Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Chị nghĩ chị đã được tự do sao

(An: Có một việc mik muốn thông báo, rất hệ trọng nên mọi người ĐỪNG RỜI MẮT KHỎI DÒNG CHỮ NÀY Ạ, sự việc là mik đã đọc lại và cảm thấy truyện có nhiều chỗ viết thiếu xót, quá nhiều lỗ hổng. Nên mik quyết định viết lại từ chương này trở đi, cốt truyện của các chương đã đăng vẫn giữ nguyên chỉ có mik đã xóa hết những chương tiếp theo và thay vào đó là một cốt truyện khác hoàn chỉnh hơn, hay hơn...(ờm, là cá nhân thấy thế...hê hê) nói chung là vẫn là cặp đôi ấy, vẫn thể loại sủng ấy, vẫn ngược cà rốt đấy, nhưng sẽ hay hơn trước. 

Chính vì thế nên lịch up sẽ bị kéo dài hơn trước mặc dù mik k muốn thế, mong các bạn thông cảm! Lịch up mới sẽ là chủ nhật hàng tuần nhé! cám ơn đã đọc những dòng ngoài lề này, mời các bạn lướt xuống dưới đọc tiếp chương mới sau khi chỉnh sửa ạ!)

                                 ------------------------------------------------------------------

Asisư quay đầu lại, nhìn thẳng vào Menfuisư không nói chuyện. Mefuisư cũng không để tâm, dù sao chị hắn cũng luôn theo sự sắp xếp của hắn thôi, hắn khẳng định thế.

"Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?" 

Âm thanh băng lãnh phát ra khiến Menfuisư phải giật mình, từ khi nào chị ta dám giở giọng điệu này với hắn. Máu nóng xông lên đỉnh đầu, hắn không còn kiên nhẫn quát:

"Tại sao chị lại ở đây?"

"..." 

"Trả lời!!!"

Izumin khinh thường cười khẩy một tiếng, đùa sao? Từ khi nào có chuyện chị phải nghe lời em chứ? Asisư không thể chịu đựng được những lời nói này, hắn cũng chẳng kém nàng là bao nhiêu, bèn mở miệng:

"Xem ra chưa ai nói với hoàng đế của chúng ta rồi, thôi để ta nói hộ các sứ giả vậy... Asisư là vị hôn thê của ta, thế nào? thỏa mãn tính tò mò chưa hả... em... vợ???" 

Hai chữ cuối được kéo dài ra, đồng thời Izumin cũng nói hai chữ đó chỉ đủ cho...e hèm! Em vợ của hắn nghe rõ! 

Menfuisư nghe xong thì kinh ngạc không thôi, chị ta có còn để mình vào mắt nữa không? Hắn không chỉ là em trai ruột của nàng, mà còn là hoàng đế của một nước đó! Quyết định một chuyện hệ trọng như vậy, hơn nữa còn là hôn sự với kẻ thù của Ai Cập!? Chị ta nghĩ mình là ai mà có cái quyền tự do quyết định vậy chứ? (Hạ: Thì đấy là chị ngươi mà, chị của hoàng đế không phải chức to sao?o.O! Có thế cũng phải thắc mắc, ta pó tay luôn!). Đang chuẩn bị mở miệng chất vấn thì đã nghe Asisư chen ngang vào:

"Ta nghĩ em nên lo cho vợ của mình thì hơn, việc cần thông báo đã xong rồi, nếu không còn chuyện gì để nói nữa ta đi trước."

Mọi người xung quanh Menfuisư nghe xong thì hoảng hốt chạy thục mạng trở về, bà hoàng đó nói thế...chẳng lẽ bà ta lại định hãm hại hoàng phi sao? Không được, bọn ta có chết cũng sẽ không để bà đụng vào hoàng phi tôn kính của bọn ta một ngón tay, à không, một cọng tóc cũng không thể luôn! Menfuisư thì khỏi nói, chạy về còn nhanh hơn cả đám thị vệ và sứ giả, chuyện của Asisư căn bản đã bị vứt ra sau đầu mất rồi!

