Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Bước Chân Đầu Tiên Tại Edoras.

Sau một hành trình dài với những sự kiện không thể nào quên, chuyến tàu hơi nước cuối cùng cũng rú lên một hồi còi chói tai, báo hiệu đã đến ga trung tâm của thủ đô Edoras. Và khi những bánh xe kim loại ngừng hẳn việc lăn trên đường ray, Rober đã bước xuống sân ga cùng với sự choáng ngợp.

Nhà ga trung tâm Edoras là một công trình kiến trúc đồ sộ, nguy nga, xứng tầm là trái tim của vương quốc. Những mái vòm kính khổng lồ được đỡ bằng những kết cấu thép phức tạp, cho phép ánh sáng tự nhiên rọi xuống lòng ga rộng lớn. Các cột trụ bằng đá được chạm khắc tinh xảo họa tiết hoa văn cổ điển. Những chiếc đèn chùm bằng đồng khảm thủy tinh màu tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, chiếu sáng cho dòng người nhộn nhịp.

Rober đứng đó, hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí hoàn toàn khác biệt so với sự yên bình, tĩnh lặng của ngôi làng Windmere nơi anh sinh sống. Dù đã sống đủ lâu để biết rằng thế giới này có nhiều điều huyền bí, huyền ảo hơn thế giới cũ của mình, Edoras vẫn khiến anh cảm thấy ấn tượng.

Đang say sưa tận hưởng bầu không khí mới lạ, Rober bất ngờ bị một cú huých nhẹ vào vai. Anh quay lại và thấy Amalia đứng đó với nụ cười rạng rỡ.

"Rober, anh đứng đơ ra cứ như một bức tượng vậy!"

Amalia trêu chọc, đôi mắt xanh biếc lấp lánh của cô híp lại vì nụ cười. Hành động huých vai này cho thấy họ đã thân thiết hơn đáng kể sau chuyến hành trình vừa qua.

Rober cười, đáp lại.

"Tôi chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này thôi. Những lúc đạt được điều gì đó mới mẻ luôn rất tuyệt, phải không?"

Amalia, một người thường xuyên đi đó đây để khám phá và trải nghiệm, liền phóng ra ánh mắt đắc ý, giơ ngón cái lên và khẳng định:

"Không phản đối! Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác đó."

Sau đó, họ vừa đi vừa nói chuyện qua dòng người đông đúc. Rober không rõ mình phải đi đâu trong lần đầu đến nơi này, nhưng anh chắc chắn hướng mà Amalia đi chính là lối ra, nên anh chỉ việc tiếp tục theo chân cô.

Bỗng Amalia nheo mắt cố nhìn, cô đã chú ý đến ai đó và thốt lên vui mừng: "Rine, chị đây này!"

Một người phụ nữ trẻ từ phía xa quay sang nhìn Amalia, rồi chậm rãi tiến tới.

Cô gái này có mái tóc nâu được búi chặt gọn gàng dưới chiếc mũ trắng nhỏ. Cô mặc chiếc váy len màu xám than kín đáo, tương phản hoàn toàn với chiếc tạp dề trắng tinh và cổ áo rời có diềm xếp nếp đã được giặt và là cẩn thận. Trên vai cô là chiếc áo khoác ngắn màu đen, đơn giản. Đôi găng tay cotton cũng là màu đen che kín bàn tay. Toàn bộ trang phục và dáng vẻ của cô toát lên sự chỉnh tề tuyệt đối

Cô nàng chính là một điểm nhấn đen trắng nghiêm nghị duy nhất giữa đám đông lộn xộn của nhà ga.

Nhìn vẻ ngoài này, Rober đoán ngay đây có lẽ là nữ hầu của gia đình Amalia. Và với cách xưng hô của Amalia thì xem ra họ khá thân thiết.

"Thưa tiểu thư, chuyến đi của chị có ổn không ạ?" Rine cúi đầu chào Amalia một cách kính trọng.

