Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 664 + 665

Edit by Thanh tỷ

Chương 664: Thành phố G (6)

Chạy ra ngoài rồi, bà Sở mới bắt đầu có chút hối hận. Thật ra thì bọn họ đi theo Tần Nhất sinh hoạt cũng không tệ, không có người ép buộc bọn họ làm việc, mỗi bữa còn có một bát cháo để ăn.

Là cháo đó, tuy gạo ít canh nhiều, thế nhưng thật sự là gạo. Phải biết, hiện tại cũng chỉ có những người ở tầng lớp cao kia mới có thể ăn được gạo, ngay cả trước kia bọn họ ở thành phố Z cũng ăn không được đồ tốt như vậy.

"Bác gái, sao bác có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ bác muốn một mực đi theo sau đám người đó? Bọn hắn thế nhưng là người xấu, hay là nói bác muốn cong lưng uốn gối đi theo đám người đó làm nô lệ?" Gương mặt thanh tú của Dương Tử Nguyệt bỗng nhiên có chút dữ tợn.

Khoảng thời gian này khiến Dương Tử Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, vốn nhút nhát như cô ta đã hoàn toàn biến chất, hiện tại cô ta mới biết được, quyền lợi và thực lực so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Chỉ cần có những thứ đó, cho dù là ngươi có làm chuyện gì táng tận thiên lương, cũng không ai dám động tới ngươi.

Tư tưởng của Dương Tử Nguyệt triệt để vặn vẹo, không còn là dáng vẻ thanh thuần trước đó nữa.

"Nhưng chúng ta đi đâu bây giờ, lại nói, sau này chúng ta phải sống như thế nào? Cả ba người chúng ta đều không phải là dị năng giả, là phụ nữ, chỉ có thể bán thân, nếu như vậy còn không bằng đi theo đám người Tần Nhất."

Bà Sở nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng không quá tán thành suy nghĩ của Dương Tử Nguyệt. Đi theo bên người Tần Nhất làm nô lệ cùng với bán thân khác nhau ở chỗ nào?

Nếu để bà ta chọn, bà ta tình nguyện đi theo đám người Tần Nhất. Tuy nói là nô lệ, nhưng thật ra đám người Tần Nhất đối xử với các cô cũng không tệ lắm, cũng không có đánh chửi các cô.

Sở Kiều Kiều đỏ hồng mắt, nghe thấy tên Tần Nhất cả người bắt đầu giãy giụa vùng vẫy: "Tần Nhất, Tần Nhất ở nơi nào, tiện nhân này, tao muốn giết mày, giết mày, ha ha ha."

Dương Tử Nguyệt nhíu mày, ghét bỏ nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của Sở Kiều Kiều. Cũng không biết có phải đã buông thả bản thân hay không, Dương Tử Nguyệt hiện tại không hề che giấu cảm xúc của chính mình.

Trước kia không dám nói không dám làm, hiện tại cái gì cũng đều dám.

"Kiều Kiều ngoan, ở đây không có Tần Nhất." Rốt cuộc thì đó vẫn là con gái mình, cho dù biến thành dạng vẻ như hiện tại, nhưng bà Sở vẫn thật lòng quan tâm tới Sở Kiều Kiều.

Thế nhưng điều này rơi vào trong mắt Dương Tử Nguyệt lại khiến cô ta thấy rất khó chịu. Cô ta từ nhỏ sống ở nhà họ Sở, nhưng không phải con cháu nhà họ Sở, chỉ là một đứa bé được ông nội Sở nhặt về từ bên ngoài.

Nhiều năm qua, vị trí của cô ta ở nhà họ Sở khá lúng túng, bà Sở không nguyện ý thu dưỡng cô ta, cô ta chỉ có thể gọi bọn họ một tiếng bác trai bác gái, cũng may còn có ông nội Sở thương cô ta.

Điều này dẫn tới sự bất mãn của bà Sở và Sở Kiều Kiều, nhân lúc ông nội Sở không để ý liền điên cuồng bắt nạt cô ta, thế cho nên mới dưỡng ra cái tính tình khiếp nhược của cô ta, cái gì cũng không dám nói ra.

Hiện tại nếu không phải còn cần bà Sở và Sở Kiều Kiều, cô ta đã trực tiếp bỏ mặc hai người họ.

Dương Tử Nguyệt còn đang nghĩ ngợi linh tinh thì nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng động lác đác, lúc các cô chạy trốn cố ý chọn phương hướng rừng rậm mà đi, giờ mới cảm thấy nơi này có phần âm trầm, Dương Tử Nguyệt hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi.

"Bác gái, bác có nghe thấy thanh âm gì không?" Dương Tử Nguyệt có chút khủng hoảng, cô ta không dám nghĩ nhiều, nhưng bà Sở có một câu nói không sai, các cô đều là người bình thường, nếu như gặp phải Zombie hay thú biến dị, vậy chỉ có thể còn dư lại xương cốt.

Cái gọi là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, mấy con Zombie từ đâu đột nhiên xuất hiện, gào lên hướng các cô xông tới, Dương Tử Nguyệt bị dọa lập tức đứng phắt lên.

Bà Sở cũng sợ, run rẩy mà hỏi: "Tử nguyệt, làm, làm sao bây giờ?"

Bà Sở đã sợ đến khóc lên, đây chính là Zombie đó, ba người bọn họ phải làm sao đây?

