Chương 139 - 141: Lễ vật khủng bố
Một chiếc nhẫn, cùng một bàn tay giả.
Khó khăn lắm mới xếp hết quần áo vào tủ được, đang định đóng tủ lại thì Quan Miên bất ngờ nhìn thấy Tuyết Sơn đang đứng cách đó mấy bước và nhìn chằm chằm vào mình. Quay đầu lại nhìn vào tủ quần áo, cậu buồn bã nhận ra giờ đây nó đã chật kín đến mức con ruồi còn chê hẹp, vậy nên đành bỏ ý định trốn vô tủ, lặng lẽ đóng tủ lại rồi bình tĩnh nhìn Tuyết Sơn.
Tuyết Sơn thử nhón chân chân trước ra bước một bước nhỏ.
Quan Miên lùi lại nửa bước.
Tuyết Sơn chầm chậm co cái chân vừa thò ra nhưng chưa đặt được bước nào lại rồi nhìn cậu bằng ánh mắt vô tội.
Thật ra Quan Miên biết nó đúng là vô tội, từ lúc quen nhau tới giờ hình như đều do nó nhường Quan Miên khiến cậu cảm thấy chính cậu mới là thú cưng. Tuy biết thế nhưng nỗi sợ đeo bám xưa nay không thể nào dễ dàng khắc phục như vậy, bằng không cả thế giới chẳng còn ai bị bệnh tâm lý.
Trước khi dọn qua cậu từng cân nhắc về con mèo này, nhưng xét thấy trước giờ hai bên vẫn mạnh ai nấy sống, không động chạm tới nhau nên cậu cho rằng chuyện đó không quan trọng mấy. Giờ đây xem ra thực tế chứng minh một chuyên gia phân tích số liệu khi bị tình cảm chi phối, khả năng phân tích khách quan sẽ giảm sút đáng kể!
Ít nhất với tình hình bây giờ, con mèo to tướng như vầy tuyệt đối không thể phớt lờ được!
Một thú một người, một cao một thấp cứ thế nhìn nhau chằm chằm cho đến khi Bạch Anh Tước quấn khăn tắm xuất hiện.
Bạch Anh Tước cúi xuống ôm Tuyết Sơn lên, vuốt ve lông nó và cười bảo Quan Miên: "Em đi tắm không?"
Quan Miên lập tức mở tủ lấy bộ đồ ngủ duy nhất vào phòng tắm.
Bạch Anh Tước có cảm giác khi lướt ngang qua mình, Quan Miên cố ý tránh ra thật xa. Anh cúi đầu nhìn chú mèo đang ngoan ngoãn nằm trên tay mình, nhỏ giọng cười hỏi: "Nè, mày nói xem nên nhuộm lông mày trắng cậu ấy có thích mày hơn đôi chút không nhỉ?"
Tuyết Sơn lười nhác liếc anh một cái.
Bạch Anh Tước cười nói tiếp: "Cũng đúng, cậu ấy không hề yêu cầu tao phải mặc đồ màu trắng. Vậy nên tao không cần nhuộm lông của mày mà phải cạo sạch để mày phô bày cơ thể mơn mởn nhé?"
Tuyết Sơn không hiểu anh đang nói gì nhưng thấy anh cười quá vui vẻ, nó bèn lấy đầu cọ vào tay anh.
Bạch Anh Tước tiếp tục dụ dỗ: "Không tin à? Cậu ấy thiệt ra nhìn thấy cơ thể tao xong mới..."
Cửa phòng tắm bất thình lình bật ra.
Bạch Anh Tước tiện tay thả Tuyết Sơn xuống đất, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?"
Tuyết Sơn nhìn anh đầy vẻ trách móc rồi nằm sấp xuống đất.
Quan Miên đáp: "Tôi quên mang khăn tắm."
"Có cái mới nè." Bạch Anh Tước bước vào phòng tắm và trở tay đóng cửa lại.
Quan Miên liếc anh.
Bạch Anh Tước ngồi bên bồn tắm trông rất nhàn rỗi và cười nói: "Bồn tắm nhà anh rộng lắm."
"Ừm." Quan Miên đặt tay lên áo sơ mi, "Khăn để đâu?"
Bạch Anh Tước tỉnh bơ nhìn cậu, lấy kích cỡ mắt bình thường khi anh nhìn người khác làm chuẩn thì mắt của anh hiện tại đang mở to quá mức trung bình, "Chốc nữa anh chà giúp em."
Quan Miên nhanh chóng cởi cúc áo ra, hờ hững nói: "Trưa nay đã vận động rồi."
Bạch Anh Tước nhìn cậu thản nhiên cởi hết áo rồi đến quần, ánh mắt bỗng chốc trở nên vô cùng... tế nhị.
Quan Miên đang khỏa thân, cậu không thể nào bình tĩnh như Bạch Anh Tước, vì vậy cổ cậu và hai tai từ từ đỏ lên, không để Bạch Anh Tước kịp thưởng thức kỹ đã vội bước vào bồn tắm.
Bạch Anh Tước cười nói: "Anh chà lưng cho em."
Quan Miên liếc xéo anh rồi xoay người lại dựa vào thành bồn tắm và đưa lưng ra.
Bạch Anh Tước hớn hở lấy khăn nhẹ nhàng chà lưng cho cậu.
Quan Miên thoải mái rên khẽ, mắt cậu híp lại, thuận miệng hỏi gì đó: "Mới à?"
"Không." Bạch Anh Tước nói: "Có xem như là gián tiếp gần gũi da thịt không nhỉ?"
Quan Miên đáp: "Ừ, thế anh muốn lấy thân báo đáp không?"
Tay Bạch Anh Tước khựng lại, anh cười khổ nói: "Chắc sắp rồi."
Quan Miên mở mắt ra tỏ vẻ ngờ vực.
"Ban nãy cô họ hai gọi điện thoại đến." Bạch Anh Tước nói: "Hôm nay tình cờ cô muốn kiểm tra sức khỏe tổng quát, bác sĩ gia đình tiện đường ghé nhà họ một chuyến, họ tự nhiên tán gẫu cả buổi, bác sĩ vô tình kể lại lịch trình nguyên ngày của mình cho họ nghe..."
Quan Miên nhướng mày.
Bạch Anh Tước nói: "Nếu em để bụng anh có thể kiện vị bác sĩ đó, có thể ông ấy sẽ bị treo bằng một năm vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp." Thật ra người càng muốn khởi tố vị bác sĩ đó là anh, vì cô họ hai trong điện thoại có ám chỉ, vị bác sĩ nọ trước mặt cô họ hai đã bày tỏ quan ngại sâu sắc về mặt kỹ thuật của anh.
Quan Miên hỏi: "Có hậu quả trực tiếp không?"
Bạch Anh Tước cười bảo: "Chuyện kết hôn bị đăng báo thì sao?"
Quan Miên đổi tư thế rồi nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: "Không sao."
Khóe miệng Bạch Anh Tước hơi nhoẻn lên, "Ồ? Em tính cầu hôn anh?"
Quan Miên nói: "Không..." Đột nhiên cậu mở bừng mắt ra.
Bạch Anh Tước đã cởi khăn tắm của mình ra, dùng hai tay vuốt ve lưng cậu rồi từ từ mò mẫm lên trên.
Hai điểm mẫn cảm trước ngực bị anh vuốt ve, Quan Miên lập tức có phản ứng. Cậu quay ngoắt lại bắt lấy tay anh, ôm hờ vào anh để kéo anh qua.
Bạch Anh Tước phối hợp nhịp nhàng, đạp nhẹ ra sau để người ngã vào bồn tắm.
Nước bắn tung tóe!
May mà bồn tắm đủ rộng cho hai người nằm.
Bạch Anh Tước vừa ngã vào nước đã bị Quan Miên vồ lấy hôn ngấu nghiến.
Quan Miên lần này hôn rất mạnh mẽ, một tay ôm chặt lấy anh, tay còn lại lần mò xuống dưới.
Bạch Anh Tước đủ hơi nên để mặc cậu hôn điên cuồng.
Tay Quan Miên chạm vào nơi đó, phát hiện nó đã có phản ứng thì đột ngột buông tay và bước ra khỏi bồn tắm.
Bạch Anh Tước trồi khỏi mặt nước, vuốt mặt, vừa thở hổn hển vừa nhìn cậu một cách khó hiểu.
Quan Miên lấy khăn tắm của anh thản nhiên quấn quanh người mình, "Vết thương của tôi vẫn chưa lành."
Bạch Anh Tước ngẩn ra rồi phá lên cười.
Quan Miên mặc kệ anh và tự mình tắm rửa.
