Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

541-545

Chương 541: Em Chơi Sau Lưng Anh Ta Được Sao?


Hạ Úc Huân theo bản năng mà nhớ tới buổi chiều đi dạo phố gặp được một cô gái tên Lâm Tuyết kia.

Cô ấy cũng là một trong số đó sao?

Tên khốn kia luôn miệng nói cái gì cô không buông tha anh ta, cô thấy anh ta thật sự quá tốt rồi!





Không biết vì cái gì trong lòng cư nhiên rầu rĩ......

Âu Minh Hiên vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Em gái, em yên tâm, có anh ở đây rồi! Anh sẽ giới thiệu cho em một luật sự rất đáng tin cậy, em chừng nào thì rảnh, anh liền sẽ sắp xếp cho em cùng anh ta gặp mặt nói chuyện!"

"Ý của anh là...... Thưa kiện?" Hạ Úc Huân có chút chần chờ.

"Bằng không thì sao? Em chơi sau lưng anh ta được sao? Chuyện này chỉ có quang minh chính đại cùng anh ta tranh đoạt mới có một đường hy vọng!"

Tần Mộng Oanh bên cạnh yên lặng gật gật đầu cũng tỏ vẻ đồng ý.

"Em suy nghĩ một chút đã!" Hạ Úc Huân xoa xoa ấn đường.

"vậy còn gì phải suy xét?"

"Anh biết cái rắm! Lỡ như chuyện ầm ĩ quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Bạch không phải sao?"

"Được được được, anh sai, anh sai, em từ từ suy nghĩ! Ai, đồ ăn này làm ăn ngon thật, Hạ Úc Huân em thật đúng là nhặt được bảo vật! Nhìn không ra vị bạn cùng phòng này dáng vẻ như vậy......"

"Như vậy cái gì?" Hạ Úc Huân mặt lộ vẻ nguy hiểm.

"Khụ, có cá tính như vậy! Còn làm đồ ăn khéo tay và ngon vậy, pha trà cũng là tuyệt nhất!" Âu Minh Hiên không chút nào bủn xỉn mà khen nói.

"Thích thì ăn nhiều một chút đi!" Tần Mộng Oanh mỉm cười gắp cho anh một con cua.

Âu Minh Hiên nhìn con cua kia, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút mất mát, lẩm bẩm nói: "Tôi nhớ rõ Mộng Oanh dị ứng với hải sản, mỗi lần ăn trên mặt trên người tất cả đều nổi nốt mẩn......"

Hạ Úc Huân cả kinh, chuyện này cô chưa bao giờ biết, lại vừa nhìn Tần Mộng Oanh, chị ấy đều ăn vài con!

Chị ấy điên rồi sao!Nghĩ đến Tần Mộng Oanh, Âu Minh Hiên tức khắc không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn một lát liền đi, trước khi đi còn lôi kéo Hạ Úc Huân vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cảnh cáo cô ngàn vạn lần không được lừa anh.

Cuối cùng là đem người này tiễn đi, Hạ Úc Huân vội vàng chạy đi tìm Tần Mộng Oanh.

"Chị Mộng Oanh, chị thật sự dị ứng hải sản sao?"

Tần Mộng Oanh gật gật đầu.

"Vậy chị còn ăn!" Hạ Úc Huân vội la lên.

"Nào biết anh ta đột nhiên qua đây, còn muốn cùng nhau ăn cơm, cua là chị cố ý làm cho em ăn, khắp phòng đều là mùi, không bưng ra khẳng định không được, chị không ăn, anh ta sao sẽ hết hy vọng. Chị vừa mới lén uống thuốc chống dị ứng trước khi ăn rồi, không thể nhanh có phản ứng như vậy."

"Chị nói, anh ấy vẫn hoài nghi chị sao? Em thấy thái độ của học trưởng đối với em không có gì khác thường a!" Hạ Úc Huân hỏi.

"Hoài nghi là chắc chắn, đặc biệt bên cạnh chị đúng lúc còn mang theo một đứa bé gái, không nghi ngờ mới kỳ quái."

