Chương 1746 - Thương Nhân Thời Không (23)
Edit : Sa Nhi
==============
Nhà hàng là do Sơ Tranh chọn, Tịch Kính vừa nhìn thấy hoàn cảnh cũng hơi hoảng, chỗ này vừa nhìn đã thấy rất sang. . .
Nhưng Tịch Kính cũng không nói gì, rất ngoan ngoãn đi theo Sơ Tranh ngồi xuống, yên lặng tính toán xem tiền mình còn bao nhiêu.
"Anh đang nhìn gì?"
Tịch Kính vừa ngồi xuống đã nhìn chằm chằm về một phương hướng, Sơ Tranh bèn hỏi hắn một câu.
Tịch Kính chỉ vào bên kia: "Người kia..."
Sơ Tranh nhìn theo hướng hắn chỉ, Phàn Lam đang ngồi chung một chỗ với một người đàn ông, nhìn cả hai đều rất vui vẻ, trên mặt người đàn ông hoàn toàn là cưng chiều nhìn vào cô ấy.
Sơ Tranh ấn tay Tịch Kính xuống: "Đừng chỉ vào người ta như thế, bất lịch sự."
Tịch Kính lập tức thu hồi tay lại: "Cô ấy vừa nhìn thấy tôi... Nhưng hình như lại có vẻ không biết tôi."
Cái nhìn của Phàn Lam vừa rồi với hắn, có kinh diễm, nhưng lại rất lạ lẫm.
Sơ Tranh đương nhiên biết là vì cái gì.
Cũng giống như Bành Văn Siêu, Phàn Lam hiện tại chỉ nhớ đã từng có người giúp cô ấy vãn hồi lại tình yêu của chồng, nhưng đối phương là ai, tên là gì, hình dạng ra sao, ở chỗ nào, lại hoàn toàn không thể nhớ rõ.
"Về sau cũng sẽ chẳng liên quan gì đến cô ta, không quen là tốt." Sơ Tranh nói: "Mau gọi món đi."
Đáy lòng Tịch Kính có nghi hoặc, nhưng thấy Sơ Tranh không muốn nói thêm, bèn không hề hỏi lại rất ngoan.
Sơ Tranh lật tờ thực đơn: "Anh muốn xem không?"
Tịch Kính vừa nhìn tờ thực đơn một chút đã cảm thấy chóng mặt, lắc lắc đầu theo biên độ rất nhỏ: "Cô chọn là được rồi, cái gì tôi cũng ăn được."
Sơ Tranh tùy tiện chọn mấy món ăn, quay đầu đối với nhân viên phục vụ: "Vậy cứ dọn những món này lên trước đi."
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.
-
Tốc độ của nhà hàng rất nhanh, khi vừa ăn xong một món, bèn có nhân viên phục vụ đi tới.
"Xin chào, đây là rượu trái cây nhà hàng chúng tôi đưa tặng..."
Nhân viên phục vụ rót từng ly đặt xuống trước mặt Sơ Tranh và Tịch Kính, chén rượu là dạng thủy tinh nửa trong suốt, chất lỏng bên trong có màu, càng làm chén rượu nổi bật lên rất đẹp.
Tịch Kính cẩn thận nếm thử một miếng như trẻ con.
Có vẻ rượu trái cây ở chỗ này khá đặc biệt, Tịch Kính hơi sặc, cả mặt đã đỏ lên rần rần, phải ho khan vài tiếng mới đỡ.
Sơ Tranh ngẩng lên nhìn hắn, bé cưng đang le đầu lưỡi, mặt mũi đều là dáng vẻ ủy khuất.
Sơ Tranh: ". . ."
Sơ Tranh đưa cho hắn một cốc nước: "Chưa từng uống rượu sao?"
Tịch Kính bưng lấy cốc nước uống hơn phân nửa, chậm chạp lắc đầu.
Hắn vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ cười hắn, ai ngờ cô chỉ không nói gì, cách cái bàn nhẹ lau đi vệt nước đọng trên khóe miệng của hắn: "Có muốn uống không?"
