Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103 - 105: Công việc làm mới

Nào thành phố mới, nào nhà ở mới .

Không có game, thời gian bỗng trở nên thật thừa mứa.

Vì vậy bảo vệ dưới nhà lại được một lần nữa chứng kiến cảnh tượng hiếm có: Quan Miên ra ngoài.

Cậu lượn vào nhà sách mua hai quyển sách lúc trước chưa có thời gian đọc. Lúc về, bảo vệ nhìn cậu và chỉ tay lên lầu, sau đó lộ ra nụ cười tinh quái.

Ba phút sau Quan Miên mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Anh Tước ôm một đóa hoa hồng đứng trước cửa nhà cậu.

Quan Miên hỏi: "Anh định mở tiệm hoa?"

Bạch Anh Tước đáp: "Nếu đằng ấy thích, tôi có thể xây vườn hoa."

Quan Miên mở cửa vào nhà, chẳng buồn quay đầu lại, "Sao lại rảnh rỗi tới đây?"

Bạch Anh Tước nói: "Chuyện của Tập đoàn Tấn Mãnh đang quậy tưng bừng, làm bạn bè nên ghé hỏi thăm thôi." Rõ ràng anh rất hiểu đạo lý tiến thoái, trước tặng hoa làm tiếng, sau dùng một câu bạn bè để lùi, không để Quan Miên bắt bẻ.

Sau khi vào trong, Bạch Anh Tước nhìn thấy trên bàn ăn có sẵn một cái cốc lớn. Cái cốc này Quan Miên dùng để cắm hoa lần trước Phồn Tinh Hữu Độ tặng, mấy hôm sau hoa tàn, vì vậy cốc lại trống không. Bạch Anh Tước vào bếp lấy nước và cho thêm ít muối rồi cắm hoa vào cốc.

Quan Miên đứng khoanh tay dựa lưng vào cửa phòng ngủ nhìn anh.

Bạch Anh Tước nói: "Nghe nói Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh đang nghiên cứu kế hoạch mở rộng các chức vụ công tác, đằng ấy có hứng thú không?"

Quan Miên nói: "Chưa cân nhắc bao giờ." Lần trước chọn công việc cu li chẳng qua vì nó cho phép cậu rúc trong nhà không cần ra ngoài, sau đó lại mê game, còn về phần công ty có phải là Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh hay không cậu chả buồn để ý.

Bạch Anh Tước hỏi: "Vậy có cân nhắc đến công ty tôi làm không?"

Quan Miên hỏi lại: "Công ty anh?"

Bạch Anh Tước nói: "Tập đoàn Thịnh An."

Mặt Quan Miên khẽ đổi sắc.

Bạch Anh Tước vẫn luôn quan sát sắc mặt của cậu, thấy thế thì không khỏi mở lời hỏi: "Sao vậy?"

Quan Miên đáp: "Nếu tôi không nhớ nhầm, Tập đoàn Thịnh An là một trong ba tập đoàn tài chính lớn ủng hộ Đảng Cải cách."

Bạch Anh Tước nói: "Đúng thế, đằng ấy có ý kiến gì với chính sách của Đảng Cải cách sao?"

"Không." Quan Miên nói: "Nhưng tôi không thích dính vào chính trị."

Bạch Anh Tước nói: "Với tôi thì việc ủng hộ Đảng Cải cách không phải vì chính trị mà là vì kinh tế. Trong xã hội hiện đại, Đảng Cải cách, Đảng Công bằng, Đảnh Liêm chính đều là cổ phiếu đưa ra thị trường. Ai làm lãnh đạo thì cổ phiếu của phe đó sẽ tăng. Từ thời ông ngoại tôi, nhà tôi đã đưa mình lên chung chiếc thuyền với họ. Đây là quan hệ lợi ích trần trụi. Dù cũng có rất nhiều chính sách của Đảng Cải cách nhà tôi không hẳn đã tán thành trăm phần trăm." Thấy Quan Miên nhíu mày, anh không khỏi cười bảo: "Đừng nói đằng ấy là người ủng hộ của Đảng Nguyên thủy chứ, không thích việc đưa các Đảng ra sàn chứng khoáng, không thích các tập đoàn tài chính gia nhập vào chính đảng?"

Quan Miên nói: "Đảng Nguyên thủy cũng là các nhà chính trị hoặc chính khách, động lực thúc đẩy họ phát triển cũng là chính trị và lợi ích, đều là chính trị cả thôi."

Bạch Anh Tước nói: "Chính trị là kết quả tất yếu của thời đại, nó được xây dựng trên cơ sở trật tự, không thể không có."

Quan Miên nói: "Tôi không phải thành phần phản xã hội. Chẳng qua chính trị quá xa vời với tôi, chuyện tôi quan tâm chẳng qua chỉ là mấy giờ ăn cơm mấy giờ đi ngủ."

Bạch Anh Tước cười bảo: "Xem ra mục tiêu của chúng ta nhất trí thật đấy."

Quan Miên hỏi: "Anh cũng quan tâm mấy giờ ăn mấy giờ ngủ lắm hả?"

Bạch Anh Tước nói: "Nói một cách nghiêm khắc thì tôi rất quan tâm đằng ấy mấy giờ dùng cơm trưa."

Quan Miên nhướng mày.

"Hỏi thêm một câu. Không biết tôi có vinh hạnh được mời đằng ấy cùng dùng bữa trưa không?" Bạch Anh Tước cười hì hì chìa tay ra.

Quan Miên hỏi: "Đi đâu ăn?"

Bạch Anh Tước ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhà tôi được không?"

Quan Miên cau mày.

Bạch Anh Tước vội bổ sung: "Nhà riêng của tôi."

Nhà mà Bạch Anh Tước nói không phải nhà lớn của họ Bạch mà là khu nhà trong cùng thành phố.

Nhà anh có tổng cộng bốn tầng. Tầng một là garage xe và sân vận động, tầng hai là sảnh, phòng khách, phòng ăn và nhà bếp, tầng ba là phòng sách và sân chơi, tầng bốn là phòng ngủ. Có điều Quan Miên bước lên tới tầng hai là bước hết nổi nữa.

"Meo." Một con mèo đen tuyền uể oải nhảy khỏi sô pha, vươn bốn chân ra và duỗi lưng một cái, sau đó uyển chuyển đi tới trước mặt Bạch Anh Tước rồi vẫy đuôi.

Bạch Anh Tước giới thiệu: "Bạn ở chung nhà với tôi, Tuyết Sơn."

Tuyết Sơn quay đầu nhìn Quan Miên, đôi mắt vàng xanh nhìn chằm chằm vào cậu như đang đánh giá vị khách xa lạ này.

Quan Miên mặt không biểu cảm nhìn nó.

Bạch Anh Tước hỏi: "Đằng ấy muốn ăn cái gì?"

Quan Miên đáp: "Thịt mèo."

Bạch Anh Tước cười bảo: "Đằng ấy ăn mất Tuyết Sơn là tôi mất đi một người ở cùng, tôi sẽ cô đơn lắm. Nhưng nếu đằng ấy định tự thế vào thì tôi có thể cân nhắc một chút."

Quan Miên nói: "Chả buồn cười gì cả." Cậu chăm chú nhìn chòng chọc vào chú mèo còn thấp hơn đầu gối của mình, dường như hoàn toàn quên mất lời đùa không buồn cười đó là do cậu bắt đầu.

Bạch Anh Tước hỏi: "Đằng ấy định đứng đây cả đời hả?"