"A đúng rồi, em vừa rồi muốn hỏi chị, Niếp Niếp đâu rồi?"

"Hôm nay gọi điện thoại nghe em nói Tiểu Bạch bị đón đi, chị liền đem Niếp Niếp đưa đến một lớp huấn luyện vũ đạo gửi nhờ rồi.

Tuy rằng 5 năm qua, hiện tại Âu Minh Hiên tuyệt đối nhận không ra Niếp Niếp, hơn nữa dáng dấp Niếp Niếp lại giống chị khi còn nhỏ, mập so với dáng vẻ hiện tại của chị khác rất lớn, rất khó bị hoài nghi, nhưng, giống như em nói, huyết mạch là thứ vĩnh viễn thay đổi không được, vẫn là nên cẩn thận một chút!

Nếu Âu Minh Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói, học kỳ sau chị có thể phải cho Niếp Niếp chuyển trường, lý do cũng tìm rồi, nói Niếp Niếp theo lệnh điều chuyển công tác của ba nên muốn dọn đi......"

Hạ Úc Huân giữ chặt tay Tần Mộng Oanh, vẻ mặt xin lỗi, nói: "Đúng à không chị Mộng Oanh, em quả nhiên vẫn là liên lụy đến chị rồi!"

Tần Mộng Oanh nhẹ nhàng cười cười, an ủi nói: "Chưa nói tới cái gì liên lụy, cũng là vì sự trợ giúp của em và Nam Cung tiên sinh, chị mới có thể có được những ngày bình yên suốt 5 năm qua!

Không bị phát hiện thì tốt, nhưng cho dù bị phát hiện cũng không có gì, nhiều nhất phiền toái một chút, nhưng Âu phu nhân khẳng định sẽ đứng bên phía chị, hơn nữa trong tay chị có chứng cứ bất lợi với Âu Minh Hiên, cũng đủ nắm chắc để anh ta không cướp Niếp Niếp đi!"

Nghe được như vậy, Hạ Úc Huân quả thực xem thế là đủ rồi, nhịn không được cảm khái nói:"Ai, em đột nhiên cảm thấy học trưởng rất thảm nha! Chị Mộng Oanh, chị thật sự là quá cơ trí! Ai, nếu em có thể thông minh giống như chị, hoặc là Lãnh Tư Thần có thể ngốc như học trưởng thì tốt rồi......"

Tần Mộng Oanh: "......"
 Chương 542: Chú Cũng Sẽ Đau Lòng
Vân gian thủy trang.

Lãnh Tư Thần vốn đang muốn bắt tay với Tiểu Bạch, nhưng không nghĩ tới lần đầu giao chiến chính là đại bại.

Chỉ số thông minh của con trai bảo bối được anh chân truyền, anh thật là không biết nên vui mừng hay là nên bất đắc dĩ.
02
"Con không ăn, con muốn gặp mẹ!" Đối với một bàn đầy đồ ăn, cậu nhóc cũng không thèm nhìn lấy một cái, một bộ không bị tiền bạc cám dỗ, uy vũ không thể khuất phục.

"Con nếu không ăn cơm, mẹ con biết sẽ đau lòng." Lãnh Tư Thần ý đồ khuyên cậu.

"Con muốn gặp mẹ!" Nhưng mà hoàn toàn vô dụng, khuyên tới khuyên lui đều là một câu kia.

"Được rồi, con ngoan ngoãn ăn cơm, ngày mai chú sẽ cho con gặp mẹ." Lãnh Tư Thần thỏa hiệp.

"Chú nói thật chứ? Hay là chỉ dỗ con?" Tiểu Bạch hoài nghi mà nhìn anh.

"Đương nhiên là thật sự." Lãnh Tư Thần cam đoan.

Cậu nhóc vẫn có chút do dự, tựa hồ là không tin anh sẽ dễ nói chuyện như vậy, cảm thấy anh khẳng định là dụ dỗ cậu ăn cơm mới tùy tiện đáp ứng.

Lãnh Tư Thần biết cậu suy nghĩ cái gì, thở dài một tiếng sờ sờ đầu nhỏ của cậu, nói: "Con không ăn cơm, chú cũng sẽ đau lòng."

