Chương 09: Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Năm ngày trôi qua trong nháy mắt. Đến sáng ngày thứ sáu, tủ để đồ đã không còn chỗ cho năm cái hộp chen chúc, Khôi đăm chiêu nhìn mấy cái nắp đủ màu trước mắt, suy nghĩ đến việc cầu cứu Tuấn, mong Tuấn cho mượn tủ một ngày. Lúc đầu Tuấn còn tính cho Khôi ăn bơ, nhưng nhờ công kiên trì giở trò quậy phá, cuối cùng Tuấn cũng chịu thua, cam chịu móc chìa khoá tủ.
"Cảm ơn bạn tốt nhé." Nhận được chìa khoá là Khôi lập tức xách hộp tốc biến, tránh cho ngày dài lắm chuyện. Tuấn nghĩ lại rồi đổi ý là nó chỉ còn nước ôm hộp mà than.
Tủ của Tuấn sạch sẽ đến kỳ lạ. Khôi đã vài lần "vô tình" ngó qua tủ của những bạn học khác, cái nào cũng đều mang đậm tính cá nhân, hình các nghệ sĩ nổi tiếng, những câu nói truyền động lực, bảng điểm, vô số thứ được dán đằng sau cánh cửa, hễ mở ra là đến với một thế giới khác.
Ngoài bảng tên Đặng Nhân Tuấn dán ở ngoài thì tủ của Tuấn trống không, cả trong lẫn ngoài đều không có bất kỳ dấu vết nào của sự trang trí. Bên trong chỉ có vỏn vẹn vài quyển sách xếp dọc và con gấu hai màu Tuấn vẫn hay dùng gối đầu. Khôi không dám lề mề, nhẹ nhàng đẩy em gấu vào sâu bên trong, chừa ra một khoảng cho cái hộp hồng nghỉ tạm, chiều tan học thì nó sẽ đến đón về.
Trả lại chìa khóa cho Tuấn, Khôi không nhịn được mà lên tiếng. "Tủ của bạn đơn điệu thật đấy."
"Gì?"
"Giống hàm đơn điệu ấy." Khôi vận dụng khả năng miêu tả không mấy triển vọng. "Chỉ có mỗi một chiều đi lên hoặc đi xuống, chán ngắt." Khôi chỉ về hướng một cái tủ bên cạnh, mặt tủ dán đầy hình dán mèo cam."Bạn xem người ta thú vị chưa kìa?"
Tuấn im lặng một cách kỳ lạ, sau vài giây thì đột ngột đứng lên, ra hiệu cho Khôi nhường đường. Linh cảm cho biết sắp cho chuyện không hay sắp xảy ra, Khôi vội vàng lắc đầu, chống chế. "Sắp vào lớp rồi, bạn ngồi yên đi."
"Tránh ra, tôi đi vệ sinh."
"Hả, à."
Tiết tấu câu chuyện thay đổi quá nhanh, Khôi thích ứng không kịp. Nó máy móc đứng dậy, nhường đường cho Tuấn đi ra khỏi lớp.
Cho chừa cái tội cầm đèn chạy trước ô tô.
....
Khôi xách theo năm cái hộp, vui vẻ hoà vào dòng người đang ùa ra cổng. Sau mấy ngày mưa gió bão bùng, thời tiết hôm nay đã khá hơn, dù mây đen vẫn án ngữ cả ngày ngoài cửa sổ, ngăn không cho mặt trời xuất hiện. Cho tới tận khi Khôi về đến nhà, may mắn là không có giọt mưa nào rơi xuống.
Trộm vía.
Mới đến cổng, Khôi đã để ý thấy em xe đen biển đỏ quen thuộc - ông ngoại đang ở đây. Khôi hít một hơi sâu, lên dây cót tinh thần, đi về phía cửa. Vừa đến chỗ đổi giày, nó đã thấy tiếng ông sang sảng vọng ra.
"Cháu chào ông ạ." Khôi nói, có vẻ hơi dè dặt.