"Uống chẳng ngon gì cả..." Tịch Kính nhỏ giọng nói.
"Có loại ngon hơn."
Tịch Kính chớp chớp mắt, lập tức tỏ vẻ rất chờ mong.
Sơ Tranh gọi người đến hỏi vài câu, sau đó chưa gì đã có người đưa ra một bình rượu trái cây được đóng gói xinh đẹp.
Sơ Tranh rót thử một chén cho Tịch Kính: "Thử một chút xem."
Tịch Kính hít hít ngửi trước, sau đó lại giống như con thú nhỏ, cẩn thận liếm một cái, xác định hương vị này không giống với đồ lúc nãy, giờ mới yên tâm uống một ngụm.
"Có ngon không?"
Tịch Kính chẹp chẹp miệng, mặt mày đều cong cong: "Ngon."
"Đừng uống quá nhiều, ăn chút gì đi."
Tịch Kính ăn mấy miếng, lại tự rót thêm cho mình một ly, từ tốn uống sạch.
Nửa chừng Sơ Tranh ra ngoài tiếp một cú điện thoại, trở về đã thấy cả khuôn mặt củaTịch Kính đỏ bừng, một người phụ nữ ăn mặc rất khoa trương đang ngồi bên cạnh Tịch Kính, hắn thì co rụt lại vào trong.
"Em trai, chỉ thêm Wechat thôi mà, sao cưng phải sợ thế làm gì." Cô ả vẫn còn tiếp tục chèo kéo.
"Tôi... Tôi không có."
"Cưng cứ nói đùa, thời đại này ai mà chẳng có Wechat, em trai đừng lừa gạt chị chứ."
"Muốn thêm Wechat của hắn?"
Giọng nói thanh lãnh của con gái đột nhiên chen vào, người phụ nữ kia vừa xoay đầu sang đã thấy đối diện có người ngồi xuống.
Sơ Tranh đã trở về, con ngươi Tịch Kính lập tức sáng bừng lên, nhưng đáng tiếc hắn lại không thể ra được, chỉ có thể tiếp tục ngồi co ro ở bên trong, giữ vững khoảng cách với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ dõi mắt đánh giá Sơ Tranh, ngờ vực hỏi: "Cô là chị của hắn?"
"Không phải." Biểu tình của Sơ Tranh quá bằng phẳng, cứ như chẳng có chuyện gì phát sinh cả: "Cô muốn thêm Wechat của hắn?"
"Đúng vậy." Cô ả cười nói: "Đây không phải chỉ là muốn kết giao bằng hữu thôi sao? Ai ngờ em gái nhỏ này nhút nhát quá, chưa gì đã sợ rúm vào như vậy, tôi cũng không làm gì hắn cả nha."
Người phụ nữ vẫn còn cách Tịch Kính một khoảng, hẳn là chưa có tiếp xúc đụng chạm gì.
Con ngươi Sơ Tranh hơi nheo lại: "Một ngàn vạn, tiền mặt hay là chi phiếu?"
Người phụ nữ kinh ngạc: "Cái gì?"
"Một ngàn vạn để thêm Wechat của hắn, tiền mặt hay là chi phiếu?"
"Cô nói đùa cái gì đấy!" Người phụ nữ bị cả kinh thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: "Muốn chơi bà đấy à?"
Một cái Wechat - một ngàn vạn, coi tiền là được gió thổi rơi đầy đất chắc!
Ngủ với cả minh tinh đang hot cũng không có giá đắt như vậy.
"Wechat của hắn đáng cái giá này." Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Mua được thì cho cô, còn không mua nổi thì xin mời cút."
Sắc mặt ả đã nghẹn đến đỏ bừng: "Muốn tiền đến phát rồ!" Nói xong bèn xách theo túi xách rời đi.
Không bỏ ra nổi một ngàn vạn mà định đòi nuôi thẻ của ta, ta thấy con mẹ này mới phát rồ thì có.
