Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 608 + 609

Edit by Thanh tỷ

Chương 608: Mỹ nhân kế

Vân Hoán và Quân Mặc Ly bên này vô cùng ai oán, còn Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca bên kia lại chơi đến quên trời.

Phượng Khuynh Ca bị Vương Ổn Ổn lớn tiếng gọi tỉnh, quay đầu nhìn, cô liền giậm chân oán hận

CMN, chuyện gì đây, sao Tiểu Nhất Nhất đã có nhiều tinh hạch như vậy!

Thi thể Zombie đầy đất, là do Tần Nhất mở ra một con đường.

"Vãi, Tiểu Nhất Nhất, tôi tin tưởng cậu như thế, vậy mà cậu lại dám dùng mỹ nhân kế với tôi, thật sự là quá hạ lưu."

Phượng Khuynh Ca vô cùng đau lòng nhìn qua Tần Nhất, tại sao có thể như vậy, Tiểu Nhất Nhất đơn thuần thanh lãnh của cô đâu rồi, tiểu hồ ly trước mắt này là ở đâu ra?

Phượng Khuynh Ca không thể chờ nữa, lập tức hướng Zombie phía trước mắt gào khóc bổ nhào tới, không được không được, cô không muốn nấu cơm đâu, cô phải cố đuổi kịp mới được.

Ánh mắt Dương Trình sững sờ, hắn cảm giác lông tơ trên người mình đều muốn dựng hết lên.

"Tiểu, Tiểu Ngư, hai người này thật sự là người sao?" Dương Trình có chút lắp ba lắp bắp hỏi.

Mẹ nó, đây là hai con yêu quái từ nơi nào tới, đánh Zombie mà như cắt cải trắng. Hơn nữa, hắn không có nhìn nhầm đi, thiếu niên dường như không dùng bất kì dị năng gì, chỉ dùng tay.

Không sai, chính là tay, một quyền đấm chết một Zombie, ngay cả máu cũng chưa dính phải một giọt.

Lại nhìn sang mỹ nhân xinh đẹp nũng nịu, biết cô ấy đang làm gì không? Cô ấy vậy mà dùng quạt giết Zombie!

Đúng, hoàn toàn không hề nhìn sai, chính là quạt, một chiếc quạt mềm yếu dùng để phe phẩy quạt gió! Nhưng không hiểu sao, nó ở trong tay cô lại giống như một vũ khí sắc bén, một quạt một đầu Zombie.

Thế giới này làm sao vậy, chẳng lẽ thứ bọn họ giết là Zombie giả?

Tiểu Ngư thu lại dáng vẻ lưu manh của mình, nuốt một ngụm nước bọt, cũng lắp ba lắp bắp đáp: "Lão, lão đại, em cũng không biết."

Mô phật, đây đâu phải là người nữa, hắn ta có cảm giác hai người so với Zombie còn muốn đáng sợ hơn.

Ngày sau, sau khi thấy được một mặt càng thêm hung tàn của Tần Nhất, Dương Trình không chỉ một lần cảm thấy may mắn, may mắn hắn không trở thành kẻ địch của tiểu biến thái này.

Hơn trăm Zombie, hoàn toàn không đủ cho Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca luyện tay. Đợi giải quyết xong hết đám Zombie, hai kẻ biến thái là Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca không hề có xíu mồ hôi nào, sắc mặt vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như cũ.

"Ổn Ổn, thế nào, ai thắng?" Tần Nhất uống một ngụm nước Trạch Ninh đưa tới, sau đó hỏi.

Tuy hỏi, nhưng trong lòng Tần Nhất đã sớm nắm chắc.

Nói thật, thực lực của cô và Phượng Khuynh Ca kẻ tám lạng người nửa cân, nếu không phải lúc bắt đầu cô lòe Phượng Khuynh Ca, lần thi đấu này chưa chắc cô có thể thắng được con hàng này.

"Còn phải hỏi sao, khẳng định là cậu thắng rồi. Cậu là đồ đểu, lại dám tính kế tôi, đúng là đủ ác."

Phượng Khuynh Ca nghiến răng, trên mặt thoạt nhìn vô cùng tức giận, nhưng trong đôi mắt phượng ngậm ý cười kia làm gì có chút tức tối nào.

"Ừm, học của cậu đó." Tần Nhất nhàn nhạt trả lời lại một câu, sau đó trở lại trạm xăng dầu nghỉ ngơi, trước khi đi không quên nhắc nhở Phượng Khuynh Ca một tiếng: "Nhớ nhé, tôi muốn ăn lẩu."

Tần Nhất đi vào trong, Trạch Ninh nhìn một chút sắc mặt không tốt của Phượng Khuynh Ca, nghĩ cũng không nghĩ, bước chân nhẹ nhàng đi theo sau Tần Nhất.

Vương Ổn Ổn dùng vẻ mặt như đưa đám nhìn Phượng Khuynh Ca: "Khuynh Ca, kế tiếp chúng ta nên làm sao giờ?"

Cô thật sự không muốn ăn cơm cô ấy làm, cô muốn ăn đồ ăn nam thần Công tử làm cơ.

Phượng Khuynh Ca nhẹ nhàng nhún vai xòe tay: "Có thể làm sao, cứ tới thôi, không phải là một bữa cơm thôi à, có thể làm khó được ai?"

"Anh Trình, Tiểu Ngư~" Phượng Khuynh Ca bỗng nhiên nhìn về phía hai người đang sững sờ ngơ ngốc một bên.

"Sao, sao ạ?" Dương Trình bỗng nhiên có chút bất an, thấy qua bộ mặt thật của Phượng Khuynh Ca, hắn sao có thể lại coi cô là em gái xinh đẹp nũng nịu được cơ chứ.