Bạch Anh Tước nhìn xuống mặt nước, bất đắc dĩ nói: "Sống chung thì phải chia ngọt sẻ bùi." Dù sao cũng đã ướt nhẹp, thôi thì cứ tắm lại lần nữa, nhưng lần này anh rất ngoan ngoãn tắm rửa và không chọc ghẹo gì Quan Miên nữa.
Hai người yên ổn tắm rửa xong xuôi rồi mở máy quét dọn tự động để nó thu xếp lại phòng tắm.
"Tắm uyên ương kiểu này hại sức khỏe ghê." Lúc bước ra, Bạch Anh Tước còn than thở một câu như vậy.
Quan Miên không nói tiếng nào, lẳng lặng trèo lên giường đi ngủ. Hôm qua nghỉ ngơi không đủ, hôm nay lại phải tiêu hao thể lực, chịu đựng được tới giờ đã là cực hạn của cậu.
Bạch Anh Tước chỉnh đèn tối lại, thuận tay vớ áo choàng khoác vào người rồi đến phòng làm việc.
Dù tư liệu Cốc Thi Vận và tin tức Quan Miên cung cấp khiến anh hiểu rõ hơn những điều mờ ám ở Du Thị nhưng không đủ để anh đưa ra quyết định dứt khoát, ít nhất trước mắt vẫn chưa. Chưa nói đến quan hệ dây dưa nhùng nhằng giữa Đảng Cải cách và Tập đoàn Thịnh An, tư liệu Cốc Thi Vận đưa ra chỉ là việc vận hành tiền bạc từ một phía, không hề có ghi chép nào về phần thu nhận của Đảng Cải cách, đến lúc đó chỉ cần Đảng Cải cách đẩy một tên bù nhìn ra gánh tội thì chuyện này có thể giải quyết qua loa. Về phần Du Thị tuy bị tổn thất nặng nề nhưng có Đảng Cải cách chống lưng, chỉ cần giữ lại được hạt giống là lại có thể đâm chồi nảy lộc.
Nếu muốn lật đổ họ triệt để ít nhất cần nắm trong tay sổ sách hoàn chỉnh, như Quan Miên từng đề cập, ví dụ như Đảng Cải cách vận hành số tiền đó thành quỹ riêng, ngày tháng, nhân vật liên quan, số tiền... Không được thiếu thứ nào. Nhưng anh có thật sự cần phải đào bới tận gốc rễ của họ lên như vậy không?
Một khi chuyện này phơi bày, có thể tưởng tượng hình ảnh Đảng Cải cách xây dựng trong lòng nhân dân sẽ sụp đổ hoàn toàn, dù là thay đổi toàn bộ Đảng viên cũng không thể cứu vãn. Những đảng phái khác sẽ mượn cơ hội tiêu diệt Đảng Cải cách!
Hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vấn đề này lại quay về với mối lo của anh ban đầu: Quan hệ giữa Đảng Cải cách và Tập đoàn Thịnh An.
Thân là một trong ba trụ cột của Đảng Cải cách, Tập đoàn Thịnh An tuy bấy lâu nay không tham gia vào việc hối lộ nhưng cũng xem như hợp tác lâu dài. Những chính sách ưu đãi do Đảng Cải cách thông qua khiến bên anh thu được nhiều lợi nhuận, sau đó trích một phần lợi nhuận hỗ trợ tài chính cho các hoạt động của Đảng Cải cách, quả thật là lợi ích và thiệt hại giữa đôi bên liên kết rất chặt chẽ.
Một khi Đảng Cải cách sa lưới, Tập đoàn Thịnh An dù có trong sạch nhưng vẫn sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề về mặt làm ăn và danh dự. Thời nay, nếu tập đoàn lớn không nhận được sự ủng hộ của bất cứ đảng phái nào sẽ rất dễ bị những tập đoàn khác đàn áp. Thực lực của Tập đoàn Thịnh Anh có thể nằm trong top năm của cả nước có một nguyên nhân quan trọng chính là được Đảng Cải cách chống lưng.
Đây vẫn chưa phải là trường hợp tệ nhất. Chuyện càng tệ hại hơn là nhà họ Bạch cùng Đảng Cải cách quan hệ thân thiết, nếu Đảng Cải cách xảy ra chuyện, nhà họ Bạch cũng phải lao đao...
Bạch Anh Tước nhịn không được lại châm thêm một điếu thuốc. Đây là thuốc điện tử mô phỏng theo mùi vị của thuốc lá thật nhưng không nhả khói nên chẳng gây ảnh hưởng gì đến sức khỏe, hơn nữa còn pha thêm chút vị bạc hà giúp người ta bình tĩnh lại mỗi khi căng thẳng.
Đầu thuốc là ánh lửa giả đỏ mập mờ, lập lòe trong bóng đêm theo từng hơi anh rít vào.
Sáu giờ sáng, trời vẫn còn tờ mờ.
Quan Miên đáng lẽ ra vẫn đang chìm trong mộng đẹp nhưng lại bất thình lình bật dậy. Tuyết Sơn đang nằm cuộn tròn bên chăn của cậu, dùng người nó ủn vào chân cậu và ngẩng đầu nhìn Quan Miên đầy vẻ vô tội. Ánh mắt đó như là muốn hỏi: Sao thế?
Cả người Quan Miên cứng đờ một lúc thật lâu, mãi đến khi Bạch Anh Tước thò tay ra ôm nó vào lòng.
Quan Miên chầm chậm nằm xuống.
Không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy...
Cậu không ngừng thôi miên bản thân.
Bạch Anh Tước hôn cậu một cái, hàng mi run khẽ của cậu khiến anh thấy ngứa ngáy trong lòng.
Quan Miên mở mắt ra nói: "Tôi thấy... Chúng ta vẫn nên giữ không gian cá nhân."
"Ừm." Bạch Anh Tước nghiêng qua nhào lên người cậu, cúi đầu hôn thật sâu lên môi của cậu.
Quan Miên đẩy anh ra, đang định giở chăn bước xuống giường thì mu bàn tay chợt thấy có gì mềm mềm ấm ấm chạm vào, liếc xuống quả thật bắt gặp Tuyết Sơn đang ghé đầu lên tay cậu, cả người ép sát vào cậu và ngoan ngoãn kêu một tiếng meo nịnh nọt.
Bình tĩnh rụt tay lại.
Quan Miên tự cổ vũ bản thân. Nhưng cậu vừa cử động, đầu Tuyết Sơn cũng nhúc nhích, nó áp vào cánh tay cậu rồi nằm lăn ra.
Thấy cậu cứng đờ như pho tượng, Bạch Anh Tước lập tức ngồi dậy, thò tay toan ẵm Tuyết Sơn đi thì bất chợt nghe Quan Miên nói: "Khoan."
Ngón tay đang bị Tuyết Sơn đè khẽ nhúc nhích.
Tuyết Sơn không có phản ứng.
Quan Miên trở tay và khều nhè nhẹ lên bụng Tuyết Sơn.
Đôi tai nhỏ của Tuyết Sơn run lên, nó nhìn cậu và kêu lên một tiếng thoải mái.
"Nó... xù xù mượt mượt." Cả buổi trời Quan Miên mới thốt ra được bình luận.
Bạch Anh Tước nhịn không được cười nói: "Ừ, lông nó dài mà."
Quan Miên không để lý lời chọc ghẹo của anh, cậu vươn một tay ra đặt nhè nhẹ lên mình Tuyết Sơn rồi dịu dàng vuốt ve nó.
Tuyết Sơn ngoan ngoãn để cậu vuốt, nó còn lập tức ưỡn bụng ra để cậu vuốt sướng tay hơn.
Vuốt ve thật lâu, cả người Quan Miên dần thả lỏng hơn, cậu nhẹ giọng nói: "Hồi nhỏ tôi từng nhìn thấy một con mèo lông xù đáng yêu lắm. Tôi mải chơi với nó, chơi được một lúc... Nó tự dưng cắn tôi rồi... bỏ chạy."
Bạch Anh Tước hỏi: "Cắn? Không phải cào?"
"Cắn!" Quan Miên trả lời chắc như đinh đóng cột.
Bạch Anh Tước nói: "Trong mơ em đã làm gì nó?"
Quan Miên mù mờ đáp: "Đâu có làm gì nó... đâu nhỉ?" Cậu cũng không chắc lắm.
Bạch Anh Tước vuốt đầu cậu, phì cười bảo: "Có lẽ là... Em nằm mơ đó."
"Nhưng mông đau thật mà."
"Ồ, thì ra là mông..." Cuối cùng Bạch Anh Tước hết nhịn nổi phải phá ra cười.
Quan Miên lườm anh một phát nao lòng.
Bạch Anh Tước cũng cảm thấy cười trên nỗi đau của người khác là chuyện hết sức dã man nên anh quyết định... Quay sang hướng khác cười tiếp.