Cậu nhóc sửng sốt, trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm xong rồi, Tương Nhu thật sự là quá lợi hại!

Chỉ câu nói đầu tiên có thể nhìn ra EQ người đàn ông này thật không phải cao bình thường, ngay cả cậu đều có chút không đối phó được, cậu thật là vạn phần lo lắng mẹ nhà mình sẽ bị ăn đến xương cốt đều không dư thừa......

Cậu nhóc không nói, tâm sự nặng nề mà cúi đầu ăn cơm.

Lãnh Tư Thần đang gắp đồ ăn cho con trai, hưởng thụ thời gian ấm áp hiếm có này, di động đột nhiên mất hứng mà vang lên, anh nhìn thoáng qua liền cúp, kết quả đối phương rất nhanh liền gọi lại.

Sau vài lần như thế lặp lại, Lãnh Tư Thần cuối cùng nhận cuộc gọi, hơn nữa rất có dự kiến trước đem điện thoại để cách xa xa lỗ tai mình một chút.

Quả nhiên, di động mới vừa nhận, đối diện liền vang lên thanh âm rống to không cần mở loa ngoài cũng có thể nghe được rành mạch ——

"Lãnh Tư Thần! Cậu cái tiểu tử thúi! Cậu cư nhiên dám bắt cóc Tiểu Bạch bảo bối của ta!"

Tiểu Bạch bên cạnh nghe được tên của mình, lỗ tai run lên.

Hình như là thanh âm của Nam Cung gia gia......

Lãnh Tư Thần cũng không kiêng dè con trai ở đây, không nhanh không chậm nói: "Ông không phải cũng bắt cóc Tiểu Huân bảo bối của tôi sao?"

Tiểu Bạch: "......"

Tương Nhu thật buồn nôn......

"Tiểu tử thúi, đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa ta! Ta cảnh cáo cậu, lập tức đem Tiểu Bạch trả về cho ta! Bằng không đừng ép dùng thủ đoạn đặc biệt!"

"A, ông cho rằng ngoại trừ Tiểu Huân và con trai ra, tôi còn để ý gì khác sao?"

Mấy năm gần đây các hạng mục quốc tế mà tập đoàn Thiên Úc và Thiên Lâm hợp tác vẫn là rất nhiều, dưới tình huống tập đoàn Thiên Úc một tay che trời, Thiên Lâm xem như rất ít có khả năng kiềm chế thế lực của anh.

Bất quá, nếu Nam Cung Lâm muốn dùng cái này uy hiếp anh, e là tính sai rồi.

Nghe Lãnh Tư Thần không có chút gì sợ hãi, Nam Cung Lâm tức giận đến chết khiếp, tàn nhẫn nói: "Tiểu tử thúi, cậu chờ đó cho tôi!"

Lãnh Tư Thần bên này mới vừa cúp điện thoại của Nam Cung Lâm, lại có điện thoại gọi đến.

Đầu bên kia di động truyền đến chính là thanh âm say khướt của Âu Minh Hiên......

"Lãnh Tư Thần anh cái đồ đê tiện vô sỉ hỗn đản! Vô sỉ quá vô sỉ! Cư nhiên đem tiểu gia chơi đến xoay quanh! Một đàn ông chân chính lại lấy đứa bé làm con tin thì xem là bản lĩnh gì? Anh có bản lĩnh đoạt con, thử có bản lĩnh anh làm Hạ Úc Huân cam tâm tình nguyện đi theo anh xem a!"

Lãnh Tư Thần: "......"

Tiểu Bạch: "......"

Thấy Tiểu Bạch như suy tư gì nhìn mình, Lãnh Tư Thần gượng ép mà cong cong khóe miệng, dựa trên sô pha, ánh mắt hoảng hốt mà nhìn chùm đèn thủy tinh lộng lẫy trên đỉnh đầu, nói: "A, tựa hồ tất cả mọi người cảm thấy ta là sai...... Ta chỉ là...... Không muốn cô ấy rời khỏi ta...... Ta thật sự sai rồi sao?"

