Chương 800 + 801 + 802
Edit by Thanh tỷ
Chương 800: Lâm đại tiểu thư (2)
Chỉ bằng một kiện quần áo nho nhỏ, thế mà cứ như vậy đưa tới sự phản cảm cùng chán ghét của người toàn căn cứ, ngay cả căn cứ trưởng Khâu giờ phút này cũng không còn nhiệt tình như lúc đầu.
Lâm Oản Oản sợ là xong rồi, trong căn cứ hẳn là sẽ không có nhiều người yêu mến cô ta.
Có điều, ánh mắt Ngô Đồng dừng ở nếp nhăn trên áo sơ mi trắng của Tần Nhất, khóe miệng hơi giật, cô ấy vừa rồi còn không hiểu sao trước khi đi đội trưởng nhất định phải thay bộ quần áo khác, hóa ra là hố Lâm Oản Oản ở chỗ này.
Đừng nói Ngô Đồng choáng váng ngây người, ngay cả chính Lâm Oản Oản cũng không nghĩ tới tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.
Cô ta chẳng qua chỉ là mặc đồ đẹp một chút, sao lại thành kẻ thù chung của căn cứ thành phố C rồi?
Lâm Oản Oản không lên tiếng, nhưng cô nàng đi theo sau lưng cô ta không nhịn được: "Mồm miệng mấy bà cô các người sao thiếu đánh như vậy, Oản Oản ăn mặc xinh đẹp liên quan quái gì đến các người. Hừ, mệt chúng tôi cố ý mang vật tư đến cho các người, quả nhiên người hạ đẳng chính là người hạ đẳng, hoàn toàn không biết phân biệt tốt xấu. Nhưng mà cũng đúng, các người xấu như vậy, hèn chi sẽ ghen ghét với Oản Oản nhà chúng tôi."
Cô nàng vừa nói xong, toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh quỷ dị.
Tần Nhất suýt thì bật cười ra tiếng, đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Cố tình cô nàng này nói xong còn bày ra vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Lâm Oản Oản, đây mới thật sự là hố người nè.
Cô nàng này sợ là diễn viên hầu tử mời tới, chuyên môn hố Lâm Oản Oản, nhưng mà sao cô lại thấy vui vẻ như vậy ta.
"Thanh Lệ, cậu đừng nói nữa!" Lâm Oản Oản hiện tại hận không thể chặn cái miệng của Trần Thanh Lệ.
"Oản Oản, tớ đang bất bình cho cậu đó, sao cậu còn dữ với tớ." Trần Thanh Lệ là bạn thân từ nhỏ với Lâm Oản Oản, trước kia cô nàng mỗi lần đều thế này, tại sao lần này Oản Oản lại hung dữ với mình.
Trần Thanh Lệ nghĩ không thông, nhưng vẫn nghe lời ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Nhìn qua ánh mắt bất thiện của người trong căn cứ thành phố C, Lâm Oản Oản giật giật khóe miệng, vẫn nặn ra nụ cười dịu dàng: "Thật có lỗi, Thanh Lệ tuổi còn nhỏ, không biết nói chuyện."
Đây là muốn lảng tránh chuyện trước đó?
Tần Nhất ngược lại không tiếp tục nhét thêm mồi lửa, dù sao cô còn muốn dựa vào Lâm Oản Oản tiếp cận tiến sĩ Lâm.
Lâm Oản Oản dù sao cũng là người Lâm gia, Khâu Khắc mặc dù không còn nhiệt tình như lúc ban đầu nhưng mặt mũi vẫn phải cho một chút.
"Cảm ơn Lâm tiểu thư, tôi đã chuẩn bị xong phòng nghỉ cho Lâm tiểu thư, nếu Lâm tiểu thư mệt mỏi có thể đi nghỉ ngơi trước."
Khâu Khắc đã nói như vậy rồi, những người khác cũng không dây dưa, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Oản Oản đã không còn sự yêu mến lúc đầu, ngược lại lộ ra chán ghét cùng không thích.
