Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61: Hôm nay có ai kết hôn sao?

Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn

======

Dư Thanh Đường không nghĩ tới, bản thân lại thật sự tu luyện cả đêm.

Khi cảm nhận được ánh nắng tinh mơ rơi xuống mặt mình, Dư Thanh Đường khó tin mở bừng mắt ra, ánh mắt phóng không thẫn thờ mất một lát.

Thân thể y không có chút không khoẻ nào, ngược lại cảm thấy càng thêm nhẹ nhàng —— cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý không, mà cảm thấy vận rủi quấn thân như tối qua đã thành hư không, hiện giờ y lại là một chú cá mặn có thể chậm đợi phúc duyên đến.

Nhưng thân thể không đau khổ, nội tâm lại rất dày vò.

Y đã phản bội lại nguyện vọng ban đầu của mình khi mới đi vào thế giới này, đã không thể thủ vững được điểm mấu chốt tiêu dao sung sướng, thế mà lại bị đàn thiên kiêu đồng hóa nỗ lực tu luyện một đêm!

Suốt một đêm!

Dư Thanh Đường che mặt đầy đau đớn, y đã phản bội linh hồn cá mặn rồi!

" Sớm. "

Y mới vừa rời giường, Diệp Thần Diệm ngồi thiền ở trong phòng y liền mở bừng mắt —— Trong mắt hắn khó được mang theo một chút buồn ngủ, hiếm thấy không có suốt đêm tu luyện, nghiêm túc ngủ một giấc.

Tuy rằng là ngồi ngủ, nhưng đối với Long Ngạo Thiên trong truyền thuyết mà nói, đây hẳn là đã có thể xưng là thả lỏng.

Quả nhiên, Diệp Thần Diệm đứng lên, thoáng giãn ra thân thể, mang lên một chút ý cười: " Ta cũng đã lâu không thả lỏng như này...... "

Hắn khẽ dừng, đối diện với ánh mắt ghen ghét của Dư Thanh Đường, nghe thấy y nói: " Tốt quá ha, một giấc ngủ đến hừng đông, còn không cần trắng đêm tu luyện lo lắng bị nghiệp hỏa nướng mông. "

" Khụ. " Diệp Thần Diệm nhịn cười, buồn cười ngồi xổm xuống trước giường y hỏi y, " Chân có phải đã bị tê rồi không? "

" Còn ổn. " Dư Thanh Đường bĩu môi đấm chân, " Lúc trước ở trong tháp luyện công mãi, cũng coi như là luyện quen rồi."

" Vậy à. " Diệp Thần Diệm cười thu hồi tầm mắt, " Ta vốn còn tính, truyền âm cho Xích Diễm Thiên, kêu hắn chuẩn bị đồ ăn ngon bồi bổ cho muội. "

Trong mắt hắn chợt lóe lên ý cười, " Với tình trạng này của muội, nếu bàn về ăn gì bổ đó, cũng không biết là muốn đuôi cá, vẫn là móng heo...... "

" Hả? " Dư Thanh Đường cảnh giác ngẩng đầu lên, " Ngươi có phải là đang nhân cơ hội mắng ta không? "

" Nào có. " Diệp Thần Diệm vẻ mặt vô tội.

......

Tửu lầu mà Xích Diễm Thiên mời bọn họ đến, là sản nghiệp của Thiên Hỏa Giáo, kêu Hỏa Viêm Diễm Lâu —— Mới vừa dùng pháp bảo chuyển đến từ Vinh Châu, coi như mới mẻ ra lò.

Dư Thanh Đường đứng trước cửa tửu lầu đỏ rực này, thiếu chút nữa đều phải nhận không ra cái chữ " Hỏa " này.