Quan Miên đáp: "Tôi đang cân nhắc về nhà."

Bạch Anh Tước nói: "Nhưng bữa trưa của chúng ta còn chưa bắt đầu."

Quan Miên nói: "Nhưng trong đầu tôi ăn no rồi."

Thấy cả người cậu cứng ngắc, Bạch Anh Tước bèn cúi xuống bồng mèo lên.

Lúc này Quan Miên mới thở phào nhẹ nhõm, sống lưng cũng bớt thẳng.

Bạch Anh Tước nói: "Đằng ấy vào phòng ngủ ngồi một lát đi, tôi xuống bếp chuẩn bị cơm."

Quan Miên hỏi: "Mang mèo theo?"

Bạch Anh Tước đáp: "Tôi nghĩ trong trường hợp cần có thế giới của hai người, Tuyết Sơn sẽ biết tự giác vào phòng sách đọc sách."

Quan Miên lại hỏi: "Nó có biến thành người được không?"

Bạch Anh Tước cười đáp: "Giáng sinh tới tôi sẽ hỏi ông già Noel."

Đợi anh bồng mèo biến mất khỏi cầu thang, thần kinh của cậu mới thả lõng đôi chút. Quan Miên nhìn chung quanh, sau đó tránh không chọn chỗ con mèo vừa nằm, ngồi vào ghế sô pha bên cạnh.

Lúc Bạch Anh Tước dùng thức ăn vặt an ủi xong Tuyết Sơn – Mèo ta vì không được vị khách mới tới hoan nghênh mà tự tin bị tổn thương nặng nề, Quan Miên đã dựa vào số pha thiếp đi.

Bạch Anh Tước lấy một tấm thảm mỏng đắp cho cậu.

Quan Miên cảm giác được mở mắt ra.

Bạch Anh Tước nói: "Coi chừng cảm."

Quan Miên hài lòng nhắm mắt lại.

Bạch Anh Tước lùi lại mấy bước ngắm cậu một lát, chắc chắn cậu ngủ thoải mái mới xoay lưng vào bếp.

Khi salad chính tay anh trộn, beefsteak và bánh mì chuẩn bị xong, Quan Miên đã ngồi vào bàn ăn.

Bạch Anh Tước đặt từng phần thức ăn lên bàn rồi rót hai ly rượu vang. Anh nâng ly chạm nhẹ vào ly của cậu, nhấp một ngụm và nói: "Thử tài nấu nướng của tôi xem nào."

Bấy giờ Quan Miên mới cầm dao nĩa lên ăn.

Trong suốt lúc ăn cả hai đều không nói gì, chỉ thỉnh thoảng chạm ly.

Rót vào bụng gần nửa chai rượu, gò má Quan Miên hồng lên, nhưng mắt lại sáng đến lạ.

Bạch Anh Tước cười bảo: "Nếu đằng ấy muốn mượn rượu làm càn thì nhớ báo tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ không kháng cự đâu."

Quan Miên nói: "Đọc sách nào."

Bạch Anh Tước: "..."

Tuyết Sơn vốn đang chiếm một chỗ ngồi nhỏ nhoi trong phòng sách lại bị đuổi lên tầng bốn.

Dẫn Quan Miên lên lầu xong, Bạch Anh Tước phát hiện "đọc sách" mà cậu nói đúng thật là "đọc sách", hơn nữa còn là đặt hai quyển lên bàn đọc cùng một lúc.

Bạch Anh Tước lắc nhẹ ly rượu, một chân duỗi một chân co ngồi trước mặt Quan Miên, anh hỏi: "Đọc được cái gì rồi?"

Quan Miên đáp: "Trang thứ nhất quyển bên trái có ba mươi lăm chữ 'của', trang thứ nhất quyển bên phải có bốn mươi bảy chữ 'của', bên phải thắng."

Bạch Anh Tước nói: "Tính thử chữ 'này' xem."

Quan Miên nói: "Bên trái ba, phải sáu. Phải thắng."

Bạch Anh Tước thò đầu nhìn thử rồi cười bảo: "Tờ đầu quyển bên trái chỉ có nửa trang chữ, bên phải có nguyên trang chữ, tính thế không công bằng."

Quan Miên nói: "Có lý." Cậu lật sang trang thứ hai.

Bạch Anh Tước nhịn không được phải bật cười.

Trước khi quen Quan Miên, anh nhất định không ngờ có một ngày anh sẽ chơi cái trò ấu trĩ này, vả lại còn chơi vui vẻ như vậy.

"Meo." Tuyết Sơn đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm vào hai người cứ như đang hờn dỗi vì tủi thân.

Bạch Anh Tước ra dấu suỵt nó.

Tuyết Sơn ngồi xuống, cái đuôi vẫy vẫy, mắt vẫn nhìn về phía bọn họ.

Quan Miên đột nhiên ngẩng đầu lên quay sang nhìn Tuyết Sơn.

Tuyết Sơn đột nhiên đứng dậy, cố gắng vẫy đuôi ra vẻ nịnh hót.

Quan Miên nghiêng đầu, một lúc sau mới bảo: "Mèo."

Bạch Anh Tước hỏi: "Đằng ấy ghét mèo lắm hở?"

Quan Miên: "Ừ."

"Tại sao?" Bạch Anh Tước vô cùng tò mò.

Quan Miên mãi chẳng ừ hử.

Bạch Anh Tước ra sức dụ dỗ: "Mèo là loài động vật rất đáng yêu."

Quan Miên nói: "Mèo biết cắn mông."

Bạch Anh Tước: "..."

Tuyết Sơn vẫy đuôi cả buổi thấy chẳng có hiệu quả gì, hai vị khán giả lại đang mải mê nói chuyện, lòng tự tin một lần nữa tổn thương nặng nề, cuối cùng quay ngoắt đi bỏ lên lầu.

Quan Miên cúi đầu lật sách, "Đọc sách không được nói chuyện."

"Xin lỗi." Bạch Anh Tước dựa đầu vào tủ sách sau lưng, tiếp tục thưởng thức dáng vẻ đọc sách chuyên chú của cậu.

Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh giới thiệu hai trăm công việc mới, bao gồm cả những việc sáng lấp lánh như trợ lý hành chính, giám đốc tiêu thụ vân vân, nhưng phần lớn vẫn là nhân viên văn phòng. Bản Chất Minh Mẫn gọi điện cho Quan Miên để hẹn cậu cùng đi đăng ký cho vị trí nhân viên.

Nhưng Quan Miên từ chối.

Bản Chất Minh Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: "Tập đoàn Tấn Mãnh vì muốn giảm tầm ảnh hưởng của vụ lần này xuống mức thấp nhất đã đề nghị mức lương rất khả quan, yêu cầu lại thấp, đáng thử lắm ấy."

Quan Miên nói: "Tôi không muốn đi làm ở công ty."

Bản Chất Minh Mẫn nói: "Vậy cậu tính thế nào? Trừ phi cậu nộp thuế tự do, không thì chính phủ không cho phép công dân thất nghiệp đâu."

Quan Miên nói: "Chiều tôi đến Sở Giới thiệu việc làm xem thế nào."

Bản Chất Minh Mẫn nói: "Yêu cầu của Sở Giới thiệu việc làm cao lắm. Nếu cậu có thể tìm được việc qua sở thì vị trí trúng tuyển ở Tấn Mãnh sẽ càng ngon hơn, cậu cân nhắc một tí đi."

Quan Miên không nói gì.

Bản Chất Minh Mẫn nói khô hết nước miếng vẫn không thuyết phục được cậu mới hậm hực cúp điện thoại.

