Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 76: TỔ BẢO VỆ (1)

Vừa qua hết tết, Tòng Thiện ở nhà thật sự buồn bực đến phát điên, vì vậy nhanh chóng xin trong cục hủy bỏ nghỉ phép, tự mình trực ban để những đồng nghiệp khác có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Bởi vì kỳ nghỉ tết dài hạn vẫn còn chưa có kết thúc, mọi người vẫn còn chìm đắm ở trong hoan lạc, vì vậy chuyện uống rượu say ẩu đả nhiều vô số kể, quán bar KTV cũng trở thành nơi cảnh sát đặc biệt để ý tới.

Một đêm, trong lúc Tòng Thiện làm nhiệm vụ thì vô tình trông thấy ở cửa sau của một hộp đêm hạng sang có vài người lôi kéo một cô gái vội vã rời đi.

Khóe mắt Tòng Thiện phát hiện cô gái kia bị người ta che miệng lại, không ngừng giãy giụa, cô đã nhận ra khác thường, vội vàng xông tới, hét lớn một tiếng, giơ súng ra lệnh mấy người đó đứng lại.

Tuy nhiên, những người kia lại đột nhiên móc súng ra không nói hai lời đã bắn về phía Tòng Thiện.

Cô liền lăn một vòng, núp ở phía sau thùng chứa đồ tạp nham để tránh đạn.

Đám người kia lại có súng, nhất định là vụ án bắt cóc!

Nghĩ tới đây, Tòng Thiện càng không ngừng ló đầu ra, nhanh chóng bắn mấy phát súng.

Có người bị bắn trúng chân thốt lên tiếng kêu thảm, những người còn lại không muốn dây dưa, nhanh chóng lùi về phía chiếc xe trước mặt.

Tòng Thiện nào có chịu để cho bọn họ cứ như vậy mà chạy trốn, ghé vào trên thùng gỗ, dùng kỹ thuật bắn tinh chuẩn kinh người liên tục bắn trúng tay và chân của hai người, đồng thời gọi tiếp viện.

Người còn lại nổi giận, bỏ lại con tin liền xông tới phía của Tòng Thiện, Tòng Thiện ghìm súng muốn bắn tiếp, lại phát hiện hết đạn.

SHIT! Tòng Thiện ra sức ném súng ra, báng súng đánh vào trong mắt của một tên bắt cóc, hắn ta liền rên rỉ kêu đau.

Tên bắt cóc càng không ngừng nổ súng, dường như muốn đưa Tòng Thiện vào chỗ chết, cô chỉ có thể mượn đồ vật hỗn độn chất đống trong ngõ tắt để né tránh.

Góc tường có chai thủy tinh bỏ, Tòng Thiện cầm lấy ném về phía bọn họ, đạn bắn trúng chai, đốp một tiếng vỡ ra trên không trung.

Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Tòng Thiện đang định xông ra, chém giết gần kề, lại nghe phía sau truyền đến vài tiếng hét to "Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!"

Kẻ bắt cóc nghe vậy, lập tức xoay người bỏ chạy, Tòng Thiện đâu chịu bỏ qua, nhanh chóng nhảy lên thùng gỗ, hét lớn một tiếng, tung một cú đá nghiêng, đá người sau cùng văng vào vách tường.

Cô còn muốn đuổi theo, mấy người còn lại lại bắn tới mấy phát đạn, cô vội nằm trên mặt đất tránh đạn lạc, nhân cơ hội này, mấy tên bắt cóc vọt lên xe, khởi động xe nhanh chóng chạy trốn.

"Sư tỷ, chị không sao chứ." Đồng nghiệp chạy tới đỡ Tòng Thiện lên, quan tâm hỏi.

"Tôi không sao, đi xem cô ấy thế nào." Tòng Thiện lắc đầu, phủi phủi bụi bặm trên quần áo, ý bảo bọn họ đi xem cô gái bị hoảng sợ.

Đó là một cô gái rất trẻ tuổi, đoán chừng 16, 17 tuổi, bị kinh sợ, khóc to, trang điểm đẹp đẽ trên mặt đều bị làm cho lem cả.

Cảnh sát theo lệ an ủi mấy câu, muốn đưa cô ấy về cục cảnh sát, lúc này lại có mấy người từ bên trong xông ra, thô lỗ đẩy cảnh sát ra, vây lấy cô gái luống cuống hỏi: "Bối Bối, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô gái chỉ biết dốc sức khóc, nói cũng nói không nên lời. Tòng Thiện đi tới, nói với bạn của cô ấy: "Vừa rồi bạn của các người suýt chút nữa bị bắt cóc, chúng tôi phải đưa cô ấy về cục cảnh sát làm chi chép, vui lòng hợp tác."

