14
Bảy giờ sáng hôm sau, vài tia nắng nhẹ nhàng lọt qua khe hở của tấm rèm cửa đóng kín rơi vào trong phòng, nơi có hai cô gái đang ôm chặt nhau an yên say ngủ.
Bình thường, Quỳnh rất hay dậy muộn chứ không bao giờ tỉnh sớm như thế. Nhưng có lẽ hôm nay đặc biệt hơn. Quỳnh mơ màng tỉnh giấc, thật khẽ kẻo làm Minh Tú giật mình. Quỳnh muốn Tú ngủ thêm một chút, càng muốn tận hưởng giây phút ngọt ngào bình dị này thêm một chút.
Cả đêm, dù có đôi lần cựa mình quay đi quay lại, nhưng cuối cùng đến sáng, họ vẫn ở tư thế như lúc bắt đầu đi ngủ: Minh Tú gối đầu lên cánh tay Quỳnh, rúc vào Quỳnh, ôm chặt lấy Quỳnh không rời. Tay Quỳnh cũng đã tê rần rần, nhưng thật tâm Quỳnh chẳng cảm thấy khó chịu gì cả. Quỳnh nhẹ mỉm cười, hài lòng mãn nguyện. Mùi hương dừa đặc trưng của Minh Tú ấm áp quẩn quanh chóp mũi Quỳnh, đối với Quỳnh, đó là mùi hương thơm nhất, êm dịu nhất, dễ chịu nhất mà Quỳnh từng được ngửi, là mùi của Minh Tú, Minh Tú của Đồng Ánh Quỳnh thôi.
Qua đêm nay, Quỳnh lại biết rõ thêm một chút về người yêu của mình. Vẫn là những tính cách không hề trộn lẫn ấy, vẫn là cởi bỏ vỏ bọc mạnh mẽ gai góc khi về đêm, nhưng rõ ràng hơn, trần trụi hơn. Đêm ngủ, Tú rất hay đạp chăn, bảo sao lại hay bị viêm họng. Những lúc ấy, Quỳnh như có bản năng đánh thức, lại giật mình tỉnh dậy, kéo chăn cẩn thận cho Tú, ôm gọn cơ thể tuy gầy mà chắc dài gần một mét tám lại. Xấu lắm, nhưng nó cũng có nghĩa, Quỳnh càng muốn kề sát bên chăm sóc cho Tú nhiều hơn, nhiều hơn...
Cũng đến giờ Minh Tú nên dậy đi làm rồi. Nhưng Quỳnh vẫn chưa muốn đánh thức Tú.
Quỳnh hít một hơi thật sâu mà thật khẽ, không ngủ nhưng vẫn nhắm mắt lại, trân trọng nâng niu những khoảnh khắc này, vì hôm nay Quỳnh phải về Hà Nội rồi. Chắc phải một tháng nữa, khi The Face phát sóng, có công việc như truyền thông, quảng bá thì Quỳnh mới vào lại Sài Gòn. Lần này không giống lần trước. Lần này, là Quỳnh đã yêu xa. Yêu xa, cộng lịch trình cả hai bận rộn, thực sự khó khăn trắc trở.
Và Quỳnh cũng hi vọng rằng, sẽ không có chuyện gì xảy ra như lần trước nữa. Quỳnh yêu Minh Tú. Quỳnh và Tú đều quyết định chôn chặt và không đào sâu thêm chuyện cũ, vì thế, hi vọng chuyện gì qua, nó sẽ qua thực sự.
Quỳnh không cần biết hai người họ sẽ đi được cùng nhau bao lâu, chỉ quan tâm đến hiện tại, hai người sẽ phải cùng nhau gồng mình lên để bảo vệ tình yêu này, cho đến khi thật mệt...
Chỉ một lát sau, Minh Tú tỉnh giấc, cựa mình, nới lỏng tay ra.
Đã hơi quá giờ một chút, do Quỳnh để ý mà tắt báo thức điện thoại.