Amalia mỉm cười đáp vội: "Về nhà chị sẽ kể với em sau. Sang đây!"

Cô quay sang Rober, đồng thời kéo tay Rine lại gần mình.

"Rober, đây là Rine, người bạn đồng trang lứa duy nhất mà tôi tin tưởng." Rồi cô quay sang Rine. "Còn đây là Rober, một người bạn mới mà chị đã gặp trong chuyến đi."

Rine gật đầu chào Rober với thái độ lịch sự nhưng dè dặt.

"Rất hân hạnh được gặp ngài."

Sau đó cô quay lại với Amalia, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

"Nhưng mà tiểu thư, em e là chúng ta cần trở về ngay thôi. Gia chủ đã đợi rất lâu rồi."

Amalia bất ngờ. "Hả? Trong thư chị đã dặn em là không được để lộ mà! Thế thì sao mà tạo bất ngờ được?"

Rine lạnh nhạt trả lời, giọng điều không chút dao động:

"Tiểu thư không phải là người trả lương cho em ạ. Gia chủ đã chuẩn bị tiệc từ chiều rồi. Mời tiểu thư ra xe."

Amalia liền thở dài, vẻ mặt thất vọng khi kế hoạch không thành. Cô quay sang Rober, và bất chợt nảy ra một ý tưởng.

"Hay là... Rober, anh dự định sẽ ở đâu trong thời gian tới? Anh muốn đến nhà tôi làm khách và dự tiệc không?"

Ngay khi hai câu hỏi của Amalia vang lên, Rober cảm nhận được sự kích hoạt quen thuộc của hệ thống trong tâm trí mình:

[Câu hỏi đã được tiếp nhận: "Anh dự định sẽ ở đâu trong thời gian tới?"]
[Truy cập cơ sở dữ liệu: Nhà trọ, khách sạn, khu dân cư tại Edoras...]
[Đang tổng hợp đánh giá và nhận xét...]

[Câu hỏi đã được tiếp nhận: "Anh muốn đến nhà tôi làm khách và dự tiệc không?"]
[Truy cập cơ sở dữ liệu: Gia tộc Hana, địa vị xã hội, chi tiết về buổi tiệc...]

Một lượng thông tin khổng lồ tràn vào tâm trí Rober. Với câu hỏi đầu tiên, anh nhận được danh sách chi tiết các nhà trọ, khách sạn, khu dân cư tại Edoras, cùng với những đánh giá, nhận xét của những người đã từng sử dụng dịch vụ.

Với câu hỏi thứ hai, anh biết được về buổi tiệc bao gồm khách mời, món ăn, cách bày trí, cùng những quy tắc phức tạp khi trở thành khách tại một gia đình quý tộc như nhà Hana.

Rober xem xét thật kỹ những thông tin này trong chớp mắt. Trở thành khách tại nhà một gia đình quý tộc ngay khi vừa đến thành phố có thể mang lại nhiều lợi thế, nhưng đồng thời cũng có khả năng kéo theo những ràng buộc và rắc rối mà anh chưa sẵn sàng đối mặt. Hơn nữa, anh muốn có sự độc lập để thực hiện kế hoạch của mình.

Anh nhìn Amalia, người đang chờ câu trả lời với ánh mắt mong đợi.

"Cảm ơn tiểu thư vì đã đặt câu hỏi, nhưng tôi đã có kế hoạch riêng cho mình. Tôi dự định sẽ đến nhà trọ Moon để ở tạm trong thời gian sắp tới."

Amalia khẽ toán ra vẻ hơi thất vọng, nhưng rồi gật đầu đồng tình.

"Nhà trọ Moon sao? Đó đúng là nơi dừng chân của nhiều học giả và sinh viên. Quả thật rất phù hợp với lí do đến nơi này của anh nhỉ?"

Amalia tỏ ra hơi luyến tiếc, nhưng rồi cô cũng đành nói lời tạm biệt:

"Được rồi, phải tạm biệt tại đây thôi. Mong sẽ có dịp tái ngộ, biết đâu đấy nhỉ?"