Quan Miên vuốt Tuyết Sơn một lúc nữa rồi đột nhiên nhíu mày hỏi: "Lúc mình ngủ nó sẽ nhảy lên giường à?" Cậu nhớ rõ ràng hôm qua nó không có trong phòng.
Bạch Anh Tước quay lại thề thốt: "Yên tâm. Bất cứ lúc nào anh cũng thề chết bảo vệ mông em!"
Tuy nhắc đến chuyện đau khổ thời niên thiếu nhưng tiến triển trong mối quan hệ giữa cậu và Tuyết Sơn khiến tâm trạng Quan Miên khá tốt, thậm chí còn tự mình vào bếp luộc hai quả trứng. Vì quan tâm đến sức khỏe của người yêu, Bạch Anh Tước đã tỉnh bơ giành xử lý luôn cả hai quả.
Quan Miên lại đi cho mèo ăn. Dù lúc nó đến gần, cả người cậu không tự chủ được cứng đờ trong chốc lát nhưng cậu nhanh chóng khắc phục nỗi sợ hãi của mình, cố gắng đứng đợi nó ăn hết rồi vuốt ve nó. Cậu cảm thấy dường như mình thích cái cảm giác mượt mà mềm mại khi vuốt Tuyết Sơn mất rồi.
Bạch Anh Tước cười bảo: "Thiệt ra vuốt ve anh cũng sướng tay lắm nè."
Quan Miên nói: "Trên người anh chẳng có bao nhiêu lông."
Bạch Anh Tước ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Có cần anh đi cấy thêm lông ngực không?"
Quan Miên nói: "Nếu là lông của Tuyết Sơn thì còn cân nhắc được."
Bạch Anh Tước cười nói: "Anh chẳng sao đâu, sợ Tuyết Sơn trụi thôi."
Nghe thấy tên mình, Tuyết Sơn lười nhác ngẩng đầu lên nhì, sau đó lại rúc vào dưới tay Quan Miên. Với nó mà nói, sự nỗ lực ròng rã mấy tháng trời rốt cuộc được đền đáp xứng đáng, thành quả này đáng quý biết bao nên phải cố gắng trân trọng và hưởng thụ.
Vì vậy, Quan Miên tiếp tục vuốt ve, Tuyết Sơn tiếp tục được vuốt ve, còn Bạch Anh Tước... bị ra rìa.
Tin Quan Miên từ chức dần dần lan truyền, đồng nghiệp lần lượt đến chia tay với cậu. Có vài cô gái còn cố ý chuẩn bị quà cho Quan Miên, Quan Miên mở ra xem thử, hóa ra là phấn chống nắng.
"..."
Cậu đen lắm sao?
Quan Miên tiện tay cho quà vào túi quần, vừa xoay người thì bắt gặp Mark Ngụy đang đi đến, trong tay cầm thứ gì đó, nụ cười trên mặt anh ta giả tạo như lấy keo dán lên rồi bị ngâm nước.
"Hí hí có người tặng quà cho tôi này." Mark Ngụy huơ huơ thứ đó trước mặt cậu nhưng thẳm sâu trong mắt chẳng có chút gì như đang cười.
Quan Miên hỏi: "Anh định ăn mừng mình có lần đầu tiên vào tuổi ba mươi sao?"
"Ai nói đây là lần đầu tiên của tôi?" Mark Ngụy giãy lên như bị giẫm phải đuôi.
Quan Miên nói: "Tôi chỉ tìm giúp anh một lý do để vui ra mặt thôi."
Mark Ngụy nghẹn họng, bực bội nhét thứ đó vào lòng cậu rồi giận dỗi nói: "Thứ tào lao này ai thèm! Của cậu đấy!"
Quan Miên nhìn anh ta đầy vẻ ngờ vực.
Mark Ngụy bảo: "Cậu tự xem tên trên đó đi."
Quả nhiên trên gói đồ có ghi hai chữ "Quan Miên".
Quan Miên mở ra xem, bên trong là một hộp gỗ trang trí tinh tế.
Mark Ngụy hỏi bằng giọng chua lét, "Có phải Bạch Anh Tước tặng cậu không? Làm màu quá nhỉ. Chẳng phải ngày nào từ sáng tới tối hai người cũng ở bên nhau sao? Có cần phải gửi qua bưu kiện vậy không?"
Quan Miên tự nhiên có dự cảm không hay, cậu hỏi: "Tôi nhớ trung tâm triển lãm mình hình như có kiểm tra tính nguy hiểm của bưu kiện đúng không." Bạch Anh Tước xưa giờ đều thích tặng quà tận tay cậu.
Mark Ngụy giật thót, giọng cũng thay đổi: "Đừng nói là lựu đạn nha?"
Quan Miên đi vòng qua anh ta để đến trung tâm bảo an kiểm tra.
Mark Ngụy đứng chần chừ một lúc nhưng vẫn không dằn được lòng hiếu kỳ bèn đi theo.
Quan Miên giải thích với trung tâm bảo an về lai lịch không rõ ràng của bưu kiện, tổ trưởng liền nhiệt tình đặt món hàng của cậu vào máy để xét nghiệm.
Đing.
Đèn xanh
Cũng tức là bên trong không có đạn được hoặc vật phẩm hóa học.
Quan miên hỏi: "Có thể quan sát xem bên trong có gì không?"
Tổ trưởng gật đầu, dùng máy scan quét qua một lần, trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh bên trong.
"Ọe!" Mark Ngụy chống tay vào tường nôn khan.
Sắc mặt của tổ trưởng cũng trắng bệch.
Trong hình rõ ràng là một bàn tay.
Ngược lại trông Quan Miên khá là bình tĩnh. Cậu lấy hộp ra khỏi máy và mở ra.
Một bàn tay sinh động xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Mark Ngụy hoàn hồn, đột nhiên kêu lên: "Đừng nói là tay của Cốc Thi Vận nha?"
Những người trong trung tâm bảo an ùa lên xem. Tổ trưởng mặt mày xanh lét nói: "Báo cảnh sát trước đi."
Quan Miên đột nhiên ghé sát vào ngửi thử.
Những người khác lập tức tản ra và nhìn cậu như đang nhìn một tên thần kinh.
Quan Miên nói: "Làm bằng cao su." Cậu ngừng lại chốc lát rồi hỏi Mark Ngụy: "Sao anh lại cảm thấy là tay của Cốc Thi Vận?"
Nghe thấy là tay cao su, sắc mặt Mark Ngụy lúc này mới đỡ hơn đôi chút, anh ta mở miệng nói: "Ngón trỏ tay phải Cốc Thi Vận có vết chai, hai ngón ngoài cùng khá thô nhưng mấy ngón ở giữa lại ốm, trông không cân xứng lắm. Với lại tôi nhận ra chiếc nhẫn này. Là kiểu phát hành có hạn lượng của Popie-F, tôi từng nhìn thấy chị ta đeo."
Những người khác bắt đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh dị.
Mặt Mark Ngụy đỏ lên, "Chị ta là khách quen nên đương nhiên tôi phải để ý."
Tổ trưởng run giọng hỏi: "Này là trò đùa quái ác của ai? Có cần báo cảnh sát không?"
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Báo đi." Nếu nhẫn thật sự là của Cốc Thi Vận, còn bàn tay này lại mô phỏng từ tay thật của chị ta thì đây không còn là trò đùa quái ác nữa, mà chính là... đe dọa. Người muốn dùng Cốc Thi Vận để đe dọa cậu nghĩ đi nghĩ lại chỉ có duy nhất một kẻ.
Du Hải Ba hờ hững nghe gã vệ sĩ được phái đi bám đuôi báo cáo chuyện Quan Miên ở trung tâm triển lãm báo cảnh sát rồi cúp điện thoại.
Trợ lý đứng trước chiếc bàn rộng ba mét dè dặt nhìn gã và hỏi: "Quan Miên cùng Bạch Anh Tước quan hệ không phải bình thường, làm thế có gây hấn với Tập đoàn Thịnh An cùng nhà họ Bạch?"
Du Hải Ba cười lạnh nói: "Lúc hắn ta điều tra tôi có cân nhắc tới chuyện sẽ gây hấn với tôi không?" Vừa quẳng đi nụ cười hiền hòa, gương mặt của gã lập tức u ám lạnh lẽo, đuôi mắt thấp thoáng lộ ra nét gian xảo và độc địa khiến người khác phải rùng mình.
Dù trợ lý đã ở bên cạnh gã ba, bốn năm nhưng vẫn thấy ớn lạnh sống lưng.
Du Hải Ba hỏi: "Tra được tư liệu trước khi vào tù của Quan Miên chưa?"