Dạo gần đây, Khôi có hơi nhiều tiền án, do đó, nó hơi sợ gặp ông. Cũng may, ông không hỏi han gì nhiều, Khôi chào hỏi xong thì kiếm cớ chuồn ra ngoài. Khôi ngó đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ cơm. Đang sẵn bộ đồng phục thể dục, nó ném cặp xuống ghế, quay lại xỏ giày, định ra chạy quanh nhà vài vòng rèn luyện sức bền. Bác Thu thấy Khôi nhoáng cái đã ra đến cửa, cũng chẳng mang theo điện thoại thì vội chạy theo, nhắc nhở.
"Sáu giờ là giờ cơm, cậu Khôi nhớ về ăn đúng bữa nhé."
"Cháu biết rồi ạ." Khôi cúi người xỏ nốt dây giày, giơ tay làm động tác đồng ý.
"Cậu Khôi chú ý an toàn nhé."
"Vâng, cháu cảm ơn bác." Khôi đáp, làm đủ các bước khởi động toàn thân rồi chuyển sang chạy bước nhỏ, từ từ rời khỏi cổng, nhập vào hàng ngũ người đang chạy quanh mấy cái cây trong khuôn viên.
Khuôn viên không quá lớn, chạy năm vòng mới tốn hơn bốn mươi phút. Đồng hồ cũng đã chỉ gần sáu giờ, Khôi quyết định rửa tay gác kiếm, về nhà.
Nước tắm đã sẵn có, nhưng theo nguyên tắc mới vận động mạnh thì không tắm ngay, Khôi chạy xuống bếp, cố gắng xin chân chạy vặt, cùng bác Thu chuẩn bị bữa tối.
"Bác ơi, ông cháu đâu rồi ạ?" Khôi ngó ra ngoài phòng khách, cả ông ngoại và mẹ đều đã đi đâu mất.
"Ông chủ bảo là dẫn cô cả ra ngoài đi dạo, tầm sáu giờ sẽ về." Bác Thu vẫn không rời tay khỏi mớ rau cải, trả lời.
"Lạ nhỉ?" Khôi sấn lại, bắt chước bác nhặt rau, bỏ già lấy trẻ, lọc ra vài cọng rau cải xanh rì, lẩm bẩm. "Sao lúc nãy cháu ở ngoài mà không thấy nhỉ?"
Sau cùng, Khôi vẫn không thể hoàn thành ước muốn tìm việc tạm thời, bác Thu sau khi chứng kiến thành quả nó vất vả lao động đã đuổi cổ nó khỏi bếp, còn tiện tay dúi cho Khôi một túi lạc ăn cho đỡ buồn mồm. Dù muốn cống hiến thì cũng không có ai để tâm, Khôi chỉ đành quay về phòng khách, mắt chăm chú vào màn hình ti vi, thi thoảng bốc vài hạt lạc rang thơm phức bỏ vào miệng.
Một lúc sau, Khôi khua tay, túi lạc đã trống không. Khôi ngó lên đồng hồ thì đã hơn sáu giờ, nhìn ra cửa vẫn chưa thấy bóng dáng mẹ và ông ngoại đâu. Nó đành bỏ cuộc, không chờ nữa. Khôi đứng dậy, vất gọn rác vừa ăn vào thùng rác, ôm theo cặp sách về phòng, chuẩn bị tắm rửa.
Khôi tắm xong, trở ra phòng khách thì đã thấy mẹ ngồi chờ sẵn, ông ngoại thì không thấy đâu. Mẹ nghe thấy tiếng chân thì ngẩng lên, lần mò bên cạnh, đưa cho Khôi hai tập hồ sơ, ra dấu. "Ông về rồi, có để lại đồ cho con."
"Sao lại là hai ạ?" Khôi nhìn hai tập hồ sơ, tập đầu tiên để trong bì trong suốt, có thể dễ dàng đọc được nội dung bên trong - là thông tin mà hôm trước nó "nhờ" chú Thuỷ làm hộ. Tập thứ hai thì để trong bì giấy xi măng, niêm phong kín, mặt ngoài không có thêm bất kỳ thông tin nào, tạm thời Khôi vẫn chưa có thông tin về nội dung bên trong.
"Ông có nói là gì không ạ?" Khôi lắc lắc tập hồ sơ thứ hai, hỏi lại.
"Ông bảo là quà sinh nhật sớm cho con thôi, tháng sau ông bận."