Lâm Oản Oản chưa từng bị người ta nhục nhã như thế, nếu không phải cô ta ráng chống đỡ lấy, e rằng sớm đã quay mông rời đi.
Không có náo nhiệt xem, người vây quanh chậm rãi tản đi, nhưng Tần Nhất vẫn nán lại nơi này.
Cô áy náy nhìn Lâm Oản Oản: "Lâm tiểu thư, thật có lỗi, con người tôi ăn nói vụng về không biết nói chuyện, nói sai hại cô, thật xin lỗi."
Tần Nhất lúng túng, mặt mũi tràn đầy chân thành.
Tần Nhất như vậy ngược lại khiến Lâm Oản Oản nhìn không thấu.
Ngay từ đầu, cô ta cho rằng thiếu niên này không thích cô ta, cố ý nhằm vào cô ta.
Nhưng bây giờ nhìn đôi mắt phượng chân thành đến không thể chân thành hơn của Tần Nhất, trong lúc nhất thời cô ta có chút không thể xác định.
Nếu không phải không cố ý thật, vậy tâm tư người này rất thâm trầm.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cô ta đều không thể trách thiếu niên này, người ta đã nói bản thân ăn nói vụng về không biết nói chuyện, cô ta còn có thể làm gì nữa.
Lâm Oản Oản đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, cảm giác hết thảy đều không theo kế hoạch của cô ta, loại cảm giác này khiến cô ta rất bất an.
Edit by Thanh tỷ
Chương 801: Lâm đại tiểu thư (3)
Lâm Oản Oản nghĩ đến mức xuất thần, nhưng ở trong mắt Khâu Khắc chính là có ý trách tội Tần Nhất, Khâu Khắc nhíu mày, càng thấy không thích cô đại tiểu thư này.
Trần Thanh Lệ muốn mở miệng nói chuyện, cô nàng thật ra rất thích Tần Nhất, thiếu niên đẹp trai rạng ngời như nhân vật bên trong manga, hoàn toàn hợp gu của cô nàng.
Thế nhưng vừa rồi cô nàng đã vì Oản Oản mà làm mất lòng đối phương.
Cô nàng rất thích Tần Nhất, thế nhưng cô nàng càng thích Oản Oản hơn.
Nhưng nếu Oản Oản và thiếu niên này hòa hảo thì tốt biết bao.
Khâu Khắc không thích Lâm Oản Oản, đương nhiên sẽ không cho bọn họ gian phòng tốt gì, có điều cũng sẽ không quá kém, dù sao người ta cũng là đại tiểu thư Lâm gia, ngoài mặt vẫn phải giữ cho chút thể diện.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có gian phòng bên cạnh chỗ Tần Nhất là phù hợp.
Khâu Khắc dẫn Lâm Oản Oản qua đó, xa xa liền thấy Vân Hoán đứng ở cổng.
Hắn nhận thức Vân Hoán, Đế thiếu Vân Hoán.
Khâu Khắc cười chào hỏi: "Vân tiên sinh ở đây làm gì vậy?"
Vân Hoán liếc nhìn Tần Nhất đang mặc áo sơmi nhăn nhúm đằng sau Khâu Khắc, có một loại người, dù mặc quần áo như ăn mày cũng vẫn đẹp.
Rất hiển nhiên, Tần Nhất và Vân Hoán đều là loại người này.
"Đang tìm tiểu gia hỏa không nghe lời nào đó." Vân Hoán lãnh đạm trả lời lại một câu, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên người Tần Nhất: "Còn không qua đây, bệnh còn chưa tốt đã chạy loạn, nếu như có lần sau thì đừng nghĩ tới chuyện xuống giường."
Khóe miệng Ngô Đồng giật một cái, không biết tại sao cô ấy cứ cảm thấy cái không xuống được giường này tuyệt đối là cái mà cô ấy đang hiểu kia.
Cần cổ của Tần Nhất không nhịn được hơi co rụt lại, nhắc tới cũng kỳ quái, thường ngày đều là cô đè đầu Vân Hoán, thế nhưng sau lần dung hợp nguyên tố trước đó, lúc cô đối diện với Vân Hoán luôn nhịn không được cảm thấy chột dạ.