Trợ lý đáp: "Tuy tư liệu về cậu ta bị đặt chế độ bảo mật nhưng sau khi tôi kiểm tra bên phía chính phủ trưng ương, chính phủ địa phương cùng Cục Quản lý hồ sơ, có vẻ như chế độ bảo mật không phải do chính quyền thiết lập, khả năng rất cao là do hacker xâm nhập vào thay đổi. Chẳng những nâng cấp chế độ bảo mật mà còn thay đổi tư liệu cá nhân của Quan Miên. Tôi kiểm tra thấy tư liệu từ nhỏ đến lớn của cậu ta đều bị sửa hết vào khoảng hơn một năm trước, lịch sử thay đổi bị xóa sạch, chỉ để lại chuyện cậu ta đánh người rồi ngồi tù."
Du Hải Ba hỏi: "Hơn một năm trước? Trước hay sau ngày đó?"
Trợ lý đáp: "Ba ngày sau đó."
Mặt Du Hải Ba sa sầm, "Không cần điều tra nữa. Có lẽ trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận những chuyện ngoài ý muốn." Sắc mặt gã u ám như báo hiệu giông bão sắp kéo đến.
Trợ lý biết gã đã có ý muốn giết người. Vẻ mặt này gần đây trợ lý nhìn thấy hai lần. Một lần là khi Cốc Thi Vận muốn rời khỏi gã để kết hôn với một luật sư nổi tiếng, một lần là khi thông qua máy chủ phát hiện sổ sách đang bị mở ra ở máy khác, điều tra thì phát hiện là Quan Miên.
"Đi gọi Đàm Chinh qua đây." Tiếng của Du Hải Ba khiến gã hoàn hồn. Trợ lý vội vâng dạ rồi xoay lưng ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, một người vóc dáng cao gầy, đeo kính trông rất lịch thiệp bước vào. Sắc mặt của hắn trắng bệch như đang bị bệnh nhưng mắt lại sáng chẳng khác mắt ưng, hai nét đó kết hợp với nhau trông vừa nổi bật vừa gai mắt như vết mực đen trên giấy trắng.
"Tổng giám đốc Du." Đàm Chinh kéo ghế ngồi xuống. Ở Du Thị, sau khi biết được bộ mặt thật của Du Hải Ba mà vẫn dám tự nhiên ngồi xuống trước khi được gã cho phép chỉ có vài người, Đàm Chinh là một trong số đó.
"Sổ sách xưa giờ đều do cậu phụ trách, giờ giỏ bị chọt thủng cậu phải chịu trách nhiệm đấy nhé." Du Hải Ba cười ha ha và nói.
Vớ vẩn. Sổ sách do hắn quản lý do người nào làm rò rỉ ai lại chả biết. Đàm Chinh nhếch mép, hờ hững nói: "Vậy tổng giám đốc Du tính thế nào?"
Du Hải Ba đáp: "Mất đồ thì phải tìm về."
Đàm Chinh nói: "Thời buổi bây giờ cả người cũng clone được thì còn thứ gì không có bản sao? Tìm được bản gốc cũng khó đảm bảo không có con cháu chắt chút chít của nó lưu lạc bên ngoài."
Du Hải Ba chầm chậm mở tủ lấy gói thuốc lá ra và rút một cây lên châm lửa. Làn khói xám trắng từ đầu thuốc đỏ hồng từ từ bay lên.
Đàm Chinh nói: "Thứ này bị cấm."
Du Hải Ba lấy một gạt tàn kiểu cổ đặt lên bàn, ngón tay khẽ gảy nhẹ điếu thuốc, "Thuốc lá điện tử là thứ vớ vẩn nhất trên đời. Mô phỏng mùi vị của thuốc thật? Thứ đó có thể gây nghiện đâu. Thật ra điểm hấp dẫn nhất của thuốc lá là muốn ngừng mà ngừng không được."
Đàm Chinh nói: "Thôi thì anh chơi ma túy luôn cho rồi."
Du Hải Ba đáp: "Ma túy hại não."
Trong mắt Đàm Chinh lóe lên cảm xúc giễu cợt.
Ngón tay kẹp thuốc lá của Du Hải Ba khẽ siết lại, nhưng gã vẫn tỏ vẻ thản nhiên nói: "Cậu nói xem nên thu xếp cục diện rối rắm lần này thế nào."
Đàm Chinh hỏi: "Chẳng phải anh đã có hành động rồi sao?"
Du Hải Ba đáp: "Hy vọng hiệu quả."
Đàm Chinh nói: "Hy vọng không phản tác dụng."
"Ý gì?"
"Bạch Anh Tước tuyệt đối không phải loại người co đầu rụt cổ lại khi anh giơ đao lên đâu." Đàm Chinh nói: "Anh nên biết anh ta rất thích chơi game, đặc biệt là hình thức chiến đấu. Người này rất hợp sống trong thời cổ đại, dùng vũ khí lạnh để đánh đấm."
Du Hải Ba hỏi: "Ý cậu là hắn ta sẽ trả đòn?"
Đàm Chinh nói: "Ban đầu có thể anh ta chỉ thăm dò thử, nhưng anh đã giơ đao lên, ít nhiều gì anh ta cũng phải vào tư thế sẵn sàng chứ."
Du Hải Ba đáp: "Lẽ nào tôi nên để hắn nắm cán của tôi muốn làm gì thì làm?"
"Chẳng phải là còn con đường tốt hơn sao?" Thấy Du Hải Ba nhìn mình đầy vẻ trông chờ, hắn thản nhiên nói: "Bạch Anh Tước và Tập đoàn Thịnh An đều là châu chấu trên cùng một dây. Dù cách làm có khác nhau nhưng lợi ích là chung. Thay vì đẩy anh ta về phía đối lập, xâu xé nhau người sống kẻ chết, chi bằng cố gắng buộc anh ta thật chặt vào?"
Du Hải Ba đáp: "Lúc đầu khi thành lập quỹ bí mật, cha tôi từng mời cha mẹ Bạch Anh Tước tham gia nhưng bị từ chối. Tính tình Bạch Anh Tước thế nào tôi rất rõ, bao năm nay cả thuế thôi lúc nào cũng đóng đủ, còn bắt hắn hối lộ... Hừ."
Đàm Chinh lắc đầu đáp: "Buộc chặt không nhất thiết là phải kéo theo anh ta xuống nước."
"Là sao?"
Đàm Chinh nói: "Thắt chặt quan hệ lợi ích bằng cách trở thành cổ đông của Tập đoàn Thịnh An hoặc để Thịnh An là cổ đông của Du Thị. Mượn sức nhà họ Bạch, củng cố địa vị của nhà họ Bạch trong Đảng Cải cách, thậm chí kéo theo vài người khác của nhà họ Bạch vào tròng."
Du Hải Ba nheo mắt nói: "Thế thì Đảng Cải cách sẽ bị nhà họ Bạch khống chế."
Đàm Chinh hỏi: "Anh còn sống được bao nhiêu năm?"
Du Hải Ba ngẩn ra đáp: "Ý gì?"
Đàm Chinh đáp: "Theo tôi cùng lắm một trăm năm. Trong vòng một trăm năm, nhà họ Bạch tuyệt đối không có năng lực đó."
Du Hải Ba tuy hiểu rõ ý hắn nhưng vẫn không cam lòng, gã nói: "Tôi vẫn còn con cháu chứ."
Đàm Chinh lạnh nhạt vặn lại: "Thế thì sao?"
Du Hải Ba nhìn vẻ trào phúng hiện rõ trong đôi mắt đen láy của hắn, bất chợt thấy khó chịu gần như co giật. Người đàn ông trước mặt là con bạn cũ của cha gã, sau khi bạn qua đời, cha gã nhận hắn về nhà nuôi dạy. Từ ngày hắn bước vào nhà, gã đã biết người đàn ông này chẳng hề đơn giản. Bởi vì hắn rất lạnh lùng, lạnh đến mức khiến người khác nhức buốt.
"Tôi sẽ cân nhắc." Du Hải Ba tỏ ý muốn đuổi khách.
Đàm Chinh hờ hững đứng dậy, ra đến gần cửa hắn đột nhiên ngừng bước, quay đầu lại nói: "Giả sử có một ngày tôi phải ngồi tù vì nhà họ Du... Thì xem như tôi đã trả hết nợ."
Cửa đóng lại.
Du Hải Ba nhìn chằm chằm vào cánh cửa cả buổi rồi đột nhiên hung hăng dụi tắt điếu thuốc trong tay, "Xúi quẩy!"
Cảnh sát làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, hỏi Quan Miên vài câu lấy lệ rồi mang tay giả cùng cả gói quà đi.
Trung tâm triển lãm vì chuyện này mà dậy lên vô số làn sóng đàm tiếu.
