Chương 94+95: Cố chấp lão công ngươi cút ngay(41+42)
"Tôi biết rồi."
Đường Hoan mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy trên giường bệnh, trào phúng mà nhìn Tiêu Liệt, trong mắt một mảnh hờ hững.
Tiếng của cô làm bên tai Tiêu Liệt dường như có sét đánh, trong lòng không biết sao có một loại kinh hoảng.
"Cứu Lâm Dĩ Nhu là có mục đích khác?"
Đường Hoan châm chọc cười cười, " Mục đích là tiếp nhận cả hai mẹ con chị ta, hay là nhân lúc chị ta yếu ớt nhất mà tiến công, để chị ta nhận ra anh mới là tình yêu đích thực?"
"Tôi không định làm thế!" Nụ cười lúc này của cô làm cho trong lòng người khác không thoải mái, cười đến giả dối, Tiêu Liệt run rẩy phản bác.
"Tiêu Liệt, loại người như anh hệt như cục đá ủ không ấm!"
Cô ủy khuất nhìn hắn, hốc mắt hồng như con thỏ, trước giờ Tiêu Liệt chưa từng thấy cô thương tâm như vậy.
"Loại người như anh! Xứng đáng nhặt lại thứ mà người khác vứt bỏ! Xứng đáng sống cô độc quãng đời còn lại! Xứng đáng đời này kiếp này không có tình yêu! Bởi vì anh không có trái tim, trước nay không biết thế nào là quý trọng!"
Đường Hoan nói năng từng câu từng chữ đều có khí phách!
Tiêu Liệt nghe xong giận không thể át.
Trước khi gãy chân, hắn là người thừa kế của toàn bộ Tiêu thị, thế lực mạnh mẽ không thể đỡ, không có ai dám bày sắc mặt cho hắn nhìn, ngay cả cha hắn- Tiêu Kim Trung cũng không thể! Mà ba năm nay, hắn trên thương trường càng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, những người đáng tuổi ông nội hắn, toàn là cúi đầu khom lưng!
Chưa từng có ai dám chửi rủa hắn như thế này cả!
Hắn đã bò ra khỏi vũng lầy từ lâu rồi, Lâm Dĩ Hoan, cô nghĩ tôi vẫn là Tiêu Liệt của trước kia cần cô mắng để tỉnh táo lại à?!
"Tôi xứng đáng nhặt lại thứ người ta không cần? Tôi xứng đáng sống cô độc quãng đời còn lại à?!"
Tiêu Liệt cảm thấy mấy chữ 'cô độc sống quãng đời còn lại' này thật là chói tai, làm giá trị tức giận của hắn tăng lên vèo vèo!
Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, khi hắn nghe được mấy chữ cô độc sống quãng đời còn lại, hắn bất giác liên tưởng đến, là ai.........
"Lâm Dĩ Hoan, chắc có lẽ trước giờ tôi quá dung túng em, nên em cho rằng em có thể không lựa lời, muốn làm gì thì làm?!"
Tiêu Liệt đẩy xe lăn đến bên mép giường bệnh, gắt gao nắm chặt cổ tay Đường Hoan mà nghiến răng nghiến lợi nói.
Đường Hoan nghe xong, tính tình liền táo bạo hẳn lên.
"Tôi chỉ nói hai câu sự thật, thì là muốn làm gì thì làm à? Thế thì anh không biết được muốn làm gì thì làm thật sự là ra sao!" Đường Hoan trở tay, tát Tiêu Liệt một cái.
Gằn từng chữ một mà nói," Đây mới là! Muốn làm gì thì làm!"
Tống Minh Trạch ngồi ở một bên bị âm thanh cái tát làm cho sợ ngây người.
Đường Hoan xuống tay căn bản là không hề lưu tình, nhoáng một cái, trên mặt Tiêu Liệt đã hiện lên năm vệt đỏ, còn sưng lên!"
"Em....... " Tiêu Liệt bị cái tát bất ngờ này làm cho lỗ tai cũng ong ong, giơ tay lên theo bản năng.
"Muốn đánh tôi? Anh đánh! Anh tới đây! Mẹ nó nếu hôm nay anh không động thủ, lão tử sẽ cảm thấy anh không phải là một thằng đàn ông!" Đường Hoan ngạnh cổ.
Mẹ nó nếu hôm nay anh dám động thủ, dù cho anh có là khí vận chi tử, tôi cũng sẽ đồng quy vô tận với anh!
Tiêu Liệt tức giận đến tay cũng run rẩy.
Nhưng cuối cùng một chưởng lại đánh lên tay vịn xe lăn.
"Em quả thực không thể nói lý!"
"Đẩy tôi đi ra ngoài!" Tiêu Liệt tức muốn hộc máu mà nói với bảo tiêu.
"Tính tình của cô sao lại bướng bỉnh thế! Cô biết tính tình A Liệt có bao nhiêu táo bạo không? Vậy mà vừa rồi lại kích hắn, lỡ như hắn thật sự động thủ, cô có còn muốn sống không vậy!"
Tống Minh Trạch cũng là bất đắc dĩ.
Hai người, một thì cố chấp, một thì một bước cũng chẳng nhường! Rõ ràng lúc mà A Liệt vọt vào phòng bệnh nôn nóng như vậy, nhưng tại sao đến cuối cùng lại thành ra đối chọi gay gắt như thế?!
Chương 42:
Đường Hoan căn bản không để những lời Tống Minh Trạch nói vào lòng, trong lòng cô không thoải mái, thì tại sao lại không thể phát tiết ra ngoài?!
Tức giận hại thân sẽ chết sớm?
