo chút tình cảm nào, mặc quần áo rồi nói: “Quên những lời ta đã nói đi!”
Mẫn Mẫn nắm chặt chăn trước ngực mình, nhìn bóng lưng của hắn, nàng đau lòng muốn chết!- “Chỉ cần chàng mở miệng bảo ta ở lại… ta sẽ ở lại…”

Nàng vừa nói ra, khiến cho Tô Đồ dừng bước. Hắn cũng muốn mở miệng, chẳng qua là hắn lấy lý do gì để mở miệng đây? Hắn cũng không chắc chắn chuyện đó có thể lặp lại một lần nữa hay không, hắn không biết mình có thể làm tổn thường nàng lần nữa hay không, hắn cũng không chắc chắn mình có thể đem đến cho nàng hạnh phúc hay không!

Nàng nên lấy một người tốt hơn… Nàng không nên ở lại bên cạnh một nam nhân như hắn…

Tô Đồ trầm mặc ra khỏi phòng, để lại Mẫn Mẫn cùng với căn phòng trống trải, nàng cắn chăn khóc nức nở. Tại sao? Nếu hắn không cần nàng… tại sao còn nói yêu nàng? Tại sao còn tới trêu chọc nàng… nàng hận… nàng hận hắn… thế nhưng lại càng thương hắn nhiều hơn…

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Đồ, Hàn Duy và Bố Na đứng trước cửa cung điện tiễn Ân Li và Mẫn Mẫn.

Tô Đồ nói với Ân Li : “Cho ta gửi lời hỏi thăm tới Hi Vương!”

Ân Li gật đầu: “Mấy ngày nay cám ơn sự thiết đãi của ngươi, nếu có thời gian rảnh, hoan nghênh ngươi đến Nhật Hi quốc làm khách!”

Hắn gật đầu: “Được! Thượng lộ bình an!”

Ân Li nhìn Tô Đồ rồi lại nhìn Mẫn Mẫn: “Chẳng lẽ ngươi… quên đi!” Tối hôm qua nàng đã liên tục hỏi Mẫn Mẫn, nhưng Mẫn Mẫn kiên quyết là phải trở về, chuyện này người ngoài như nàng có nói cũng không ích gì, tất cả phải do bọn họ quyết định mới được, nàng chỉ đàng bất lực.

Tô Đồ biết Ân Li muốn nói cái gì nhưng hắn tự nói với mình không được ích kỉ như vậy, hắn nhất định phải suy nghĩ cho Mẫn Mẫn, chỉ có rời xa hắn, nàng mới tìm được hạnh phúc.

Từ trước đến giờ, hắn đều là một nam nhân thất bại, hắn không có cách nào đem lại hạnh phúc cho nang, hắn chỉ biết làm cho nàng khóc, cái gì cũng không thể cho nàng, nếu vậy, cho dù không đành lòng, hắn cũng phải để nàng ra đi.

Bố Na ôm Mẫn Mẫn: “Đi đường cẩn thận nhé!”

“Con biết rồi!”

Sau đó, Mẫn Mẫn đi tới trước mặt Tô Đồ, hắn cũng vươn tay ra với nàng:

“Mẫn Mẫn, chúng ta đừng nói hẹn gặp lại…”

Nhìn tay hắn, nước mắt của Mẫn Mẫn đảo quanh vành mắt: “Ta sẽ không nắm tay chàng, bởi vì ta sẽ không tha thứ cho!” chàng, đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng!”

Tô Đồ nhìn đối mắt đẫm lệ của nàng: “Thật xin lỗi…” Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể nói với nàng ba chứ này.
“Đừng nói lời xin lỗi với ta… Những thứ ngươi đem đến cho ta… Ba chữ này không đủ…”

“Tuy ta có lỗi với nàng, nhưng ta rất cám ơn ông trời đã để cho ta gặp nàng, nàng đã cho ta nếm trải cảm giác hạnh phúc, cho dù là ngắn ngủi, nhưng đối với ta mà nói thì như vậy cũng đã đủ rồi!” Hắn lấy vòng ngọc từ trong ngực ra, lại một lần nữa đeo lên tay nàng: “Đừng trả lại cho ta nữa, đã đưa cho nàng, ta không cách nào cầm lại, nếu nàng không cần thì hãy vứt nó đi… Mỏn đồ mà nàng không cần thì nó cũng chẳng còn ý nghĩa…”

Mẫn Mẫn không ngừng rơi lệ. Lúc này rồi mà sao hắn cỏn phải bá đạo như vậy? Đời này, trừ hắn ra, nàng rốt cuộc có thể yêu ai khác nữa? Còn ai có thể mang đến cho nàng cả hạnh phúc lẫn đau khổ giống như hắn đây…

Ân Li nhìn dáng vẻ khó có thể chia lìa của bọn họ, cũng cảm thấy không chịu nổi. Hai người là rốt cuộc đã đủ chưa? Rõ ràng là rất yêu đối phương, nhưng lại muốn chia ly, rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy? Khiến ọi người xung quanh cũng cảm thấy đau lòng.
“Mẫn Mẫn…” Ân Li không nhịn được lên tiếng.

Mẫn Mẫn nhìn Tô Đồ, muốn đem khuôn mặt của hắn khắc sâu vào trong lòng, sau đó nàng quay đầu, bước lên xe ngựa.

“Giá!”