" Đúng là độc đáo không lẫn vào đâu được, nhìn một cái là biết sản nghiệp nhà ai. " Dư Thanh Đường cưỡng bách chính mình dời mắt khỏi phong cách trang hoàng quá mức rực rỡ trước mắt, dùng sức hít hít mũi, xuyên qua vẻ ngoài ngửi ra bản chất của tửu lầu, " Thơm quá đi. "

Còn có chút vị cay sặc mũi —— Suy xét đến huynh muội nhà này rất yêu thích thuốc viên vị ớt cay, không khó tưởng tượng món ăn hẳn là thiên cay.

Dư Thanh Đường tràn ngập tự tin, y có thể ăn cay!

Diệp Thần Diệm lấy lại tinh thần, hắng giọng nói: " Thiên Hỏa Giáo vẫn luôn là phong cách này, đồ ăn hẳn là...... Vẫn là bình thường. "

" Đi, đi tìm bọn họ. "

Cả tòa tửu lầu này đều là người của Thiên Hỏa Giáo xử lý —— Lần đại bỉ Kim Đan này Xích Diễm Thiên cùng Đồ Tiêu Tiêu đều đạt được thứ tự không tồi, còn được đến truyền thừa " Chúc Dung thuật " cổ xưa, trên dưới Thiên Hỏa Giáo một mảnh vui mừng khôn xiết, đặc biệt bày một bữa tiệc cơ động ở đại sảnh, ai đi ngang qua đều có thể ngồi xuống ăn chút.

Mà bọn Dư Thanh Đường là khách quý Xích Diễm Thiên mời riêng, vừa vào cửa đã bị một đệ tử Thiên Hỏa Giáo toàn thân đỏ rực dẫn lên lầu, vào nhã gian.

" Cuối cùng cũng tới! "

Bọn họ mới vừa vào cửa, giọng của Xích Diễm Thiên liền vang lên, hắn cười ha ha tiếp đón bọn họ, " Mau chọn chỗ ngồi xuống đi! "

Dư Thanh Đường ngơ ngác ngửa đầu nhìn hoa hồng to lớn treo trên đỉnh phòng, cùng với dải lụa màu đỏ phiêu đãng khắp phòng, hơi nghi hoặc hỏi: " Hôm nay...... Có ai kết hôn sao? "

Xích Diễm Thiên biểu tình nghi hoặc: " Ai a? Có nghe ai nói đâu! "

Trong mắt Tiêu Thư Sinh chợt lóe lên ý cười: " Hai vị nếu là muốn kết...... "

" Khụ! " Diệp Thần Diệm hắng giọng, đánh gãy hắn hồ ngôn loạn ngữ, " Muội ấy chỉ là muốn nói phòng yến hội này không khỏi trang trí đến quá mức...... Rực rỡ. "

" Ta cũng cảm thấy thế. " Đồ Tiêu Tiêu chống cằm, bĩu môi, " Đều là các trưởng lão an bài, nếu là ta, hẳn là lại thêm chút chỉ vàng mới có vẻ phú quý. "

Dư Thanh Đường há miệng thở dốc: " Thế không phải càng giống kết hôn à? "

Y có chút lo lắng cho tương lai hai vị này, " Hiện tại đã rực rỡ thế này, tương lai lúc hai ngươi tổ chức tiệc cưới, còn càng vui mừng như thế nào nữa chứ? "

" Đây...... " Đồ Tiêu Tiêu chống cằm, chau mày, " Đỏ đến càng rộng, càng nhiều chút? "

" Ai nha, ta còn chưa có người trong lòng đâu, ca của ta không đột nhiên tâm huyết dâng trào nói muốn cùng Hỏa Miêu, cùng cây búa kết hôn đều tính tốt, chuyện sau này để sau này tính đi. "

Đồ Tiêu Tiêu tiếp đón bọn họ, " Mau ngồi xuống! "

Diệp Thần Diệm đang định lôi kéo Dư Thanh Đường cùng nhau ngồi xuống, Đồ Tiêu Tiêu lại ghét bỏ mà vẫy vẫy tay: " Ngươi chơi cùng đám nam nhân kia đi! "