Quan Miên đứng dậy, lấy một bộ đồ tây trong tủ rồi ra ngoài đi đến Sở Giới thiệu việc làm Tinh Tinh Tinh. Để tránh bị Bản Chất Minh Mẫn khủng bố điện thoại, cậu chỉ đành tìm đại một việc làm nào đó trước đã.

Tiếp cậu vẫn là Lão Cổ.

Nhìn thấy cậu, mặt mày Lão Cổ trông rất hân hoan, "Anh không sao là tốt rồi. Mấy ngày nay xem tin tức về Tập đoàn Tấn Mãnh, lúc nào cũng thấy lo lắng cho anh."

Quan Miên nở nụ cười hiếm hoi, "Cảm ơn."

Lão Cổ nói: "Anh đến tìm công việc mới sao? Thật ra lần này điều kiện Tấn Mãnh đưa ra không tệ, anh có thể cân nhắc."

Quan Miên nói: "Tôi không muốn làm ở đó nữa."

Lão Cổ gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: "Đúng rồi, xảy ra chuyện như vậy ai cũng có thể bị ám ảnh tâm lý. Anh định tìm một công việc thế nào?"

Quan Miên đáp: "Lương cao."

Lão Cổ bối rối bảo: "Nhưng lương cao yêu cầu cũng cao."

Quan Miên nói: "Tôi muốn mua buồng game."

Lão Cổ nhất thời hiểu ra. Ông ngẫm nghĩ rồi nói: "Thật ra trung tâm triển lãm có một công việc làm phát ngôn viên, anh biết đấy, tuy có máy tính giải thích nhưng làm sao thân thiện bằng con người. Công việc này không đến nỗi, người muốn cũng nhiều, nếu anh thích tôi có thể giúp anh báo danh đăng ký."

Quan Miên hỏi: "Lương bao nhiêu?"

Lão Cổ đáp: "Mỗi tháng tám ngàn."

Quan Miên cúi đầu tính toán.

Lão Cổ nói: "Nếu anh có việc thì sẽ được mua buồng game trả góp."

Quan Miên hỏi: "Địa chỉ ở đâu?"

Lão Cổ đáp: "A phải, chỗ có hơi xa, không phải trong thành phố này. Nếu anh thích công việc này sẽ phải dọn nhà rồi."

Tuy đã nhờ Lão Cổ báo danh nhưng Quan Miên vẫn đang do dự.

Thành phố đó chính là thành phố của Bạch Anh Tước ở, nếu dọn đến đó...

Cậu mơ hồ nhìn thấy cảnh những cái vuốt nhỏ của Tuyết Sơn vồ về phía mình.

"Cậu không sao chứ?"

Trước cửa nhà, Phồn Tinh Hữu Độ đang mỉm cười nhìn cậu.

Quan Miên đáp: "Cảm ơn quan tâm."

Cậu mở cửa ra, Phồn Tinh Hữu Độ tự giác bước vào.

"Ông nội của anh cho phép anh được tự do hành động rồi à?" Quan Miên hỏi.

Phồn Tinh Hữu Độ nói: "Trao đổi vài điều kiện." Anh chỉ trả lời qua loa nhưng Quan Miên vốn chỉ thuận miệng hỏi chơi nên cũng không truy đến cùng. "Tôi đã nghe nói về chuyện của Tấn Mãnh."

Quan Miên đột nhiên ngừng bước. Nhờ chuyện của Tập đoàn Tấn Mãnh, cậu bỗng phát hiện hóa ra mình không phải người cô đơn, ít ra có rất nhiều người chú ý đến cậu, quan tâm đến an nguy của cậu.

"Nếu cậu cần luật sư tôi có thể giúp." Phồn Tinh Hữu Độ nói.

Quan Miên nhún vai đáp: "Tôi đâu có bị thương tích gì."

Phồn Tinh Hữu Độ cười nói: "Không nhất định phải là tổn thương sức khỏe, tổn thương tinh thần cũng được. Theo tôi biết có không ít người đang lấy vấn đề tâm lý làm lý do kiện Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh."

Quan Miên hỏi: "Lý do?"

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: "Nghe nói sau vụ ấy họ liên tục bị mất ngủ."

Quan Miên nói: "Họ nên khiếu nại chính phủ mới phải."

"Vì Cục Kiểm tra chất lượng?"

"Không. Vì không phát thuốc an thần miễn phí." Quan Miên nói.

Phồn Tinh Hữu Độ không kiềm được phải phì cười, "Tội Lỗi Quá Xá rất lo cho cậu."

Quan Miên nói: "Thay tôi cảm ơn cậu ấy."

Phồn Tinh Hữu Độ im lặng một lúc rồi nói: "Tập đoàn Tinh Thần đang tuyển người, cậu có muốn đến xem thử thế nào không?"

Quan Miên hỏi: "Vị trí gì?"

Phồn Tinh Hữu Độ đáp:"Chuyên gia phân tích số liệu."

Quan Miên nói: "Tôi không đủ tư cách."

Phồn Tinh Hữu Độ nhún vai bảo: "Nếu vì các lý do khác thì tôi cũng không miễn cưỡng."

Quan Miên mỉm cười.

Tiễn Phồn Tinh Hữu Độ về xong, Quan Miên thầm nghĩ: Thôi thì cứ làm phát ngôn viên vậy.

Như lời Lão Cổ, phát ngôn viên quả thật là một công việc rất hot.

Quan Miên mới sáng sớm đã tới trung tâm triển lãm, vậy mà số chờ lại là một trăm lẻ một. Có điều tốc độ của trung tâm này rất nhanh. Bề ngoài không chuyên nghiệp, rớt. Uốn lưỡi không rõ, rớt. Thái độ không điềm đạm, rớt. Phản ứng không nhanh, rớt.

Số của Quan Miên là một trăm lẻ một, vậy là chỉ mới là người thứ ba đậu phỏng vấn.

Cuối cùng trung tâm tuyển tổng cộng bốn người.

Quan Miên vừa về tới nhà chưa được bao lâu, Lão Cổ đã gọi đến chúc mừng và sẵn tiện bàn chuyện chuyển nhà.

...

Phải rời khỏi đây ư?

Quan Miên đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Bỗng dưng cậu phát hiện ngoài vài ngày mới dọn tới, hình như cậu chả bao giờ đứng đấy ngắm cảnh nữa. Game đã chiếm gần hết thời gian của cậu, bất giác những cảnh vật chung quanh dần bị bỏ quên.

Cậu cầm một ly nước lọc đứng nhìn thành phố chầm chậm lên đèn, đột nhiên cậu cụng nhẹ ly vào cửa kiếng như đang nói lời tạm biệt.

Sau này là một khởi đầu mới.

Nhà mới rộng hơn nhà cũ của cậu, có hai tầng.

Tầng dưới có nhà bếp, phòng khách, phòng ăn, tầng trên có phòng sách và phòng ngủ.

Biết được Quan Miên dọn tới ở chung thành phố với mình, Bạch Anh Tước lập tức ghé qua.

Nói văn hoa là chúc mừng cậu thăng quan tiến chức.

Cũng vẫn là món beefsteak ấy, cũng vẫn là món bánh ngọt ấy, chỉ khác cái lần này salad có cho thêm quýt.

Ăn xong, Quan Miên hỏi anh: "Đây là món sở trường của anh sao?"

Bạch Anh Tước cười đáp: "Phải."

"Món duy nhất?"