Người phụ nữ đã đi khỏi, nhưng Tịch Kính vẫn còn rúc vào trong, gương mặt đã ửng đỏ, ánh mắt đều có cảm giác mông lung.
Sơ Tranh nhìn hắn một lát, cầm cái chai trên bàn lên lắc lắc, thấy đã chỉ còn hơn phân nửa.
Uống cái này. . . mà cũng say được?
Cái đồ chơi này mà có thể làm say sao?
-
Sơ Tranh mệt tim hết sức mang người trở về, lúc lên đến tầng, đã phải dìu hắn rồi mà hắn còn lộn xộn, cuối cùng Sơ Tranh lựa chọn —— khiêng về!
Sơ Tranh cũng mệt mỏi đến hoảng, bèn lười quản hắn luôn, vừa thoát giày đã trực tiếp chui vào trong chăn.
Tịch Kính ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại, hắn ôm lấy cái đầu đã hơi đau, nhìn chăm chằm lên trần nhà một hồi lâu mới dần tỉnh táo lại.
Tịch Kính ngồi dậy.
Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, Tịch Kính lại bỗng ảo não vò vò mái tóc.
Tịch Kính ảo não xong lại phát hiện hình như thời gian không đúng lắm, bèn hoảng hốt tìm đồng hồ ra xem thử, vừa nhìn đã thấy là giữa trưa, hắn tức khắc càng thêm hoảng loạn.
Tịch Kính tay chân luống cuống vội thay quần áo, đi giày lập tức chạy ra ngoài.
Vừa mở cửa ra đã đụng vào một người, ngay giây tiếp theo, hắn đã bị người kia vừa ôm vừa đẩy lại vào nhà.
"Tôi đến muộn mất..." Tịch Kính nhỏ giọng nói.
"Tôi đã xin nghỉ cho anh."
Tịch Kính thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên ôm lấy vòng eo của Sơ Tranh, bên tai truyền đến nhịp tim đập làm Tịch Kính đặc biệt an tâm.
Sơ Tranh xoa xoa đầu hắn: "Đau đầu không?"
"Có một chút..."
"Ai bảo anh uống nhiều vậy." Cô mới chỉ ra ngoài có một lúc, hắn đã xử lý xong cả nửa chai rượu lớn như vậy, cũng trâu bò lắm.
"Uống ngon... Nên lỡ không nhịn được." Tịch Kính nhỏ giọng nói.
Sơ Tranh đưa tay xoa lên trán hắn, Tịch Kính thấy dễ chịu dựa vào cô, còn như con cún nhỏ ‘hừ hừ’ ra tiếng.
Đáy lòng Sơ Tranh vừa buồn cười vừa tức giận.
"A..."
Tịch Kính tự dưng thốt lên hoảng hốt, như vừa đột ngột nhớ ra cái gì đó.
"Tôi. . . hôm qua tôi đã tính tiền chưa?"
"Tính rồi." Sơ Tranh kéo hắn trở về.
"Sao tôi lại không nhớ nhỉ?" Tịch Kính không tin, sờ soạng trong túi mình lấy một xấp tiền ra đếm đếm, cuối cùng phát hiện chẳng thiếu tờ nào so với lúc trước.
"Cô lừa tôi."
"..."
"Hôm qua tổng cộng hết bao nhiêu vậy?"
"Không cần..."
"Không được, đã nói là để tôi mời cô mà." Tịch Kính cố chấp muốn đưa tiền cho Sơ Tranh, thế mới thực sự đúng là hắn mời khách, không thể để Sơ Tranh trả tiền thế được.
Sơ Tranh cũng không có cách, bèn tùy tiện báo một con số.
"Chỉ như vậy sao?"
"Anh đi mà hỏi đi." Sơ Tranh thản nhiên trả lời, không thấy có vẻ gì là nói dối, Tịch Kính đột nhiên cũng không có cách nào hoài nghi.
*
Ăn cướp nguyệt phiếu đây ~
Có nguyệt phiếu hônggg ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com