Nghe được câu này, nhóm thanh niên ăn mặc gọn gàng xinh đẹp liền lâm vào khủng hoảng, ri rỉ hỏi không ngừng.

Tòng Thiện mặc kệ bọn họ, trực tiếp đẩy bọn họ ra, liền ôm lấy cô gái, vừa an ủi, vừa đưa cô ấy về cục cảnh sát.

Bởi vì trong lúc bắn nhau Tòng Thiện bị thương ở đầu gối, không có phụ trách việc ghi chép, cho nên cô không biết, hôm nay mình cứu rốt cuộc là ai, càng không nghĩ tới vài ngày sau, một tờ bổ nhiệm đã được gửi xuống trong tay của cô.

"Tổ bảo vệ?" Đứng ở trong phòng làm việc, Tòng Thiện nhìn vào tài liệu trong tay, có chút khó hiểu hỏi.

"Tiểu Thẩm à, tình hình là thế này. Hai ngày trước, cháu bắt được tên cướp kia, hắn đã thừa nhận bọn họ là một băng nhóm tội phạm có tổ chức có mưu tính trước, mục đích bọn họ lẻn đến thành phố A chính là để bắt cóc con nhà có tiền, đòi một khoản tiền chuộc lớn. Ngày đó, mục tiêu của bọn họ chính là con gái của tập đoàn An thị - An Đạo Ninh, may mà bị cháu ngăn cản. Ngày hôm qua lại có một công tử nhà giàu suýt bị bắt cóc. Cho nên, trên bộ hết sức coi trọng vụ án này, quyết định điều động một số thành viên ưu tú từ trong đội cảnh sát, tạm thời thành lập một tổ bảo vệ, đi bảo vệ những đối tượng có nguy cơ bị uy hiếp. Năng lực làm việc của cháu ấy hả, mọi người đều là nhìn thấy cả, cho nên, trong cục quyết định điều cháu đi làm tổ trưởng của tổ bảo vệ này, phụ trách an toàn cho Bối Bối." Giọng của cục trưởng Thiệu từ tốn giải thích.

Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, bây giờ cô mới biết đêm đó cứu lại là con gái của An Đạo Ninh, nhưng bảo cô đi bảo vệ người của nhà họ An sao?

"Cục trưởng Thiệu, mục đích thị sảnh quyết định thành lập tổ bảo vệ thì cháu có thể hiểu được, nhưng trong cục có nhiều nữ cảnh sát có năng lực như vậy, không nhất định phải điều cháu đi bảo vệ An Bối Bối." Tòng Thiện khéo léo từ chối nói.

"Bởi vì là cháu đã cứu An Bối Bối, cô ấy tín nhiệm cháu, cho nên trong cục cho rằng để cháu phụ trách sắp xếp là tốt nhất. Hơn nữa, người tiến cử cháu chính là Tư Hàn, cậu ta không có thương lượng với cháu sao?" Cục trưởng Thiệu có chút khó hiểu, theo lý, Lương Tư Hàn cũng nên nói cho Tòng Thiện biết chuyện này.

"Đoán chừng anh ấy vừa trở về quá bận, quên mất thôi. Cục trưởng Thiệu, thật ra thì cháu cũng rất muốn làm đội trưởng bảo vệ này, bác cũng biết rồi đấy, tính cách của cháu rất thẳng thắn, dễ đắc tội người có tiền." Tòng Thiện nói ra lý do không thích hợp, muốn dùng việc này xóa tan ý nghĩ ấy của cục trưởng Thiệu.

"Các cháu âm thầm tiến hành công việc bảo vệ, cố gắng ít tiếp xúc với người của nhà họ An, cơ hội nảy sinh xung đột cũng không lớn." Cục trưởng Thiệu lời nói thấm thía nói, "Hơn nữa, tiểu Thẩm à, nói thiệt cho cháu biết, thật ra thì sau khi cháu đi gìn giữ hòa bình về, trong cục đã có ý thăng chức cho cháu, cho nên, ở trong lúc mấu chốt này đừng có kén cá chọn canh."

"Cháu không có kén cá chọn canh." Tòng Thiện không biết nên giải thích với ông thế nào, chuyện nhà của cô có rất ít người biết, ước chừng cả thành phố cũng không có mấy người biết cô cũng là con gái ruột của An Đạo Ninh, cho nên bây giờ cô bày tỏ sẽ chỉ làm cục trưởng Thiệu cảm thấy cô đang kiếm cớ đùn đẩy công việc.

