10. Bad birthday
Góc nhìn của Jimin.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, gió thổi mát lạnh và không khí xung quanh cũng trong lành hơn so với những ngày trước, nhưng đó chỉ là đối với tôi. Có lẽ nguyên do mà tôi cảm thấy như vậy cũng chính bởi vì hôm nay, là ngày sinh nhật của Taehyung và là... ngày sinh nhật của tôi.
Nhưng Taehyung và mọi người, chẳng một ai biết điều đó.
Đúng vậy, tôi đã cố tính giấu đi ngày sinh thật sự của mình và khai báo giả với bố mẹ nuôi của tôi rằng tôi không nhớ gì cả, không nhớ nhà tôi ở đâu, gia đình tôi gồm có những ai, tất cả mọi thứ tôi đều giả vờ như không hề biết. Bởi vì tôi sợ, sợ sẽ có một ngày mẹ của tôi nổi hứng hay giở trò nhớ nhung gì đấy, bà ấy sẽ lục lọi tìm kiếm tôi ở khắp mọi nơi trên trái đất này, hệt như món đồ chơi thất lạc cũ xì của bà.
Tôi chẳng bao giờ muốn bà ấy tìm ra tôi, không bao giờ.
Vậy nên, ngày sinh của tôi được làm lại, cuộc sống của tôi được bắt đầu lại vào ngày 13 tháng 10, ngày mà bố của tôi chết và tôi được bố mẹ mới nhận nuôi.
Tất nhiên là theo ngày sinh mới, sinh nhật của tôi đã được tổ chức rồi, và ngày hôm đó thật sự rất vui vì tôi đã được mọi người chúc mừng sinh nhật một cách bất ngờ. Tôi thậm chí còn vui hơn thế nữa khi phát hiện ra Taehyung chính là người đứng đằng sau bữa tiệc đó, vậy nên lúc ấy, tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng sau đó thì niềm hạnh phúc lại vỡ òa đi, chỉ một chút thôi vì câu trả lời đó. Biết gì không? Trước đó, tôi cứ tưởng bở rằng những việc mà Taehyung làm hay cách cậu đối xử với tôi, đều xuất phát từ cảm xúc của tình yêu giống như tôi dành cho cậu, nhưng không, tất cả đều chỉ là tri kỉ mà thôi.
- Jimin, cậu ngẩn người như thế là đang nghĩ gì? Tôi nghe một giọng nói với âm vực dịu dàng đang phảng phất bên tai của tôi, là Jungkook, cậu ấy đang cố lôi hồn tôi trở về với thân xác.
- Hmm Jungkook à, mình chỉ đang nghĩ là nên mua gì tặng cho Taehyung mà thôi. Tôi nói và giả vờ như đang suy nghĩ về vấn đề ấy, nhưng thú thật thì cũng đúng đấy, tôi cũng chưa biết rằng sẽ tặng quà gì cho Taehyung nữa. Ôi Chúa!
- Hay là cậu đi mua cùng mình đi, vì mình chả biết Taehyung thực sự thích thứ gì nữa. Tôi nhanh nhẩu và hai mắt sáng lóe, đề nghị trong khi nắm lấy tay của Jungkook, cậu ấy đang đi bộ ngay bên cạnh của tôi, chúng tôi đang đi xung quanh trường để tìm ra một loại cây trồng cho việc làm thí nghiệm. Và dù gì thì Taehyung và Jungkook cũng đã quen biết nhau lâu rồi, chắc chắn những sở thích của Taehyung, Jungkook đã biết rất rõ, hơn cả tôi.
- Được, vậy lát chúng ta học xong, cậu tránh Taehyung và chạy đi với mình, mình sẽ chở cậu đi. Jungkook cười và cậu bao gọn lấy tay tôi, vân vê các đốt ngón tay của tôi một cách nhẹ nhàng, khiến tôi có chút ngượng ngạo.
Chúa ơi! Bên cạnh một người đẹp trai và dịu dàng là Jungkook, đôi lúc tôi đã muốn đổ ngã bởi những hành vi cử chỉ mà cậu ấy dành cho tôi.
- Jungkook à, mình định sẽ tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Taehyung, giống với lần trước Taehyung đã làm cho mình, cậu thấy sao? Tôi đứng lại làm cho Jungkook cũng đứng theo, rồi cậu quay mặt sang, đối diện với tôi và nói, với một âm điệu hết sức lạ lùng:
- Được.