Tiểu Bạch: "......" Yên lặng che lỗ tai lại.

Cậu vẫn là không cần nghe Tương Nhu nói chuyện! Thật sự sắp bị tẩy não!


 Chương 543: Bà Cô Không Phải Ăn Chay


Ngày hôm sau.

Tiểu Bạch lòng tràn đầy vui mừng mà cho rằng Lãnh Tư Thần thật sự sẽ cho cậu gặp mẹ, kết quả, duỗi dài cổ từ buổi sáng chờ đến chạng vạng cũng chưa nhìn thấy có người tới.

Rốt cuộc chờ đến khi Lãnh Tư Thần tan ca, anh lại một mình trở về, hơn nữa anh ăn xong cơm chiều an vị trên sô pha xem TV, không chút nào có ý nhắc tới chuyện này.

Lại đợi một giờ nữa, Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được.

"Chú đồng ý cho con gặp mẹ, hiện tại là chuẩn bị lật lọng sao?"

"Đương nhiên không phải, chú cam đoan hôm nay con nhất định có thể nhìn thấy mẹ con."

Nghe ngữ khí chắc chắn của Lãnh Tư Thần, Tiểu Bạch thật không biết nói gì nữa, rầu rĩ mà ngồi ở trên sô pha, câu được câu không đùa nghịch cửu liên hoàn trong tay, móc lên chiếc thoa, trên chiếc thoa lại tiếp tục móc lên...

Lãnh Tư Thần nhìn đồng hồ, mở miệng nói với Tiểu Bạch: "Điều hòa phòng khách quá thấp có chút lạnh, chúng ta vào phòng con chờ sẽ tốt hơn? Mẹ con hẳn là sắp tới rồi."

"Thật vậy sao? Được thôi......" Tiểu Bạch nửa tin nửa ngờ mà đi theo Lãnh Tư Thần vào phòng.

Hạnh Hoa Thôn.

Hạ Úc Huân trốn trong phòng mình xoay cả ngày như ruồi bọ không đầu, lúc này đột nhiên từ trong phòng đi ra, còn mặc một thân quần áo đen, trên mặt che khăn màu đen, trên eo treo dây thừng, rất giống nữ tặc......

"Ách, Úc Huân, tối như vậy, em mặc như vậy là chuẩn bị làm cái gì?" Tần Mộng Oanh thấy cô hóa trang, có chút vô ngữ hỏi.

"Đi gặp Tiểu Bạch." Hạ Úc Huân nắm thật chặt đai lưng trả lời.

"Lãnh Tư Thần đồng ý cho em gặp?" Tần Mộng Oanh nhất thời không phản ứng lại.

"Chị cảm thấy có thể sao? So với việc đi cầu xin tên khốn Lãnh Tư Thần kia, không bằng dựa vào bản thân em!" Hạ Úc Huân oán hận nói.

Tần Mộng Oanh cuối cùng hiểu được cô muốn làm cái gì, lo lắng nói: "Nhưng em...... Em có được không? Nơi ở của Tiểu Bạch Lãnh Tư Thần khẳng định sẽ phái người giám sát, hơn nữa chị nghe nói phương tiện bảo vệ của vân gian thủy trang là hoàn thiện nhất thành phố A......""Em đương nhiên biết! Yên tâm đi! Em đã kì công nghiên cứu địa hình rồi! Bà cô tốt xấu cũng là xuất thân chuyên nghiệp, cũng không phải ăn chay! Chờ em chiến thắng trở về đi!"

Rất nhiều chuyện cô cần phải gặp Tiểu Bạch cùng cậu nói chuyện mới có thể ra quyết định, mặc kệ như thế nào, cô cần phải tôn trọng ý kiến con trai.

Mà cô cần phải nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Bạch, bằng không tên Lãnh Tư Thần kia tẩy não cho đứa bé làm sao bây giờ? Cô chính là một phút một giây đều không yên tâm đem Tiểu Bạch đặt bên cạnh anh!