Quỳnh, ích kỉ như vậy đấy, chỉ để níu thêm một chút, một chút...
- Chết rồi muộn giờ rồi! - Tú vẫn còn chưa tỉnh hẳn, giọng ngái ngủ.
Quỳnh đang nằm cao hơn Tú một chút, thì lúc này dịch xuống, để tầm mắt hai người chạm nhau.
- Vậy giờ sao?
- Dậy lẹ chứ sao! - Tú quay mình lại toan ngồi dậy.
Thì Quỳnh liền nhổm lên giữ Tú lại, đè xuống, chóp mũi thoáng chạm nhau, hơi thở kề sát thật sát, gần thật gần.
Vừa mới sáng ra, đã có một con người manh động rồi. Thực sự cái dáng vẻ lúc vừa ngủ dậy của Tú, cái dáng vẻ khi mà con người ta không giấu giếm, mới mẻ mà bắt đầu một ngày kia thật sự "đáng yêu" - hai từ vốn dĩ không hợp cho một Minh Tú mọi người đều biết - thật sự.
Nhưng Quỳnh mới chỉ manh động đến đó thôi. Quỳnh quên rằng, Minh Tú vốn thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, muốn gì làm nấy, trong tình cảm cũng rất chủ động, vì thế, Quỳnh khá bất ngờ khi Minh Tú nhếch mép cười một cái, rồi quàng tay qua cổ Quỳnh kéo xuống, phá vỡ cái điểm dừng ban nãy mà Quỳnh không tiếp tục.
Môi chạm môi, một nụ hôn chào buổi sáng.
Quỳnh tuy bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh bắt được nhịp điệu, vui vẻ hạnh phúc mà đáp trả nhiệt tình.
Môi Minh Tú thật mềm, thật mọng, thật ngọt. Quỳnh đã nghiện, lại càng thêm nghiện hơn, tham lam khiến nụ hôn đã sâu lại càng sâu hơn, nóng lại càng nóng hơn. Tú cũng hết sức tận hưởng sự ngọt ngào cuồng nhiệt đó, không chút do dự phối hợp cùng Quỳnh hết sức trơn tru, nhịp nhàng.
Dù chưa bao giờ là đủ, nhưng nụ hôn đó cũng vẫn phải dừng lại, trong một chút lưu luyến cùng tiếc nuối.
- Giờ mới biết siêu mẫu Minh Tú thích hôn người yêu khi còn chưa đánh răng rửa mặt! Có ngày em bóc phốt!
Hai con người này, lúc nào cũng thích đùa chứ không thích "deep" trong những tình huống như vậy.
- Ô, thế thì giờ cũng mới biết top 4 Đồng Ánh Quỳnh dại gái đến mức dám hôn người có sở thích quái dị đấy nè!
- Ai dại? Ai thấy người ta quyến rũ quá, ngầu quá mà hẳn là kéo xuống hôn luôn?
- Đồng Ánh Quỳnh mà dám nói hai từ "quyến rũ" trước mặt Minh Tú? Ô mô không biết chính ai là người châm ngòi trước đâu đấy nhé, chị chỉ là làm nốt công việc mà em nhát chưa dám làm thôi! Thôi mệt quá dậy dậy nhanh lên deep thế đủ rồi người ta còn đi làm nữa!
- Hôm nay chắc em về Hà Nội đó, lát em về thu xếp rồi đi luôn đó, nếu không được thì sớm mai đó!
- Ừ nhờ...
Phải rồi. Minh Tú quên mất, hôm qua chính Minh Tú còn giục Quỳnh về Hà Nội. Mà sao lúc này, Tú lại thấy hụt hẫng đến thế. Dường như Tú đã quá quen thuộc với việc hít thở chung bầu không khí của một thành phố với Quỳnh rồi.
- Đấy thế càng phải dậy lẹ lên cứ dây dưa mãi! - Tú buồn đấy, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.
- Em bảo...
- Gì?
- Hôm nay nghỉ làm ở nhà chơi với em nốt được không?
- Gì cơ? - Tú ngạc nhiên.