Xe ngựa chạy về phía trước, Bố Na và Hàn Duy vẫy vẫy tay chào các nàng.
Mẫn Mẫn ngồi trong xe ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào rèm xe đang rộng mở, nàng có thể nhìn thấy bi1ng dáng Tô Đồ rất rõ, cho đến lúc bóng dáng ấy càng lúc càng trở nên mơ hồ, dần dần khuất xa.

Nàng nhớ từng li từng tí những gì thuộc về hắn, nhớ từng câu từng chữa hắn đã nói với nàng, hắn cuồng vọng, khí phách, hắn buồn bã đau lòng, hắn dịu dàng thâm tình… Quá khứ ùa về tựa như một lưỡi dao cứa vào lòng nàng.

Nàng không muốn nghe hắn nói lời xin lỗi, nàng chỉ cần hắn nói yêu nàng. Nàng không muốn hắn nói lời xin lỗi, chỉ cần hắn mở miệng giữa nàng lại, nàng không muốn gì cả, chỉ muốn đời này kiếp này được ở bên cạnh hắn…

Nhìn xe ngựa đi càng lúc càng xa, Tô Đồ rõ ràng cảm giác được cơ thể mình cũng mất đi thứ gì đó bởi vì Mẫn Mẫn rời đi, nàng mang đi không chỉ chính bản thần nàng, nàng cũng đã mang theo trái tim của hắn.

Tha thứ cho ta, Mẫn Mẫn, ta yếu đuối bất lực như vậy, bây giờ không có cách nào mở miệng giữ nàng lại, đối mặt với nàng, ta thật sự không biết phải nói gì, không thể nói gì… cũng bởi vì ta quá yêu nàng…

Xe ngựa đã đi xa, xa khỏi tầm mắt hắn, mang theo người con gái mà hắn yêu thương. Đi thôi! Chỉ có rời khỏi hắn, nàng mới có được sự tự do thật sự… Quên hắn đi! Quên cả những nỗi đau mà hắn đã từng mang tới cho nàng! Nàng đáng giá có được nam nhân tốt hơn, còn hắn, hắn không có tư cách để trở thành nam nhân may mắn đó.

Mẫn Mẫn đế bên cửa sổ, vịn vào thành cửa sổ, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Đồ, nước mắt của nàng rời càng nhiều thêm, mà trong lòng lại đang không ngừng gọi tên hắn.

“Mẫn Mẫn… Ta lừa muội…”

Mẫn Mẫn nâng đôi mắt đầy lệ, không hiểu nhìn Ân Li: “Tỷ lừa ta?”

Tuy rằng Tô Đồ không muốn nàng nói ra, nhưng nàng không thể không nói! Nếu Mẫn Mẫn cứ như vậy mà theo nàng về Nhật Hi quốc thì sau này nhất định sẽ hối hận.

“Thật ra thì… Sau khi muội bị trúng tên, ta tận mắt thấy Tô Đồ ôm muội khóc thất thanh, dáng vẻ thương tâm muốn chết đó khiến cho ta tin tằng hắn rất yêu muội…”

“Cái gì…” Mẫn Mẫn mở to mắt.

“Còn nữa… Muội hôn mê suốt mười ngày, hắn đã không ngủ, ngày đêm ngồi bên cạnh để chăm sóc uội, là hắn bảo ta đừng nói ra, bởi vì hắn tự trách mình đã tổn thương muội quá nhiều, muội bị thương khiến hắn vô cùng đau khổ, thậm chí hắn còn nói với ta, hắn là người không tốt, chỉ cần người nào ở bên cạnh hắn đều sẽ bị tổn thương…”

Ân Li lại nói tiếp: “Ta từng nói với hắn, bởi vì hai nước là thù địch nên khiến muội khổ tâm dằn vât, cho nên hắn không đành lòng thấy muội lo lắng vì những chuyện này. Trong một tháng muội tĩnh dưỡng, mỗi đêm hắn đều đứng bên cửa sổ ngắm muội ngủ, nhưng lại không dám bước vào, lần nào cũng đợi đến sáng sớm mới rời đi…”

Nghe vậy, Mẫn Mẫn vô cùng khiếp sợ:

“Nhưng tại sao hắn không nói…” Tên ngốc kia… thật sự là đổ ngốc mà…

“Thâm tình của hắn đối với muội ta đều nhìn thấy, nhiều lần muốn nói với muội, nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng xin ta đừng nói muội biết.”

Mẫn Mẫn lẩm bẩm: “Tại sao… rốt cuộc là tại sao?”

“Bởi vì hắn cảm thấy mình không có cách nào đem hạnh phúc đến muội… mặc dù hắn yêu muội như thế… Mẫn Mẫn hắn rất yêu muội!” Ân Li nhìn Mẫn Mẫn rốt cuộc cũng nói to.

Thấy Mẫn Mẫn cau mày nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không nói tiếng nào, Ân Li gấp đến độ quay vế phía trước hô to:

“Dừng xe! Mẫn Mẫn muội còn do dự cái gì? Chẳng lẽ muội thật sự muốn rời đi sao? Rời xa Tô Đồ? Rời xa nam nhân muội yêu, rời xa nam nhân yêu muội sao?”

“Ân Li…” Mẫn Mẫn run rẩy nắm tay Ân Li.

“Mẫn Mẫn, mau đi đi! Lần này nếu muội không nắm chặt thì sẽ vĩnh viễn đánh mất, ta không muốn sau này muội phải hối hận đâu!” Ân Li không ngừng thúc giục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com