Chương 710 + 711
Edit by Thanh tỷ
Chương 710: Vĩnh viễn không rời (3)
Xem ra, Vân Hiên nhất định phải đối địch với bọn họ.
Nghĩ đến đó, Tần Nhất không tự chủ đau lòng cho Vân Hoán, ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra một màn như thế, rõ ràng vừa mới nãy hai anh em bọn họ còn nói còn cười.
Mấy năm nay Vân Hoán đã chịu đủ điều, vốn cho rằng khổ tận cam lai, không nghĩ tới vẫn bị tiến sĩ Lâm tính kế một phen.
Vân Hoán không đau lòng như trong tưởng tượng của Tần Nhất, thật ra Vân Hiên có thể sống sót anh đã rất vui mừng. Còn những chuyện khác, anh tin tưởng sẽ có biện pháp giải quyết.
Dù kết quả thế nào thì chuyến đi tới thành phố G này cũng coi như không uổng phí. Tuy tiến sĩ Lâm còn sống, thậm chí linh hồn cùng tồn tại với Vân Hiên, thế nhưng Vân Hiên vẫn có thể sống tiếp, đây đã là điều may mắn lắm rồi.
Năm ngày sau, cửa thành phố G, Dư Mộng nhìn Tần Nhất một cách không nỡ: "Tần Nhất, mọi người không ở thêm mấy ngày à?"
Tần Nhất đổi lại về trang phục nam, dáng vẻ thiếu niên tươi sáng, mỉm cười vô cùng câu người: "Không được, chị Dư Mộng, chúng em ra ngoài đã lâu, nên trở về rồi. Đúng rồi, chị nhớ nhắc bác trai uống thuốc đúng giờ nhé."
Hôm đó sau khi bọn họ đưa Vân Hiên về liền lập tức đi tìm Hoa Hồng, trong nhà Dư Tịch, Dư Tịch đã bị Hoa Hồng ăn, bọn họ chỉ kịp cứu Dư Yến, nhưng cũng may thuốc giải của căn cứ trưởng Giang đã tìm được.
Có điều, sau ngày hôm đó, Dư Yến dường như chớp mắt đã trưởng thành hơn, vốn là thiếu nữ kiêu căng, giờ trở nên trầm lặng nội liễm.
"Được, chị đã biết." Dư Mộng ôm Hoa Thất trong ngực, hướng Tần Nhất nhẹ gật đầu.
Ngay trong cái đêm Vân Hoán ôm Vân Hiên trở về chỗ bọn họ ở tạm, Vân Hiên đã rời đi, biến mất cùng một chỗ còn có Lang Thú A Sâm. Tuy rất lo lắng cho Vân Hiên, nhưng tất cả biến hóa, phải đợi tới ngày bọn họ gặp lại mới có thể công bố.
Hoa Thất không đi theo, cô lựa chọn đi theo Dư Mộng, ở lại thành phố G ổn định cuộc sống.
"Thật sự rất cảm tạ mọi người đã cứu thành phố G." Hổ Tử hướng nhóm người Tần Nhất cúi người thật sâu.
"Không có gì, tôi và chị Dư Mộng là bạn." Tần Nhất cười nhạt một tiếng.
"Tần Nhất, tạm biệt, cảm ơn mọi người trong khoảng thời gian này đã chiếu cố." Dương Trình đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt phượng của Tần Nhất.
Muốn hỏi tại sao, đương nhiên là vì hắn bị Tần Nhất một thân váy đỏ xinh đẹp rực rỡ ngày hôm đó làm cho kinh diễm.
Hắn thế mới biết, hóa ra thiếu niên tuấn mỹ lại là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, lúc ấy hắn bị choáng váng suýt ngất lịm.
Có điều, may mà nhờ cô, hắn và các anh em của hắn rốt cuộc có một chỗ ở cố định, Dư Mộng đã mời bọn hắn đến thành phố G định cư.
Tần Nhất cười một tiếng, vừa định nói, một bóng người ngăn trước mặt bọn họ, là Vân Hoán.
Vân Hoán rất tự giác dắt tay Tần Nhất, khóe miệng nhàn nhạt câu lên: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta nên xuất phát, hôn lễ của tôi và Thất Thất, hi vọng các vị nhất định phải tới."
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, sắc trời không còn sớm? Bây giờ đang là sáng tinh mơ đó lão đại à, có ai trợn mắt nói lời nhảm như anh không, còn có đầy người mùi giấm là cái quỷ gì?
Lời Vân Hoán vừa dứt, đôi mắt Dương Trình tối mịt, ý cười nơi khóe miệng trở nên có chút đắng chát.
Đúng vậy, cô gái đẹp như vậy, không phải người hắn có thể mơ tưởng.
Khóe môi Vân Hoán vui vẻ cong lên, Dư Mộng nhìn mà khóe mắt muốn co giật, không hổ là Đế thiếu, giải quyết tình địch phải nhanh - chuẩn - hung ác như thế, đơn giản thô bạo.
Tần Nhất rất muốn lớn tiếng nói không quen biết con hàng này, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì thiết lập quý Công tử của cô, hướng đám người Dư Mộng vẫy vẫy tay: "Chị Dư Mộng, Hổ Tử, bọn em đi đây."
Không nghe thấy tên người nào đó, tâm tình Vân Hoán càng vui vẻ, anh khó được cười một cái: "Các vị, hẹn gặp lại!"
Tần Nhất đón lấy Phệ Thiên đang không thành thật trên vai Vân Hoán, đem nó đặt trên vai mình, nhìn nó yên tĩnh không quấy liền phất tay với đám người Dư Mộng, rời khỏi thành phố G.