(An: Ta nói chứ, cái câu chủ nào tớ nấy ý mà, không sai vào đâu được! Nhìn cả đám kia mà xem, suy nghĩ y hệt nhau! *chỉ tay về phía Menfuisư thở dài* 

Asisư: chỉ có suy nghĩ y hệt thôi sao, còn thiếu! Phải thêm là ngu ngốc y hệt nhau!*đưa mắt nhìn Izumin* (ý hỏi nàng nói đúng không)

Izumin: Vợ ta nói chỉ có thể là chuẩn nhất!

An: Ta không còn gì để nói về lũ con này nữa rồi!)

Asisư kéo góc áo của Izumin, hắn hiểu ý đưa nàng trở về. Về đến thuyền, nàng vẫn thấy hơi tức giận, mình từng yêu thương, che chở, cho hắn sủng ái, mặc kệ tất cả những gì hắn làm đều mỉm cười đón nhận. Thế mà bây giờ nó lại nghi ngờ rồi cấm đoán nàng, phòng bị nàng còn hơn cả kẻ thù, thử hỏi vui sao nổi!!!

Izumin đi vào trong thấy Asisư mặt nhăn nhó, mày đẹp nhíu lại thì biết chắc nàng lại không vui, đem điểm tâm đút cho nàng thì Asisư mím môi tỏ ý không muốn ăn. Hắn không bỏ qua cho nàng, tiếp tục đưa đồ ăn ngon đến miệng ép Asisư ăn bằng được. Asisư hết cách, ăn vài miếng cho có rồi thôi, Izumin cũng không bắt nàng ăn thêm, trực tiếp đem thân thể mềm mại ôm vào trong ngực, hôn mổ mấy cái. Asisư thấy phiền nên tìm cách trốn thoát, Izumin thấy thế chuyển sang liếm, mút ở cần cổ nàng, không cho nàng cự tuyệt.

"Asisư ơi là Asisư nàng có thể khiến ta yêu nàng đến mức này rồi, sao còn nghĩ đến người khác vậy, hử?" 

Vừa nói, bàn tay của hắn rất không đứng đắn ở đùi nàng nhéo nhẹ một cái. Asisư giật mình một cái, bắt lấy tay hắn không cho động, lên tiếng với vẻ mặt bất mãn:

"Người ta nào có, chỉ là..."

Izumin rất nhanh bắt được trọng điểm, cắn vào tai nàng rồi cứ thế mút lấy, hỏi:

"Chỉ là cái gì, bé con?"

Asisư thầm kêu khổ, lỡ miệng một cái là tiêu đời, nam nhân này mà lên cơn ghen thì khó dỗ lắm! Chỉ có thể tận lực giúp hắn rời sự chú ý của hắn mới mong được yên ổn, nàng đỏ mặt nâng mặt lên hôn hắn, hai tay đang vòng ở cổ hắn trượt xuống dưới ngực hắn vuốt ve khiến Izumin đầu óc trống rỗng, quên đi hết mọi thứ, chỉ muốn ném cô nàng bị mình chiều hư này lên giường chà đạp đến khóc than. Hiếm khi, à không, đây là lần đầu tiên bạn hoàng tử nào đó được người mình yêu chủ động làm việc này, hắn vui mừng còn không hết thì hơi sức đâu mà quản chuyện khác nữa chứ!

 Sau đó thì, đôi vợ chồng sắp cưới này không để ý đến trời còn sáng mà trực tiếp ôm nhau đi đến giường tận hưởng...giấc ngủ xuân sắc a~

                             -----------------------Ở một nơi khác-------------------------

"Carol, Carol đâu rồi?" 