Mark Ngụy lẽo đẽo theo sau Quan Miên và luôn mồm lải nhải không ngừng. Chốc chốc thì đoán có phải do Quan Miên mồm miệng quá sắc bén nên gây thù chuốc oán, chốc chốc lại đoán có phải do người theo đuổi Bạch Anh Tước không chịu thua nên muốn dằn mặt...
Nói miết nói miết làm Quan Miên suýt chút quên luôn suy đoán ban đầu của mình là gì.
Lúc tan ca, Bạch Anh Tước thay đồ và đến đón Quan Miên, Mark Ngụy lập tức huơ tay múa chân lớn tiếng luyên thuyên với anh cả tràng, tiếng vọng phải đến năm, sáu mét cách đó còn nghe thấy.
Quan Miên đứng sau lưng anh nghe Mark Ngụy hớn hở ba hoa về khả năng quan sát tỉ mỉ của mình, vừa liếc một cái là biết ngay là giống tay của Cốc Thi Vận...
Bạch Anh Tước hỏi: "Mệt chưa?"
Mark Ngụy ngây người, hai má dần hồng lên, nhỏ giọng nói: "Không đến nỗi." Nói xong còn vờ như vô ý liếc Bạch Anh Tước một cái thì thấy anh mở cửa và đưa tay ra mời.
...
Ôi ôi ôi, làm gì thế này?
Hai mắt Mark Ngụy sáng rỡ lên. Tuy lúc này đây rất có thể Quan Miên sẽ bất ngờ xuất hiện nhưng cơ hội này đúng là hiếm có. Hơn nữa còn là do Bạch Anh Tước chủ động mời mình, chẳng qua mình muốn giữ thể diện cho người ta thôi mà. Với cả... Chỉ lên xe thôi, có thể chỉ là đi ăn cơm chung, đừng nghĩ nhiều quá. Chắc vì câu chuyện mình kể quá sinh động nên mới thu hút được anh ta.
Mark Ngụy đang mừng thầm trong lòng, toan cất bước thì thất một bóng lưng xuất hiện trước mặt.
Bạch Anh Tước đứng chắn trước Mark Ngụy để Quan Miên lên xe.
Mark Ngụy: "..." Quan Miên đến hồi nào vậy trời?
Bạch Anh Tước xoay sang cười với anh ta, "Cảm ơn câu chuyện của anh."
Mark Ngụy dõi theo bóng lưng anh ung dung khuất dần, lặng lẽ nghĩ: Thật ra cũng đâu có định lên xe, chẳng qua sợ làm người ta mất mặt. Được rồi được rồi, đằng nào thì người ta đã công nhận mình có khiếu kể chuyện.
...
Phân biệt đối xử thế này đúng là khiến kẻ khác đau lòng mà!
Sau khi lên xe, nụ cười của Bạch Anh Tước dần biến mất.
Quan Miên nhìn hướng xe chạy, thấp giọng hỏi: "Đến nhà họ Bạch?"
Bạch Anh Tước chìa tay ra nắm lấy bàn tay trái đang đeo nhẫn của Quan Miên, cười đáp: "Có phải căng thẳng lắm không?"
Quan Miên thả lỏng ngồi dựa ra sau, "Anh thấy sao?"
"Anh hơi căng thẳng."
Quan Miên ngạc nhiên nhìn anh.
"Khi đối mặt với chuyện hôn nhân của mình, đa số người ta ít nhiều gì cũng thấy căng thẳng."
Quan Miên im lặng chốc lát mới hỏi: "Anh quyết định rồi ư?"
Bạch Anh Tước đáp: "Cuối cùng anh cũng tin một câu cô họ hai từng nói. Cô bảo trước đây anh cứ thích sống độc thân chẳng qua vì chưa gặp được người anh muốn chung sống thôi."
Quan Miên: "Ừm."
Bạch Anh Tước hỏi: "Em thì sao?"
Quan Miên khép hờ mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Qua hết lần này đến lần khác từ bỏ lý trí vì Bạch Anh Tước, đáp án đã rất rõ ràng. Về phần có kết hôn không xưa nay cậu chưa từng phiền não. Với cậu mà nói, cậu có thể chấp nhận việc đó, không kết hôn cũng chẳng có gì đáng buồn. Dù sao quan trọng vẫn là hai người ở bên cạnh nhau, thêm một hình thức hay bớt đi một hình thức chẳng khác nhau lắm.
"Em thì sao?" Bạch Anh Tước vẫn cố chấp muốn nghe cậu trả lời.
Quan Miên đáp: "Không căng thẳng."
"..." Câu trả lời thản nhiên như vậy khiến nội tâm Bạch Anh Tước có hơi chút tổn thương. Không căng thẳng là vì... không để ý? Bạch Anh Tước ngỡ ngàng vì đáp án ngoài ý muốn này. Xưa nay anh đều tự tin, trước khi thích Quan Miên hay sau khi thích Quan Miên vẫn thế. Nhưng giờ đây cảm giác không chắc chắn về tình cảm đôi bên vô cùng khác với phong cách thường ngày của anh. Song cũng bởi lần ngoài ý muốn này, anh càng thêm khẳng định mình muốn kết hôn là đúng.
Vì anh phát hiện kết hôn không chỉ đơn giản là ý muốn các bề trên, ngay chính bản thân anh cũng muốn ổn định cuộc sống. Anh liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, dù kết hôn chỉ là hình thức nhưng loại hình thức này khiến anh vui vẻ.
"Vì đối tượng là anh."
Khi xe chạy vào garage nhà họ Bạch, trước khi xuống xe, Quan Miên chợt thản nhiên buột miệng một câu.
Tiếp theo đó, Quan Miên phát hiện mình không ra khỏi xe được.
Bạch Anh Tước giữ chặt vai cậu, dùng môi mình làm phần thưởng để bày tỏ sự hài lòng và vui vẻ vì đáp án của cậu.
Bị hôn một lúc, Quan Miên đột nhiên nhào lên người Bạch Anh Tước, đôi mắt sâu thẳm nhìn đăm đăm đánh giá anh.
Bạch Anh Tước ôm lấy vai cậu và nói: "Nè, nếu em muốn làm gì anh thì... Anh không để ý đâu." Anh không phải là người đặt nặng hình thức, khát vọng với hôn nhân đột nhiên nảy nở trong lòng hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Quan Miên cúi đầu xuống thấp, đang gần như chạm vào nhau cậu lại đột nhiên lách ra, "Đến giờ cơm rồi."
"...Không ngờ tình địch của anh là cơm." Bạch Anh Tước chỉnh lại quần áo rồi đẩy cửa xuống xe.
Đây không phải lần đầu Quan Miên đến nhà họ Bạch, với những đợt thăm hỏi của cậu, hai bên đều chẳng còn xa lạ.
Từ sau ngày biết được Bạch Anh Tước và Quan Miên phát sinh quan hệ thể xác qua bác sĩ gia đình, cách đối xử của nhà họ Bạch với cậu thay đổi hẳn. Trước đây vẫn còn cố gắng không niềm nở quá để khỏi dọa cậu sợ, nhưng giờ đã hoàn toàn mở lòng như người nhà.
Ban đầu Quan Miên còn chưa quen lắm. Cậu là trẻ mồ côi, những người lớn tuổi cậu tiếp xúc nhiều nhất là thầy cô, nhưng chẳng có thầy cô nào lại đi nắm tay cậu hỏi han về chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Dần dà cảm nhận được niềm vui thẳm sâu trong mắt họ, Quan Miên cũng mở lòng hơn. Họ hỏi gì cậu đáp nấy, vô cùng hợp tác.
Cô họ hai nhân dịp này hỏi lại vấn đề đã hỏi không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ lần này là bắt đầu le lói chút ánh sáng hy vọng: "Anh Tước à, hai đứa nói xem tính chừng nào giải quyết luôn chuyện đó hả? Đâu thể nào cứ bám lấy người ta hoài vậy?"
Bạch Anh Tước cười đáp: "Chuyện lãng mạn như vậy đương nhiên không thể bàn bạc trong thời điểm cùng bầu không khí chưa đủ lãng mạn ạ."
Đây là lần đầu anh dùng thái độ tích cực ám chỉ thừa nhận ý định kết hôn.
Phụ nữ nhà họ Bạch nhốn nháo.
Một trong số họ nhịn không được hỏi: "Thế con bảo sao mới lãng mạn nào? Có cần mọi người giúp đỡ không?"
Bạch Anh Tước cười khổ đáp: "Mọi người thật định thảo luận chuyện đó trong lúc này ạ?"
Bạch Lữ thị vốn giữ im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng: "Cầu hôn cần lãng mạn, kết hôn cần khế ước."