Tần Mộng Oanh thở dài, lo lắng sốt ruột mà nhìn Hạ Úc Huân ra cửa, cũng không biết hai người còn muốn lăn lộn tới khi nào......

Nhưng mà, chuyện cô càng đau đầu còn ở phía sau.

Hạ Úc Huân mới vừa đi không bao lâu, Âu Minh Hiên lại tìm tới cửa.

"Nha đầu kia đâu?"

"Mới ra khỏi cửa......"

"Lại không ở nhà? Cô ấy cả ngày đều đang bận cái gì a!" Âu Minh Hiên nói thầm, thần bí mà tiến đến trước mặt Tần Mộng Oanh, nhỏ giọng nói: "Không ở cũng được, cô thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc có từng gặp người trên ảnh chụp không! Tôi cam đoan không nói cho cô ấy là cô nói với tôi!"

Tần Mộng Oanh: "......"

Còn chưa từ bỏ ý định sao!

Cô thật sự không hiểu được, mấy năm nay phụ nữ tới tới lui lui bên cạnh anh nhiều như vậy, sống tiêu sái tự tại, phải chấp nhất một hai phải tìm được cô rốt cuộc là vì cái gì?

Cùng lúc đó, Hạ Úc Huân đã một thân trang bị thuận lợi tới vân gian thủy trang.

Tuy rằng tới trước đó đã học không ít, nhưng thực sự đứng trước trang viên, Hạ Úc Huân vẫn thật chấn kinh rồi.

Đây quả thực chính là lâu đài cổ a!
 Chương 544: Dũng Sấm Ác Long Bảo



Cô bước đầu tính toán, từ sân cửa chính đi bộ vào bên trong cửa chính ít nhất phải nửa giờ, biệt thự bốn phía là đại thụ tận trời xanh, mặt sau là một hồ nước lớn trong vắt, cách đó không xa còn có một sân bóng to như vậy......

Hạ Úc Huân tốn một giờ suy tính, cuối cùng thật đúng là để cô tìm được một điểm mù, đó chính là ——

Lỗ chó!

Đại trượng phu co được dãn được, lỗ chó tính cái gì, Ác Long Thành Bảo cũng phải xông lên, vì con trai bảo bối, liều mạng!

Hạ Úc Huân không nói hai lời từ lỗ chó bò vào, sau đó cẩn thận né qua cameras cùng bảo an tuần tra qua lại hướng tới gần biệt thự......

Rốt cuộc, cô đã thấy được một cánh cửa sổ lầu ba, in lên một thân ảnh nho nhỏ mà cô vô cùng quen thuộc......

Là Tiểu Bạch của cô!

Thắng lợi ngay trước mắt!

Hạ Úc Huân khắp nơi nhìn nhìn, trên tường cơ hồ không có điểm dừng chân, nhưng cũng may ven tường có cây đại thụ vô cùng cao lớn rất thích hợp leo lên.

Hạ Úc Huân lập tức hệt như khỉ linh hoạt mà bò lên, bò đến lầu ba một cước nhảy qua vắt chân lên cửa sổ.

Chỉ một bước là có thể nhìn thấy bảo bối tâm tâm niệm niệm của cô, Hạ Úc Huân cảm giác có chút không chân thật, bởi vì không nghĩ tới cư nhiên sẽ thuận lợi như vật......

Ông trời rốt cuộc mở mắt một lần sao?

Cô dán trên bệ cửa sổ, thử thăm dò thật cẩn thận mà gõ vài cái vào cửa sổ, sau đó dùng sức lôi kéo.

Giây tiếp theo, nửa bên cửa sổ bị kéo ra, ngay sau đó, cô rốt cuộc thấy được Tiểu Bạch bảo bối của cô, nhưng mà, sau đó, vẻ kinh hỉ trên mặt cô còn chưa kịp nở rộ, liền lập tức đông cứng......

Fuck! Như thế nào Lãnh Tư Thần kia cũng ở trong phòng!

Tiểu Bạch bảo bối ngồi trên giường bên cửa sổ, nhưng trên chiếc xe lăn bên cạnh giường còn ngồi một người sống sờ sờ là Lãnh Tư Thần a!