- Ừm, vậy chúng ta nên bí mật nói cho Seokjin hyung và Namjoon hyung nhỉ? Để họ không đi chúc mừng trước. Tôi tiếp tục đi và Jungkook cũng đi, cậu không nhìn tôi nhưng vẫn ân cần trả lời.
- Sao cũng được? Ý cậu thế nào, mình nghe theo đó, Jimine.
***
Chúa ơi, vì để có một buổi sinh nhật bất ngờ cho Taehyung mà hôm nay, trong những tiết học của lớp tôi đã không nói chuyện với cậu ấy. Thật có lỗi.
Nhưng nhìn biểu cảm gương mặt của Taehyung khiến tôi thật không thể không nhịn cười được. Haha. Cậu ấy trông rất tội nghiệp khi bị mọi người, tôi và Jungkook xa lánh trong ngày sinh nhật của mình. Taehyung đã cố gắng bắt chuyện với tôi và cậu ấy cũng nài nỉ tôi phải đi về chung với cậu, nhưng tôi đã không đồng ý. Tôi muốn Taehyung phải tự về nhà trong bộ dạng buồn bã và đến khi đó, tất cả chúng tôi sẽ bất ngờ sang đến tận nhà để chúc mừng sinh nhật cho cậu. Taehyung chắc chắn sẽ khóc òa lên vì tức giận và hạnh phúc với điều đó.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra, xin lỗi Taehyung.
Và bây giờ thì...tôi đang ở trong cửa hàng, cùng Jungkook đi mua quà và bánh sinh nhật cho Taehyung. Tôi cũng đã gặp Namjoon hyung và nói với anh rằng phải giữ thái độ nghiêm túc với một gương mặt lạnh, đồng thời cũng nhờ anh chuẩn bị phần phụ kiện như bóng bay, pháo hoa cho buổi sinh nhật bất ngờ này.
Tôi và Jungkook đi vòng quanh cửa hàng này đã được mười phút và chết tiệt, tôi vẫn chưa tìm ra được thứ gì ưng ý theo cái nhìn của mình. Thật sự, lựa chọn quà để tặng cho một người mình thích là rất khó, đúng không? Vâng, nếu như quay trở về quá khứ, khi tôi chưa có cảm giác với Taehyung thì dễ rồi, tôi có thể mua bất cứ thứ gì mà không cần lo nghĩ. Còn bây giờ, khi tôi đã thích Taehyung, mọi thứ mà tôi ban tặng hay hiện diện trước mặt của cậu, đều phải là những thứ hoàn hảo nhất.
- Jimin, cậu định cứ đi vòng vòng như thế mà không mua gì sao? Jungkook đang nhắc nhở tôi ở đằng sau, cậu từ nãy đến giờ cứ trầm lặng đi theo, vẻ mặt không rõ vui rõ buồn, Jungkook như vậy, cứ như thể cậu không định mua gì để mừng sinh nhật cho Taehyung.
- Vậy còn cậu? Sao cậu không mua gì đấy cho Taehyung? Tôi dở giọng thắc mắc, cố tình khẳng định suy nghĩ trong đầu của mình. Để ý thì hai lần sinh nhật trước đó của Taehyung, tôi đều không hề thấy Jungkook tặng thứ gì cho cậu ấy cả, thật kì lạ.
- Mình không tặng, chỉ có mặt thôi cũng ý nghĩa rồi. Jungkook đáp lại với một giọng nghiêm túc.
- Oh. Tùy cậu. Nhưng Jungkook à, cậu có biết Taehyung thực sự thích cái gì không? Tôi hỏi và nhướng mày, mắt đong đầy thắc mắc mà nhìn Jungkook.
- Cái gì đẹp nhất, Taehyung thích cái đẹp, nhưng mình nghĩ cậu đừng nên tặng quà nữa, chỉ cần tấm lòng là được rồi, bởi vì Taehyung, cái đẹp nhất đối với cậu ấy chính là ở con người. Jungkook nhanh chóng trả lời.
- Vậy ý cậu là...mình chỉ cần ăn mặc thật đẹp để cho cậu ấy ngắm, huh? Tôi hỏi trong sự vui đùa và khiến Jungkook bật cười, một nụ cười sáng và rất đẹp.