Cục trưởng Thiệu nghiêm mặt, có chút mất hứng nói: "Tổ bảo vệ này là thành lập khẩn cấp, phải chọn lại cán bộ lần nữa, bây giờ cháu nói không đi chẳng phải là làm khó bác sao?"

Ông không có nói cho Tòng Thiện biết, sở dĩ gấp như vậy, là bởi vì An Đạo Ninh trực tiếp đến văn phòng bộ trưởng, không biết hai người nói gì ở đó, An Đạo Ninh vừa rời đi, trên bộ đã đưa xuống tài liệu khẩn cấp này, hơn nữa còn dặn dò mỗi phân cục phải xem trọng, không thể để xảy ra sai sót, cho nên ông cũng làm khó.

"Vậy cháu có thể xin điều đến tổ khác không?" Tòng Thiện không chịu từ bỏ nói.

"Thật ra thì danh sách người được chọn đã đưa xuống rồi, hơn nữa, đến tổ nào mà chẳng là công việc? Cháu mượn cơ hội này biểu hiện thật tốt, tranh thủ để cấp trên sớm đề bạt cháu." Cục trưởng Thiệu đứng lên, cái bụng phệ điển hình, mặt mũi thư thái hiền hậu, kèm theo vẻ đôn hậu của bậc trưởng bối dạy dỗ hậu hối, "Tiểu Thẩm à, làm việc cho tốt nhé."

Biết rõ chuyện không thể xoay chuyển được, Tòng Thiện chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận, đúng như cục trưởng Thiệu nói, dù sao cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều, hơn nữa chủ yếu là bảo vệ An Bối Bối, cô chỉ vờ như không nhìn thấy những người khác là được, suy nghĩ một chút, Tòng Thiện thỏa hiệp, cô hỏi: "Vậy hành động bảo vệ phải kéo dài bao lâu?"

"Cảnh sát toàn thành phố đều đang lùng bắt nhóm người này, phỏng chừng cũng không quá lâu." Cục trưởng Thiệu thấy cô đồng ý, cười ha hả nói.

Ý này chính là "Ở tù không thời hạn" sao? Nhưng Tòng Thiện không tiện hỏi tiếp gì nữa, đành phải gật đầu, đi ra khỏi văn phòng.

Chuyện phải đi bảo vệ con gái của nhà họ An, Tòng Thiện không có nói cho người nhà họ Thẩm biết, cô biết rõ, đối với An Đạo Ninh, người nhà họ Thẩm căm ghét cỡ nào, nếu như biết mình phải đi bảo vệ con gái của ông ta, đoán chừng cậu cũng tức giận.

Tuy nhiên, Thẩm Tòng Nghĩa lại tìm đến cô.

"Cậu, sao cậu lại vào đây?" Tòng Thiện đang thu xếp quần áo, nhìn thẩy Thẩm Tòng Nghĩa đẩy cửa đi vào, lên tiếng hỏi.

Thẩm Tòng Nghĩa lại thần thần bí bí đóng cửa lại, vẻ mặt tươi cười mà đi tới bên cạnh Tòng Thiện, kéo ghế máy tính ngồi xuống, nói: "Tòng Thiện, cậu muốn hỏi con, khi nào thì tiểu Hàn mới trở về thế?"

Nghe nói bên phía Philippines lại có mờ ám, cho nên hôm qua Hàn Dập Hạo lại về quần đảo Nam Sa, vốn tưởng hai người hợp tác nên Thẩm Tòng Nghĩa không nén được, chạy tới hỏi tình hình.

"Làm sao con biết?" Không ngờ tới Thẩm Tòng Nghĩa lại hỏi cô về chuyện của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện khó hiểu hồi đáp nói, "Không phải cậu và anh ta rất thân thiết sao? Hỏi con làm gì?"

"Con bé này!" Thẩm Tòng Nghĩa khẽ quát nói, "Cậu và cậu ta thân thiết thì có lợi ích gì, để con và cậu ta thân thiết mới được chứ."

"Cậu!" Tòng Thiện thiếu chút nữa đứng lên, cô đã sớm biết Thẩm Tòng Nghĩa "Rắp tâm bất lương", không nghĩ tới ông lại nói trắng ra như vậy, cô khó có thể tin mà thấp giọng nói, "Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Cậu cũng không gạt con." Thẩm Tòng Nghĩa thoải mái thừa nhận nói, "Cậu thật sự rất thích tiểu Hàn, nhân phẩm gia giáo của chàng trai trẻ này cũng không tệ, cậu là trưởng bối, dĩ nhiên muốn tác hợp cho hai đứa."

