Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Ca phẫu thuật đã diễn ra thành công như mong đợi. Tuy tay nghề của Gyubin không hề tệ, ngược lại, cậu còn được nhận không ít giải thưởng về chuyên môn, nhưng Gyubin không đủ can đảm để mổ nội soi cho Tuyền Duệ. Mổ nội soi ruột thừa đòi hỏi thời gian phẫu thuật phải kết thúc thật nhanh để không gây nguy hiểm cho bệnh nhân. Vậy nên, dù phải nhìn da thịt anh sau này sẽ lưu lại sẹo vì dấu vết của dao kéo, Gyubin cũng đành phải ngậm ngùi chấp nhận vì đó là cách tốt nhất cho anh.

Tuyền Duệ đối với chuyện này cũng không quá để tâm, dù gì vết sẹo trên da thịt cũng không đáng là bao so với vết sẹo trong lòng anh bao năm qua. Sau khi tỉnh lại và từ phòng hồi sức gây mê trở về giường bệnh cá nhân, Tuyền Duệ mới thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Đây có lẽ là bài học đắt giá cho anh khi đã quá chủ quan với cơ thể của mình, nên anh đã thầm nghĩ, lúc trở về Trung Quốc, anh phải chăm chỉ đi khám tổng quát định kỳ mới được.

Sau đó, Gyubin và vài y tá bước vào đã cắt ngang luồng suy nghĩ của Tuyền Duệ. Kiểm tra vết mổ và các chỉ số xong xuôi, Gyubin đã ra hiệu cho các y tá rời khỏi phòng để cậu có thể trò chuyện với anh vài câu.

"Không có em nhắc nhở, anh lại quên đi kiểm tra sức khỏe phải không?" Gyubin lúc này còn đang chuyên tâm ghi chú trong giấy tờ hồ sơ bệnh nhân, nghiêm túc hỏi một câu.

Tuyền Duệ bỗng cảm thấy chột dạ nên anh chỉ im lặng. Đúng là mấy năm qua, anh chỉ lo vùi đầu vào công việc. Tuy đã có vài lần cảm thấy bản thân không thật sự ổn, anh cũng vẫn tặc lưỡi cho qua.

"Tiểu Thần dạo này thế nào?" Gyubin lại hỏi thêm một câu, chọc ngay chỗ ngứa của Tuyền Duệ, khiến anh dù không muốn cũng vẫn phải "xù lông" lên trả lời.

"Vẫn ổn. Cậu không cần quan tâm." Tuyền Duệ nói như thì thầm. Tuy anh đã hồi sức sau ca phẫu thuật nhưng vì không muốn nhìn mặt vị bác sĩ trước mặt nên mới đáp qua loa như vậy.

Cuộc trò chuyện được chính Gyubin bắt đầu bằng tiếng Trung, nên Tuyền Duệ cũng không cần phải cực nhọc tự mình dịch ra tiếng Anh hay tiếng Hàn.

"Em phải quan tâm chứ. Con của anh cũng là con của em." Gyubin lúc này mới ngừng viết và ngẩng đầu lên nhìn Tuyền Duệ. Kể cả khi trong bộ quần áo bệnh nhân cùng thần sắc rất kém, Tuyền Duệ vẫn tỏa ra một luồng khí lạnh vô hình đẩy người khác ra xa để tự mình chịu đựng.

Tuyền Duệ không trả lời. Anh muốn nằm nghiêng qua trái để không phải nhìn thấy mặt Gyubin nữa, nhưng vì sợ cử động làm ảnh hưởng đến vết mổ, vậy nên anh chỉ khẽ nhắm mắt như ra hiệu rằng anh cần phải nghỉ ngơi.

"À, em xin lỗi. Em vô ý tứ quá. Anh nghỉ ngơi đi nhé. Em sẽ kiểm tra vết mổ thêm lần nữa vào buổi tối." Nói rồi, Gyubin cũng rời đi, chừa lại không gian tĩnh lặng cho Tuyền Duệ.

Khi cậu thực sự đã đi khỏi, Tuyền Duệ mới từ từ mở mắt ra.

Thật ra Tiểu Thần, tên đầy đủ là Hàn Duy Thần, không phải con trai ruột của anh. Thằng bé vừa tròn mười bảy tuổi, là con trai ruột của chị gái Tuyền Duệ, tức là nó là cháu ruột của anh. Năm Tuyền Duệ mới tròn ba mươi tuổi, người chị gái hơn anh mười tuổi đã đột ngột ra đi mãi mãi vì một căn bệnh tâm lý nghiêm trọng. Sau khi điều tra ra, Tuyền Duệ mới biết rằng anh rể đã ngoại tình và lừa dối chị gái mình trong nhiều năm, khiến chị rất sốc và đã đổ bệnh kể từ khi phát hiện ra. Tuy nhiên, chị ấy lại giấu giếm mọi người và âm thầm chịu đựng một mình cho đến tận năm ấy. Khỏi phải nói ông nội đã tức giận và thất vọng cỡ nào. Ông đã kiên quyết kiện anh rể ra tòa để tước đi quyền giám hộ của anh rể, nhất định không để Tiểu Thần về sống với người đàn ông tệ bạc đó.