Nàng kéo Dư Thanh Đường, " Đi, chúng ta ra phía sau, ta đều đã gọi vài vị nữ trung hào kiệt tham gia đại bỉ Kim Đan năm nay tới rồi, chúng ta ở phía sau bày một bàn khác! "

" A? " Dư Thanh Đường có chút ngượng ngùng lẫn vào nhóm các cô nương, ý đồ chạy trốn, " Ta, ta nếu không liền ở chỗ này ăn, ta sợ người lạ...... "

" Đúng vậy. " Diệp Thần Diệm giúp đỡ phụ họa, " Nếu là chung quanh người xa lạ quá nhiều, muội ấy chỉ sợ ăn không được bao nhiêu...... "

" Yên tâm, Quy Nhất Tông Lý Linh Nhi cũng ở, còn có Diệu Âm Tiên của Kim Châu các ngươi. " Đồ Tiêu Tiêu tùy tiện vỗ vỗ bả vai Dư Thanh Đường, quét mắt Diệp Thần Diệm một cái, cố ý cười hỏi hắn, " Ngươi sẽ không phải là rời nàng một chốc cũng không được đó chứ, lúc này đều phải nhão nhão dính dính đi theo đi? "

" Đương nhiên không phải. " Diệp Thần Diệm theo bản năng phủ nhận, dời đi tầm mắt, " Ta chỉ là...... "

" Vậy là tốt rồi. " Đồ Tiêu Tiêu cười kéo Dư Thanh Đường đi hướng vào trong, " Đi, chúng ta không cùng bọn họ một chỗ! "

" Ai! " Xích Diễm Thiên có chút nóng nảy, " Muội mang nàng đi...... "

Đồ Tiêu Tiêu trừng hắn: " Huynh thiếu nhớ thương nghiệp hỏa trên người nàng đi! Lo mà ăn cơm của huynh đi! "

Xích Diễm Thiên bị nhìn thấu tâm tư, nói thầm gãi gãi đầu, không dám lỗ mãng.

Mắt thấy Dư Thanh Đường bị Đồ Tiêu Tiêu kéo vào trong, Tiêu Thư Sinh khẽ lay động quạt xếp trong tay, làm mặt quỷ hỏi Diệp Thần Diệm: " Diệp huynh, tiến triển như nào rồi? "

Diệp Thần Diệm ra vẻ không biết: " Cái gì như nào? "

" Tự nhiên là tình lộ của huynh. " Tiêu Thư Sinh cười bát quái, " Ta thấy Dư cô nương không giống như là mầm tốt tu vô tình đạo, huống hồ...... "

Hắn một bộ tư thế người từng trải, quạt xếp nhẹ nhàng điểm điểm bả vai Diệp Thần Diệm, hạ giọng nói chắc chắn, " Ta nhìn ra được, trong lòng nàng có huynh. "

" Khụ! " Diệp Thần Diệm chính bưng lên chén rượu, thiếu chút nữa bị một câu của hắn sặc đến mặt đỏ tai hồng.

" Không có khả năng! " Hắn theo bản năng phủ nhận, " Hắn, hắn rõ ràng là...... "

Diệp Thần Diệm không nói hết câu này, chỉ dùng lực nhéo chén rượu, nhắm mắt uống một hơi cạn sạch, " Tóm lại, tuyệt không khả năng. "

" A? " Xích Diễm Thiên nghi hoặc xé xuống một khối chân thịt đưa cho Hỏa Miêu, có chút nắm lấy không ra, " Vậy ngươi là hy vọng trong lòng nàng có ngươi, vẫn là không hy vọng a? "

Diệp Thần Diệm ánh mắt chớp động, theo bản năng né tránh: " Tự, tự nhiên là...... "

" Vậy ngươi một bộ biểu tình đã chịu kinh hách là có ý tứ gì? " Xích Diễm Thiên tùy tay đổ đầy rượu cho hắn, " Ta còn nghĩ ngươi không hy vọng nàng động tâm với ngươi đâu. "