"Ông tính xa thế, còn lâu mới tới sinh nhật con mà." Khôi nói, không ngừng đùa nghịch với món quà mới nhận được. Linh tính mách bảo, bên trong bì thư có vẻ kém thu hút này là một món quà khiến nó vừa ý. Cơn tò mò lập tức bị khơi dậy, Khôi vứt tập thông tin xuống bàn, hăm hở chạy xuống bếp, muốn kiếm cái kéo để khua bì thư.
Vừa đi được hai bước thì nó đã gặp ngay bác Thu đang đi vào, bác thấy nó sát giờ ăn mà vẫn còn bày trò thì khẽ nhắc nhở. "Có gì cậu Khôi cứ để sau bữa ăn rồi tính, mẹ cậu còn chưa ăn cơm."
"Cháu quên mất."
Khôi lập tức cho quà sinh nhật đến sớm này nhập hội với người anh em ở trên bàn, quay lại dìu mẹ xuống bếp dùng cơm.
Trong lòng có điều không yên, hoặc cũng có thể là sức mạnh của những bài tập chạy dài, tốc độ ăn cơm được đẩy lên một cách đáng kinh ngạc, chỉ sau mười phút, Khôi đã thành công càn quét qua một nửa số thức ăn trên bàn.
Mẹ luôn tôn sùng quan niệm của người xưa, "nhai kỹ no lâu", vẫn từ tốn từng miếng. Toàn bộ sự chú ý đã dồn sang tập hồ sơ bí ẩn, Khôi và vội bát cơm, ăn đến lửng dạ, nó buông bát, đứng dậy rút lui.
"Mẹ cứ ăn nhé, con đi trước ạ."
...
Dưới ánh đèn vàng, Khôi lướt nhanh qua tờ giấy mới được "bóc seal" - món quà này đúng là đánh trúng tâm lý của nó, càng đọc càng thích. Khôi búng búng tờ giấy, mấy tiếng tanh tách vui tai làm tâm trạng vốn đã tốt lại càng tốt hơn. Nó ngó qua màn hình điện thoại, còn chưa đến chín giờ, tầm này ông ngoại vẫn chưa đi ngủ.
Khôi vốn định trực tiếp gọi điện cảm ơn, nhưng nhớ tới buổi chiều, vì sợ ông mắng nên nó kiếm cớ chuồn sớm, suy nghĩ này lập tức bị rút lại. Khôi chuyển sang nhắn tin.
[Cháu rất thích món quà ông tặng ạ. Cháu cảm ơn ông ạ.]
Khôi hết xoá rồi lại viết lại, sau vài lần sửa chữa cũng ra được bản tin nhắn vừa ý. Nó ấn nút gửi màu xanh ở góc màn hình, tin nhắn bắn lên khung xanh phía trên, vài giây sau, trạng thái chuyển sang đã gửi. Khôi hài lòng tắt màn hình điện thoại.
Quay lại phòng bếp, mẹ đã ăn cơm xong, bác Thu vừa rửa bát, vừa câu được câu chăng trò chuyện với mẹ. Mẹ không nói được, khi muốn giao tiếp với người đối diện, mẹ sẽ tùy trường hợp sử dụng ngôn ngữ ký hiệu hoặc tạo ra âm thanh trên bề mặt gần nhất thay cho câu trả lời.
Thấy Khôi xuất hiện, bác Thu nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Ngày làm việc hôm nay của bác, do Khôi tuỳ hứng mà kết thúc muộn hơn bình thường.
Khôi nhìn bác xách theo đống rác đi đổ, gọi với theo. "Bác xử lý hộ cháu cái túi trên tủ giày luôn với ạ." Rác thải nhựa phải được phân loại cẩn thận, nó không có thói quen xả rác lung tung.
Bác Thu gật đầu, Khôi tiễn bác ra tận cổng, hai tay bác xách hai cái túi to tướng.
"Muộn rồi, cậu Khôi không cần tiễn bác đâu. Mau vào nhà đi." Bác nói.
"Cháu chào bác ạ." Khôi chào bác lần cuối rồi đi vào nhà, không nhịn được mà mở điện thoại ra kiểm tra.
Trạng thái tin nhắn đã được chuyển thành đã đọc.