Tuyền Duệ cũng vì việc đó mà phải suy nghĩ rất nhiều. Anh đã nói với ông nội rằng anh sẽ làm người giám hộ đương nhiên cho Tiểu Thần, nhưng ông nội không đồng ý. Trở thành người giám hộ hợp pháp của trẻ vị thành niên yêu cầu rất nhiều yếu tố, có một điều tuy không được nói rõ trong luật pháp, nhưng ai cũng ngầm hiểu yếu tố về tiềm lực kinh tế là điều kiện cần và đủ để có thể hỗ trợ trẻ vị thành niên một cách tốt nhất.

Nhớ lại khi đó, phải chọn giữa tập đoàn Thẩm gia và Gyubin, Tuyền Duệ đã cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu. Nhưng khi ấy, đó là cách duy nhất để anh bảo vệ đứa cháu ruột thịt của mình. Chính vì thế, anh mới chọn việc chia tay và tránh mặt cậu. Đến hiện tại, cậu vẫn cho rằng anh chỉ đơn phương chia tay chứ không có sự đồng ý của cậu, thế nên Gyubin vẫn chưa từ bỏ việc muốn gặp mặt anh. Dù tính chất công việc của cả hai gây ra không ít khó khăn, Gyubin vẫn tâm niệm rằng chỉ cần cậu cố gắng đủ nhiều, Tuyền Duệ sẽ thôi giận dỗi và quay trở về với cậu.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi thấy mệt mỏi thay cho phần Gyubin. Cậu xứng đáng với những điều tốt hơn, nhưng Tuyền Duệ không hiểu sao Gyubin vẫn cứ cố chấp đâm đầu vào một người luôn cố đẩy cậu ra xa như anh nữa.

Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên lôi kéo sự chú ý của Tuyền Duệ. Nhìn thấy tên của người gọi hiển thị trên màn hình, anh liền mỉm cười nhẹ.

"Ba Duệ, ba không sao rồi chứ? Ca phẫu thuật diễn ra thành công đúng không?" Tiếng Duy Thần vang lên, kèm theo đó là khuôn mặt thỏ con tò mò xuất hiện trong FaceTime.

Tuyền Duệ gật nhẹ đầu, trấn an thằng bé: "Không sao, ổn hết cả rồi. Con đừng lo lắng."

"Khi nãy chú Bân cũng đã cho con biết rồi nhưng con vẫn hỏi lần nữa cho chắc chắn hơn thôi." Duy Thần vô tư trả lời, nhưng đồng thời đã làm cho nụ cười của Tuyền Duệ nhạt đi thấy rõ.

"Chú Bân" là cách gọi thân mật mà Duy Thần thường dùng để gọi Gyubin, với tên "Bân" là từ tên Hán tự của cậu. Thấy sắc mặt của Tuyền Duệ không thoải mái khi mình nhắc đến Gyubin, Duy Thần vội hỏi: "Ba sao vậy? Lại cãi nhau với chú Bân à?"

"Không có gì đâu. Trẻ con đừng có tò mò về chuyện người lớn quá." Tuyền Duệ trả lời qua loa, chủ yếu muốn đổi chủ đề thật nhanh.

"Con có phải trẻ con nữa đâu. Sắp lên năm cuối trung học rồi mà." Duy Thần bĩu môi phản bác.

Tuyền Duệ thấy thế thì cũng bật cười, trêu chọc: "Vậy người lớn Duy Thần mấy ngày nay ôn thi như thế nào rồi? Không phải là đợi ba đi công tác rồi lơ là việc học tập đó chứ?"

Nói đến đây, Duy Thần bỗng cười gượng: "Ba à, ba nghỉ ngơi đi. Con biết ba rất mạnh mẽ, nhưng vì vừa trải qua cuộc phẫu thuật nên có thể sẽ yếu ớt đi một chút. Ba cứ thoải mái mà nhờ vả chú Bân nhé. Con nghĩ là chú Bân sẽ không từ chối ba đâu. Thôi, con đi ôn thi tiếp đây. Ba cứ dưỡng bệnh từ từ rồi trở về nhé. Tạm biệt ba nha!"

Duy Thần bắn một tràng thật nhanh rồi tắt máy cái rụp, để lại Tuyền Duệ vẫn còn đang ngơ ngác chưa tiêu hóa kịp những gì nó nói. Đến khi nhận ra rồi thì mới khẽ cười bất lực. Quả nhiên, dù cho đã lâu không gặp, Gyubin vẫn là người mà Duy Thần rất quý mến.

Gặp nhau không ít lần kể từ khi Tuyền Duệ và Gyubin hẹn hò, Duy Thần từ lâu đã xem Gyubin như người thân trong gia đình. Cho đến khi vụ việc đau lòng kia xảy ra, cả Tuyền Duệ lẫn Gyubin đều đã đóng vai trò thiết yếu giúp thằng bé vượt qua cơn ác mộng ấy. Thế nên, Duy Thần mới không ít lần khuyên nhủ Tuyền Duệ rằng anh đừng có chơi trò giận dỗi rồi đòi chia tay với Gyubin nữa, mà hãy cho "chú Bân" của nó cơ hội sửa lỗi đi.

Tắt điện thoại, Tuyền Duệ nằm vắt tay lên trán suy nghĩ. Gyubin vốn không hiểu rõ, Duy Thần thì lại càng không, lý do vì sao anh muốn chia tay với cậu không phải do giận dỗi hay hiểu lầm gì mà thành. Tất cả là do Tuyền Duệ phải tự mình đưa ra quyết định, dù thấy rất tội lỗi, anh cũng không có đủ can đảm để đối diện với sự dịu dàng mà Gyubin sẵn sàng tha thứ và cảm thông cho anh được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com