" Ta! " Diệp Thần Diệm nghẹn một chút, lại đem rượu uống một hơi cạn sạch, có chút ảo não, " Các ngươi không rõ, ta cùng hắn chi gian, có chút phức tạp. "

" Là quá phức tạp. " Tiêu Thư Sinh thâm chấp nhận gật gật đầu, " Lên xuống phập phồng, có thể nói năm gần đây tân tú chi nhất. "

" Ngay cả Tiếu Hồ Điệp Khoái Hoạt Môn cùng Bảo Sơn Đạt Ma Viện mấy ngày trước đây nháo đến mưa mưa gió gió, đều còn lược hơi kém cỏi. "

Xích Diễm Thiên thuận miệng hỏi: " Hai người bọn họ các ngươi cũng muốn viết à? "

" Chỉ là lấy tài liệu, còn chưa định ra. " Tiêu Thư Sinh cười tủm tỉm trả lời, " Người trẻ tuổi tâm tính di động, cảm tình dễ biến, đặc biệt là tu giả Khoái Hoạt Môn thường thường tùy tâm sở dục, còn không biết bọn họ sau này như thế nào đâu. "

" Cần phải cuối cùng thành có tình nhân, mới có thể bước lên chúng ta 《 Kiểm kê tình yêu thần tiên trên Cửu Châu 》, nếu không cũng chỉ có thể đi cách vách. "

Hắn nhún vai, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi, " Về sau ta tính đi Nam Châu một chuyến, cũng không biết có thể gặp được hai người bọn họ không, nhưng nghĩ đến, chuyện mới mẻ trên đường hẳn là cũng sẽ không thiếu. "

" Nam Châu à. " Xích Diễm Thiên trầm tư, " Hoang Sơn ở Nam Châu có không ít khoáng thạch hi hữu, nhưng hơn phân nửa đã bị Yêu tộc cầm giữ, bọn họ không đến vạn nhất, đều không yêu cùng Nhân tộc làm giao dịch. "

" Nếu có thể đi một chuyến, hẳn là có thể làm đến không ít thứ tốt! "

" Ai! " Tiêu Thư Sinh ánh mắt sáng lên, " Một khi đã như vậy, Xích huynh, sao không đồng hành? Diệp huynh thì sao, có muốn cùng đi Nam Châu lang bạt một phen? "

Diệp Thần Diệm nhớ tới lời Thiên Cơ Tử nói, hắn vốn dĩ nên đi Nam Châu một chuyến, chỉ là, cùng vài người đồng hành......

Diệp Thần Diệm biểu tình lược có cổ quái.

Tiêu Thư Sinh nhân cơ hội đề nghị: " Diệp huynh không bằng mời Dư cô nương cùng đi với nhau? "

Diệp Thần Diệm lại rũ xuống mắt, uống lên một chén rượu: " Hắn không đi. "

Hắn nhấp khẩn môi, " Hắn phải về Kim Châu. "

" Ai nha, Diệp huynh! " Tiêu Thư Sinh gấp đến độ quạt xếp gõ tay, thoạt nhìn so với bản thân hắn còn gấp hơn, " Vậy huynh liền cầu xin nàng a! Loại thời điểm này cũng không thể cố kỵ cái gì mặt mũi! "

" Cái gì làm nũng làm nịu đau khổ cầu xin, có mười tám ban võ nghệ thì đều phải thi triển ra! "

" Không sai, ta cũng cảm thấy thế. " Xích Diễm Thiên cũng không biết nghe hiểu không có, dù sao đi theo phụ họa, " Nghiệp hỏa kia của nàng...... "

" Xích huynh. " Tiêu Thư Sinh mỉm cười xem hắn, đẩy cho hắn một bàn thịt lớn, " Hảo, đã biết, huynh chơi với Hỏa Miêu đi. "

Hắn nói xong, mới xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Diệp Thần Diệm, " Nàng nếu là trở về Kim Châu, ngươi lại muốn kêu nàng ra tới, thì sẽ rất khó khăn! "

