Chương 94
Áo choàng tắm và khăn tắm bị vứt bừa bãi trên sàn nhà, mấy vỏ bao cao su chưa mở vương vãi một bên, tất cả những điều này đều cho thấy hai người tối qua đã điên cuồng đến mức nào...
Nhớ lại dấu vết trên xương quai xanh của Tô Mộc và dáng đi của cậu, sắc mặt Trình Thư Du càng thêm khó coi.
Mãi đến khi tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, cô ta mới hoàn hồn. Phó Thừa Cảnh vừa tắm xong, tóc mái được vuốt ngược ra sau đầu một cách tùy ý, để lộ vầng trán đầy đặn, xinh đẹp.
Áo choàng tắm buộc không chặt, khi anh ấy bước đi trên đôi chân dài, những đường cơ bắp săn chắc, đẹp đẽ ẩn hiện, giống như siêu mẫu trên sàn diễn, khiến người ta xao xuyến.
Phó Thừa Cảnh đúng là người chiến thắng bẩm sinh, chỉ riêng ngoại hình và vóc dáng này thôi cũng đã bỏ xa mấy cậu hot boy trường, hot boy khoa không biết bao nhiêu con phố.
Trình Thư Du chỉ liếc nhìn một cái, tim đã đập nhanh hơn.
Cô ta vội quay đầu đi, nhắm mắt hít sâu, khi mở mắt ra lần nữa, những cảm xúc tiêu cực kia đều tan biến, thần sắc như thường.
"Đắt đúng là xắt ra miếng, căn này của cậu tốt hơn phòng suite của chúng tôi nhiều ~" Cô ta thán phục đầy ngưỡng mộ, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi khi.
Phó Thừa Cảnh không ngồi xuống, mà đứng đối diện cô ta, nhướng mày: "Cậu tìm tôi, chỉ để nói chuyện này?"
Trình Thư Du nhún vai, nở một nụ cười trên mặt, đùa giỡn như thường lệ:
"Thái độ gì thế này, không chào đón tôi à?"
Phó Thừa Cảnh gật đầu không chút do dự: "Tôi nhớ hôm qua đã nói với cậu, tôi muốn hẹn hò."
Mặc dù luôn biết Phó Thừa Cảnh nói chuyện thẳng thắn, nhưng bị người mình thích làm mất mặt như vậy, Trình Thư Du vẫn có chút khó chịu. Nếu là người khác nói chuyện với cô ta như vậy, cô ta đã sớm lạnh mặt bỏ đi rồi, nhưng... đối phương là người cô ta thầm thương trộm nhớ nhiều năm, cô ta chỉ có thể đè nén mọi cảm xúc không tốt, còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, thích một người, sẽ tự hạ thấp bản thân, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Khóe miệng cố nở một nụ cười, cô ta bất đắc dĩ nói:
"Tính cách này của anh, thật đúng là..."
Phó Thừa Cảnh ngắt lời cô ta: "Cậu có ý đồ với Tô Mộc."
Dù Trình Thư Du che giấu tình cảm giỏi đến đâu, bị anh ấy vạch trần thẳng thừng như vậy, mặt cũng có chút không giữ được, nên khi nghe câu này hơi thất thần, may mà rất nhanh đã hồi phục.
Cô ta tưởng Tô Mộc đã kể chuyện hôm qua cho Phó Thừa Cảnh, liền thở dài đầy bất đắc dĩ:
"cậu ấy có nói gì với cậu à? Cậu ấy có chút hiểu lầm về chúng ta, có thể là vì tôi đi theo cậu thân quá..."
"Em ấy chẳng nói gì với tôi cả."
Trình Thư Du sững người, cười gượng gạo:
"Ồ, vậy là tôi nghĩ nhiều rồi, xin lỗi. Cậu cũng biết đấy, vì quan hệ chúng ta rất tốt, nên nhiều người gán ghép chúng ta thành một cặp, tôi tưởng cậu ấy hiểu lầm..."
"CP và vợ của tôi đều là Tô Mộc, không có người khác."