Edit by Thanh tỷ
Chương 711: Vĩnh viễn không rời (4)
Nhóm người Tần Nhất bên này lên đường trở về căn cứ Đế Đô, bên kia Vân Hiên bị A Sâm mang đi rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Lang Thú A Sâm đã biến trở về nguyên hình, người đàn ông cao to uy mãnh nghĩ tới lúc mình không có ý thức hướng Tần Nhất bày ra các loại chiêu trò nịnh nọt, hận không thể chui xuống lỗ.
Nhưng anh ta vẫn nhớ lời dặn dò của tiến sĩ, mấy ngày nay một bước không rời nhìn chằm chằm Vân Hiên.
Lúc trông thấy Vân Hiên tỉnh lại, người đàn ông to con ngày thường kiệm lời trong nháy mắt không khỏi có chút kích động: "Tiến sĩ, ngài đã tỉnh?"
Vân Hiên dáng vẻ mờ mịt nhìn A Sâm, bỗng nhiên đầu đau xót, ký ức cuồn cuộn như nước tràn vào đầu cậu.
Qua một hồi lâu cậu mới chải vuốt xong ký ức của mình, cậu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lông mày cau lại: "A Sâm?"
A Sâm nghe giọng nói liền biết đây không phải tiến sĩ Lâm, hiển nhiên, bước thứ nhất trong kế hoạch của tiến sĩ Lâm đã thất bại. A Sâm mặc dù có chút mất mát, nhưng anh ta vẫn cung kính khom lưng với Vân Hiên.
"Tiến sĩ."
"A Sâm, tại sao tôi lại ở chỗ này?" Vân Hiên day day thái dương, không biết tại sao, cậu cứ cảm giác đầu có chút đau, giống như bên trong bị nhét rất nhiều thứ.
"Là tiến sĩ lệnh cho tôi cứu cậu ra ngoài, nhưng, tiến sĩ ngài..." Luận diễn kịch, A Sâm cũng là một tay lão luyện, đặc biệt là khi khoác lên người dáng vẻ của kẻ thành thật, càng không khiến người ta hoài nghi.
Vân Hiên trầm mặc một lát, bỗng nhiên hốc mắt đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Hoán, tôi và anh thế bất lưỡng lập!"
(thế bất lưỡng lập: không thể cùng tồn tại/không đội trời chung)
Không biết qua bao lâu, Vân Hiên mới tỉnh táo lại, cậu đứng lên, vỗ vỗ vụn cỏ trên người.
Bởi vì A Sâm sợ nhóm người Vân Hoán đuổi theo, bất đắc dĩ mang theo Vân Hiên trốn vào trong rừng rậm, anh ta tùy tiện tìm một sơn động, trông giữ Vân Hiên liên tục năm ngày.
"Tiến sĩ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" A Sâm hỏi.
"Đi phía bắc, thù của anh trai tôi nhất định phải báo, nguyện vọng của anh ấy tôi thay anh ấy thực hiện." Vân Hiên lạnh lùng nói, cậu không còn là Mộc Hiên Nhiên tà mị tùy ý ngày xưa nữa.
Phía bắc, là căn cứ của Zombie Vương.
Chiến tranh giữa nhân loại và Zombie, liền do cậu làm ngòi nổ đi.
Chắc chắn rất thú vị!
Đoàn người Tần Nhất đi mất nửa tháng về tới căn cứ Đế Đô, lần này trở về, Tần Nhất phát hiện có sự thay đổi.
Phía trước Nguyệt Kiến Sơn đột nhiên xuất hiện một tòa thành cực lớn, rất giống với căn cứ Đế Đô ở phía sau.
"Đây là cái gì?" Tần Nhất quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh.
"Căn cứ, căn cứ Đế Đô." Vân Hoán xoa đầu Tần Nhất: "Ngày chúng ta kết hôn, anh mời rất nhiều căn cứ trưởng của các căn cứ, thế nhưng anh không muốn để lộ vị trí thật của căn cứ Đế Đô, đó là thế ngoại đào nguyên anh đã hứa dành cho em, anh không muốn bất kỳ ai nhiễm bẩn nó."
"Nhưng căn cứ này cũng không tệ lắm, về cơ bản giống như đúc căn cứ bên trong."
Vân Hoán nhẹ nhàng giải thích cho Tần Nhất.
Bên trong căn cứ là nhà của bọn họ, cũng là thế ngoại đào nguyên của bọn họ.
Tần Nhất không tức giận, ngược lại cô có chút cảm động, cô biết, kia là khoảng trời riêng mà Vân Hoán để lại cho cô, là nhà của bọn họ.
Người đàn ông này, luôn luôn để cô ở vị trí đầu tiên.
"Vân Hoán, cảm ơn anh." Mắt phượng của Tần Nhất mềm mại như nước.
Cảm ơn anh, để em đời này gặp được anh.
"Đồ ngốc." Vân Hoán thân mật hôn nhẹ lên tóc Tần Nhất.
Bởi vì liên quan với "Tần Nhất", tóc Tần Nhất lại dài ra, nhưng lần này cô không định cắt, mà dùng trâm bạc búi lên.
"Nè nè nè, tôi nói, hai người muốn thân thiết, có thể trở về phòng đóng cửa chậm rãi thân mật được không, tôi hiện tại rất đói nha." Phượng Khuynh Ca bỗng nhiên lên tiếng, đánh gãy không khí kiều diễm giữa Tần Nhất và Vân Hoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com