chương 16: câu trả lời của em
Taehyung được đưa đến bệnh viện là chuyện của vài tiếng trước. Đôi mắt thấm đẫm đầy nước mắt, sống mũi cay xè cùng gương mặt đỏ ửng sau nhiều giờ nức nở, bàn tay trắng hồng còn vương lại mảng máu khô chưa được rửa sạch. Hắn vừa mới xuất viện vì bệnh cũ, nay lại nhập viện vì bảo vệ cậu. Đến cuối cùng, Taehyung vẫn chọn cách ôm chặt cậu vào lòng bằng cơ thể bị đạn bắn cả một vùng đỏ hoe.
Tình cảm là thứ mơ hồ, nếu không thấy có nghĩa là không có. Jungkook chính vì vậy không dám mở lòng, không muốn bản thân mất đi điều quan trọng.
Nhưng sau cùng, sự nuối tiếc hiện giờ lại chính là Kim Taehyung.
"Jungkookie ngoan, Taehyung nó sẽ không sao mà..."
Bà Kim che đậy cảm xúc còn chưa bình tĩnh mà ôm lấy cậu vỗ về an ủi, giọt lệ người mẹ cố gắng nuốt ngược vào trong. Cơn khóc của cậu chưa nguôi ngoai bao lâu thì đã phải bật khóc lần nữa.
Jungkook nhạy cảm với tên hắn. Jungkook sợ rất nhiều, lỡ một mai Taehyung không tỉnh dậy, cậu phải đối mặt với đau khổ thế nào đây?
Một tiếng, hai tiếng trôi qua.
Em nhỏ họ Jeon vẫn thất thần ngồi đấy, giương đôi mắt vô định nhìn về một hướng, đến khi tiếng mở cửa của các vị bác sĩ kêu lên, Jungkook mới hoàn toàn ổn định tâm trí.
Ông Kim tiến lên phía trước, thần trí vô cùng hỗn loạn. "Anh Han, Taehyung sao rồi?"
"Anh Kim yên tâm, cũng mau là đạn thường không phải đạn chuyên dụng, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Tuy nhiên thằng bé rơi vào trạng thái hôn mê sâu, có lẽ là bị kiệt sức, cần thời gian ổn định tỉnh dậy."
Bà Kim như trút được gánh nặng mà lòng nhẹ nhõm, sự cố xảy ra bất ngờ khiến cả gia đình chẳng kịp trở tay.
"Không có chuyện gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước, người nhà có thể vào trong thăm."
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ nhiều!" Ông Kim liên tục gật đầu như lời cảm ơn, cảm ơn cả Ông Trời đã không lấy đi cái gì của con trai mình.
Cả nhà thăm nom một hồi rồi đành rời gót, chỉ duy Jungkook là xin phép hai bác cho phép mình ở lại bệnh viện cùng hắn. Sở dĩ tâm tình của cả hai đều thể hiện rất rõ, gia đình hiển nhiên sẽ biết ít nhiều nên cũng một lòng chấp thuận với thành ý của cậu.
Thân ảnh yên ổn nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã hồng hào trở lại. Jungkook ngồi ngay ngắn ở ghế, bàn tay nắm chặt năm ngón của hắn, thỏ thẻ đôi lời. "Hyungie, em không cho phép anh ngủ như vậy đâu đấy... phải mau tỉnh dậy... với em... em nhớ anh."
Ngày thứ nhất.
"Hyungiee! Hôm nay em được chị Bongcha khen nhặt lá cây héo tốt đó, thấy em giỏi hong?"
Ngày thứ hai.
"Hyungie ơi, hôm nay bác Kim không khỏe, anh chị lại bận nên em tự tay làm đồ ăn cho cả nhà, may mắn là được khen ngon, sau này em sẽ nấu cho Hyungie ăn nhé."
Ngày thứ ba.
"Hyungie, hôm nay bác Kim dẫn em đi chơi rất nhiều nơi, nào là chợ ẩm thực, chợ hải sản, mua đồ cho em nữa ạ. Em nhớ anh quá, nào anh mới dậy với em..."
Bóng dáng nhỏ miệt mài hoàn thành nghĩa vụ học tập của mình khi không có hắn bên cạnh chỉ dẫn, Jungkook cố gắng cũng chỉ vì mong muốn kiếm được cái cớ để nhận được lời ken từ bệnh nhân đang nằm bất động trên giường.
Những mẩu chuyện thường ngày, những điều nhỏ nhặt ấy có thể người khác xem là phiền, Jungkook ấy vậy mà có chuyện gì cũng kể hắn nghe, dù biết rằng Taehyung không thể trả lời.