- Hôm nay, nghỉ làm, ở nhà, chơi với em nốt, rồi mai em về Hà Nội, được không?
Minh Tú hơi trầm ngâm.
Là một người mẫu chuyên nghiệp, đặc thù công việc không cho phép Tú nghỉ đột xuất như vậy. Nhưng thực sự, thực sự Tú muốn ở cùng Quỳnh ngày hôm nay, vì thật ra cũng đã lâu rồi hai người chưa nghỉ ngơi chung một cách trọn vẹn.
Cuộc chiến lựa chọn giữa lý trí và con tim, chưa bao giờ là dễ dàng và không khốc liệt.
- Chơi khó nhau quá à...
Quỳnh hiểu mà. Thực ra thì, Quỳnh chỉ dám hi vọng một phần trăm rằng Tú sẽ nghỉ làm để đi với Quỳnh thôi. Không phải do Tú không muốn, mà là do Tú không thể. Quỳnh biết hôm nay Tú sẽ chụp cho bên anh Phong, Tú có nói qua rồi, tuy là chỗ thân thiết nhưng công việc vẫn là công việc. Quỳnh vẫn muốn hỏi, trong mong manh hi vọng le lói nào đó...
- Có lẽ không được ý! - Mặt Tú buồn hẳn đi
Quỳnh không có gì bất ngờ, cũng chỉ cười khổ mà thật tươi đáp lại.
- Em biết rồi hỏi chơi vậy thôi nè. Thôi dậy đi mau lên rồi còn chuẩn bị nữa trễ quá rồi nè!
- Để dịp khác nhá!
- Rồi em biết rồi mà!
...
Không khí hơi có chút chùng xuống khi Tú đã tươm tất quần áo chuẩn bị rời khỏi nhà.
Quỳnh đã ngồi ở sofa phòng khách đợi Tú khá lâu rồi, vì Quỳnh cũng không cần chuẩn bị gì quá nhiều, chỉ là về nhà Quỳnh thu xếp đồ đạc về Hà Nội thôi.
Nhưng khi Tú trở ra, mặc chiếc quần đùi và áo thun xuề xòa, Quỳnh ngạc nhiên tột độ.
- Ơ sao chị chưa thay đồ trễ rồi đó!
- Nay mặc như này đi làm luôn khỏi thay!
- Thôi đi đừng có giỡn nữa mau lên!
- Không! Không mau! Cho trễ rồi ở nhà luôn ý!
- Ơ gì đấy...
- Nhắn tin cho anh Phong rồi, anh Phong bảo thôi dời lịch sang mai nè, may quá nay anh Phong cũng đang hơi mắc việc nên mới bung được đó!!!!!
- Thật á???? - Quỳnh vui sướng hét lên.
- Thật!!!!!!
- Thế là nay chị ở nhà với em luôn???
- Ơ buồn cười nhờ, ừ, hôm nay, chị, ở nhà, với em, không đi làm!
Tú vừa nói, vừa ngồi phịch xuống bên cạnh Quỳnh, cười rạng rỡ.
Khỏi phải nói cả hai người họ vui như thế nào.
Nếu là trước đây, bọn họ sẽ chọn ra ngoài đi dạo, shopping, ăn uống. Nhưng lần này không hiểu sao, cả hai không nói ra mà đều có một sự đồng điệu, đó là muốn ở nhà, đọc sách, xem TV, nấu ăn, trò chuyện với nhau, đơn giản mà bình dị, không phô trương rắc rối, vậy thôi.
Quỳnh gọi điện cho chị Tơ, nhờ chị đặt giúp vé máy bay sớm mai về Hà Nội, và rồi hai người họ thảnh thơi bên nhau cả ngày.
Vốn định ra ngoài rồi cả hai mới ăn sáng, nhưng không cần nữa, Quỳnh lại vào bếp trổ tài làm đầu bếp "xịn" riêng của Tú. Bữa sáng có mì tôm xào, còn bữa trưa hai người đang có ý định gọi ship đồ về nhà ăn vì thực sự trong nhà chẳng còn gì để nấu một bữa tử tế cả.