Tôi và Jungkook rời khỏi cửa hàng chỉ với một chiếc bánh sinh nhật hình trái tim dễ thương, Jungkook đã nói rất đúng, quà cáp chẳng có ý nghĩa gì cả, trừ khi món quà đó do chính tay bản thân người tặng làm ra, định sẵn trong nó một ý nghĩa riêng dành tặng cho người nhận. Còn nếu người ta chỉ mua những món quà ở cửa hàng hay bất cứ thứ gì có giá trị đắt đỏ, nó chẳng nói lên được gì cả, đúng không? Vậy nên tôi nghĩ, tôi sẽ tặng Taehyung một thứ gì đó thật ý nghĩa do chính tay tôi làm ra, chỉ tiếc là hơi trễ một tí nhưng tôi sẽ cố gắng tặng nó vào một ngày nào khác.
Bây giờ là 5 giờ 30 phút chiều, chúng tôi sẽ đến nhà của Taehyung trong vòng 30 phút nữa. Ôi Chúa, thật đáng mong đợi. Nhưng chết tiêt! Tôi nhận ra mình và Jungkook còn chưa chuẩn bị quần áo hay thậm chí là cởi bỏ bộ đồng phục học sinh của nhà trường! Làm sao đây, tôi không thể ở trong bộ dạng xấu xí này mà đi gặp Taehyung được. Chúa ơi, cũng chỉ vì tính lề mề của tôi mà thời gian mới chậm trễ như thế, việc lựa chọn bánh sinh nhật cho Taehyung thôi mà cũng mất nguyên cả buổi trưa rồi, nói chi đến việc nếu tôi còn ở đó để lựa quà sinh nhật cho cậu ấy, chắc chắn là hết nguyên cả một ngày luôn..
Jungkook bị tôi vạ lây, cậu ấy bây giờ đang gấp gáp lại xe thật nhanh để đi đâu đó, nhưng có vẻ không phải đến nhà của tôi, đó một con đường hoàn toàn khác.
- Jungkook à, chúng ta đi đâu thế? Mình nghĩ chúng ta nên về nhà mình để sửa soạn đi thì hơn. Tôi sốt ruột và nói với Jungkook điều gì là đúng.
- Mình sẽ chở cậu đến khách sạn gần đây. Jungkook đáp với một giọng bình thản, rồi cậu quay sang nhìn tôi và nhếch mép mỉm cười.
- G-Gì chứ? Đưa mình đến đó làm gì? Tôi ngạc nhiên thốt, gương mặt thoáng chút đỏ lựng.
- Ồ không. Jiminie, nhà cậu quá xa so với điểm xuất phát tại cửa hàng vừa nãy, nếu tính ra, nhanh lắm cũng phải mất hai mươi phút mới đến nhà của cậu. Vậy nên mình mới nghĩ, mình sẽ đưa cậu đến khách sạn gần đây và chúng ta sẽ chuẩn bị luôn ở đó. Với lại, nhà của Taehyung cũng gần chỗ đó đấy. Đỡ tốn thời gian hơn mà phải không? Jungkook nhanh nhẹn giải thích để dập tắt đi những ảo tưởng vừa mới chớm nở trong tâm trí của tôi. Chết tiệt, tại sao tôi lại có những suy nghĩ xấu xa khi Jungkook đề nghị đưa tôi đến khách sạn chứ? Jungkook chắc chắn không phải loại người đó.
- Nhưng lấy đồ đâu mà mặc? Tôi nghĩ việc này còn nghiêm trọng hơn so với việc đi trễ, tôi không thể xấu xí trong mắt của Taehyung được, Taehyung thích nhìn người đẹp và tôi lúc nào cũng phải thật đẹp!
- Yên tâm, đồ ở trong xe của mình, mình thường xuyên đi dự nhưng tiệc linh tinh nên trong xe lúc nào cũng có. Jungkook trấn an tôi, nhưng có thật không? Tôi sẽ mặc trên người bộ đồ của Jungkook ư? Như thế có vinh dự quá không? Bởi vì đồ của Jungkook toàn là hàng hiệu thôi.
- Jiminie đừng ngại, cậu cứ thoải mái dùng đồ của mình đi, hôm nay cậu phải thật đẹp vào, biết chưa? Jungkook nói và cậu đưa bàn tay to lớn lên, bẹo lấy một bên má của tôi.