Chỉ là bởi vì góc độ của anh, bóng dáng không có dừng trên cửa sổ, cho nên cô không phát hiện.

Trong khoảng thời gian ngắn, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

Hạ Úc Huân một thân y phục dạ hành, khăn che mặt đen, vô cùng xấu hổ mà vẫn duy trì ngồi xổm trên bệ cửa sổ, tư thế một tay đẩy cửa sổ ra......

Sau vài giây giằng co, phản ứng đầu tiên của cô là xoay người bỏ chạy.

Nhưng, vừa mới xoay người còn chưa kịp có động tác, liền cảm giác một chân bị một đôi tay nho nhỏ ôm lấy......

"Mẹ ——"

Thanh âm của Tiểu Bạch bảo bối nãi thanh nãi khí vô cùng không muốn xa rời vang lên ở bên tai......

Hạ Úc Huân không thể động đậy.

Cô cứng đờ đầu cúi nhìn con trai bảo bối, biết phải nhanh trốn mới được, nhưng lại hoàn toàn luyến tiếc.

"Mẹ, mẹ cuối cùng tới rồi, con đợi mẹ đã lâu!" Cho dù Hạ Úc Huân mặc thành như vậy còn che mặt, cậu nhóc liếc mắt một cái vẫn nhận ra cô, vừa nói vừa dùng tay nhỏ tháo khăn che mặt xuống, vui vẻ mà hôn trên mặt cô một cái, nói: "Mẹ thật đẹp!"

Được con trai khen Hạ Úc Huân cười đến không khép miệng được, liền trong phòng còn có tên đáng sợ kia cũng không để bụng.

"Bất quá, lần sau không thể lại làm chuyện nguy hiểm như vậy, biết không?" Cậu nhóc xụ mặt giáo dục.

"Đã biết đã biết!" Hạ Úc Huân vui vẻ chịu đựng mà liên tục cam đoan.

"Ách, bất quá...... Con vừa mới nói đợi mẹ đã lâu...... Con biết mẹ sẽ đến sao?" Nhớ tới lời nói của Tiểu Bạch vừa rồi, Hạ Úc Huân có chút kỳ quái.

"Đúng vậy, Tương Nhu ngày hôm qua đồng ý với con nói hôm nay nhất định sẽ để con gặp mặt mẹ, con vẫn luôn chờ tới bây giờ! Còn tưởng rằng mẹ sẽ không tới a! Nhưng, mẹ sao lại đi vào từ cửa sổ?"

Hạ Úc Huân: "......"

Cảm kích thằng nhãi này đã sớm đoán được chính mình sẽ dùng chiêu này?!

Cô còn tưởng rằng tuyệt chiêu bảo đao 007 của mình hiệu quả, thì ra là anh cố ý phóng tiêu chuẩn bị bắt ba ba vào rọ!

 Chương 545: Ghen Ghét Đến Phát Cuồng

Hạ Úc Huân xoa xoa cái trán, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, mặc kệ làm cái gì đều bị người này nhìn thấu trước, thật là nghẹn khuất chết mất......

Hiện tại là như thế nào? Anh hẳn không phải là muốn cầm tù luôn cả mình chứ?

Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, vẫn luôn không nói chuyện Lãnh Tư Thần nhàn nhạt mở miệng nói: "Các người trò chuyện đi."





Nói xong liền đẩy xe lăn rời khỏi phòng, còn giúp đóng cửa lại.

Hạ Úc Huân thấy thế có chút sững sờ, người này sao đột nhiên dễ nói chuyện như vậy? Lại có bẫy rập gì đang chờ cô?

"Mẹ, kỳ thật con cảm thấy Tương Nhu cũng không tệ lắm......" Tiểu Bạch bên cạnh không nhịn được, nhỏ giọng nói một câu.

Hạ Úc Huân nghe vậy mày nhíu lại, chuyện cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra, lúc này mới chưa đầy hai ngày! Tiểu Bạch liền thiên về phía Lãnh Tư Thần sao?

Lỡ như, lỡ như Tiểu Bạch càng nguyện ý cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau làm sao bây giờ?

