Chương 1: Thiên tài rơi rụng
"Đấu lực, ba đoạn"
Nhìn năm chữ to lớn có chút chói mắt trên trắc nghiệm ma thạch, thiếu niên mặt không chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến từng trận trận đau đớn thấu tận tâm hồn.
"Tiêu Viêm, đấu lực: ba đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!"
Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên, thoáng nhìn tin tức trên bia, giọng điệu hờ hững công bố
Người trung niên này vừa nói xong như vẻ không có gì ngoài dự liệu, đám người trên quảng trường lại nổi lên một tràn cười phiếm châm chọc.
"Ba đoạn? Haha! Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, "Thiên tài" này một năm nay vẫn dậm chân tại chỗ!"
"Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc."
"Nếu không phải phụ thân của hắn là tộc trưởng đại nhân. Loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi Gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở đây ăn không uống không."
"Ai..., thiên tài thiếu niên năm đó của Ô Thản thành, tại sao hôm nay lại biến thành bộ dáng này cơ chứ?"
"Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà."
Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh âm vừa thương vừa tiếc, đọng lại bên tai của thiếu niên, tựa như một chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, khiến hô hấp của thiếu niên trở nên có chút dồn dập.
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú non nớt, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi đang cười nhạo xung quanh, khóe miệng thiếu niên cười lệch, tựa hồ trở nên càng thêm chua xót.
[Những người này, đều dư hơi như vậy sao? Có lẽ vì ba năm trước bọn họ từng trước mặt mình lộ ra bộ mặt tươi cười nhún nhường, cho nên hiện tại muốn lấy lại sĩ diên lúc trước đây mà.]
Mỉm cười chua xót, Tiêu Viêm chán nản xoay người, im lặng đi tới cuối hàng, thân ảnh cô đơn cùng thế giới xung quanh trở nên có chút lạc lõng.
"Người tiếp theo, Tiêu Mị"
Nghe người tiến hành trắc nghiệm gọi tên, một thiếu nữ rất nhanh từ trong đám người đi ra, tiếng nghị luận ở xung quanh trở nên nhỏ đi rất nhiều, từng ánh mắt nóng bỏng tập trung lên trên khuôn mặt của thiếu nữ.
Thiếu nữ tuổi không quá mười bốn, dù chưa thể coi là tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt non nớt kia cũng ẩn chứa trong đó một nét duyên dáng đáng yêu cùng với vẻ thuần khiết bên ngoài càng làm nàng nổi bật hơn hẳn.
Thiếu nữ nhanh chóng đi lên, tay vuốt đá ma thạch quen thuộc, sau đó chậm rãi nhắm mắt.
Tại lúc thiếu nữ nhắm mắt, ma thạch đen nhánh lại hiện lên một vầng sáng nhẹ.
"Đấu khí: Bảy đoạn!"
"Tiêu Mị, Đấu khí: Bảy đoạn! Cấp bậc: Cao cấp"
Nghe trắc ngiệm viên đọc kết quả, thiếu nữ ngẩng mặt lên đắc ý cười.
"Ôi trời, bảy đoạn đấu khí, cứ theo tiến độ như vậy, chỉ sợ không quá ba năm, nàng có thể trở thành một Đấu giả chính thức rồi."
"Không hổ là hạt giống của Gia tộc!"
Nghe đám người truyền đến những tiếng khen hâm mộ, thiếu nữ tươi cười lại rạng rỡ thêm vài phần, những lời khen tặng dạng vậy là thứ mà rất nhiều cô gái đều rất thích muốn nghe.
Nhớ đến ngày thường hay cùng mấy tỷ muội đàm tiếu, tầm mắt Tiêu Mị bỗng nhiên xuyên qua đám người, dừng trên một đạo thân ảnh cô đơn của thiếu niên.