Đôi mắt bơ phờ cùng gương mặt ảm đạm phủ chút hồng, Jungkook cảm thấy bản thân nhớ hắn đến ngơ người rồi.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của Jungkook, Taehyung vẫn chưa tỉnh.
Jungkook từ siêu thị trở về nhà, trên tay đầy ắp thức ăn mà quên mất hôm nay lại là sinh nhật của mình. Vừa đến nơi, căn nhà trở nên êm đềm không động tĩnh, càng không thấy bóng dáng của ai. Mắt tròn xoe mở lên hết cỡ dáo dát xung quanh, toan vào nhà cất đồ thì bỗng có tiếng hò reo vang lên từ hai phía.
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday- happy birthday- happy birthday to you!!!"
Bùm
Khuất sau màn bắn tràn ngập pháo hoa đấy là Taehyung, Jimin, Hayoung và đại gia đình Kim. Jungkook mấp máy môi trong sự ngỡ ngàng, ngắt quãng. "Mọi... người... Taehyung sao lại ở đây?"
Hayoung và Jimin nhớ đến ngày sinh thần của Jungkook nên mới lặn lội từ Seoul về Daegu tìm người, dự định sẽ xin chủ nhà dẫn cậu đi chơi rồi cùng nhau tổ chức tiệc, nào ngờ lại nhận được nhiệm vụ khiến cậu bất ngờ.
Jimin vui vẻ xoa đầu cậu. "Bí mật, mày thổi nến đi."
Cả nhà rộn ràng tiếng cười nói. Jungkook ăn xong, định rằng gặp mặt Taehyung một chút nhưng đã bị Jimin và Hayoung kéo đến khu vui chơi ở Daegu.
Khu vui chơi giải trí Daegu.
Hôm nay khu vui chơi thật sự rất nhộn nhịp. Điểm tô trên sự nhộn nhiệp ấy là nhiều sắc màu trộn lẫn vào, đặc biệt là tiếng trẻ em vui đùa sau ngày học mệt mỏi.
Cả ba đồng thanh cảm thán, Jimin phấn khích. "Đã thật! Lâu rồi tao chưa chơi như vậy."
Hayoung đồng thời huých vai cậu, đắc ý nói. "Hôm nay cậu Jeon bao nhé."
"Đương nhiên! Đi thôi đi thôi."
Tâm thế phấn khởi chưa được bao lâu thì đã bị Jungkook kéo đến những trò cảm giác mạnh, chẳng hạn như... tàu lượn siêu tốc.
"Jungkook à... tao nghĩ mày nên cân nhắc..." Hayoung run rẩy nhìn đoàn tàu lăn bánh thật nhanh trên đường ray, có khúc còn lộn ngược đầu nữa chứ.
"Kookie tốt bụng, chúng mình chơi trò vòng quay ngựa gỗ cực kì nhẹ nhàng kia được không?" Jimin cười hề hề, lay lay cánh tay cậu.
"Hai đứa bây sợ à? Có tao ở đây mà." Jungkook dẩu môi nói, còn hùng hồn kéo tay hai người bạn mình đi thẳng về phía trước không thương tiếc.
Jimin và Hayoung nhủ trong lòng, kì này toang thật rồi!!
Đúng như dự đoán, sau khi lộn 7749 vòng thì hai người bạn nhà ta đã xanh xao mặt mày, cổ họng khô khóc vì thét la. Chưa kịp định hình bản thân đang ở đâu, liền bị thế lực còn khỏe như trâu kéo đến địa điểm khác.
__________
jungkook.97

có iz.ywo, j.m, uarmyhope và 21,812,321 người khác đã thích
jungkook.97 it's my birthdayy 🎂
xem tất cả 5,278,257 bình luận...
j.m chúc jeon jeon có một ngày sinh nhật hạnh phúc nhiều sức khỏe và thành công trong tương lai nhaa iu nhắm aa 😚
→jungkook.97 @j.m moah moah thankk uu
snu.school hpbd học trò cưnggg 
→jungkook.97 @snu.school e cảm ơn thầyy 
uarmyhope dealine dí quá k về hai nhóc kia  được TvT chúc e tuổi mới bớt quậy anh nha hihi
→jungkook.97 @uarmyhope tạm từ chối lời chúc, mãi quậy hobiii
→ uramyhope @jungkook.97 ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
iz.ywo chúc ebe của tui có tất cả trừ sự vất vả ạa
→ jungkook.97 @iz.ywo ehe xía xìa
umejkso2koaiso1 chong em sinh nhat vui ve 🌸🌷🌷🌷⚘🌹🌹
vojungkookhehe mãi xinh mãi tươi mãi hạnh phúc nheee ( ^3^ )
dcmmejkquaroi tuổi mới mãi mận mãi keo nka jaykayyyy
mejknee mê jk thật r hdkdhdbfkddjkdhdvd
lovejk3000 da trắng quá đii xin vía xin vía
user happy bớt dayy nha jkayy
user mê cái má lúm đồng tiền này quá đi thoaii
user bam bam cute 1 jeon jeon cute 10
user jk xinh qussaaa
jeonjeonjeon j mà dth dữ zayjyyy
user mê béee
hiện thêm...