Menfuisư hộc tốc chạy về lều hỏi đám cung nữ, mấy cung nữ chỉ vào trong run rẩy đáp:

"Hoàng phi đang ở... ơ...đâu rồi?"

Menfuisư nghe xong cả kinh, quát ầm lên:"Đồ ăn hại, có mỗi việc chăm sóc nàng mà các ngươi không làm xong, vô dụng! Đem ra ngoài giết cho ta, còn các ngươi nữa, đứng đó làm gì, không nghe thấy hoàng phi mất tích sao? Còn không mau đi tìm nàng!!!"

Đám cung nữ nghe xong chân đã mềm nhũn ra, ngã phịch xuống đất, các nàng không phải cố ý a, làm sao mà biết được đang yên đang lành thì tự nhiên hoàng phi biến mất chứ! Chắc lại là bà hoàng Asisư giở trò hãm hại các nàng rồi, thật đáng chết! Bà hoàng độc ác, rắn độc! Đám thị vệ cũng run không kém gì bọn cung nữ, nghe lệnh xong lập tức rời đi không chậm trễ, có vài người gan lớn vừa đi vừa chửi Asisư là ác quỷ, một ngày không gây chuyện thì thấy không yên ổn à, cứ phải hành xác bọn hắn mãi!

Minưê dẫn đầu đội tìm kiếm quanh đó thì nghe tiếng Carol kêu cứu, bèn nhanh chóng chạy đến đưa nàng về. Carol về đến nơi thấy Menfuisư nổi giận đùng đùng, cầm kiếm hướng Hasan chém xuống thì máu chính nghĩa nổi lên, hết lời khuyên ngăn đe dọa không cho Menfuisư giết Hasan, dù gì cũng là lỗi của nàng chứ đâu phải hắn đâu! Nàng kể lại cho hắn nghe là do nàng muốn dạo chơi một chút mà không được phép ra ngoài nên mới lẻn ra ngoài chứ không có ý gì khác, chẳng phải nàng vẫn trở về nguyên vẹn đấy thôi sao?

Vất vả dụ dỗ một hồi, Menfuisư mới nguôi ngoai đi một chút, đúng lúc ấy bên ngoài có tiếng bẩm báo có người đến muốn gặp mặt, hơn nữa nói là có chuyện hệ trọng cần tâu với hắn. Menfuisư nghe xong thì sực nhớ ra một chuyện hắn đã sai người làm trước lúc tổ chức hôn lễ, nhanh chóng bảo quân lính đưa người đó vào.

Người kia đi vào đưa cho hắn một hộp gỗ, Menfuisư mở ra thấy thập phần hài lòng, hỏi:

"Ngươi chắc chắn cái này sẽ có hiệu nghiệm với người đó chứ?"

"Xin hoàng đế yên tâm, thần cam đoan ngài có cái này thì người kia sẽ không thể làm gì được, hoàn toàn nghe theo ngài."

Menfuisư nghe nói mà trong lòng vẫn còn khúc mắc, hỏi:

"Ta nghe nói cái này cần máu để dẫn dắt, ngươi làm thế nào để lấy được máu của người đó?"

"Không có gì khó cả, chỉ là nếu ngài muốn biết thì thần cũng sẽ nói rõ. Thần có rất nhiều cách lấy máu của người khác, nhưng trùng hợp là hôm thần đi lấy thì không cần dùng đến phương pháp này, mà đã có sẵn ở trong cung rồi."

Menfuisư hồi tưởng lại, hỏi: "Chính là ở gian phòng..."

"Đúng vậy, hoàng đế thật cơ trí."

Nghe người kia khen ngợi, Menfuisư chỉ cười nhẹ không đáp, phất tay ý bảo hắn lui xuống.

Đặt hộp gỗ sang một bên, mở nắp nhìn kĩ lại một lần nữa thứ đồ trong hộp, Menfuisư cười lạnh nói: "Chị nghĩ chị đã được tự do sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com