Thần sắc Trình Thư Du cứng đờ, trong mắt lóe lên tia không cam lòng. Phó Thừa Cảnh nheo mắt, không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào của cô ta sau khi nghe câu nói đó. Trình Thư Du nhạy cảm nhận ra ánh mắt đối phương nhìn mình khác trước, liền thông minh không nhắc lại chuyện này nữa, thậm chí bắt đầu hối hận, tại sao hôm nay lại đến đây.
Giác quan thứ sáu mách bảo cô ta, bây giờ nên rời khỏi đây ngay lập tức, không thể để Phó Thừa Cảnh nhìn ra thêm điều gì...
"Tôi, tôi chỉ đi dạo loanh quanh thôi... Cũng đến giờ này rồi, tôi phải về đây."
Nói xong, cô ta có chút thất thố đứng dậy, trong lòng thầm cầu nguyện,
"Đừng nói, đừng nói..." Tiếc là, điều gì đến cũng phải đến.
"Cậu thích tôi?"
Trình Thư Du đột ngột dừng lại, người cứng đờ, không cử động nữa.
"Nếu không phải, thì coi như tôi tự luyến. Nếu phải, xin lỗi, cậu hẳn là biết tính cách của tôi. Tôi thích Tô Mộc, không muốn làm em ấy..."
Không biết là giọng điệu thờ ơ của Phó Thừa Cảnh đã kích động cô ta, hay là tình cảm kìm nén nhiều năm cuối cùng cũng bùng nổ vào khoảnh khắc này. Trình Thư Du đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc kích động nói:
"Đúng vậy, em thích anh, hơn nữa thích anh rất lâu rồi! Nhưng em không dám nói, em chỉ có thể cẩn thận tiếp cận anh, đóng vai người bạn tốt của anh..."
Những lời này như thể mở ra một công tắc nào đó, những tình cảm bị đè nén sâu kín nhiều năm cuối cùng cũng vỡ bờ vào khoảnh khắc này.
"em không phải đến đại học mới biết anh, trận bóng rổ liên trường cấp ba năm lớp 11, em là đội trưởng đội cổ vũ của trường Trung học số 9. Em đã sớm nghe danh anh, làm đội trưởng cũng là vì em muốn gặp anh. Quả nhiên, anh ưu tú như em nghĩ, em vừa gặp đã yêu anh không thể thoát ra được..."
Phó Thừa Cảnh nhíu mày, chuyện này trước đây Trình Thư Du có nhắc qua, chỉ là không nói đến chuyện thích, hơn nữa còn nói bằng giọng đùa giỡn, lúc đó anh ấy hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Chỉ trong một thoáng ngây người, Trình Thư Du lại càng ngày càng kích động.
"Từ lúc đó, em đã thích anh. Em tự nhủ, nhất định phải học cùng trường đại học với anh, em tin vào cảm giác của mình, em cảm thấy chúng ta nên là một đôi, là cặp đôi hoàn hảo khiến mọi người ngưỡng mộ... Quả nhiên, chúng ta thật sự rất có duyên, em không chỉ cùng trường với anh, còn trở thành bạn tốt của anh..."
"Phó Thừa Cảnh, anh nghĩ mà xem, nhiều sinh viên như vậy, trong buổi diễn thuyết cho sinh viên mới lại cố tình xếp em và anh ở cạnh nhau. Anh còn giúp em giải vây, cho em mượn quần áo, sau đó chúng ta lại gặp nhau ở nhà ăn... Anh thích những gì em thích, chúng ta có chủ đề chung, bạn bè chung, ký ức chung. Giống như họ nói, hai chúng ta mới là hợp nhất..."
Phó Thừa Cảnh liếc mắt lên lầu, ngắt lời tỏ tình của cô ta:
"Họ nói gì cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ thích Tô Mộc. Không còn sớm nữa, chúng tôi muốn nghỉ ngơi, cậu về đi."
Mặc dù biết Phó Thừa Cảnh làm việc tùy hứng quen rồi, luôn làm theo ý mình, nhưng bị đuổi khách vào lúc này, mặt Trình Thư Du lúc đỏ lúc trắng. Cô ta là con gái, lại được người ta nâng niu khen ngợi từ nhỏ đến lớn, từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng chật vật như vậy. Cố gắng ổn định cảm xúc, hồi lâu, cô ta mới đỏ mắt nói:
"em cảm thấy, ngay từ đầu em đã sai rồi, em không nên che giấu tình cảm với anh, nhưng em sợ hãi... Thừa Cảnh, chúng ta cần nói chuyện tử tế..."
