Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 4

- Cái gì?

Honebami sững người, khóe miệng run run. Đôi mắt mở to như muốn soi sự dối trá trong câu nói vừa rồi của Namazuo. Còn Namazuo vẫn giữ nét mặt vô cảm, môi nhếch lên như muốn cười nhạo.

- Liệu cậu còn có tình cảm với tôi không nếu tôi là người dẫn ba kẻ đó đến chỗ cậu?

Honebami giật mạnh cổ áo cậu ta, lông mày cậu nhíu chặt lại trong sự tức giận lẫn bối rối. Cậu vẫn không thể tiếp thu được thông tin này.

- Cậu nói dối.

- Tôi có nói là tôi biết về quá khứ của cậu mà không cần cậu kể đấy thôi. Tìm được ba tên đó cũng khá dễ.

- Nói dối!

Cậu xô mạnh Namazuo vào tường, hai tay nắm cổ áo cậu ta run rẩy. Một chiếc cúc áo cậu ta đứt phựt dưới cái siết tay của Honebami, để lộ phần xương quai xanh gầy rộc. Gương mặt Honebami như chực khóc. Cậu cúi đầu để giấu đi sự thất vọng, tức giận và nỗi đau đè nén trong lồng ngực.

- Tại sao?

Honebami khó khăn lắm mới thốt ra được câu hỏi ấy. Sự im lặng nặng nề thế chỗ một lúc rồi giọng Namazuo vang lên khẽ khàng.

- Thí nghiệm.

Namazuo nói nhưng không nhìn vào cậu. Chỉ có một câu trả lời ngắn gọn như vậy.

Thí nghiệm? Một cách nói khác của lợi dụng sao? Ý cậu ta là sao chứ? Cậu ta muốn gì ở Honebami? Vì thí nghiệm nên mới tiếp cận cậu sao? Cậu không hiểu gì hết!

Honebami muốn hỏi thêm nữa. Cậu muốn hiểu lí do, cậu muốn đó là một lí do mà cậu có thể tha thứ. Nhưng mọi câu hỏi tắc lại vì Namazuo không thèm nhìn thẳng vào mắt cậu, một hành động thể hiện rõ cậu ta sẽ không nói gì thêm.

Honebami kéo cổ áo Namazuo lại gần rồi đẩy mạnh khiến cậu ta ngã bệt xuống đất.

- Một câu hỏi cuối_Cậu nói, giọng hơi nghẹn lại_Kết quả thí nghiệm là gì?

Namazuo ngồi im dưới đất, rồi cậu ta ngẩng đầu lên trả lời với một nụ cười tươi. Lần này Honebami không biết đó là mặt nạ của cậu ta hay là những nét cảm xúc thật.

- Thất bại.

__________________________________________

Honebami nhận ra mình đang ở con đường ven dòng sông mà cậu thỉnh thoảng dùng để về nhà. Cậu dừng lại, đứng lặng người ở bờ sông. Tiếng nước chảy róc rách làm dịu tâm trạng bức bối của Honebami đôi chút.

- "Thí nghiệm"...à?

Cậu ta coi những ngày tháng vừa rồi là như vậy sao? Dù nó có ngắn ngủi thế nào... Chỉ có mình cậu mắc vào những ảo tưởng? Honebami khẳng định tình cảm của mình là thật. Cậu là người thẳng thắn, cậu chấp nhận mọi cảm xúc của mình bất chấp sự bất thường.

- Có lẽ mình đã quá tự tin rồi...

Honebami bật cười, một điệu cười chua chát. Diễn xuất của cậu ta quả là xuất sắc, dù sao cậu ta cũng lừa được toàn bộ những người xung quanh mà. Cậu đã nghĩ bản thân đặc biệt vì là người duy nhất nhìn thấu con người đó...và chấp nhận con người đó.

Honebami hơi ngạc nhiên về thái độ thoải mái này của mình. Cậu không những không còn giận dữ nữa mà còn cảm thấy có chút biết ơn người đó. Nhờ cậu ta mà Honebami nhận ra rằng bản thân không mạnh mẽ như cậu hằng tưởng, cậu vẫn chưa dám đối mặt với quá khứ.

Duy nhất có một điều cậu không thể hiểu được, Namazuo rốt cuộc muốn thí nghiệm cái gì chứ? Liệu có phải vì Honebami là người nhìn rõ bản chất của cậu ta nên cậu ta mới dùng cậu làm đối tượng? Thí nghiệm có lẽ đã kết thúc nên Namazuo mới thú nhận rằng cậu ta đang lợi dụng cậu và trả lời rằng kết quả thất bại.

Honebami cứ mải suy nghĩ, không để ý rằng có người đang tiến đến phía cậu cho tới khi chúng lên tiếng.

