Chap 2
Kim Jae Joong xinh đẹp tuyệt trần, mắt phượng mày ngài “chim sa cá lặn”.
Chính cậu cũng không hiểu tại sao người ta toàn lôi hình ảnh động vật chìm nổi ra để so sánh với mình, nhưng sau khi biết đấy chính là cái ví von cổ điển về vẻ đẹp diễm lệ thì cũng thấy nguôi ngoai.
Cậu Kim mẹ mất sớm, cậu Kim ở với ông Kim. Ông Kim rất yêu thương cậu Kim, có cái gì ngon cũng để dành cho cậu Kim.
Cậu Kim quen thói được nuông chiều, lại chẳng thương ba. Ông Kim thì suốt ngày làm việc vất vả, hết mua món cổ vật này, lại bán món cổ vật kia, còn cậu Kim suốt ngày rong chơi. Vì làm việc vất vả, ăn uống lại không điều độ, ngày đêm lo lắng cho tương lai cậu Kim nên ông Kim bị ốm.
Ông Kim lên cơn sốt nhưng cậu Kim chẳng ở bên cạnh trông nom. Cậu Kim mải rong chơi với bạn bè, chẳng nghĩ gì đến ba đang ốm. Một buổi trưa, trời nóng nực, cơn sốt lên cao, ông Kim khát nước quá liền gọi:
– Jae Joong ơi, cho ba ngụm nước. Ba khát khô cổ rồi!
Ông Kim gọi một lần, hai lần…rồi ba lần nhưng vẫn không thấy cậu Kim đáp lại. Mãi sau cậu Kim thấy đói mới chạy về nhà kiếm cái ăn.
Cậu Kim ngạc nhiên hết sức thấy ba mình nằm liệt giường liệt chiếu, miệng không ngừng thều thào gọi tên mình. Cậu Kim hoảng quá kêu lên:
– Ba ơi ba, ba tỉnh lại nghe con nói! Con sẽ đi lấy nước cho ba! Ba không được bỏ con lại hu hu.
– Cúc cu … cu! Cúc … cu cu! Chậm mất rồi con ạ, ba khát quá không thể chịu nổi phải tự lấy nước đá trong tủ lạnh để uống. Bây giờ cái lạnh đã ngấm vào tim rồi, sợ không có cách nào qua khỏi!
Nghe ba nói, cậu Kim òa khóc nức nở, cậu Kim vừa thương ba vừa hối hận. Giữa lúc đó, Yunho lù lù hiện ra, nói với cậu Kim:
– Nếu cậu muốn ông Kim mau chóng khỏe lại, cậu phải đích thân đun nước trà gừng cho ba uống. Công việc đun trà vất vả lắm, cậu có làm được không?
Nghe Yunho nói, Jae Joong mừng rỡ, chạy ngay xuống bếp tìm gừng, hì hục nhóm lò, châm lửa, nướng gừng, pha trà, lặn lội mang lên cho ông Kim dùng.
Ông Kim khỏi bệnh, từ ngày ấy, tình cảm hai cha con họ càng thêm thắm thiết.
Nhưng tình yêu thương của ông Kim cũng không thể bù đắp được cảm giác thiếu thốn do mồ côi mẹ của cậu Kim.
Jae Joong từ bé đã rất cô đơn. Mặc dù ham chơi, ngày ngày lông nhông bạn bè, nhưng không có ai là tri kỉ.
Cậu Kim đành tự bồi đắp tâm hồn mình bằng cách ngày đêm chìm đắm trong đống phim kiếm hiệp đương thời do Fafilm Hàn Quốc phát hành.
Cậu xem phim chưởng say mê tới mức quên ăn quên ngủ. Nhiều khi ngủ mê, trong mơ cũng không quên giấc mộng Xưng bá võ lâm.
Những tưởng cậu Kim sùng bái anh hùng nghĩa hiệp, nhất định cũng phải là người có tấm lòng quảng đại cứu vớt chúng sinh, nhưng kì lạ là, kết thúc mỗi bộ phim, khi vị đại hiệp, nhân vật chính được ngưỡng mộ, vì quần hùng mà hy sinh cao cả, cậu Kim chỉ buông gọn lỏn một câu. “Ngu thì chết!”.
Cậu Kim xem phim đến mê người, có lần kéo Yunho vào phòng, nhất quyết đòi “song kiếm hợp bích” luyện “Ngọc nữ tâm kinh”, may ông Kim phát hiện được, dập tắt ngay ý định còn nhen nhóm đó.
Hình như về sau, cậu Kim có dày công nghiên cứu thêm cả tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di nhưng đáng tiếc là không có kết quả.
Khi cậu Kim tốt nghiệp trung học cơ sở, cậu nhất quyết xin ông Kim cho đi thăm thú đó đây. Ông Kim nhìn cậu con trai đến tuổi trưởng thành, thiết nghĩ, giữ con mãi ở nhà cũng không hẳn là ý hay, thêm nữa cũng muốn cậu Kim đi ra ngoài cọ xát học hỏi thêm tinh hoa văn hóa thế giới.
Lãnh tụ Cách Mạng trước đây chẳng phải cũng từng phải bôn ba khắp năm châu bốn bể hay sao?
Cậu Kim ra đi, lòng tràn đầy nhiệt huyết, một năm sau, hết tiền thì về nhà.
Ngày đầu tiên cậu Kim trở về, ông Kim vui mừng đến nỗi lên cơn nhồi máu cơ tim suýt phải đưa vào bệnh viện.