Khôi vui vẻ cất máy vào trong túi quần, gọi to. "Mẹ ơi, mẹ muốn ăn hoa quả tráng miệng không ạ?"
....
Khôi nhìn gương mặt đang càng lúc càng tròn trong gương, khẽ thở dài. Bác Thu dạo này đã tìm ra một niềm đam mê mới - không ngừng vỗ béo nó bằng những món ngon. Cứ hễ ra khỏi nhà là kiểu gì nó cũng được dúi cho một túi đồ ăn đầy ắp, thực đơn đa dạng không hề trùng lặp, hương vị không còn gì để chê, cái miệng khó tính của nó sau vài ngày được món ngon nuông chiều đã không thể ăn được đồ ăn ngoài cổng trường.
Cơ hội tiêu hao số năng lượng khổng lồ được nạp vào cơ thể là số lẻ so với cơ hội tiếp cận đồ ăn, Khôi vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ. Theo đà này, dù tăng lượng vận động, chạy mười vòng mỗi ngày, vấn đề cũng sẽ không được giải quyết. Không sớm thì muộn, nó cũng sẽ buộc phải từ bỏ lối di chuyển bằng hai chân, chuyển sang lăn trên đường.
Khôi béo.
"Bác ơi, có phải bác đang nấu hơi nhiều không ạ?"
Sau vài ngày suy tư, Khôi quyết định một lần xử lý gọn gàng căn nguyên vấn đề. Sức ăn có hạn, đồ ăn thì lại quá nhiều, thói quen không được lãng phí đồ ăn đã hằn vào trong máu không cho nó sự lựa chọn nào khác. Cách giải quyết hiệu quả nhất chính là nhân lúc bác Thu đang làm đồ ăn sáng, khéo léo mở lời, nhờ bác điều chỉnh khẩu phần, không nấu thừa, tránh trường hợp không ăn hết phải bỏ cơm đi, gây ra những lãng phí không cần thiết.
Mấy lời nhờ vả kiểu này phải nói sao cho thật khéo, bác Thu không phải người làm, bác là người phụ trách ăn uống của ông ngoại, dạo gần đây được thuyên chuyển sang nấu ăn giúp hai mẹ con nó, những hạng mục bác phụ trách chỉ bao gồm brunch* và bữa tối, không bao gồm bữa sáng, làm đồ ăn sáng cho nó hoàn toàn là tự nguyện. Khôi không thể góp ý thẳng thừng, khiến bác nghĩ nó chê đồ bác làm thì xôi bỏng hỏng không.
*bữa giữa bữa trưa và bữa sáng
"Con trai tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút thì có làm sao. Cậu đừng có nghe lời ông cụ, ông cụ chỉ đùa thôi." Bác cho là nó bị ảnh hưởng bởi câu nói hôm trước, lên tiếng động viên. Thật trùng hợp làm sao, mấy hôm trước, trước mặt cả nhà, ông ngoại đã chê Khôi béo. Nhưng Khôi biết, lời này của ông là chê nó lười vận động, bằng chứng là Khôi vẫn thấy cánh tay mình gẩy nhẳng, so với Tuấn kén ăn còn nhỏ hơn. Khôi là kiểu người béo mặt, bao dưỡng chất hấp thu đều dồn hết vào phần trên, tay chân nó bao năm nay vẫn thế.
"Nhưng mà..."
Người nội trợ trong nhà nói có người nghe, đe có người sợ. Khôi ngoan ngoãn ngậm miệng, thừa hiểu dù có nói đứt lưỡi cũng không thể nào thay đổi được suy nghĩ cố hữu đã bám rễ trong đầu bác - phải ăn thì mới có mà sức học.
Vẫn là câu "có thực mới vực được đạo" mà Khôi vẫn hay sử dụng, cố quá lại thành quá cố, "căng da bụng thì trùng da mắt". Ăn tham đầy bụng, cân nặng vượt mức an toàn chỉ là một trong những hệ quả, quan trọng hơn, ăn quá no còn gián tiếp ảnh hưởng tới việc học, cái này là thật, không phải nó tuỳ tiện bịa ra, nhưng có nói thì bác Thu cũng sẽ không bị ảnh hưởng, lượng cơm để nó mang đi vẫn sẽ nhiều như cũ.