Chúa ơi, đau quá! Nhưng Jungkook thật sự quá ngọt ngào khiến tôi rụng tim mất rồi, làm sao cậu ấy có thể dịu dàng và quan tâm tôi đến như thế? Nếu những hành động này cứ xảy ra thường xuyên, có khi nào...Jungkook đã có ý gì đó với tôi không? Ôi Chúa, không thể nào! Jungkook không phải là đồng tính luyến ái, tôi nghĩ thế.
**
Góc nhìn của Jungkook.
''Happy Birthday to You
Happy Birthday to You
Happy Birthday Dear Taehyung.
Happy Birthday to You.''
Phụt Phụt. Bùm Bùm.
Rác rưởi bắn hết cả vào mặt. Đúng thật là một lũ nhảm nhí!! Tại sao tôi lại phải đến và ở đây cho ngày sinh nhật của Taehyung? Chúa ơi, ý tôi không phải thế, tôi đang có rất nhiều việc phải làm ở nhà và tôi phải làm chúng xong trước khi ngày hôm nay biến mất! Vậy mà Jimin, cậu ta lại dám cản mất công việc quan trọng của tôi, cậu ta cố tình làm cho buổi sinh nhật này thêm tệ hại, chậm trễ và tốn thời giờ!!
Nhưng làm sao tôi có thể từ chối lời đề nghị ngu ngốc đó của cậu ta đây? Đúng, không thể, và tôi cũng chẳng biết tại sao.
Bây giờ việc tôi cần làm là nhanh chóng khiến cho bữa tiệc này kết thúc, người nào về nhà nấy.
Nhưng bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu, và Taehyung thì đang rất hạnh phúc, vì thế thật khó xử.
- Chúa ơi Jiminie, mình thật sự rất hạnh phúc, mình còn tưởng là cậu đã quên mất đi ngày quan trọng này. Taehyung đang khóc sướt mướt bên bờ vai thon thả của Jimin, thật buồn ói.
- Làm sao có thể chứ Taehyungie, mình sẽ không bao giờ quên đi những thứ có liên quan đến cậu. Jimin dỗ dành Teahyung một cách trìu mến trước mặt tôi và hai vị hyung yêu quý.
Thoạt nhìn thì có vẻ, tôi chính là người thừa thãi trong bữa tiệc lãng mạn này.
- Ah, Jungkook, cậu cứ đừng im ở đó mãi như thế, mau qua đây chúc mừng sinh nhật cho Taehyung đi này. Jimin ở đằng đó gọi, đề nghị tôi vui vẻ nhập cuộc.
- Yah! Jungkook! Cậu thật tệ quá, còn không mau đến đây! Ôm mình một cái coi như là quà chúc mừng sinh nhật. Taehyung đứng đó thốt ra một loạt, nghe xối xả cứ như mắng rủa tôi.
Tôi đi đến, cố tình đưa chân gạt đi những thứ dơ bẩn nổ ra tung tóe ban nãy.
Tôi ôm Taehyung như lời cậu bảo, một cái ôm gượng gạo.
Nói cho dễ hiểu thì tình bạn thân của tôi và Taehyung có vẻ đã chấm dứt hoàn toàn rồi. Nhưng không sao đâu, sau đêm nay, chắc chắn sẽ trở thành một mối quan hệ khác, là tình yêu nhỉ? Hoặc bạn tình chăng?
- Joonie, anh cũng muốn được ôm nè~ Seokjin đang lẽo nhẽo đu bên cánh tay sắp gãy của Namjoon, khiến anh khổ sở để có thể đứng vững.
- Ui~ Jinie, hyung kéo sắp gãy tay của em rồi đây này. Ngoan, lát về em ôm trên giường sướng hơn mà. Namjoon nghẹn giọng, hai tay đưa lên nựng nhéo hai bên má của anh người yêu.Trông gớm!
- Bây giờ luôn cũng được đấy! Tôi gắt gỏng thốt.
- Jungkook, cậu quá đáng lắm rồi đấy, mình không thèm chơi với cậu nữa, cậu khó chịu thì về một mình đi. Taehyung quay sang, gồng cả người lên mà chửi tôi.
