Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Nhắn tin làm tôi rung động.

Không cần đồng hồ báo thức, mỗi sáng tôi đều được đánh thức bởi tin nhắn từ rafa.603, người chẳng bao giờ ngừng nói, và chắc chắn không bao giờ ngừng làm tôi bật cười.

[rafa.603]: Em không tin được đâu! Sáng nay, Mocha đã trốn ra ban công và làm rơi chậu cây của tôi xuống tầng dưới.

[Tôi]: Nó có sao không?

[rafa.603]: Mocha thì không sao, nhưng chậu cây thì banh chành. Giờ hàng xóm đang nhìn tôi như thể tôi là tội phạm môi trường.

[Tôi]: Chắc tại anh tinh nghịch nên nuôi mèo thành hơi quậy quá thôi. *emoji cười*

[rafa.603]: Đừng đổ lỗi cho tôi.

[rafa.603]: Tôi nghĩ Mocha chỉ đang thử thách sức mạnh của trọng lực.

[rafa.603]: Nó là nhà khoa học mà.

[Tôi]: Nhà khoa học... làm gì?

[rafa.603]: Nhà khoa học thì phải thí nghiệm chứ!

[rafa.603]: Em không thấy Newton cũng nhờ quả táo rơi mà phát minh ra lực hấp dẫn à?

[rafa.603]: Mocha cũng đang tạo lịch sử thôi.

Tôi lắc đầu, bật cười. Chỉ có Rafayel mới biến một con mèo phá phách thành "thiên tài khoa học" như thế.

____

[rafa.603]: Em có tin vào định mệnh không?

[Tôi]: Tùy. Sao tự dưng hỏi vậy?

[rafa.603]: Vì tôi vừa gặp định mệnh của đời mình. Đó là một chiếc bánh ngọt.

[Tôi]: Chiếc... bánh ngọt?

[rafa.603]: Đúng vậy. Một chiếc bánh mousse chocolate, phủ kem trắng và rắc bột cacao, đẹp đến mức tôi không nỡ ăn.

[Tôi]: Thế cuối cùng anh có ăn không?

[rafa.603]: Có chứ! Nhưng mà tôi chụp hình trước rồi. Để mai sau có gì khoe với con cháu rằng: "Ngày xưa ông đã từng gặp chiếc bánh vĩ đại này."

[Tôi]: Anh thật hết thuốc chữa.

____

Một lần, tôi đang học bài thì Rafayel nhắn tin:

[rafa.603]: Em nghĩ gì về nước cam?

[Tôi]: Nước cam thì tốt mà? Còn anh?

[rafa.603]: Anh cũng tốt mà? *emoji cười toe, nháy mắt*

[rafa.603]: Tôi vừa làm đổ một ly nước cam lên laptop của mình.

[Tôi]: CÁI GÌ? Anh ổn không? Laptop của anh ổn không?

[rafa.603]: Tôi ổn.

[rafa.603]: Laptop thì không.

[rafa.603]: Nhưng em biết không? Màn hình giờ sáng bóng như mặt trời.

[Tôi]: Trời đất, anh có cần giúp không? Mang đi sửa ngay đi!

[rafa.603]: Ừ, tôi định thế.

[rafa.603]: Nhưng trước đó, tôi sẽ vẽ lại cảnh vụ án nước cam này. Biết đâu sau này nó trở thành biểu tượng nghệ thuật.

Tôi tức muốn đạp cho anh tỉnh, bắt đầu mỉa mai anh:

[Tôi]: Anh lúc nào cũng lạc quan nhỉ.

[rafa.603]: Đúng vậy! *emoji cười toe*

[rafa.603]: Laptop hỏng thì sửa, tâm trạng hỏng thì khó cứu. Phải chọn cái dễ sửa trước.

Tôi cũng bất lực luôn, cảm giác vừa tức vừa đáng yêu, như kiểu không nỡ giận một chú mèo.

___

Một buổi tối, tôi đang xem phim thì nhận được tin nhắn:

[rafa.603]: Em có tin rằng tôi là vua không?

[Tôi]: Vua gì? Vua xui xẻo à?

[rafa.603]: Haha, không. Tôi là vua của thế giới nấm lùn.

[Tôi]: Cái gì nữa đây?

[rafa.603]: Vì tôi vừa mua được một cái mũ len hình cây nấm lùn siêu dễ thương.

[rafa.603]: Tôi đội nó và nhìn y chang nhân vật trong Mario.

[Tôi]: Anh không quên chụp ảnh để chứng minh đấy chứ?

[rafa.603]: Tất nhiên.

[rafa.603]:Nhưng chỉ cho em xem thôi.

[rafa.603]: Đây là bí mật quốc gia.

Hình ảnh tiếp theo là Rafayel với chiếc mũ len đỏ trắng, làm dáng như một diễn viên cosplay.

Tôi bật cười, không thể nào tưởng tượng được rằng chàng trai hoàn hảo kia lại thích những trò ngớ ngẩn như thế. Nhưng anh chàng đẹp trai cuốn hút này lại nói nhiều với tôi mỗi ngày, cũng có chút thích thích ấy chứ?

____

[rafa.603]: Em có biết điều tôi thích nhất khi trò chuyện với em không?

[Tôi]: Làm em cười hả? Vì em nghe anh giỡn à?

[rafa.603]: Ừ, nhưng còn hơn thế.

[rafa.603]: Em luôn khiến tôi cảm thấy được làm chính mình.

[Tôi]: Ơ, em có làm gì đâu?

[rafa.603]: Đó! chính là điểm hay của em.

[rafa.603]: Không cần làm gì đặc biệt, em vẫn là người đặc biệt.

Tim tôi khẽ rung lên trước lời nói tưởng như bâng quơ đó. Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Rafayel lại chuyển chủ đề như thường lệ:

[rafa.603]: À mà, em thích kẹo bông không? Tôi vừa thấy một xe bán kẹo bông ở gần trường.

[rafa.603]: Mai đi ăn nhé!

[Tôi]: Sao anh luôn tìm được lý do đi chơi thế?

[rafa.603]: Đơn giản thôi

[rafa.603]: Vì cuộc sống là một cuộc hành trình. Bạn cần phải ăn kẹo bông trước khi hành trình kết thúc.

[Tôi]: Ngưng ngay

[Tôi]: Quý ngài đạo lý nửa mùa ạ.

____

Lại là một ngày khác tôi vẫn là đang nhắn tin với người dùng rafa.603:

[rafa.603]: Này, em đã bao giờ cảm thấy mình như thất bại chưa?

[Tôi]: Ừm, nhiều lắm rồi. Sao tự dưng anh hỏi vậy?

[rafa.603]: Vì hôm nay tôi làm hỏng một bức tranh.

[rafa.603]: Nhưng rồi tôi nghĩ, "Không sao, chỉ là một trang giấy thôi. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu lại."

[Tôi]: Em phục anh thật đấy. Làm sao anh lúc nào cũng suy nghĩ lạc quan thế?

[rafa.603]: Dễ mà.

[rafa.603]: Chỉ cần nghĩ rằng: Dù chuyện gì xảy ra, mình vẫn còn một người bạn để chia sẻ.

Tôi không nhắn lại ngay. Nhưng những lời đó cứ vang vọng mãi trong đầu tôi, khiến tôi càng cảm thấy rằng Rafayel không chỉ là người bạn "vui vẻ yêu đời" mà còn là người có sức ảnh hưởng lớn nhất đến trái tim tôi lúc bấy giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com