"Không cần đâu ạ."
Khôi yếu ớt phản kháng lần cuối cùng. Đến lúc này nó mới hiểu thế nào là tự cầm đá đập vào chân mình, để bác dừng vụ này lại chẳng khác nào tự thú nhận câu chuyện về bức tượng bị Tuấn làm vỡ dạo trước, mà không kể ra thì bác vẫn sẽ tiếp tục hành trình "nuôi lợn", tráo đầu tráo đuôi, kiểu gì cũng không ổn.
Trở đi mắc núi, trở về mắc sông, tiến thoái lưỡng nan.
"Bác làm nhiều một chút, có gì để cậu Khôi mang đi chia cho các bạn cùng lớp."
"..."
"Bác nói có lý ạ." Khôi thỏa hiệp.
Ý kiến đã không được tiếp thu.
...
"Bạn này, bạn thích ăn gì?" Không thay đổi được ngoại cảnh thì phải tìm cách thích nghi, Khôi xưa nay vẫn rất linh hoạt. Trên có quyết sách, dưới có đối sách, lượng thức ăn không thay đổi được, vậy tăng số lượng người ăn lên là mọi chuyện đâu lại về đấy.
Thêm một lần tính là một lần sai, Khôi có lòng nhưng Tuấn lại chẳng có dạ. Bạn không muốn liên quan tới mấy vấn đề "lặt vặt" này. Tuấn thậm chí còn tỏ thái độ, vừa nghe nó nói đã không khách khí cựa người, lục trong ngăn bàn, lấy cái áo chống nắng phủ lên đầu, ngăn cách bản thân trong một thế giới riêng. Bạn dịch người về phía trước, công khai lảng tránh trả lời.
"Nói gì đi bạn. Đồng ý hay phản đối thì cũng đều phải "ới" một tiếng chứ, bạn cứ im ỉm thế này, bước tiếp theo tôi biết triển khai kiểu gì..." Khôi gọi thêm vài lần, Tuấn vẫn không cho nó sắc mặt tốt.
Khó rồi đây.
Tốn cả một ngày dông dài, hành trình tìm người "chia cơm" còn tối hơn cả tương lai của chị Dậu, đi mãi mà vẫn chưa thấy bất kỳ tia sáng hy vọng nào. Tuấn là cứu tinh hiếm hoi mà Khôi kiếm được, nó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nói miệng không hiệu quả, Khôi chuyển sang sử dụng các nền tảng trực tuyến. Bằng biện pháp không quang minh chính đại cho lắm, nó đã biết được số cá nhân của Tuấn, định tối nay sẽ hành sự.
Mặc dù Tuấn sử dụng số điện thoại cố định của mái ấm tình thương Ánh Dương để làm thông tin liên lạc, cũng không cung cấp thông tin về số điện thoại cá nhân trong sơ yếu lý lịch, Khôi vẫn có cách để lấy được số điện thoại cá nhân mà Tuấn đã cố tình không công khai.
Khôi kết thân với Ngọc Khánh, thư ký câu lạc bộ. Bạn này là người chuyên xử lý những vấn đề văn thư, giấy tờ, khả năng tiếp cận thông tin chỉ đứng sau hai người đứng đầu. Tuấn là phó chủ tịch danh dự của câu lạc bộ toán học, số điện thoại của bạn được ghi rõ ràng trong hệ thống thông tin thành viên. Mấy hôm trước ký giấy mua đồng phục câu lạc bộ, trong đống giấy tờ mà Ngọc Khánh để trên bàn, Khôi đã liếc được số Tuấn ở mục đại diện đặt hàng. Niềm vui lớn đến bất ngờ, tờ danh sách chẳng những có đầy đủ thông tin nó cần, thậm chí còn bonus* thư điện tử.
*tặng kèm
Cách nào có thể dùng để liên lạc được thì Khôi đều lôi ra tận dụng cho bằng hết, đầu tiên là thư điện tử, thứ hai là tin nhắn chờ trong ứng dụng nhắn tin, sau cùng là tin SMS truyền thống.
[Ngày mai cậu muốn ăn gì?]
Gửi.