- Thôi thôi, tiệc vừa mới bắt đầu, chúng ta còn chưa kịp vui vẻ hết, về gì mà về. Jimin vỗ vỗ vào vào vai của Taehyung, rồi hất cằm với tôi. - Nào, lại đây Jungkook, mình sẽ chơi với cậu.
- Ừm. Thật ra thì...tôi đếch cần điều đó Jimin ạ.
Tôi đến chỗ Jimin đứng, bỏ qua sáu con mắt máu lửa đang trừng trừng nhìn tôi.
- HỨ! Taehyung nhổ ra một tiếng gắt.
Ồ không nên làm như thế với Daddy tương lai của cậu đâu Taehyung. Vì sau hôm nay, cậu sẽ chết mê chết mệt tôi cho mà xem, cậu sẽ yêu tôi đến chết còn không muốn hết cái tình cảm đó.
Nhưng trước khi điều đó có thể xảy ra, bữa tiệc này phải kết thúc, mọi người phải về hết và chỉ còn mỗi Taehyung ở nhà của cậu, đến khi đó tôi mới có thể hành động.
Cả năm người chúng tôi vào trong nhà của Taehyung. Taehyung gấp gáp gạt đống thứ linh tinh đang nằm trải dài trên bàn ăn qua một bên, mặc kệ nó là nước hay là mì gói đang ăn dở.
- Các cậu ngồi đây đi, mình sẽ lấy vài món trong tủ lạnh ra để đãi các cậu. Taehyung vừa nói vừa đặt chiếc bánh sinh nhật hình trái tim đỏ lòe trên tay xuống chính giữa bàn ăn.
- Mình sẽ giúp cậu. Jimin niềm nở đề nghị, cười tít hết cả mắt trong khi đi đến chỗ của Taehyung.
- Anh nữa nhé. Seokjin cũng bắt theo phong trào, rời bỏ bờ vai êm ái của người yêu để đi theo bọn họ.
Sau một vài giây tụ họp, họ láo nháo nói chuyện cùng nhau, để mặc cho tôi và Namjoon hyung, mặt đối mặt mà chẳng nói với nhau câu nào.
Tôi thân với Namjoon hyung lắm, nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại không muốn thân nữa.
- Jungkook, mấy hôm nay em trông lạ lắm. Namjoon nheo mắt, chống hai khuỷu tay lên bàn và chắp bàn tay lên nhau, một thái độ nghiêm túc.
- Em lạ thế nào? Tôi hỏi.
- Anh thấy em với Taehyung dạo này hay cãi nhau lắm, nhất là khi đó chuyện có liên quan đến Jimin. Namjoon trả lời, giọng anh ngày càng nghiêm.
- Chỉ là không nhất thiết để làm bạn nữa. Tôi thẳng thừng nói.
- Em có ý gì đó với Jimin? Em ghen tị với Taehyung nên mới gắt gỏng với nó? Em muốn chấm dứt với Taehyung sao? Namjoom đưa ra câu hỏi dồn dập nhưng với giọng điệu hay biểu cảm gương mặt của anh thì vẫn rất bình tĩnh, từng câu từng chữ nhấn mạnh hết sức.
- Là Taehyung gắt gỏng với em, bộ anh không để ý chuyện đó sao, mỗi lần em định làm gì với Jimin thì cậu ấy đều ngăn cản, nếu không phải vì Taehyung thích Jimin thì còn là gì? Tôi chán nản trả lời trong khi dựa dài lưng trên ghế.
- Taehyung không thích Jimin. Taehyung không thể là đồng tính. Namjoon giật mình khi tôi khẳng định điều đó.
Tôi nhấc lưng, nhẹ nhàng dúi người về phía trước, chống hai khuỷu tay lên bàn và nhỏ nhẹ thốt - Tại sao cậu ấy lại không thể trong khi anh có thể?
- Im đi Jungkook. Namjoon nhăn mặt lại, vừa nói vừa nhìn về phía ba người kia.
Đúng lúc đó, Jimin đi đến và chúng tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Namjoon thật sự lo lắng về vấn đề đó và nó khiến tôi tò mò.
Thời gian đang trôi dần đi, bây giờ là 7 giờ 30 phút.
Tôi đang vận động não, cố gắng vắt óc tìm ra một cách khiến cho bữa tiệc nhanh chóng phai tàn.