Mì tôm xào hôm đó... hơi bị cháy!
Ấy thế nhưng nó vẫn ngon!
Ngon vì nó là cả một bầu trời yêu thương, bầu trời hạnh phúc, một thế giới riêng của hai con người!
Ăn xong xuôi, Quỳnh cùng Tú cùng dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng lại một chút. Không quá bừa bộn, nhưng đã lâu, nó không được chủ nhân luôn bận rộn chăm sóc một cách cẩn thận rồi. Những món đồ được sắp xếp ngay ngắn lại, lau sạch sẽ. Những ô cửa kính hơi đục, được chà cho trong trở lại. Những chậu xương rồng bé bé xinh xinh đầy gai góc, đất đã trơ từ lúc nào, thật may mà tưới kịp để có thể tiếp tục vươn mình sống dậy. Cả căn nhà sáng bừng lên, tươi mới, ấm cúng, ngọt ngào.
Tú ngồi đọc sách trên sofa, Quỳnh ngồi tựa vào vai Tú xem TV.
Quỳnh ngồi tựa lưng vào ghế, để Tú nằm trên đùi, vuốt ve tóc Tú, cùng nói đủ thứ chuyện trên đời.
Tú và Quỳnh mở phim lên xem, cùng vài gói snack fan tặng còn sót lại.
...
Một ngày của họ cứ trôi qua, trôi qua, chầm chậm mà cũng lại mau chóng như thế.
Những gì rất đời, rất thường, từ một siêu mẫu châu Á, và một người mẫu sắp nổi tiếng và lên như diều gặp gió.
Giản dị mà chân thành. Nhẹ nhàng mà nồng đậm.
Họ thật mong có thật nhiều thật nhiều những ngày như thế này, bên nhau vô lo vô nghĩ như vậy. Họ đã chạy trốn thành công cái gọi là cuộc sống, công việc, các mối quan hệ, để dành trọn vẹn cho đối phương một ngày thật bình dị. Nhiều lúc họ ước gì, cứ yêu nhau là đủ, là có thể tồn tại qua ngày mà không cần quan tâm đến những thứ khác nữa, thì tốt biết mấy.
Nhưng khi ước mơ quá xa vời, thực tế lại quá khốc liệt...
Vậy thôi, cứ ở bên nhau phút nào hay phút đấy, giờ nào hay giờ đấy vậy. Một ngày hôm nay của họ có thể thay cho suốt cả quãng thời gian vừa qua rồi.
Màn đêm buông xuống, lòng người càng chậm lại, họ lại bình yên trong vòng tay nhau, lột trần con người sâu thẳm nhất trong họ mà cùng nhau đối diện.
Một vài giọt nước mắt rơi. Những tủi hờn yếu đuối trong quá khứ. Nhưng ngay lập tức, lại có một vòng tay thật ấm, thật chắc, ôm họ thật chặt, họ đã không còn cảm thấy cô đơn một chút nào nữa...
Tĩnh lặng trong màn đêm, trong vòng tay nhau, ở một căn phòng nhỏ giữa Sài Gòn rộng lớn.
Để rồi cứ như vậy, Sài Gòn cũng lặng đi, con người cũng cần phải nghỉ ngơi chuẩn bị đón nhận một ngày mai tới.
Họ lại buông xuống những tâm sự, ngả vào vòng tay nhau, ngủ một giấc thật ngon, thật an, thật đẹp.
-------------------------------
Tác giả: Định hôm nay viết 2 chap bù cho các mẹ mà tôi oải quá rồi, tôi bắt đầu bận rộn rồi huhu nên có lẽ, có lẽ là tôi phải điều chỉnh lịch viết ạ =(((( Xin lỗi các mẹ nhiều nhé, tôi đã cố gắng hết sức rồi ạ! Cảm ơn các mẹ đang luôn ủng hộ tôi ạ! Mãi yêuuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com