Tra cứu theo số điện thoại ở ứng dụng nhắn tin, Khôi không tốn nhiều thời gian để mò ra tài khoản Tuấn sử dụng. Phần thông tin công khai trống rỗng, tên hiển thị là một chữ T viết hoa, ảnh đại diện và ảnh bìa đều sử dụng hình mặc định hệ thống, người không biết nhìn vào lại tưởng đây là một tài khoản ảo chuyên đi lừa người.
Sống ẩn dật đến thế là cùng.
Khôi vừa ấn gửi thì đã nhận được thông báo từ ứng dụng nhắn tin, Tuấn chặn tin nhắn từ người lạ. Cách thức liên lạc từ ba cứ thế mà bị giảm xuống còn hai, khó khăn càng chồng khó khăn, mọi hy vọng đều dồn lên hai phương thức liên lạc còn lại.
Còn may là cả thư điện tử và số điện thoại của Khôi đều chưa bị Tuấn cho vào danh sách đen, hệ thống báo về là tin nhắn đã được gửi đi thành công. Khôi yên tâm đặt điện thoại sang một góc, quay lại với việc học.
Sau một tiếng sử dụng phương pháp quả cà chua*, Khôi tự thưởng cho bản thân mười phút nghỉ ngơi, mở máy tranh thủ kiểm tra tình trạng của hai tin nhắn đã gửi.
*phương pháp pomodoro, học một tiếng, nghỉ mười phút
Tin buồn là thư điện tử không kiểm tra được trạng thái, còn tin vui là tin nhắn SMS đã chuyển sang trạng thái đã đọc - một phát hiện nho nhỏ - Tuấn và nó sử dụng cùng một hãng điện thoại.
Rõ ràng là đã xem nhưng lại không hề có bất kỳ phản hồi nào, Khôi đọc lại tin nhắn thì nhận ra phần giới thiệu bản thân đã bị bỏ sót. Nó đành phải soạn lại từ đầu.
[Sáng mai cậu muốn ăn gì? - Khôi]
Tin tức một đi mà không hề lại khiến Khôi không thể tập trung vào việc học. Trong lòng bứt rứt không yên, chốc chốc Khôi lại ngứa tay mở máy kiểm tra. Chừng hai mươi phút sau, trạng thái từ đã gửi được chuyển thành đã đọc, Khôi thầm thở phào.
Đợi thêm gần bốn mươi phút nữa, sau lần cắt cà chua thứ hai, điện thoại vẫn không hề có hiển thị thông báo nào mới, Khôi đành soạn thêm một tin nữa, vừa ấn nút gửi thì đã gặp chuyện. Bảng thông báo màu xám lập tức xuất hiện, choán gần hết diện tích màn hình - không thể gửi tin.
Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Ngay khi sự việc xảy ra, Khôi đoán ngay là do điện thoại hết tiền, nó không có nhu cầu liên lạc bằng sóng di động nên cũng không mấy khi nạp tiền, nhưng kiểm tra tài khoản thì số dư còn đủ để soạn thêm 1,000 tin nữa.
Không phải vấn đề tiền bạc, vậy hẳn là do lỗi hệ thống, Khôi lạc quan thử lại lần nữa, kết quả vẫn không đổi, nó đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật đau lòng - Tuấn đã cho nó vào danh sách đen.
Thằng cha xấu tính này.
...
Sáng hôm sau, Khôi cau có đem theo hai hộp thuỷ tinh chứa bữa sáng đầy màu sắc đến trường, quyết bắt Tuấn xử lý giúp cho bằng được.
"Chào bạn, bữa sáng của bạn này." Khôi huơ túi giấy vẫn còn hơi ấm trước mặt Tuấn. Bị làm phiền, Tuấn nhìn Khôi bằng ánh mắt khó chịu rồi lại quay lại tư thế lúc đầu, không quên trùm áo lên che kín phần cơ thể đang nằm gục trên bàn.
"Đừng bỏ bữa bạn ơi." Khôi quyết không bỏ cuộc, kiên trì thuyết phục Tuấn đổi ý. Nó vẫn chưa hỏi tội Tuấn chuyện làm lơ tin nhắn tối qua đâu.