Nhíu mày một chút, Tiêu Mị vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, hiện tai hai người đã không còn cùng một đẳng cấp, lấy biểu hiện của Tiêu Viêm mấy năm này, sau khi trưởng thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm nhân viên cấp thấp của Gia tộc mà thôi, mà thiên phú cỡ như nàng, sẽ trở thành trọng điểm bồi dưỡng của Gia tộc, có thể nói là tiền đồ rộng mở.
"Haizz" Khẽ thở dài một tiếng, trong đầu Tiêu Mị bỗng hiện ra hình ảnh một thiếu niên khí phách ba năm trước đây, bốn tuổi luyện khí, mười tuổi có chín đoạn đấu khí, mười một tuổi đột phá mười đoạn đấu khí, ngưng tụ thành công đấu khí toàn, trở thành đấu giả trẻ nhất trong vòng trăm năm của Gia tộc!
Thiếu niên trước kia, bộ dáng tự tin lại thêm tiềm lực vô hạn, không biết đã làm bao cô gái xao động tâm tư, đương nhiên trong đó cũng có cả Tiêu Mị.
Nhưng con đường của thiên tài, từ trước đến giờ luôn luôn trắc trở, ba năm trước, khi danh vọng của thiếu niên đạt tới đỉnh cao nhất, cũng là lúc đột ngột phải thừa nhận đả kích tàn khốc nhất, không chỉ có vừa vất vả khổ tu ngưng tụ đấu khí toàn trong một đêm biến mất, mà đấu khí theo thời gian trôi qua lại càng trở nên càng ngày càng ít đi.
Kết quả của đấu khí biến mất, đó chính là thực lực không ngừng giảm đi.
Từ thiên tài, một đêm trở thành một thứ mà ngay cả người bình thường cũng không bằng, loại đả kích này, khiến thiếu niên từ đó chẳng còn tâm tư nữa, cái tên thiên tài, cũng dần dần bị khinh thường cùng châm chọc thay thế.
Trèo càng cao, ngã càng đau, lần ngã này có lẽ sẽ không còn cơ hội đứng dậy nữa.
"Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!"
Trong âm thanh huyên náo của đám người, giọng nói của của trắc nghiệm viên lại vang lên.
Theo đó là một cái tên thanh nhã vang lên, đám người bỗng trở nên im lặng, ánh mắt bắt đầu dịch chuyển về hướng thiếu nữ áo tím đang nhàn nhã đứng với khuôn mặt tuy còn hơi trẻ nhưng bình tĩnh, không vì bị mọi người nhìn đến mà thay đổi chút nào.
Thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa sen mới nở, tuổi nhỏ đã có khí chất thoát tục, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên, thiếu nữ này sẽ khuynh nước khuynh thành đến mức độ nào.
Thiếu nữ trong trang phục màu tím khẽ dịch người, nếu nói về dung mạo cùng khí chất thì so với Tiêu Mị trước đó lại càng hơn vài phần, khó trách mọi người đều có động tác như vậy.
Khẽ bước tới, thiếu nữ tên Tiêu Huân Nhi đi tới phía trước bàn ma thạch, bàn tay nhỏ bé đưa lên, ống tay áo theo đó mà rũ xuống, lộ ra da thịt trắng nõn nà, sau đó đặt nhẹ tay lên bia đá.
Sau một khoảng trầm tĩnh, trên thạch bia hiện lên ánh sáng chói mắt.
"Đấu khí: Chín đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!"
Nhìn mấy chữ trên thạch bia, giữa sân trở nên tĩnh lặng.
"…Đã tới chín đoạn rồi, thật là ngoai người mà! Người đứng đầu trong giới trẻ của Gia tộc, chỉ sợ không ai ngoài Huân Nhi tiểu thư."
Trải qua một đoạn yên tĩnh, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt tràn ngập kính sợ.