Cậu Kim tóc bạc trắng, mắt xanh, áo trên mỏng tang, quần bò ống loe rách rưới lung tung.. ông Kim nhìn không khỏi thấy xót xa trong lòng, đúng là con cái xa cha mẹ, cuộc sống mưu sinh khốn khó.
Những tưởng cậu Kim vì đại nghiệp mà hy sinh vất vả, tự nhủ với lòng lần này cậu Kim về nhà sẽ hết lòng chiều chuộng cậu con, nhưng ông Kim sau khi nghe cậu Kim trệu trạo chào hỏi mới biết tất cả những gì mình nghĩ đều sai bét cả.
– Hê Lố pa pa! Toa đang làm gì thế, moa đã về nhà rồi nè!!!!!
Cơ sự là cậu Kim hồi đó được ông Kim cho đi nước ngoài, vui sướng như chim sổ lổng, ngay lập tức bắt máy bay sang Trung Quốc, tham kiến Thiếu Lâm Tự.
Thói thường, vì cậu đã tự nuôi cho mình hy vọng quá cao, cùng là vì những gì được chiếu trên phim ảnh không có gì là hiện thực cả vậy nên cậu Kim vừa mới đến đã thất vọng ê chề.
Vốn là người linh lợi, hoạt bát, không chịu đầu hàng hoàn cảnh, cậu quyết định thay đổi mục tiêu, đi vòng quanh châu Âu thăm thú, rồi trở về đúng chất Kiều bào như thế này.
Cái may duy nhất mà ông Kim thấy được sau chuyến đi của cậu đó là cậu Kim chưa điên cuồng đến mức có ý định sang Châu Phi tu nghiệp. Tuy nhiên, suốt ngày nhìn thấy cậu con ăn mặc quái đản, mở mồm ra chỉ có Toa với Moa, ông Kim dù nhẫn nhịn đến đâu cũng không chịu được, xách cổ cậu Kim đến giao cho Yunho.
“Cậu làm gì thì làm, sau hai tuần biến nó lại thành người cho tôi”
Yunho năm ấy vừa tốt nghiệp đại học
Từ những năm học Phổ thông cơ sở, anh đã quán triệt tinh thần của cha, quyết tâm dùi mài kinh sử thi đỗ vào khoa Quản Trị Nhân Lực của đại học kinh tế Sơ Un lừng lẫy cả nước.
Lần này được ông Kim giao trọng trách dạy dỗ cậu Kim thật là hợp với chuyên môn, đúng ngành đúng nghề. Ra trường không lo thất nghiệp.
Nhưng giáo huấn Jae Joong không bao giờ là dễ.
Yunho từ xưa đã quen chiều chuộng cậu Kim, Jae Joong bé nhỏ, cứ mỗi lần ấm ức chuyện gì lại khóc ầm lên, túm túm lấy áo Yunho nức nở, nước mắt nước mũi thò lò, nhất quyết bắt Yunho đòi lại công bằng cho mình.
Jae Joong càng lớn càng khác, nhưng hình ảnh trong lòng Yunho luôn luôn nguyên vẹn không bao giờ thay đổi.
Yunho lúc đầu còn định dùng giáo nghĩa để giảng giải, “lấy nhu thắng cương”, dùng lý lẽ thuyết phục lòng người, nhưng vì đối tượng là Kim Jae Joong nên những lời gan ruột của Yunho chẳng khác gì “đàn gảy tai trâu”, “nước đổ đầu vịt”
Vậy nên anh tự dặn lòng phải cứng rắn, “thiết quân luật”, áp dụng biện pháp mạnh với “ông giời con” Jae Joong.
Jae Joong kinh hãi nhìn Yunho cầm cái kìm sắt nhọn hoắt, hăm hở xông vào mình.
– Này! Này! Toa định làm cái gì thế hả? Toa định giết chết Moa đấy à?
– Jae Joong, tôi nói cho cậu biết, cậu không chịu nói tiếng Hàn cho chuẩn, tôi sẽ dùng cái kìm này kéo lưỡi cậu ra cho thẳng. Người phương Tây không bao giờ phát âm chuẩn được Hàn ngữ là do lưỡi họ bị cong, cứ kéo thẳng ra là được hết.
Jae Joong lúc đó dù sợ vẫn cứng đầu không chịu, nhưng khi thấy Yunho túm lấy tay mình, dí sát gọng kìm trước mặt mình thì không chịu nổi, hét toáng lên.
– Được. Được. Tôi cứ nói bình thường là được chứ gì. Anh đừng có mà dọa tôi.
Yunho cười đắc thắng, thuận đà, lôi cổ Jae Joong đến hàng cắt tóc. Sau một hồi cắt cắt nhuộm nhuộm, màu tóc bạch kim đã trở lại màu đen nguyên thủy, tóc tai gọn gàng rất ra dáng học trò. Duy chỉ có một loạt các lỗ tai cậu Kim đã bấm thì không có cách nào khắc phục được.
Cậu Kim ngó ngó nghiêng nghiêng, nhìn mình trong gương, nhăn nhở nói với Yunho
– Anh xem. Trông mặt tôi sao nó lại nhạt nhẽo đi thế này. Anh cho tôi gẩy lai lên tóc cho có chút cá tính đi.
Yunho nghiêm mặt nói.
– Cho cậu chọn. Một là để nguyên thế này về nhà, hai là highlight rồi cạo trọc. Tùy cậu quyết định.
Thế là chưa đến hai tuần, Yunho đã có thể giao một Jae Joong không sứt mẻ lại cho ông Kim.
Tuy nhiên, ông Kim vẫn canh cánh trong lòng một nỗi băn khoăn.
Vì băn khoăn này của ông mà Yunho và Jae Joong đã phải chịu vất vả một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com