Chương 609: Thôn làng quỷ dị

"Không có gì, đến giúp tôi một tay nào." Phượng Khuynh Ca cười tủm tỉm, nhưng lại khiến cho sau lưng hai người Dương Trình và Tiểu Ngư phát lạnh.

Giời ơi, bọn hắn có thể từ chối không?

"Không được từ chối nhé, nếu không hai người sẽ được làm bạn với nó đấy."

Dường như nhìn ra suy nghĩ của Dương Trình và Tiểu Ngư, Phượng Khuynh Ca duỗi ngón tay thon dài chỉ chỉ mặt đất.

Dương Trình và Tiểu Ngư theo phản xạ nhìn theo ngón tay Phượng Khuynh Ca chỉ, má ơi, là một con Zombie mất đầu! Quan trọng nhất là vết cắt chỉnh tề kia, nó khiến cho lòng người phát run

"Đương, đương nhiên là được." Dương Trình và Tiểu Ngư khóc không ra nước mắt, bọn hắn có thể từ chối ư, bọn hắn không dám.

"Khuynh Ca, cậu biết làm cơm chứ?" Vương Ổn Ổn vẫn có chút bận tâm.

"Không biết, tôi chỉ biết nướng thịt. Nhưng mà chỉ là một nồi lẩu, hẳn không có gì khó khăn cả. Với lại, tôi không biết, không phải còn có mấy người sao?"

Nấu cơm quả thật cô không biết, nhiều lắm cũng chỉ biết nướng thịt, nhưng làm nồi lẩu hẳn là rất đơn giản.

"Xong rồi, không có hy vọng gì rồi." Vương Ổn Ổn kêu rên, thật sự là thảm mà.

Sự thật chứng minh, dự cảm của Vương Ổn Ổn quả thật rất chuẩn. Tối đó, lúc một nồi nước đen sì tản ra mùi hương khó nói lên lời được bưng ra, mấy người trước kia tích cực ăn cơm nhất vậy mà ngồi im, không một ai động đũa.

Buổi tối đó, đã định trước một đêm không ngủ, còn mang theo từng trận mùi thối thoang thoảng.

Đợi đến sáng hôm sau khi lên đường, Dương Trình ngồi ở trong xe một bộ dáng vẻ sống không còn gì nuối tiếc.

"Có cần khoa trương như vậy không, đến bây giờ còn chưa có tốt? Anh nhìn Trạch Ninh kia, người ta thế nhưng ăn nhiều nhất, một chút việc cũng không bị làm sao, đán ông to xác như anh, bụng kêu có chút mà cứ hừ hừ mãi."

Phượng Khuynh Ca khinh bỉ liếc nhìn Dương Trình sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ghét bỏ.

Tần Nhất đưa cho hắn một bát cháo hoa ấm, trên thực tế, Dương Trình cũng rất đáng thương.

Một nồi thức ăn đen sì sì kia của Phượng Khuynh Ca toàn bộ đều tiến vào bụng hắn, Tiểu Ngư và Trạch Ninh.

Trạch Ninh là Zombie, dạ dày bình thường không chứa được mấy thứ kia, nồi lẩu hắc ám của Phượng Khuynh Ca đối với hắn hoàn toàn không có ảnh hưởng, nhưng Dương Trình và Tiểu Ngư bị buộc ăn hết thì coi như thảm rồi.

Một buổi tối, chạy qua lại nhà vệ sinh không dưới hai mươi lần. Một đêm không ngủ, bụng còn đau nhức, quả là thảm không thể thảm hơn.

"Ăn chút cháo sẽ khá hơn một chút." Phượng Khuynh Ca gây họa, cô phải tới giải quyết.

"Ừm, được, cảm ơn cậu." Tần Nhất dùng linh tuyền trong không gian để nấu cháo, mùi vị ngon hơn so với bình thường, cũng khiến bụng của Dương Trình đỡ lên nhiều.

Chỉ chốc lát, Dương Trình liền cảm giác bụng mình đã hết đau, liên tục nói lời cảm ơn với Tần Nhất.

Dương Trình mấy năm nay vào Nam ra Bắc, sự tình biết được không ít, mà chuyện bát quái cũng biết được kha khá. Hiện tại trên đường nhàm chán, hắn kể một vài chuyện thú vị cho nhóm người Tần Nhất nghe, trên đường đi ngược lại cũng không cô đơn.

Thành phố G cách chỗ đám người Dương Trình khá xa, Tần Nhất lái xe một ngày mới đi được một nửa lộ trình, đoàn người không thể không tìm một chỗ ở phụ cận nghỉ ngơi một đêm.

Cũng may Dương Trình biết lân cận có một thôn làng bỏ hoang, bọn họ vừa vặn có thể đến nơi đó.

Tần Nhất lái xe đi theo tuyến đường Dương Trình chỉ, chốc lát, một thôn làng nhỏ dần xuất hiện trước mắt. Thế nhưng cái thôn nhỏ đó cũng không phải là bị bỏ hoang, trong thôn sáng đèn, có người ở.

"Ý, thật kỳ quái, mấy tháng trước tôi tới đây không hề thấy có người mà, sao bây giờ lại có người rồi?" Dương Trình khó hiểu không giải thích được.

"Có gì kỳ quái đâu, có thể là gần đây có người chuyển tới ở, dù sao cái thôn này cũng vô chủ còn gì." Vương Ổn Ổn nói ra đáp án.

"Có người hay không đều không đáng ngại, dù sao chúng ta cũng chỉ ở lại chỗ này một đêm." Tần Nhất bình tĩnh lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com