Trước mặt người ngoài, Tần Nhất vẫn cần duy trì thiết lập hình tượng của mình, cô bình tĩnh đi tới bên người Vân Hoán, cười nhạt: "Không phải do Lâm tiểu thư tới sao, em đặc biệt ra ngoài nghênh đón một chút."
Vân Hoán nghe vậy đánh mắt nhìn sang Lâm Oản Oản, Lâm Oản Oản thấy Vân Hoán nhìn qua thì mắt đẹp sáng lên, vừa định lên tiếng liền thấy người nào đó thu hồi ánh mắt.
"Cũng chỉ có một cái mũi hai con mắt, có gì đáng xem."
Giọng điệu Vân Hoán bình thản, giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt, thậm chí trong giọng nói còn xen lẫn chút không vui.
Đúng vậy, không vui, không vui bởi Tần Nhất vì một người khó coi như thế chạy ra ngoài.
Lâm Oản Oản hiểu được tầng ý tứ này cảm giác cả người đều không ổn.
Đây không phải cách gặp mặt trong tưởng tượng của cô ta, người đàn ông này không phải nên khen cô ta xinh đẹp à?
Khóe môi Tần Nhất cong lên, nhưng trên mặt vẫn là dạng vẻ bình thản, thậm chí ánh mắt nhìn Vân Hoán hơi có chút không tán thành: "A Hoán, đây chính là Lâm tiểu thư, anh không nên nói như vậy."
Mày kiếm của Vân Hoán nhăn càng sâu hơn, dường như rất không thích Tần Nhất vì một người xa lạ như thế giận dỗi với anh.
Anh xoa đầu Tần Nhất không nói gì thêm, nhưng người có mặt ở đây đều cảm nhận được không vui nồng đậm trên người anh, và anh không thích Lâm Oản Oản.
Lâm Oản Oản rốt cuộc duy trì không nổi nụ cười mặt ngoài, sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng cười trừ, vội vàng dẫn theo đám người Trần Thanh Lệ rời đi.
Sau khi trở vào nhà, rốt cuộc Tần Nhất nhịn không được cười ra tiếng, làm người hai kiếp, cô chưa từng thấy qua dáng vẻ chật vật như vậy của cô ta, thậm chí ngay cả nụ cười trên mặt đều duy trì không nổi nữa.
Thế nhưng, sao cô lại vui vẻ như vậy chứ.
"Thất Thất, em rất ghét Lâm Oản Oản?" Vân Hoán đưa đĩa trái cây đã cắt gọn cho Tần Nhất, tùy ý hỏi.
Tần Nhất cắn miếng táo, trong trẻo ngọt ngào: "Anh cảm thấy Lâm Oản Oản là hạng người như thế nào?"
Edit by Thanh tỷ
Chương 802: Lâm đại tiểu thư (4)
"Hạng người gì à?" Vân Hoán gõ nhịp trên mặt bàn: "Một người phụ nữ rất có tâm cơ, không, cũng không thể nói có tâm cơ, phải nói là một người phụ nữ rất biết giả bộ."
"Em rất ghét cô ta." Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán thâm thúy, bên trong là điểm điểm chán ghét.
"Đúng là một người rất biết giả vờ giả vịt."
Lâm Oản Oản, đại tiểu thư Lâm gia, thế nhưng không có ai biết, cô ta cũng là người phụ nữ của tiến sĩ Lâm.
Đời trước cô bị giam cầm trong phòng thí nghiệm, có dịp trông thấy vị Lâm đại tiểu thư này, khi đó cô ta mặc âu phục màu lam nhạt, dịu dàng thục nữ.
Thế nhưng sau khi tiến sĩ Lâm rời đi, cô ta lại lén lút lẻn vào phòng thí nghiệm, nhìn thấy người không giống người, quỷ không giống quỷ là cô, tận lực chế giễu châm chọc thậm chí tra tấn cô.
Chỉ vì, tiến sĩ Lâm bởi vì cô mà đã lâu không tới gặp cô ta.