Cô cơ hồ không dám nghĩ khả năng này......

Nói không quản sao sẽ tôn trọng quyết định Tiểu Bạch, cũng thật đến thời điểm này, cô quả thực tim như bị đao cắt, bất luận như thế nào cũng không có biện pháp đem Tiểu Bạch của cô chắp tay nhường cho người!

Ngay trong nháy mắt này, trong đầu Hạ Úc Huân đã thiên hồi bách chuyển, vẻ mặt cũng càng ngày càng kinh hoảng, ngực giống như bị một tảng đá đè nặng cơ hồ sắp không cách nào hô hấp......

Thấy sắc mặt mẹ không tốt, Tiểu Bạch vội vàng ôm lấy cổ mẹ cọ cọ, nói:"Mẹ đừng lo lắng, con nói rồi sẽ không phản bội mẹ, con vĩnh viễn đứng về phía mẹ, ở bên cạnh mẹ, chỉ cần mẹ yêu cầu!"

Khẩn trương nửa ngày Hạ Úc Huân nghe được lời này tức khắc nước mắt lưng tròng thiếu chút nữa khóc ra, con trai cô thật sự là quá hiểu chuyện!

Câu nói đầu tiên khiến mọi bất an trong lòng cô hoàn toàn tan thành mây khói!

Hạ Úc Huân hít hít cái mũi ôm lấy cậu nhóc, thanh âm khàn khàn nói: "Tiểu Bạch bảo bối, mẹ biết mình không phải người mẹ tốt, không ôn nhu cũng không bản lĩnh, Tiểu Bạch con đừng ghét bỏ mẹ được không? Mẹ sẽ sửa, sẽ nỗ lực!

Con biết không? Tuy rằng lúc mẹ tới vẫn luôn suy nghĩ, nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của con, nhưng, mẹ chỉ cần tưởng tượng đến con sẽ rời khỏi mẹ, liền khổ sở đến chết mất!

Mẹ rất sợ hãi sẽ mất con! Thực xin lỗi Tiểu Bạch, mẹ quá ích kỷ!"

"Không có! Con rất vui vì mẹ cần con!"......

Ngoài cửa, Lãnh Tư Thần chung quy vẫn không nhịn được không quân tử mà trong góc tường nghe.

Nghe Hạ Úc Huân nói với con trai, nghe tình cảm thâm sâu của hai mẹ con, Lãnh Tư Thần giống như một người ngoài cuộc chen không lọt, thật là ghen ghét đến tim đều rỉ máu......

Nha đầu này không phải trở nên lạnh nhạt vô tình, mà là, tất cả ấm áp cùng nhu tình của cô đều không dành cho anh...

Nhận thức này quả thực làm tim anh như bị kim đâm.

Trong phòng, cùng con trai hàn huyên một phen rốt cuộc lòng bình tĩnh lại Hạ Úc Huân lưu luyến mà buông Tiểu Bạch ta.

"Bảo bối, mẹ cần phải đi!"

"Mẹ, con không nỡ rời xa mẹ!"

"Ngoan, mẹ nhất định sẽ mau chóng lại đây đón con về nhà!"

"Uhm, mẹ cố lên!"

Sau khi cùng con trai lưu luyến chia tay, Hạ Úc Huân quay lại bên cửa sổ.

Đang chuẩn bị đường cũ trở về, kết quả lại trợn tròn mắt.

Dựa! Cây đâu?

Vừa rồi một thân cây to như vậy đã chạy đi đâu?

Cô có phải đang nằm mơ hay không?

"Mẹ, làm sao vậy?" Tiểu Bạch thò qua hỏi.

"Ách, Tiểu Bạch, mẹ có phải hoa mắt hay không, giúp mẹ nhìn xem, vừa rồi cây bên này đã chạy đi đâu? Sao lại không thấy?" Hạ Úc Huân xoa xoa đôi mắt.

Tiểu Bạch thò đầu ra bên ngoài nhìn nhìn, nói: "A, mẹ không có hoa mắt, là thật sự không thấy......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com