Rober mỉm cười, cúi nhẹ người một cách lịch sự.

"Rất hân hạnh, Hana tiểu thư. Và hãy cẩn thận với đồ cay nóng trong bữa tiệc nhé!"

Amalia nghe Rober nhắc đến đồ cay nóng thì ngơ ra không hiểu ý anh là gì, nhưng cô cũng không để tâm nữa. Cô vẫy tay tạm biệt Rober, rồi cùng Rine rời đi.

Rober đứng đó, nhìn theo họ. Anh nghĩ là mình nên chờ một lúc, vì Amalia đã nói tạm biệt rồi mà anh lại bám theo sau họ để ra khỏi nhà ga thì có hơi... không đúng cho lắm.

Sau một lúc, khi bóng dáng hai người họ đã khuất, anh mới bắt đầu tìm lối ra. May mắn thay, lối đi trong nhà ga này không quá phức tạp như anh nghĩ.

Khi bước ra khỏi nhà ga rộng lớn, Rober tìm và thuê một chiếc xe ngựa hai bánh, rồi nhờ người đánh xe đến nhà trọ Moon mà anh đã chọn từ trước.

Chiếc xe ngựa lọc cọc lăn bánh, đưa Rober len lỏi qua những con phố đông đúc, náo nhiệt của thủ đô. Anh say sưa ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, lòng tràn ngập sự hứng khởi và tò mò.

Những tòa nhà với kiến trúc Victoria tuyệt đẹp, những mái vòm, tháp nhọn và ban công bằng sắt rèn tinh xảo. Các cửa hàng bày bán đủ loại hàng hóa, từ những món đồ thủ công tinh xảo đến những vật phẩm cơ khí phức tạp. Những quán cà phê, trà quán nghi ngút khói, với các biển hiệu được viết bằng thứ chữ uốn lượn, cầu kỳ. Trên vỉa hè, những người bán hàng rong rao bán đặc sản địa phương, trong khi các quý ông, quý bà ăn mặc trang trọng đi lại trên những chiếc xe ngựa cao quý.

Trên bầu trời, những quả khí cầu khổng lồ trở nên nổi bật, di chuyển chầm chậm, tỏa ra ánh sáng lung linh khi màn đêm đã buông xuống.

Edoras không chỉ là trung tâm chính trị, kinh tế của vương quốc, mà còn là một trung tâm văn hóa, giáo dục, khoa học và nghệ thuật. Nơi đây hội tụ những bộ óc tinh hoa nhất, những tài năng kiệt xuất nhất và cả những bí mật sâu kín nhất.

Theo thông báo chính thức của Học viện Hoàng Gia, kỳ thi tuyển sinh sẽ diễn ra sau một tháng nữa. Rober không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào. Trong suốt chuyến đi trên xe ngựa, anh đã âm thầm lên một kế hoạch tỉ mỉ trong đầu, từng bước, từng bước một, để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng này, và xa hơn nữa là để thực hiện ước mơ lớn lao của cuộc đời mình.

Mục tiêu cuối cùng của Rober, như anh đã xác định rõ từ khi còn ở làng quê, là trở thành một giáo viên, một nhà giáo dục chân chính sau khi học tại học viện.

Anh không màng danh vọng, không ham giàu sang, không tìm kiếm quyền lực. Điều anh khao khát duy nhất là tri thức, là được khám phá những bí ẩn của thế giới này, đặc biệt là những khía cạnh huyền bí, siêu nhiên, những điều mà khoa học thông thường không thể giải thích được ở thế giới cũ. Anh muốn được đắm mình trong những cuốn sách cổ, giải mã những ký tự hay nghi lễ bí ẩn, tìm hiểu về những nền văn minh đã mất và vén màn bí mật của những sinh vật huyền thoại.