Lâm Oản Oản của hiện tại còn chưa học được cách ẩn nhẫn, độc ác như đời trước, nhưng tâm tư cũng không ít.
Nếu như cô đoán không sai, Lâm Oản Oản lúc này còn chưa ở bên tiến sĩ Lâm, vẫn đang thích Vân Hoán.
Thế nhưng lần này cô ta tới đây khẳng định là sẽ đi gặp tiến sĩ Lâm.
Cũng không biết hiện tại cô ta có biết tiến sĩ Lâm là Vân Hiên hay không.
"Cô ta có quan hệ với tiến sĩ Lâm." Tần Nhất không giấu Vân Hoán.
"Vậy à..."
Trạch Ninh nhìn người nho nhỏ bên trong đóa hoa, vẻ mặt lãnh đạm: "Ta đã biết, nhưng Tần Nhất bây giờ vô cùng cảnh giác, ngay cả ta cô ta cũng không hoàn toàn tin tưởng. Ngươi nói với đám Lăng Không không nên gấp, ta không quên việc mình cần phải làm."
Đóa hoa cười: nói "Ngài biết thì tốt, nhóm Vương bọn họ rất tin tưởng ngài, ta sẽ nói lại đúng sự thật cho Vương."
"Ừm." Trạch Ninh quay người chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì lại dừng lại: "Nhân loại tên Lâm Oản Oản mà các ngươi bảo ta để ý hôm nay đã tới."
Đóa hoa ngẩn người, lập tức lại cười: "Được, đã biết."
Trạch Ninh vừa về tới nhà, lập tức nói hết với Tần Nhất: "Tiểu Thất, bọn hắn tới tìm tôi."
Tần Nhất lấy chút đồ ăn vặt đưa Trạch Ninh: "Nói gì, muốn giết tôi như thế nào?"
Vân Hoán nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống.
Trạch Ninh cắn một miếng bánh ngọt: "Đừng phóng khí lạnh với tôi, cũng không phải chủ ý của tôi. Đúng rồi, Lâm Oản Oản là người bên kia của bọn hắn, các người phải cẩn thận một chút."
"Bọn hắn nhắc tới Lâm Oản Oản?" Tần Nhất hơi kinh ngạc.
"Ừm, nhắc tới, còn muốn tôi bảo vệ tốt cô ta, đừng để cô ta bị khi dễ."
Trong mắt phượng của Tần Nhất có vài tia lo lắng: "Vân Hoán?"
Vân Hoán xoa xoa đầu cô: "Anh không sao."
Anh hiểu ý của Tần Nhất, bên kia nhắc tới Lâm Oản Oản thì rất có khả năng tiến sĩ Lâm đã tỉnh lại.
Tiến sĩ Lâm tỉnh, cũng đại biểu Vân Hiên đã biến mất.
Nhưng cũng chỉ là một loại khả năng.
"Có đôi khi tự hỏi, rốt cuộc tiến sĩ Lâm thích ai, hắn thật sự yêu Vân Hiên sao?" Tần Nhất có chút tự giễu.
Lâm Oản Oản là người yêu đời trước của tiến sĩ Lâm, một đời này quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản, nhưng biểu hiện trước đó của tiến sĩ Lâm rõ ràng là rất yêu Vân Hiên.
Đời trước Vân Hiên chưa từng xuất hiện, cho nên sự tình một đời này cô cũng không thể xác định.
Nhưng hy vọng không phải như điều cô nghĩ, nếu không cô thật sự cảm thấy không đáng cho Vân Hiên .
Sáng sớm hôm sau, Khâu Khắc vội vã chạy vào: "Tiểu đội trưởng Tần, không xong, Zombie lại tới!"
Tần Nhất bình tĩnh đặt chén trà trên tay xuống: "Có bao nhiêu? Các căn cứ khác có tin tức gì không, hay chỉ có căn cứ chúng ta?"
Tần Nhất ung dung khiến Khâu Khắc có chút bình tĩnh lại: "Không nhiều như trước đó, cũng không nhận được tin gì từ những nơi khác, giống như chỉ có chúng ta nơi này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com