"Đương nhiên." Ngón tay Bạch Anh Tước vân vê dưới cằm, nhìn cậu với ánh mắt kỳ vọng, "Không biết món sở trường của đằng ấy là gì?"

"Nhiều lắm. Sườn xào chua ngọt, thịt xé sợi hương cá, gà cung bảo..." Cậu kể ra cả tràng dài những món ăn.

Bạch Anh Tước hỏi: "Có quan hệ gì với máy chế biến thức ăn không?"

Quan Miên đáp: "Tôi chọn món rồi tới đó lấy thức ăn có tính là 'quan hệ' không?"

Bạch Anh Tước cười lớn, "Đúng là quan hệ giữa chủ mưu và đồng lõa."

Quan Miên đứng dậy dọn dẹp.

"Chừng nào đi làm?"

"Ngày mai."

Bạch Anh Tước đi theo sau lưng cậu, đứng dựa vào tủ chén và khoanh tay nói: "Môi trường làm việc ở trung tâm triển lãm cũng khá."

Quan Miên nói: "Đã được chứng kiến khi đi phỏng vấn."

Bạch Anh Tước nói: "Nghe nói các nhân viên hiện tại đều là trai xinh gái đẹp."

Quan Miên hỏi: "Anh định dời địa điểm giao lưu tình cảm sang bên đấy à?"

Bạch Anh Tước đáp: "Nếu đằng ấy không ngại, tôi rất sẵn lòng."

Quan Miên không trả lời.

Bạch Anh Tước biết điều mà chuyển đề tài, "Chiều đọc sách hay..."

Quan Miên đáp: "Tôi muốn đi mua đồ."

"Tôi có xe. Tiện đường."

Đồ Quan Miên muốn mua đương nhiên là buồng game.

Nhưng lần này cậu chọn loại buồng ngồi.

Bạch Anh Tước chọn màu giúp cậu.

Đen.

Nhìn buồng game đen sì, trong đầu Quan Miên chợt hiện lên hình ảnh của Tuyết Sơn, sau đó cậu chọn lại màu trắng.

Bạch Anh Tước cười hỏi: "Đằng ấy định nhìn nó mà nhớ người ư?"

Quan Miên nói: "Nghe nói hồi xưa người ta thường dùng màu trắng khi trang trí phòng tang lễ."

"...Đổi thành màu đỏ đi." Anh không muốn nhìn thấy Quan Miên ngồi trong phòng tang lễ chút nào.

...

Cuối cùng, Quan Miên khiêng một cái buồng game màu đỏ về nhà.

Lúc Quan Miên quay về, cậu nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ rất nhiều thành viên Công hội Tinh Nguyệt. Trong đó Bị Thịt Rỗng là nhiệt tình nhất, "Em bảo mà, tai họa kéo dài ngàn năm, dễ chết vậy đã không phải anh."

Quan Miên hờ hững hỏi: "Cậu hy vọng tôi làm qua mấy công việc rồi mới chết?"

Bị Thịt Rỗng nghẹn họng, bĩu môi đáp: "Em đang quan tâm anh chứ bộ!"

Quan Miên: "Cảm ơn."

"Hơ." Bị Thịt Rỗng nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc như đang chờ cậu xuất chiêu. Nhưng khác với sự tưởng tượng của Bị Thịt Rỗng, sau kẹo không phải là roi. Quan Miên đã xoay người đi theo Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc.

...

Sao mình cứ có cảm giác... bị thất sủng vậy?

...

Chắc là do mình khó chịu vì đoán sai thôi nhỉ?

Bị Thịt Rỗng cố thuyết phục bản thân.

Quan Miên hỏi thăm Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc về tiến độ công trình mấy ngày cậu vắng mặt, cậu ngạc nhiên phát hiện thành phố đã xây xong một nửa, phần còn lại chỉ cần dọn dẹp là được.

Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hớn hở nói: "Cuối năm chắc là hoàn công được rồi."

Quan Miên ngẫm nghĩ rồi bảo: "Có thể để thời gian hoàn công khớp với kỳ nghỉ hè của hội trưởng không?"

Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hiểu ý cậu, anh ta nói: "Cậu lo chuyện nhiệm vụ phụ sau khi xây thành xong đúng không? Thật ra tôi cũng rất tò mò nhiệm vụ là gì. Những game là có quái vật đến chiếm thành, nhưng lần trước xây thôn đã dùng cách này rồi. Nhiệm vụ phụ của xây trấn là thu thuế, không nguy hiểm, nhưng rất khó. Nhiệm vụ phụ của xây thành chắc càng khó hơn. Hừm, chốc tôi sẽ làm một bảng tiến độ, cố gắng sắp xếp cho thời gian hoàn thành rơi vào đầu kỳ nghỉ của hội trưởng, vậy dù có thay đổi gì cũng có thể giải quyết đến cuối tháng."

Quan Miên gật gù: "Nhờ anh cả." Cậu đi quanh công trường một vòng rồi về thôn.

Ám Hắc Đại Công gửi thư đến: Hoan nghênh trở về.

Quan Miên nhìn lướt qua bức thư, thuận tay nhét vào túi rồi đi kiểm tra sổ sách. Không kiểm tra thì không biết, vừa kiểm tra cậu đã giật mình, nhiệm vụ phụ của xây trấn hoàn thành quá nửa, số thuế thu được đột nhiên tăng vọt trong mấy ngày cậu vắng mặt.

Quan Miên viết thư cho Bị Thịt Rỗng.

Bị Thịt Rỗng nhanh chóng chạy tới, đắc ý nói: "Phát hiện tầm quan trọng của em chưa?"

"Sao thuế thu nhanh vậy?" Quan Miên hỏi.

Bị Thịt Rỗng nói: "Vẻ mặt anh vậy là sao? Đừng nói anh nghi em làm giả sổ sách à nha?"

Quan Miên đáp: "Chuyện khó như vậy tôi không trông mong ở cậu."

Rồi, nữa rồi đó. Quả nhiên người này không nhịn được phải độc mồm với mình mới chịu mà.

Bị Thịt Rỗng phát hiện hình như mình lại thấy nhớ cái cảm giác này mới chết chứ!

Quan Miên nhịp tay lên bàn để cậu ta chú ý lại, "Cậu còn chưa cho tôi biết đáp án."

Bị Thịt Rỗng hắng giọng nói: "Thật ra là bên Đế Diệu hợp tác với chúng ta, cùng nhau dồn nhân lực lại, vậy nên cả hai cùng có lợi."

Mười ngón tay của Quan Miên đan vào nhau, "Cùng có lợi?"

Bị Thịt Rỗng nói: "Người họ mời tới vào thôn mình tiêu tiền, người bọn mình mời tới qua bên đó tiêu tiền. Hệ thống đặt ra hạn ngạch thuế mỗi người được nộp, nhưng tiền đề là trong một thôn, đổi sang thôn khác là lại được nộp thuế. Vì vậy mới bảo là cùng có lợi."

Quan Miên hỏi: "Ai đề xuất trước?"

"Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta." Bị Thịt Rỗng ngừng một chút rồi bỗng dưng vuốt cằm ra vẻ trinh thám, vờ như vô ý lướt nhìn mặt Quan Miên rồi lẩm bà lẩm bẩm với vẻ mặt không giống như đang lẩm bà lẩm bẩm: "Cơ mà có khả năng là ý của Đại Công. Có phải hai người đã bàn bạc trước không?"

Quan Miên ngước mắt nói: "Muốn biết à?"

"Không." Bị Thịt Rỗng trả lời chắc nịch.

