Edit by Thanh tỷ
Chương 714: Trước đại chiến (1)
Tần Nhất nghiêm mặt vẫn rất có uy nghiêm.
Trần Á Bình ngược lại nghe vào tai, kỳ thật cô ấy cũng không phải là không quan tâm tới cái bụng của mình, chỉ là gặp được Tần Nhất khiến cô ấy rất vui mừng.
Tính ra thì cô ấy và Tần Nhất ở chung cũng không bao lâu, thế nhưng cô ấy lại có cảm thấy hai người giống như quen biết đã lâu, hơn nữa còn là loại sinh tử chi giao.
Cô ấy, rất thích Tần Nhất.
Người ôn nhu như vậy, mặc dù luôn thích ngụy trang bản thân, thế nhưng sự dịu dàng thực chất bên trong lại hấp dẫn không ít người.
Cô ấy cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
"Tôi biết mà, còn không phải vì nhìn thấy cậu nên quá vui mừng sao." Trần Á Bình không tự giác hướng Tần Nhất nũng nịu.
Tần Nhất bất đắc dĩ nhéo nhéo chóp mũi cô nàng, giọng nói dịu lại: "Cậu ấy, nghịch ngợm. Hồ ly đâu, không đi theo sau mông cậu à?"
Lâm Thanh rất dính Trần Á Bình, giống như là trung khuyển.
Trần Á Bình nghe vậy lập tức từ bên trong sắc đẹp của Tần Nhất tỉnh lại: "Đi tìm Vân Hoán, mấy người đó không biết đang nhỏ to cái gì."
"Đúng rồi, Nhất Nhất, Sở Hòa và Đỗ Nguyên rốt cuộc ở bên nhau rồi." Trần Á Bình đột nhiên nói ra một chuyện bát quái lớn cho Tần Nhất nghe.
"Đỗ Nguyên thế mà có thể nhẫn nại đến lúc này, ngược lại vượt ngoài dự liệu của tôi, tôi còn tưởng rằng anh ta đã sớm ra tay rồi chứ." Tần Nhất cười khẽ, không biết nghĩ đến cái gì, bên trong đôi mắt hiện ra điểm điểm ánh sáng nhu hòa.
"Cái gì, cậu đã sớm biết, thật không thú vị, tôi còn tưởng rằng đây sẽ là niềm vui bất ngờ chứ." Trần Á Bình hơi bĩu môi, có chút không vui.
Tâm tình của phụ nữ có thai giống như trời tháng sáu, thay đổi bất thường, vốn còn chút không vui, không biết nghĩ tới điều gì, lại cười.
"Có điều hai người bọn họ đã rời căn cứ, Sở Hòa nói là muốn đi ra ngoài xông xáo, đại ngốc Đỗ Nguyên tự nhiên cũng không muốn một người vườn không nhà trống, cũng đi theo, nhưng bọn họ nói lúc cậu và Vân Hoán tổ chức đám cưới sẽ mang theo quà mừng trở về."
"Vậy à, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt."
Khúc mắc của Sở Mặc Hòa, Tần Nhất biết, nhưng cô thật sự không có ý trách anh ta.
Đáng tiếc, Sở Mặc Hòa giống cô, có đôi khi cố chấp muốn chết, mặc kệ cô nói thế nào, anh ta đều cho rằng là lỗi của mình.
Thôi thì thời gian sẽ phai nhạt hết thảy, một ngày nào đó, Sở Hòa đáng yêu nhưng có chút u sầu sẽ trở lại.
"Nhất Nhất, cậu nói xem giữa Sở Hòa và Đỗ Nguyên, ai là công ai là thụ?" Trần Á Bình cười có chút hèn mọn, ngọn lửa tám chuyện đang hừng hừng thiêu đốt.
Ngụm sữa bò vừa vào đến miệng Tần Nhất suýt chút thì phun ra ngoài, vấn đề này, cô chưa từng nghĩ tới có được không.
Có điều, cô cũng có chút hiếu kì thì phải làm sao!
Đây là, bị làm hư rồi?
Trong rừng rậm cách đây ngàn dặm, Sở Mặc Hòa đang ngủ say làm ổ trong ngực Đỗ Nguyên, bỗng nhiên hắt hơi một cái, tỉnh lại.
Dụi dụi đôi mắt long lanh ngập nước, Sở Mặc Hòa vừa ngáp vừa nói: "Nguyên Nguyên, em đói."
Một đoạn thời gian không gặp, Sở Mặc Hòa không còn là dáng vẻ gầy yếu mà Tần Nhất nhìn thấy trước đó nữa. Dưới sự tỉ mỉ nuôi dưỡng của Đỗ Nguyên, gương mặt trẻ con tinh xảo đã bắt đầu có thịt.
Đỗ Nguyên khều khều đống lửa, ánh mắt dừng trên người Sở Mặc Hòa nhu hòa rất nhiều, bàn tay to xoa đầu Sở Mặc Hòa: "Đợi một chút liền có ngay."
"Ừm." Sở Mặc Hòa cười đáng yêu, lệ khí giữa hai đầu lông mày biến mất không thấy nữa.
Sở Hòa ngẩng đầu hôn một cái lên cánh môi Đỗ Nguyên, nhịn không được làm nũng nói: "Nguyên Nguyên, anh là tốt nhất."