Sao bọn họ có thể xui xẻo như vậy, người trong thành phố B không phải nói trong khu rừng này không có Zombie à, tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện đến mấy con Zombie liền?


Edit by Thanh tỷ

Chương 665: Thành phố G (7)

Bà Sở có chết cũng không nghĩ tới, tất cả những thứ này đều là lễ vật mà Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca đưa cho các cô.

"Tử Nguyệt?" Bà Sở còn chưa nói hết một câu đã cảm giác bản thân bị người ta đẩy một cái, trước khi chết, bà ta trừng mắt dữ tợn nhìn bóng dáng Dương Tử Nguyệt càng ngày càng xa, bên tai còn nghe tiếng kêu thảm thiết của con gái mình.

Trong lòng bà Sở có hận, bà ta hoàn toàn không nghĩ tới một đứa hèn yếu như Dương Tử Nguyệt, thế mà lại ở thời điểm này đẩy mình một cái.

Thế nhưng cho dù bà ta có không cam tâm như thế nào, thì cũng chỉ có thể nhắm mắt xuôi tay, trở thành đồ ăn của Zombie.

Tình huống của ba người Sở Kiều Kiều ở bên này Tần Nhất không biết, nhóm bọn họ đang tiếp tục hành trình tới thành phố G, thế nhưng trên đường lại gặp một đám người cản đường, a không, phải nói là Zombie.

Zombie thành đàn phía trước chặn đứng con đường của bọn họ, con nào con nấy giương nanh múa vuốt như muốn nhào về phía bọn họ.

Hôm nay người lái xe là Dương Trình, Tần Nhất đang chuẩn bị xuống xe, ở trong mắt người khác Zombie là cơn ác mộng, ở trong mắt Tần Nhất lại là tài phú.

Cho nên cô không kịp chờ đợi liền muốn xuống xe, nhưng có người ngăn cản cô.

"Này, người anh em lái xe bên kia ơi, mau mau qua đây, không nên đánh nhau cùng bọn chúng, bọn chúng sẽ không công kích các anh đâu." Một giọng nữ hào sảng vang lên.

Xuyên qua cửa kính xe, Tần Nhất nhìn thấy cách đó không xa có một người phụ nữ, tóc ngắn lanh lợi, tư thế hiên ngang.

"Tần Nhất, làm sao giờ?" Dương Trình không tự tiện làm chủ, mà hỏi ý Tần Nhất.

Người khác sợ đại quân Zombie, nhưng Dương Trình lại không sợ. Tuy cấp bậc của hắn không cao, thế nhưng á, trên xe hiện đang có Tần Nhất biến thái nha, hơn nữa Đế thiếu cũng không phải loại ăn chay.

Không sai, Dương Trình đã biết thân phận của Vân Hoán. Ngay lúc mới đầu biết được, hắn xém chút bị dọa cho quỳ xuống, thế nhưng sau đó ở chung mấy ngày mới phát hiện, Đế thiếu cũng không phải là loại giết người như ngóe, lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết.

Ít nhất, thời điểm có Tần Nhất ở đây, người đàn ông này cũng sẽ có một mặt nhu tình.

"Lái đến chỗ cô ấy." Tần Nhất bỗng nhiên thay đổi chủ ý, không ra tay với đại quân Zombie căn đường.

Đang lúc đại quân Zombie ngao ngao kêu to, bọn nó không nghĩ tới hôm nay vừa mới tránh được một kiếp, không có trở thành lương thực dự trữ của một vài "con" nào đó.

Dương Trình nghe lời lái xe qua đó, Tần Nhất từ trên xe bước xuống, nhìn khoảng cách gần, người phụ nữ trước mắt dáng dấp không tệ, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại thuộc loại nhìn một lần lại muốn nhìn lần hai lần ba.

Tóc ngắn hơi rối, đầu mày có chút anh khí, khuôn mặt trắng sạch, vóc người cao gầy, Tần Nhất trong nhóm nữ sinh được xem như cao ráo, thế nhưng cô gái trước mắt này so với cô còn cao hơn một chút.

Đối phương dường như cũng có chút kinh ngạc xuống xe lại là một thiếu niên, hơn nữa còn là một thiếu niên đẹp như tranh vẽ, trong mắt hiện lên từng tia kinh diễm cùng thưởng thức.

"Xin chào, tôi tên Dư Mộng, đại quân Zombie phía trước đã chặn ở chỗ này một khoảng thời gian ngắn rồi, nếu các cậu không công kích bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không công kích các cậu."

Nữ sinh anh khí lại có cái tên vô cùng nữ tính hóa, trên mặt Dư Mộng mang ý cười, hảo tâm nhắc nhở Tần Nhất.

Chủ yếu là do tuổi của Tần Nhất thoạt nhìn có vẻ nhỏ, tuổi đời cùng thực lực có đôi khi móc nối, nhìn Tần Nhất trẻ như vậy, cho nên từ ánh mắt đầu tiên luôn cho người ta cảm giác thực lực không mạnh.

Nhưng mà quần áo trên người sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, xem ra là người có bối cảnh.

"Xin chào, tôi là Tần Nhất. Tôi muốn hỏi một chút, bầy Zombie này đã ở chỗ này bao lâu, tại sao sẽ không chủ động công kích nhân loại?"

Đây mới là vấn đề khiến Tần Nhất cảm thấy hứng thú, Zombie không chủ động công kích nhân loại, đúng là thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com