Nhưng ai bảo biệt danh của Tuấn là hến - lúc nào cũng chỉ có hai trạng thái - mở vỏ và đóng vỏ, có và không, lần này Khôi không may quay vào ô mất lượt, nói dứt miệng mà Tuấn vẫn chẳng thèm để mắt.
Đến tận khi trống vào lớp vang lên mà vẫn không có bất kỳ sự tiến triển nào, Khôi chỉ đành căm tức lườm Tuấn một cái, tiếc nuối để hộp cơm xuống ngăn bàn.
Kế hoạch B, bắt đầu.
...
Hôm nay là ngày giữa tuần, sau giờ học chính thức là giờ sinh hoạt của câu lạc bộ toán học, Khôi và Tuấn một trước một sau quẹt thẻ tiến vào tòa nhà lớn ở sau dãy phòng học của học sinh khối tám.
"Chào mọi người." Khôi bước vào trước, vẫy tay chào hỏi những người trong phòng.
Một vài người giơ tay chào lại. Tuấn từ phía sau đi đến, lách qua Khôi, đi về vị trí. Khôi "hừ" một tiếng, mang theo túi cơm vẫn còn nguyên, ngồi xuống ngay sát chỗ chị Thư.
Mấy buổi gần đây, các thành viên cấp hai đang chia nhóm để ôn luyện cho cuộc thi tư duy toán học sẽ diễn ra ở trường nó vào đầu tháng tới. Trong hàng chục nhóm ba người đang ngồi rải rác khắp phòng, nhóm chúng nó là đặc biệt nhất - Tuấn và Khôi không thể dự thi. Cuộc thi chỉ dành cho học sinh cấp hai, chị Thư lớp mười đã quá tuổi, Tuấn và nó là hai thành viên bị lẻ lại.
Trên thực tế, người duy nhất không có nhóm trong phòng này là Tuấn. Mặc kệ mọi người hăng hái kêu gọi "đồng minh", Tuấn vẫn một mình một cõi, tập trung xử lý đề toán. Khôi cũng nhận được vài lời mời, nhưng nó tự thấy bản thân qua cái thời chăm chăm vào thi cử, thấy Tuấn lẻ loi thì vội vàng nhập hội, sấn lại ngồi cùng. Dù sao, mục đích chính Khôi gia nhập câu lạc bộ là bám lấy Tuấn học hỏi.
Lúc đầu, Tuấn không thèm nếm xỉa, mặc kệ Khôi tự tung tự tác, nhưng sau một thời gian "thử và sai", Khôi đã tìm ra người có thể khắc chế Tuấn - chị Thư. Chỉ cần chị mở lời, dù Tuấn không thích vẫn sẽ làm theo lời chị, chả thế mà Khôi được "gần vua hưởng lộc". Sau lần bị chị Thư bắt quả tang cho nó ăn bơ, thỉnh thoảng Tuấn sẽ nể mặt chị mà chỉ cho Khôi vài chiêu.
"Em chào chị." Khôi đặt túi giấy lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, không quên mở lời chào chị Thư vẫn đang chăm chú viết lách. Tuấn ngẩng lên rồi lại cúi xuống.
"Chào Khôi." Chị Thư rời mắt khỏi đống tài liệu trên bàn, nụ cười tươi rói làm tâm trạng héo hon của nó như được tưới một xô nước mát, bao nỗi niềm cũng bị cuốn đi sạch.
"Hôm nay nhiệm vụ là gì ấy ạ?" Khôi hỏi một câu bâng quơ, tay trái làm như vô thức đẩy túi cơm ra trước mặt chị.
"Khôi có cái túi gì thế?" Chị Thư quả nhiên đã bị thu hút, chỉ vào cái túi nằm chềnh ềnh trên bàn, giọng điệu mang theo ý tò mò.
Khôi chỉ đợi có thế, chị vừa dứt lời là nó đã kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra sáng nay, không ngừng thêm mắm dặm muối, tranh thủ nói bôi xấu Tuấn. Khôi cố ý không hạ giọng, Tuấn ngồi đối diện cũng nghe được đầu đuôi, trong giây lát, nó cảm nhận được một ánh mắt không vừa ý đang nhắm vào mình. Có điều, chị Thư ngồi bên cạnh cho nó sức mạnh, Khôi hơi hếch cằm, không hề sợ hãi mà tiếp tục câu chuyện.