Đỗ Nguyên cười chất phác, nhưng đôi mắt càng trở nên tĩnh mịch, ngay lúc Sở Mặc Hòa vừa muốn rời đi, hai tay anh vòng ôm lấy lưng cậu, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, sau đó ngậm lấy cánh môi vừa rời đi kia, phô thiên cái địa hôn xuống.
Edit by Thanh tỷ
Chương 715: Trước đại chiến (2)
Đợi thịt nướng xong Đỗ Nguyên mới buông Sở Mặc Hòa ra, thời gian nắm bắt vừa vặn.
Sở Mặc Hòa ăn miếng thịt Đỗ Nguyên đưa tới, dựa vào ở trên người anh, gió thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc, khiến Sở Mặc Hòa không tự chủ híp híp mắt.
Thời gian yên bình như này thật là hiếm có.
"Nguyên Nguyên, chúng ta trở về tặng quà mừng gì thì tốt?" Sở Mặc Hòa liếm liếm khóe môi tùy ý hỏi.
Đỗ Nguyên thay Sở Mặc Hòa lau đi dầu mỡ dính trên khóe miệng, chậm rãi nói: "Tinh hạch thế nào, Nhất Nhất dường như rất thích tinh hạch."
"Ừm, nói cũng đúng, vậy chúng ta liền đưa Nhất Nhất thật nhiều thật nhiều tinh hạch đi." Đôi mắt Sở Mặc Hòa cong cong, cười vui vẻ.
Ánh mắt Đỗ Nguyên nhìn cậu mềm đi mấy phần: "Được, tất cả đều nghe theo em."
***
Trên đường phố rộng lớn người tới người lui, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, làn da của những người đó hiện ra màu xanh nhàn nhạt, con ngươi cũng có phần lồi ra.
Đột nhiên, có một thanh niên chùm áo choàng đi ra từ góc tường, bên cạnh cậu còn có một người đàn ông cao lớn.
"Tiến sĩ, chúng ta đã đến." A Sâm nói.
Vân Hiên kéo áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời lấp lánh, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu.
"Tôi biết, nhưng đây thật sự là thành của Zombie sao, đúng là thú vị."
Vân Hiên nhàn nhạt liếc mắt đánh giá xung quanh, thành của Zombie, lãnh địa của Zombie Vương, nơi tụ tập vui chơi của Zombie.
Đủ châm chọc, nhân loại và Zombie lại có thể chung sống hòa bình, dạng như quan hệ khắc tinh, ràng buộc yếu ớt.
Cậu chỉ cần nhẹ nhàng động, sợi dây mỏng manh này liền sẽ đứt.
"Tiến sĩ, người tới." A Sâm hướng phía trước nhìn thoáng qua, sau đó nhắc nhở Vân Hiên.
Chỉ chốc lát, một tên Zombie đi tới: "Tiến sĩ đã đến, nhóm Vương đợi đã lâu, mời đi theo ta."
Vân Hiên lặng lẽ nhìn Zombie trước mặt, màu da xanh nhạt, ngũ quan hơi có chút vặn vẹo, trừ bỏ điều này ra, thoạt nhìn giống nhân loại như đúc.
"Dẫn đường." Vân Hiên thản nhiên đánh giá Zombie một cái, mắt phượng lạnh nhạt không mang theo bất kì độ ấm nào.
Không biết tại sao, Túc cảm thấy phía sau phát lạnh, khinh thị đối với tiến sĩ nhân loại này không tự chủ thu vào.
Người này, rất mạnh.
"Vâng." Túc cung kính nhẹ gật đầu.
Vân Hiên đi theo Túc tiến vào trong thành Zombie, hoặc phải gọi là Vương thành, Zombie Vương đều sống ở trong này.
Vân Hiên nhớ, Zombie Vương tổng cộng có bốn tên, Thanh Tuyệt, Lăng Không, Hương Uyển, Lãng Tình.
Còn có một tên đã bước một chân qua cánh cửa vương giả, Trạch Ninh.
Túc dẫn Vân Hiên và A Sâm tiến vào cung điện, sau đó cưới nói với Vân Hiên: "Tiến sĩ, nhóm Vương ở bên trong đợi ngài."
Zombie cười có chút quái dị, nhưng Vân Hiên vẫn không có bất kỳ cảm xúc gì, đôi mắt phượng giống như một đầm nước đọng, không một chút tia sáng.
Vân Hiên mang theo A Sâm đi vào, nói thật, thân là bán thú nhân, bọn hắn trong mắt Zombie chính là một bàn thịt mỡ ngon miệng. Vừa rồi ở bên ngoài thành có không ít Zombie đẳng cấp thấp không khống chế nổi bản thân mà chảy nước miếng với bọn hắn.
Trong cung điện, bốn vị Zombie Vương sớm đã đến chờ, Vân Hiên và A Sâm tiến vào liền cảm giác được ánh mắt nóng rực.
"Yô, tiểu tử này nhìn không tệ, coi da mịn thịt mềm kia kìa, khiến nước bọt của ta chảy ròng." Mở miệng chính là Zombie nữ duy nhất trong nhóm Zombie Vương, Hương Uyển.
Cái tên rất hay, song, Zombie Vương này lại là một bé gái chỉ có năm sáu tuổi, gương mặt thanh tú.
Thế nhưng trên gương mặt đó lại mang theo sự tàn nhẫn cùng lệ khí không thuộc về tuổi tác của cô ta.
Zombie Vương Hương Uyển thích ăn nhất chính là nhân loại có dáng dấp đẹp, cô ta cũng là một trong số rất rất ít Zombie không bị mù mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com