- Chết tiệt, ngày mai chúng ta phải nộp bài tập nhóm của tiết sinh học sáng nay. Tôi làm bộ cằn nhằn nhưng đó là sự thật, ngày mai chúng tôi phải nộp nó. - Jimin, mình với cậu còn chưa làm xong đấy. Tôi tiếp tục khi Jimin đặt dĩa mỳ ramen xuống bàn.
Jimin mặt đang vui vẻ bỗng nhiên xịu xuống, như thể bữa tiệc đang dần chuyển sang một cái đám ma.
- N-Nhưng vẫn còn sớm mà Jungkook, chúng ta sẽ kết thúc bữa tiệc này vào lúc 9 giờ tối. Jimin tìm ra giải pháp cho vấn đề đó, cậu định sẽ làm nó vào đêm khuya.
- Muốn lôi Jimin về cùng à, cậu có ý định gì xấu xa không đấy?! Taehyung theo sau, hai tay cậu đang bưng hai dĩa trái cây trong khi lên giọng bắt bẻ tôi.
- Không, mình chỉ muốn nhắc cho Jimin nhớ thôi Taehyung, và chẳng phải cả cậu cũng thế sao? Tôi cố kìm nén sự tức giận.
- Haha. Có nhiêu đó cũng cãi nhau nữa, hai cậu trẻ con quá đấy! Jimin cười nói, như thể điều đó rất buồn cười.
Jimin đang có giá lắm nhỉ? Cậu ta chắc hẳn đang rất sung sướng vì có đến tận hai người bạn thân luôn quan tâm đến mình, thậm chí là giành dựt nhau.
Tôi nghĩ Jimin nên bớt ảo tưởng lại đi là vừa, bởi vì qua hôm nay, Taehyung sẽ không còn đeo bám theo cậu ta, không còn vương vấn gì đến cậu ta nữa.
Ngày hôm nay đối với tôi mà nói là một ngày tồi tệ nhưng cũng là một ngày hạnh phúc. Tồi tệ vì Taehyung khó chịu với tôi, nhưng trước mắt tôi sẽ bỏ qua những gì mà Taehyung đã làm đối với tôi trong ngày hôm nay. Còn hạnh phúc là vì...chỉ một vài tiếng nữa thôi, Taehyung sẽ là người của tôi.
**
Bữa tiệc kết thúc vào lúc 9 giờ, đúng như những gì Jimin đã hứa với tôi, mặc dù đó là sinh nhật của Taehyung nhưng Jimin lại là người quyết định nó. Chỉ với điều đó thôi cũng đã nói lên rằng, Jimin thật sự có tầm quan trọng đối với Taehyung. Mọi thứ mà Jimin quyết định, Taehyung sẽ không bao giờ trái ý, không bao giờ.
Nhưng cũng cảm ơn Jimin vì đã đúng giờ như thế, ít ra tôi vẫn còn đủ và thậm chí là dư thời gian để chuẩn bị nghi thức quan trọng sắp tới này.
Tôi vừa mới chở Jimin về nhà và đó cũng chính là kế hoạch của tôi. Đúng thế, tôi phải tận mắt chứng kiến Jimin trở về nhà của mình chứ không phải là ở lại nhà của Taehyung. Nếu thắc mắc rằng tôi đang gấp gáp thì tại sao lại không bỏ về ngay khoảnh khắc mà Taehyung đuổi tôi đi thì đó chính là lý do đấy, tôi phải canh chừng Jimin, không cho cậu ấy ở lại nhà của Taehyung.
Và bây giờ thì tôi đang trên đường trở về nhà của mình, để thực hiện nốt công đoạn còn lại.
'' Tinh!''
Là âm thanh thông báo của điện thoại, nhưng nó không phải là âm thanh từ chiếc điện thoại của tôi.
Tôi ngó xung quanh ghế của mình và ghế bên cạnh, tìm xem âm thanh đó từ đâu vọng ra.
Tôi nhặt lên chiếc điện thoại dưới chân của mình, là điện thoại của Jimin, cậu ta đã làm rơi nó ở trong xe của tôi.
'' Tinh!'' : Ngủ ngon nhé Jimine~ [Taehyung]
**
Xin lỗi hàng vạn lần vì một tuần mình mới đăng một chap :(
Xin lỗi hàng vạn lần vì cứ đăng vào những ngày cuối tuần :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com