Ha ha, dù sao thì cô cũng không định ở lại thế giới này lâu dài!
"Thật ra A Liệt chỉ là mạnh miệng mềm lòng, trong lòng hắn là có cô, việc cần làm bây giờ là cô phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm đến chuyện của Lâm Dĩ Nhu."
Tống Minh Trạch tận tình khuyên bảo.
Đường Hoan trước sau không nói gì, an tĩnh đến bất thường. Tống Minh Trạch lúc này cũng không biết mình nên làm gì, hắn chỉ cảm thấy sau lưng sự im lặng này cất giấu phong ba bão tố. Nhưng lại không biết giải quyết nó như thế nào.
......
"Bây giờ cậu y như đang thọc tổ ong vò vẽ, ba năm nay, tôi chưa từng thấy cô ấy tức giận như vậy." Tống Minh Trạch thở dài.
Nhìn đến dấu bàn tay trên mặt Tiêu Liệt, lại cảm thấy bạn tốt của mình hình như cũng rất thảm thiết. Bọn họ từ bé đã sống trong nhung lụa, cơ hội bị ăn tát không được mấy lần!
Cơn giận của Tiêu Liệt còn sót lại chưa tiêu tán.
Môi mỏng mím thành một đường thẳng, không nói một lời.
Ở thời điểm mà Tống Minh Trạch cho rằng hắn sẽ không nói gì, thì Tiêu Liệt mặt âm trầm mà mở miệng," Trước khi cô ấy ngủ, có uống thuốc không."
Tống Minh Trạch quả thực là vừa tức giận vừa buồn cười.
"A Liệt, bình thường nếu ai đó dám bất kính với ông, ông đã chỉnh người ta gần như không thể xoay người. Lâm Dĩ Hoan tát ông một phát, ông còn quan tâm cô ấy đã uống thuốc chưa. Tâm tư của ông đối với cô ấy, chẳng lẽ ông thật sự không biết à?"
Tiêu Liệt trầm mặc.
"Lâm Dĩ Nhu và Trình Ánh, họ đã có con luôn rồi, A Liệt, ông với Lâm Dĩ Nhu đã hoàn toàn không có khả năng! Tội gì mà lại chấp nhất. Trả cô ấy về với Trình Ánh, ông sinh sống vui vẻ bên Lâm Dĩ Hoan, chẳng lẽ không tốt hả?"
Những người luôn xuôi gió xuôi nước, luôn là dễ dàng làm ra vẻ.
Một khi có chuyện gì đấy không như ý, thì sẽ rúc vào trong sừng trâu. Một hai phải làm theo ý muốn, nhưng mà sau đó thì sao?
A Liệt, cậu dám chắc cậu có thể chịu được nỗi đau khi mất đi Lâm Dĩ Hoan không?
"Tôi giữ Lâm Dĩ Nhu lại, thì tự nhiên sẽ có tác dụng đối với tôi." Tiêu Liệt cuối cùng cũng mở miệng.
"Tác dụng tác dụng, thì có tác dụng gì?!" Tống Minh Trạch cũng phát hỏa, thấp giọng rít gào.
"Lúc trước Trình Ánh mang Lâm Dĩ Nhu rời đi trước hôn lễ, làm tôi ngồi xe lăn ba năm. Bây giờ tôi nắm trong tay vợ con hắn, muốn lấy cơ nghiệp mà Trình gia sở hữu, chắc cũng không quá đáng ha?"
Con ngươi đen thâm thúy, ngón tay nhẹ nhàng nhịp trên tay vịn xe lăn. Tiêu Liệt giờ phút này, là đế vương quyết đoán sát phạt nơi thương trường.
"Cậu...." Tống Minh Trạch kinh ngạc, "Cậu thế mà lại.. !"
Tống Minh Trạch cho rằng hắn còn lụy Lâm Dĩ Nhu, không nghĩ tới, hắn vậy mà trả lại mối thù ba năm trước! Hơn nữa còn mang Lâm Dĩ Nhu ra làm lợi thế!
"Tôi là thương nhân, đương nhiên là phải có qua có lại."
Tống Minh Trạch phát hiện, lúc mà Tiêu Liệt không nhắc đến Lâm Dĩ Hoan, quả thật lí trí đến mức đáng sợ, càng thông minh thì càng ma quỷ, không hề nói tình cảm.
"Nếu ông tính làm như vậy, ít ra ông nên giải thích một chút với Lâm Dĩ Hoan." Tống Minh Trạch thở dài, không biết nên nói gì cho phải.
"Không muốn giải thích."
Thủ đoạn trên thương trường thiên biến vạn hóa, đa phần toàn là thứ không thể lộ ra ánh sáng.
Cô nếu biết hắn có thể lợi dụng Lâm Dĩ Nhu, thì sẽ phỏng đoán ngày sau cô có thể cũng sẽ bị lợi dụng như vậy. Loại thủ đoạn âm u này, Tiêu Liệt không muốn giải thích theo bản năng, cũng không muốn để cô biết được.
"Được rồi được rồi được rồi, ông cứng đầu, cứ tiếp tục cứng đầu đi. Tôi chống mắt lên xem cậu có thể cứng được đến khi nào!"
Tống Minh Trạch cảm thấy đây là một đôi oan gia chính hiệu!
Tới ngày Tiêu Liệt chính thức lên bàn giải phẫu, Đường Hoan vẫn yên lặng không tỏ vẻ gì, ôm di động chơi game cùng đội với Vinh Dịch.
"Tiểu Hoan Hoan, A Liệt nhà cô sắp đi làm phẫu thuật, không đến ôm tạm biệt hả?"
Tống Minh Trạch nỗ lực hòa giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com