"Cậu mới biết anh ta có mấy ngày đã cảm thấy anh ta tốt thế này tốt thế kia rồi hả?" Tòng Thiện im lặng một lúc nói, "Hơn nữa con đã có bạn trai rồi, sao cậu còn có thể làm chuyện như vậy?"

"Tòng Thiện, có mấy lời trước đây cậu đã muốn nói, chỉ là sợ con đau lòng mới luôn chịu đựng. Cho đến khi tiểu Hàn xuất hiện ở trước mắt cậu, cậu cảm thấy cậu ấy đáng để phó thác hơn Lương Tư Hàn." Thẩm Tòng Nghĩa nghiêm túc nói.

"Cậu, cậu không thích Tư Hàn sao?" Tòng Thiện sửng sốt, cô chưa bao giờ biết hóa ra Thẩm Tòng Nghĩa có ý kiến với Lương Tư Hàn.

"Không phải cậu không thích cậu ta, mà là Lương Tư Hàn này cho cậu cảm giác cực kỳ giống ông ấy." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, lẽ ra ông không muốn nói những lời này cho Tòng Thiện nghe, nhưng vì để tốt cho cô, ông vẫn quyết định nói ra.

"Ông ấy là chỉ-- An Đạo Ninh sao?" Tòng Thiện thốt ra cái tên này, quan sát sắc mặt của Thẩm Tòng Nghĩa.

"Ừ." Thẩm Tòng Nghĩa gật đầu, nhìn Tòng Thiện, trong đôi mắt có sự bi thương khó nén, "Năm đó, ông ngoại con chính là nhìn ra được An Đạo Ninh tâm thuật bất chính, bảo mẹ con đừng lấy ông ấy, nhưng mẹ con sớm đã bị ông ấy lừa bỏ ngoài tai những lời của người khác, cho rằng ông ngoại con là khinh thường ông ấy nghèo, cho nên tình nguyện bỏ trốn cùng ông ấy và cũng muốn gả cho ông ấy. Từ nhỏ, mẹ con đã lớn lên trong phòng ấm, đâu có nếm qua khổ cực. Ông ngoại con mềm lòng, đã gọi họ về, còn để cho An Đạo Ninh vào công ty, cho rằng mình đề phòng thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Không nghĩ tới, An Đạo Ninh ngấm ngầm dùng không ít thủ đoạn xấu, dù sao thì ông ngoại con cũng đã lớn tuổi, tinh lực không bằng người trẻ tuổi. Mà cậu và mẹ của con đều giống nhau, chỉ say mê với nghệ thuật, không có ý muốn tiếp quản việc làm ăn của ông ngoại con. Cho nên, An Đạo Ninh cứ như vậy từng bước xâm chiếm công ty, cuối cùng còn khiến ông ngoại con..."

Tòng Thiện ôm lấy bả vai của Thẩm Tòng Nghĩa, ngắt lời nói: "Cậu, đều đã qua, đừng nghĩ đến nữa."

"Cậu cho con biết những chuyện này là bởi vì không muốn nhìn thấy con tái diễn lại con đường cũ của mẹ con." Thẩm Tòng Nghĩa vỗ vỗ cánh tay của cô, thương cảm nói, "Nếu như lúc ấy cậu chịu nghe lời của ông ngoại con, trở về tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, lại hoặc giả kiên quyết phản đối mẹ con gả cho An Đạo Ninh, tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra."

"Chuyện này không liên quan đến cậu, đều là người đó quá hèn hạ." Tòng Thiện cắn răng nói.

"Tòng Thiện." Thẩm Tòng Nghĩa để cho Tòng Thiện ngồi ở trước mặt, nói, "Cậu hy vọng con hãy thành thật nói cho cậu biết, có phải giữa con và Hàn Dập Hạo đã từng xảy ra chuyện gì đúng không, cậu già rồi, nhưng còn không có ngốc đến mức không nhìn ra được gì. Con nói cậu ấy là cấp trên của con khi đi gìn giữ hòa bình, nếu như chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, cậu ấy sẽ quan tâm đến nhà của chúng ta và đến con như vậy sao?"

"Cậu, con không muốn lừa cậu. Giữa con và anh ta quả thật đã từng xảy ra một số chuyện, nhưng những chuyện này đều đã qua, con không muốn có lỗi với Tư Hàn." Tòng Thiện thẳng thắng thừa nhận nói.

"Cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hai đứa xa cách, anh chàng Hàn Dập Hạo này, mặc dù cậu ấy là giấu chúng ta một ít chuyện, nhưng cậu nhìn ra được, cậu ấy là thật lòng đối tốt với con. Mà Lương Tư Hàn, trong lòng của cậu ta chứa đầy dã tâm, có nhiều lần cậu ta cũng khiến cậu nhớ tới ánh mắt của An Đạo Ninh khi nhìn mẹ con năm đó. Người như cậu ta một lòng chỉ muốn trèo cao, muốn trở thành người đứng trên mọi người, ở bên cậu ta, con sẽ rất khổ cực, cũng giống mẹ con năm đó. Cho nên, cậu cảm thấy Hàn Dập Hạo thích hợp với con hơn Lương Tư Hàn." Thẩm Tòng Nghĩa công bằng mà thốt ra lời nói từ đáy lòng.

"Điều này sao có thể? Tư Hàn không phải là loại người giống như An Đạo Ninh đâu." Tòng Thiện trợn to mắt nói, lắc đầu bác bỏ lời của Thẩm Tòng Nghĩa.

"Cậu đã sống hơn nửa đời người, nhìn người hiển nhiên nhìn thấu hơn con nhiều. Coi như cậu xử oan cậu ta cũng được, cậu vẫn hy vọng con có thể cho Hàn Dập Hạo một cơ hội, đừng quá bài xích cậu ấy." Thẩm Tòng Nghĩa lên tiếng yêu cầu nói.

"Cậu, con tin Tư Hàn không phải là loại người như vậy, hơn nữa, con và anh ấy cũng sắp kết hôn rồi, sao trong lòng còn có thể chứa một người đàn ông khác?" Tòng Thiện biết Thẩm Tòng Nghĩa là nghĩ cho hạnh phúc của cô, nhưng ông vốn không có hiểu rõ bối cảnh gia thế của Hàn Dập Hạo, với sự quyền quý thế gia vọng tộc như nhà họ Hàn mà nói, coi như cô thật sự ở bên anh, cô cũng sẽ trải qua không thoải mái, cần gì phải dây dưa với nhau.

"Nếu như Lương Tư Hàn thật sự quan tâm đến con, chuyện kết hôn lớn như vậy mà cậu ta lại không có chút tích cực nào? Tòng Thiện, cậu biết, khi con bị thương nặng, là cậu ta chăm sóc con một tháng, nhưng ân tình không phải là tình yêu, con không thể bởi vì như thế mà quyết định phải lấy cậu ta." Thẩm Tòng Nghĩa tận tình khuyên bảo nói.

"Cậu, con lấy anh ấy không phải chỉ vì ân tình, mà là con cũng yêu anh ấy, mới đưa ra quyết định này. Con đường này là chính con chọn, trước khi đi con đã suy nghĩ rõ ràng, cho nên cậu không cần lo cho con, con tự mình biết nên làm như thế nào." Tòng Thiện an ủi nói, cô cũng đã từng do dự mình là nhất thời xúc động mới đề xuất kết hôn, nhưng sau khi gặp Lộ Gia Nghi, cô càng kiên định hơn với cái quyết định này, tuy cô không biết gia thế Hàn Dập Hạo rốt cuộc hùng hậu thế nào, nhưng từ những người xung quanh của anh, từ lời của Tề Danh Dương, cô cũng có thể đoán được anh và cô đến từ hai thế giới khác nhau.

Trước đó lại không có nói đến khoảng cách con người và sự việc giữa bọn họ, chỉ riêng thân phận của anh, cũng đủ để cho cô chùn bước, kiểu người đàn ông tập hợp muôn vàn ánh hào quang vào người, ai có thể bảo đảm anh có thể duy trì được bao lâu? Hoặc giả chờ chiếm được, chán ghét, cô giống như là một người phụ nữ bị bỏ rơi trên các tạp chí lá cải, kết cục thương tâm.

Sở dĩ cô thà rằng chọn một người bình thường như Lương Tư Hàn, không có tình cảm quá sâu đậm với anh, cho dù đau lòng cũng sẽ không bị quá nhiều tổn thương, suy cho cùng yêu một người thường thường không phải là cùng một người yên ổn sống qua ngày sao.

"Được rồi."Thấy cô chắc chắc như vậy, Thẩm Tòng Nghĩa cũng không tiện nói cái gì nữa, "Bất kể thế nào, cậu đều chỉ hy vọng con có thể được hạnh phúc."

"Cậu, con hiểu ạ." Tòng Thiện tươi cười, gật đầu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com