Quan Miên mỉm cười.

Bị Thịt Rỗng nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, "Lẽ nào đây là cười vì quá giận trong truyền thuyết?"

Quan Miên hỏi: "Sao tôi lại phải giận?"

Bị Thịt Rỗng đáp: "Vì em chặn mất mấy câu anh tính đá đểu em."

Quan Miên nói: "Cậu nghĩ nhiều quá."

Thấy cậu đứng dậy, Bị Thịt Rỗng lùi lại hai bước, "Anh tính đấu tay đôi?"

Quan Miên kéo bảng điều khiển ra, "Tôi muốn logout."

"...Được rồi mà. Em muốn biết đó, anh nói đi." Giọng Bị Thịt Rỗng có vẻ tủi thân lại có vẻ bất đắc dĩ.

Quan Miên hỏi: "Thường ngày cậu hay nghĩ cái gì vậy?"

Bị Thịt Rỗng đáp: "Anh muốn biết hả?"

Quan Miên đáp: "Tôi muốn logout. Mai tôi phải đi làm."

Bị Thịt Rỗng ngẩn ra, "Sao vậy anh? Đừng nói anh lại muốn đến cái tập đoàn chết người đó nữa chứ?"

Quan Miên nói: "Việc mới."

"Việc gì?"

"Phát ngôn viên."

"..." Bị Thịt Rỗng âm thầm mặc niệm cho khách du lịch.

Công việc của Tấn Mãnh là giải thích qua mạng, không cần kỹ thuật gì, nhưng không phải việc nào cũng giống thế, làm phát ngôn viên không phải vừa báo danh là được làm việc. Trong tuần đầu tiên Quan Miên phải học một khóa huấn luyện, bao gồm cười thế nào, đi đứng thế nào, đón khách thế nào, phải xử lý thế nào khi khách hoạnh họe.

Thời gian này Bạch Anh Tước hay lấy cớ "thuận đường" để mời cậu ăn cơm.

Hồi đầu Bạch Anh Tước còn tìm vài lý do khác nhau, như để ăn mừng ngày đầu tiên đi làm, ăn mừng ngày thứ hai đi làm vân vân, cuộc nói chuyện khi gặp mặt ăn cơm chuyển thành hôm nay ăn ở đâu, ngày mai ăn ở đâu này nọ. Bạch Anh Tước thử mời Quan Miên đến nhà hai lần nhưng đều bị cậu khéo léo từ chối. Hai lần này cũng là hai lần duy nhất Quan Miên về nhà một mình nấu cơm bằng máy chế biến thức ăn.

Ngày thứ tám đi làm, Quan Miên cuối cùng cũng được cho phép thực tập.

Vì để đảm bảo chất lượng dịch vụ, trung tâm triển lãm ghép đôi một người cũ cùng với một người mới. Quan Miên phụ trách phần lớn việc giải thích, còn người cũ đứng cạnh cậu giúp đỡ và giám sát.

Hai người được chia tới hội trường tầng ba – Hội trường trưng bày đồ cổ, một trong những hội trường được hoan nghênh nhất.

Người dẫn dắt cậu tên Mark Ngụy, nghe đồn là con lai nhưng rất khó nhận ra, thừa hưởng một phần tám dòng máu ngoại quốc. Về phần là lai nước nào, anh ta vẫn luôn không chịu nói với mọi người để tránh mọi người kính sợ.

Vì thế tất cả mọi người đều đồng lòng nghĩ rằng rất có thể là Nam Cực.

Dòng máu của chim cánh cụt quả thật rất hiếm rất quý rất đáng kính.

Thân là người lão làng, Mark Ngụy áp dụng phương châm hướng dẫn trực tiếp: "Làm người phát ngôn cực lắm, vậy nên cậu phải dốc hết sức ứng phó! Lần đầu cậu làm phát ngôn viên tuyệt đối không thể phạm lỗi đấy..."

Nghe hết mười lăm phút, cuối cùng Quan Miên tổng kết lại bằng ba chữ: Làm tốt lắm.

Ánh ban mai soi sáng khắp nơi nơi.

Hội trường tầng ba của trung tâm triển lãm nghênh đón đoàn khách đầu tiên – Đoàn quý bà.

Quan Miên nở nụ cười thân thiện hiếm hoi, ngay lập tức giành được hảo cảm của đa số các bà. Nhưng chỉ là đa số mà thôi. Trong số đó có một quý bà đeo đầy vàng bạc tỏ vẻ hoài nghi cao độ với năng lực giải thích của Quan Miên và tác phẩm triển lãm của trung tâm.

Đi được nửa vòng, Mark Ngụy – Người từng dặn Quan Miên phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi – đã hoàn thành sự nghiệp giải thích của mình, bảo mình nhịn hết nổi phải giải quyết vấn đề tâm lý, để rồi một đi không trở lại, bỏ mặc cho Quan Miên một mình gánh chịu sự xoi mói của quý bà nọ.

"Oh God, mấy thứ mục nát này mà cũng đem làm vật trưng bày được hả? Lẽ nào cậu không biết bề mặt của nó có nhiều vi khuẩn lắm không hả?"

"Nó và vi khuẩn đều được nhốt chung trong tủ cả." Quan Miên trả lời.

Quý bà nói: "Vi khuẩn không ở đâu không có cả. Cậu có dảm bảo đảm cái tủ này kín hẳn không? Dù kín hẳn đi nữa, cậu có dám đảm bảo vi khuẩn không xuyên qua được không?"

Quan Miên nói: "Có."

Quý bà khá bất mãn với lời phản bác của Quan Miên, "Cậu lấy gì đảm bảo chứ? Quý ngài phát ngôn viên vĩ đại?"

Quan Miên nói: "Những nhóm khách tham quan trước đó đều sống sót ra ngoài."

"..." Phái đoàn quý bà cảm thấy lạnh sống lưng.

Quý bà nọ cuối cùng cũng chịu im một lúc, nhưng chỉ một lúc mà thôi. Chị ta nhanh chóng tìm ra điểm mới để bôi nhọ, "Xác chết. Mấy người lại đi trưng bày xác chết ở đây! Trời hỡi. Tôi vừa đi thẳng vào một ngôi mộ khổng lồ nè! Các chị có tin được không? Trung tâm triển lãm lại dám lấy một cái xác đi lừa đảo tụi mình."

Quan Miên nói: "Muốn làm một cái xác được trưng bày không phải dễ đâu. Chị có thể chi một số tiền lớn, xếp hàng đăng ký còn không được trúng tuyển nữa đấy."

Quý bà nổi giận nói: "Không được lấy tôi làm ví dụ."

Quan Miên vô cùng chịu phối hợp, "Được."

Quý bà: "..."

Chuyến tham quan gần đến hồi kết, rất nhiều quý bà đều quyến luyến Quan Miên, sôi nổi hỏi ha đủ thứ.

Quý bà hừ lạnh, "Ngoài cái mặt ra cậu ta còn có chỗ nào không chướng mắt chứ?"

Quan Miên vặn lại: "Ngoài cái mặt chị còn muốn xem chỗ nào?"

Quý bà nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên.

Lúc tiễn mọi người ra cửa là đã gần giữa trưa, cậu nhìn về phía bãi đậu xe, quả nhiên nhìn thấy Bạch Anh Tước đang đút tay vào túi đi tới. Áo đen quần đen khiến anh đặc biệt nổi bật dưới ánh mặt trời xán lạn.