Anh họ hai sáp lại nói: "Đây là khế ước giao dịch linh hồn tối cao của nhà họ Bạch, một khi đặt bút ký, ngoài cái chết thì không còn cách giải thoát."
Anh họ cả túm vai kéo anh họ hai lại, "Chơi lắm game quá hỏng đầu rồi hả?"
Anh họ hai uất ức nói: "Đầu em hỏng chỗ nào?"
Anh họ cả lạnh lùng liếc một cái.
Anh họ hai lập tức cười giả lả: "Thiệt ra chỗ nào cũng hỏng cả."
Bạch Anh Tước nhìn Quan Miên, nhướng mày cười đáp: "Hay sửa thành 'khế ước giao dịch linh hồn tối cao, một khi đặt bút ký thì dù có chết cũng không giải thoát được' nhé?"
Quan Miên nửa đùa nửa thật đáp: "Hà khắc quá."
"Ràng ruộc này có hiệu lực cả hai bên."
"...Được."
Chuyện đính hôn của hai người được quyết định trước mặt các bậc cha chú của nhà họ Bạch.
Bạch Anh Tước cùng Quan Miên bị giữ lại dùng bữa tối.
Tất cả những vị bề trên của nhà họ vờ như vô tình nhưng lại cố ý nhìn chằm chằm Quan Miên theo Bạch Anh Tước vào phòng, sau đó rộ lên những trận hoan hô. Một lúc sau, Bạch Anh Tước ôm chăn gối bước ra.
Tiếng hoan hô ngưng bặt.
Cô họ hai trừng mắt nhìn Bạch Anh Tước, cảm giác cháu mình dạy mãi không khôn, "Con ra đây làm gì?"
Bạch Anh Tước ôm gối đi đến trước mặt họ và khẽ thở dài.
Cô họ hai bèn thôi không than thở nữa, "Ngày tháng còn dài. Có thể khi ở đây thằng bé còn ngại, không sao, dù gì cũng chịu đám cưới rồi, sau này thời gian sống trong thế giới hai người còn nhiều."
Bạch Anh Tước ném gối vào ngực anh họ hai và bực bội nói: "Sau này ngủ trưa ở phòng em xong làm ơn nhớ mang cái gối kiều mạch đáng yêu nhất của anh đi giùm."
...
Anh họ hai nhìn những ánh mắt mang dao phóng về phía mình, xấu hổ giải thích: "Giường anh bị Harry tè ướt rồi."
Anh họ cả nói: "Em để chó leo lên giường?"
Anh họ hai đáp: "Nó không phải chó thường, nó là anh em của em!"
Anh họ cả hỏi: "Thế anh là cái gì?"
"Hơ, anh là anh họ của em."
"Cũng tức là anh còn không thân với em bằng một con chó?" Anh họ cả cười.
Anh ta vừa cười, anh họ hai liền thấy hai chân nhũn ra, "Đâu thể so sánh như vậy anh."
Anh họ cả đột nhiên vớ lấy chiếc gối, híp mắt bảo: "Tối nay chúng ta ngủ chung để cứu vãn tình anh em đang bên bờ rạn nứt nhé."
Anh họ hai: "..."
Vì sự nhiệt tình của nhà họ Bạch, Quan Miên đi làm muộn mất nửa tiếng.
Cậu vừa thay đồ xong bước ra lập tức nhìn thấy tổ trưởng tổ bảo an cùng cảnh sát nhận vụ này đi đến. Cảnh sát mặc thường phục nhưng đeo súng laser ngay thắt lưng.
"Cảnh sát Lương có vài câu hỏi muốn hỏi cậu." Tổ trưởng dẫn cảnh sát đến xong là rời đi.
Cảnh sát Lương híp mắt cười nhìn Quan Miên, "Hôm nay cậu đến trễ."
Quan Miên chọn một khu nghỉ ngơi vắng vẻ để ngồi xuống rồi hỏi: "Anh muốn hỏi gì?"
Cảnh sát họ Lương hôm qua đã nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của cậu nên không hề bất ngờ, gã tự kéo ghế ngồi đối diện Quan Miên, "Chúng tôi đã kiểm tra bàn tay giả đó. Không có vân tay, không có ADN, đối phương không để lại bất cứ dấu vết gì. Da cũng là loại cao su thông thường, không có đặc điểm nổi bật. Chiếc hộp thì có chút đầu mối, nó được làm bằng gỗ sam, căn cứ theo kiểu điêu khắc và nhãn hiệu đã bị xóa dưới đấy hộp cho thấy có khả năng là của cửa hàng ZATAFON. Chúng tôi đang liên lạc với đối phương để chứng thực."
"Ừm." Quan Miên bình tĩnh lắng nghe.
Cảnh sát họ Lương hỏi: "Cậu Quan hình như chẳng thấy hứng thú gì với chuyện này?"
Quan Miên nói: "Tôi thường không hứng thú với quá trình, chỉ hứng thú với kết quả."
"Nếu cậu Quan cũng muốn biết kết quả thì dễ xử rồi." Cảnh sát họ Lương cười nói: "Tôi muốn tìm hiểu thêm nhiều đầu mối. Ví dụ như gần đây cậu Quan có làm mất lòng ai không?"
"Câu này hôm qua anh hỏi rồi."
Cảnh sát họ Lương đáp: "Nhưng tôi vẫn chưa có câu trả lời."
Quan Miên nói: "Không có."
"Đây không phải là đáp án chính xác."
Đôi mắt của Quan Miên chợt tối đi.
Cảnh sát họ Lương cười bảo: "Kiểm tra hồ sơ với cảnh sát mà nói chẳng khó khăn gì. Theo tôi, cậu Quan chắc không ngại kể rõ lại vì sao hồi ấy bị bắt vào tù chứ?" Nói xong, gã lại tinh ý phát hiện Quan Miên đã bớt căng thẳng. Lẽ nào bắt nhầm trọng điểm? Cảnh sát họ Lương có hơi mơ hồ.
Quan Miên nói: "Năm xưa tôi chỉ làm những việc mình cho là đúng, huống hồ chuyện của một năm trước tôi chẳng thấy có vẻ gì là 'gần đây' cả."
Cảnh sát họ Lương nói: "Không lâu trước đây, Hoắc Cái bị điều tra ra có bệnh rối loạn lưỡng cực." Hoắc Cái chính là nhà tâm lý học nhi đồng bị Quan Miên đánh trước cửa cơ quan chính phủ.
Quan Miên hỏi: "Bị nhốt chưa?"
"Chưa." Cảnh sát họ Lương đáp: "Người nhà của ông ta đứng ra bảo lãnh. Chúng tôi đang điều tra ông ấy, có gì tiến triển sẽ báo với cậu."
"Cảm ơn." Quan Miên vừa nói vừa đứng dậy.
Cảnh sát họ Lương nói: "Nếu cậu có thêm manh mối gì mới, hoan nghênh cậu thông báo với bên cảnh sát chúng tôi."
"Được." Quan Miên thể hiện rõ ra mặt mình đang mất kiên nhẫn.
Nhưng cảnh sát họ vờ như không thấy, vẫn tiếp tục lải nhải: "Nếu cậu cảm thấy an toàn tính mạng của mình bị đe dọa thì có thể đề nghị bên cảnh sát bảo vệ. Vì trước đây cậu từng bị đe dọa nên bên cảnh phía cảnh sát sẽ châm chước hơn."
Quan Miên đã đứng lên, cậu liếc xuống nhìn gã và nói: "Anh không cảm thấy mấy chuyện này nói qua điện thoại cũng được sao?"
Cảnh sát họ Lương lộ ra nụ cười hài lòng, lấy điện thoại từ trong túi ra và đứng dậy nhìn Quan Miên: "Nhưng tôi chưa có số điện thoại của cậu."
Quan Miên ngạc nhiên.
"Nếu số điện thoại của cậu quá dài, tôi nghĩ tôi có thể đợi cậu tan ra rồi mình tìm nơi nào đó ăn cơm và ghi lại số nhé." Cảnh sát họ Lương lại rút một tấm danh thiếp ra, "Tôi tên Lương Cần Tùng." Hôm qua lúc vừa gặp cậu thanh niên này, trong lòng Lương Cần Tùng đã có thiện cảm. Mặt mũi thanh tú, phong cách lạnh nhạt, vô cùng hợp gu của gã. Vậy nên hôm nay vừa đi làm, gã đã tìm cớ chạy đến bắt chuyện. Gã rất tự tin về ngoại hình của mình, cái danh "chàng đẹp trai nhất cục" không phải là hão. Gã còn tính sẵn nếu lần đầu không thành công gã sẽ thử lần thứ hai, thứ ba, dù sao vụ này nhìn là biết rối rắm, không thể giải quyết trong thời gian ngắn. Đương nhiên nếu giải quyết được càng tốt, càng dễ ghi điểm với đối phương.