__________
Tiễn hai người bạn về lại Seoul, Jungkook mang theo tâm trạng vui vẻ về nhà.
"Bác ơi con về rồi ạ!"
"Jungkook về rồi hả? Ông bà chủ với hai cô đi hết rồi, cậu ba thì ngoài vuông tôm. Em ở đây chơi đi nha, chị ra nông trại có chút việc cái." Bongcha vẹo má cậu rồi rời đi, bỏ lại Jungkook cùng căn nhà rộng lớn.
"Cậu gì đó ơi, cho tôi hỏi, cậu có biết nông trại ctthe'z không? Chủ nhà họ Kim ấy, tôi mới vào làm nên không rành đường mấy."
"Ở đây là nhà bác Kim, có việc chi không ạ?"
"Tôi là người giao hàng bên cửa hàng vòng tay Cuff Dion Willow, hôm nay đến để giao hàng cho người tên Jeon Jungkook."
"Dạ? Giao hàng cho em ạ?"
"Cậu là Jungkook sao? May quá, tôi khỏi phải đi lòng vòng kiếm. Hàng này, cậu kí vào đây là xong rồi."
"À dạ..."
Jungkook kéo quạ đen thêm dấu ba chấm. Cậu không đặt hàng quốc tế, hay mẹ gửi đồ cho mình nhỉ?
Cậu ngồi xuống ghế, mở chiếc túi có vẻ được sắp xếp ngay ngắn, bên trong có hai chiếc hộp. Jungkook lấy hộp đầu tiên ra trước, là chiếc vòng tay có hình chữ U, mạ từ vàng bóng loáng, có gắn vài hạt charmed nho nhỏ ở chỗ đeo vào và khắc tên "Jeon Jungkook" mặt trước và "전정국" mặt sau rất tinh xảo.
Tấm thiệp hình chú thỏ nheo mắt cười đã gây chú ý đến em nhỏ, Jungkook cẩn thận mở ra.
"... Khi viết dòng này, tôi cũng đang nghĩ đến nét mặt hạnh phúc và nụ cười ngây ngô của em lúc nhận nó. Lúc nào cũng làm việc trên giấy tờ, không hiểu sao lại chẳng thể nghĩ thêm điều gì, chắc vì tâm trí nghĩ toàn là em mất rồi... Chỉ mong Jungkookie sẽ thật hạnh phúc trong ngày sinh nhật của mình, một đời an nhiên và những muộn phiền xung quanh đều biến mất nhé, thương em."
Kim Taehyung.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng nó thật sự khiến hai hàng nước mắt của cậu một lần nữa tuôn rơi, Taehyung sốt sắng chạy vào khi vừa nhận được thông báo giao hàng thành công. Hắn nhanh chóng quỳ gối trước mặt cậu, bàn tay quẹt đi dòng nước mắt.
"Xin lỗi cục cưng."
Cậu ôm hắn thật chặt, Jungkook vụt mất hắn một lần rồi, lần này không thể để Taehyung tự tiện chạy đi nữa. Tuy đầu óc quyết tâm như vậy nhưng giọng nói đang cực kì trách móc. "Anh cứ thế mà không tỉnh... anh biết... em sợ lắm không hả? Đồ... Đồ đáng ghét này... hức..."
"Là anh sai, đừng khóc nữa, anh xin lỗi, xin lỗi em." Hắn luôn miệng xin lỗi Jungkook, bản thân dùng tay xoa đầu nhỏ trấn an cậu. Jungkook rời khỏi hõm cổ hắn, mặt đối mặt, đôi mắt ủy khuất chứa chan nỗi nhớ da diết.
"Quà sinh nhật em."
"Anh... Hyungie mua lúc nào vậy?" Cậu thắc mắc, lời nói bị cơn nấc xen vào thật dễ thương.
"Hồi lúc ở chợ."
Khóc.
"Thôi!! Đừng khóc nữa."
Hắn bật cười, bao nhiêu yêu thương chứa trong nụ cười đó rồi.