- White!

Honebami cứng người. Tim đập bình bịch hoảng loạn, cậu quay người lại và thấy mình bị bao vây bởi ba tên đó. Sau lưng cậu là hàng rào chắn dòng sông nhỏ. Cậu có thể nhảy qua và chạy thoát, phía dưới đã được trải bê tông.

Nhưng Honebami không có ý định trốn tránh. Cậu phải giải quyết chuyện này... một lần và mãi mãi.

- Chà! Gặp lại em tụi này vui quá!

Tên ở giữa dang tay ra như muốn một cái ôm, hắn cười niềm nở, Honebami nhớ tên gã là Kawashima.

- Chuyện lần trước còn chưa xong thì bị chen ngang_hắn tỏ vẻ buồn bã rồi lại hào hứng_Nhưng thật là may mắn khi được gặp lại White đáng yêu của chúng ta!

- Tình cờ đi ngang qua thị trấn này, nào ngờ lại tìm được White_tên bên trái cũng hào hứng không kém.

- Là duyên số đó_gã còn lại nháy mắt với cậu.

Ba tên cùng cười ngặt ngẽo như tự thưởng cho sự hài hước của cuộc độc thoại vừa rồi.

Nhưng Honebami không quan tâm. Tâm trí cậu nhanh chóng nắm bắt một điểm duy nhất trong lời của tên thứ hai. Chúng vừa buột miệng cho cậu một thông tin quan trọng.

"Tình cờ đi ngang"...à?

Nếu như vậy thì những câu nói của Namazuo lúc đó, rằng cậu ta gọi chúng đến đây, đều là nói dối? Tuy nhiên chưa thể vội kết luận được... Có thể cậu ta yêu cầu chúng không tiết lộ thông tin đó.

Nhưng Honebami mong suy đoán của mình là đúng.

- Này White! Em có đang nghe không đó?

Kawashima khó chịu siết lấy cánh tay cậu khi phát hiện Honebami không tập trung. Cậu ngay lập tức túm lấy cổ tay hắn và xoay một vòng để vặn cánh tay hắn, đồng thời tương thật mạnh một nắm đấm vào giữa mũi Kawashima. Hắn ngã ngửa ra sau trước sự sững sờ của hai tên còn lại. Cậu nhanh chóng vòng ra sau tên đó, lấy ra con dao găm hắn luôn giắt đằng sau lưng và chĩa nó vào cổ hắn, trong khi tay còn lại khóa chặt hai tay hắn để vô hiệu hóa mọi cử động.

- Tiến gần hơn nữa là tao cắt tiết.

Vẻ mặt Honebami có lẽ trông rất đáng sợ vì hai tên kia ngay lập tức lùi lại một bước. Chúng lo lắng đánh mắt nhìn nhau rồi nhìn tên đại ca bị dí dao vào cổ một cách bất lực. Còn Kawashima toát hết cả mồ hôi hột, lắc nhẹ đầu ra hiệu đừng làm gì không thì đầu gã bay khỏi cổ mất.

- Chà...Anh...không thấy điều này đến đấy...

Kawashima vừa nói vừa cười gượng. Nhưng hắn vội vàng ngậm miệng lại khi Honebami nhìn hắn bằng ánh mắt chết người và tay cậu ấn con dao vào sâu hơn.

- Bọn mày đến đây và tìm được tao là hoàn toàn tình cờ?

Hai tên kia gật lấy gật để thay cho tên đại ca. Honebami cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời nhưng cậu không để lộ ra mặt. Cậu ấn sâu con dao hơn nữa, để lại một vệt cắt nông trên cổ Kawashima làm hắn la lên oai oái.

- Làm ơn đừng giết tôi!

- Vậy thì biến cho khuất mắt tao.

Honebami quệt ngang con dao qua cổ hắn trước khi buông tay ra. Kawashima ngã dúi dụi. Hai tên kia vội vã đỡ hắn dậy và cả ba tên cùng bỏ chạy. Nhìn chúng mà Honebami chợt tự hỏi tại sao mình lại sợ hãi đến vậy. Sau cùng ba tên đó cũng chỉ là một lũ chết nhát khi bị dí dao đe dọa.

Cho tới khi chúng khuất sau một con hẻm, Honebami mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu nhìn tay mình run run, một chút máu của tên đó dính vào tay áo trắng. Cậu nắm tay thành nắm đấm trước ngực, hít thở đều để kiểm soát trái tim đang đập loạn xạ của mình. Liệu chúng có quay lại không thì Honebami không chắc nhưng chúng sẽ để cậu yên một thời gian, như vậy là đủ.

Vẫn còn một việc cậu phải làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com