Đấu khí, con đường bắt buộc phải đi qua của mỗi Đấu giả, sơ giai đấu khí chia từ một đến mười đoạn, đấu khí trong cơ thể đạt tới mười đoạn, là có thể ngưng tụ đấu khí toàn, trở thành một Đấu giả được người khác tôn trọng.
Trong đám người, Tiêu Mị nhíu mày nhìn cô gái áo tím đứng trước bia đá, trên mặt hiện lên một tia ghen ghét.
Nhìn tin tức trên thạch bia, khuôn mặt hờ hững của trung niên trắc nghiệm viên bên cạnh cũng lộ ra một nụ cười hiếm hoi, đối với cô gái thoáng dùng âm thanh cung kính nói:
"Huân Nhi tiểu thư, nửa năm sau, tiểu thư hẳn sẽ có thể ngưng tụ đấu khí toàn, nếu thành công, mười bốn tuổi trở thành một Đấu giả chân chính, tiểu thư sẽ là người thứ hai của Tiêu gia trong trăm năm nay!"
Đúng vậy, người thứ hai, người thứ nhất đó chính là thiên tài đã mất đi ánh hào quang - Tiêu Viêm.
"Cám ơn." Thiếu nữ khẽ gật đầu, khuôn mặt bình thản không vì được khích lệ mà vui sướng, im lặng xoay người, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi đi đến cuối đám người, tới trước mặt thiếu niên đang đang suy sụp, bỗng gọi.
"Tiêu Viêm ca ca."
Ngay lúc đến bên cạnh thiếu niên, thiếu nữ dừng chân, đối với Tiêu Viêm cung kính cúi người, trên khuôn mặt xinh đẹp, đột nhiên lộ ra nụ cười hòa nhã khiến các cô gái chung quanh cũng phải trở nên ghen tị.
"Huynh bây giờ còn có tư cách để muội gọi như vậy sao?"
Nhìn người trước mặt đã trở thành viên minh châu sáng nhất trong Gia tộc, Tiêu Viêm chua xót nói.
Sau khi bản thân hắn tụt dốc nàng chính là một trong số ít những người vẫn thể hiện tôn kính đối với hắn.
"Tiêu Viêm ca ca, trước kia huynh đã từng nói với Huân Nhi, có thể buông, mới có thể cầm lấy, biết giữ biết buông mới là người tự tại mà!"
Tiêu Huân Nhi mỉm cười điềm đạm nói, giọng nói non nớt, khiến người tâm đã phế cũng cảm thấy ấm lòng.
"Haha người tự tại sao? Huynh cũng chỉ biết nói mà thôi, muội xem bộ dáng hiện tại của huynh đi, giống một người tự tại sao? Hơn nữa… thế giới này, cơ bản cũng không phải là thế giới của huynh."
Tiêu Viêm cười tự giễu nói.
Đối với sự suy sụp của Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi khẽ cau mày, thật lòng nói:
"Tiêu Viêm ca ca, tuy muội cũng không biết huynh vì sao lại bị như vậy, bất quá, Huân Nhi tin tưởng, huynh sẽ lấy lại vinh quang và tôn nghiêm của huynh." Kết thúc câu nói, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ lần đầu tiên hiện lên nét ửng đỏ nhàn nhạt: "Tiêu viêm ca ca năm đó, thực ra rất hấp dẫn."
Đối với lời nói thẳng thắn của Huân Nhi, Tiêu Viễm xấu hổ cười một tiếng, nhưng lại không nói gì, người không phong lưu sẽ uổng phí tuổi trẻ, nhưng hắn hiện tại thực sự đã không còn tư cách nghĩ đến tâm tình đó nữa, hắn yên lặng xoay người, chậm rãi đi ra khỏi quảng trường.
Đứng nhìn theo bóng lưng cô độc của thiếu niên, Tiêu Huân Nhi chần chừ đứng lại một lát, sau đó bỏ lại tiếng reo hò ghen tị phía sau, bước nhanh theo cùng thiếu niên sánh vai bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com