Cô ta quá hiểu con người Phó Thừa Cảnh, nên biết rõ, một khi lớp quan hệ này bị chọc thủng, cả hai đều không thể quay lại như trước được nữa. Phó Thừa Cảnh không phải người do dự thiếu quyết đoán. Cô ta chỉ có thể đánh bài tình bạn, nước mắt từng giọt rơi xuống:
"Bạn bè một thời, em không muốn làm căng với anh như vậy, đợi sau khi về, chúng ta ngồi xuống tâm sự kỹ càng, nói hết ra, là được rồi..."
Phó Thừa Cảnh vừa cau mày nhìn lên lầu, vừa nhàn nhạt nói:
"Chẳng có gì để nói cả, nói đi nói lại thật ra cũng chỉ một câu, tôi không thích cậu."
Trình Thư Du bị lời nói quyết tuyệt của anh ấy đâm vào tim đau nhói. Tại sao lại nhìn lên lầu? Là sợ làm ồn đến Tô Mộc sao? Cái gì mà làm việc tùy hứng, làm theo ý mình, tất cả đều tùy người mà thôi!
Nghĩ thông suốt rồi, Trình Thư Du giơ tay lau nước mắt, cười lạnh:
"Anh đang lo lắng điều gì? Lo lắng cậu ấy biết em thích anh? Sợ cậu ấy tức giận? Nếu là như vậy, anh không cần lo lắng, bởi vì cậu ấy đã sớm biết rồi. Em còn tưởng cậu ấy đã nói chuyện này với anh, tiếc là cậu ấy chưa từng nói. Tại sao không nhắc đến? Bởi vì cậu ấy căn bản không thích anh, cũng chẳng thèm để ý đến anh!"
Mặt Phó Thừa Cảnh trầm xuống,
"cô đi đi."
"Sao nào, không tin? Không tin anh có thể đi hỏi cậu ấy..."
Phó Thừa Cảnh mất hết kiên nhẫn, trực tiếp đi ra cửa, mở cửa ra. Cửa lớn của tiểu viện vẫn không đóng, khách trọ gần đó vì cảnh đẹp nên tùy ý đi dạo, người có ý đồ nếu nhìn qua đây vài lần, liếc mắt là có thể thấy rõ hai người. Phó Thừa Cảnh nheo mắt,
"Cô là con gái, tự mình đi đi."
Người quen biết anh ấy đều biết, đây là dấu hiệu anh ấy sắp nổi giận. Nước mắt không kiểm soát được lăn dài trên má Trình Thư Du, cắn môi, cô ta cứng người đi ra cửa, lại đột nhiên quay đầu lại, nói giọng cay nghiệt:
"Phó Thừa Cảnh, tôi hận anh!"
Giọng nói này không nhỏ, khiến mấy du khách liên tục nhìn về phía này. Phó Thừa Cảnh thờ ơ gật đầu, trực tiếp đóng cửa lại.
Dưới lầu ồn ào quá lớn, Tô Mộc dù có cố gắng không để tâm cũng nghe được vài câu. Tính tình Trình Thư Du quá kiêu ngạo, tình cảm kìm nén nhiều năm như vậy, đột nhiên bùng nổ khó tránh khỏi sẽ cực đoan. Nếu không, cũng sẽ không nói đến chuyện cuối cùng cô ta liên hợp với người ngoài hãm hại Phó Thừa Cảnh.
Tuy nhiên, chuyện thích và yêu này, vốn dĩ không có lời giải, căn bản không có đúng sai hay tốt xấu. Mọi người đều không phải trẻ con, không phải cứ thích là có thể ở bên nhau. Cũng may, cậu rất may mắn, người cậu thích, lại cố tình cũng thích cậu...
Tô Mộc thở dài, cuối cùng liếc nhìn danh bạ trên điện thoại.
Cậu không chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương, thậm chí còn vào cài đặt tắt chức năng thêm bạn qua số điện thoại. Mặc dù không biết người chia sẻ WeChat cho cậu là ai, nhưng loại chuyện huyền bí này, chỉ cần cậu không thừa nhận, người kia cũng chẳng làm gì được. Rốt cuộc dù là vân tay hay DNA, cậu đều là Tô Mộc...