Diệp Thần Diệm chống cằm, tùy tay vứt lên một viên đậu phộng ném vào trong miệng, nhai đến ca lạp lạp rung động, nhỏ giọng nói thầm: " Sao ngươi biết ta không cầu...... "

Tiêu Thư Sinh không nghe rõ: " Cái gì? "

" Khụ. " Diệp Thần Diệm có lệ qua đi, " Không có gì, ta nói, hắn nếu là không nghĩ cùng ta cùng đi, ta cũng không thể cường lưu hắn. "

Hắn lại uống lên ly rượu, " Ta trước đây đã đáp ứng qua, chỉ mời hắn bồi ta tham gia đại bỉ Kim Đan, lúc sau nếu hắn đối ta cũng không động tâm, ta liền đưa hắn hồi Kim Châu. "

Chính hắn đổ ly rượu, không nhịn xuống chống cằm thở dài, " Nhưng hiện tại, hắn đại khái đưa đều không cần ta đưa. "

Tiêu Thư Sinh gấp đến độ xoay vòng vòng: " Nhưng sao ngươi biết nàng vẫn chưa động tâm? "

" Kia ai có thể biết. " Diệp Thần Diệm " Hừ " một tiếng, " Thế gian lại không có phương pháp nhìn thấu nhân tâm...... "

Tiêu Thư Sinh bỗng nhiên chắc chắn gõ cây quạt: " Có! Thật sự có! "

" A? " Xích Diễm Thiên vẻ mặt khiếp sợ, rốt cuộc cắm được lời nói, " Còn có loại biện pháp này? "

Tiêu Thư Sinh lay động quạt xếp: " Ngươi có biết, Khoái Hoạt Môn Nam Châu có loại tình cổ...... "

" Biết. " Diệp Thần Diệm hứng thú thiếu thiếu mà thu hồi ánh mắt, " Người lưỡng tình tương duyệt mới có thể gieo tình cổ, nếu là một người tâm niệm không thành, liền sẽ bị cổ trùng gặm thực hầu như không còn. "

" Ta cũng không thể làm hắn đi...... "

" Ai, ta không nói là phải dùng tình cổ! " Tiêu Thư Sinh liên tục xua tay, " Ta là nói, những đồ vật tình tình ái ái này, Khoái Hoạt Môn am hiểu nhất. "

Hắn lôi kéo Diệp Thần Diệm đi đến cửa sổ, chỉ vào một tòa tửu lầu phía sau Hỏa Viêm Diễm Lâu, " Thấy chỗ kia không? Sản nghiệp của Khoái Hoạt Môn, Thiên Hương Các. "

Diệp Thần Diệm cảnh giác chau mày: " Là tửu lầu đứng đắn sao? "

" Đứng đắn! " Tiêu Thư Sinh vỗ ngực đảm bảo, " Tựa như Đăng Tiên Lâu có cây bồ đề, Thiên Hương Các cũng có bảo vật trấn điếm của mình —— Văn Tình Linh. "

" Người bình thường khả năng cho rằng Văn Tình Linh này là một pháp bảo, nhưng căn cứ vào bách khoa toàn thư về trận pháp của tông môn ta giới thiệu, thì đây rõ ràng là một trận pháp. "

Tiêu Thư Sinh một phen nắm lấy tay Diệp Thần Diệm, " Chỉ cần cổ tay của hai người đeo lên tơ hồng, đi vào trong trận, nhẹ nhàng lay động —— "

" Nếu là chuông bạc leng keng rung động, đó chính là động tâm, nếu là chuông bạc đứng im, vẫn không nhúc nhích, thì đó là...... "

Hắn lộ ra biểu tình tiếc nuối, rồi sau đó hạ giọng xúi giục, " Thế nào, Diệp huynh, cách cũng không xa, không bằng thử xem? "

======

Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:

Dư Thanh Đường: Hôm nay ai kết hôn mà vui mừng đỏ rực dữ vậy?

Tiêu Thư Sinh: Mỉm cười, cp của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com