Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Sau một lúc bọn họ gọi nước thì cô ta đưa cho cô tiền nhưng khi nhìn lại những tờ giấy trên tay thì chúng lại không đủ. Cô rụt rè kéo nhẹ tay áo và cố gắng hạ giọng "Chị ơi, số tiền này không đủ để mua hết những gì họ đã gọi"

"Vậy nên mày nói với tao? Vậy số tiền mà mẹ tao cho mày đâu, tiền đó cũng là tao nên bây giờ tao muốn lấy lại được chứ? Mau cút đi" - cô ta cố tình nói lớn để bọn họ cũng nghe thấy

"Sao chứ? Không muốn trả lại cho tụi này sao?" - Oung Young bên cạnh không kìm được góp vui cùng bọn họ

"Đó không phải là tiền của...bà chủ trả cho em sau khi em hoàn thành việc được giao nên em không thể trả lại đ..." - lời chưa nói xong thì một tiếng "tát" vang lên.

"Wow...hôm nay lại có gan để cải lại sao?" - lời nói và cú tát vừa rồi làm cho gương mặt của cô ta thoát hiện lên có chút bất ngờ nhưng lập tức khóe môi cong lên hài lòng. Oung Young liếc mắt nhìn cô, tay cầm chai nước đổ thẳng từ đầu xuống.

Tất cả mọi người ở đó ai cũng không ngậm được mồm mà nhìn Oung Young, vì vốn dù cho Jang Mi có hành hạ cô như thế nào cô bé cũng không quan tâm, chỉ là thỉnh thoảng nói vài lời khó nghe và tỏ thái độ với cô một chút.

"Vì đã làm đổ đồ uống của tôi và làm cho tôi ăn không ăn ngon nữa, đó là lý do chính đáng rồi đó. Mau đi mua đồ uống cho các chị ấy và cho tôi được chứ?"

"Được rồi, em sẽ đi mua ngay" - cô nén ấm ức và xấu hổ, chầm chậm xoay người rời đi

Phía sau lưng cô bọn họ ồn ào vui vẻ. Tiếng cười, tiếng cảm thán, tiếng ca ngợi hành động vừa rồi của Oung Young .

Bây giờ bao quanh cô là những ánh mắt thương hại, xót xa hòa lẫn với ánh mắt, nụ cười khinh bỉ, hả hê. Cô biết điều đó, nên cứ cúi gằm mặt xuống mà lê từng bước từng bước nặng trĩu cũng với đôi môi và đôi tay đang cắm chặt vào nhau. Cắm thật chặt để cố giữ bản thân bình tĩnh, giữ chặt giọt nước mắt, giữ cho bản thân tỉnh táo.

Mọi thứ đã xong.

Nhìn lại số tiền mà bản thân mấy tháng qua cố gắng dành dụm để có thể mua gỗ khắc tặng sinh nhật cho cô bạn thân giờ chỉ còn vài đồng lẻ trên tay. Nước mắt lưng chừng làm nhòe đi hình ảnh trước mắt, đôi chân từ từ nhấc bổng cứ như vậy lao về phía trước.

Mọi ánh mắt đều đổ về nhìn bóng dáng cô lao đi có người hiểu cho cảm xúc của cô, có người buông lời nói khó. Cô cứ như vậy mà lao thẳng đến sân thượng và một mình ở đó cùng với tiếng khóc nghẹn và tiếng nấc từng nhịp.

Cứ như vậy cho đến khi không còn khóc được nữa lại lặng lẽ đi đến tủ đồ cá nhân. Đứng trước nó mãi một lúc lại bắt đầu với một tiếng thở dài và dường như cách hít vào cũng chính là để cô nén lại những thứ xấu xí kia vào bên trong và vứt ở một nơi nào đó trong góc tối tâm hồn.

Mở tủ, cô đơ người ra vì không thể nào tin được bồ đồng phục còn lại giờ đây lại trở thành một mớ vải vụn. Cô vẫn không thể nào tin nên đã dùng tay để xác nhận và rồi chết lặng nhìn chằm chằm vào nó mà không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng từ đôi mắt cứ thế tuôn hai hàng nước mắt.

Cô ôm lấy và vùi mặt vào nó mà khụp người ngồi xuống sàn mà khóc. Mặc kệ xung quanh có ai đang nhìn mình hay không cứ ở đó, cho đến khi tiếng chuông vào lớp ngăn cô lại.

Cuối lớp cô kẻ cúi đầu thỏ thẻ lên tiếng "Em xin lỗi, em vào trễ ạ"

Cả giáo viên lẫn cả các bạn học trong lớp đều đổ ánh mắt lên bộ đồ thể dục của cô "Sao em không mặc đồ phục mà lại mặc nó?"

"Em xin lỗi, do bất cẩn nên em đã làm dơ đồng phục rồi ạ" - giọng nói nghẹt của cô làm cho mọi người cũng phần nào hiểu được lý do

Giáo viên nhìn cô thở dài rồi cho cô về chỗ "Nếu có chuyện gì thì các em báo lại với thầy cô, đừng chịu đựng một mình. Các em có biết chưa?" - câu nói của giáo viên ai ai cũng hiểu được thật sự nó dành cho ai.