Bàn tính trong lòng gã đang gõ lạch cạch lạch cạch thì bắt gặp Quan Miên thản nhiên lôi chiếc nhẫn trong túi quần ra đeo vào ngón áp út dưới ánh mắt ngạc nhiên của gã. Thường ngày cậu không muốn bị người ta soi mói hỏi này hỏi nọ nên không hay đeo. "Nếu hết chuyện thì tôi đi trước."
"..." Lương Cần Tùng xấu hổ cười cười, rụt danh thiếp về và bỏ đi còn nhanh hơn cậu.
Sau chuyện lần đó, cảnh sát không xuất hiện trước mặt Quan Miên nữa. Vụ án có tiến triển gì đều thông qua bộ phận bảo an chuyển lời cho cậu.
Trước khi chính thức rời chức, Quan Miên được biết chiếc hộp gỗ do công ty nào sản xuất nhưng số sê ri đã bị xóa sạch, không thể phục chế nên chính công ty đó cũng không có cách nào kiểm tra do ai mua. Hành tung của Hoắc Cái cũng bị theo dõi gắt gao, đúng là gần đây ông ta chỉ đến bệnh viện để chữa bệnh, ngoài người nhà ra không hề tiếp xúc với ai. Người nhà ông ta được xác nhận chỉ qua lại giữa công ty và nhà, không đến nơi nào khác hay gửi đồ gì cả.
Hai đầu mối đều đứt đoạn, với cảnh sát đây đã biến thành án tồn đọng. Nhưng với Quan Miên và Bạch Anh Tước, mối nghi ngờ trước đó của hai người càng được chứng thực hơn, vậy nên chưa đến bảy ngày, Bạch Anh Tước đã tự mình đưa Quan Miên đi hoàn tất thủ tục rời viện bảo tàng và đến tòa nhà Đỉnh Thịnh của Tập đoàn Thịnh An.
Đỉnh Thịnh không phải là một "tòa nhà" mà do sáu cao ốc hợp thành, nhìn từ góc độ nào cũng rất nguy nga.
Sau khi vào bãi đậu xe, Quan Miên và Bạch Anh Tước tạm thời chia tay nhau.
Bạch Anh Tước lên phòng làm việc, Quan Miên tự đến báo danh ở phòng nhân sự.
Vì Quan Miên phản đối việc công khai quan hệ giữa hai người, Bạch Anh Tước chỉ đành nhờ trợ lý đứng ra giới thiệu Quan Miên vào công ty. Bộ phận nhân sự ghét nhất là những người đi cửa sau như vậy, mỗi một vị trí trong đây đều không phải chọn bừa. Dù là vệ sĩ cũng phải có giấy chứng nhận tư cách vệ sĩ cùng với trình độ võ thuật nhất định. Vì vậy chưa cần kể đến chứng từ hay khả năng võ thuật, chỉ mỗi việc từng ngồi tù đã đủ khiến cho ấn tượng ban đầu của bộ phận nhân sự của cậu rất kém. Tuy ngoài mặt vẫn khách sáo đủ kiểu nhưng ngôn ngữ cơ thể đều thể hiện rõ thái độ kháng nghị.
Quan Miên cũng chẳng bận tâm, làm xong thủ tục liền đi theo gã tổ trưởng tổ bảo an.
Tổ trưởng tổ bảo an tên Vũ Thâm, từng là quán quân môn võ tự do trong nước, biệt danh Võ Thần. Bộ đồng phục gã đang mặc khó lòng che giấu hết những cơ bắp rắn chắc của gã. Đứng cạnh Vũ Thâm, trông Quan Miên hệt như nhành trúc trước gió, tuy rất có tinh thần nhưng lại đặc biệt ốm yếu.
"Cậu tập môn võ nào?" Vũ Thâm gợi chuyện hỏi.
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chuẩn bị học."
Vũ Thâm chợt khựng lại. Mặt gã vốn đen sẵn, hiện tại trông còn đen hơn đáy nồi, "Vào đây bằng cách nào?"
Quan Miên đáp: "Đi cửa sau."
Vũ Thâm: "..."
Nếu một người quá thẳng thắn thì kẻ khác cũng khó lòng xoi mói thêm được.
Tổ bảo an tổng cộng có bảy đội, lấy tên theo các chữ cái khác nhau. Từ B trở đi, mỗi đội quản lý một tòa nhà, đội A phụ trách tuần tra tổng thể, là đội do Vũ Thâm dẫn đầu. Quan Miên được điều đến đội G chuyên quản lý tòa nhà vắng vẻ nhất. Đội trưởng đội G tên Tư Không Duy, mặt mũi thư sinh nhã nhặn nhưng vết sẹo nhỏ ở khóe mắt hoàn toàn đánh bật cảm giác mang lại ban đầu.
Nhìn thấy Quan Miên, Tư Không Duy rất khách sáo, tự mình dẫn cậu đi tham quan một vòng rồi nhẹ nhàng hỏi: "Một mình cậu hoàn thành nhiệm vụ hay cần có người đến giúp?"
Quan Miên đáp: "Cứ theo cách sắp xếp của anh."
Tư Không Duy nói: "Thế cậu thử đi một mình xem sao. Nhưng chỗ của mình sẽ có diễn tập, ngày đầu cậu đi làm chắc sẽ không quen, cẩn thận chút nhé."
Quan Miên cau mày. Trực giác cho cậu biết, khi anh ta nói cẩn thận một chút là cậu quả thật phải cẩn thận một chút.
Tư Không Duy bỏ đi, Quan Miên một mình đi loanh quanh mấy tầng lầu. Tầng nào cũng có lắp camera, nhiệm vụ của cậu không nặng lắm, ở những nơi như cao ốc Đỉnh Thịnh, khả năng rất cao là bảo vệ dù làm cả đời cũng chưa có cơ hội ra tay. Nhưng cậu biết chỉ cần "cơ hội" đến, nó chính là thử thách cực kỳ khủng bố. Rất hiếm kẻ dám động vào Tập đoàn Thịnh An, kẻ nào đã dám chắc chắn không phải đơn giản.
Cậu lững thững đi vòng vòng đến trưa, chuẩn bị tới giờ cơm thì trên cầu thang đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Người đó không nói năng gì mà chỉ đá thẳng vào bụng cậu.
Quan Miên lùi lại cực nhanh, trong vòng một phần mười giây quyết định vươn tay bắt lấy cái chân kia. Cậu quả thật bắt được, nhưng đối phương dùng lực rất mạnh, trực tiếp đá tới ngay ngực cậu. Quan Miên mất đà đập lưng vào tường rồi khuỵu xuống.
Tư Không Duy xuất hiện trên cầu thang và dùng mắt trao đổi với người kia.
Sau đó anh ta vờ đến trước mặt Quan Miên, ngồi xổm xuống hỏi đầy vẻ ân cần: "Cậu không sao chứ."
Quan Miên che ngực thở hắt ra rồi chống tay từ từ ngồi dậy.
"A Hùng, em đá mạnh quá đấy!" Tư Không Duy giả như đang trách móc.
Người tên A Hùng làu bàu: "Em còn giữ lại lực đó nhé, ai ngờ cậu ta yếu ớt thế đâu."
Tư Không Duy nhướng mày, "Thật sự còn giữ lại lực?"
A Hùng đáp: "Thật." Nói xong, gã còn trừng Quan Miên tỏ vẻ khinh thường. Những người tập võ từ nhỏ như gã luôn xem mấy chuyện tổn thương gân cốt là bình thường. Theo gã đánh giá, kẻ không chịu đau được như Quan Miên không có tư cách làm bảo an.
Thật ra Quan Miên cũng nghĩ thế mà! Giả sử biết trước Tập đoàn Thịnh An có yêu cầu nghiêm ngặt thế này, cậu đã không tự đâm đầu vào.
Tư Không Duy thấy cậu không chịu đứng dậy thì sắc mặt bắt đầu tệ đi, "Ổn không đấy? Có cần xin nghỉ phép về nhà không?"
Quan Miên hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tư Không Duy ngẩn ra, cúi đầu xem đồng hồ và đáp: "Mười rưỡi."
Quan Miên dùng một tay chống tường từ từ đứng dậy, "Đến giờ cơm rồi."
Tư Không Duy: "..."
Dùng cơm xong, Quan Miên cuối cùng cũng hô hấp bình thường trở lại, đang định rời phòng ăn thì bắt gặp trợ lý của Bạch Anh Tước ghé thăm. Bạch Anh Tước sợ cậu không quen nên từng giới thiệu qua với cậu.