"Lần đầu nhận việc quan trọng nên chúc mừng chứ nhỉ." Bạch Anh Tước đến trước mặt cậu, mỉm cười nói.

Quan Miên đáp: "Tôi đi thay quần áo."

Quan Miên thay quần áo xong xuôi rồi đi đến bãi đậu xe, cậu phát hiện sau xe có một người nữa đang ngồi chờ sẵn.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh từ ghế sau chìa tay ra, "Hàn Chiếu."

Quan Miên bắt tay anh ta, "Quan Miên."

Xe từ từ nổ máy.

Bạch Anh Tước nói: "Anh ấy mở nhà hàng, bữa này anh ấy mời."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: "Được."

Bạch Anh Tước chuyên tâm lái xe, cả ba người đều không nói gì. Xe từ từ chạy vào bãi đỗ trong nhà hàng, Quan Miên đột nhiên hỏi: "Giang Sơn đâu?"

Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: "Cậu ấy không ở trong nước."

Quan Miên đáp: "Ồ."

Ba người xuống xe, vào nhà hàng ngồi chưa được bao lâu thì ngoài cửa lại có thêm mấy người bước vào. Trùng hợp lại là phái đoàn quý bà ban nãy.

Các bà các cô thấy Quan Miên thì đều vui vẻ đi sang.

Quan Miên đứng lên bắt tay với từng người.

"Chậc, không ngờ cậu cũng là người biết thưởng thức, thích đến quán này dùng cơm." Quý bà đứng khoanh tay, đá quý trên ngón tay sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Không thể không nói, ánh đèn trong nhà hàng này rất thích hợp cho việc khoe trang sức, ít ra khi trong trung tâm triển lãm đá quý chưa bắt mắt đến mức này.

Những quý bà khác được phục vụ hướng dẫn đi vòng qua bàn của họ, chỉ còn người nọ vẫn đứng đấy nhìn Quan Miên, "Chẳng phải cậu là phát ngôn viên sao? Hay tiện thể giới thiệu về nhà hàng này cho tôi luôn nhé?"

Bạch Anh Tước nhướng mày.

Lòng Sơn Chiếu Sử Xanh đang định đứng dậy thì lại nghe Quan Miên thao thao cả tràng: "Đây là nhà hàng, người đói bụng có thể vào trả tiền để ăn cơm, người không đói có thể vào đây khoe của."

Mắt người đàn bà lóe lên, bàn tay đang đặt trên vai bỗng thấy nóng ran. Chị ta vung tay xuống, "Cậu có biết với thái độ này của cậu tôi có thể khiếu nại cậu đấy!"

Quan Miên chỉ vào Lòng Son Chiếu Sử Xanh, "Anh ta chính là ông chủ nhà hàng, chị khiếu nại đi."

Quý bà hung hăng trừng mắt cậu một cái, phớt lờ luôn những người trong đoàn đang đợi mà quay mặt đi thẳng một mạch.

Cả đoàn vốn muốn gọi chị ta lại nhưng thấy chị ta mặt mày hầm hầm thì đồng loạt im lặng, vả lại còn quay sang cười với Quan Miên.

Bạch Anh Tước ngoắc bồi bàn, "Hóa đơn của mấy quý bà bên kia do tôi thanh toán."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh chêm vào: "Nhớ giới thiệu mấy món đắt nhất đấy."

Bồi bàn lập tức chuyển lời với các quý bà, họ rộ lên một trận hoan hô. Một trong số đó được chọn để thay mặt mọi người cảm ơn. Vốn chị ta còn muốn xin số điện thoại của Quan Miên và Bạch Anh Tước nhưng bị hai người khéo léo từ chối.

Đến khi mọi người đi hết, Lòng Son Chiếu Sử Xanh chợt nói: "Anh thấy người hồi nãy hơi quen."

Bạch Anh Tước rõ ràng đã sớm nhận ra chị ta là ai, "Người tình của Du Hải Ba."

Được anh nhắc nhở, Lòng Son Chiếu Sử Xanh lập tức nhớ ra, "À. Số hai."

Quan Miên nói: "Tôi tưởng tôi đang sống trong chế độ một vợ một chồng."

Bạch Anh Tước nói: "Quả thật là một vợ một chồng. Nhưng Du Hải Ba không có vợ, chỉ có người tình, mà có những năm cơ. Ai cũng tình nguyện cả, vì vậy không vi phạm Luật Hôn nhân Gia đình."

Quan Miên: "Tình nguyện?"

Bạch Anh Tước cười bảo: "Lúc nào cũng có người truy cầu tự do, không thích bị công việc ràng buộc. Vì vậy cần phải đóng một con số lớn thuế tự do. Du Hải Ba và người tình của hắn đều là loại này."

Thuế tự do là thuế khi công dân không muốn đi làm phải đóng, con số khá là khổng lồ.

Quan Miên nói: "Du Hải Ba..." Cái tên này nghe quen lắm, hình như cậu có nghe ở đâu rồi. Mày cậu đột nhiên cau tít lại. Một trong ba tập đoàn ủng hộ Đảng Cải cách – Tập đoàn Thịnh An, Tập đoàn Áo Áo và Du Thị.

Bạch Anh Tước nói: "Hắn thường lên tạp chí."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: "Nếu cậu muốn lên thì tạp chí cầu còn không được ấy chứ."

Quan Miên nói: "Chiều tôi còn phải đi làm."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh: "Hả?"

Bạch Anh Tước búng tay cái tách, "Chọn món."

Đến chiều, Quan Miên vừa về tới trung tâm triển lãm là bị Mark Ngụy chận lại, trách cậu đi mà không nhắn lại câu nào. Thấy anh ta nói năm phút còn chưa chịu thôi, hơn nữa còn có xu hướng tràn giang đại hải, Quan Miên cuối cùng đành phải mở miệng: "Anh trốn đi vệ sinh lâu quá, tôi không tìm được anh."

Mark Ngụy thẹn quá hóa giận, "Ai bảo tôi trốn đi vệ sinh?! Tôi chỉ là... Chỉ là đi hơi lâu thôi!"

Quan Miên nói: "Tôi từng đến toilet tìm."

Mark Ngụy vẫn cứng miệng: "Vậy sao không tìm thấy tôi chứ? Chắc chắn do cậu không chịu tìm kỹ!"

Quan Miên rất biết nghe lời, cậu nhận lỗi ngay: "Lần sau tôi sẽ tìm đồ khều thử."

Mark Ngụy: "..." Tuy cậu không nói khều cái gì nhưng trong đầu anh ta nhanh chóng hiện ra đáp án.

Quan Miên nhanh chóng làm quen với công việc phát ngôn, thậm chí còn như cá gặp nước. Cậu nhanh chóng có nhiều khách quen, ở mấy nơi như trung tâm triển lãm mà có khách quen không phải chuyện dễ, dù sao ở đây khác giới nhà hàng hay sân chơi, xem đi xem lại vẫn chỉ nhiêu đó. Nhưng mỗi lần Quan Miên giải thích cậu lại dùng một cách khác, phương pháp này còn được lãnh đạo khen thưởng vào buổi tổng kết vào cuối tuần. Nhưng quan điểm của Mark Ngụy lại khác, "Hừ, rõ ràng là không nhớ lần trước nói gì, tư liệu cũng không học cho đàng hoàng, chỉ biết dùng mấy con số."

Lực công kích như mưa bụi của Mark đương nhiên không có tác dụng gì với Quan Miên. Người thật sự khiến cậu đau đầu là quý bà hôm nọ cơ.

