Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Mớ hỗn độn

Vương Thanh nghe Vĩnh Phúc nhắc, lúc này mới chợt nhớ đến, nhưng hắn thực không nghĩ nhiều, hay nói đúng hơn là chẳng để tâm. Việc đương nhiên, lập phi tử là chức trách, bổn phận của bậc đế vương.

Khương Vũ ngồi trên giường nhìn về phía hắn, đôi mắt trong của y chợt vụt qua khoảnh khắc mịt mờ. Đúng, là y chưa từng nghĩ đến điểm này, chưa từng nghĩ 'ngoài bản thân mình, trong lòng 'người đó' còn phải chất chứa những thứ tình cảm khác trọng yếu hơn y...'

Sau khi dâng lên hoàng thượng những bức họa chân dung, lão thái giám đứng lom khom một bên. Ông hé mắt thấy vị vương gia "ngoan hiền" hướng "hoàng huynh" nở nụ cười. "Người" nhẹ nhàng bước đến - Hai nam nhân đứng cạnh nhau, lại có thể tạo nên một cảnh sắc dung hòa hoàn mỹ đến thế.

Trên tay thánh thượng lật mở từng trang giấy, hiện ra là hình ảnh các tú nữ khuynh thành diễm lệ. Nhưng, lão lại cảm nhận được rõ ràng nét thờ ơ, lạnh nhạt của người đang thưởng thức kia - Phận làm thần tử, ông thoáng lo lắng, buồn rầu.

Khương Vũ nép bên gốc áo hắn, loay hoay xem xét từng đường họa. Mắt phượng mày ngài (1), thanh nhã thoát tục (2), dương chi bạch ngọc (3),...Mỗi người một vẻ, nhưng đều đồng nhất bộ dáng quý tộc gia phong.

"Sợ"- Tim y run lên, nhen nhóm nỗi đau nhói lòng ngực.

Y không lí giải được, không thoát li được, tựa như bị giam cầm và kìm hãm. Nhếch miệng cười, nụ cười sáng lạn đến bi ai - Chính y cũng chả hiểu vì cớ gì lại "bi ai"?

"Ca...Ca sắp có phi tử, thực.... là chuyện tốt..."

Vương Thanh: "Đệ cao hứng...?"

Gương mặt hắn trở nên cứng nhắc, hắn không nhìn sang y, cử chỉ khựng lại, hốc mắt gợn lên mảng mơ hồ

Khương Vũ: "Cao hứng,...Đệ...Thực cao hứng...Mừng cho hoàng thượng"

Thanh âm cổ họng lãnh khốc đáp lời, chất giọng khản đặc như có như không làm y sững sờ

"...Cảm tạ đệ..."

Nghe tiếng loạt soạt, Vĩnh Phúc giật bắn người khi thấy bàn tay mạnh bạo bấu chặt những bức họa ẩn hiện trên nền màu đất nung bày trước mắt lão

"Chọn những người này..."

Ở khoảng cách khá gần, vị thái giám chau mày, rõ ràng cảm nhận được một cổ khí lạnh đang cuồn cuộn vây quanh - Không đơn thuần chỉ là vẻ lãnh đạm cứng nhắc thường ngày, mà nó còn mang theo cổ vị trầm tịch (4), vương mãng (5) làm ông run sợ.

Vội vàng cầm lấy xấp giấy, Lão công công cúi đầu hành lễ kính cẩn, rồi cáo lui...

Trong gian phòng lớn _ Phía ngoài, tiếng gió rào rít va đập vào cửa tạo thành những âm thanh mạnh bạo che lấp hơi thở đối phương.

Khương Vũ nhìn Vương Thanh, hắn xoay người về phía y, tấm lưng không mảy may quay lại, nhất mực hướng cửa

"Ca...Thanh ca...Huynh sao vậy?..."

Vương Thanh: "Không sao?...Có điểm khó chịu!..."

Khương Vũ nắm lấy bả vai hắn. Chút lực đạo nhỏ làm hắn giật mình

"Ca...Huynh không khỏe...Nên nghỉ ngơi sớm chút..."

Thân ảnh cao lớn bỗng che lấp tiêu cự, Y cảm nhận được luồng khí rừng rực len lỏi vào cuống họng mình.

Cố gắng giữ chút trầm tỉnh, rướn khóe mắt.

Là "huynh"- 'Nam nhân bao trọn lấy mình trong lồng ngực, gương mặt ở cự ly gần rõ ràng hiện ra góc cạnh thanh tuấn hoàn hảo đến mê mị. Bàn tay nóng ấy sờ soạng khắp người, châm lên loại khoái cảm lân lân làm lông tơ dựng đứng. Nhịp thở mất hút, hô hấp càng ngày càng khó khăn, ý thức dường như ngất lịm trong người "huynh", thì vòng tay ấy buông lỏng ra...Trái tim chợt thắt..'