Nhìn thấy Quan Miên, trợ lý lập tức liếc mắt ra hiệu cho cậu.
Quan Miên đi theo cậu ta vào góc khuất.
Trợ lý đưa cho Quan Miên một quả táo, "Tước gia bảo em mang xuống. Anh ấy bảo là anh ấy để dành đấy."
Quan Miên nhận lấy táo, tâm trạng rầu rĩ vơi hẳn, mỉm cười nói: "Ừm, cảm ơn."
Trợ lý hỏi: "Anh cảm ơn anh ấy hay cảm ơn em?"
"Cảm ơn cậu." Quan Miên nói: "Anh ấy tôi không cần cảm ơn."
Mặt trợ lý đỏ lên. Sao cứ thấy Quan Miên bảo "không cần cảm ơn" còn mờ ám hơn "cảm ơn" nhỉ? "Ngày đầu đi làm suôn sẻ không ạ?"
Quan Miên đáp: "Đang làm quen."
Từ vẻ mặt cậu, trợ lý không đoán ra được gì nên chỉ đành nói: "Nếu có việc gì cứ đến tòa nhà số 1 tìm em."
"Cảm ơn."
Lúc này trợ lý mới yên tâm bỏ đi.
Quan Miên xoay lưng chuẩn bị rời đi, đúng lúc bắt gặp Tư Không Duy và A Hùng đang nhìn về phía mình. Trợ lý vẫn chưa đi khuất, chắc chắn đã để họ nhìn thấy.
Nhưng Quan Miên lại thấy không hề hấn gì. Dù gì ấn tượng của họ về cậu đã là một tên không có năng lực, chỉ biết đi cửa sau, giờ chẳng qua càng khẳng định ấn tượng ban đầu của họ thôi.
Tư Không Duy mỉm cười với cậu, khóe mắt anh ta nhếch lên kéo theo vết sẹo khiến gương mặt trông hơi mất cân đối.
"Ấy chà, còn có người chuyên tặng táo nha." A Hùng xáp lại.
Ăn trái cây chả phải chuyện gì lớn lao, nhà bếp cũng thường cung cấp đủ loại trái cây. Chẳng qua trên thực đơn hôm nay không có táo, vì vậy xuất xứ trái táo trên tay cậu khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Quan Miên liếc anh ta một cái rồi cầm táo bỏ đi.
A Hùng tức tối nói: "Tên này chảnh chọe quá!"
Tư Không Duy nhìn theo bóng cậu khuất dần, lắc đầu nói: "Bỏ đi."
A Hùng cáu gắt bảo: "Sao lại bỏ đi? Tên khốn Vũ Thâm rõ ràng đang chĩa mũi nhọn vào chúng ta. Trong đám bọn mình, khả năng của anh chẳng thua gì hắn, lần trước chẳng phải còn suýt thắng hắn nữa sao? Nhưng lần nào hắn cũng chọn hết người tài vào tổ hắn, để lại kẻ kém cho mình, cứ thế cả đời chúng ta đừng hòng giành giải quán quân trong các cuộc thi đấu đồng đội! Võ Thần cái quái gì, em thấy là thứ rác rưởi thì có!"
Tư Không Duy nói: "Dù có là lỗi của hắn cũng đâu thể trút lên người khác."
A Hùng nói: "Trút lên thứ không biết tự lượng sức mình kia thì sao? Ai bảo vô dụng mà còn bon chen. Tụi mình có đứa nào không phải đánh đấm từ bé tới lớn? Thứ như cậu ta mới hiếm đấy."
Tư Không Duy nói: "Anh thấy người này... không giống kẻ vào kiếm cơm ăn đâu."
A Hùng nói: "Đúng đúng, cậu ta cao giá lắm, đến kiếm táo ăn í mà."
Tư Không Duy biết gã đang giận, mình có nói gì cũng vô dụng nên cứ để mặc gã.
Anh ta không ngờ A Hùng buổi sáng đá người ta xong còn chưa chịu thôi, buổi chiều lại đi gây chuyện. Nào ngờ lại làm Quan Miên trật cổ tay, tuy A Hùng đã nhanh chóng chỉnh lại khớp cho cậu nhưng việc này liền truyền tới tai Vũ Thâm. Chẳng bao lâu sau, giám đốc phòng nhân sự và trợ lý đều được biết.
Trợ lý vội vàng chạy tới làm cả người ướt sũng mồ hôi, nhìn thấy Quan Miên đang nhắm mắt nằm trên sô pha thì hoảng sợ kêu lên một tiếng. Sau khi biết cậu không có việc gì, trợ lý mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn may. Cậu ta đành thành thật báo cáo lại với Bạch Anh Tước, sau đó đích thân đưa cậu xuống bãi đậu xe đi bệnh viện.
Bạch Anh Tước đã chờ sẵn trong xe.
Trợ lý đỡ cậu vào xe xong mới dám thở ra, trong lòng thầm nghĩ có cần ra tay đuổi việc A Hùng trước không. Nhưng việc này không phải dễ giải quyết. Bộ phận bảo an của Tập đoàn Thịnh An là một bộ phận rất đặc biệt, bọn họ đều xuất thân từ giới võ thuật, có rất nhiều quy tắc không hợp với công ty. Ví dụ như chuyện âm thầm dạy dỗ thế này, nếu là ở các bộ phận khác thì đã sớm bị bắt cuốn gói ra đi, nhưng lại rất thường thấy trong bộ phận bảo an, công ty xưa nay đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao cứ để họ nhàn nhã cả ngày sẽ rất lãng phí tài năng, nhỡ lúc xảy ra chuyện thật lại không hữu dụng nữa thì sao. Nhưng lại phải cân nhắc đến quan hệ giữa Quan Miên và Bạch Anh Tước, chuyện này mà giải quyết không hay...
Trợ lý xoắn xuýt cả buổi mới chợt nhớ ra, cậu ta không có quyền hạn giải quyết chuyện này.
"..."
Nhìn Quan Miên mặt mày mệt mỏi, Bạch Anh Tước vừa xót xa vừa áy náy. Về phong cách riêng biệt của bộ phận bảo an anh từng nghe nói, nhưng một là do lần đó quá muốn kéo Quan Miên gia nhập tập đoàn của mình, hai là anh vốn chỉ hiểu sơ về bên bảo an, không ngờ rằng họ dám ra tay thật... Cứ tưởng họ sẽ nể mặt trợ lý mà nương tay. Sớm biết thế này chẳng bằng cứ công khai quan hệ của hai người cho rồi.
Cảm nhận được Bạch Anh Tước mấy lần muốn mở lại mà lại thôi, Quan Miên cuối cùng đành phải nói trước: "Tôi tự làm tự chịu."
Bạch Anh Tước nói: "Tại anh không suy nghĩ chu đáo."
Quan Miên đáp: "Ngã một lần mới khôn ra một tí."
Bạch Anh Tước dè dặt nói: "Có muốn cân nhắc thử vị trí nào khác không."
Trải qua chuyện hôm nay, Quan Miên cũng không muốn quay về bộ phận bảo an nữa. Bởi nếu chẳng phải ăn một đá, sái khớp một lần, mà dù có ăn mười đá, sái khớp mười lần, cậu cũng không đạt tiêu chuẩn để ở lại.
"Anh thật sự thiếu chuyên gia phân tích số liệu?"
Bạch Anh Tước thầm thở phào nhẹ nhõm, "Có hai người nhưng không đủ." Chuyên gia phân tích số liệu cao cấp rất hiếm, mời được hai người đã là không dễ chút nào.
"Được." Dù sao giờ cậu có làm chuyên gia phân tích số liệu nữa không Du Hải Ba vẫn chẳng bỏ qua, việc gì cứ phải để mình thiệt thòi.
Bạch Anh Tước nói: "Người đó anh sẽ phạt cảnh cáo." Theo truyền thống bên bảo an, phạt cảnh cáo đã là rất nghiêm khắc. Nói xong, anh liếc thấy Quan Miên đang xoa ngực thì không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
"Ăn một đạp."
"...Phạt cảnh cáo nặng."
Nhưng cuối cùng A Hùng chỉ phải viết một bản kiểm điểm dài hai mươi chữ. Quan Miên tự thấy là lỗi của mình, bị ăn đòn là đáng nên không muốn Bạch Anh Tước phá lệ vì cậu.
Ngoài mặt, Bạch Anh Tước không nói gì thêm nhưng lại âm thầm dặn trợ lý báo danh kỳ thi võ thuật năm nay cho mình. Dù sao anh cũng không thích lấy chức vụ tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị để chèn ép nhân viên, mượn việc công trả đũa việc tư, vậy nên dùng thân phận hôn phu của Quan Miên giải quyết mới là hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com