Từ sau lần đó, quý bà đó đã trở thành khách quen. Mệt ở chỗ là lần nào chị ta cũng tìm được cách gây khó dễ mới. Cuối cùng chỉ cần chị ta vừa vào cửa, tất cả những người phát ngôn khác sẽ tự động chuyển nhượng cho cậu.

Như hôm nay vậy.

Quý bà hỏi: "Tại sao nhà vệ sinh của các cậu lại đơn giản như vậy? Nói thẳng ra là lỗi thời!"

Quan Miên từ tốn trả lời: "Bởi vì chúng tôi triển lãm đồ cổ."

Quý bà hừ lạnh, "Cả nhà vệ sinh cũng triển lãm?"

"Yên tâm. Không tính vô phí vào cửa đâu, là khuyến mãi miễn phí đấy." Nói chuyện với chị ta, Quan Miên thường hay lơ đãng.

Quý bà lại càng tức giận, "Cậu lúc nói chuyện không thể nhìn thẳng vào mặt tôi sao?"

Quan Miên đáp: "Xưa giờ tôi nói chuyện bằng miệng."

Quý bà nói: "Lẽ nào không ai dạy cậu, nhìn thẳng vào người khác khi nói chuyện là bài học lễ phép cơ bản nhất hay sao?"

Quan Miên nhún vai ra vẻ chịu thôi.

Quý bà hỏi: "Sao cậu không nói gì hết?"

Quan Miên tiếp tục im lặng.

"Tôi bảo cậu nói chuyện!" Quý bà đe dọa: "Không thì tôi sẽ khiếu nại cậu."

Cuối cùng Quan Miên cũng quay sang nhìn chị ta, hờ hững nói: "Tôi không muốn nhìn vào mắt chị, vậy thà rằng khỏi nói."

Quý bà: "..." Nếu đôi mắt chị ta là súng liên thanh thì chắc bây giờ đầu của Quan Miên đã biến thành tổ ong. "Cậu thật sự ghét tôi đến vậy sao?" Chị ta nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt đen láy không nhịn được nhòa đi, hơi đỏ lên. Giọng chị ta hơi run, vẻ mặt như bị tổn thương.

Quan Miên đáp: "Chị là khách."

Quý bà hỏi: "Chỉ là khách?"

Quan Miên đáp: "Khách quen."

Quý bà hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu lấy trong túi ra một tấm danh thiếp nhét vào tay cậu và nói: "Nếu đã là khách quen, không lý nào cả tên tôi cậu cũng không biết."

Quan Miên cúi đầu liếc qua, "Cô Cốc."

Quý bà nói: "Gọi tôi là Thi Vận."

Quan Miên: "Tôi sẽ bị khiếu nại đấy."

Cốc Thi Vận nói: "Tối tôi mời cậu ăn cơm."

Quan Miên đáp: "Tôi có hẹn rồi."

Cốc Thi Vận vẫn chưa chịu thôi, "Vậy mai."

"Có hẹn."

"Ngày kia."

"Có hẹn."

Cốc Thi Vận tức tối hỏi: "Ngày nào cậu chưa có hẹn?"

Quan Miên đáp: "Vậy ngày nào chị không định hẹn tôi?"

Cốc Thi Vận giận quá lại nở nụ cười, "Đừng nói cậu tưởng tôi hẹn cậu dùng cơm là có ý với cậu đấy chứ? Tôi chẳng qua cảm thấy người như cậu khá thú vị, vì vậy muốn trêu cậu tí thôi. Cậu nghĩ nhiều quá." Nói xong, chị ta xoay ngoắt bỏ đi, giày cao gót nện trên đất nghe cộc cộc cộc.

Mark Ngụy chứng kiến từ đầu tới cuối, bây giờ mới chạy qua nói mát: "Người đẹp đúng là khó hầu hạ nhất trên đời. Cậu thật sự không rung động trước người vô cùng xinh đẹp như Cốc Thi Vận sao? Năm xưa cô ấy từng là Hoa hậu đấy! Giờ hơn ba mươi tuổi, chính là độ tuổi quyến rũ nhất của đàn bà, bỏ lỡ là kẻ ngốc à nha."

Quan Miên đáp: "Vì để không làm kẻ ngốc..."

Mắt Mark Ngụy sáng lên, "Cậu muốn giành về?"

"Không. Để tránh làm kẻ ngốc, anh hãy theo đuổi cô ấy đi." Quan Miên nói: "Lấy thân phận con lai một phần tám dòng máu của anh mà dùng."

Mark Ngụy nói: "Tôi không phải người dễ dãi vậy nhá. Người tôi thích nhất định phải..." Anh ta lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về hình tượng bạn gái lý tưởng.

Quen anh ta được một thời gian, khả năng tóm tắt của Quan Miên được nâng lên tầm cao mới. Ví dụ như hiện tại, chỉ cần nghe năm phút là cậu đã hiểu rõ ý của Mark, nói đơn giản là: Có tiền, đẹp, ngây thơ, tình cảm, trung thành, dịu dàng, hoạt bát, cao gầy... Mặc cho các yêu cầu này có mâu thuẫn với nhau hay không, nói tóm lại tất cả tiêu chuẩn chọn bạn đời của người khác đều phải xuất hiện trên người người yêu anh ta.

Cuối cùng Quan Miên nói: "Anh thích chơi xếp hình."

Mark Ngụy: "..."

Tối đến, Bạch Anh Tước đến đón cậu rất đúng giờ, việc này giúp Quan Miên tiết kiệm được một khoảng lớn tiền xe và tiền cơm. Cùng dùng cơm tối đã trở thành tiết mục mặc định mưa mặc mưa, gió mặc gió. Mark Ngụy còn từng trêu cậu, gọi Bạch Anh Tước là bạn trai của cậu. Suy cho cùng thì số lần hai người gặp mặt còn hơn hẳn số lần tất cả nhân viên công ty hẹn với người yêu. Về việc này, Quan Miên không hề phản bác.

Là người yêu hay không phải là người yêu, hai vấn đề này cả Bạch Anh Tước cùng Quan Miên đều chưa từng nghĩ tới. Dù sao họ cũng rất hài lòng với tình trạng hiện tại, không muốn có bất cứ thay đổi gì, vậy sao phải xoắn xuýt làm chi.

Theo thói quen, dùng xong bữa tối, Bạch Anh Tước đưa Quan Miên về nhà.

Về đến dưới lầu, Bạch Anh Tước khoác tay qua ghế của Quan Miên, mỉm cười nói: "Nhắc mới nhớ, hình như tôi vẫn còn thiếu một chỗ đậu xe."

Quan Miên nói: "Tôi nhớ hợp đồng thuê chỗ đậu xe vẫn chưa đáo hạn."

Bạch Anh Tước nói: "Nhưng người chuyển đi mất rồi, mà chỗ đậu ve vẫn cứ ở đó."

Quan Miên nói: "Anh có thể nhấc vỏ trái đất lên xoay một tí."

Bạch Anh Tước bật cười, "Nếu được tôi muốn xoay sao cho nhà tôi đến cạnh nhà đằng ấy."

Nhớ đến con mèo trong nhà anh, đôi mày của Quan Miên cau tít lại với nhau. "Tôi thấy không phải là ý hay."

Bạch Anh Tước cười bảo: "Thôi được rồi. Tối mai gặp nhé."

Quan Miên gật đầu, xuống xe rồi đi lên lầu.