Tùy tay mở một ứng dụng video, cậu nghiêm túc tìm kiếm chương trình giải trí tổng hợp, định rửa mắt sau khi bị mấy bộ phim máu chó tám giờ của Phó Thừa Cảnh làm hại.
Khi Phó Thừa Cảnh cẩn thận bưng một đống đồ ăn lên lầu, nhìn thấy Tô Mộc đang dựa vào đầu giường, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, ít nhất có thể hứng thú xem chương trình giải trí.
"Ăn cơm thôi em."
Giọng nói mang theo sự lấy lòng rõ ràng. Tô Mộc cất điện thoại định xuống giường.
"Dừng!"
Phó Thừa Cảnh vội ngăn cậu lại,
"Ăn trên giường đi, em đừng cử động."
Nói xong, ân cần mang chiếc bàn gỗ nhỏ trên bồn tắm lại. Tô Mộc lắc đầu,
"Em muốn xuống lầu tắm rửa."
Vừa rồi hai người nói chuyện dưới lầu, cậu thật sự không tiện đi xuống.
"Vậy anh ôm em."
Phó Thừa Cảnh ném cái bàn xuống, dang hai tay ra, định ôm cậu.
Tô Mộc sợ hãi vội lùi lại: "Em là con trai, có tay có chân, anh đừng ôm em."
"Vậy anh cõng em."
Phó Thừa Cảnh cười một tiếng, quay lưng về phía cậu ngồi xổm xuống, còn không quên quay đầu lại cảnh cáo:
"Chọn 1 trong 2, em tự chọn đi."
Ánh mắt cưng chiều lại thâm tình đó, khiến Tô Mộc căn bản không thể từ chối. Chậm rãi vươn tay, nằm lên tấm lưng rộng lớn mà vững chãi kia. Mặc dù là con trai, làm vậy thật sự xấu hổ, nhưng, cậu lại có chút không muốn buông tay...
Tắm rửa xong, Tô Mộc lại bị cõng về phòng ngủ. Đồ ăn rất phong phú, tuy thanh đạm, nhưng vì tay nghề đầu bếp cao siêu, cậu ăn nhiều hơn nửa hộp cơm. Phó Thừa Cảnh vốn còn rất căng thẳng vì chuyện của Trình Thư Du, nhưng thấy sắc mặt cậu bình thường, không giống như trong phim mẹ chồng nàng dâu diễn, lại không biết nên mừng hay nên buồn. Câu nói kia của Trình Thư Du, giống như một cái gai, thỉnh thoảng lại trồi lên đâm anh ấy một nhát.
Bởi vì không thích, cho nên, căn bản không thèm để ý...
Không thể nào! Anh ấy ưu tú như vậy, Tô Mộc nhà anh ấy sao lại không thích anh ấy! Ờm... Người kia hình như nói kỹ thuật của anh ấy không ra gì...
"Vừa thích vừa yêu."
Phó Thừa Cảnh nghe vậy đồng tử co rụt lại, đột nhiên ngẩng đầu.
Tô Mộc dịu dàng nhìn anh ấy,
"Mới đầu là thích, bây giờ hẳn là yêu. Không nhắc đến, là vì cảm thấy, cô ta là bạn của anh, hơn nữa em tin tưởng anh, anh sẽ xử lý rất tốt..."
Phó Thừa Cảnh há miệng, lại không phát ra tiếng. Người luôn hoạt ngôn đột nhiên câm nín, hình ảnh này thật sự thú vị. Tô Mộc không nhịn được, cười cười
"Anh đã nói, thời gian yêu nhau quá quý giá, chúng ta đều phải thẳng thắn một chút, thích thì nói thích, tức giận thì nói cho đối phương biết vì sao tức giận, làm sai thì thành khẩn xin lỗi, đừng đoán mò lung tung... Phó Thừa Cảnh, anh không biết đâu, em phải may mắn đến nhường nào, mới có thể đến đây gặp được anh. Cho nên, chúng ta đừng vì những vấn đề kỳ quái mà làm hao mòn tình yêu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com