Kế hoạch của nó đã thành công mỹ mãn, Tuấn cầm tinh con khỉ thì chị Minh Thư chính là vòng kim cô, chỉ sau vài câu khuyên giải nhẹ nhàng, Tuấn đã bó tay chịu trói.
"Nếu Khôi không phiền thì ba người chúng ta thay phiên nhau mang cơm đi được không, đâu thể để Tuấn ăn chực mãi được?"
Chị nói Khôi mới để ý, kể ra nó đúng là cạn nghĩ thật, tính Tuấn trước nay vốn không thích nợ nần qua lại, hôm nào nó cũng mang cơm ép Tuấn ăn, chỉ ăn mà không trả thì khác nào "vô công thụ lộc", Tuấn không vui cũng là điều bình thường. Chị Thư còn tâm lý đến mức nghĩ ra cả trò swing*, giúp cả Tuấn và nó không có gánh nặng tâm lý.
*quay vòng
"Chị nói đúng, là do em không nghĩ kỹ rồi ạ." Khôi cười hì hì, đẩy túi cơm sang chỗ Tuấn. "Bạn mang về đi, để vào lò vi sóng quay là ăn được hết. Bác Thu nhà tôi nấu ngon lắm."
Trước cái nhìn chăm chú của chị Thư, Tuấn miễn cưỡng nhận lấy hộp cơm, bỏ xuống ngăn bàn.
Quả quýt dày có móng tay nhọn.
"Phán xử xong, chị có việc cần Khôi làm." Vụ việc đã được giải quyết ổn thoả, chị Thư giao cho Khôi một nhiệm vụ đặc biệt - đi đón người. "Em ấy không có thẻ từ ra vào, Khôi ra dẫn em ấy nhé."
"Người mới vào tầm này ấy ạ?" Khôi ngạc nhiên hỏi lại. Thời gian tuyển thành viên mới của câu lạc bộ đã kết thúc từ lâu, người mới gia nhập vào giữa học kỳ là chuyện vô cùng bất bình thường.
COCC nhảy dù à?
"Không phải." chị Thư đính chính. "Em ấy bận tham gia thi toán logic nên bây giờ mới về trường, không phải bây giờ mới gia nhập."
"Là kỳ thi mà Hưng lớp em tham gia ấy ạ?" Hai tuần thoáng cái là đã qua, từ mai đi học, bản mặt khó ưa đó sẽ lại án ngữ đường nó đi.
Kể cũng may, Khôi tham gia câu lạc bộ gần hai tháng nay mà chưa đụng mặt cặp đôi đầu gấu lớp lần nào. Người ta bận thi cử làm đẹp hồ sơ, thời gian đâu mà chú ý tới nhân vật bên đường như nó.
Trộm vía.
"Đúng rồi, kỳ thi chia theo khối lớp, Trâm Anh là đại diện cho khối sáu." Chị Thư nói tiếp. Điện thoại trên bàn rung lên, có tin nhắn mới đến. Chị mở máy, sau đó quay lại nói với Khôi. "Khôi xuống đi, Trâm Anh đến rồi."
...
Khôi không tốn nhiều công để tìm thấy nhân tố mới. Vừa xuống hàng lang tầng một, còn chưa kịp định hình khung cảnh xung quanh, nó đã nhìn thấy một dáng người đang đi đi lại lại trước cửa vào. Ánh sáng thì luôn đi trước âm thanh, vóc dáng dong dỏng là ấn tượng đầu tiên về em, khoảng cách gần ba mươi bước chân đã xoá nhoà mọi ranh giới hình học, ngũ quan em hoà cùng thế giới xung quanh, hình ảnh truyền đến mắt nó đều biến thành những mảng đơn sắc. Em thấy người đến thì giơ tay gọi, Khôi quẹt thẻ ra ngoài, theo bản năng ngó qua bảng tên trước ngực - Đặng Trâm Anh.
Đúng người rồi.
"Sao anh lâu thế?" Cô nàng cáu gắt, giọng nói có vẻ không vui.
"À, có chút việc." Khôi ậm ừ. Nó xem chừng đang phải tiếp một "công chúa nhỏ" rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com