Ở đây không có bảo vệ, chỉ có một trí tuệ nhân tạo đứng tiếp đãi khách trọ. Cuộc đối thoại ngàn năm như một khiến Quan Miên đôi lúc cũng thấy nhớ anh chàng bảo vệ ở nhà cũ. Dường như cậu càng lúc càng nảy sinh tình cảm với môi trường sống của mình.

Về tới nhà, cậu tắm rửa xong là lên game.

Mấy hôm nay là thời điểm quan trọng.

Theo lời của Bị Thịt Rỗng, nhiệm vụ xây trấn có thể sẽ hoàn thành bất cứ lúc nào, vì để giành được danh hiệu công hội đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ xây trấn, vào những lúc này không ai được phép thả lỏng. Có lẽ lời của cậu ta cũng có sức ảnh hưởng, Quan Miên phát hiện Tinh Phi Ngân cũng lên thường xuyên hơn nhiều.

Hôm nay vừa vào game, cậu đã nhận được thông báo từ hệ thống.

Nhiệm vụ xây dựng tiểu trấn của Công hội Tinh Nguyệt đã thành công, được mệnh danh là tiểu trấn Tinh Nguyệt.

Tiểu tinh linh bay thành đàn trên trời, đều là báo tin vui. Tinh Phi Ngân, Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc... có cả. Khi đọc thư, nhìn nét chữ không chỉ có thể đoán ra tính cách của một người mà còn cảm nhận được tâm trạng của người đó. Giống mấy lá thư này vậy, sự hưng phấn của Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc dường như lan tỏa từ những con chữ, không thể nào che giấu. Nhưng lạ là sao vẫn chưa có thư hỏi thăm của Bị Thịt Rỗng. Thường thì mấy chuyện này cậu ta lúc nào cũng tích cực nhất.

Quan Miên đi quanh tiểu trấn một vòng không thấy ai quen, cậu quay về thôn mới gặp được Bị Thịt Rỗng. Cậu ta đang ngồi ngơ ngẩn trước thần điện Quang Minh.

"Đây có phải là vui quá hóa buồn không?" Quan Miên khoanh tay đứng trước mặt cậu ta và nhìn xuống.

Bị Thịt Rỗng rầu rĩ nói: "Chúng ta thua rồi."

"Thua cái gì?"

Bị Thịt Rỗng đáp: "Tốc độ. Lần này Đế Diệu hoàn thành đầu tiên, đứng thứ hai là Nhất Trụ Kình Thiên, chúng ta chỉ xếp thứ ba. Danh hiệu Đệ Nhất Tiểu Trấn bị giành mất rồi." Nói đến đây, sắc mặt cậu ta càng u ám hơn.

Quan Miên nói: "Ồ."

Khó khăn lắm Bị Thịt Rỗng mới tìm được đối tượng để càu nhàu nhưng lại phát hiện thái độ của Quan Miên quá sức thờ ơ, trong lòng khó tránh nảy sinh bất mãn, "Ngoài "ồ" ra anh không nghĩ được cái gì khác hả?"

Quan Miên hỏi: "Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh."

Bị Thịt Rỗng đáp: "Đừng nói mấy câu sâu sắc đó!"

Quan Miên nói: "Nếu cứ thắng mà không thua, sau này còn ai chơi cùng chúng ta nữa?"

Bị Thịt Rỗng ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, "Cũng phải, tụi mình phải thả dây dài câu cá lớn."

Một con huyết tinh linh bay tới.

Quan Miên nhận thư. Là Ám Hắc Đại Công tìm cậu làm nhiệm vụ chung. Nhiệm vụ lấy một sợi tóc của đoàn trưởng đoàn thần thánh kỵ sĩ đã hoàn thành, tiếp theo là râu của viện trưởng Học viện Ma pháp St. Paders. Không biết game này có chấp nhận dùng nhiều cách để hoàn thành nhiệm vụ không, ví dụ như... Tặng dao cạo râu gì đó.

Thấy cậu vừa nhận thư là chuẩn bị bỏ đi, Bị Thịt Rỗng vô cùng tức tối, "Lại là Ám Hắc Đại Công."

Quan Miên hỏi: "Cậu định làm người đứng đầu bộ phận nhân sự của công hội mình à?"

Bị Thịt Rỗng đáp: "Công hội Đế Diệu vừa giành mất vị trí đầu."

Quan Miên nói: "Tôi tốt nghiệp tiểu học hồi xưa lơ xưa lắc."

Bị Thịt Rỗng hỏi: "Là sao?"

Quan Miên đáp: "Tần sóng tư duy của cậu tôi không bắt được."

Bị Thịt Rỗng: "..." Cậu ta ấu trĩ ấy hở? Ấu trĩ sao? Chẳng qua cậu ta quá yêu Công hội Tinh Nguyệt thôi mà!

Khi cậu đến Học viện Ma pháp St. Paders, Ám Hắc Đại Công đã đợi sẵn ở cửa.

"Chúc mừng." Vừa gặp Quan Miên đã nói chúc mừng.

Ám Hắc Đại Công nhướng mày.

Quan Miên đáp: "Đi thôi."

Thật ra có giành được danh hiệu Đệ Nhất Tiểu Trấn hay không với Ám Hắc Đại Công chẳng hề quan trọng. Nếu bảo đệ nhất đệ nhị, anh thích đệ nhất đệ nhị trong chiến đấu hơn. Năm xưa thành lập công hội là để hưởng thụ cảm giác vui sướng khi chiến đấu, tiếc rằng sau đó Phồn Tinh Hữu Độ rút game, anh muốn bại một lần cũng khó, vì vậy cũng rời game theo. Giờ quay lại với game đã không còn có cảm giác như xưa. Động lực duy nhất để giữ anh lại với game chính là những giây phút ấm áp như hiện tại.

Hai người đến phòng làm việc của học viện.

Thư ký của viện trưởng – Michelle – cản họ lại, "Xin hỏi có hẹn trước không ạ?"

Quan Miên đáp: "Không."

Michelle nói: "Ngại quá, không có hẹn trước không được gặp viện trưởng. Các vị nhất định phải tìm được ma đạo sư Mikris, lấy hai tấm chứng minh tư cách từ chỗ thầy ấy."

Hết cách, hai người đành phải ra khỏi văn phòng, đi tìm Mikris.

Không thể không nói, game thỉnh thoảng cũng rất chu đáo. Ví dụ như hiện tại, Mikris đang đứng ở hàng lang lầu dưới của văn phòng.

Quan Miên nói rõ ý định của họ.

Mikris nói: "Muốn lấy được giấy chứng minh tư cách trước hết phải chứng minh các vị có tư cách. Hãy đến hồ Huyễn Cảnh bắt cho tôi mười con cá chép."

...

Ra hồ Huyễn Cảnh bắt cá chép?

Quan Miên và Ám Hắc Đại Công đều ngẩn ra.

Quan Miên hỏi: "Anh biết câu cá không?"

Trong game, câu cá là một kỹ năng sinh hoạt. Ai cũng có thể học, nhưng không phải ai cũng sẽ học.

Quả nhiên, Ám Hắc Đại Công lắc đầu.

Đáp án này nằm trong dự đoán của Quan Miên. Ngoài chiến đấu, cậu nghĩ anh sẽ không lãng phí thời gian học mấy kỹ năng đó.

Mikris nói: "Đây là để chứng minh tư cách của các vị, vậy nên phải chính tay bắt."

...

Quan Miên nói: "Hiện giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng để câu được cá chép không cần kỹ năng câu cá level quá cao."

Thực tế chứng minh, đời nào có như mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #1x1#đam