"Khụ...Khụ.."

Khương Vũ cuối người ho khan, hớp từng ngụm khí tìm kiếm sự sống vừa sắp mất, vuốt vuốt lòng ngực, y ngước lên bắt gặp ánh mắt hung hãn của hắn, con ngươi màu đỏ kia như được thắp thêm lửa, nhấp nháy bùng phát, tuôn trào hỏa nhiệt.

Chưa khỏi bàng hoàng, toàn thân lại bị kìm hãm. Trong khoảnh khắc khối hàn khí bao trụ, y giật mình phát hiện xiêm áo đã kéo xuống đến nữa thân, lộ ra bả vai trắng đang đụng chạm thân mật với lòng bàn tay nam nhân. Cánh môi cùng đầu lưỡi ướt át lướt trên từng tấc da thịt. Sống lưng y cong lên, cố né tránh trận mưa hôn cuồng nhiệt thả xuống người, ngọn lửa nóng bỏng rừng rực cháy dưới hạ thân như nung nấu mê muội chút lí trí mỏng manh. Trải qua thứ cảm quan (6)- Hoang mang lẫn sợ hãi lấn chiếm nội tâm, giọt nước long lanh nơi khóe mắt vô thức rơi xuống, cổ họng ran rát ê ẩm cố thoát ra những thanh âm ngắt quãng, nấc nghẹn.

Chiếc mũi cao cọ vẽ hình hài dục vọng trên làn da mịn màng, lớp vải y phục mỏng manh thấm ướt mồ hôi và dục thủy theo đầu lưỡi hắn để lại làm cơ thể dần lộ ra những đường cong quyến rũ kích tình.

Lòng ngực Vương Thanh hừng hực nguồn nhiệt khí. Cổ hương vị tinh hoa thuần khiết nương theo cử động của y mà tỏa ngào ngạt, ngập đầy không trung. Mọi thứ với hắn hiện giờ, đều trở nên mê muội. Bất chấp mọi rào cản luân thường đạo lí - Hắn cường bạo chiếm hữu người "đệ đệ" mình.

Chợt tâm trí như bị xé toạc, khóe môi tê rần chậm rãi chững lại, vị mặn đắng chua chát từ dòng nước lăn lăn trên gương mặt y vẫn còn khuếch tán trong miệng hắn, ăn mòn đi trái tim nhục nhã, tội lỗi của hắn.

Khương Vũ nhìn hắn, con ngươi mịt mờ vô định.

Bàn tay to lớn rung rung đưa lên, định lau đi làn nước nóng ấm. Nhưng cánh tay chỉ bắt được một khoảng không trống rỗng.

Y lùi ra xa hắn, bước chân loạng choạng mất thăng bằng ngã nhoài trên nền đất, vô thức túm lấy vạt áo kéo lên bả vai sộc sệt, người run rẩy kịch liệt, kìm nén trong phút chốc vỡ òa, y cắn răng cố dằn xuống âm "khóc" vô ngôn trào ra.

"Ca...Xin lỗi...Xin lỗi...Xin lỗi..."

Vừa nói, vừa cuộn chặt thân mình, vầng trán nhăn nhúm, y dùng sức bấu vào đầu, đau nhức lăn ra sàn.

Dõi theo từng hành động kì lạ của y, Vương Thanh trong lòng hoảng loạn, hắn chạy đến ôm người y áp vào ngực, cảm nhận được rõ ràng làn da lạnh lẽo đến kinh người, môi tái nhợt vẫn lẩm bẩm thốt ra những từ "xin lỗi", đôi đồng tử mờ ảo hiếp hờ không nhìn được tròng đen.

"Vũ...Vũ...Tỉnh...Đệ mở mắt ra...Nhìn trẫm...Nhìn trẫm...Vũ"

"Thái y...Thái y...Người đâu truyền thái y..."

Hướng cửa không ngừng rống to, giọng hắn giờ đã khàn đặc không thành tiếng...

-------------------------

(1) Mắt phượng mày ngài: Là đôi mày gọn gàng và đôi mắt đẹp dài...

(2) Thanh nhã thoát tục: Bộ dáng dịu dàng, thanh cao, xinh đẹp hơn người.

(3) Dương chi bạch ngọc: Nét đẹp tinh khiết trong sáng thanh thuần...

(4) Trầm tịch : Sự lặng lẽ, trầm ngâm đến cô liêu.

(5) Vương mãng: Khí thế bức người tựa 1 vị hoàng đế nhà Tần...

(6) Cảm quan: Nhận thức, cảm nhận trực tiếp bằng các giác quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com