Cô cúi gầm mặt đến bàn của mình, nhìn một chút có thể thấy nó được khắc vài dòng chửi mắng cô và nhìn lời nói khó nghe khác được viết bằng bút dạ đọc hết chúng. Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và nhanh chóng lơ chúng đi và bắt đầu tiếng học.

Bên ngoài trời vẫn rơi không ngừng, tâm trạng trĩu nặng và u ám như thời tiết ngoài kia nhưng thỉnh thoảng cô lặng quan sát cô bạn thân. Cô luôn muốn tìm cơ hội để hỏi rõ chuyện hôm qua nhưng vẫn chưa có cơ hội.

"Ji Young à, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?" - nhân tan học cô vội vàng chạy đến kéo Ji Young lại.

"Được, nhưng cậu không cần đến phòng giáo vụ sao?" - Ji Young có ý không muốn tránh cô

"Mình hỏi cậu nhanh thôi, không mất quá nhiều thời gian của cậu đâu"

"Vậy được, mình chỉ lo cậu về muộn vì trời nhanh tối khi mưa đúng không?" - Ji Young vẫn không có ý gì muốn nói chuyện với cô

Cô nhắm mắt thở dài rồi lên tiếng hỏi "Cậu có gì đó giấu mình đúng không?" - sau câu hỏi cô nhìn thẳng vào mắt Ji Young

Ji Young nhìn vào cô nhưng rồi nhanh chóng né tránh ánh mắt đó với lời ấp úm "Đâ..đâu có...mình có gì để giấu cậu chứ, đến chuyện mình thích Dea Hyun cậu cũng biết còn gì"

Nghe câu trả lời của Ji Young thấy thất vọng vô cùng, cô nhìn cô bạn mình một lần nữa "Thật sao? Nhưng, biết làm sao đây. Mình đã biết chuyện cậu đang giấu mình rồi vậy thì mình nên làm gì với nó và...tình bạn của tụi mình đây? Mình nên cho đó là chỉ là sự trùng hợp hay là gì khác đây, hả Ji Young?" - đôi mắt đã đỏ hoe lên và giọng cũng đã rung đi

Đáp lại cô không có gì ngoài sự yên lặng giữa cô và Ji Young, cô thất vọng định rời đi.

"Chẳng phải cậu và Dea Hyun đã bên nhau rồi sao? Cậu và cậu ấy đang hẹn hò lén lút, hôm trước khi nhìn thấy mình cả hai, cậu đã rất hoảng hốt còn gì. Thái độ của cậu không phải đã cảm thấy rất khó xử sao và cậu không biết nên nói gì với mình khi cậu đã phản bội lời hứa đó, mình nói đúng không?" - khi Ga Eun quay đi cô đã không kìm được mà nói lên suy nghĩ của mình

"Cậu nghĩ mình...đã làm như vậy sao, Ji Young?" - cô không thể tin vào tai mình nữa

"Không phải sao, sau hôm đó cậu và Dea Hyun luôn lén lút nhìn nhau trong giờ học còn ra ám hiệu vui vẻ với nhau nữa. Cậu nghĩ không nhìn thấy sao? Tại sao chứ, cậu biết mình rất thích Dea Hyun rất lâu rồi mà vậy sao cậu còn làm như vậy?" - đôi mắt cô gom gớm nhìn Ga Eun

"Mình khôn..." - Ga Eun chưa kịp giải thích thì cô lại tiếp tục nói tiếp "Có phải cậu thấy mình như thế này cậu vui lắm đúng không? Cậu...cậu luôn muốn mình phải là người luôn phía sau, cậu luôn muốn là người mà ai ai cũng khao khát có những thứ cậu có đúng chứ, Ga Eun? Từ nhỏ cậu luôn tâm điểm của mọi người, luôn được các bạn vay quanh cậu, còn tớ thì vẫn luôn là vệ tinh nhỏ quay quanh cậu...cậu"

"Cậu...đã và luôn nghĩ tớ như vậy sao? Trong mắt cậu, trong tim cậu và cả trong suy nghĩ của cậu mình luôn tệ vậy sao, Ji Young" - cô không chịu được nữa khi những lời nói kia được thốt ra từ người mà cô luôn coi là bạn

"Đúng" - Ji Young đè nén lại tâm trạng rồi nhìn thẳng vào cô nhẹ nhàng nói.

Câu nói ngay lập tức khiến cho cô không kìm được mà chảy dài hai hàng nước mắt với biểu cảm tràn đầy sự thất vọng. Đôi môi cô lắp bắp nói "Được rồi, mình hiểu rồi. Vậy từ hôm nay, mình từ bỏ ảo tưởng cậu là người bạn thân nhất của Ga Eun mình" cô xoay lưng bước đi.

Nhìn cô bước đi Ji Young vội đuổi theo như rồi cũng dừng lại. Cả hai mỗi người một góc mỗi người một tâm trạng khác nhau nhưng đều giống nhau là điều hối tiếc cho kết thúc tình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com