Hệ thống Nhà Thông Thái, món quà kỳ diệu mà số phận đã ban tặng cho anh, chính là công cụ, là chìa khóa vạn năng để Rober mở ra cánh cửa tri thức vô tận.

Trong suốt những năm tháng sống và trui rèn tại làng Windmere, anh đã thử nghiệm và hoàn thiện phương pháp khai thác hệ thống Nhà Thông Thái.

Khi dạy học cho lũ trẻ trong làng, anh khám phá ra rằng sự tò mò của trẻ con là một nguồn tài nguyên vô giá. Chúng đặt ra những câu hỏi ngây ngô, đôi khi ngớ ngẩn, cũng có những câu hỏi vô cùng sâu sắc, vượt xa tầm hiểu biết của người lớn. Và mỗi khi có ai đó đặt câu hỏi cho anh, dù là trực tiếp hay gián tiếp, dù là câu hỏi đơn giản hay phức tạp, hệ thống Nhà Thông Thái lại hoạt động, cung cấp cho anh những kiến thức mới, những thông tin chi tiết, vượt xa những gì anh có thể tự mình tìm hiểu được.

Anh đã học được cách đặt câu hỏi ngược lại, cách gợi mở, dẫn dắt, khuyến khích mọi người đặt câu hỏi cho mình. Anh nhận ra rằng, ngay cả những câu hỏi vu vơ, những thắc mắc thoáng qua, hay những câu hỏi được viết ra trên giấy, cũng đều có thể kích hoạt hệ thống.

Giờ đây, khi đã đặt chân đến Edoras, Rober tin rằng mình đang đứng trước một cơ hội vàng. Anh tin rằng, ở thủ đô hoa lệ này, anh sẽ được tiếp xúc với những người có trình độ học vấn cao hơn, có tầm hiểu biết rộng lớn hơn và có những câu hỏi sâu sắc, thú vị hơn.

Học viện Hoàng Gia, với đội ngũ giáo sư uyên bác, những thư viện đồ sộ và những sinh viên ưu tú, sẽ là một môi trường lý tưởng để anh phát huy tối đa khả năng của mình và thỏa mãn niềm đam mê tri thức vô tận. Rober bước đầu sẽ trở thành học viên, rồi tốt nghiệp và trở thành một giáo viên, một giáo sư thật sự.

Tuy nhiên, trước khi chính thức bước chân vào Học viện, Rober cần phải vượt qua kỳ thi tuyển sinh đầy thử thách. Và trong khoảng thời gian một tháng chờ đợi, anh quyết định sẽ không ngồi yên. Anh cần bắt đầu "khởi động" ngay từ bây giờ, tận dụng mọi cơ hội để học hỏi, để khám phá và để chuẩn bị cho những thử thách phía trước.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà ba tầng với biển hiệu "Moon". Rober bước xuống, trả tiền cho người đánh xe và nhìn lên tòa nhà. Nơi đây trông ấm cúng và yên tĩnh, đúng như những đánh giá mà hệ thống đã cung cấp cho anh.

"Mình sẽ bắt đầu từ đâu đây?"

Lúc này Rober liền tự hỏi, trong đầu anh bắt đầu nảy ra những ý tưởng. Thư viện công cộng? Quảng trường trung tâm? Hay là... những quán cà phê tri thức nơi các học giả thường tụ tập?

Anh mỉm cười. Một kế hoạch táo bạo, nhưng cũng đầy thú vị đang dần hình thành trong tâm trí anh.

Rober biết, hành trình phía trước sẽ còn rất dài và đầy gian nan. Nhưng anh không hề sợ hãi. Bởi vì anh có một niềm tin mãnh liệt vào bản thân, vào sức mạnh của tri thức mà hệ thống Nhà Thông Thái mang lại, từ những con người anh sắp gặp trên chặng đường mới này.

Hết chương 5.

Cập nhật sớm nhất tại youtube Truyện Mì Ăn Liền: https://youtube.com/@truyenmianlien

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com