Rất nhiều yêu thương dành cho Jeon Jungkook, vô hạn.
Hắn đưa tay lau đi nước mắt cậu. "Mặt mũi tèm nhem hết rồi này, em bé nhõng nhẽo quá đi."
Jungkook thút thít, chìa tay ra, ý muốn hắn đeo vào. Taehyung lần nữa bật cười, nhưng vẫn đeo cho em. Xong xuôi, hắn còn hỏi lại. "Jungkookie có thích không?"
"Rất thích... cảm ơn... Hyungie."
Mặt mũi Jungkook quả thật tèm nhem nước, bày giọng sụt sịt không lẫn vào đâu được.
"À, còn một hộp nữa, là hộp gì vậy ạ?" Nói đoạn, cậu lấy ra cho hắn xem.
"Hộp---"
Hắn sực nhớ lại đây là vòng cặp, đương nhiên cái còn lại là của Taehyung hắn. Một khi Jungkook phát hiện thì liệu...
"Em đừng mở ra! Hộp... Hộp đó..."
Lời nói của hắn vô hiệu hóa, lại còn kích thích sự tò mò của Taehyung. Chỉ là một cái hộp thôi mà, hắn giấu diếm Jungkook sao?
Vừa mở ra, bên trong là chiếc vòng giống cậu, khác mỗi cái tên. Jungkook mỉm cười, lòng vui hẳn.
Mê người ta rồi chứ gì?
"Vì... Vòng không có bán lẻ nên tôi mua cặp..."
Hắn nhanh chóng giải thích. Taehyung với cậu chưa là gì, hồ đồ quá cũng không được.
Không được hồ đồ nha!!
"Em cho phép anh đeo đó."
"H-Hả?"
"Em cho phép anh đeo." Jungkook kiên nhẫn nhắc lại, đồng thời tay đeo vào cho hắn, còn nâng lên cảm thán. "Đẹp quá, phù hợp với em!"
Sau một màn chủ động từ Jungkook, Taehyung nhận ra bản thân nên thổ lộ một chuyện. Hắn nhanh chóng ôm lấy đầu bả vai cậu, nghiêm túc. "Jungkookie, cho phép anh... theo đuổi em nhé?"
Lời "đề nghị" thẳng thừng từ hắn khiến cậu bối rối, đó gọi là tỏ tình đó sao?
Cậu mang theo tâm trạng đầy ngạc nhiên, miệng lắp bắp. "Em... Em..."
"Không cần trả lời ngay cũng được, anh đợi em." Hắn khẽ cười, định rời đi nhưng bị Jungkook nắm tay lại.
Cậu hôn lên môi hắn, nở nụ cười. "Đây là câu trả lời của em, anh muốn nghĩ sao cũng được."
Thuận miệng thốt ra câu chấp nhận, Jungkook nhanh chóng chạy vào phòng nhảy tót lên giường, trùm chăn kín người chỉ để lộ hai hạt đậu tròn xoe. Chiếc vòng ngay ngắn trên tay, em nhỏ thích thú mân mê chúng rồi úp mặt vào gối khúc khích cười.
Yêu một người vừa lúc người đó cũng yêu mình, thật sự là một loại tình cảm chẳng có câu từ nào diễn tả hết niềm hạnh phúc bên trong đấy.
Jeon Jungkook ngại ngùng 1, Kim Taehyung bối rối 10!
Trái tim được ví von là cằn cỗi, chẳng biết đỏ hay đen suốt ngày để công việc chiếm hết vị trí nay lại loạn nhịp bởi lời nói ngọt lịm của thanh niên trẻ, Kim Taehyung quả nhiên tâm can đều đặt trọn lên em rồi.
Sáng hôm sau.
Một lớn một nhỏ vui vẻ đan tay nhau rời khỏi nhà trước bao sự ngạc nhiên đến từ phía phòng khách, nhưng mỗi Taehye và Taehyn thôi, ông bà Kim biết tỏng.
"Tôi chờ lâu lắm rồi ông ạ, thằng con trai của mình đúng là chẳng khẩn trương gì cả." Bà Kim ung dung lột quýt, miệng tủm tỉm cười.
"Ai dà, ngày này cũng đến, tôi không phải khổ sở kiếm người yêu cho nó rồi!" Ông Kim xoa trán, một màn bất lực từ ông khiến hai đứa con gái bật cười.
Vui vẻ chồng chất vui vẻ, cả nhà đều mừng thay những gì họ cố gắng tạo nên. Cả quãng đường dài đầy vất vả, chúng ta vì nhau mà tốt hơn là điều đáng ca ngợi.
fwairyteguk
hehe 😋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com